Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-51
Chương 51: "Tôi muốn bảo vệ cậu." "Nhưng tôi cũng muốn bảo vệ em." [2]
Chương 45
Edit: Phong Ca
Beta: Bánh bao nhỏ
Trong nhà hàng xiên que, hơi nóng hầm hập.
Các cửa hàng ẩm thực trên cửa Đông rất nhiều, cửa hàng xiên que vừa mới khai trương, chẳng có mấy người, ông chủ cửa hàng vẫn còn đang rầu rĩ, không nghĩ tới vừa mới hơn sáu giờ, đột nhiên có một đoàn nam thanh niên ầm ầm tiến vào!
Bọn họ ai nấy đều cao to, chắc cũng phải trên dưới hai mét, hai chân ngồi trên chiếc ghế nhựa tách ra hai bên, rung qua lắc lại, ông chủ cứ sợ bọn họ sẽ làm gãy ghế của tiệm mất.
Ông chủ cửa hàng nghe bọn họ nói chuyện mới biết những chàng trai trẻ tuổi này đều là sinh viên đội bóng rổ đại học Hoa Thành ―― vận động viên bóng rổ thật tốt quá! Xem chiều cao này! Xem cân nặng này! Mỗi người ít nhất cũng phải ăn một cân rưỡi thịt chứ nhỉ?
Bàn tính trong lòng ông chủ tiệm đang kêu bang bang, ông ấy vội vàng cầm quyển thực đơn đưa đến cho mấy chàng trai, ân cần hỏi bọn họ chọn món nào.
Chỉ thấy mấy chàng trai cứ nhường nhau, cuối cùng đem thực đơn đưa cho người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa ―― đến lúc này ông chủ tiệm mới phát hiện ra, thì ra vẫn còn một người ở đây nữa!
Thật ra Vu Hoài Ba cao một mét tám cũng không tính là thấp, nhưng đứng cùng với các chàng trai được tính bằng chiều cao của mặt nước biển thì hắn hoàn toàn bị bọn họ lấn lướt, cơ bản không ai sẽ chú ý đến sự tồn tại của hắn ta cả.
Vu Hoài Ba nhận quyển thực đơn đầy dầu mỡ, có chút ghét bỏ, dùng hai cái ngón tay lật xem một chút, tùy tiện chọn một chút gỏi, thịt bò xiên...
Hắn hỏi mấy cậu sinh viên: "Tôi nhớ hình như mọi người đều trưởng thành cả rồi phải không? Chỉ ăn thịt xiên thôi thì nhàm chán lắm, gọi thùng bia nhé?"
Lưu Phương Châu nhanh miệng từ chối: "Không cần đâu ạ, chiều mai chúng em còn có trận đấu, uống rượu bia thì hỏng hết việc ạ."
Vẻ mặt Vu Hoài Ba đầy tiếc nuối, cảm thấy người giàu có này vẫn chưa giả bộ đủ. Hắn nghĩ một chút rồi gọi ông chủ tiệm, dùng một loại ngữ khí hạ lưu mà chỉ đàn ông mới hiểu được nói: "Ông chủ, mấy cậu sinh viên này đều là vận động viên, ngày mai phải ra sân thi đấu! Có cái đó. . . không, ông hiểu mà, loại bồi bổ thân thể ấy, lấy cho mọi người một chút!"
Ông chủ nở nụ cười hàm ý đã hiểu rồi, đon đả: "Có, có, loại 'ngẩu pín' đều có cả, vẫn còn tươi, còn chưa đông lạnh đâu, lấy mấy cái?"
Có một sinh viên mới nhập học, mờ mịt, ngây ngô hỏi: " 'ngẩu pín' là cái gì thế?"
Vị đàn anh hiểu mọi người đang nói đến cái gì, vội nắm tay cậu ấy thì thầm giải thích.
Thì ra, ngẩu pín là chỉ cơ quan sinh sản của động vật giống đực, nghe nói ăn đại bổ vào có thể làm đàn ông thành "chúa tể rừng xanh", nhưng rất ít nhà hàng thịt nướng viết những món này vào thực đơn của họ. Bình thường mọi người đến quán thịt nướng, ăn rau hẹ nướng cũng bị người ta cười nhạo cho rồi, chứ đừng nói là ăn loại này.
Vu Hoài Ba nhìn thấy vẻ lưỡng lự của mấy chàng trai, bèn hỏi mọi người với ngữ khí của người từng trải: "Các cậu nói xem, chúng ta nhiều người như vậy, lấy mấy phần thì được đây?"
Cả bàn đều là đàn ông, lúc này nếu nói không ăn, thì sẽ bị người khác xem thường, cho nên các chàng trai mỗi người đều lấy một phần.
Chỉ có Mạnh Vũ Phồn trực tiếp từ chối: "Không cần lấy cho tôi đâu, tôi không ăn."
Vu Hoài Ba nghĩ là cậu không dám ăn: "Bạn học Mạnh à, có phải là cậu chưa từng ăn không, không dám ăn à? Tôi bảo cậu này, cậu không cần phải ngại đâu, cơ quan sinh sản của giống đực mặc dù có chút tanh, nhưng đối với nam giới chúng ta chính là đại bổ! Ăn vào. . . Hắn lộ ra một nụ cười phong lưu tiêu sái, ". . . Tráng dương."
"Em đây lại càng không cần ăn." Mạnh Vũ Phồn bình tĩnh trả lời, "Em không cần tráng, cũng đã rất dương rồi." Cậu nhìn về phía Vu Hoài Ba, kính cẩn nghiêng mình nói, "Nếu như thầy Vu thích ăn như vậy, vậy phần của em sẽ nhường cho thầy nhé."
Vu Hoài Ba: ". . . . . ."
Vu Hoài Ba xoạc chân quá nhiều, hậu quả trực tiếp nhất chính là thận yếu, bình thường ăn không ít mấy loại đồ bổ này. Hắn bị Mạnh Vũ Phồn đâm trúng chỗ đau, sắc mặt lúc này không được tốt lắm.
Nhưng hắn ta hết lần này đến lần khác đều ra vẻ, không hề thay đổi sắc mặt ―― nếu không sinh viên của hắn sẽ đánh giá hắn như thế nào đây?
"Mạnh Vũ Phồn à, cậu thật thích nói đùa." Hắn xấu hổ cười ha hả, "Ăn thôi, ăn thôi."
Mười ba người bọn họ ngồi xung quanh bàn ăn bữa tối, nghĩ kiểu gì cũng thấy điềm xấu. Trong lòng Vu Hoài Ba bỗng nhiên gõ một cái, cứ có dự cảm xấu.
Nhưng mà suy đi nghĩ lại, hắn nghĩ không ra nguyên nhân của dự cảm này.
Đúng lúc này, ông chủ đem một bầu rượu ra, nói là để cảm ơn vì bọn họ đã gọi rất nhiều món, bình rượu này là đặc biệt dành tặng cho bọn họ.
Rượu này là do chính tay ông chủ ủ, uống vào cảm thấy có vị ngọt, tác dụng chậm nhưng lại ngấm lâu. Vu Hoài Ba không tìm được ai uống rượu chung với hắn, chỉ có thể tự rót tự uống. Hắn cứ một miếng thịt, một ngụm rượu, chẳng bao lâu khuôn mặt đã đỏ bừng.
Sau ba tuần rượu, ăn đủ năm món, Vu Hoài Ba lảo đảo đứng lên, bảo là muốn đi vệ sinh.
Ông chủ vội chạy lại nói: "Thật ngại quá, nhà hàng chúng tôi mới khai trương, nhà vệ sinh còn chưa có lắp đặt xong, phiền cậu sử dụng nhà vệ sinh công cộng bên ngoài nhé."
"Nhà vệ sinh công cộng sao?"
"Từ cửa sau đi ra, rẽ trái năm mươi mét là đến."
Vu Hoài Ba gật gật đầu, một mình đi ra khỏi nhà ăn. Những cậu sinh viên vẫn tiếp tục ăn uống, không ai chú ý tới, lúc Vu Hoài Ba vừa đi, Mạnh Vũ Phồn cũng đi theo sau hắn, lặng lẽ đi ra ngoài.
. . .
Con hẻm phía sau cửa tiệm vắng tanh không một bóng người, chỉ có một cột đèn trên tường chiếu sáng cả con hẻm nhỏ.
Mặc dù cách nhà vệ sinh công cộng rất xa nhưng thứ mùi kia vẫn bay lại đây. Vu Hoài Ba chán ghét nhíu mày, lắc lắc đầu đi về hướng nhà vệ sinh công cộng.
Hắn uống cũng không ít, tuy là không có đến mức say mèm, nhưng đầu óc đã suy nghĩ rất chậm rồi. Hắn bước từng bước về phía nhà vệ sinh công cộng, hoàn toàn không biết vẫn có một người luôn đi đằng sau mình.
Mạnh Vũ Phồn ngồi xổm ở góc đường, cố gắng ẩn mình thật tốt.
Nhưng mà cậu quả thật là có hơi to cao, cho dù cậu ngồi xổm ở đó, cũng có thể nhìn ra bóng người đang ngồi đó.
Cậu cầm chặt chiếc bao bố trong tay, cái này là do cậu đã chuẩn bị trước và giấu ở đây. Cậu đề nghị đến nhà hàng xiên que này, chính là bởi vì cửa hàng này mới khai trương, nhà vệ sinh ở bên ngoài, thuận tiện cho cậu ra tay! Cậu đã chuẩn bị kĩ kế hoạch, đợi Vu Hoài Ba trong nhà vệ sinh đi ra, cậu liền đem bao bố trùm lên đầu hắn! Sau đó lập tức dùng nắm đấm nện cho hắn bò lăn lê trên đất!
Chỉ cần một lát nữa thôi là cậu có thể báo thù cho chị Tiếu Tiếu rồi!
Cậu sẽ cho tên cặn bã trăng hoa thành thói này này một bài học cả đời cũng không thể quên!
Cậu càng nghĩ càng vui vẻ, cậu nhanh chóng che miệng lại, giấu nụ cười vào lòng bàn tay.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên từ phía sau cậu, một bàn tay tay nhỏ bé duỗi ra, kéo thật mạnh bờ vai cậu!
Mạnh Vũ Phồn giật mình, cậu lập tức nhảy dựng lên, xoay người về phía sau. Hai tay cậu nắm lại làm tư thế thủ trước ngực, vẻ mặt mang theo sự cảnh giác với người đột nhiên xuất hiện phía sau cậu ――
"―― Chị Tiếu Tiếu, sao chị lại đến đây?" Mạnh Vũ Phồn không nghĩ tới, người đứng sau lưng cậu lại là Dương Tiếu!
Từ đầu đến chân cô gái đều là màu đen, tóc cũng không cột, trang điểm cũng không, vừa nhìn là biết vừa mới chạy từ trong nhà ra đây. Mà trên trán cô còn dán một miếng dán hạ sốt, đôi môi khô nứt nẻ, trên mặt đỏ ửng, rõ ràng còn chưa hạ sốt.
Nương theo ánh đèn, ánh mắt của cô rơi xuống chiếc bao bố trên tay Mạnh Vũ Phồn, đôi lông mày nhíu lại.
Chàng trai theo bản năng, đem chiếc bao bố giấu về sau lưng.
"Mạnh Vũ Phồn, cậu điên à?" Dương Tiếu trợn tròn mắt, tức đến nỗi muốn chửi thề, giọng cô khàn khàn, chất vấn cậu, "Cậu trốn ở đây làm gì? Chẳng lẽ cậu định cho Vu Hoài Ba vào bao bố rồi đánh cho hắn một trận sao?"
"Tôi. . ." Mạnh Vũ Phồn bị nghẹn họng, giống như đứa trẻ phạm sai lầm chối cãi theo bản năng, "Tôi chỉ là, chỉ là . . .đợi đã, chị biết Vu Hoài Ba đến dạy ở trường học bọn tôi à?"
". . ." Trong ánh mắt Dương Tiếu ánh lên một tia thiếu tự nhiên, cuối cùng vẫn là quyết định nói thật, "Hôm tôi đến trường gặp cậu, đã gặp Từ Đông. Cậu ấy nói cho tôi biết, Vu Hoài Ba nghi ngờ mối quan hệ giữa chúng ta, cho nên hắn cố ý tiếp cận cậu."
Mà lần này, cũng là nhờ có sự mật báo của Từ Đông, Dương Tiếu mới có thể kịp thời chạy đến đây.
Mạnh Vũ Phồn không ngốc, cậu lập tức hiểu ra: "Cho nên, chị mới tự mình dạy tôi tiếng Anh à? Chính là vì không muốn tôi tiếp xúc với hắn hả?"
"Đúng vậy." Bởi vì bị ốm, nên giọng nói của Dương Tiếu khô khốc, khàn khàn; bởi vì bị ốm, nên Dương Tiếu xúc động hơn so với những lúc bình thường, cô thành thật đem tâm tư của mình giãi bày trước mặt cậu, "Cậu không hiểu hắn, hắn chính là một người bị bệnh tâm thần luôn chìm đắm trong thế giới của bản thân! Tôi không muốn hắn ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của tôi, lại càng không muốn hắn làm ảnh hưởng đến cậu! Cho nên tôi quyết định ngăn cách cậu và hắn, tôi chỉ muốn bảo vệ cậu thôi."
Một cô gái với vóc dáng nhỏ bé, xinh đẹp, nói phải "bảo vệ" một chàng trai to cao lực lưỡng như thế này, nghe có chút buồn cười, nhưng ở trong lòng Dương Tiếu, quả thật là cô đã nghĩ như vậy.
Là cô thuê Mạnh Vũ Phồn, là cô đưa Mạnh Vũ Phồn vào thế giới của mình, là cô để cho tên bị bệnh tâm thần rác rưởi Vu Hoài Ba này dính dáng đến cuộc sống của bọn họ . . . Cho nên cô phải có trách nhiệm, có nghĩa vụ "bảo vệ" Mạnh Vũ Phồn.
Cô nguyện ý che chở cho cậu, dùng phương pháp thà để bản thân gặp nguy hiểm cũng không thể để cậu bị tổn thương.
Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi môi khố khốc, tái nhợt mấp máy, lặp lại câu nói: "Tôi muốn bảo vệ cậu."
". . . . . . Dương Tiếu, tôi cũng muốn bảo vệ em!"
Đây là lần đầu tiên Mạnh Vũ Phồn gọi đầy đủ tên của Dương Tiếu.
Ánh mắt cậu khẩn trương, đèn đường chiếu xuống, bóng của cậu được kéo dài ra, trông cậu giống như là một người khổng lồ cường tráng, đủ sức vì Dương Tiếu mà che mưa chắn gió, chống đỡ đất trời.
"Dương Tiếu, đừng xem tôi là ‘đứa trẻ’ nữa được không? Tôi là đàn ông, tôi muốn dùng cách thức của đàn ông để giải quyết vấn đề ―― tôi phải nện cho hắn một trận, đánh cho đến khi hắn thật lòng thật dạ xin lỗi, đánh cho hắn không dám lại gần một bước nào nữa."
Chương 45
Edit: Phong Ca
Beta: Bánh bao nhỏ
Trong nhà hàng xiên que, hơi nóng hầm hập.
Các cửa hàng ẩm thực trên cửa Đông rất nhiều, cửa hàng xiên que vừa mới khai trương, chẳng có mấy người, ông chủ cửa hàng vẫn còn đang rầu rĩ, không nghĩ tới vừa mới hơn sáu giờ, đột nhiên có một đoàn nam thanh niên ầm ầm tiến vào!
Bọn họ ai nấy đều cao to, chắc cũng phải trên dưới hai mét, hai chân ngồi trên chiếc ghế nhựa tách ra hai bên, rung qua lắc lại, ông chủ cứ sợ bọn họ sẽ làm gãy ghế của tiệm mất.
Ông chủ cửa hàng nghe bọn họ nói chuyện mới biết những chàng trai trẻ tuổi này đều là sinh viên đội bóng rổ đại học Hoa Thành ―― vận động viên bóng rổ thật tốt quá! Xem chiều cao này! Xem cân nặng này! Mỗi người ít nhất cũng phải ăn một cân rưỡi thịt chứ nhỉ?
Bàn tính trong lòng ông chủ tiệm đang kêu bang bang, ông ấy vội vàng cầm quyển thực đơn đưa đến cho mấy chàng trai, ân cần hỏi bọn họ chọn món nào.
Chỉ thấy mấy chàng trai cứ nhường nhau, cuối cùng đem thực đơn đưa cho người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa ―― đến lúc này ông chủ tiệm mới phát hiện ra, thì ra vẫn còn một người ở đây nữa!
Thật ra Vu Hoài Ba cao một mét tám cũng không tính là thấp, nhưng đứng cùng với các chàng trai được tính bằng chiều cao của mặt nước biển thì hắn hoàn toàn bị bọn họ lấn lướt, cơ bản không ai sẽ chú ý đến sự tồn tại của hắn ta cả.
Vu Hoài Ba nhận quyển thực đơn đầy dầu mỡ, có chút ghét bỏ, dùng hai cái ngón tay lật xem một chút, tùy tiện chọn một chút gỏi, thịt bò xiên...
Hắn hỏi mấy cậu sinh viên: "Tôi nhớ hình như mọi người đều trưởng thành cả rồi phải không? Chỉ ăn thịt xiên thôi thì nhàm chán lắm, gọi thùng bia nhé?"
Lưu Phương Châu nhanh miệng từ chối: "Không cần đâu ạ, chiều mai chúng em còn có trận đấu, uống rượu bia thì hỏng hết việc ạ."
Vẻ mặt Vu Hoài Ba đầy tiếc nuối, cảm thấy người giàu có này vẫn chưa giả bộ đủ. Hắn nghĩ một chút rồi gọi ông chủ tiệm, dùng một loại ngữ khí hạ lưu mà chỉ đàn ông mới hiểu được nói: "Ông chủ, mấy cậu sinh viên này đều là vận động viên, ngày mai phải ra sân thi đấu! Có cái đó. . . không, ông hiểu mà, loại bồi bổ thân thể ấy, lấy cho mọi người một chút!"
Ông chủ nở nụ cười hàm ý đã hiểu rồi, đon đả: "Có, có, loại 'ngẩu pín' đều có cả, vẫn còn tươi, còn chưa đông lạnh đâu, lấy mấy cái?"
Có một sinh viên mới nhập học, mờ mịt, ngây ngô hỏi: " 'ngẩu pín' là cái gì thế?"
Vị đàn anh hiểu mọi người đang nói đến cái gì, vội nắm tay cậu ấy thì thầm giải thích.
Thì ra, ngẩu pín là chỉ cơ quan sinh sản của động vật giống đực, nghe nói ăn đại bổ vào có thể làm đàn ông thành "chúa tể rừng xanh", nhưng rất ít nhà hàng thịt nướng viết những món này vào thực đơn của họ. Bình thường mọi người đến quán thịt nướng, ăn rau hẹ nướng cũng bị người ta cười nhạo cho rồi, chứ đừng nói là ăn loại này.
Vu Hoài Ba nhìn thấy vẻ lưỡng lự của mấy chàng trai, bèn hỏi mọi người với ngữ khí của người từng trải: "Các cậu nói xem, chúng ta nhiều người như vậy, lấy mấy phần thì được đây?"
Cả bàn đều là đàn ông, lúc này nếu nói không ăn, thì sẽ bị người khác xem thường, cho nên các chàng trai mỗi người đều lấy một phần.
Chỉ có Mạnh Vũ Phồn trực tiếp từ chối: "Không cần lấy cho tôi đâu, tôi không ăn."
Vu Hoài Ba nghĩ là cậu không dám ăn: "Bạn học Mạnh à, có phải là cậu chưa từng ăn không, không dám ăn à? Tôi bảo cậu này, cậu không cần phải ngại đâu, cơ quan sinh sản của giống đực mặc dù có chút tanh, nhưng đối với nam giới chúng ta chính là đại bổ! Ăn vào. . . Hắn lộ ra một nụ cười phong lưu tiêu sái, ". . . Tráng dương."
"Em đây lại càng không cần ăn." Mạnh Vũ Phồn bình tĩnh trả lời, "Em không cần tráng, cũng đã rất dương rồi." Cậu nhìn về phía Vu Hoài Ba, kính cẩn nghiêng mình nói, "Nếu như thầy Vu thích ăn như vậy, vậy phần của em sẽ nhường cho thầy nhé."
Vu Hoài Ba: ". . . . . ."
Vu Hoài Ba xoạc chân quá nhiều, hậu quả trực tiếp nhất chính là thận yếu, bình thường ăn không ít mấy loại đồ bổ này. Hắn bị Mạnh Vũ Phồn đâm trúng chỗ đau, sắc mặt lúc này không được tốt lắm.
Nhưng hắn ta hết lần này đến lần khác đều ra vẻ, không hề thay đổi sắc mặt ―― nếu không sinh viên của hắn sẽ đánh giá hắn như thế nào đây?
"Mạnh Vũ Phồn à, cậu thật thích nói đùa." Hắn xấu hổ cười ha hả, "Ăn thôi, ăn thôi."
Mười ba người bọn họ ngồi xung quanh bàn ăn bữa tối, nghĩ kiểu gì cũng thấy điềm xấu. Trong lòng Vu Hoài Ba bỗng nhiên gõ một cái, cứ có dự cảm xấu.
Nhưng mà suy đi nghĩ lại, hắn nghĩ không ra nguyên nhân của dự cảm này.
Đúng lúc này, ông chủ đem một bầu rượu ra, nói là để cảm ơn vì bọn họ đã gọi rất nhiều món, bình rượu này là đặc biệt dành tặng cho bọn họ.
Rượu này là do chính tay ông chủ ủ, uống vào cảm thấy có vị ngọt, tác dụng chậm nhưng lại ngấm lâu. Vu Hoài Ba không tìm được ai uống rượu chung với hắn, chỉ có thể tự rót tự uống. Hắn cứ một miếng thịt, một ngụm rượu, chẳng bao lâu khuôn mặt đã đỏ bừng.
Sau ba tuần rượu, ăn đủ năm món, Vu Hoài Ba lảo đảo đứng lên, bảo là muốn đi vệ sinh.
Ông chủ vội chạy lại nói: "Thật ngại quá, nhà hàng chúng tôi mới khai trương, nhà vệ sinh còn chưa có lắp đặt xong, phiền cậu sử dụng nhà vệ sinh công cộng bên ngoài nhé."
"Nhà vệ sinh công cộng sao?"
"Từ cửa sau đi ra, rẽ trái năm mươi mét là đến."
Vu Hoài Ba gật gật đầu, một mình đi ra khỏi nhà ăn. Những cậu sinh viên vẫn tiếp tục ăn uống, không ai chú ý tới, lúc Vu Hoài Ba vừa đi, Mạnh Vũ Phồn cũng đi theo sau hắn, lặng lẽ đi ra ngoài.
. . .
Con hẻm phía sau cửa tiệm vắng tanh không một bóng người, chỉ có một cột đèn trên tường chiếu sáng cả con hẻm nhỏ.
Mặc dù cách nhà vệ sinh công cộng rất xa nhưng thứ mùi kia vẫn bay lại đây. Vu Hoài Ba chán ghét nhíu mày, lắc lắc đầu đi về hướng nhà vệ sinh công cộng.
Hắn uống cũng không ít, tuy là không có đến mức say mèm, nhưng đầu óc đã suy nghĩ rất chậm rồi. Hắn bước từng bước về phía nhà vệ sinh công cộng, hoàn toàn không biết vẫn có một người luôn đi đằng sau mình.
Mạnh Vũ Phồn ngồi xổm ở góc đường, cố gắng ẩn mình thật tốt.
Nhưng mà cậu quả thật là có hơi to cao, cho dù cậu ngồi xổm ở đó, cũng có thể nhìn ra bóng người đang ngồi đó.
Cậu cầm chặt chiếc bao bố trong tay, cái này là do cậu đã chuẩn bị trước và giấu ở đây. Cậu đề nghị đến nhà hàng xiên que này, chính là bởi vì cửa hàng này mới khai trương, nhà vệ sinh ở bên ngoài, thuận tiện cho cậu ra tay! Cậu đã chuẩn bị kĩ kế hoạch, đợi Vu Hoài Ba trong nhà vệ sinh đi ra, cậu liền đem bao bố trùm lên đầu hắn! Sau đó lập tức dùng nắm đấm nện cho hắn bò lăn lê trên đất!
Chỉ cần một lát nữa thôi là cậu có thể báo thù cho chị Tiếu Tiếu rồi!
Cậu sẽ cho tên cặn bã trăng hoa thành thói này này một bài học cả đời cũng không thể quên!
Cậu càng nghĩ càng vui vẻ, cậu nhanh chóng che miệng lại, giấu nụ cười vào lòng bàn tay.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên từ phía sau cậu, một bàn tay tay nhỏ bé duỗi ra, kéo thật mạnh bờ vai cậu!
Mạnh Vũ Phồn giật mình, cậu lập tức nhảy dựng lên, xoay người về phía sau. Hai tay cậu nắm lại làm tư thế thủ trước ngực, vẻ mặt mang theo sự cảnh giác với người đột nhiên xuất hiện phía sau cậu ――
"―― Chị Tiếu Tiếu, sao chị lại đến đây?" Mạnh Vũ Phồn không nghĩ tới, người đứng sau lưng cậu lại là Dương Tiếu!
Từ đầu đến chân cô gái đều là màu đen, tóc cũng không cột, trang điểm cũng không, vừa nhìn là biết vừa mới chạy từ trong nhà ra đây. Mà trên trán cô còn dán một miếng dán hạ sốt, đôi môi khô nứt nẻ, trên mặt đỏ ửng, rõ ràng còn chưa hạ sốt.
Nương theo ánh đèn, ánh mắt của cô rơi xuống chiếc bao bố trên tay Mạnh Vũ Phồn, đôi lông mày nhíu lại.
Chàng trai theo bản năng, đem chiếc bao bố giấu về sau lưng.
"Mạnh Vũ Phồn, cậu điên à?" Dương Tiếu trợn tròn mắt, tức đến nỗi muốn chửi thề, giọng cô khàn khàn, chất vấn cậu, "Cậu trốn ở đây làm gì? Chẳng lẽ cậu định cho Vu Hoài Ba vào bao bố rồi đánh cho hắn một trận sao?"
"Tôi. . ." Mạnh Vũ Phồn bị nghẹn họng, giống như đứa trẻ phạm sai lầm chối cãi theo bản năng, "Tôi chỉ là, chỉ là . . .đợi đã, chị biết Vu Hoài Ba đến dạy ở trường học bọn tôi à?"
". . ." Trong ánh mắt Dương Tiếu ánh lên một tia thiếu tự nhiên, cuối cùng vẫn là quyết định nói thật, "Hôm tôi đến trường gặp cậu, đã gặp Từ Đông. Cậu ấy nói cho tôi biết, Vu Hoài Ba nghi ngờ mối quan hệ giữa chúng ta, cho nên hắn cố ý tiếp cận cậu."
Mà lần này, cũng là nhờ có sự mật báo của Từ Đông, Dương Tiếu mới có thể kịp thời chạy đến đây.
Mạnh Vũ Phồn không ngốc, cậu lập tức hiểu ra: "Cho nên, chị mới tự mình dạy tôi tiếng Anh à? Chính là vì không muốn tôi tiếp xúc với hắn hả?"
"Đúng vậy." Bởi vì bị ốm, nên giọng nói của Dương Tiếu khô khốc, khàn khàn; bởi vì bị ốm, nên Dương Tiếu xúc động hơn so với những lúc bình thường, cô thành thật đem tâm tư của mình giãi bày trước mặt cậu, "Cậu không hiểu hắn, hắn chính là một người bị bệnh tâm thần luôn chìm đắm trong thế giới của bản thân! Tôi không muốn hắn ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của tôi, lại càng không muốn hắn làm ảnh hưởng đến cậu! Cho nên tôi quyết định ngăn cách cậu và hắn, tôi chỉ muốn bảo vệ cậu thôi."
Một cô gái với vóc dáng nhỏ bé, xinh đẹp, nói phải "bảo vệ" một chàng trai to cao lực lưỡng như thế này, nghe có chút buồn cười, nhưng ở trong lòng Dương Tiếu, quả thật là cô đã nghĩ như vậy.
Là cô thuê Mạnh Vũ Phồn, là cô đưa Mạnh Vũ Phồn vào thế giới của mình, là cô để cho tên bị bệnh tâm thần rác rưởi Vu Hoài Ba này dính dáng đến cuộc sống của bọn họ . . . Cho nên cô phải có trách nhiệm, có nghĩa vụ "bảo vệ" Mạnh Vũ Phồn.
Cô nguyện ý che chở cho cậu, dùng phương pháp thà để bản thân gặp nguy hiểm cũng không thể để cậu bị tổn thương.
Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi môi khố khốc, tái nhợt mấp máy, lặp lại câu nói: "Tôi muốn bảo vệ cậu."
". . . . . . Dương Tiếu, tôi cũng muốn bảo vệ em!"
Đây là lần đầu tiên Mạnh Vũ Phồn gọi đầy đủ tên của Dương Tiếu.
Ánh mắt cậu khẩn trương, đèn đường chiếu xuống, bóng của cậu được kéo dài ra, trông cậu giống như là một người khổng lồ cường tráng, đủ sức vì Dương Tiếu mà che mưa chắn gió, chống đỡ đất trời.
"Dương Tiếu, đừng xem tôi là ‘đứa trẻ’ nữa được không? Tôi là đàn ông, tôi muốn dùng cách thức của đàn ông để giải quyết vấn đề ―― tôi phải nện cho hắn một trận, đánh cho đến khi hắn thật lòng thật dạ xin lỗi, đánh cho hắn không dám lại gần một bước nào nữa."