Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Vưu Minh Hứa mặt không biểu cảm, cũng không quay đầu.
Cố Thiên Thành rút lại nụ cười dịu dàng, gương mặt rét buốt của hắn lúc này không hổ với cái danh sát thủ liên hoàn, hắn nói: “Tôi cho em 5 giây, 5, 4 ……”
Vưu Minh Hứa cười với chàng ngốc: “Em trai, chúng ta cùng chơi một trò chơi có được không? Cậu xem, cậu cũng trói tay lại như bọn họ, xếp thành một hàng thế kia, sau đó chị… sẽ đuổi theo mọi người. Mau qua đó đi, mau đi! Đừng để chị bắt được đấy.”
Đôi mắt anh vẫn trong veo nhưng còn thêm vẻ trống rỗng như bầu trời, tựa mặt biển. Bởi vì có Vưu Minh Hứa che chắn, Cố Thiên Thành không nhìn được mặt anh. Anh chàng ngốc cúi đầu nói một câu cực khẽ:
“Nếu như chị bỏ mặc tôi, chi bằng tôi nói chuyện tè dầm ra cho rất nhiều người biết nhé.”
Thần sắc Vưu Minh Hứa cực kỳ bình tĩnh, cũng rất khẽ rất khẽ, “Ừ” một tiếng với anh.
Anh ngốc đi về phía Trâu Phù Dung, tổng cộng chỉ khoảng năm sáu bước chân, giữa chừng anh còn quay lại nhìn Vưu Minh Hứa.
Cố Thiên Thành cười giễu cợt: “Có vẻ lưu luyến nhỉ?”
Vưu Minh Hứa biết hắn luôn căm ghét anh ngốc, cô không muốn kích động tâm trạng của hắn ta liền bước nhanh đến, hai ba thao tác đơn giản đã buộc sợi dây thừng lên cổ tay anh ngốc. Anh vẫn luôn im lặng cúi đầu nhìn. Sau khi thắt xong, cô khẽ bóp nhẹ cổ tay anh. Cổ tay đó thon gọn rắn chắc, là cơ thể của một người đàn ông trưởng thành.
Anh chỉ ngẩn ngơ nhìn cô, nơi sâu thẳm trong đồng tử đen như mực tàu lướt qua ý cười ngốc nghếch, hoặc giả vốn không có thứ gì.
“Nhấc tay lên tôi xem.” Cố Thiên Thành ra lệnh.
Anh ngốc bất động.
Vưu Minh Hứa đứng bên cạnh lên tiếng: “Giơ lên đi.” Anh nâng tay. Nút thắt rất chặt, Cố Thiên Thành biết cô không dở trò bèn cười nói: “Em qua đây.”
Vưu Minh Hứa đi qua bốn người, dừng lại ở vị trí cách hắn nửa mét.
Hắn im lìm quan sát cô rồi mới buông con dao trong tay, giây tiếp theo, Minh Thao mềm rũ trên mặt đất. Một tay Cố Thiên Thành vẫn nắm chặt sợi dây thừng buộc bốn bọn họ, tay kia đùa nghịch con dao, hắn ngẩng đầu quan sát xung quanh, nói: “Ở đây đi.”
Vưu Minh Hứa trầm mặc. Cô nghĩ thầm, tên ngốc nói đúng rồi, hắn quả thật sẽ làm như thế.
Cố Thiên Thành nói: “Ngồi.”
Vưu Minh Hứa nói: “Anh còn định làm gì? Trời sắp sáng rồi, để bọn họ ở đây đi, sẽ có người tới cứu thôi. Chúng ta đi.”
Cố Thiên Thành nói: “Không cần hoảng. Nếu đã không muốn ngồi thì đến đây, để tôi ôm một lát.”
Vưu Minh Hứa nhìn vào đôi mắt sâu lắng của hắn. Mấy giây sau, cô tiến về phía trước, hắn dùng bàn tay cầm dao găm ôm chặt lấy cô. Vưu Minh Hứa cảm nhận rõ mồn một con dao ấy đang im lìm dính chặt sau lưng cô.
Ba người kia im thin thít không dám làm phiền. Anh ngốc đứng cuối cùng thì cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Cố Thiên Thành dựa mặt vào cổ cô, cảm nhận động mạch cổ nhún nhảy khiến hắn vô cùng hưng phấn. Hắn nói: “Muốn làm người phụ nữ của tôi cần phải nghe lời. Em có từng giết người chưa? Cho dù là cảnh sát chắc cũng chưa từng giết ai đúng chứ? Đến dáng vẻ giết người của tôi em còn chưa từng thấy thì sau này chúng ta sống cùng nhau thế nào được?”
Nói dứt câu, Vưu Minh Hứa cảm nhận được môi hắn chạm nhẹ trên tóc cô.
Sau đó.
Cố Thiên Thành đầu không quay lại, lật ngược con dao, nâng cánh tay cắt xoẹt qua cổ Minh Thao – người vừa miễn cưỡng lắm mới có thể đứng dậy. Cơ thể Vưu Minh Hứa vốn đã căng như dây đàn, gần như cùng lúc với hành động của hắn ta, cô túm chặt cánh tay hắn, tay còn lại sờ về phía thắt lưng Cố Thiên Thành. Song dù sao cô cũng đang nằm trong thế bị động, động tác không quá dễ dàng, cho dù tay cô linh hoạt túm được tay hắn làm thay đổi hướng dao, con dao chỉ chém sượt vào không khí, nhưng cả người cô cũng vì thế mà lao trọn vào lồng ngực hắn. Bàn tay đang túm dây thừng của hắn chuyển sang nắm mái tóc dài sau gáy cô, Vưu Minh Hứa kêu than trong lòng, da đầu cô bị giật đến tê rần, hắn sầm mặt đập đầu về phía cô.
Dùng đầu đập đầu, Vưu Minh Hứa thấp hơn hắn, cơ thể càng không thể nào cường tráng như hắn, đến đầu cũng không to không cứng như của đàn ông, đầu cô đau nhói, nhất thời hoa mắt chóng mặt. Hắn không một chút lưu tình, cụng đầu cô hai lần liền, cô ngã quỵ xuống đất.
Vưu Minh Hứa đau đến không thở ra hơi, cố gắng mở mắt, nhìn thấy hai tay anh ngốc đầy máu nhưng dây thừng đã đứt, anh nhanh nhạy lôi sợi dây thừng trói ba người đang đứng đờ đẫn, bọn họ mới định thần lại lũ lượt trốn sang một góc. Anh chạy bước cao bước thấp, nhặt con dao găm Cố Thiên Thanh vứt trên nền đất xoẹt xoẹt xoẹt cắt đứt dây thừng trói ba người kia.
Chưa cần anh nhắc nhở, ba người đó đã quay người chạy mất. Thậm chí đến Tống Lan cũng chỉ đau khổ quay lại nhìn Vưu Minh Hứa đang nằm trên đất rồi vừa khóc vừa chạy trốn.
Vưu Minh Hứa nhếch môi, nở nụ cười.
Một chân Cố Thiên Thành giẵm nghiền trên lưng cô khiến cô muốn phun ra máu, giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên trên đầu: “Cuối cùng cô vẫn không lựa chọn tôi. Vậy thì chết đi. Cô tưởng rằng mình có thể khống chế được tôi? Tôi đã giết một tên cảnh sát, rồi đâm cho một tên thành thằng đần. Cô quả thực chẳng là gì cả. Hiện tại, tôi sẽ cho cô một trải nghiệm vui vẻ nhất, khó quên nhất trong đời.”
Vưu Minh Hứa không để ý tới hắn ta, cô ngẩng đầu nhìn anh ngốc thả xong người, trong tay anh cầm con dao lam cô lén đưa lúc còn trốn trong bụi rậm, anh quay người lại, hai tay đầy máu, đôi mắt đỏ bừng đang thở hồng hộc. Anh như một con thú bị thương không màng tính mạng định xông về phía cô.
“Em trai, cậu đứng im đó.” Vưu Minh Hứa nói, “Đây là chuyện giữa tôi và hắn.”
Cố Thiên Thành còn không thèm nhấc mắt: “Không cần lo lắng cho anh ta, người tiếp theo sẽ là em. Bọn chúng có tính là gì, em mới là thứ tôi cần. Tôi phải chia em thành từng miếng một, tôi phải ăn em. Em không rời xa tôi được, cả đời này cũng đừng mong chạy thoát.”
Vưu Minh Hứa nói: “Anh ảo tưởng thật đấy. Tôi đúng là đã mù mắt nên mới tin anh. Anh tưởng đánh lén được một đòn là đã có thể giải quyết được tôi? Con mẹ nhà anh, tôi trước nay còn chưa thua ai trong khoản đánh nhau đâu đấy!”
Cố Thiên Thành ngẩn người, bởi vì câu nói bậy buột miệng của cô cùng khí chất hung hãn đang dần thay đổi trên cơ thể cô. Hắn cảm thấy bản thân dần không nhận ra người con gái trước mắt này nữa rồi.
Chính vào lúc này.
Cố Thiên Thành thậm chí còn chưa nhìn rõ động tác của cô, chỉ thấy một tay cô chống trên mặt đất. Động tác của cô quá nhanh, đợi đến khi hắn kịp phản ứng thì cô đã thoát khỏi gót chân hắn rồi. Không phải sức chân hắn không đủ mạnh mà do cô nhanh quá mức. Chỉ một động tác đơn giản đã khiến Cố Thiên Thành chấn động. Hắn biết lần này gặp phải cao thủ thật rồi, suốt cả dọc đường cô đều tỏ ra yếu đuối, cô giả bộ giỏi thật!
Cố Thiên Thành nhấc chân nhằm đá vào eo cô. Chỗ đó ban nãy đã bị hắn đá thương, hắn sẵn lòng đá cho cô chết luôn! Thế nhưng cũng vào lúc này, Vưu Minh Hứa ngẩng đầu, không tránh không né mà vươn tay định tóm chân hắn ta. Cố Thiên Thành cười lạnh, cô làm thế chính là đi tìm cái chết.
Ai ngờ một giây sau, hắn cảm nhận được hai cánh tay đang ôm chặt lấy chân mình, chuyện gì thế? Cố Thiên Thành thậm chí còn không nhìn rõ cô làm thế nào thì chân hắn đã nằm gọn trong tay cô. Tiếp sau, hắn cảm nhận được một sức mạnh không thể nào kháng cự truyền tới từ cái chân đó, mấu chốt không nằm ở sức mạnh lớn thế nào mà là hướng dùng lực khiến hắn mất thăng bằng ngã phịch xuống đất.
Con đàn bà này chơi nhu quyền!
Cố Thiên Thành không vì thế mà sợ hãi, ngược lại hắn thậm chí còn cảm thấy một loại hưng phấn xa lạ. Hắn chống hai tay xuống đất nhằm bật người dậy, bên tai bỗng vang lên tiếng cười cực nhỏ của người con gái, cô buông hắn ra để mặc hắn đứng dậy. Cô cũng đứng lên, hai người đồng thời lùi lại phía sau một bước. Hai tay Cố Thiên Thành nắm thành quyền bày ra tư thế chiến đấu, khuôn mặt tàn khốc vô cùng. Vưu Minh Hứa đứng nguyên cùng dáng vẻ thướt tha duyên dáng, hai tay buông thõng, đôi mắt phượng như cười như không nhìn hắn.
Cố Thiên Thành lao đến như một con mãnh thú, tung một cú đòn về phía mặt Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa ngẩng đầu, cơ thể uốn thành một nửa vòng cung, nhưng người vẫn đứng vững, cô thuận thế ôm chặt ngực Cố Thiên Thành, Cố Thiên Thành ý thức được nguy hiểm hét lên một tiếng, hai cánh tay đập xuống lưng cô. Nhưng đã không kịp nữa.
Động tác của người con gái như mây trôi nước chảy, trước khi hắn kịp ra đòn, cơ thể một lần nữa mất đi thăng bằng. Cô hất ngã hắn xuống đất, cơ thể cô nhanh thoăn thoắt vượt lên phần đầu hắn ta, Cố Thiên Thành muốn đứng dậy, cô dùng sức ghìm chặt khuỷu tay lên cổ hắn, sau đó cưỡi cả người lên ép chặt hắn trên mặt đất không cử động được nữa.
Khuôn mặt anh tuấn của Cố Thiên Thành đỏ bừng, ra sức giãy giụa nhưng Vưu Minh Hứa như con thạch sùng dính chặt trên người hắn. Hết lần này đến lần khác, cuối cùng Cố Thiên Thành đành từ bỏ, nằm bẹp dí bất động trên nền đất.
Mặt hắn vùi trong bùn đất và lá cây rụng nhưng lại cười nói: “Minh Hứa, tình cảm tôi dành cho cô là thật. Nể chút tình cảm này, đừng bắt tôi về, cô đưa tôi con dao, hoặc không thì trực tiếp cho tôi một nhát dao đi. Dù gì có quay về cũng là tội tử hình, chết ở đây cho sảng khoái.”
Song người con gái chỉ lãnh đạm nói: “Anh tưởng anh là ai? Dám nói chuyện tình cảm với tôi? Mẹ nó chứ, còn trêu ghẹo bà đây suốt dọc đường. Đầu tôi úng nước mới cho anh toại nguyện, cứ ở đó mà chờ đợi đối mặt với gia đình các nạn nhân, chấp nhận trừng trị của pháp luật đi! Bây giờ trong trái tim biến thái đó của anh còn bao nhiêu phần người bao nhiêu phần của súc sinh? Không ai có thể xâm phạm tính mạng của người khác, anh và tôi đều không được. Có điều, trước lúc đó……”
Cố Thiên Thành vẫn đang cười giả lả, gương mặt đầy bùn đất, da đầu truyền đến cơn đau nhói, đầu hắn ta bị cô gái xách lên, hắn càng cười lớn, mặt Vưu Minh Hứa đã không còn bất cứ biểu cảm nào, cô nhấc đầu hắn lên rồi đập mạnh xuống đất, hắn hự lên một tiếng, xương mũi có lẽ đã gãy rồi, máu bắt đầu chảy ra.
Sau khi bị đập bảy tám lần liên tục như vậy, mặt mũi Cố Thiên Thành nhầy nhụa máu, mắt nửa nhắm nửa mở. Bấy giờ Vưu Minh Hứa mới vừa lòng, cô cúi đầu ghé sát tai hắn thì thầm: “Có phải sảng khoái hơn cả ban nãy không? Hửm?”
Cố Thiên Thành rút lại nụ cười dịu dàng, gương mặt rét buốt của hắn lúc này không hổ với cái danh sát thủ liên hoàn, hắn nói: “Tôi cho em 5 giây, 5, 4 ……”
Vưu Minh Hứa cười với chàng ngốc: “Em trai, chúng ta cùng chơi một trò chơi có được không? Cậu xem, cậu cũng trói tay lại như bọn họ, xếp thành một hàng thế kia, sau đó chị… sẽ đuổi theo mọi người. Mau qua đó đi, mau đi! Đừng để chị bắt được đấy.”
Đôi mắt anh vẫn trong veo nhưng còn thêm vẻ trống rỗng như bầu trời, tựa mặt biển. Bởi vì có Vưu Minh Hứa che chắn, Cố Thiên Thành không nhìn được mặt anh. Anh chàng ngốc cúi đầu nói một câu cực khẽ:
“Nếu như chị bỏ mặc tôi, chi bằng tôi nói chuyện tè dầm ra cho rất nhiều người biết nhé.”
Thần sắc Vưu Minh Hứa cực kỳ bình tĩnh, cũng rất khẽ rất khẽ, “Ừ” một tiếng với anh.
Anh ngốc đi về phía Trâu Phù Dung, tổng cộng chỉ khoảng năm sáu bước chân, giữa chừng anh còn quay lại nhìn Vưu Minh Hứa.
Cố Thiên Thành cười giễu cợt: “Có vẻ lưu luyến nhỉ?”
Vưu Minh Hứa biết hắn luôn căm ghét anh ngốc, cô không muốn kích động tâm trạng của hắn ta liền bước nhanh đến, hai ba thao tác đơn giản đã buộc sợi dây thừng lên cổ tay anh ngốc. Anh vẫn luôn im lặng cúi đầu nhìn. Sau khi thắt xong, cô khẽ bóp nhẹ cổ tay anh. Cổ tay đó thon gọn rắn chắc, là cơ thể của một người đàn ông trưởng thành.
Anh chỉ ngẩn ngơ nhìn cô, nơi sâu thẳm trong đồng tử đen như mực tàu lướt qua ý cười ngốc nghếch, hoặc giả vốn không có thứ gì.
“Nhấc tay lên tôi xem.” Cố Thiên Thành ra lệnh.
Anh ngốc bất động.
Vưu Minh Hứa đứng bên cạnh lên tiếng: “Giơ lên đi.” Anh nâng tay. Nút thắt rất chặt, Cố Thiên Thành biết cô không dở trò bèn cười nói: “Em qua đây.”
Vưu Minh Hứa đi qua bốn người, dừng lại ở vị trí cách hắn nửa mét.
Hắn im lìm quan sát cô rồi mới buông con dao trong tay, giây tiếp theo, Minh Thao mềm rũ trên mặt đất. Một tay Cố Thiên Thành vẫn nắm chặt sợi dây thừng buộc bốn bọn họ, tay kia đùa nghịch con dao, hắn ngẩng đầu quan sát xung quanh, nói: “Ở đây đi.”
Vưu Minh Hứa trầm mặc. Cô nghĩ thầm, tên ngốc nói đúng rồi, hắn quả thật sẽ làm như thế.
Cố Thiên Thành nói: “Ngồi.”
Vưu Minh Hứa nói: “Anh còn định làm gì? Trời sắp sáng rồi, để bọn họ ở đây đi, sẽ có người tới cứu thôi. Chúng ta đi.”
Cố Thiên Thành nói: “Không cần hoảng. Nếu đã không muốn ngồi thì đến đây, để tôi ôm một lát.”
Vưu Minh Hứa nhìn vào đôi mắt sâu lắng của hắn. Mấy giây sau, cô tiến về phía trước, hắn dùng bàn tay cầm dao găm ôm chặt lấy cô. Vưu Minh Hứa cảm nhận rõ mồn một con dao ấy đang im lìm dính chặt sau lưng cô.
Ba người kia im thin thít không dám làm phiền. Anh ngốc đứng cuối cùng thì cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Cố Thiên Thành dựa mặt vào cổ cô, cảm nhận động mạch cổ nhún nhảy khiến hắn vô cùng hưng phấn. Hắn nói: “Muốn làm người phụ nữ của tôi cần phải nghe lời. Em có từng giết người chưa? Cho dù là cảnh sát chắc cũng chưa từng giết ai đúng chứ? Đến dáng vẻ giết người của tôi em còn chưa từng thấy thì sau này chúng ta sống cùng nhau thế nào được?”
Nói dứt câu, Vưu Minh Hứa cảm nhận được môi hắn chạm nhẹ trên tóc cô.
Sau đó.
Cố Thiên Thành đầu không quay lại, lật ngược con dao, nâng cánh tay cắt xoẹt qua cổ Minh Thao – người vừa miễn cưỡng lắm mới có thể đứng dậy. Cơ thể Vưu Minh Hứa vốn đã căng như dây đàn, gần như cùng lúc với hành động của hắn ta, cô túm chặt cánh tay hắn, tay còn lại sờ về phía thắt lưng Cố Thiên Thành. Song dù sao cô cũng đang nằm trong thế bị động, động tác không quá dễ dàng, cho dù tay cô linh hoạt túm được tay hắn làm thay đổi hướng dao, con dao chỉ chém sượt vào không khí, nhưng cả người cô cũng vì thế mà lao trọn vào lồng ngực hắn. Bàn tay đang túm dây thừng của hắn chuyển sang nắm mái tóc dài sau gáy cô, Vưu Minh Hứa kêu than trong lòng, da đầu cô bị giật đến tê rần, hắn sầm mặt đập đầu về phía cô.
Dùng đầu đập đầu, Vưu Minh Hứa thấp hơn hắn, cơ thể càng không thể nào cường tráng như hắn, đến đầu cũng không to không cứng như của đàn ông, đầu cô đau nhói, nhất thời hoa mắt chóng mặt. Hắn không một chút lưu tình, cụng đầu cô hai lần liền, cô ngã quỵ xuống đất.
Vưu Minh Hứa đau đến không thở ra hơi, cố gắng mở mắt, nhìn thấy hai tay anh ngốc đầy máu nhưng dây thừng đã đứt, anh nhanh nhạy lôi sợi dây thừng trói ba người đang đứng đờ đẫn, bọn họ mới định thần lại lũ lượt trốn sang một góc. Anh chạy bước cao bước thấp, nhặt con dao găm Cố Thiên Thanh vứt trên nền đất xoẹt xoẹt xoẹt cắt đứt dây thừng trói ba người kia.
Chưa cần anh nhắc nhở, ba người đó đã quay người chạy mất. Thậm chí đến Tống Lan cũng chỉ đau khổ quay lại nhìn Vưu Minh Hứa đang nằm trên đất rồi vừa khóc vừa chạy trốn.
Vưu Minh Hứa nhếch môi, nở nụ cười.
Một chân Cố Thiên Thành giẵm nghiền trên lưng cô khiến cô muốn phun ra máu, giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên trên đầu: “Cuối cùng cô vẫn không lựa chọn tôi. Vậy thì chết đi. Cô tưởng rằng mình có thể khống chế được tôi? Tôi đã giết một tên cảnh sát, rồi đâm cho một tên thành thằng đần. Cô quả thực chẳng là gì cả. Hiện tại, tôi sẽ cho cô một trải nghiệm vui vẻ nhất, khó quên nhất trong đời.”
Vưu Minh Hứa không để ý tới hắn ta, cô ngẩng đầu nhìn anh ngốc thả xong người, trong tay anh cầm con dao lam cô lén đưa lúc còn trốn trong bụi rậm, anh quay người lại, hai tay đầy máu, đôi mắt đỏ bừng đang thở hồng hộc. Anh như một con thú bị thương không màng tính mạng định xông về phía cô.
“Em trai, cậu đứng im đó.” Vưu Minh Hứa nói, “Đây là chuyện giữa tôi và hắn.”
Cố Thiên Thành còn không thèm nhấc mắt: “Không cần lo lắng cho anh ta, người tiếp theo sẽ là em. Bọn chúng có tính là gì, em mới là thứ tôi cần. Tôi phải chia em thành từng miếng một, tôi phải ăn em. Em không rời xa tôi được, cả đời này cũng đừng mong chạy thoát.”
Vưu Minh Hứa nói: “Anh ảo tưởng thật đấy. Tôi đúng là đã mù mắt nên mới tin anh. Anh tưởng đánh lén được một đòn là đã có thể giải quyết được tôi? Con mẹ nhà anh, tôi trước nay còn chưa thua ai trong khoản đánh nhau đâu đấy!”
Cố Thiên Thành ngẩn người, bởi vì câu nói bậy buột miệng của cô cùng khí chất hung hãn đang dần thay đổi trên cơ thể cô. Hắn cảm thấy bản thân dần không nhận ra người con gái trước mắt này nữa rồi.
Chính vào lúc này.
Cố Thiên Thành thậm chí còn chưa nhìn rõ động tác của cô, chỉ thấy một tay cô chống trên mặt đất. Động tác của cô quá nhanh, đợi đến khi hắn kịp phản ứng thì cô đã thoát khỏi gót chân hắn rồi. Không phải sức chân hắn không đủ mạnh mà do cô nhanh quá mức. Chỉ một động tác đơn giản đã khiến Cố Thiên Thành chấn động. Hắn biết lần này gặp phải cao thủ thật rồi, suốt cả dọc đường cô đều tỏ ra yếu đuối, cô giả bộ giỏi thật!
Cố Thiên Thành nhấc chân nhằm đá vào eo cô. Chỗ đó ban nãy đã bị hắn đá thương, hắn sẵn lòng đá cho cô chết luôn! Thế nhưng cũng vào lúc này, Vưu Minh Hứa ngẩng đầu, không tránh không né mà vươn tay định tóm chân hắn ta. Cố Thiên Thành cười lạnh, cô làm thế chính là đi tìm cái chết.
Ai ngờ một giây sau, hắn cảm nhận được hai cánh tay đang ôm chặt lấy chân mình, chuyện gì thế? Cố Thiên Thành thậm chí còn không nhìn rõ cô làm thế nào thì chân hắn đã nằm gọn trong tay cô. Tiếp sau, hắn cảm nhận được một sức mạnh không thể nào kháng cự truyền tới từ cái chân đó, mấu chốt không nằm ở sức mạnh lớn thế nào mà là hướng dùng lực khiến hắn mất thăng bằng ngã phịch xuống đất.
Con đàn bà này chơi nhu quyền!
Cố Thiên Thành không vì thế mà sợ hãi, ngược lại hắn thậm chí còn cảm thấy một loại hưng phấn xa lạ. Hắn chống hai tay xuống đất nhằm bật người dậy, bên tai bỗng vang lên tiếng cười cực nhỏ của người con gái, cô buông hắn ra để mặc hắn đứng dậy. Cô cũng đứng lên, hai người đồng thời lùi lại phía sau một bước. Hai tay Cố Thiên Thành nắm thành quyền bày ra tư thế chiến đấu, khuôn mặt tàn khốc vô cùng. Vưu Minh Hứa đứng nguyên cùng dáng vẻ thướt tha duyên dáng, hai tay buông thõng, đôi mắt phượng như cười như không nhìn hắn.
Cố Thiên Thành lao đến như một con mãnh thú, tung một cú đòn về phía mặt Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa ngẩng đầu, cơ thể uốn thành một nửa vòng cung, nhưng người vẫn đứng vững, cô thuận thế ôm chặt ngực Cố Thiên Thành, Cố Thiên Thành ý thức được nguy hiểm hét lên một tiếng, hai cánh tay đập xuống lưng cô. Nhưng đã không kịp nữa.
Động tác của người con gái như mây trôi nước chảy, trước khi hắn kịp ra đòn, cơ thể một lần nữa mất đi thăng bằng. Cô hất ngã hắn xuống đất, cơ thể cô nhanh thoăn thoắt vượt lên phần đầu hắn ta, Cố Thiên Thành muốn đứng dậy, cô dùng sức ghìm chặt khuỷu tay lên cổ hắn, sau đó cưỡi cả người lên ép chặt hắn trên mặt đất không cử động được nữa.
Khuôn mặt anh tuấn của Cố Thiên Thành đỏ bừng, ra sức giãy giụa nhưng Vưu Minh Hứa như con thạch sùng dính chặt trên người hắn. Hết lần này đến lần khác, cuối cùng Cố Thiên Thành đành từ bỏ, nằm bẹp dí bất động trên nền đất.
Mặt hắn vùi trong bùn đất và lá cây rụng nhưng lại cười nói: “Minh Hứa, tình cảm tôi dành cho cô là thật. Nể chút tình cảm này, đừng bắt tôi về, cô đưa tôi con dao, hoặc không thì trực tiếp cho tôi một nhát dao đi. Dù gì có quay về cũng là tội tử hình, chết ở đây cho sảng khoái.”
Song người con gái chỉ lãnh đạm nói: “Anh tưởng anh là ai? Dám nói chuyện tình cảm với tôi? Mẹ nó chứ, còn trêu ghẹo bà đây suốt dọc đường. Đầu tôi úng nước mới cho anh toại nguyện, cứ ở đó mà chờ đợi đối mặt với gia đình các nạn nhân, chấp nhận trừng trị của pháp luật đi! Bây giờ trong trái tim biến thái đó của anh còn bao nhiêu phần người bao nhiêu phần của súc sinh? Không ai có thể xâm phạm tính mạng của người khác, anh và tôi đều không được. Có điều, trước lúc đó……”
Cố Thiên Thành vẫn đang cười giả lả, gương mặt đầy bùn đất, da đầu truyền đến cơn đau nhói, đầu hắn ta bị cô gái xách lên, hắn càng cười lớn, mặt Vưu Minh Hứa đã không còn bất cứ biểu cảm nào, cô nhấc đầu hắn lên rồi đập mạnh xuống đất, hắn hự lên một tiếng, xương mũi có lẽ đã gãy rồi, máu bắt đầu chảy ra.
Sau khi bị đập bảy tám lần liên tục như vậy, mặt mũi Cố Thiên Thành nhầy nhụa máu, mắt nửa nhắm nửa mở. Bấy giờ Vưu Minh Hứa mới vừa lòng, cô cúi đầu ghé sát tai hắn thì thầm: “Có phải sảng khoái hơn cả ban nãy không? Hửm?”