Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-264
Quyển 5 - Chương 264: Sự thẹn thùng của anh (1)
Ăn xong bữa sáng, tâm trạng Ân Phùng khá tốt, cũng rảnh rỗi, Vưu Minh Hứa bèn hỏi: “Có muốn xem tivi không?”
Ân Phùng đáp: “Không xem. Anh không xem mấy thứ phim vô bổ như em.”
Vưu Minh Hứa không giận, nghĩ bụng, năm đó là ai suốt ngày cắm rễ ở nhà cô ngồi xem Ultraman Teletubbies, thế là không nhịn được cười. Kết quả thấy Ân Phùng liếc sang, cô bèn vội vã di chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Vưu Minh Hứa có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, cô thấy anh tựa như cũng đang nghĩ đến điều cô đang nghĩ. Nhưng nhìn lại lần nữa thì lại thấy sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt như thường.
Anh rốt cuộc đã nhớ lại bao nhiêu?
Vậy nên cảm giác ấy kỳ lạ đó lại ùa đến.
Lần này sau khi anh tỉnh lại, sao cô lại cảm thấy dục vọng chiếm hữu không chút che đậy và tính bám dai như đỉa của anh nhạt hơn so với những lần trước nhỉ? Anh dường như đang vô cùng thẹn thùng.
Nhưng Ân Phùng của hiện tại là một người đàn ông cực kỳ trưởng thành và thâm trầm, thẹn thùng ư? Hình như anh chẳng hợp với từ này.
Vưu Minh Hứa làm như không có chuyện gì, hỏi: “Vậy buổi sáng anh định làm gì?”
Ân Phùng ngẫm nghĩ rồi nói: “Đọc sách cho anh đi.”
“Đọc sách gì?”
Ân Phùng nói: “Đưa điện thoại cho anh.”
Vưu Minh Hứa đưa điện thoại đến, làm theo hướng dẫn của anh, rất nhanh đã tìm thấy một ebook, hình như còn là tuyển tập truyện ngắn bán chạy nhất. Cô nhấc điện thoại lên, nói: “Vậy em đọc đây.”
Ân Phùng nhắm mắt, khóe môi cuối cùng cũng cong lên một ý cười, giọng điệu như ra lệnh: “Đọc đi.”
Vưu Minh Hứa không thèm so đo với anh bệnh nhân dở chứng nào đó, bắt đầu đọc to.
Thân là một người cảnh sát, ngoại trừ thỉnh thoảng có đọc chút sách về tâm lý học và phương pháp trong điều tra hình sự, đã rất lâu cô không đọc thể loại văn xuôi nho nhã này rồi. Cô hắng giọng, tuy đọc những dòng văn uyển chuyển ấy lên không có cảm giác gì đặc biệt, song giọng cô trầm thấp, dịu dàng và vô cùng lưu loát.
Ân Phùng lặng nghe một lúc bèn mở mắt. Điện thoại che khuất nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ vầng trán trắng nõn và đôi mắt phượng trong trẻo. Ân Phùng chợt nghĩ, hai người làm lành lâu như thế mà đây là lần đầu tiên anh thấy cô ngoan ngoãn nghe lời nhường này, tựa như anh đã phải dùng một thân máu để đổi lại vậy. Lòng anh có chút đắc ý, chút dịu dàng, và cả chút ấm ức khó hiểu. Thẫm nghĩ bụng, xem ra sau này sống cùng cô, anh sẽ phải chịu thiệt to dùng, bị cô khóa chặt cho xem.
Vậy nên đợi cô đọc hết một truyện, ngẩng lên nhìn anh, anh liền hờ hững cất lời: “Sau này mỗi tối rảnh rỗi nhớ đọc cho anh nghe.” Không nghe ra được vui buồn trong giọng nói của anh.
Vưu Minh Hứa lật một trang sách, nói: “Nằm mơ. Khỏi rồi thì tự anh đi mà đọc.”
Lồng ngực Ân Phùng như tắc nghẹn song từ từ cười nói: “Anh đọc cho em nghe cũng được. Đều như nhau.”
Rõ ràng hai người đang nói về đọc sách, nhưng hình như cũng không chỉ có vậy.
Vưu Minh Hứa im lặng một chốc, nắm tay gõ nhẹ trán anh, bình thản nói: “Anh an phận tí đi. Công xòe đuôi thì cũng phải đợi đuôi dài đã.”
Ân Phùng lặng thinh.
Vưu Minh Hứa đọc thêm một lúc bèn lén nhìn anh, phát hiện mặt anh càng thêm lạnh nhạt, thế nhưng hai má lại phớt hồng. Tim cô lỡ nhịp, nghĩ bụng, lần này anh tỉnh lại, thói ẩm ương càng thêm nghiêm trọng. Lẽ nào cái đầu chập mạch của anh lại mắc phải chứng bệnh tiềm tàng gì rồi hay sao?
Cô cũng chỉ âm thầm ngờ vực vậy thôi.
Đọc được nửa tiếng, Vưu Minh Hứa buông sách, phát hiện anh đã thiếp đi, hơi thở dài mà đều đặn. Dù sao cũng bị thương nặng, lại còn đấu võ mồm với cô lâu như vậy, cũng đến lúc để anh nghỉ ngơi rồi.
Vưu Minh Hứa báo một tiếng cho y tá rồi sang phòng trò chuyện cùng Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình một hồi, lại đến thăm những đồng nghiệp thân quen, cuối cùng là đến thăm Đồ Nha và Tiểu Yến.
Từ khi Ân Phùng tỉnh lại, Vưu Minh Hứa không rời anh một bước. Tính ra đây là lần đầu tiên cô đến thăm Đồ Nha và Tiểu Yến kể từ sau khi hai người ra khỏi phòng phẫu thuật.
Hai người nằm cùng một phòng. Vưu Minh Hứa bước vào, sững sờ vì Đồ Nha đã ngồi được dậy, cơ thể cường tráng của anh ấy quấn đầy băng gạc, đang buồn chán bấm điều khiển tivi. Tiểu Yến vẫn đang nằm, ấy thế mà trong miệng lại đang ngậm một que kem đã ăn được già nữa.
Cả hai đều ngẩn người khi thấy Vưu Minh Hứa rồi không hẹn mà cùng nở nụ cười tươi tắn.
Lòng Vưu Minh Hứa ấm áp vô ngần, còn hơn cả khi cô nhìn thấy Ân Phùng. Có điều… Cô bước về phía Tiểu Yến trước, cậu ấy vẫn còn ngơ ngác thì Vưu Minh Hứa đã rút mất que kem, vứt vào thùng rác, hỏi: “Ai cho cậu?”
Giọng Tiểu Yến lí nhí như tiếng muỗi, dù mặt tái nhợt song vẫn có thể nhìn ra được nét ngại ngùng: “Quán Quân…”
Vưu Minh Hứa: “Không được ăn nữa đâu đấy…”
Tiểu Yến: “Ồ…”
Đồ Nha nhìn Tiểu Yến, trên mặt vụt qua nụ cười thích thú khi thấy người gặp họa, sau đó mở to mắt nhìn Vưu Minh Hứa: “Thầy Ân sao rồi? Vẫn ổn chứ?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Anh ấy rất tốt, tình hình đang dần cải thiện, vừa ngủ rồi.” Cô nhìn đống băng trên người Đồ Nha, lạnh lùng nói: “Ai cho anh ngồi dậy?”
Đồ Nha: “…”
Tiểu Yến đến là vui vẻ, lập tức tố cáo: “Y tá không cho ngồi, nhưng y tá vừa đi là anh ấy liền dậy.”
Đồ Nha lúng túng nói: “Cô Vưu, tôi khỏe lắm, không đau mấy…”
Vưu Minh Hứa cau mày: “Nằm xuống.”
Đồ Nha lặng lẽ nằm xuống, không nhịn được thở dài một hơi.
Thực ra Vưu Minh Hứa đến là để thăm hai người, cũng muốn nói tiếng cảm ơn. Nếu không phải họ xả thân cứu giúp, có lẽ đến cô cũng không biết hiện tại mình sẽ ở nơi nào. Nhưng vừa mắng hai người xong, lời cảm ơn không thốt ra miệng được nữa. Vậy là cô bèn hỏi Tiểu Yến trước: “Vết thương có đau không?”
Tiểu Yến rúc mình vào chăn, chỉ thò ra nửa cái đầu: “Vẫn ổn.” Thực ra rất đau, nhưng cậu không muốn nói.
Vưu Minh Hứa gật đầu rồi quay sang nhìn Đồ Nha: “Anh thì sao?”
Đồ Nha nói: “Tôi thực sự không đau nữa rồi.”
Có quỷ mới tin lời hai người.
Vưu Minh Hứa bấy giờ mới nói: “Cảm ơn hai người. Nhưng lần sau tôi hy vọng mọi người đừng mạo hiểm như vậy nữa.”
Đồ Nha và Tiểu Yến đều im lặng vài giây, Đồ Nha cười nói: “Tôi rất vui khi làm như vậy.”
Tiểu Yến cũng nói vội: “Tôi cũng vậy.”
Vưu Minh Hứa biết họ cũng cố chấp, khó khuyên bảo hệt Ân Phùng. Chỉ có điều, cô thân là cảnh sát, đã từng nhìn rất nhiều liệt sĩ, nhưng cô biết mình chắc chắn sẽ mãi khắc sâu trong lòng dáng vẻ của hai người và cảnh tượng Đồ Nha đâm xe toác đầu chảy máu đêm qua.
Lời nói chẳng thể diễn tả hết ân tình, Vưu Minh Hứa cũng không giỏi nói lời sến sủa, nhưng trong lòng cô đã coi hai người thành những người bạn đáng để tin cậy, dựa dẫm như Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình vậy.
Cô nói: “Hai người nghỉ ngơi đi, buổi chiều tôi lại đến thăm.” Đoạn nhìn sắc mặt cả hai, nói: “Tôi mà phát hiện lần nữa thì sẽ mách Ân Phùng, để anh ấy trừng trị hai người.”
Đồ Nha nhíu mày, lại thở dài một hơi, nói: “Biết rồi.”
Vưu Minh Hứa tiếp tục quay sang nhìn Tiểu Yến, cậu ấy vội bật thốt một câu: “Biết rồi, bà chủ.” Sau đó thì rụt đầu vào chăn.
Vưu Minh Hứa ngượng chín mặt, Đồ Nha bật cười, nghĩ bụng Tiểu Yến đúng là nhanh trí, đợi đến khi Vưu Minh Hứa ra khỏi phòng, Đồ Nha lại hét thêm một câu: “Bà chủ đi thong thả.”
Vưu Minh Hứa bước được vài bước, cũng không khỏi bật cười.
Ăn xong bữa sáng, tâm trạng Ân Phùng khá tốt, cũng rảnh rỗi, Vưu Minh Hứa bèn hỏi: “Có muốn xem tivi không?”
Ân Phùng đáp: “Không xem. Anh không xem mấy thứ phim vô bổ như em.”
Vưu Minh Hứa không giận, nghĩ bụng, năm đó là ai suốt ngày cắm rễ ở nhà cô ngồi xem Ultraman Teletubbies, thế là không nhịn được cười. Kết quả thấy Ân Phùng liếc sang, cô bèn vội vã di chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Vưu Minh Hứa có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, cô thấy anh tựa như cũng đang nghĩ đến điều cô đang nghĩ. Nhưng nhìn lại lần nữa thì lại thấy sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt như thường.
Anh rốt cuộc đã nhớ lại bao nhiêu?
Vậy nên cảm giác ấy kỳ lạ đó lại ùa đến.
Lần này sau khi anh tỉnh lại, sao cô lại cảm thấy dục vọng chiếm hữu không chút che đậy và tính bám dai như đỉa của anh nhạt hơn so với những lần trước nhỉ? Anh dường như đang vô cùng thẹn thùng.
Nhưng Ân Phùng của hiện tại là một người đàn ông cực kỳ trưởng thành và thâm trầm, thẹn thùng ư? Hình như anh chẳng hợp với từ này.
Vưu Minh Hứa làm như không có chuyện gì, hỏi: “Vậy buổi sáng anh định làm gì?”
Ân Phùng ngẫm nghĩ rồi nói: “Đọc sách cho anh đi.”
“Đọc sách gì?”
Ân Phùng nói: “Đưa điện thoại cho anh.”
Vưu Minh Hứa đưa điện thoại đến, làm theo hướng dẫn của anh, rất nhanh đã tìm thấy một ebook, hình như còn là tuyển tập truyện ngắn bán chạy nhất. Cô nhấc điện thoại lên, nói: “Vậy em đọc đây.”
Ân Phùng nhắm mắt, khóe môi cuối cùng cũng cong lên một ý cười, giọng điệu như ra lệnh: “Đọc đi.”
Vưu Minh Hứa không thèm so đo với anh bệnh nhân dở chứng nào đó, bắt đầu đọc to.
Thân là một người cảnh sát, ngoại trừ thỉnh thoảng có đọc chút sách về tâm lý học và phương pháp trong điều tra hình sự, đã rất lâu cô không đọc thể loại văn xuôi nho nhã này rồi. Cô hắng giọng, tuy đọc những dòng văn uyển chuyển ấy lên không có cảm giác gì đặc biệt, song giọng cô trầm thấp, dịu dàng và vô cùng lưu loát.
Ân Phùng lặng nghe một lúc bèn mở mắt. Điện thoại che khuất nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ vầng trán trắng nõn và đôi mắt phượng trong trẻo. Ân Phùng chợt nghĩ, hai người làm lành lâu như thế mà đây là lần đầu tiên anh thấy cô ngoan ngoãn nghe lời nhường này, tựa như anh đã phải dùng một thân máu để đổi lại vậy. Lòng anh có chút đắc ý, chút dịu dàng, và cả chút ấm ức khó hiểu. Thẫm nghĩ bụng, xem ra sau này sống cùng cô, anh sẽ phải chịu thiệt to dùng, bị cô khóa chặt cho xem.
Vậy nên đợi cô đọc hết một truyện, ngẩng lên nhìn anh, anh liền hờ hững cất lời: “Sau này mỗi tối rảnh rỗi nhớ đọc cho anh nghe.” Không nghe ra được vui buồn trong giọng nói của anh.
Vưu Minh Hứa lật một trang sách, nói: “Nằm mơ. Khỏi rồi thì tự anh đi mà đọc.”
Lồng ngực Ân Phùng như tắc nghẹn song từ từ cười nói: “Anh đọc cho em nghe cũng được. Đều như nhau.”
Rõ ràng hai người đang nói về đọc sách, nhưng hình như cũng không chỉ có vậy.
Vưu Minh Hứa im lặng một chốc, nắm tay gõ nhẹ trán anh, bình thản nói: “Anh an phận tí đi. Công xòe đuôi thì cũng phải đợi đuôi dài đã.”
Ân Phùng lặng thinh.
Vưu Minh Hứa đọc thêm một lúc bèn lén nhìn anh, phát hiện mặt anh càng thêm lạnh nhạt, thế nhưng hai má lại phớt hồng. Tim cô lỡ nhịp, nghĩ bụng, lần này anh tỉnh lại, thói ẩm ương càng thêm nghiêm trọng. Lẽ nào cái đầu chập mạch của anh lại mắc phải chứng bệnh tiềm tàng gì rồi hay sao?
Cô cũng chỉ âm thầm ngờ vực vậy thôi.
Đọc được nửa tiếng, Vưu Minh Hứa buông sách, phát hiện anh đã thiếp đi, hơi thở dài mà đều đặn. Dù sao cũng bị thương nặng, lại còn đấu võ mồm với cô lâu như vậy, cũng đến lúc để anh nghỉ ngơi rồi.
Vưu Minh Hứa báo một tiếng cho y tá rồi sang phòng trò chuyện cùng Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình một hồi, lại đến thăm những đồng nghiệp thân quen, cuối cùng là đến thăm Đồ Nha và Tiểu Yến.
Từ khi Ân Phùng tỉnh lại, Vưu Minh Hứa không rời anh một bước. Tính ra đây là lần đầu tiên cô đến thăm Đồ Nha và Tiểu Yến kể từ sau khi hai người ra khỏi phòng phẫu thuật.
Hai người nằm cùng một phòng. Vưu Minh Hứa bước vào, sững sờ vì Đồ Nha đã ngồi được dậy, cơ thể cường tráng của anh ấy quấn đầy băng gạc, đang buồn chán bấm điều khiển tivi. Tiểu Yến vẫn đang nằm, ấy thế mà trong miệng lại đang ngậm một que kem đã ăn được già nữa.
Cả hai đều ngẩn người khi thấy Vưu Minh Hứa rồi không hẹn mà cùng nở nụ cười tươi tắn.
Lòng Vưu Minh Hứa ấm áp vô ngần, còn hơn cả khi cô nhìn thấy Ân Phùng. Có điều… Cô bước về phía Tiểu Yến trước, cậu ấy vẫn còn ngơ ngác thì Vưu Minh Hứa đã rút mất que kem, vứt vào thùng rác, hỏi: “Ai cho cậu?”
Giọng Tiểu Yến lí nhí như tiếng muỗi, dù mặt tái nhợt song vẫn có thể nhìn ra được nét ngại ngùng: “Quán Quân…”
Vưu Minh Hứa: “Không được ăn nữa đâu đấy…”
Tiểu Yến: “Ồ…”
Đồ Nha nhìn Tiểu Yến, trên mặt vụt qua nụ cười thích thú khi thấy người gặp họa, sau đó mở to mắt nhìn Vưu Minh Hứa: “Thầy Ân sao rồi? Vẫn ổn chứ?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Anh ấy rất tốt, tình hình đang dần cải thiện, vừa ngủ rồi.” Cô nhìn đống băng trên người Đồ Nha, lạnh lùng nói: “Ai cho anh ngồi dậy?”
Đồ Nha: “…”
Tiểu Yến đến là vui vẻ, lập tức tố cáo: “Y tá không cho ngồi, nhưng y tá vừa đi là anh ấy liền dậy.”
Đồ Nha lúng túng nói: “Cô Vưu, tôi khỏe lắm, không đau mấy…”
Vưu Minh Hứa cau mày: “Nằm xuống.”
Đồ Nha lặng lẽ nằm xuống, không nhịn được thở dài một hơi.
Thực ra Vưu Minh Hứa đến là để thăm hai người, cũng muốn nói tiếng cảm ơn. Nếu không phải họ xả thân cứu giúp, có lẽ đến cô cũng không biết hiện tại mình sẽ ở nơi nào. Nhưng vừa mắng hai người xong, lời cảm ơn không thốt ra miệng được nữa. Vậy là cô bèn hỏi Tiểu Yến trước: “Vết thương có đau không?”
Tiểu Yến rúc mình vào chăn, chỉ thò ra nửa cái đầu: “Vẫn ổn.” Thực ra rất đau, nhưng cậu không muốn nói.
Vưu Minh Hứa gật đầu rồi quay sang nhìn Đồ Nha: “Anh thì sao?”
Đồ Nha nói: “Tôi thực sự không đau nữa rồi.”
Có quỷ mới tin lời hai người.
Vưu Minh Hứa bấy giờ mới nói: “Cảm ơn hai người. Nhưng lần sau tôi hy vọng mọi người đừng mạo hiểm như vậy nữa.”
Đồ Nha và Tiểu Yến đều im lặng vài giây, Đồ Nha cười nói: “Tôi rất vui khi làm như vậy.”
Tiểu Yến cũng nói vội: “Tôi cũng vậy.”
Vưu Minh Hứa biết họ cũng cố chấp, khó khuyên bảo hệt Ân Phùng. Chỉ có điều, cô thân là cảnh sát, đã từng nhìn rất nhiều liệt sĩ, nhưng cô biết mình chắc chắn sẽ mãi khắc sâu trong lòng dáng vẻ của hai người và cảnh tượng Đồ Nha đâm xe toác đầu chảy máu đêm qua.
Lời nói chẳng thể diễn tả hết ân tình, Vưu Minh Hứa cũng không giỏi nói lời sến sủa, nhưng trong lòng cô đã coi hai người thành những người bạn đáng để tin cậy, dựa dẫm như Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình vậy.
Cô nói: “Hai người nghỉ ngơi đi, buổi chiều tôi lại đến thăm.” Đoạn nhìn sắc mặt cả hai, nói: “Tôi mà phát hiện lần nữa thì sẽ mách Ân Phùng, để anh ấy trừng trị hai người.”
Đồ Nha nhíu mày, lại thở dài một hơi, nói: “Biết rồi.”
Vưu Minh Hứa tiếp tục quay sang nhìn Tiểu Yến, cậu ấy vội bật thốt một câu: “Biết rồi, bà chủ.” Sau đó thì rụt đầu vào chăn.
Vưu Minh Hứa ngượng chín mặt, Đồ Nha bật cười, nghĩ bụng Tiểu Yến đúng là nhanh trí, đợi đến khi Vưu Minh Hứa ra khỏi phòng, Đồ Nha lại hét thêm một câu: “Bà chủ đi thong thả.”
Vưu Minh Hứa bước được vài bước, cũng không khỏi bật cười.