Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-270
Quyển 5 - Chương 270: Lấy một cô vợ (2)
“Về nhà làm gì?”
“Ăn đêm, ngủ!”
Ân Phùng lại hỏi: “Ăn đêm gì?”
Vưu Minh Hứa đã thấy khác thường từ lâu, như cười như không đáp: “Tùy tiện gọi món bên ngoài. Anh thì sao? Hôm nay ăn gì?”
Anh không nhanh không chậm kể hết toàn bộ những món đã ăn buổi trưa và buổi tối cho cô nghe.
Vưu Minh Hứa lại hỏi bệnh tình của anh, bao lâu nữa mới khỏi hẳn. Anh cũng đáp từng câu một, nói hồi phục khá tốt, khoảng hai tuần nữa có thể xuống giường, chỉ là không được vận động mạnh.
Cảm giác ngọt ngào lặng lẽ dâng trào trong tim, cô hỏi tiếp: “Vậy anh định khi nào về Tương Thành?”
Anh chỉ nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, đáp: “Qua một, hai tuần nữa.”
Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ rồi nói: “Một tuần nữa thì đừng về, anh cứ đợi khỏi hẳn rồi hãy cử động.”
Ân Phùng nói: “Anh tự biết chừng mực.”
Vưu Minh Hứa nghĩ sang chủ đề khác, hỏi: “Đồ Nha, Tiểu Yến, Cảnh Bình, Hứa Mộng Sơn sao rồi?”
Thực ra Hứa Mộng Sơn thường nhắn tin kể cho cô nghe tình hình của họ, nghe nói đều hồi phục rất nhanh nên Vưu Minh Hứa không hỏi kĩ.
Ân Phùng im lặng.
Vưu Minh Hứa: “Sao vậy?”
Ân Phùng hờ hững: “Họ đều xuống giường được rồi. Hài lòng chưa?”
Vưu Minh Hứa suýt phì cười nhưng cố nhịn, nhanh trí dịu giọng nói: “Đó là vì họ không bị thương nặng như anh. Anh không cần nóng vội xuống giường, em muốn anh hồi phục tốt hơn một chút.”
Hai người nhìn nhau một chốc, biểu cảm của anh không biết đã dịu hẳn tự bao giờ, ánh nhìn chằm chằm của anh khiến Vưu Minh Hứa lại bắt đầu không được tự nhiên.
Anh nói: “Có nhớ anh không?”
Vưu Minh Hứa thực ra không nhớ mấy vì quả thực không có thời gian và sức lực, bèn hỏi ngược lại: “Anh thì sao? Nhớ em không?”
Anh đáp: “Nếu em không phải cảnh sát thì giờ đã bị anh nhốt lại rồi.”
Anh nói vô cùng bình tĩnh song tim Vưu Minh Hứa lỡ nhịp, thầm nghĩ, anh lại bắt đầu giở chứng rồi đấy. Cô bình thản nói: “Anh bớt dùng trò đấy với em đi. Em thấy nhiều ngày thế em không chủ động liên lạc với anh, anh cũng đâu có tìm em. Anh đúng là nhớ em quá cơ.”
Ân Phùng cười lạnh: “Vậy em có tìm anh à? Hai tuần rồi, anh đang trong viện, đến hôm nay em mới nhớ đến anh?”
Vưu Minh Hứa nhìn anh, nghĩ bụng rốt cuộc là mình và anh đang làm trò gì thế này? Hà cớ gì phải đấu khẩu vì chuyện này?
Vừa nghĩ lại thấy không đúng, tuy anh trong viện nhưng cả ngày chỉ có nằm một chỗ, anh mới là người rảnh rỗi cơ mà. Vưu Minh Hứa nói như chém đinh chặt sắt: “Không đúng. Em bận choáng váng đầu óc, mấy ngày nay đều nửa đêm mới ngủ, khi đó thì anh đi ngủ từ bao giờ rồi ấy chứ. Trời vừa sáng là em phải đi làm, có lúc còn không có thời gian ăn cơm. Anh cả ngày bận cái gì? Bận truyền nước hả? Bận đợi Trần Phong đút cơm cho anh ăn hả? Vì sao anh không tìm em?”
Ân Phùng câm nín.
Lần này đổi thành Vưu Minh Hứa cười lạnh: “Anh lên tiếng xem nào?”
Qua vài giây, anh bỗng cười, ý cười trong veo đó bắt đầu từ đáy mắt lan đến khóe môi rồi nở rộ. Anh không nói bất cứ điều gì.
Vưu Minh Hứa vốn đang hùng hồn chợt thấy trái tim như bị thứ gì chạm mạnh, mặt cũng đỏ bừng.
Anh cười xong bèn nói: “A Hứa, nhớ anh thì tìm. Đừng nhịn.”
Vưu Minh Hứa: “Ai nhịn?”
Anh nói: “Ngủ ngon, bảo bối.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người, hai người nhìn nhau một lúc, cô nói: “Ngủ ngon.” Đoạn ngắt cuộc gọi.
Vưu Minh Hứa buông điện thoại, ngả người trong ghế, nghĩ bao lời quý báu đến miệng anh bỗng chẳng đáng một xu, cứ thuận miệng là nói như mây trôi nước chảy vậy.
Nghĩ một hồi lại không nhịn được cười.
Anh đúng là đồ dở hơi, cô đã biết từ lâu rồi mà.
Chỉ có điều kể từ ngày hôm sau, Ân Phùng bắt đầu chốc chốc lại nhắn cho cô một tin, có lúc là hỏi cô đang làm gì, có lúc thì kể chút chuyện bên đó, có lúc lại kể hẳn một đoạn hôm nay anh đọc được trong sách cho cô nghe.
Vưu Minh Hứa không hề hay biết lúc yêu đương hóa ra anh là như vậy, vừa không quá dính người, song cũng tuyệt nhiên không cho phép đối phương lạnh nhạt với mình. Anh không quá nồng nhiệt tựa ông mặt trời nhỏ như khi còn là Vưu Anh Tuấn, mà giống ánh trăng thanh lạnh buộc phải chiếm cứ một góc trong tầm nhìn của đối phương hơn.
Mỗi ngày, Vưu Minh Hứa vẫn tiếp tục giải quyết công việc chất chồng như núi, bận những việc nhuốm đầy máu tanh kia. Nhưng cảm xúc của mỗi ngày lại có chút khác biệt, tựa như có thứ tình cảm ấm áp, ngòn ngọt đang cắm rễ trong tim. Chốc chốc lại quấy cô một chút. Những phút rảnh rỗi hiếm hoi, cô sẽ vô thức cầm điện thoại xem có tin nhắn mới của anh hay không.
Có lúc cô cũng gửi tin cho anh, kể những án hôm nay đã gặp. Có những khi tin nhắn của hai người hệt như những cuộc thảo luận giữa cảnh sát hình sự và nhà tâm lý học, chẳng hề dính chút tư tình. Có những khi, người nào đó lại biến thành đồ trẻ con cố chấp, lạnh lùng hỏi cô hôm nay có nhớ anh không, nhớ bao nhiêu? Thậm chí vừa hỏi vừa dụ dỗ, có muốn thân mật với anh không. Vưu Minh Hứa ung dung vô cùng, không xấu hổ, làm anh tắc nghẹn chỉ bằng một câu: “Chẳng phải anh còn chưa xuống giường được hay sao? Có xuống được giường cũng không vận động mạnh được đó sao?”
Hai ngày sau Ân Phùng đều không thèm để ý đến cô.
Thế là Vưu Minh Hứa vuốt mũi nghĩ, Đinh Hùng Vĩ nói chẳng sai, có những lúc cô thực sự thấy mình như đã lấy một cô vợ, rõ ràng cô mới là phụ nữ, vì sao anh lại là người làm nũng, còn cô thì phải dỗ dành? Chẳng khác gì lúc anh còn là Vưu Anh Tuấn.
Một tuần nữa trôi qua, sau buổi trưa ấm áp, Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình trở về Tương Thành.
Ngày hôm đó Vưu Minh Hứa đang ngồi trước bàn làm việc giải quyết đống hồ sơ liên quan đến chuỗi vụ án của Tập đoàn Khải Dương chất cao như núi. Bỗng nhiên, ai đó vỗ đầu cô, ngẩng đầu thì thấy Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình cười tươi tắn đứng ngay trước mắt.
Vưu Minh Hứa đứng bật dậy, nhìn kĩ hai người một lượt. Cảnh Bình gần như không thay đổi, sắc mặt cũng đã trở lại bình thường, không nhìn ra đã từng bị thường. Hứa Mộng Sơn còn béo ra một chút.
“Cuối cùng hai người cũng về.” Cô nói, “Khỏi hẳn rồi chứ?”
Hứa Mộng Sơn nói: “Một tuần trước mình xuất viện được rồi, Lão Đinh bảo mình ở lại chăm sóc anh Cảnh, khỏi rồi cùng về.”
Cảnh Bình nói: “Khỏi hẳn rồi.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, khi đó ai nấy đều nhìn rõ tình trạng vết thương của anh, cũng hấp hối chẳng khác Ân Phùng. Hiện giờ Ân Phùng vẫn còn đang phải nằm lại ở Quý Châu kìa.
Cảnh Bình nói: “Ánh mắt em là có ý gì? Anh ngoại trừ viên đạn đó thì những nơi khác đều chỉ là vết thương ngoài da. Vết đạn khỏi rồi thì tất nhiên là khỏe hẳn.”
Vưu Minh Hứa không thể nhớ lại dáng vẻ anh bị giày vò hành hạ, nhưng những vết thương đó quả thực vô cùng đáng sợ, chắc chắn cũng khiến người ta đau đớn như chết đi sống lại, song cũng đúng là không trí mạng. Đúng thực là có khả năng khỏi nhanh hơn.
Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn hiển nhiên cũng nhớ tới tình hình khi đó, Cảnh Bình chỉ mỉm cười, thần sắc ôn hòa.
Những đồng nghiệp khác trong phòng làm việc lúc này cũng đều kéo tới hỏi thăm hai người, ai nấy đều nồng nhiệt, hứa hẹn tối nay sẽ đón gió tẩy trần, đãi cả hai một bữa no nê.
“Về nhà làm gì?”
“Ăn đêm, ngủ!”
Ân Phùng lại hỏi: “Ăn đêm gì?”
Vưu Minh Hứa đã thấy khác thường từ lâu, như cười như không đáp: “Tùy tiện gọi món bên ngoài. Anh thì sao? Hôm nay ăn gì?”
Anh không nhanh không chậm kể hết toàn bộ những món đã ăn buổi trưa và buổi tối cho cô nghe.
Vưu Minh Hứa lại hỏi bệnh tình của anh, bao lâu nữa mới khỏi hẳn. Anh cũng đáp từng câu một, nói hồi phục khá tốt, khoảng hai tuần nữa có thể xuống giường, chỉ là không được vận động mạnh.
Cảm giác ngọt ngào lặng lẽ dâng trào trong tim, cô hỏi tiếp: “Vậy anh định khi nào về Tương Thành?”
Anh chỉ nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, đáp: “Qua một, hai tuần nữa.”
Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ rồi nói: “Một tuần nữa thì đừng về, anh cứ đợi khỏi hẳn rồi hãy cử động.”
Ân Phùng nói: “Anh tự biết chừng mực.”
Vưu Minh Hứa nghĩ sang chủ đề khác, hỏi: “Đồ Nha, Tiểu Yến, Cảnh Bình, Hứa Mộng Sơn sao rồi?”
Thực ra Hứa Mộng Sơn thường nhắn tin kể cho cô nghe tình hình của họ, nghe nói đều hồi phục rất nhanh nên Vưu Minh Hứa không hỏi kĩ.
Ân Phùng im lặng.
Vưu Minh Hứa: “Sao vậy?”
Ân Phùng hờ hững: “Họ đều xuống giường được rồi. Hài lòng chưa?”
Vưu Minh Hứa suýt phì cười nhưng cố nhịn, nhanh trí dịu giọng nói: “Đó là vì họ không bị thương nặng như anh. Anh không cần nóng vội xuống giường, em muốn anh hồi phục tốt hơn một chút.”
Hai người nhìn nhau một chốc, biểu cảm của anh không biết đã dịu hẳn tự bao giờ, ánh nhìn chằm chằm của anh khiến Vưu Minh Hứa lại bắt đầu không được tự nhiên.
Anh nói: “Có nhớ anh không?”
Vưu Minh Hứa thực ra không nhớ mấy vì quả thực không có thời gian và sức lực, bèn hỏi ngược lại: “Anh thì sao? Nhớ em không?”
Anh đáp: “Nếu em không phải cảnh sát thì giờ đã bị anh nhốt lại rồi.”
Anh nói vô cùng bình tĩnh song tim Vưu Minh Hứa lỡ nhịp, thầm nghĩ, anh lại bắt đầu giở chứng rồi đấy. Cô bình thản nói: “Anh bớt dùng trò đấy với em đi. Em thấy nhiều ngày thế em không chủ động liên lạc với anh, anh cũng đâu có tìm em. Anh đúng là nhớ em quá cơ.”
Ân Phùng cười lạnh: “Vậy em có tìm anh à? Hai tuần rồi, anh đang trong viện, đến hôm nay em mới nhớ đến anh?”
Vưu Minh Hứa nhìn anh, nghĩ bụng rốt cuộc là mình và anh đang làm trò gì thế này? Hà cớ gì phải đấu khẩu vì chuyện này?
Vừa nghĩ lại thấy không đúng, tuy anh trong viện nhưng cả ngày chỉ có nằm một chỗ, anh mới là người rảnh rỗi cơ mà. Vưu Minh Hứa nói như chém đinh chặt sắt: “Không đúng. Em bận choáng váng đầu óc, mấy ngày nay đều nửa đêm mới ngủ, khi đó thì anh đi ngủ từ bao giờ rồi ấy chứ. Trời vừa sáng là em phải đi làm, có lúc còn không có thời gian ăn cơm. Anh cả ngày bận cái gì? Bận truyền nước hả? Bận đợi Trần Phong đút cơm cho anh ăn hả? Vì sao anh không tìm em?”
Ân Phùng câm nín.
Lần này đổi thành Vưu Minh Hứa cười lạnh: “Anh lên tiếng xem nào?”
Qua vài giây, anh bỗng cười, ý cười trong veo đó bắt đầu từ đáy mắt lan đến khóe môi rồi nở rộ. Anh không nói bất cứ điều gì.
Vưu Minh Hứa vốn đang hùng hồn chợt thấy trái tim như bị thứ gì chạm mạnh, mặt cũng đỏ bừng.
Anh cười xong bèn nói: “A Hứa, nhớ anh thì tìm. Đừng nhịn.”
Vưu Minh Hứa: “Ai nhịn?”
Anh nói: “Ngủ ngon, bảo bối.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người, hai người nhìn nhau một lúc, cô nói: “Ngủ ngon.” Đoạn ngắt cuộc gọi.
Vưu Minh Hứa buông điện thoại, ngả người trong ghế, nghĩ bao lời quý báu đến miệng anh bỗng chẳng đáng một xu, cứ thuận miệng là nói như mây trôi nước chảy vậy.
Nghĩ một hồi lại không nhịn được cười.
Anh đúng là đồ dở hơi, cô đã biết từ lâu rồi mà.
Chỉ có điều kể từ ngày hôm sau, Ân Phùng bắt đầu chốc chốc lại nhắn cho cô một tin, có lúc là hỏi cô đang làm gì, có lúc thì kể chút chuyện bên đó, có lúc lại kể hẳn một đoạn hôm nay anh đọc được trong sách cho cô nghe.
Vưu Minh Hứa không hề hay biết lúc yêu đương hóa ra anh là như vậy, vừa không quá dính người, song cũng tuyệt nhiên không cho phép đối phương lạnh nhạt với mình. Anh không quá nồng nhiệt tựa ông mặt trời nhỏ như khi còn là Vưu Anh Tuấn, mà giống ánh trăng thanh lạnh buộc phải chiếm cứ một góc trong tầm nhìn của đối phương hơn.
Mỗi ngày, Vưu Minh Hứa vẫn tiếp tục giải quyết công việc chất chồng như núi, bận những việc nhuốm đầy máu tanh kia. Nhưng cảm xúc của mỗi ngày lại có chút khác biệt, tựa như có thứ tình cảm ấm áp, ngòn ngọt đang cắm rễ trong tim. Chốc chốc lại quấy cô một chút. Những phút rảnh rỗi hiếm hoi, cô sẽ vô thức cầm điện thoại xem có tin nhắn mới của anh hay không.
Có lúc cô cũng gửi tin cho anh, kể những án hôm nay đã gặp. Có những khi tin nhắn của hai người hệt như những cuộc thảo luận giữa cảnh sát hình sự và nhà tâm lý học, chẳng hề dính chút tư tình. Có những khi, người nào đó lại biến thành đồ trẻ con cố chấp, lạnh lùng hỏi cô hôm nay có nhớ anh không, nhớ bao nhiêu? Thậm chí vừa hỏi vừa dụ dỗ, có muốn thân mật với anh không. Vưu Minh Hứa ung dung vô cùng, không xấu hổ, làm anh tắc nghẹn chỉ bằng một câu: “Chẳng phải anh còn chưa xuống giường được hay sao? Có xuống được giường cũng không vận động mạnh được đó sao?”
Hai ngày sau Ân Phùng đều không thèm để ý đến cô.
Thế là Vưu Minh Hứa vuốt mũi nghĩ, Đinh Hùng Vĩ nói chẳng sai, có những lúc cô thực sự thấy mình như đã lấy một cô vợ, rõ ràng cô mới là phụ nữ, vì sao anh lại là người làm nũng, còn cô thì phải dỗ dành? Chẳng khác gì lúc anh còn là Vưu Anh Tuấn.
Một tuần nữa trôi qua, sau buổi trưa ấm áp, Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình trở về Tương Thành.
Ngày hôm đó Vưu Minh Hứa đang ngồi trước bàn làm việc giải quyết đống hồ sơ liên quan đến chuỗi vụ án của Tập đoàn Khải Dương chất cao như núi. Bỗng nhiên, ai đó vỗ đầu cô, ngẩng đầu thì thấy Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình cười tươi tắn đứng ngay trước mắt.
Vưu Minh Hứa đứng bật dậy, nhìn kĩ hai người một lượt. Cảnh Bình gần như không thay đổi, sắc mặt cũng đã trở lại bình thường, không nhìn ra đã từng bị thường. Hứa Mộng Sơn còn béo ra một chút.
“Cuối cùng hai người cũng về.” Cô nói, “Khỏi hẳn rồi chứ?”
Hứa Mộng Sơn nói: “Một tuần trước mình xuất viện được rồi, Lão Đinh bảo mình ở lại chăm sóc anh Cảnh, khỏi rồi cùng về.”
Cảnh Bình nói: “Khỏi hẳn rồi.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, khi đó ai nấy đều nhìn rõ tình trạng vết thương của anh, cũng hấp hối chẳng khác Ân Phùng. Hiện giờ Ân Phùng vẫn còn đang phải nằm lại ở Quý Châu kìa.
Cảnh Bình nói: “Ánh mắt em là có ý gì? Anh ngoại trừ viên đạn đó thì những nơi khác đều chỉ là vết thương ngoài da. Vết đạn khỏi rồi thì tất nhiên là khỏe hẳn.”
Vưu Minh Hứa không thể nhớ lại dáng vẻ anh bị giày vò hành hạ, nhưng những vết thương đó quả thực vô cùng đáng sợ, chắc chắn cũng khiến người ta đau đớn như chết đi sống lại, song cũng đúng là không trí mạng. Đúng thực là có khả năng khỏi nhanh hơn.
Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn hiển nhiên cũng nhớ tới tình hình khi đó, Cảnh Bình chỉ mỉm cười, thần sắc ôn hòa.
Những đồng nghiệp khác trong phòng làm việc lúc này cũng đều kéo tới hỏi thăm hai người, ai nấy đều nồng nhiệt, hứa hẹn tối nay sẽ đón gió tẩy trần, đãi cả hai một bữa no nê.