Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Trong tiểu khu ở khu rừng nhỏ.
Tiết Nhượng ở dưới lầu từ trong túi lấy ra một viên kẹo bạc hà, nhét vào trong miệng, nhai nát mới chậm rãi đi lên lầu, trong phòng mở đèn, Chung Lệ Nhan mang mắt kính ngồi trên ghế sofa, trên đùi để một chiếc máy vi tính, thấy cậu đi vào, thần sắc nghiêm túc: "Về trễ như vậy? Đi đâu, làm gì?"
Cúi người thay giày, Tiết Nhượng lười biếng nói: "Cùng Phan Vĩ ở trong trường học."
"Ở trường học làm gì? Đã trễ thế này, đề thi của lớp mười một con làm không?"
"Làm."
"Ba con mấy ngày nay đi công tác, con buổi tối về sớm một chút."
"Được."
Cậu đi tới tủ lạnh, kéo ra, lấy một chai coca, uống một ngụm, Chung Lệ Nhan nhìn tờ bảng điểm: "Thành tích của Phan Vĩ tụt xuống sao?"
"Không biết." Tiết Nhượng lười biếng tựa vào trên tủ lạnh, ngửa đầu lại uống một ngụm, Chung Lệ Nhan ngồi trên sofa nhìn cậu, bà dừng một chút, mặt mày nhu hòa, nói: "Chu Di lần này không tham gia kỳ thi, thành tích của con bé như thế nào?"
"Không biết." Đem chai coca uống hết ném vào trong thùng rác, Tiết Nhượng đi vào phòng vệ sinh.
"Con sao cái gì cũng không biết vậy?" Giọng Chung Lệ Nhan bất mãn, nhưng cũng không tức giận, đứng dậy đi vào phòng bếp, nấu thức ăn khuya cho cậu.
...
Ngày thứ hai, Trương Lam trở lại trường học.
Thấy trong trường học đang gắn biểu ngũ cổ động, đại hội thể thao mùa thu lại sắp tới.
Bốn giờ rưỡi chiều, tan học.
Phan Vĩ cùng Tiết Nhượng còn có mấy bạn nam trong lớp, thu thập sách vở, liền đi ra cửa.
Trương Lam nhìn bộ dáng này, hỏi: "Đi chỗ nào vậy?"
Phan Vĩ nghiêng đầu cười nói: "Sân bóng rổ nha."
"A? Trận đấu bóng rổ."
"Ừ."
"Chút nữa tớ đi qua xem."
"Được." Phan Vĩ nói xong, đi theo sau Tiết Nhượng, xuống cầu thang.
Chờ tới lúc Trương Lam cùng Long Ngọc chạy xuống sân bóng rổ, các bạn học nữ đã đứng thành một vòng, đem sân bóng rổ bao vây trong vòng tay.
Trên sân bóng rổ, tiếng bóng đập xuống đất, tiếng còi vang lên, bắt đầu trận đấu.
Long Ngọc mặt đỏ bừng nói: "Thời điểm Tiết Nhượng học sơ trung, chơi bóng rổ giỏi lắm, hiện tại vẫn tốt như vậy."
Chữ tốt vừa thốt ra, Tiết Nhượng đang quấn vải trắng vào cổ tay, nhảy lên, quần áo co lại, lộ ra thắt lưng gầy khỏe, cùng với tiếng còi, một tràng tiếng hét vang lên.
Ba phút bóng vào!
Lớp ba đang cầm bóng.
Chuyển sang người khác, bóng rổ đến trong tay lớp một, bọn họ chuyền bóng cũng rất nhanh, Tiết Nhượng cùng đi qua, nháy mắt ra giấu với Phan Vĩ, Phan Vĩ chạy đến cột rổ bóng bên cạnh, một bạn học lớp một nhảy lên, ném bóng, bóng bay nhanh về phía trước tạo thành một đường cong, đứng bên cạnh rổ, Phan Vĩ nhảy lên, bắt bóng.
Xoay người một cái, động tác giả, lại xoay người tiếp, trực tiếp nhấc chân, ném tới bên cạnh đi, Tiết Nhượng khom người, bóng vào tay.
Toàn trường lần nữa hoan hô.
Tiết Nhượng mang bóng chạy về, bỏ rơi mấy người đang quấn lấy cậu, nhảy một cái, tay giương về phía trước, bóng vào rổ, ba điểm.
Trương Lam đối với bóng rổ luôn không có hứng thú, lúc này lại rất kích động, cô xoay người, chạy lên khán đài, tìm một cái bút dạ cùng một tấm bìa cứng.
Mở đầu bút ra, cô ở trên viết "Tiết Nhượng thật là đẹp trai!"
Sau đó giơ lên, từ bên trái cột rổ đến bên phải, nổi bật mà phách lối.
Bọn họ đúng lúc nghỉ ngơi giữa giờ, mấy người cũng nhìn Trương Lam, nhịn không được bật cười, có vài người vỗ vào vai Tiết Nhượng, hỏi: "Người ái mộ của cậu sao?"
Tiết Nhượng lau mồ hôi trên trán, cúi đầu cười một cái: "Một cô gái ngu ngốc!"
"A? Cô gái ngốc?" Bên cạnh mấy người cười lên, đánh xuống bả vai cậu.
Phan Vĩ ở bên cạnh cười nói: "Tiểu tỷ tỷ này tính cách rất đáng yêu, lại sáng của không kiêu ngạo, ngay cả tớ cũng có chút thích thích."
Tiết Nhượng nhìn cậu ta, đi tới một bên.
Chu Di vừa vặn cầm bình nước tới, đưa cho cậu.
Cậu nhận lấy, vặn ra uống một ngụm, Chu Di ở bên hỏi: "Có mệt hay không?"
" Tạm được." Cậu lười biếng đáp.
Một chai nước lập tức liền uống xong, Tiết Nhượng lau mồ hôi, mồ hôi theo tay cậu chảy xuống cằm sau đó vào trong cổ áo, nữ sinh xung quanh nhìn trộm cậu, đều đỏ mặt, Chu Di tỉnh bơ chặn lại tầm mắt của bọn họ, một lát sau, cô ta nhìn cái chai trống không trong tay Tiết Nhượng, bên trong không còn một giọt nước.
Chu Di lập tức xoay người, nói: "Tớ lại đi lấy nước cho cậu."
Tiết Nhượng muốn nói không cần, nhưng Chu Di đã đi ra ngoài, cậu xoa cằm, lười biếng giơ tay lên che ánh tà dương, lúc mặt trời lặn về phía Tây có chút chói, Phan Vĩ ở bên kia vẫy tay: "Tiểu tỷ tỷ, tớ cũng muốn uống nước."
Trương Lam ngậm kẹo mút, xoay người đưa một chai nước cho cậu.
Long Ngọc nhìn Tiết Nhượng ở bên kia, nói với Trương Lam: "Tớ đi đưa nước cho cậu ấy."
Nói xong, lạch bạch chạy đi.
"Cho cậu." Long Ngọc đem chai nước trong tay cho Tiết Nhượng.
Mới vừa nói xong, chai nước trên tay bị lấy đi, Long Ngọc kinh ngạc, quay đầu, liền thấy khuôn mặt bất mãn của Chu Di, Chu Di đem chai nước của Long Ngọc ném trên mặt đất, bản thân thì đưa nước cho Tiết Nhượng.
Một màn bá đạo này, lập tức khiến mọi người chú ý.
Long Ngọc cắn chặt môi dưới, hốc mắt có chút hồng.
" Thật là quá đáng đi."
" Đúng vậy, còn đem nước người ta ném như vậy."
Chu Di không phản ứng, cứ nhìn Tiết Nhượng, di chuyển bình nước đến trước mặt cậu."
Tiết Nhượng không nhận, rũ thấp tròng mắt, không nhìn ra cảm xúc, hồi lâu, cậu nhìn chằm chằm Chu Di, giọng không kiên nhẫn: "Cậu có thấy phiền hay không?"
Bầu không khí nhất thời lúng túng.
Tay Chu Di cầm chai nước hơi run, hơi cọ vào thân chai, tầm mắt của mọi người đều cười trên sự đau khổ, mặt mũi của cô ta sắp mất hết rồi, cô ta lại nhỏ giọng nói: "Tiết Nhượng cậu cầm lấy đi."
Tiết Nhượng không nhúc nhích.
Toàn trường yên tĩnh.
Tay Chu Di cứng đờ, nụ cười cứng lại.
Cô ta thấp giọng nói: "Nước, cậu... Cậu không khát sao?"
Trong đám người đã có người cười lên, những tiếng cười kia mang theo giễu cợt, Chu Di một giây trước tự đắc, liền một giây sau mặt nóng bừng.
Trương Lam cũng bật cười.
Thanh âm của cô rất lớn, có mấy người quay lại nhìn, Chu Di cũng mang theo oán khí nhìn cô, Trương Lam cũng lười biếng vặn nắp nước ra, uống một ngụm, trêu đùa: "Cái này có giống như tranh giành tình nhân trong hậu cung không?"
Nhất thời, những người khác cũng cười lên.
"Đúng là giống thật!"
Trương Lam khom người, nhặt bình nước trên đất kia, nói: "Vậy tớ cũng phải tham gia náo nhiệt!"
Nói xong cô tiến lên, cầm chai nước suối trong tay, cô mỉm cười: "Hoàng thượng, mời dùng trà, không đúng, mời dùng nước suối!"
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các vị bảo bối cửa ném bá vương phiếu, tôi ngày mai sửa sang lại, hôm nay ra cửa sớm, đến thư viện, cho nên trước đổi mới.
Tiết Nhượng ở dưới lầu từ trong túi lấy ra một viên kẹo bạc hà, nhét vào trong miệng, nhai nát mới chậm rãi đi lên lầu, trong phòng mở đèn, Chung Lệ Nhan mang mắt kính ngồi trên ghế sofa, trên đùi để một chiếc máy vi tính, thấy cậu đi vào, thần sắc nghiêm túc: "Về trễ như vậy? Đi đâu, làm gì?"
Cúi người thay giày, Tiết Nhượng lười biếng nói: "Cùng Phan Vĩ ở trong trường học."
"Ở trường học làm gì? Đã trễ thế này, đề thi của lớp mười một con làm không?"
"Làm."
"Ba con mấy ngày nay đi công tác, con buổi tối về sớm một chút."
"Được."
Cậu đi tới tủ lạnh, kéo ra, lấy một chai coca, uống một ngụm, Chung Lệ Nhan nhìn tờ bảng điểm: "Thành tích của Phan Vĩ tụt xuống sao?"
"Không biết." Tiết Nhượng lười biếng tựa vào trên tủ lạnh, ngửa đầu lại uống một ngụm, Chung Lệ Nhan ngồi trên sofa nhìn cậu, bà dừng một chút, mặt mày nhu hòa, nói: "Chu Di lần này không tham gia kỳ thi, thành tích của con bé như thế nào?"
"Không biết." Đem chai coca uống hết ném vào trong thùng rác, Tiết Nhượng đi vào phòng vệ sinh.
"Con sao cái gì cũng không biết vậy?" Giọng Chung Lệ Nhan bất mãn, nhưng cũng không tức giận, đứng dậy đi vào phòng bếp, nấu thức ăn khuya cho cậu.
...
Ngày thứ hai, Trương Lam trở lại trường học.
Thấy trong trường học đang gắn biểu ngũ cổ động, đại hội thể thao mùa thu lại sắp tới.
Bốn giờ rưỡi chiều, tan học.
Phan Vĩ cùng Tiết Nhượng còn có mấy bạn nam trong lớp, thu thập sách vở, liền đi ra cửa.
Trương Lam nhìn bộ dáng này, hỏi: "Đi chỗ nào vậy?"
Phan Vĩ nghiêng đầu cười nói: "Sân bóng rổ nha."
"A? Trận đấu bóng rổ."
"Ừ."
"Chút nữa tớ đi qua xem."
"Được." Phan Vĩ nói xong, đi theo sau Tiết Nhượng, xuống cầu thang.
Chờ tới lúc Trương Lam cùng Long Ngọc chạy xuống sân bóng rổ, các bạn học nữ đã đứng thành một vòng, đem sân bóng rổ bao vây trong vòng tay.
Trên sân bóng rổ, tiếng bóng đập xuống đất, tiếng còi vang lên, bắt đầu trận đấu.
Long Ngọc mặt đỏ bừng nói: "Thời điểm Tiết Nhượng học sơ trung, chơi bóng rổ giỏi lắm, hiện tại vẫn tốt như vậy."
Chữ tốt vừa thốt ra, Tiết Nhượng đang quấn vải trắng vào cổ tay, nhảy lên, quần áo co lại, lộ ra thắt lưng gầy khỏe, cùng với tiếng còi, một tràng tiếng hét vang lên.
Ba phút bóng vào!
Lớp ba đang cầm bóng.
Chuyển sang người khác, bóng rổ đến trong tay lớp một, bọn họ chuyền bóng cũng rất nhanh, Tiết Nhượng cùng đi qua, nháy mắt ra giấu với Phan Vĩ, Phan Vĩ chạy đến cột rổ bóng bên cạnh, một bạn học lớp một nhảy lên, ném bóng, bóng bay nhanh về phía trước tạo thành một đường cong, đứng bên cạnh rổ, Phan Vĩ nhảy lên, bắt bóng.
Xoay người một cái, động tác giả, lại xoay người tiếp, trực tiếp nhấc chân, ném tới bên cạnh đi, Tiết Nhượng khom người, bóng vào tay.
Toàn trường lần nữa hoan hô.
Tiết Nhượng mang bóng chạy về, bỏ rơi mấy người đang quấn lấy cậu, nhảy một cái, tay giương về phía trước, bóng vào rổ, ba điểm.
Trương Lam đối với bóng rổ luôn không có hứng thú, lúc này lại rất kích động, cô xoay người, chạy lên khán đài, tìm một cái bút dạ cùng một tấm bìa cứng.
Mở đầu bút ra, cô ở trên viết "Tiết Nhượng thật là đẹp trai!"
Sau đó giơ lên, từ bên trái cột rổ đến bên phải, nổi bật mà phách lối.
Bọn họ đúng lúc nghỉ ngơi giữa giờ, mấy người cũng nhìn Trương Lam, nhịn không được bật cười, có vài người vỗ vào vai Tiết Nhượng, hỏi: "Người ái mộ của cậu sao?"
Tiết Nhượng lau mồ hôi trên trán, cúi đầu cười một cái: "Một cô gái ngu ngốc!"
"A? Cô gái ngốc?" Bên cạnh mấy người cười lên, đánh xuống bả vai cậu.
Phan Vĩ ở bên cạnh cười nói: "Tiểu tỷ tỷ này tính cách rất đáng yêu, lại sáng của không kiêu ngạo, ngay cả tớ cũng có chút thích thích."
Tiết Nhượng nhìn cậu ta, đi tới một bên.
Chu Di vừa vặn cầm bình nước tới, đưa cho cậu.
Cậu nhận lấy, vặn ra uống một ngụm, Chu Di ở bên hỏi: "Có mệt hay không?"
" Tạm được." Cậu lười biếng đáp.
Một chai nước lập tức liền uống xong, Tiết Nhượng lau mồ hôi, mồ hôi theo tay cậu chảy xuống cằm sau đó vào trong cổ áo, nữ sinh xung quanh nhìn trộm cậu, đều đỏ mặt, Chu Di tỉnh bơ chặn lại tầm mắt của bọn họ, một lát sau, cô ta nhìn cái chai trống không trong tay Tiết Nhượng, bên trong không còn một giọt nước.
Chu Di lập tức xoay người, nói: "Tớ lại đi lấy nước cho cậu."
Tiết Nhượng muốn nói không cần, nhưng Chu Di đã đi ra ngoài, cậu xoa cằm, lười biếng giơ tay lên che ánh tà dương, lúc mặt trời lặn về phía Tây có chút chói, Phan Vĩ ở bên kia vẫy tay: "Tiểu tỷ tỷ, tớ cũng muốn uống nước."
Trương Lam ngậm kẹo mút, xoay người đưa một chai nước cho cậu.
Long Ngọc nhìn Tiết Nhượng ở bên kia, nói với Trương Lam: "Tớ đi đưa nước cho cậu ấy."
Nói xong, lạch bạch chạy đi.
"Cho cậu." Long Ngọc đem chai nước trong tay cho Tiết Nhượng.
Mới vừa nói xong, chai nước trên tay bị lấy đi, Long Ngọc kinh ngạc, quay đầu, liền thấy khuôn mặt bất mãn của Chu Di, Chu Di đem chai nước của Long Ngọc ném trên mặt đất, bản thân thì đưa nước cho Tiết Nhượng.
Một màn bá đạo này, lập tức khiến mọi người chú ý.
Long Ngọc cắn chặt môi dưới, hốc mắt có chút hồng.
" Thật là quá đáng đi."
" Đúng vậy, còn đem nước người ta ném như vậy."
Chu Di không phản ứng, cứ nhìn Tiết Nhượng, di chuyển bình nước đến trước mặt cậu."
Tiết Nhượng không nhận, rũ thấp tròng mắt, không nhìn ra cảm xúc, hồi lâu, cậu nhìn chằm chằm Chu Di, giọng không kiên nhẫn: "Cậu có thấy phiền hay không?"
Bầu không khí nhất thời lúng túng.
Tay Chu Di cầm chai nước hơi run, hơi cọ vào thân chai, tầm mắt của mọi người đều cười trên sự đau khổ, mặt mũi của cô ta sắp mất hết rồi, cô ta lại nhỏ giọng nói: "Tiết Nhượng cậu cầm lấy đi."
Tiết Nhượng không nhúc nhích.
Toàn trường yên tĩnh.
Tay Chu Di cứng đờ, nụ cười cứng lại.
Cô ta thấp giọng nói: "Nước, cậu... Cậu không khát sao?"
Trong đám người đã có người cười lên, những tiếng cười kia mang theo giễu cợt, Chu Di một giây trước tự đắc, liền một giây sau mặt nóng bừng.
Trương Lam cũng bật cười.
Thanh âm của cô rất lớn, có mấy người quay lại nhìn, Chu Di cũng mang theo oán khí nhìn cô, Trương Lam cũng lười biếng vặn nắp nước ra, uống một ngụm, trêu đùa: "Cái này có giống như tranh giành tình nhân trong hậu cung không?"
Nhất thời, những người khác cũng cười lên.
"Đúng là giống thật!"
Trương Lam khom người, nhặt bình nước trên đất kia, nói: "Vậy tớ cũng phải tham gia náo nhiệt!"
Nói xong cô tiến lên, cầm chai nước suối trong tay, cô mỉm cười: "Hoàng thượng, mời dùng trà, không đúng, mời dùng nước suối!"
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các vị bảo bối cửa ném bá vương phiếu, tôi ngày mai sửa sang lại, hôm nay ra cửa sớm, đến thư viện, cho nên trước đổi mới.