Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Từ chối
Edit: Phong Ca
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
---
Chương 33: "Tôi đang đợi chị từ chối giúp!"
---
Sau khi kết thúc buổi tập luyện ngoài giờ, Mạnh Vũ Phồn khoác vội lên người một bộ quần áo liền chạy ra khỏi cửa, nhảy lên tàu điện ngầm đến đài truyền hình.
Đúng lúc giờ cao điểm buổi tối, dòng người đi tàu điện ngầm đông muốn chết, Mạnh Vũ Phồn đợi ba trạm, miễn cưỡng mới có thể chen lên được.
Trong lúc đợi ba trạm này, cậu tổng cộng đã bị bắt chuyện bốn lần, xin số điện thoại hai lần, cậu đã phải nghiêm túc nói với bọn họ: “Tôi có bạn gái rồi!”
Đợi đến lúc cậu xuống tàu điện ngầm quần áo cũng nhàu nát rồi, cúc mở cúc cài, túi sau quần jean còn có bốn cái danh thiếp, Mạnh Vũ Phồn xem cũng không thèm xem, thẳng tay ném vào thùng rác.
Bây giờ cậu đã tạm thời là hoa có chủ rồi, hành vi đạo đức nghề nghiệp này cậu vẫn phải có.
So với kế hoạch cậu sẽ đến đài truyền hình trễ vài phút, cậu vội lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Dương Tiếu, bảo cô xuống lầu.
Chú bảo vệ ở trước cửa đài truyền hình đã quen cậu từ trước, thấy cậu đến bèn tán gẫu với cậu.
“Tiểu Mạnh à, đến đón bạn gái tan làm hả?”
“Vâng ạ!” Cậu hào sảng đáp lời, vốn dĩ đã cao, bây giờ cậu ngước đầu lên càng thêm bắt mắt.
Lúc Dương Tiếu đi ra khỏi thang máy, liền thấy Mạnh Vũ Phồn đang nói chuyện với chú bảo vệ rất hăng hái, chàng trai đang khoa chân múa tay, cũng không biết đang nói đến chuyện gì mà vui đến thế.
Cô còn chưa gọi cậu, Mạnh Vũ Phồn giống như có thần giao cách cảm, bèn ngoảnh đầu nhìn về phía cô ―― giây tiếp theo, mây bắt đầu tan, trời quang mây tạnh, vạn dặm không mây, mặt trời xán lạn.
Nói thật, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu, bao nhiêu mệt mỏi cuối ngày của Dương Tiếu bỗng chốc tiêu tan.
Cô không nhận ra rằng bước chân của mình đi nhanh hơn nhiều, giày cao gót bước trên đá cẩm thạch phát ra âm thanh thanh thúy.
Thời tiết đã vào đông, Dương Tiếu đã đổi sang mặc trang phục mùa đông, chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc cổ điển được cô quấn hai vòng trên cổ, càng làm tôn lên vẻ phóng khoáng và đoan trang của cô.
So với việc cô sợ lạnh, Mạnh Vũ Phồn giống như mới bắt đầu vào thu, cậu ỷ vào thể chất tốt, luôn mặc một chiếc áo khoác phi công với quần thể thao, nhìn thấy cậu mặc ít như vậy nhưng bàn tay cậu luôn luôn nóng hổi, lúc nào Dương Tiếu chạm vào cũng đều nóng bỏng.
“Chị Tiếu Tiếu.” Thấy bạn gái tan làm rồi, Mạnh Vũ Phồn chạy nhanh lại đón, “Xin lỗi chị nhé, tôi đến muộn rồi.”
“Không sao,” Dương Tiếu mặt không đỏ tim không đập nói, “Vừa hay hôm nay tôi cũng tăng ca, không tính là cậu đến muộn.”
Cô tăng ca chỗ nào chứ? Rõ ràng là ngồi ở văn phòng lên mạng gϊếŧ thời gian, tìm cho bạn trai một đôi giày thể thao mới.
Ánh mắt hai người dính vào nhau, bầu không khí thật tốt.
Thế nhưng vào lúc này, từ sau Dương Tiếu xuất hiện một bóng dáng, thần sắc sống động, khoát tay nói: “Hi, bạn học Đại Mạnh, lâu quá không gặp! !”
Mạnh Vũ Phồn lúc này mới chú ý tới, thì ra người thuê cậu lần trước, bạn học Lưu Duyệt Nguyệt cũng đang ở đây.
“...à, chào, xin chào.” Mạnh Vũ Phồn xấu hổ lên tiếng chào hỏi, đối mặt với vị khách hàng cũ này, cậu quả thật không biết nên lấy thái độ gì ra tiếp đón cô ấy.
Lưu Duyệt Nguyệt cũng không phát hiện ra mình chính là bóng đèn, cô ấy đi phía sau Dương Tiếu, ba người bọn họ cùng nhau đi về hướng bãi đỗ xe.
Vừa mới ra khỏi cửa, khí lạnh liền ập đến, Dương Tiếu đưa tay lên vừa chà chà vừa hà hơi cho ấm.
Mạnh Vũ Phồn thấy cô lạnh, thuần thục cầm tay phải của cô lên, đan mười ngón tay vào nhau, cứ thế truyền hơi ấm sang cho cô. Cậu còn sợ chưa đủ ấm, còn đem tay phải của cô nhét vào túi áo khoác của cậu, hai bàn tay của hai người nắm chặt nhau trong túi áo khoác của cậu.
Lưu Duyệt Nguyệt không để ý đến sự mờ ám của bọn họ, cô ấy hắt xì một cái, hơi thở trong không trung biến thánh một luồng khí trắng: “Lạnh quá… mấy ngày trước còn cảm thấy là mùa hè, thế nào mà hôm nay đột nhiên là mùa đông rồi thế này.”
Dương Tiếu ghẹo cô ấy: “Quãng thời gian này của em trải qua cũng quá hoảng loạn rồi, em đến đây thực tập cũng hơn một tháng rồi, ngày mà em vừa đến đài truyền hình lá trên cây cũng đã vàng rồi đấy, bây giờ trên cây một chiếc lá cũng không còn nữa rồi.”
“Oa, mới đây mà đã hơn một tháng rồi sao?” Lưu Duyệt Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn bọn họ, “Nói như vậy, hợp đồng của hai người cũng sắp hết hạn rồi phải không?”
Dương Tiếu: “…”
Mạnh Vũ Phồn: “…”
Tầm mắt cô ấy dừng ở trên túi áo của Mạnh Vũ Phồn ―― tay của Dương Tiếu vẫn còn đút ở bên trong túi áo của Mạnh Vũ Phồn đấy.
Dương Tiếu có cảm giác hoảng loạn của các cô cậu học trò yêu sớm bị giáo viên chủ nhiệm bắt được vậy, nhiệt độ trong lòng bàn tay giống như men theo cánh tay bốc thẳng lên mặt cô vậy.
Dương Tiếu: “…Chúng tôi tiếp tục hợp đồng nữa.” Cô ho một tiếng, “Bạn trai trước của chị vẫn không thấy xuất hiện, tinh thần chị bất an, nên muốn thuê cậu ấy bảo vệ thêm hai tháng nữa.”
Hợp tình hợp lý, ai cũng không bắt bẻ được.
Lưu Duyệt Nguyệt quả nhiên tin sái cổ.
Cô ấy lại còn hỏi: “Đúng rồi, anh Mạnh, công ty các anh có cho phép một người cùng lúc nhận hai đơn hàng không?”
“Cho phép chứ.” Mạnh Vũ Phồn đáp, “Công ty chúng tôi có một bạn trai kim bài, lịch trình làm việc một ngày kín mít. Đợt lễ Quốc Khánh ấy, trong vòng bảy ngày cậu ấy đi gặp năm vị mẹ vợ, tham gia bốn buổi tụ tập bạn bè, còn có một trận ở bên ngoài nữa đấy!”
So với người ta, Mạnh Vũ Phồn chỉ cần phục vụ cho một mình Dương Tiếu, quả thực là quá nhàn hạ rồi.
“Vậy thì tốt!” Lưu Duyệt Nguyệt vui vẻ nói: “Vậy tuần này anh rảnh hôm nào? Em thuê anh một ngày, anh đến trường em một chuyến nhé!”
Dương Tiếu: “…? ? ?” Thì ra ban nãy không phải cô ấy nói đùa, mà là muốn làm thật.
Mạnh Vũ Phồn: “…! ! !”
Mạnh Vũ Phồn nhất thời luống cuống, theo bản năng nhìn về phía Dương Tiếu, lại vội vàng quay đầu lại nói: “Chuyện này, cuối tuần tôi phải đi cùng chị Tiếu Tiếu, không tiện lắm.”
Lưu Duyệt Nguyệt chớp chớp mắt: “Hả? Không phải là chị Dương Tiếu chỉ thuê anh đưa đón đi làm hay sao? Cuối tuần hai người cũng có kế hoạch à?”
“…” Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn liếc nhìn nhau, cô gái giấu đầu hở đuôi rút tay từ trong túi áo Mạnh Vũ Phồn ra, Mạnh Vũ Phồn muốn nắm lại nhưng cuối cùng cô vẫn rút tay ra. “Cậu… ừm, Vũ Phồn nhớ nhầm rồi, cuối tuần này chúng tôi không có kế hoạch gì cả. Cậu ấy, cậu ấy chính là ―― đúng rồi, cuối tuần này cậu ấy có trận thi đấu! !”
Mạnh Vũ Phồn lập tức tiếp lời: “Đúng, đúng, đúng vậy, xem trí nhớ của tôi này. Cuối tuần này tôi có một trận thi đấu, cực kì quan trọng, là một trận thi đấu nhỏ để tuyển chọn thi đấu CUBA. Có thể cô chưa nghe thấy trận thi đấu như thế này bao giờ, nhưng mà nó…”
“Ai bảo em chưa từng nghe thấy chứ?” Lưu Duyệt Nguyệt không vui ngắt lời cậu, “chineseuniversitybasketballassociation, sinh viên đại học Trung Quốc tổ chức thi đấu vòng tròn, đúng không? Đại học Truyền thông Hoa Thành của chúng tôi là đội hạt giống đấy, Ủy ban trường học đã gửi thông báo, kêu gọi mọi người đi xem để cổ vũ đây này! Chính là tuần này, đội chủ nhà chúng tôi gặp đội Đại học Hoa Thành ――” Ánh mắt cô ấy phát sáng, lập tức hỏi, “Đợi đã, đội bóng Đại học Hoa Thành, không phải là đội trường các anh hay sao? ?”
Dương Tiếu: “…? ? ? “
Mạnh Vũ Phồn làm sao có thể đoán trước được sự tình sẽ trùng hợp như vậy chứ? Vậy mà Lưu Duyệt Nguyệt lại là sinh viên của trường Đại học Truyền thông?
Nhưng mà lời nói cũng đã nói ra rồi, cậu chỉ có thể thừa nhận: “… haha, trùng hợp thật.”
“Đây không phải là càng thích hợp sao!” Lưu Duyệt Nguyệt cực kì vui vẻ nói, “Dù sao anh cũng phải đến trường bọn em thi đấu, em cũng phải đến xem trận đấu đó. Sau khi thi đấu xong, anh chỉ cần dành ra ba tiếng đồng hồ… không, hai tiếng đồng hồ, em thuê anh.”
…
Bầu không khí trên xe có chút ngột ngạt.
Dương Tiếu vẫn giống như những lần trước, dừng xe ở bên cạnh trường Đại học Hoa Thành. Mạnh Vũ Phồn rầu rĩ nói một tiếng tạm biệt, xoay người chuẩn bị xuống xe.
“Vũ Phồn, cậu đợi chút.” Dương Tiếu gọi cậu lại.
Thế nhưng chàng trai cũng không giống như những lần trước, lập tức nhìn cô khi nghe thấy cô gọi.
Cậu vẫn còn lắc lắc đầu, quay ra cửa kính xe nhìn ra xe cộ ngược xuôi trên đường.
“…Có phải tâm trạng cậu không tốt không?” Dương Tiếu thử hỏi, “Cả một đoạn đường cũng không nói câu nào.”
Sau khi bọn họ và Lưu Duyệt Nguyệt tạm biệt xong, trên đường từ đài truyền hình về đến trường học, Mạnh Vũ Phồn nói chưa quá mười chữ, hơn nữa đều là “ừ”, “ồ” “vậy hả” những từ ngữ mang tính chất phụ họa như thế là chuyện từ trước đến nay chưa từng xảy ra.
Trong mắt Dương Tiếu, chàng trai vẫn luôn là một người có tinh thần cầu tiến, mạnh mẽ giống như là một cây hoa hướng dương không ngừng hướng về phía mặt trời, thế nhưng hôm nay hoa hướng dương lại bị mưa đánh cho héo rũ xuống rồi.
Kì lạ...hôm nay lúc mới gặp mặt, cậu ấy cũng không phải như thế này mà.
Nghe thấy câu hỏi của Dương Tiếu, Mạnh Vũ Phồn trầm mặc trong chốc lát mới trả lời: “Không có, tôi đang nghĩ đến chuyện cuối tuần này thôi.”
“Nghĩ đến trận thi đấu sao?” Dương Tiếu nghĩ, trận đấu nhỏ cuối tuần chắc chắn rất sôi nổi, Mạnh Vũ Phồn vừa mới đổi người hợp tác, chắc chắn trận này cần phải thích ứng.
“…Không phải.” Cuối cùng Mạnh Vũ Phồn cũng quay đầu lại nhìn cô. Đôi lông mày kiếm của cậu hơi hơi chau lại, trong đôi mắt mang theo một loại tâm trạng mà Dương Tiếu nhìn không hiểu, “Trận đấu thì có gì cần phải nghĩ chứ?
“Vậy cậu đang nghĩ cái gì nào?”
“Tôi đang nghĩ đến chuyện sau khi thi đấu xong.” Mạnh Vũ Phồn cười nhẹ một cái, “Lưu Duyệt Nguyệt nói muốn thuê tôi hai tiếng, dẫn tôi đi gặp bạn học của cô ấy. Tôi đang nghĩ nên mặc cái gì thì được. Rất lâu rồi tôi chưa nhận đơn hàng của người khác, tôi quên làm thế nào để hòa đồng với các cô gái rồi.”
“…”
“Chị Tiếu Tiếu,” Cậu nhìn cô, ánh mắt sáng quắc hỏi, “Chị nói xem, tôi nên để cô ấy khoác tay hay là nắm tay tôi, hay là ôm vai nhỉ? Cô ấy nhỏ bé như vậy, nếu như tôi ôm cô ấy vào lòng ――”
“―― đủ rồi!” Dương Tiếu đột nhiên ngắt lời cậu, cô không muốn thừa nhận, lúc Mạnh Vũ Phồn nói ra những cảnh kia, có một cảm giác ghen tị chạm vào lòng cô.
Nhưng vì sao lại phải ghen tị nhỉ?
Giữa Lưu Duyệt Nguyệt và Mạnh Vũ Phồn chỉ là một tờ hợp đồng mà thôi, tất cả tiếp xúc thân mật của bọn họ đều là hợp đồng yêu cầu.
Hợp đồng này… Dương Tiếu cũng đã từng ký tên rồi.
“Mạnh Vũ Phồn, tôi hiểu ý của cậu rồi.” Dương Tiếu không ngốc, cô hầu như trong nháy mắt liền hiểu rõ ý nghĩ của cậu, “Nếu như cậu không muốn cùng với cô ấy thân mật, vậy vì sao ban nãy cậu lại đồng ý với cô ấy?”
Là do cậu gật đầu, là cậu bảo Lưu Duyệt Nguyệt lên app đặt đơn, là cậu đồng ý.
“Tại sao tôi đồng ý?” Mạnh Vũ phồn chớp mắt, rủ mi mắt xuống, không nhìn vào mắt cô nữa. “… bởi vì tôi đang đợi chị giúp tôi từ chối đấy.”
“…”
“Tôi bảo cuối tuần tôi đi với chị, là do chị phủ nhận trước chứ.” Cậu lại nâng đôi mắt lên, nhìn cô thật sâu, “Chị hoàn toàn có thể nói theo lời của tôi, nói là cuối tuần này chúng ta có hẹn rồi. Chị là cấp trên của Lưu Duyệt Nguyệt cơ mà, chị muốn từ chối cô ấy, so với tôi sẽ dễ hơn nhiều.”
Dương Tiếu cạn lời.
“Tôi…” Cô không biết phải nói thế nào cho tốt, dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, tất cả những lời biện bạch của cô đều trở nên vô nghĩa.
Cô cắn môi nói, “Tôi chuẩn bị quà cho cậu rồi này!”
Cô gần như là hoảng hốt xoay người, từ đằng sau ghế lái lấy ra một cái túi giấy. Trên túi giấy được đính một dây ruy băng màu hồng hình pháo hoa, bên trên vẽ những đường cong màu đen đơn giản vòng quanh hình vẽ đôi giày bóng rổ AJ.
“Đây là mẫu mới của tháng này, có lẽ cậu chưa có đâu nhỉ? Tôi mới đặt tuần trước mà hôm nay đã nhận được rồi..”
Mạnh Vũ Phồn nhìn đôi giày được đặt lên đùi cậu, trên mặt nhìn không ra dáng vẻ tươi cười.
Dương Tiếu hy vọng có thể thông qua món quà này để xin lỗi cậu, để Mạnh Vũ Phồn vui vẻ như trước. Cậu là tiểu thịt tươi do cô bỏ tiền ra mua về, cô với tư cách là kim chủ lẽ ra nên tặng quà cho cậu, để cậu cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà xem ra… hình như cô chữa lợn lành thành lợn què rồi.
Dương Tiếu hỏi: “Cậu không thích à?”
“Không, tôi rất thích.” Bàn tay to lớn của Mạnh Vũ Phồn đặt trên hộp giày, chậm rãi vuốt ve, “Tôi cực kì thích.”
Mỗi món quà mà cô tặng cậu, cho dù là một chiếc khăn len, một đôi giày, một nụ hôn nơi ngực trái, hay là giấc mộng hoàng lương sau đêm say rượu, cậu đều thích.
Cậu nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Chị Tiếu Tiếu, thật ra tôi cũng có món quà muốn tặng chị.”
“Hả, quà gì thế?” Dương Tiếu vội hỏi, “Cậu vẫn còn là sinh viên, không phải bây giờ ngay cả sinh hoạt phí cũng không đủ sao, không cần phải mua đồ cho tôi đâu.”
“Không phải mua đâu.” Chàng trai lắc lắc đầu.
Cậu lấy từ trong túi áo ra một tấm vé, vẫn chưa đưa cho Dương Tiếu luôn, mà là trịnh trọng đặt lên chỗ lái xe.
“Chị Tiếu Tiếu, chị biết không? Hôm nay tôi đến là muốn tìm chị, thật ra là muốn mời chị đi xem trận đấu bóng rổ cuối tuần này…Hạt giống của trường Đại học truyền thông rất lợi hại, đội bọn họ đã mấy lần giành giải quán quân MVP rồi đấy. Tôi muốn mời chị đến xem tôi thi đấu, xem bạn trai của chị đánh bại đối thủ như thế nào.”
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
---
Chương 33: "Tôi đang đợi chị từ chối giúp!"
---
Sau khi kết thúc buổi tập luyện ngoài giờ, Mạnh Vũ Phồn khoác vội lên người một bộ quần áo liền chạy ra khỏi cửa, nhảy lên tàu điện ngầm đến đài truyền hình.
Đúng lúc giờ cao điểm buổi tối, dòng người đi tàu điện ngầm đông muốn chết, Mạnh Vũ Phồn đợi ba trạm, miễn cưỡng mới có thể chen lên được.
Trong lúc đợi ba trạm này, cậu tổng cộng đã bị bắt chuyện bốn lần, xin số điện thoại hai lần, cậu đã phải nghiêm túc nói với bọn họ: “Tôi có bạn gái rồi!”
Đợi đến lúc cậu xuống tàu điện ngầm quần áo cũng nhàu nát rồi, cúc mở cúc cài, túi sau quần jean còn có bốn cái danh thiếp, Mạnh Vũ Phồn xem cũng không thèm xem, thẳng tay ném vào thùng rác.
Bây giờ cậu đã tạm thời là hoa có chủ rồi, hành vi đạo đức nghề nghiệp này cậu vẫn phải có.
So với kế hoạch cậu sẽ đến đài truyền hình trễ vài phút, cậu vội lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Dương Tiếu, bảo cô xuống lầu.
Chú bảo vệ ở trước cửa đài truyền hình đã quen cậu từ trước, thấy cậu đến bèn tán gẫu với cậu.
“Tiểu Mạnh à, đến đón bạn gái tan làm hả?”
“Vâng ạ!” Cậu hào sảng đáp lời, vốn dĩ đã cao, bây giờ cậu ngước đầu lên càng thêm bắt mắt.
Lúc Dương Tiếu đi ra khỏi thang máy, liền thấy Mạnh Vũ Phồn đang nói chuyện với chú bảo vệ rất hăng hái, chàng trai đang khoa chân múa tay, cũng không biết đang nói đến chuyện gì mà vui đến thế.
Cô còn chưa gọi cậu, Mạnh Vũ Phồn giống như có thần giao cách cảm, bèn ngoảnh đầu nhìn về phía cô ―― giây tiếp theo, mây bắt đầu tan, trời quang mây tạnh, vạn dặm không mây, mặt trời xán lạn.
Nói thật, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu, bao nhiêu mệt mỏi cuối ngày của Dương Tiếu bỗng chốc tiêu tan.
Cô không nhận ra rằng bước chân của mình đi nhanh hơn nhiều, giày cao gót bước trên đá cẩm thạch phát ra âm thanh thanh thúy.
Thời tiết đã vào đông, Dương Tiếu đã đổi sang mặc trang phục mùa đông, chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc cổ điển được cô quấn hai vòng trên cổ, càng làm tôn lên vẻ phóng khoáng và đoan trang của cô.
So với việc cô sợ lạnh, Mạnh Vũ Phồn giống như mới bắt đầu vào thu, cậu ỷ vào thể chất tốt, luôn mặc một chiếc áo khoác phi công với quần thể thao, nhìn thấy cậu mặc ít như vậy nhưng bàn tay cậu luôn luôn nóng hổi, lúc nào Dương Tiếu chạm vào cũng đều nóng bỏng.
“Chị Tiếu Tiếu.” Thấy bạn gái tan làm rồi, Mạnh Vũ Phồn chạy nhanh lại đón, “Xin lỗi chị nhé, tôi đến muộn rồi.”
“Không sao,” Dương Tiếu mặt không đỏ tim không đập nói, “Vừa hay hôm nay tôi cũng tăng ca, không tính là cậu đến muộn.”
Cô tăng ca chỗ nào chứ? Rõ ràng là ngồi ở văn phòng lên mạng gϊếŧ thời gian, tìm cho bạn trai một đôi giày thể thao mới.
Ánh mắt hai người dính vào nhau, bầu không khí thật tốt.
Thế nhưng vào lúc này, từ sau Dương Tiếu xuất hiện một bóng dáng, thần sắc sống động, khoát tay nói: “Hi, bạn học Đại Mạnh, lâu quá không gặp! !”
Mạnh Vũ Phồn lúc này mới chú ý tới, thì ra người thuê cậu lần trước, bạn học Lưu Duyệt Nguyệt cũng đang ở đây.
“...à, chào, xin chào.” Mạnh Vũ Phồn xấu hổ lên tiếng chào hỏi, đối mặt với vị khách hàng cũ này, cậu quả thật không biết nên lấy thái độ gì ra tiếp đón cô ấy.
Lưu Duyệt Nguyệt cũng không phát hiện ra mình chính là bóng đèn, cô ấy đi phía sau Dương Tiếu, ba người bọn họ cùng nhau đi về hướng bãi đỗ xe.
Vừa mới ra khỏi cửa, khí lạnh liền ập đến, Dương Tiếu đưa tay lên vừa chà chà vừa hà hơi cho ấm.
Mạnh Vũ Phồn thấy cô lạnh, thuần thục cầm tay phải của cô lên, đan mười ngón tay vào nhau, cứ thế truyền hơi ấm sang cho cô. Cậu còn sợ chưa đủ ấm, còn đem tay phải của cô nhét vào túi áo khoác của cậu, hai bàn tay của hai người nắm chặt nhau trong túi áo khoác của cậu.
Lưu Duyệt Nguyệt không để ý đến sự mờ ám của bọn họ, cô ấy hắt xì một cái, hơi thở trong không trung biến thánh một luồng khí trắng: “Lạnh quá… mấy ngày trước còn cảm thấy là mùa hè, thế nào mà hôm nay đột nhiên là mùa đông rồi thế này.”
Dương Tiếu ghẹo cô ấy: “Quãng thời gian này của em trải qua cũng quá hoảng loạn rồi, em đến đây thực tập cũng hơn một tháng rồi, ngày mà em vừa đến đài truyền hình lá trên cây cũng đã vàng rồi đấy, bây giờ trên cây một chiếc lá cũng không còn nữa rồi.”
“Oa, mới đây mà đã hơn một tháng rồi sao?” Lưu Duyệt Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn bọn họ, “Nói như vậy, hợp đồng của hai người cũng sắp hết hạn rồi phải không?”
Dương Tiếu: “…”
Mạnh Vũ Phồn: “…”
Tầm mắt cô ấy dừng ở trên túi áo của Mạnh Vũ Phồn ―― tay của Dương Tiếu vẫn còn đút ở bên trong túi áo của Mạnh Vũ Phồn đấy.
Dương Tiếu có cảm giác hoảng loạn của các cô cậu học trò yêu sớm bị giáo viên chủ nhiệm bắt được vậy, nhiệt độ trong lòng bàn tay giống như men theo cánh tay bốc thẳng lên mặt cô vậy.
Dương Tiếu: “…Chúng tôi tiếp tục hợp đồng nữa.” Cô ho một tiếng, “Bạn trai trước của chị vẫn không thấy xuất hiện, tinh thần chị bất an, nên muốn thuê cậu ấy bảo vệ thêm hai tháng nữa.”
Hợp tình hợp lý, ai cũng không bắt bẻ được.
Lưu Duyệt Nguyệt quả nhiên tin sái cổ.
Cô ấy lại còn hỏi: “Đúng rồi, anh Mạnh, công ty các anh có cho phép một người cùng lúc nhận hai đơn hàng không?”
“Cho phép chứ.” Mạnh Vũ Phồn đáp, “Công ty chúng tôi có một bạn trai kim bài, lịch trình làm việc một ngày kín mít. Đợt lễ Quốc Khánh ấy, trong vòng bảy ngày cậu ấy đi gặp năm vị mẹ vợ, tham gia bốn buổi tụ tập bạn bè, còn có một trận ở bên ngoài nữa đấy!”
So với người ta, Mạnh Vũ Phồn chỉ cần phục vụ cho một mình Dương Tiếu, quả thực là quá nhàn hạ rồi.
“Vậy thì tốt!” Lưu Duyệt Nguyệt vui vẻ nói: “Vậy tuần này anh rảnh hôm nào? Em thuê anh một ngày, anh đến trường em một chuyến nhé!”
Dương Tiếu: “…? ? ?” Thì ra ban nãy không phải cô ấy nói đùa, mà là muốn làm thật.
Mạnh Vũ Phồn: “…! ! !”
Mạnh Vũ Phồn nhất thời luống cuống, theo bản năng nhìn về phía Dương Tiếu, lại vội vàng quay đầu lại nói: “Chuyện này, cuối tuần tôi phải đi cùng chị Tiếu Tiếu, không tiện lắm.”
Lưu Duyệt Nguyệt chớp chớp mắt: “Hả? Không phải là chị Dương Tiếu chỉ thuê anh đưa đón đi làm hay sao? Cuối tuần hai người cũng có kế hoạch à?”
“…” Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn liếc nhìn nhau, cô gái giấu đầu hở đuôi rút tay từ trong túi áo Mạnh Vũ Phồn ra, Mạnh Vũ Phồn muốn nắm lại nhưng cuối cùng cô vẫn rút tay ra. “Cậu… ừm, Vũ Phồn nhớ nhầm rồi, cuối tuần này chúng tôi không có kế hoạch gì cả. Cậu ấy, cậu ấy chính là ―― đúng rồi, cuối tuần này cậu ấy có trận thi đấu! !”
Mạnh Vũ Phồn lập tức tiếp lời: “Đúng, đúng, đúng vậy, xem trí nhớ của tôi này. Cuối tuần này tôi có một trận thi đấu, cực kì quan trọng, là một trận thi đấu nhỏ để tuyển chọn thi đấu CUBA. Có thể cô chưa nghe thấy trận thi đấu như thế này bao giờ, nhưng mà nó…”
“Ai bảo em chưa từng nghe thấy chứ?” Lưu Duyệt Nguyệt không vui ngắt lời cậu, “chineseuniversitybasketballassociation, sinh viên đại học Trung Quốc tổ chức thi đấu vòng tròn, đúng không? Đại học Truyền thông Hoa Thành của chúng tôi là đội hạt giống đấy, Ủy ban trường học đã gửi thông báo, kêu gọi mọi người đi xem để cổ vũ đây này! Chính là tuần này, đội chủ nhà chúng tôi gặp đội Đại học Hoa Thành ――” Ánh mắt cô ấy phát sáng, lập tức hỏi, “Đợi đã, đội bóng Đại học Hoa Thành, không phải là đội trường các anh hay sao? ?”
Dương Tiếu: “…? ? ? “
Mạnh Vũ Phồn làm sao có thể đoán trước được sự tình sẽ trùng hợp như vậy chứ? Vậy mà Lưu Duyệt Nguyệt lại là sinh viên của trường Đại học Truyền thông?
Nhưng mà lời nói cũng đã nói ra rồi, cậu chỉ có thể thừa nhận: “… haha, trùng hợp thật.”
“Đây không phải là càng thích hợp sao!” Lưu Duyệt Nguyệt cực kì vui vẻ nói, “Dù sao anh cũng phải đến trường bọn em thi đấu, em cũng phải đến xem trận đấu đó. Sau khi thi đấu xong, anh chỉ cần dành ra ba tiếng đồng hồ… không, hai tiếng đồng hồ, em thuê anh.”
…
Bầu không khí trên xe có chút ngột ngạt.
Dương Tiếu vẫn giống như những lần trước, dừng xe ở bên cạnh trường Đại học Hoa Thành. Mạnh Vũ Phồn rầu rĩ nói một tiếng tạm biệt, xoay người chuẩn bị xuống xe.
“Vũ Phồn, cậu đợi chút.” Dương Tiếu gọi cậu lại.
Thế nhưng chàng trai cũng không giống như những lần trước, lập tức nhìn cô khi nghe thấy cô gọi.
Cậu vẫn còn lắc lắc đầu, quay ra cửa kính xe nhìn ra xe cộ ngược xuôi trên đường.
“…Có phải tâm trạng cậu không tốt không?” Dương Tiếu thử hỏi, “Cả một đoạn đường cũng không nói câu nào.”
Sau khi bọn họ và Lưu Duyệt Nguyệt tạm biệt xong, trên đường từ đài truyền hình về đến trường học, Mạnh Vũ Phồn nói chưa quá mười chữ, hơn nữa đều là “ừ”, “ồ” “vậy hả” những từ ngữ mang tính chất phụ họa như thế là chuyện từ trước đến nay chưa từng xảy ra.
Trong mắt Dương Tiếu, chàng trai vẫn luôn là một người có tinh thần cầu tiến, mạnh mẽ giống như là một cây hoa hướng dương không ngừng hướng về phía mặt trời, thế nhưng hôm nay hoa hướng dương lại bị mưa đánh cho héo rũ xuống rồi.
Kì lạ...hôm nay lúc mới gặp mặt, cậu ấy cũng không phải như thế này mà.
Nghe thấy câu hỏi của Dương Tiếu, Mạnh Vũ Phồn trầm mặc trong chốc lát mới trả lời: “Không có, tôi đang nghĩ đến chuyện cuối tuần này thôi.”
“Nghĩ đến trận thi đấu sao?” Dương Tiếu nghĩ, trận đấu nhỏ cuối tuần chắc chắn rất sôi nổi, Mạnh Vũ Phồn vừa mới đổi người hợp tác, chắc chắn trận này cần phải thích ứng.
“…Không phải.” Cuối cùng Mạnh Vũ Phồn cũng quay đầu lại nhìn cô. Đôi lông mày kiếm của cậu hơi hơi chau lại, trong đôi mắt mang theo một loại tâm trạng mà Dương Tiếu nhìn không hiểu, “Trận đấu thì có gì cần phải nghĩ chứ?
“Vậy cậu đang nghĩ cái gì nào?”
“Tôi đang nghĩ đến chuyện sau khi thi đấu xong.” Mạnh Vũ Phồn cười nhẹ một cái, “Lưu Duyệt Nguyệt nói muốn thuê tôi hai tiếng, dẫn tôi đi gặp bạn học của cô ấy. Tôi đang nghĩ nên mặc cái gì thì được. Rất lâu rồi tôi chưa nhận đơn hàng của người khác, tôi quên làm thế nào để hòa đồng với các cô gái rồi.”
“…”
“Chị Tiếu Tiếu,” Cậu nhìn cô, ánh mắt sáng quắc hỏi, “Chị nói xem, tôi nên để cô ấy khoác tay hay là nắm tay tôi, hay là ôm vai nhỉ? Cô ấy nhỏ bé như vậy, nếu như tôi ôm cô ấy vào lòng ――”
“―― đủ rồi!” Dương Tiếu đột nhiên ngắt lời cậu, cô không muốn thừa nhận, lúc Mạnh Vũ Phồn nói ra những cảnh kia, có một cảm giác ghen tị chạm vào lòng cô.
Nhưng vì sao lại phải ghen tị nhỉ?
Giữa Lưu Duyệt Nguyệt và Mạnh Vũ Phồn chỉ là một tờ hợp đồng mà thôi, tất cả tiếp xúc thân mật của bọn họ đều là hợp đồng yêu cầu.
Hợp đồng này… Dương Tiếu cũng đã từng ký tên rồi.
“Mạnh Vũ Phồn, tôi hiểu ý của cậu rồi.” Dương Tiếu không ngốc, cô hầu như trong nháy mắt liền hiểu rõ ý nghĩ của cậu, “Nếu như cậu không muốn cùng với cô ấy thân mật, vậy vì sao ban nãy cậu lại đồng ý với cô ấy?”
Là do cậu gật đầu, là cậu bảo Lưu Duyệt Nguyệt lên app đặt đơn, là cậu đồng ý.
“Tại sao tôi đồng ý?” Mạnh Vũ phồn chớp mắt, rủ mi mắt xuống, không nhìn vào mắt cô nữa. “… bởi vì tôi đang đợi chị giúp tôi từ chối đấy.”
“…”
“Tôi bảo cuối tuần tôi đi với chị, là do chị phủ nhận trước chứ.” Cậu lại nâng đôi mắt lên, nhìn cô thật sâu, “Chị hoàn toàn có thể nói theo lời của tôi, nói là cuối tuần này chúng ta có hẹn rồi. Chị là cấp trên của Lưu Duyệt Nguyệt cơ mà, chị muốn từ chối cô ấy, so với tôi sẽ dễ hơn nhiều.”
Dương Tiếu cạn lời.
“Tôi…” Cô không biết phải nói thế nào cho tốt, dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, tất cả những lời biện bạch của cô đều trở nên vô nghĩa.
Cô cắn môi nói, “Tôi chuẩn bị quà cho cậu rồi này!”
Cô gần như là hoảng hốt xoay người, từ đằng sau ghế lái lấy ra một cái túi giấy. Trên túi giấy được đính một dây ruy băng màu hồng hình pháo hoa, bên trên vẽ những đường cong màu đen đơn giản vòng quanh hình vẽ đôi giày bóng rổ AJ.
“Đây là mẫu mới của tháng này, có lẽ cậu chưa có đâu nhỉ? Tôi mới đặt tuần trước mà hôm nay đã nhận được rồi..”
Mạnh Vũ Phồn nhìn đôi giày được đặt lên đùi cậu, trên mặt nhìn không ra dáng vẻ tươi cười.
Dương Tiếu hy vọng có thể thông qua món quà này để xin lỗi cậu, để Mạnh Vũ Phồn vui vẻ như trước. Cậu là tiểu thịt tươi do cô bỏ tiền ra mua về, cô với tư cách là kim chủ lẽ ra nên tặng quà cho cậu, để cậu cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà xem ra… hình như cô chữa lợn lành thành lợn què rồi.
Dương Tiếu hỏi: “Cậu không thích à?”
“Không, tôi rất thích.” Bàn tay to lớn của Mạnh Vũ Phồn đặt trên hộp giày, chậm rãi vuốt ve, “Tôi cực kì thích.”
Mỗi món quà mà cô tặng cậu, cho dù là một chiếc khăn len, một đôi giày, một nụ hôn nơi ngực trái, hay là giấc mộng hoàng lương sau đêm say rượu, cậu đều thích.
Cậu nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Chị Tiếu Tiếu, thật ra tôi cũng có món quà muốn tặng chị.”
“Hả, quà gì thế?” Dương Tiếu vội hỏi, “Cậu vẫn còn là sinh viên, không phải bây giờ ngay cả sinh hoạt phí cũng không đủ sao, không cần phải mua đồ cho tôi đâu.”
“Không phải mua đâu.” Chàng trai lắc lắc đầu.
Cậu lấy từ trong túi áo ra một tấm vé, vẫn chưa đưa cho Dương Tiếu luôn, mà là trịnh trọng đặt lên chỗ lái xe.
“Chị Tiếu Tiếu, chị biết không? Hôm nay tôi đến là muốn tìm chị, thật ra là muốn mời chị đi xem trận đấu bóng rổ cuối tuần này…Hạt giống của trường Đại học truyền thông rất lợi hại, đội bọn họ đã mấy lần giành giải quán quân MVP rồi đấy. Tôi muốn mời chị đến xem tôi thi đấu, xem bạn trai của chị đánh bại đối thủ như thế nào.”