Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Sau buổi ghi hình chương trình, mọi người đã rủ nhau cùng đi ăn.
Bọn Ngụy Gia đi phía trước, Tống Thanh Y cùng Trình Dật tay trong tay đi ở phía sau.
Trình Dật nghiêng đầu hỏi cô "Sao em lại tới đây?"
Tống Thanh Y cười "Đội ngũ chương trình yêu cầu em giữ bí mật."
Kỳ thật Tống Thanh Y không có ý định đến, chỉ là bỗng nhiên nhớ đến ngày này vào năm ngoái, Trình Dật ở ngoài uống say trở về, khi cô hỏi Ngụy Gia,cậu đã nói cho cô biết anh thường uống rất nhiều rượu vào ngày này nhưng khi cậu hỏi thì anh không trả lời.Vói vào trong túi lấy ra một cây kẹo mút đưa tới trước mặt Trình Dật.
Trình Dật nhíu mày "Có ý gì?"
"Hôm nay là ngày gì thế?" Tống Thanh Y cười hỏi anh.
Trình Dật nhíu mày suy nghĩ hai giây, thốt ra"Ngày giỗ của ba mẹ."
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh hai người, Tống Thanh Y vô thức liếm môi dưới, cố gắng suy nghĩ nên nói gì đó để an ủi Trình Dật nhưng lời nói lại bị mắc kẹt trong cổ họng, không biết phải nói gì trong lúc này. Sau một hồi im lặng, Tống Thanh Y đột nhiên hỏi: "Cho nên, vào ngày này năm ngoái anh đã uống say trở về?"
Trình Dật gật đầu"Hàng năm,vào ngày này anh đều tự mình lên nghĩa trang Tây Sơn viếng ba mẹ, sau đó buổi tối trở về sẽ uống một chút rượu, nếu không uống...buổi tối khẳng định sẽ không thể ngủ được. "
Tống Thanh Y im lặng, nhón chân đưa tay vuốt ve lông mày cho anh, mỉm cười đưa cây kẹo mút cầm trong tay qua " Tiểu bằng hữu, ăn kẹo."
"Huh?" Trình Dật nhíu mày, không hiểu.
"Hôm nay là ngày lễ của cậu." Tống Thanh Y cười nói: "Tiểu bằng hữu, lễ Nhi đồng vui vẻ."
Trình Dật: "..."
Sau vài giây im lặng, khóe miệng anh mở ra một vòng cung và từ từ mở rộng. Khóe mắt và lông mày nhuốm đầy ý cười,bất đắc dĩ lắc đầu,vươn tay xoa đầu Tống Thanh Y:"Đến cùng ai mới là tiểu bằng hữu chứ, đều lớn như vậy rồi mà còn muốn trải qua lễ Nhi đồng."
Tống Thanh Y phồng má,ánh mắt mơ hồ thừa dịp Trình Dật không chú ý,nhón chân lên đưa tay xoa xoa đầu anh, đem tóc chỉnh chu của Trình Dật vò rối loạn "Anh đương nhiên là tiểu bằng hữu của em rồi.Thường ngày em đều là tiểu bằng hữu của anh nhưng hôm nay anh là tiểu bằng hữu của em."
Sửa sang lại tóc một chút,Trình Dật nhìn cô "Anh muốn ăn kẹo."
"Được thôi."Tống Thanh Y mỉm cười tháo túi kẹo ra đưa tới bên miệng Trình Dật.
Anh tiếp nhận nhưng không có nhét toàn bộ vào miệng, cắn một nửa "Há miệng."
Tống Thanh Y chất phác mở ra, Trình Dật đem nửa kia nhét đến miệng cô, sau đó cười cười: "Mỗi người ngọt một nửa."
Tống Thanh Y: "..."
Tai cô bỗng đỏ lên.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, bọn người Ngụy Gia cũng đã không thấy.
Hai người đi được một chốc, điện thoại Trình Dật liền vang lên.
Là Ngụy Gia.
"Nam ca, chúng em đều đã đến khách sạn, hai người đang ở đâu thế?" Ngụy Gia lớn tiếng nói.
Trình Dật trả lời "Trên đường."
Ngụy Gia: "..."
Bất đắc dĩ thở dài "Nhanh lên nha."
"Được." Trình Dật đáp lời cúp điện thoại.
Cùng bọn Ngụy Gia ăn cơm, Trình Dật không giống lúc trước,anh không uống nhiều rượu.
Ngụy Gia thấy thế vô cùng kinh ngạc "Nam ca, điều này không giống anh, mỗi năm đến hôm nay..."
Lời còn chưa nói hết, Từ Trường Trạch đã đánh cậu một cái,ra hiệu bảo cậu câm miệng,Ngụy Gia hoàn toàn không hiểu,cậu ngu ngơ nhìn sang Từ Trường Trạch tố giác "Trạch Trạch,khi không cậu đánh tớ làm gì?"
Từ Trường Trạch:...
Quả nhiên cậu không nên ôm hi vọng với chỉ số EQ Ngụy Gia.
Trình Dật mỉm cười, lắc ly rượu trong tay vài lần "Hôm nay, không uống nhiều."
Ngụy Gia bỗng nhiên liếc nhìn về phía Tống Thanh Y "A ~ hóa ra là vì chị dâu ở đây."
"Không phải." Trình Dật liếc nhìn cậu mang theo vài phần ý cười "Cậu có thấy tiểu bằng hữu nào uống rượu chưa?"
Mọi người:...
Thực sự muốn ngu người luôn rồi.
Tống Thanh Y người duy nhất hiểu ý Trình Dật, kéo cánh tay áo anh thì thầm: "Đừng nói hươu nói vượn."
Trình Dật cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cô: "Anh không say, làm sao có thể nói hươu nói vượn?"
Tống Thanh Y:...
Bởi vì hôm nay Trình Dật không uống, nên Ngụy Gia chuyển mục tiêu sang Tô Giang.
Nào ngờ Tô Giang nâng ly, một ly uống cạn "Chỉ uống một ly, hơn không uống."
Ngụy Gia trêu chọc "Chẳng lẽ cậu cũng có người quản sao?."
Tô Giang lắc đầu "Không có, nhưng trong nhà có một đứa trẻ vị thành niên."
" Hmm? Tớ dựa vào! " Ngụy Gia bắt đầu bát quái "Giang Giang,cậu đã tìm được tình yêu mới của mình rồi sao? Cuối cùng cậu cũng đã thoát khỏi bóng ma cô bạn gái cũ? Nhưng mà nói đi phải nói lại,dù gì cậu cũng đã trưởng thành, làm sao lại đi tìm trẻ vị thành niên yêu đương chứ? Hãy để tớ đoán, chắc chắn cậu phải lớn hơn người ta tám chín tuổi?Thế nào,đúng chứ?"
Tô Giang:...
Ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Ngụy Gia,làm cậu sợ tới mức kéo Từ Trường Trạch đến làm tấm chắn.
Tô Giang thản nhiên nói: "Đó là em gái của tôi."
"Tình anh em?" Ngụy Gia nhất thời lỡ lời,cậu nói xong cũng rất hối hận.
Tô Giang trước sau như một bộ lạnh lùng "Con gái của mẹ kế, năm nay 17 tuổi."
Mọi người ở đây đều biết rằng,mối quan hệ gia đình Tô Giang khá lộn xộn, nhưng không nghĩ đến sẽ loạn thành như vậy.
Từ Trường Trạch xen vào "Nói cách khác,đó là con gái của mẹ kế cũ cậu và cha cậu với người vợ hiện tại?Vậy đó không phải là con của cha cậu cùng vợ cũ cũ sao?"
"Không phải." Tô Giang nói: "Con bé là do bà ấy cùng người đàn ông khác sinh,không phải cha tớ."
Mọi người:...
Thật loạn mà.
Ngụy Gia khó hiểu: "Vậy tại sao cô ấy phải đến nhà cậu? Cậu và cô ấy hoàn toàn không có quan hệ huyết thống hay là họ hàng. Cậu là một người đàn ông độc thân, sao có thể nuôi một trẻ vị thành niên như thế ở trong nhà cho được?"
"Mẹ cô ấy đã qua đời và không ai nuôi nấng cô ấy. "Tô Giang nói.
Cách vài giây lại hỏi "Mọi người có biết trường cao trung nào tốt gần đây không?Thử đề cử giúp tôi một trường?Có thời gian,tôi đi xem một chút?"
Từ Trường Trạch đề nghị trường cũ của anh.
Tô Giang khẽ gật đầu,sau cũng không ai nói chuyện,ăn xong liền tan.
Khi trở về nhà, Tống Thanh Y mới phát hiện tên mình lại lên hot search, hơn nữa còn cùng với Trình Dật.
Một người hâm mộ của họ đã đăng video được ghi lại hôm nay tại chương trình tạp kỹ lên Internet và tuyên bố rằng hàm lượng đường hôm nay vượt quá mức tiêu chuẩn. Ngoài ra còn có những bức ảnh chụp hai người sau khi bước ra khỏi studio, có những bức ảnh được chỉnh sửa lại và một vài video nhỏ.
[Ahhhhh, chính chủ tự sản xuất đường! Ô ô ô, tình yêu cổ tích này là cái gì vậy chứ, tôi đang chìm đắm trong cặp này. ]
[Lời kịch trong phim thần tượng đã thành hiện thực ngoài đời: Thường ngày em đều là tiểu bằng hữu của anh nhưng hôm nay anh là tiểu bằng hữu của em. Ô ô ô ô ô, tôi đã rơi vào trong hố, triệt để không ra được. ]
[Ai có thể nghĩ tới Tống Thanh Y lớn hơn Trình Dật 5 tuổi? Qúa ngọt mà,cuồng lắm CP này ghê]
[ Ở hiện trường tận mắt chứng kiến bọn họ, hôm nay vé vào cửa thật sự thực đáng giá! ]
[Phải có nhiều hơn rất nhiều video, các chị em nhanh thả ra rồi nhường chúng ta cùng nhau đập! ]
........
Tống Thanh Y nhìn một vòng, phát hiện bên trong vô cùng náo nhiệt, cầm điện thoại để qua một bên, sau đó chuẩn bị đi tắm.
Trình Dật đang ngồi trên ghế sofa, ngón tay vuốt ve màn hình di động, Tống Thanh Y đi qua hỏi "Anh đang làm gì vậy?".
Trình Dật ngẩng đầu nhìn cô, trầm mặc mấy giây sau mới nói: " Trần Hạo vừa mới gọi điện thoại cho em."
Qủa thật đã rất lâu Tống Thanh Y không liên lạc với gia đình Trần Đạc, mang theo sự kinh ngạc hỏi: "Em ấy đã nói gì?"
Trình Dật nói: "Hôm nay, vào lúc 8 giờ phát hiện Trần Đạc tự sát,sau khi anh ta được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói đưa đến quá muộn,không cứu được,qua đời vào lúc 10 0."
Đồ trong tay Tống Thanh Y rơi xuống đất.
Trong phòng yên lặng đến đáng sợ.
Hồi lâu sau, Tống Thanh Y nhặt đồ rơi trên mặt đất, lúng túng nói: "Chết rồi cũng tốt."
"Trần Hạo hỏi em, có muốn đi nhìn Trần Đạc lần cuối không?" Trình Dật nói.
Tống Thanh Y suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lắc đầu "Không "
Khi còn sống đã sinh chán ghét, chết đi thì có thể thế nào chứ?
Không cần thiết.
Mặc dù thế,nhưng tin tức Trần Đạc qua đời đối với trong lòng Tống Thanh Y vẫn có chút ảnh hưởng, đêm đó cô mơ về khoảnh khắc ba người gặp nhau, dưới ánh mặt trời một người là Thượng Nghiên ôn nhu dịu dàng,một người là Trần Đạc nhiệt huyết tuổi trẻ,ba người cùng nhau một chỗ, cười nói vô cùng ấm áp.
Sau nửa đêm lại mơ thấy Trình Dật,anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô và nói "Đừng buồn,đoạn đường sau này anh đi cùng em."
Tống Thanh Y tỉnh dậy từ trong nhiều giấc mơ đan xen, nhìn khuôn mặt đẹp trai được phóng đại trước mặt, lấy tay véo Trình Dật một cái.
Trình Dật mơ mơ màng màng mở to mắt, nói lầm bầm: "Vợ à, có chuyện gì vậy?"
Tống Thanh Y dụi dụi vào lòng anh,thì thầm: "Hay là chúng ta sinh một đứa bé nhé!!."
Bọn Ngụy Gia đi phía trước, Tống Thanh Y cùng Trình Dật tay trong tay đi ở phía sau.
Trình Dật nghiêng đầu hỏi cô "Sao em lại tới đây?"
Tống Thanh Y cười "Đội ngũ chương trình yêu cầu em giữ bí mật."
Kỳ thật Tống Thanh Y không có ý định đến, chỉ là bỗng nhiên nhớ đến ngày này vào năm ngoái, Trình Dật ở ngoài uống say trở về, khi cô hỏi Ngụy Gia,cậu đã nói cho cô biết anh thường uống rất nhiều rượu vào ngày này nhưng khi cậu hỏi thì anh không trả lời.Vói vào trong túi lấy ra một cây kẹo mút đưa tới trước mặt Trình Dật.
Trình Dật nhíu mày "Có ý gì?"
"Hôm nay là ngày gì thế?" Tống Thanh Y cười hỏi anh.
Trình Dật nhíu mày suy nghĩ hai giây, thốt ra"Ngày giỗ của ba mẹ."
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh hai người, Tống Thanh Y vô thức liếm môi dưới, cố gắng suy nghĩ nên nói gì đó để an ủi Trình Dật nhưng lời nói lại bị mắc kẹt trong cổ họng, không biết phải nói gì trong lúc này. Sau một hồi im lặng, Tống Thanh Y đột nhiên hỏi: "Cho nên, vào ngày này năm ngoái anh đã uống say trở về?"
Trình Dật gật đầu"Hàng năm,vào ngày này anh đều tự mình lên nghĩa trang Tây Sơn viếng ba mẹ, sau đó buổi tối trở về sẽ uống một chút rượu, nếu không uống...buổi tối khẳng định sẽ không thể ngủ được. "
Tống Thanh Y im lặng, nhón chân đưa tay vuốt ve lông mày cho anh, mỉm cười đưa cây kẹo mút cầm trong tay qua " Tiểu bằng hữu, ăn kẹo."
"Huh?" Trình Dật nhíu mày, không hiểu.
"Hôm nay là ngày lễ của cậu." Tống Thanh Y cười nói: "Tiểu bằng hữu, lễ Nhi đồng vui vẻ."
Trình Dật: "..."
Sau vài giây im lặng, khóe miệng anh mở ra một vòng cung và từ từ mở rộng. Khóe mắt và lông mày nhuốm đầy ý cười,bất đắc dĩ lắc đầu,vươn tay xoa đầu Tống Thanh Y:"Đến cùng ai mới là tiểu bằng hữu chứ, đều lớn như vậy rồi mà còn muốn trải qua lễ Nhi đồng."
Tống Thanh Y phồng má,ánh mắt mơ hồ thừa dịp Trình Dật không chú ý,nhón chân lên đưa tay xoa xoa đầu anh, đem tóc chỉnh chu của Trình Dật vò rối loạn "Anh đương nhiên là tiểu bằng hữu của em rồi.Thường ngày em đều là tiểu bằng hữu của anh nhưng hôm nay anh là tiểu bằng hữu của em."
Sửa sang lại tóc một chút,Trình Dật nhìn cô "Anh muốn ăn kẹo."
"Được thôi."Tống Thanh Y mỉm cười tháo túi kẹo ra đưa tới bên miệng Trình Dật.
Anh tiếp nhận nhưng không có nhét toàn bộ vào miệng, cắn một nửa "Há miệng."
Tống Thanh Y chất phác mở ra, Trình Dật đem nửa kia nhét đến miệng cô, sau đó cười cười: "Mỗi người ngọt một nửa."
Tống Thanh Y: "..."
Tai cô bỗng đỏ lên.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, bọn người Ngụy Gia cũng đã không thấy.
Hai người đi được một chốc, điện thoại Trình Dật liền vang lên.
Là Ngụy Gia.
"Nam ca, chúng em đều đã đến khách sạn, hai người đang ở đâu thế?" Ngụy Gia lớn tiếng nói.
Trình Dật trả lời "Trên đường."
Ngụy Gia: "..."
Bất đắc dĩ thở dài "Nhanh lên nha."
"Được." Trình Dật đáp lời cúp điện thoại.
Cùng bọn Ngụy Gia ăn cơm, Trình Dật không giống lúc trước,anh không uống nhiều rượu.
Ngụy Gia thấy thế vô cùng kinh ngạc "Nam ca, điều này không giống anh, mỗi năm đến hôm nay..."
Lời còn chưa nói hết, Từ Trường Trạch đã đánh cậu một cái,ra hiệu bảo cậu câm miệng,Ngụy Gia hoàn toàn không hiểu,cậu ngu ngơ nhìn sang Từ Trường Trạch tố giác "Trạch Trạch,khi không cậu đánh tớ làm gì?"
Từ Trường Trạch:...
Quả nhiên cậu không nên ôm hi vọng với chỉ số EQ Ngụy Gia.
Trình Dật mỉm cười, lắc ly rượu trong tay vài lần "Hôm nay, không uống nhiều."
Ngụy Gia bỗng nhiên liếc nhìn về phía Tống Thanh Y "A ~ hóa ra là vì chị dâu ở đây."
"Không phải." Trình Dật liếc nhìn cậu mang theo vài phần ý cười "Cậu có thấy tiểu bằng hữu nào uống rượu chưa?"
Mọi người:...
Thực sự muốn ngu người luôn rồi.
Tống Thanh Y người duy nhất hiểu ý Trình Dật, kéo cánh tay áo anh thì thầm: "Đừng nói hươu nói vượn."
Trình Dật cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cô: "Anh không say, làm sao có thể nói hươu nói vượn?"
Tống Thanh Y:...
Bởi vì hôm nay Trình Dật không uống, nên Ngụy Gia chuyển mục tiêu sang Tô Giang.
Nào ngờ Tô Giang nâng ly, một ly uống cạn "Chỉ uống một ly, hơn không uống."
Ngụy Gia trêu chọc "Chẳng lẽ cậu cũng có người quản sao?."
Tô Giang lắc đầu "Không có, nhưng trong nhà có một đứa trẻ vị thành niên."
" Hmm? Tớ dựa vào! " Ngụy Gia bắt đầu bát quái "Giang Giang,cậu đã tìm được tình yêu mới của mình rồi sao? Cuối cùng cậu cũng đã thoát khỏi bóng ma cô bạn gái cũ? Nhưng mà nói đi phải nói lại,dù gì cậu cũng đã trưởng thành, làm sao lại đi tìm trẻ vị thành niên yêu đương chứ? Hãy để tớ đoán, chắc chắn cậu phải lớn hơn người ta tám chín tuổi?Thế nào,đúng chứ?"
Tô Giang:...
Ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Ngụy Gia,làm cậu sợ tới mức kéo Từ Trường Trạch đến làm tấm chắn.
Tô Giang thản nhiên nói: "Đó là em gái của tôi."
"Tình anh em?" Ngụy Gia nhất thời lỡ lời,cậu nói xong cũng rất hối hận.
Tô Giang trước sau như một bộ lạnh lùng "Con gái của mẹ kế, năm nay 17 tuổi."
Mọi người ở đây đều biết rằng,mối quan hệ gia đình Tô Giang khá lộn xộn, nhưng không nghĩ đến sẽ loạn thành như vậy.
Từ Trường Trạch xen vào "Nói cách khác,đó là con gái của mẹ kế cũ cậu và cha cậu với người vợ hiện tại?Vậy đó không phải là con của cha cậu cùng vợ cũ cũ sao?"
"Không phải." Tô Giang nói: "Con bé là do bà ấy cùng người đàn ông khác sinh,không phải cha tớ."
Mọi người:...
Thật loạn mà.
Ngụy Gia khó hiểu: "Vậy tại sao cô ấy phải đến nhà cậu? Cậu và cô ấy hoàn toàn không có quan hệ huyết thống hay là họ hàng. Cậu là một người đàn ông độc thân, sao có thể nuôi một trẻ vị thành niên như thế ở trong nhà cho được?"
"Mẹ cô ấy đã qua đời và không ai nuôi nấng cô ấy. "Tô Giang nói.
Cách vài giây lại hỏi "Mọi người có biết trường cao trung nào tốt gần đây không?Thử đề cử giúp tôi một trường?Có thời gian,tôi đi xem một chút?"
Từ Trường Trạch đề nghị trường cũ của anh.
Tô Giang khẽ gật đầu,sau cũng không ai nói chuyện,ăn xong liền tan.
Khi trở về nhà, Tống Thanh Y mới phát hiện tên mình lại lên hot search, hơn nữa còn cùng với Trình Dật.
Một người hâm mộ của họ đã đăng video được ghi lại hôm nay tại chương trình tạp kỹ lên Internet và tuyên bố rằng hàm lượng đường hôm nay vượt quá mức tiêu chuẩn. Ngoài ra còn có những bức ảnh chụp hai người sau khi bước ra khỏi studio, có những bức ảnh được chỉnh sửa lại và một vài video nhỏ.
[Ahhhhh, chính chủ tự sản xuất đường! Ô ô ô, tình yêu cổ tích này là cái gì vậy chứ, tôi đang chìm đắm trong cặp này. ]
[Lời kịch trong phim thần tượng đã thành hiện thực ngoài đời: Thường ngày em đều là tiểu bằng hữu của anh nhưng hôm nay anh là tiểu bằng hữu của em. Ô ô ô ô ô, tôi đã rơi vào trong hố, triệt để không ra được. ]
[Ai có thể nghĩ tới Tống Thanh Y lớn hơn Trình Dật 5 tuổi? Qúa ngọt mà,cuồng lắm CP này ghê]
[ Ở hiện trường tận mắt chứng kiến bọn họ, hôm nay vé vào cửa thật sự thực đáng giá! ]
[Phải có nhiều hơn rất nhiều video, các chị em nhanh thả ra rồi nhường chúng ta cùng nhau đập! ]
........
Tống Thanh Y nhìn một vòng, phát hiện bên trong vô cùng náo nhiệt, cầm điện thoại để qua một bên, sau đó chuẩn bị đi tắm.
Trình Dật đang ngồi trên ghế sofa, ngón tay vuốt ve màn hình di động, Tống Thanh Y đi qua hỏi "Anh đang làm gì vậy?".
Trình Dật ngẩng đầu nhìn cô, trầm mặc mấy giây sau mới nói: " Trần Hạo vừa mới gọi điện thoại cho em."
Qủa thật đã rất lâu Tống Thanh Y không liên lạc với gia đình Trần Đạc, mang theo sự kinh ngạc hỏi: "Em ấy đã nói gì?"
Trình Dật nói: "Hôm nay, vào lúc 8 giờ phát hiện Trần Đạc tự sát,sau khi anh ta được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói đưa đến quá muộn,không cứu được,qua đời vào lúc 10
Đồ trong tay Tống Thanh Y rơi xuống đất.
Trong phòng yên lặng đến đáng sợ.
Hồi lâu sau, Tống Thanh Y nhặt đồ rơi trên mặt đất, lúng túng nói: "Chết rồi cũng tốt."
"Trần Hạo hỏi em, có muốn đi nhìn Trần Đạc lần cuối không?" Trình Dật nói.
Tống Thanh Y suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lắc đầu "Không "
Khi còn sống đã sinh chán ghét, chết đi thì có thể thế nào chứ?
Không cần thiết.
Mặc dù thế,nhưng tin tức Trần Đạc qua đời đối với trong lòng Tống Thanh Y vẫn có chút ảnh hưởng, đêm đó cô mơ về khoảnh khắc ba người gặp nhau, dưới ánh mặt trời một người là Thượng Nghiên ôn nhu dịu dàng,một người là Trần Đạc nhiệt huyết tuổi trẻ,ba người cùng nhau một chỗ, cười nói vô cùng ấm áp.
Sau nửa đêm lại mơ thấy Trình Dật,anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô và nói "Đừng buồn,đoạn đường sau này anh đi cùng em."
Tống Thanh Y tỉnh dậy từ trong nhiều giấc mơ đan xen, nhìn khuôn mặt đẹp trai được phóng đại trước mặt, lấy tay véo Trình Dật một cái.
Trình Dật mơ mơ màng màng mở to mắt, nói lầm bầm: "Vợ à, có chuyện gì vậy?"
Tống Thanh Y dụi dụi vào lòng anh,thì thầm: "Hay là chúng ta sinh một đứa bé nhé!!."