Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Mặc đồ liền thân
Editor: Thanh Hải
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
- - -
Chương 13: "Con gái các chị mặc đồ liền thân thì làm thế nào để đi vệ sinh?"
- - -
Cả ba nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Dương Tiếu đã phản ứng trước.
Dương Tiếu ho khụ một cái, vội vàng nói: “...chắc không cần tôi giới thiệu nữa nhỉ? Đây là Tiểu Lưu, là đồng nghiệp của tôi. Cô ấy nói cậu cần cù, kiên định, nỗ lực xuất sắc nên giới thiệu tôi đăng ký ứng dụng này”
Cô vừa nói, vừa đưa mắt ra hiệu cho Mạnh Vũ Phồn. Cô có lòng tự trọng cao, thực sự không muốn cho cấp dưới mình biết rằng cô đã thuê một bạn trai giả trên ứng dụng để về nhà.
Cô thà giả vờ hôm nay là lần đầu tiên gặp Mạnh Vũ Phồn.
Cũng may Mạnh Vũ Phồn thông minh, hiểu được ánh mắt của cô. Cậu cũng giả vờ tiếp cận và bắt tay với Dương Tiếu.
“Tiếu...., Xin chào chị Dương Tiếu. Lần đầu tiên gặp mặt, rất cảm ơn đã chiếu cố, tháng tới xin chị quan tâm nhiều hơn.”
Hai người bọn họ giả vờ diễn vở kịch này, còn Lưu Duyệt Nguyệt đứng ở bên tròn mắt xem.
“Chị Dương Tiếu...” Lưu Duyệt Nguyệt đột nhiên nhớ ra “Lúc em giới thiệu chị đăng ký, chị từ chối bằng mọi cách, nói rằng không có hứng thú với việc thuê người đóng giả, không ngờ trong nháy mắt, chị liền đăng ký.”
Cô ấy ríu rít nói: “Miệng chị nói là không cần, bên ngoài mới là thành thật nhất.”
Dương Tiếu: “......”
Vị trợ lý này của cô, có phải sau khi tốt nghiệp không muốn đến đài truyền hình làm việc nữa hay không?
Lưu Duyệt Nguyệt trời sinh giống như một sợi dây, lòng dạ ngay thẳng, hoàn toàn không hiểu bầu không khí này.
Cô ấy vỗ bộp bộp hai cái vào cánh tay của Mạnh Vũ Phồn, hào khí nói: “Chị Dương Tiếu, em tuyệt đối không khoác lác! Anh chàng Đại Mạnh này thật sự đáng tin cậy, có anh ta bảo vệ chị, em tin cá mực tinh không dám động vào chị”
Mạnh Vũ Phồn nhạy bén bắt được một danh từ: “cá mực tinh” bèn hỏi lại là gì.
Lưu Duyệt Nguyệt nhanh mồm nhanh miệng nói: “Đấy là người yêu cũ của chị Dương Tiếu. Dáng dấp giống người nhưng thực chất là một tên tra nam, bị chị ấy đưa đến bệnh viện tâm thần dọa một trận, sau khi xuất viện vẫn còn mặt mũi đến đây làm phiền chị ấy...”
Nói xong, giọng Lưu Duyệt Nguyệt càng ngày càng bé vì khí áp của Dương Tiếu càng ngày càng cao.
Lưu Duyệt Nguyệt cảm thấy toàn thân run lên, đột nhiên tự ý thức được phạm vào điều tối kỵ, ngày thường cô và cấp trên hi hi ha ha không câu nệ không có nghĩa là cô ta có thể trước mặt người ngoài nói chuyện riêng tư của cấp trên.
Cô ấy có phép thuật khiến thời gian quay lại được không? Không thể.
Nhưng cô ấy có phép thuật, khiến mình biến mất tại chỗ.
Lưu Duyệt Nguyệt nở một nụ cười ngượng nghịu, rụt cổ lại, giấu cả khuôn mặt vào chiếc khăn quàng cổ.
“Chuyện...chuyện đó, em chợt nhớ ra bạn cùng lớp rủ đi mua sắm.” Lưu Duyệt Nguyệt nói nhỏ, “Chị Dương, em không đi nhờ xe chị nữa, em, em đi trước đây.”
Nói xong cô thậm chí không dám nhìn mặt Dương Tiếu, giống như chuột Jerry bị mèo Tom đuổi theo, bỏ chạy vèo vèo.
Trong nháy mắt chỉ còn Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn ở đây.
Xấu hổ
Xấu hổ
Thật xấu hổ
Dương Tiếu luôn vạch một ranh giới rõ ràng giữa việc công và tư, ngay cả khi cô thuê Mạnh Vũ Phồn làm bạn trai, cô cũng không tự mang tình cảm của mình phô diễn cho đối phương xem.
Cô hi vọng rằng, họ chỉ là mối quan hệ công việc bình thường nhất, cô không muốn trong mắt người con trai nhìn thấy một tí đồng cảm nào cho mình.
Có lúc cô cảm thấy chính mình thật buồn cười, rõ ràng đã rơi vào hoàn cảnh phải thuê bạn trai, nhưng chết vẫn giữ sĩ diện, kiên quyết đóng cửa trái tim, không lộ chút nhược điểm nào.
Hai người mặt đối mặt, một lúc cũng không nói chuyện.
Đột nhiên, Mạnh Vũ Phồn, khom lưng, cúi đầu xuống, đưa đầu mình đến trước mặt Dương Tiếu.
Dương Tiếu sửng sốt hỏi: “Cậu làm gì thế”
Mạnh Vũ Phồn nói nhỏ: “Tôi nghe nói, con gái lúc tâm trạng không tốt, nếu như được sờ vào những sợi lông mềm mại của một con vật nhỏ sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng ở đây không có lông mềm của động vật nhỏ nào, bằng không, chị sờ tóc tôi đi.”
Dương Tiếu: “....”
Đây là phát biểu ngốc nghếch gì vậy, cậu là chú cún trung thành hình người à?
Mặc dù trong lòng hận không thể đánh cho cậu mấy cái, nhưng thực tế Dương Tiếu chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên và chạm vào đỉnh đầu cậu. Tóc cậu rất cứng và dày, thậm chí còn bôi keo xịt tóc. Nó làm cô cảm thấy gai góc, khác hoàn toàn với chạm vào mèo con và chó con, nhưng tâm trạng của Dương Tiếu ....thực sự đã được cải thiện rất nhiều.
Cô tự cho mình dịu dàng trong một giây lát, rất sớm lấy lại dáng vẻ chủ nhân.
Cô nói: “Cảm ơn dịch vụ ngoài giờ mà cậu đã tặng hôm nay, trường học của cậu ở đâu, tôi đưa cậu về.”
Mạnh Vũ phồn có chút hối hận, từ trường đến đây, ngồi tàu điện ngầm bốn mươi phút rồi ngồi đợi hơn tiếng đồng hồ trong gió đêm, nhưng cuộc gặp mặt thực tế chỉ có mười phút, ngay cả tìm ra manh mối chỉ sờ ba lần đã xong.
Nhưng nghĩ về đường về có thể ở chung một lúc, Mạnh Vũ Phồn rất nhanh giống như hoa hướng dương ngẩng đầu lên.
“Tôi ở đại học Hoa Thành”
“....đại học Hoa Thành?” Dương Tiếu ngạc nhiên: “Hóa ra cậu là một tài năng lớn.”
“Không phải đâu” Mạnh Vũ Phồn khiêm tốn nói: "Tài năng lớn” ba chữ này, tôi chỉ có một chữ “lớn” thôi.
Dương Tiếu bị cậu ta chọc cười, không nghĩ cậu bé này cũng có tính hài hước đến thế.
Hai người cùng đến bãi đậu xe, Dương Tiếu im lặng suốt quãng đường, đợi đến trạm dừng phía trước, cô đột nhiên lên tiếng.
“Mạnh Vũ Phồn, tháng tới cậu làm bạn trai của tôi, đón tôi tan làm” Cô khẽ nhắm mắt, nói chậm nhưng từng từ đều rất nặng nề “Trong tháng này chúng ta là đối tác trên một chiến trận. Lần trước tôi đưa cậu về nhà, tôi rất vội, có nhiều điều chưa nói với cậu, nhưng lần này chúng ta có nhiều thời gian bên nhau, có nhiều thời gian để hiểu rõ, có một số việc giấu diếm cậu cũng không quan trọng....cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Dương Tiếu đã quyết định, cho dù Mạnh Vũ Phồn hỏi về chuyện bạn trai cũ hay là việc về gặp mặt ba mẹ, chỉ cần cậu ta hỏi, cô sẽ nói sự thật.
Mạnh Vũ Phồn cúi đầu nhìn cô, dừng một lúc, hình như đang suy nghĩ.
“Tiếu Tiếu, có một vấn đề , tôi thực sự muốn biết...”
“Ừ, cậu nói đi.”
Bàn tay to của Mạnh Vũ Phồn đưa lên nhẹ nhàng dừng ở đằng sau gáy cô. Cổ của Dương Tiếu rất nhạy cảm, nếu có ai đó thổi vào cổ, cô ngay lập tức cảm nhận được nó. Bây giờ, tay của cậu đặt vào đó khiến cô có chút gai ngứa không nói lên lời.
Cô rụt cổ lại. Hôm nay cô mặc một bộ đồ liền thân, eo nhỏ, chân dài, buộc một vòng quanh lưng. Ngay cả nơ cũng thắt ở sau cổ.
Tay của Mạnh Vũ Phồn nhẹ nhàng ôm lấy khăn tơ lụa đeo trên cổ cô, nói nhỏ: “Chị Tiếu Tiếu, Tôi rất muốn biết...con gái các chị lúc mặc loại đồ liền thân thế này, thì đi vệ sinh thế nào?”
“.......????”
Mạnh Vũ Phồn vẻ mặt như vô tội nhìn cô.
Dương Tiếu thực sự không hiểu não của cậu ta làm sao mà to ra được, không thể tưởng tượng nổi: “Cậu chỉ muốn hỏi cái chuyện nhạt nhẽo này sao?”
Mạnh Vũ Phồn không trả lời, chỉ nhìn cô ấy cười. Rõ ràng mặt trời đã xuống núi nhưng trong thời khắc này, Dương Tiếu đang ở trước mặt cậu ta, cậu dường như vẫn nhìn thấy mặt trời.
Trong lòng cậu đương nhiên không phải là nghĩ đến bộ đồ liền thân này rồi. (Jumpsuits)
Mạnh Vũ Phồn muốn biết về bạn trai cũ của Dương Tiếu. Hình dáng ra sao, bao nhiêu tuổi, làm công việc gì, tại sao họ lại quen nhau, anh ta rõ ràng có một người bạn gái vĩ đại như Dương Tiếu sao lại đá, anh ta đá rồi sao vẫn còn mặt mũi quay lại tìm cô, anh ta quấy rầy lúc đó cô có bị tổn thương không...nhưng mà...”
“....chị Tiếu Tiếu, Tôi biết chị không muốn nói. Tất cả những việc khiến chị không vui, tôi sẽ không hỏi.”
Qua một thời gian bên nhau, cho dù Dương Tiếu bới móc như thế nào, cũng không thể không thừa nhận Mạnh Vũ Phồn thực sự là “người bạn trai” quá suất sắc.
Rõ ràng việc học của cậu ấy rất bận, huấn luyện cũng rất căng thẳng, nhưng mỗi ngày sớm tối đều sắp xếp thời gian đón cô. Hơn nữa miệng rất ngọt, nhớ lâu, mỗi một câu nói ra, mỗi một việc làm đều rất lãng mạn.
Vốn dĩ, Dương Tiếu không muốn nói với đồng nghiệp quan hệ nam nữ của cô với Mạnh Vũ Phồn nhưng mà bảo vệ cửa quá nhiều chuyện, chưa được mấy ngày toàn bộ đài đều biết Dương Tiếu, đạo diễn của chuyên mục “Tâm sự đêm khuya”, có một bạn trai là sói nhỏ.
Bạn trai của cô vừa cao, vừa đẹp trai, vừa trẻ, quan trọng là dáng người đặc biệt hoàn hảo, mặc dù mặc áo khoác dày, cũng có thể nhìn ra cơ bắp săn chắc của cậu.
Một đồng nghiệp nữ chơi chung với Dương Tiếu ghen tị hỏi: “Dương Tiếu, nghe nói bạn trai cậu vẫn còn đi học, chưa tốt nghiệp sao? Trai trẻ thường không kiên định, không đủ hấp dẫn, hơn nữa đặc biệt ngây thơ, cùng người ta yêu đương, cậu có thấy mệt không?”
“Mệt.” Dương Tiếu bình tĩnh trả lời “Anh ấy khỏe muốn chết, buổi tối.... tối.... rất mệt.”
Đồng nghiệp nữ: ....
Sói nhỏ mỗi tối đúng giờ đều ở cửa đài phát thanh đợi cô, cậu đến đây được một tuần, tuần thứ hai đàn ông của đài truyền hình đã bắt đầu đi đến phòng tập thể thao rèn luyện.
Ngay cả cấp trên của Dương Tiếu, anh Ngô - người phụ trách tổ chuyên mục, gần đây đều bắt đầu ăn chay rồi, bụng anh ta to như phật Di Lặc, thề son sắc “giảm béo” nhưng không biết kiên trì được mấy ngày.
Quan trọng nhất là sói nhỏ đã bắt đầu ân cần rồi. Hôm nay mang trà sữa, mai mang một bông hồng, hôm sau lại ôm tới thú bông. Mỗi ngày Dương Tiếu tan làm đều nhận được một món quà nhỏ, khiến cho không ít nữ đồng nghiệp ao ước.
Cậu quả thực giống như một nhà ảo thuật, bất kỳ món đồ gì cũng có thể biến ra.
Dương Tiếu tự quay ra than phiền: “Đường Đường, công ty Cho thuê bạn trai của các cậu cũng biết kinh doanh quá nhỉ? Vừa trà sữa, vừa hoa hồng, lại còn thú bông, cho rằng tớ là học sinh trung học à, lấy những thứ này đến lấy lòng tớ sao?"
Đường Thư Cách cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Lúc cậu nhận được trà sữa, hoa hồng, thú bông có vui không?”
Dương Tiếu: “.....”
Đường Thư Cách: “Vui không?”
Dương Tiếu không thể không thừa nhận: “.... được rồi. Tớ vui.”
Thật là kỳ lạ, cô rõ ràng đã từng có hai người bạn trai, cũng từng nhận quà từ họ, nhưng hiện tại nhớ lại ký ức cũng không có gì vui.
Người bạn trai đầu tiên của cô Phồn Thực Nham, tặng cô một dây chuyền kim cương vô giá, lễ phục, đồng hồ, nhưng vì quá quý giá, cô căn bản không có cách nào đeo vì gánh nặng tâm lý. Người bạn trai thứ hai - cá mực tinh, ngày kỷ niệm dẫn cô đến quán bar, sau đó, trước mặt mọi người hắn vì cô ngâm một bài tiếng Anh, Pháp, ba loại ngôn ngữ thơ tình, nhưng những bài thơ tình này trước đó đã có hai mươi lăm cô gái nghe qua.
So sánh thấy, trà sữa của Mạnh Vũ Phồn cũng đủ sưởi ấm mùa thu của cô.
Đường Thư Cách hừ một cái: “Cậu đúng là một kẻ trộm vui vẻ nhỉ, những thứ này dựa trên quy định của công ty, vốn dĩ phải thu phí. Tên sói nhỏ này tự bỏ tiền ra mua tặng cậu đấy...”
Cô ấy còn cười nói: “Xem ra Tiếu Tiếu của chúng ta sức hấp dẫn thật quá lớn, sói nhỏ nhập vai quá sâu rồi.”
“Được rồi, đừng nói bừa nữa”. Dương Tiếu ngay từ đầu đã thấy không đúng, trực tiếp mang búp bê đi ném đi, “cái gì” diễn quá sâu, có chỗ nào “đúng?”
Chúng tớ ở đây là mối quan hệ người thuê hợp pháp, cậu mỗi tuần thuê người dọn nhà một lần, lẽ nào cậu sẽ giống như dì ấy lấy thân đáp lễ sao?”
Với lại, cô căn bản đối với “tiểu đệ” không có hứng thú.
Đừng nói cô trong thời gian ngắn căn bản không nói chuyện yêu đương, cũng không muốn tìm một cậu bạn nhỏ như thế này.
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
- - -
Chương 13: "Con gái các chị mặc đồ liền thân thì làm thế nào để đi vệ sinh?"
- - -
Cả ba nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Dương Tiếu đã phản ứng trước.
Dương Tiếu ho khụ một cái, vội vàng nói: “...chắc không cần tôi giới thiệu nữa nhỉ? Đây là Tiểu Lưu, là đồng nghiệp của tôi. Cô ấy nói cậu cần cù, kiên định, nỗ lực xuất sắc nên giới thiệu tôi đăng ký ứng dụng này”
Cô vừa nói, vừa đưa mắt ra hiệu cho Mạnh Vũ Phồn. Cô có lòng tự trọng cao, thực sự không muốn cho cấp dưới mình biết rằng cô đã thuê một bạn trai giả trên ứng dụng để về nhà.
Cô thà giả vờ hôm nay là lần đầu tiên gặp Mạnh Vũ Phồn.
Cũng may Mạnh Vũ Phồn thông minh, hiểu được ánh mắt của cô. Cậu cũng giả vờ tiếp cận và bắt tay với Dương Tiếu.
“Tiếu...., Xin chào chị Dương Tiếu. Lần đầu tiên gặp mặt, rất cảm ơn đã chiếu cố, tháng tới xin chị quan tâm nhiều hơn.”
Hai người bọn họ giả vờ diễn vở kịch này, còn Lưu Duyệt Nguyệt đứng ở bên tròn mắt xem.
“Chị Dương Tiếu...” Lưu Duyệt Nguyệt đột nhiên nhớ ra “Lúc em giới thiệu chị đăng ký, chị từ chối bằng mọi cách, nói rằng không có hứng thú với việc thuê người đóng giả, không ngờ trong nháy mắt, chị liền đăng ký.”
Cô ấy ríu rít nói: “Miệng chị nói là không cần, bên ngoài mới là thành thật nhất.”
Dương Tiếu: “......”
Vị trợ lý này của cô, có phải sau khi tốt nghiệp không muốn đến đài truyền hình làm việc nữa hay không?
Lưu Duyệt Nguyệt trời sinh giống như một sợi dây, lòng dạ ngay thẳng, hoàn toàn không hiểu bầu không khí này.
Cô ấy vỗ bộp bộp hai cái vào cánh tay của Mạnh Vũ Phồn, hào khí nói: “Chị Dương Tiếu, em tuyệt đối không khoác lác! Anh chàng Đại Mạnh này thật sự đáng tin cậy, có anh ta bảo vệ chị, em tin cá mực tinh không dám động vào chị”
Mạnh Vũ Phồn nhạy bén bắt được một danh từ: “cá mực tinh” bèn hỏi lại là gì.
Lưu Duyệt Nguyệt nhanh mồm nhanh miệng nói: “Đấy là người yêu cũ của chị Dương Tiếu. Dáng dấp giống người nhưng thực chất là một tên tra nam, bị chị ấy đưa đến bệnh viện tâm thần dọa một trận, sau khi xuất viện vẫn còn mặt mũi đến đây làm phiền chị ấy...”
Nói xong, giọng Lưu Duyệt Nguyệt càng ngày càng bé vì khí áp của Dương Tiếu càng ngày càng cao.
Lưu Duyệt Nguyệt cảm thấy toàn thân run lên, đột nhiên tự ý thức được phạm vào điều tối kỵ, ngày thường cô và cấp trên hi hi ha ha không câu nệ không có nghĩa là cô ta có thể trước mặt người ngoài nói chuyện riêng tư của cấp trên.
Cô ấy có phép thuật khiến thời gian quay lại được không? Không thể.
Nhưng cô ấy có phép thuật, khiến mình biến mất tại chỗ.
Lưu Duyệt Nguyệt nở một nụ cười ngượng nghịu, rụt cổ lại, giấu cả khuôn mặt vào chiếc khăn quàng cổ.
“Chuyện...chuyện đó, em chợt nhớ ra bạn cùng lớp rủ đi mua sắm.” Lưu Duyệt Nguyệt nói nhỏ, “Chị Dương, em không đi nhờ xe chị nữa, em, em đi trước đây.”
Nói xong cô thậm chí không dám nhìn mặt Dương Tiếu, giống như chuột Jerry bị mèo Tom đuổi theo, bỏ chạy vèo vèo.
Trong nháy mắt chỉ còn Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn ở đây.
Xấu hổ
Xấu hổ
Thật xấu hổ
Dương Tiếu luôn vạch một ranh giới rõ ràng giữa việc công và tư, ngay cả khi cô thuê Mạnh Vũ Phồn làm bạn trai, cô cũng không tự mang tình cảm của mình phô diễn cho đối phương xem.
Cô hi vọng rằng, họ chỉ là mối quan hệ công việc bình thường nhất, cô không muốn trong mắt người con trai nhìn thấy một tí đồng cảm nào cho mình.
Có lúc cô cảm thấy chính mình thật buồn cười, rõ ràng đã rơi vào hoàn cảnh phải thuê bạn trai, nhưng chết vẫn giữ sĩ diện, kiên quyết đóng cửa trái tim, không lộ chút nhược điểm nào.
Hai người mặt đối mặt, một lúc cũng không nói chuyện.
Đột nhiên, Mạnh Vũ Phồn, khom lưng, cúi đầu xuống, đưa đầu mình đến trước mặt Dương Tiếu.
Dương Tiếu sửng sốt hỏi: “Cậu làm gì thế”
Mạnh Vũ Phồn nói nhỏ: “Tôi nghe nói, con gái lúc tâm trạng không tốt, nếu như được sờ vào những sợi lông mềm mại của một con vật nhỏ sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng ở đây không có lông mềm của động vật nhỏ nào, bằng không, chị sờ tóc tôi đi.”
Dương Tiếu: “....”
Đây là phát biểu ngốc nghếch gì vậy, cậu là chú cún trung thành hình người à?
Mặc dù trong lòng hận không thể đánh cho cậu mấy cái, nhưng thực tế Dương Tiếu chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên và chạm vào đỉnh đầu cậu. Tóc cậu rất cứng và dày, thậm chí còn bôi keo xịt tóc. Nó làm cô cảm thấy gai góc, khác hoàn toàn với chạm vào mèo con và chó con, nhưng tâm trạng của Dương Tiếu ....thực sự đã được cải thiện rất nhiều.
Cô tự cho mình dịu dàng trong một giây lát, rất sớm lấy lại dáng vẻ chủ nhân.
Cô nói: “Cảm ơn dịch vụ ngoài giờ mà cậu đã tặng hôm nay, trường học của cậu ở đâu, tôi đưa cậu về.”
Mạnh Vũ phồn có chút hối hận, từ trường đến đây, ngồi tàu điện ngầm bốn mươi phút rồi ngồi đợi hơn tiếng đồng hồ trong gió đêm, nhưng cuộc gặp mặt thực tế chỉ có mười phút, ngay cả tìm ra manh mối chỉ sờ ba lần đã xong.
Nhưng nghĩ về đường về có thể ở chung một lúc, Mạnh Vũ Phồn rất nhanh giống như hoa hướng dương ngẩng đầu lên.
“Tôi ở đại học Hoa Thành”
“....đại học Hoa Thành?” Dương Tiếu ngạc nhiên: “Hóa ra cậu là một tài năng lớn.”
“Không phải đâu” Mạnh Vũ Phồn khiêm tốn nói: "Tài năng lớn” ba chữ này, tôi chỉ có một chữ “lớn” thôi.
Dương Tiếu bị cậu ta chọc cười, không nghĩ cậu bé này cũng có tính hài hước đến thế.
Hai người cùng đến bãi đậu xe, Dương Tiếu im lặng suốt quãng đường, đợi đến trạm dừng phía trước, cô đột nhiên lên tiếng.
“Mạnh Vũ Phồn, tháng tới cậu làm bạn trai của tôi, đón tôi tan làm” Cô khẽ nhắm mắt, nói chậm nhưng từng từ đều rất nặng nề “Trong tháng này chúng ta là đối tác trên một chiến trận. Lần trước tôi đưa cậu về nhà, tôi rất vội, có nhiều điều chưa nói với cậu, nhưng lần này chúng ta có nhiều thời gian bên nhau, có nhiều thời gian để hiểu rõ, có một số việc giấu diếm cậu cũng không quan trọng....cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Dương Tiếu đã quyết định, cho dù Mạnh Vũ Phồn hỏi về chuyện bạn trai cũ hay là việc về gặp mặt ba mẹ, chỉ cần cậu ta hỏi, cô sẽ nói sự thật.
Mạnh Vũ Phồn cúi đầu nhìn cô, dừng một lúc, hình như đang suy nghĩ.
“Tiếu Tiếu, có một vấn đề , tôi thực sự muốn biết...”
“Ừ, cậu nói đi.”
Bàn tay to của Mạnh Vũ Phồn đưa lên nhẹ nhàng dừng ở đằng sau gáy cô. Cổ của Dương Tiếu rất nhạy cảm, nếu có ai đó thổi vào cổ, cô ngay lập tức cảm nhận được nó. Bây giờ, tay của cậu đặt vào đó khiến cô có chút gai ngứa không nói lên lời.
Cô rụt cổ lại. Hôm nay cô mặc một bộ đồ liền thân, eo nhỏ, chân dài, buộc một vòng quanh lưng. Ngay cả nơ cũng thắt ở sau cổ.
Tay của Mạnh Vũ Phồn nhẹ nhàng ôm lấy khăn tơ lụa đeo trên cổ cô, nói nhỏ: “Chị Tiếu Tiếu, Tôi rất muốn biết...con gái các chị lúc mặc loại đồ liền thân thế này, thì đi vệ sinh thế nào?”
“.......????”
Mạnh Vũ Phồn vẻ mặt như vô tội nhìn cô.
Dương Tiếu thực sự không hiểu não của cậu ta làm sao mà to ra được, không thể tưởng tượng nổi: “Cậu chỉ muốn hỏi cái chuyện nhạt nhẽo này sao?”
Mạnh Vũ Phồn không trả lời, chỉ nhìn cô ấy cười. Rõ ràng mặt trời đã xuống núi nhưng trong thời khắc này, Dương Tiếu đang ở trước mặt cậu ta, cậu dường như vẫn nhìn thấy mặt trời.
Trong lòng cậu đương nhiên không phải là nghĩ đến bộ đồ liền thân này rồi. (Jumpsuits)
Mạnh Vũ Phồn muốn biết về bạn trai cũ của Dương Tiếu. Hình dáng ra sao, bao nhiêu tuổi, làm công việc gì, tại sao họ lại quen nhau, anh ta rõ ràng có một người bạn gái vĩ đại như Dương Tiếu sao lại đá, anh ta đá rồi sao vẫn còn mặt mũi quay lại tìm cô, anh ta quấy rầy lúc đó cô có bị tổn thương không...nhưng mà...”
“....chị Tiếu Tiếu, Tôi biết chị không muốn nói. Tất cả những việc khiến chị không vui, tôi sẽ không hỏi.”
Qua một thời gian bên nhau, cho dù Dương Tiếu bới móc như thế nào, cũng không thể không thừa nhận Mạnh Vũ Phồn thực sự là “người bạn trai” quá suất sắc.
Rõ ràng việc học của cậu ấy rất bận, huấn luyện cũng rất căng thẳng, nhưng mỗi ngày sớm tối đều sắp xếp thời gian đón cô. Hơn nữa miệng rất ngọt, nhớ lâu, mỗi một câu nói ra, mỗi một việc làm đều rất lãng mạn.
Vốn dĩ, Dương Tiếu không muốn nói với đồng nghiệp quan hệ nam nữ của cô với Mạnh Vũ Phồn nhưng mà bảo vệ cửa quá nhiều chuyện, chưa được mấy ngày toàn bộ đài đều biết Dương Tiếu, đạo diễn của chuyên mục “Tâm sự đêm khuya”, có một bạn trai là sói nhỏ.
Bạn trai của cô vừa cao, vừa đẹp trai, vừa trẻ, quan trọng là dáng người đặc biệt hoàn hảo, mặc dù mặc áo khoác dày, cũng có thể nhìn ra cơ bắp săn chắc của cậu.
Một đồng nghiệp nữ chơi chung với Dương Tiếu ghen tị hỏi: “Dương Tiếu, nghe nói bạn trai cậu vẫn còn đi học, chưa tốt nghiệp sao? Trai trẻ thường không kiên định, không đủ hấp dẫn, hơn nữa đặc biệt ngây thơ, cùng người ta yêu đương, cậu có thấy mệt không?”
“Mệt.” Dương Tiếu bình tĩnh trả lời “Anh ấy khỏe muốn chết, buổi tối.... tối.... rất mệt.”
Đồng nghiệp nữ: ....
Sói nhỏ mỗi tối đúng giờ đều ở cửa đài phát thanh đợi cô, cậu đến đây được một tuần, tuần thứ hai đàn ông của đài truyền hình đã bắt đầu đi đến phòng tập thể thao rèn luyện.
Ngay cả cấp trên của Dương Tiếu, anh Ngô - người phụ trách tổ chuyên mục, gần đây đều bắt đầu ăn chay rồi, bụng anh ta to như phật Di Lặc, thề son sắc “giảm béo” nhưng không biết kiên trì được mấy ngày.
Quan trọng nhất là sói nhỏ đã bắt đầu ân cần rồi. Hôm nay mang trà sữa, mai mang một bông hồng, hôm sau lại ôm tới thú bông. Mỗi ngày Dương Tiếu tan làm đều nhận được một món quà nhỏ, khiến cho không ít nữ đồng nghiệp ao ước.
Cậu quả thực giống như một nhà ảo thuật, bất kỳ món đồ gì cũng có thể biến ra.
Dương Tiếu tự quay ra than phiền: “Đường Đường, công ty Cho thuê bạn trai của các cậu cũng biết kinh doanh quá nhỉ? Vừa trà sữa, vừa hoa hồng, lại còn thú bông, cho rằng tớ là học sinh trung học à, lấy những thứ này đến lấy lòng tớ sao?"
Đường Thư Cách cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Lúc cậu nhận được trà sữa, hoa hồng, thú bông có vui không?”
Dương Tiếu: “.....”
Đường Thư Cách: “Vui không?”
Dương Tiếu không thể không thừa nhận: “.... được rồi. Tớ vui.”
Thật là kỳ lạ, cô rõ ràng đã từng có hai người bạn trai, cũng từng nhận quà từ họ, nhưng hiện tại nhớ lại ký ức cũng không có gì vui.
Người bạn trai đầu tiên của cô Phồn Thực Nham, tặng cô một dây chuyền kim cương vô giá, lễ phục, đồng hồ, nhưng vì quá quý giá, cô căn bản không có cách nào đeo vì gánh nặng tâm lý. Người bạn trai thứ hai - cá mực tinh, ngày kỷ niệm dẫn cô đến quán bar, sau đó, trước mặt mọi người hắn vì cô ngâm một bài tiếng Anh, Pháp, ba loại ngôn ngữ thơ tình, nhưng những bài thơ tình này trước đó đã có hai mươi lăm cô gái nghe qua.
So sánh thấy, trà sữa của Mạnh Vũ Phồn cũng đủ sưởi ấm mùa thu của cô.
Đường Thư Cách hừ một cái: “Cậu đúng là một kẻ trộm vui vẻ nhỉ, những thứ này dựa trên quy định của công ty, vốn dĩ phải thu phí. Tên sói nhỏ này tự bỏ tiền ra mua tặng cậu đấy...”
Cô ấy còn cười nói: “Xem ra Tiếu Tiếu của chúng ta sức hấp dẫn thật quá lớn, sói nhỏ nhập vai quá sâu rồi.”
“Được rồi, đừng nói bừa nữa”. Dương Tiếu ngay từ đầu đã thấy không đúng, trực tiếp mang búp bê đi ném đi, “cái gì” diễn quá sâu, có chỗ nào “đúng?”
Chúng tớ ở đây là mối quan hệ người thuê hợp pháp, cậu mỗi tuần thuê người dọn nhà một lần, lẽ nào cậu sẽ giống như dì ấy lấy thân đáp lễ sao?”
Với lại, cô căn bản đối với “tiểu đệ” không có hứng thú.
Đừng nói cô trong thời gian ngắn căn bản không nói chuyện yêu đương, cũng không muốn tìm một cậu bạn nhỏ như thế này.