Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105: Bạn trai hiện tại (2)
Edit: Phong Ca
Reup: Mèo Tai Cụp
. . .
Những suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Hình Phi, Dương Tiếu cũng không thể nào biết được.
Cô dẫn Hình Phi và đoàn người đi tham quan trường quay đang được xây dựng, từ đầu tới cuối đều mang một trạng thái ―― giải quyết việc chung.
Cô không đứng đối diện với Hình Phi, mà luôn luôn đứng cách hắn ta một mét, dùng những lời giới thiệu ngắn gọn nhất để giải thích những vấn đề mà hắn thắc mắc.
Lúc ban đầu, Hình Phi hỏi những vấn đề có liên quan đến chương trình, nhưng càng hỏi nội dung lại chạy đến những vấn đề khác.
Hắn trực tiếp hỏi: "Dương Tiếu, em vẫn còn độc thân phải không?"
Dương Tiếu cũng trực tiếp trả lời: "Không, tình cảm giữa tôi và bạn trai rất tốt, tết âm lịch vừa rồi đã gặp ba mẹ, cũng đã đính hôn rồi."
Cô nghĩ thầm, nếu đã nhận nhánh cây bách kia rồi, cũng đại diện cho việc đính hôn rồi.
Hình Phi liếc mắt nhìn tay cô một cái, cười như không cười: "Nhưng em cũng có đeo nhẫn đâu. Sao thế, tên đó ngay cả một chiếc nhẫn cũng không mua nổi cho em à?"
Lại nói, Mạnh Vũ Phồn và Dương Tiếu bên nhau lâu như vậy, hình như chưa tặng Dương Tiếu món quà chính thức nào cả. Nhưng mà Dương Tiếu đã mua cho Mạnh Vũ Phồn không ít đồ vật này nọ, từ giày bóng rổ AJ dưới chân đến khăn quàng trêи cổ, Dương Tiếu cố gắng dùng những đồng nhân dân tệ mà mình cố gắng kiếm được đem chàng trai của mình trang trí thành một cây thông Noel lập lòe ánh sáng trong đêm tối.
Nhưng mà, Mạnh Vũ Phồn lại đưa cho Dương Tiếu những món đồ khác. Cậu tặng cho cô một ly trà sữa nóng được giấu ở trong ngực giữa lúc trời đông lạnh giá, tặng cho cô một chiếc lá phong đầu thu, tặng cho cô một bàn tay của người tuyết. . . Cậu còn tặng cô vô số nụ hôn, cùng tình yêu vô bờ bến nữa.
Nhưng mà những chuyện này, tất nhiên Dương Tiếu sẽ không kể cho Hình Phi nghe.
Cô trả lời: "Công việc ở trường quay nhiều, hơn nữa công trường rất hỗn loạn, đeo nhẫn không tiện."
Hình Phi ngạo mạn hừ một tiếng.
Hình Phi hỏi: "Cuối tuần này sẽ ghi hình tập thứ nhất sao?"
"Đúng vậy, tập một và tập hai sẽ quay cùng lúc, dự tính phải quay hai ngày. Sang tuần sau cắt phim, đến cuối tuần sẽ quay tiếp tập ba và bốn, cắt ghép, chỉnh sửa xong bốn tập sẽ gửi lên đài thẩm định."
"Được." Hình Phi nói, "Cuối tuần ghi hình tôi sẽ đến xem."
Dương Tiếu: ". . . Thật ngại quá, chương trình không mời khán giả."
Hình Phi nói: "Tôi không phải khán giả, tôi là nhà tài trợ, em tin không, tôi chỉ cần gọi một cuộc cho Chu Hội, dù tôi có dẫn đến một trăm người cô ấy cũng sẽ sắp xếp cho tôi?"
". . . " Dương Tiếu không còn cách nào khác, chỉ có thể cam chịu để hắn đến trường quay.
Hình Phi đi đến lối vào sân khấu chính, nhìn thấy những tấm poster của người chơi đang được để chồng lên nhau, ánh mắt hiện lên một tia kì quái.
Dương Tiếu chú ý tới, hắn nhìn chằm chằm đúng là ảnh chụp của Đinh Man.
Dương Tiếu vẫn luôn không hỏi rõ quan hệ giữa hắn ta và những chàng trai bóng rổ này, bây giờ thấy hắn dừng chân, liền hỏi: "Nghe nói, Đinh Man này là anh đề cử à?"
"Đúng vậy" giọng nói Hình Phi thoải mái, "Tôi thích bóng rổ. Nuôi một đội bóng, bình thường không có việc gì thì để bọn họ ra ngoài chơi bóng. Đinh Man là tôi quen trong một trận thi đấu, cậu ấy có năng lực rất mạnh, tôi thích cậu ấy ở chỗ, trêи sân thi đấu đầy bùng nổ. Bây giờ rất nhiều vận động viên, nhận lương hàng năm rồi chờ chết, phí thời gian trong đội mấy năm, ngay cả thi đấu cũng không làm được. Nếu có nhiều người giống Đinh Man như vậy thì tốt rồi."
Dương Tiếu nhíu mày, cô đã xem qua video Đinh Man thi đấu rồi.
Đinh Man người cũng như tên, trêи sân thi đấu như một khối cơ bắp di động, không hề cố kỵ, đấu đá lung tung. Hắn ta nặng 110 kilogam, có thể tranh chấp với những người có trọng lượng cơ thể tương đương, hắn ta ỷ vào thân thể khoẻ mạnh, thường xuyên tùy ý va chạm với các đội viên khác. Những người khác sợ bị thương, không dám cùng hắn cứng chọi cứng, cho nên hắn ta thi đấu đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Dương Tiếu cực kì phản cảm cách chơi bóng của hắn ta. So sánh mà nói, lúc Mạnh Vũ Phồn và Phùng Tương chơi bóng sạch sẽ hơn nhiều, tuy rằng cũng sẽ có va chạm thân thể, cũng đều là kỹ xảo mà thôi, nhưng cũng không mãnh liệt như vậy.
Hình Phi nói hắn thích phong cách chơi bóng của Đinh Man, trong lòng Dương Tiếu cực kì phản cảm, giống như vô ý nói: "Sao trước kia chưa từng nghe anh nói thích bóng rổ nhỉ?"
"Ha ha." Hình Phi nở nụ cười, ánh mắt tà mị ngạo nghễ đảo về phía cô, "Cô gái à, chuyện em không biết còn nhiều lắm."
Những lời này đã thành công trong việc làm Dương Tiếu cảm thấy ghê tởm. Nếu nói ghê tởm có mười cấp, thì Phùng Tương quản không được lưng quần đưa chìa khóa phòng cho cô, thuộc loại cấp hai; Vu Hoài Ba chân đạp hơn ba mươi chiếc thuyền còn ra vẻ thâm tình, cấp tám; mà trong nhà có tổng tài bá đạo Hình Phi chờ người kế thừa ngai vị hoàng đế. . . Ôi, chắc phải hai trăm cấp đấy.
Dương Tiếu ngăn cảm giác buồn nôn lại, nói: "Ngại quá, tôi chợt nhớ ra còn có chuyện chưa làm xong, để tôi bảo đồng nghiệp khác đến dẫn ngài đi tham quan nhé."
Nói xong, cô xoay người rời đi.
"Dương Tiếu!" Hình Phi bỗng nhiên giữ chặt cánh tay cô, lực đạo rất lớn, lớn đến nỗi cổ chân cô muốn trẹo, bị hắn mạnh mẽ lôi lại.
Dương Tiếu cảnh giác nhìn hắn: "Còn có chuyện gì không, Hình tổng?"
"Có." Hình Phi nhìn cô, những ngón tay nắm chặt cánh tay cô, "Tôi muốn gặp vị hôn phu của em."
Dương Tiếu đương nhiên không thể, cũng không dám để hắn gặp Mạnh Vũ Phồn.
Nếu Hình Phi biết bạn trai cô cũng tham gia chương trình này, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Hình Phi nhìn bề ngoại đạo mạo là thế, nhưng thực chất hắn chẳng khác gì một con chó điên.
Dương Tiếu mạnh mẽ điềm tĩnh trả lời: "Gặp anh ấy? Tôi thấy không cần thiết đâu."
"Hả? Nói không chừng cậu ta cũng muốn gặp tôi thì sao." Hình Phi ngẫm nghĩ nói, "Có đàn ông nào mà không tò mò về bạn trai cũ của bạn gái mình chứ?"
"Anh ấy sẽ không như vậy." Dương Tiếu nói chắc nịch, "Sao anh ấy phải gặp một người không trẻ bằng anh ấy, không anh tuấn bằng anh ấy, thời gian trêи giường cũng không dài bằng anh ấy chứ??"
Trong nháy mắt khuôn mặt Hình Phi trở nên tối đen.
Dương Tiếu nhịn đau, rút mạnh cánh tay khỏi bàn tay hắn, chậm rãi nhả từng chữ một: "Hình Phi, tôi nói với anh một lần nữa, chúng ta đã kết thúc rồi ―― đã sớm kết thúc rồi."
Reup: Mèo Tai Cụp
. . .
Những suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Hình Phi, Dương Tiếu cũng không thể nào biết được.
Cô dẫn Hình Phi và đoàn người đi tham quan trường quay đang được xây dựng, từ đầu tới cuối đều mang một trạng thái ―― giải quyết việc chung.
Cô không đứng đối diện với Hình Phi, mà luôn luôn đứng cách hắn ta một mét, dùng những lời giới thiệu ngắn gọn nhất để giải thích những vấn đề mà hắn thắc mắc.
Lúc ban đầu, Hình Phi hỏi những vấn đề có liên quan đến chương trình, nhưng càng hỏi nội dung lại chạy đến những vấn đề khác.
Hắn trực tiếp hỏi: "Dương Tiếu, em vẫn còn độc thân phải không?"
Dương Tiếu cũng trực tiếp trả lời: "Không, tình cảm giữa tôi và bạn trai rất tốt, tết âm lịch vừa rồi đã gặp ba mẹ, cũng đã đính hôn rồi."
Cô nghĩ thầm, nếu đã nhận nhánh cây bách kia rồi, cũng đại diện cho việc đính hôn rồi.
Hình Phi liếc mắt nhìn tay cô một cái, cười như không cười: "Nhưng em cũng có đeo nhẫn đâu. Sao thế, tên đó ngay cả một chiếc nhẫn cũng không mua nổi cho em à?"
Lại nói, Mạnh Vũ Phồn và Dương Tiếu bên nhau lâu như vậy, hình như chưa tặng Dương Tiếu món quà chính thức nào cả. Nhưng mà Dương Tiếu đã mua cho Mạnh Vũ Phồn không ít đồ vật này nọ, từ giày bóng rổ AJ dưới chân đến khăn quàng trêи cổ, Dương Tiếu cố gắng dùng những đồng nhân dân tệ mà mình cố gắng kiếm được đem chàng trai của mình trang trí thành một cây thông Noel lập lòe ánh sáng trong đêm tối.
Nhưng mà, Mạnh Vũ Phồn lại đưa cho Dương Tiếu những món đồ khác. Cậu tặng cho cô một ly trà sữa nóng được giấu ở trong ngực giữa lúc trời đông lạnh giá, tặng cho cô một chiếc lá phong đầu thu, tặng cho cô một bàn tay của người tuyết. . . Cậu còn tặng cô vô số nụ hôn, cùng tình yêu vô bờ bến nữa.
Nhưng mà những chuyện này, tất nhiên Dương Tiếu sẽ không kể cho Hình Phi nghe.
Cô trả lời: "Công việc ở trường quay nhiều, hơn nữa công trường rất hỗn loạn, đeo nhẫn không tiện."
Hình Phi ngạo mạn hừ một tiếng.
Hình Phi hỏi: "Cuối tuần này sẽ ghi hình tập thứ nhất sao?"
"Đúng vậy, tập một và tập hai sẽ quay cùng lúc, dự tính phải quay hai ngày. Sang tuần sau cắt phim, đến cuối tuần sẽ quay tiếp tập ba và bốn, cắt ghép, chỉnh sửa xong bốn tập sẽ gửi lên đài thẩm định."
"Được." Hình Phi nói, "Cuối tuần ghi hình tôi sẽ đến xem."
Dương Tiếu: ". . . Thật ngại quá, chương trình không mời khán giả."
Hình Phi nói: "Tôi không phải khán giả, tôi là nhà tài trợ, em tin không, tôi chỉ cần gọi một cuộc cho Chu Hội, dù tôi có dẫn đến một trăm người cô ấy cũng sẽ sắp xếp cho tôi?"
". . . " Dương Tiếu không còn cách nào khác, chỉ có thể cam chịu để hắn đến trường quay.
Hình Phi đi đến lối vào sân khấu chính, nhìn thấy những tấm poster của người chơi đang được để chồng lên nhau, ánh mắt hiện lên một tia kì quái.
Dương Tiếu chú ý tới, hắn nhìn chằm chằm đúng là ảnh chụp của Đinh Man.
Dương Tiếu vẫn luôn không hỏi rõ quan hệ giữa hắn ta và những chàng trai bóng rổ này, bây giờ thấy hắn dừng chân, liền hỏi: "Nghe nói, Đinh Man này là anh đề cử à?"
"Đúng vậy" giọng nói Hình Phi thoải mái, "Tôi thích bóng rổ. Nuôi một đội bóng, bình thường không có việc gì thì để bọn họ ra ngoài chơi bóng. Đinh Man là tôi quen trong một trận thi đấu, cậu ấy có năng lực rất mạnh, tôi thích cậu ấy ở chỗ, trêи sân thi đấu đầy bùng nổ. Bây giờ rất nhiều vận động viên, nhận lương hàng năm rồi chờ chết, phí thời gian trong đội mấy năm, ngay cả thi đấu cũng không làm được. Nếu có nhiều người giống Đinh Man như vậy thì tốt rồi."
Dương Tiếu nhíu mày, cô đã xem qua video Đinh Man thi đấu rồi.
Đinh Man người cũng như tên, trêи sân thi đấu như một khối cơ bắp di động, không hề cố kỵ, đấu đá lung tung. Hắn ta nặng 110 kilogam, có thể tranh chấp với những người có trọng lượng cơ thể tương đương, hắn ta ỷ vào thân thể khoẻ mạnh, thường xuyên tùy ý va chạm với các đội viên khác. Những người khác sợ bị thương, không dám cùng hắn cứng chọi cứng, cho nên hắn ta thi đấu đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Dương Tiếu cực kì phản cảm cách chơi bóng của hắn ta. So sánh mà nói, lúc Mạnh Vũ Phồn và Phùng Tương chơi bóng sạch sẽ hơn nhiều, tuy rằng cũng sẽ có va chạm thân thể, cũng đều là kỹ xảo mà thôi, nhưng cũng không mãnh liệt như vậy.
Hình Phi nói hắn thích phong cách chơi bóng của Đinh Man, trong lòng Dương Tiếu cực kì phản cảm, giống như vô ý nói: "Sao trước kia chưa từng nghe anh nói thích bóng rổ nhỉ?"
"Ha ha." Hình Phi nở nụ cười, ánh mắt tà mị ngạo nghễ đảo về phía cô, "Cô gái à, chuyện em không biết còn nhiều lắm."
Những lời này đã thành công trong việc làm Dương Tiếu cảm thấy ghê tởm. Nếu nói ghê tởm có mười cấp, thì Phùng Tương quản không được lưng quần đưa chìa khóa phòng cho cô, thuộc loại cấp hai; Vu Hoài Ba chân đạp hơn ba mươi chiếc thuyền còn ra vẻ thâm tình, cấp tám; mà trong nhà có tổng tài bá đạo Hình Phi chờ người kế thừa ngai vị hoàng đế. . . Ôi, chắc phải hai trăm cấp đấy.
Dương Tiếu ngăn cảm giác buồn nôn lại, nói: "Ngại quá, tôi chợt nhớ ra còn có chuyện chưa làm xong, để tôi bảo đồng nghiệp khác đến dẫn ngài đi tham quan nhé."
Nói xong, cô xoay người rời đi.
"Dương Tiếu!" Hình Phi bỗng nhiên giữ chặt cánh tay cô, lực đạo rất lớn, lớn đến nỗi cổ chân cô muốn trẹo, bị hắn mạnh mẽ lôi lại.
Dương Tiếu cảnh giác nhìn hắn: "Còn có chuyện gì không, Hình tổng?"
"Có." Hình Phi nhìn cô, những ngón tay nắm chặt cánh tay cô, "Tôi muốn gặp vị hôn phu của em."
Dương Tiếu đương nhiên không thể, cũng không dám để hắn gặp Mạnh Vũ Phồn.
Nếu Hình Phi biết bạn trai cô cũng tham gia chương trình này, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Hình Phi nhìn bề ngoại đạo mạo là thế, nhưng thực chất hắn chẳng khác gì một con chó điên.
Dương Tiếu mạnh mẽ điềm tĩnh trả lời: "Gặp anh ấy? Tôi thấy không cần thiết đâu."
"Hả? Nói không chừng cậu ta cũng muốn gặp tôi thì sao." Hình Phi ngẫm nghĩ nói, "Có đàn ông nào mà không tò mò về bạn trai cũ của bạn gái mình chứ?"
"Anh ấy sẽ không như vậy." Dương Tiếu nói chắc nịch, "Sao anh ấy phải gặp một người không trẻ bằng anh ấy, không anh tuấn bằng anh ấy, thời gian trêи giường cũng không dài bằng anh ấy chứ??"
Trong nháy mắt khuôn mặt Hình Phi trở nên tối đen.
Dương Tiếu nhịn đau, rút mạnh cánh tay khỏi bàn tay hắn, chậm rãi nhả từng chữ một: "Hình Phi, tôi nói với anh một lần nữa, chúng ta đã kết thúc rồi ―― đã sớm kết thúc rồi."