Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-12
Chương 12: Tình địch cũ
Ban đầu Hứa Duy vốn định xử lý xong sớm mọi chuyện sẽ tới trường học, một tác giả dưới trướng đột nhiên xảy ra chuyện, cô phải đi xử lý.
Cả đi cả về mất ba tiếng đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt, nhanh chóng chạy tới trường học, còn đang nghĩ nên phải giải thích như thế nào.
Gọi điện thoại cho Vu Thế Châu, đầu bên kia vẫn không có người nhận máy, dọc đường đi có cản một sinh viên, mới biết được hôm nay khoa vật lý diễn thuyết ở tòa nhà Đức Chính.
Hứa Duy lặng lẽ đi vào từ cửa sau, chỗ ngồi hình bậc thang, cô tùy ý chọn một chỗ ngồi ở hàng ghế sau.
Trên đài người đang thuyết trình chính là Vu Thế Châu, quần tây tinh tế bao trọn đôi chân thon dài, trên người mặc chiếc áo sơ mi màu đen, vai rộng eo hẹp, bộ dáng nghiêm túc, từ trong ra ngoài toát ra vẻ nghiêm cẩn mà xa cách.
Hàng ghế phía trước lãnh đạo và sinh viên trong sảnh đều nghiêm túc nghe giảng, tiếng bàn tán rất ít, toàn bộ hội trường đều chật kín người ngồi.
Hàng ghế phía trước đều là những cô gái ưu tú, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, ăn mặc trẻ trung động lòng người.
Hứa Duy cảm nhận được ánh mắt anh dường như hướng về phía này, nhưng không dám chắc anh có nhìn thấy mình hay không, dù sao cô cũng ngồi cách anh rất xa.
Cô tỏ vẻ ảo não, lúc nữa không biết nên giải thích như thế nào, cô gái bên cạnh tiến tới gần cô chào hỏi, tỏ vẻ ngạc nhiên, “Đàn chị? Chị cũng tới dự thính hả? Vì sao lúc trước em chưa từng gặp qua chị.”
Hứa Duy gật gật đầu, cô đúng là học trường này, nhưng tốt nghiệp đã nhiều năm.
Nữ sinh biết được cô đã tốt nghiệp, càng ngạc nhiên hơn, “Chị về đây có phải vì giáo sư Vu hay không, quả nhiên mị lực của giáo sư chúng em không ai có thể cưỡng nổi. Chị nhìn những nữ sinh ngồi hàng thứ ba bên phải đằng trước, tên là Trương Na Na, nghe nói lúc trước cô ấy thích giáo sư Vu, lần này đặc biệt quay về nghe anh thuyết trình.”
Hứa Duy nhíu nhíu mày, lúc trước trong mắt của cô, chỉ luôn chú ý tới Vạn Lệ Tước, nhanh chóng quên đi có một công tử lạnh lùng là Vu Thế Châu, ở trường học cũng rất nổi tiếng.
Nghe nói anh từng có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, nhưng lại không hề biết có chuyện dài như vậy, nữ sinh nhận ra vẻ hứng thú trên mặt Hứa Duy, hứng phấn bừng bừng, “Nghe nói Trương Na Na vì giáo sư Vu mà không kết hôn, lúc trước em cũng từng gặp qua cô ấy ở trường học.”
Hứa Duy nói: “Em là sinh viên của giáo sư Vu?”
“Đúng vậy.”
Mỗi lần khoa vật lý có tiết học, phòng học đều chật kín người, nữ sinh khoa khác tới rất đông, đều là vì muốn ngắm nhìn giáo sư Vu.
“Em cảm thấy bọn họ ngay cả cơ hội nhỏ cũng không có, giáo sư của bọn em đã kết hôn rồi, nghe nói hôm nay vợ của anh ấy sẽ tới đây.”
Trước khi thuyết trình còn chưa bắt đầu, cô phát hiện giáo sư Vu ngày hôm nay rất vui vẻ, mặc dù trên mặt anh vẫn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Trợ lý đưa sai tài liệu, anh cũng chỉ nói đi đổi lại, lúc trước khẳng định sẽ kêu gào đòi đổi trợ lý.
Nhưng khi nãy ở trên khán đài phát hiện tâm trạng của giáo sư Vu không tốt, mỗi lần khoa bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ, đều bị ánh mắt lạnh lùng của giáo sư Vu đông cóng chết người.
Lúc nãy càng nghiêm trọng hơn, quả thực có thể đạt tới trình độ đóng băng ngàn dặm, hiện tại vẫn còn chưa đoán được là vì sao.
Hứa Duy cũng không đoán được, ngượng ngùng cười, thoát khỏi cánh tay nhiệt tình của cô gái đó, “Buổi thuyết trình còn lâu nữa không?”
Cô gái đó ngây ngốc lắc đầu, “Không lâu, còn 15 phút nữa là kết thúc. Em rất tò mò về vợ của thầy Vu, sinh viên bọn em vốn dĩ đều rất mong chờ, hiện tại người ở trong đại sảnh nhìn đều không thấy có ai giống. Theo chị, cô ấy có tới không?”
Hứa Duy thở phào một hơi, “Một buổi thuyết trình tổng cộng kéo dài bao lâu?”
“Hai giờ.”
Rất tốt, hai giờ, ngồi không tới hai mươi phút, Hứa Duy có chút lo lắng.
Dù sao ngày hôm qua cũng mạnh miệng đáp ứng, nhưng hôm nay lại lỡ hẹn, hơn nữa nhìn vẻ mặt dường như thật sự không vui.
Người ở trong giảng đường đều đứng dậy vỗ tay, lãnh đạo trường học có người mời mấy vi lãnh đạo tham dự tiệc, Hứa Duy nhanh chóng trốn về phía sau hậu đài.
Người đàn ông tuấn mỹ ngồi trên bàn làm việc, trên ngón tay áp út thon dài có đeo nhẫn, bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm bình nước.
Yết hầu trượt lên trượt xuống, đôi mắt khép hờ, hững hờ, trên mặt tỏ vẻ không vui.
Hứa Duy xoắn xuýt một hồi, chuẩn bị bước tới xin lỗi, cảm thấy sau khi kết hôn càng lúc càng kinh sợ.
Nếu trước đây gặp tình huống như này, cô sẽ không cảm thấy mình sai, có việc tới muộn, cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng bình thản của Vu Thế Châu, giống như núi lửa kiềm nén, không nói lời an ủi sẽ bùng phát.
Phía sau hậu trường trở nên hỗn loạn, phần lớn đều là sinh viên ra ra vào vào, đại đa số mọi người đều vô tình hay cố ý nhìn về phía giáo sư Vu dạy bọn họ đang nói chuyện với một cô gái.
Cô gái đó ăn mặc rất thời thượng, váy dài liền thân màu trắng, dây chuyền trên tay phát ra ánh sáng óng ánh, làn da trắng nõn nà.
Ngoại hình tầm trung, nhưng trang điểm thùy mị, nhìn là biết cô gái tri thức thời hiện đại, Trương Na Na cười duyên dáng, “Đã lâu không gặp anh, hôm nay anh thuyết trình không tồi. Quả nhiên năm đó thầy giáo khăng khăng giữ anh lại, anh một chút cũng không phụ sự kỳ vọng của thầy.”
Vu Thế Châu nâng mắt, hờ hững đáp, “Cảm ơn.”
Ánh mắt Trương Na Na có chút tham lam, nhìn chằm chằm anh, yêu người này lâu như vậy, đối phương càng ngày càng tỏa sáng, khiến cho cô ta không có cách nào buông tay.
Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, “Có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm.”
Phía trước đài có một vị lãnh đạo đi tới, cười ha ha nói: “Giáo sư Vu đừng đi, đợi lúc nữa tổ chức tiệc cậu cũng tới dự đi, cùng lãnh đạo giao lưu.”
Trương Na Na lên tiếng chào hỏi, vị lãnh đạo cười nói: “Vị này chính là?”
Dĩ nhiên ánh mắt có chút mờ ám, sợ rằng coi đó là vợ của Vu Thế Châu.
Hứa Duy cũng không biết nghĩ như thế nào, hiên ngang bước tới lôi kéo cánh tay anh, cười híp mắt nói: “Chào chủ nhiệm Lý, em là Hứa Duy, chủ nhiệm còn nhớ em chứ?”
Ai cũng có thể quên làm sao có thể quên vị tiểu thư này chứ, Hứa gia và hiệu trưởng trường học có giao tình, chủ nhiệm Lý đột nhiên bừng tỉnh, đánh mắt nhìn hai người.
Còn có gì không hiểu chứ, Vu Thế Châu nắm chặt tay Hứa Duy, tận lực diễn tròn vai nhân vật mặt liệt.
Chủ nhiệm Lý nhanh chóng mời Hứa Duy cùng tham dự tiệc, chờ hai người đều nhận lời, lúc này mới cười híp mắt rời đi.
Trương Na Na hoàn toàn bị người ta lơ đẹp, ánh mắt mọi người đều vô tình hoặc cố ý quét qua đây, khiến người ta lúng túng.
Hứa Duy vô cùng hào phóng, “Bạn học Trương rảnh không? Lúc nữa cùng chúng tôi tham dự tiệc.”
Trương Na Na miễn cưỡng cười, chủ nhiệm Lý không mời, thêm một người nữa xuất hiện được coi là gì chứ.
Đôi trai tài gái sắc trước mắt thật sự khiến người ta chói mắt, khóe môi Vu Thế Châu nhếch lên hiện lên ý cười, xưa nay chưa từng nhìn thấy.
Trong lòng chua xót không ngừng đổ lệ, Trương Na Na tìm bừa lý do, nhanh chóng rời đi.
Xung quanh còn có người khác, nhưng mọi người đều rất thức thời, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cô gái vừa nãy nói chuyện với Hứa Duy từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy người bên cạnh Vu Thế Châu, trợn tròn mắt.
“Sư? Sư mẫu?”
Hứa duy ảo não nói: “Chị chỉ lớn hơn em vài tuổi.”
Nhận được ánh mắt u ám, anh nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô, ho nhẹ hai tiếng, “Gọi đàn chị Hứa.”
Ban đầu Hứa Duy vốn định xử lý xong sớm mọi chuyện sẽ tới trường học, một tác giả dưới trướng đột nhiên xảy ra chuyện, cô phải đi xử lý.
Cả đi cả về mất ba tiếng đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt, nhanh chóng chạy tới trường học, còn đang nghĩ nên phải giải thích như thế nào.
Gọi điện thoại cho Vu Thế Châu, đầu bên kia vẫn không có người nhận máy, dọc đường đi có cản một sinh viên, mới biết được hôm nay khoa vật lý diễn thuyết ở tòa nhà Đức Chính.
Hứa Duy lặng lẽ đi vào từ cửa sau, chỗ ngồi hình bậc thang, cô tùy ý chọn một chỗ ngồi ở hàng ghế sau.
Trên đài người đang thuyết trình chính là Vu Thế Châu, quần tây tinh tế bao trọn đôi chân thon dài, trên người mặc chiếc áo sơ mi màu đen, vai rộng eo hẹp, bộ dáng nghiêm túc, từ trong ra ngoài toát ra vẻ nghiêm cẩn mà xa cách.
Hàng ghế phía trước lãnh đạo và sinh viên trong sảnh đều nghiêm túc nghe giảng, tiếng bàn tán rất ít, toàn bộ hội trường đều chật kín người ngồi.
Hàng ghế phía trước đều là những cô gái ưu tú, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, ăn mặc trẻ trung động lòng người.
Hứa Duy cảm nhận được ánh mắt anh dường như hướng về phía này, nhưng không dám chắc anh có nhìn thấy mình hay không, dù sao cô cũng ngồi cách anh rất xa.
Cô tỏ vẻ ảo não, lúc nữa không biết nên giải thích như thế nào, cô gái bên cạnh tiến tới gần cô chào hỏi, tỏ vẻ ngạc nhiên, “Đàn chị? Chị cũng tới dự thính hả? Vì sao lúc trước em chưa từng gặp qua chị.”
Hứa Duy gật gật đầu, cô đúng là học trường này, nhưng tốt nghiệp đã nhiều năm.
Nữ sinh biết được cô đã tốt nghiệp, càng ngạc nhiên hơn, “Chị về đây có phải vì giáo sư Vu hay không, quả nhiên mị lực của giáo sư chúng em không ai có thể cưỡng nổi. Chị nhìn những nữ sinh ngồi hàng thứ ba bên phải đằng trước, tên là Trương Na Na, nghe nói lúc trước cô ấy thích giáo sư Vu, lần này đặc biệt quay về nghe anh thuyết trình.”
Hứa Duy nhíu nhíu mày, lúc trước trong mắt của cô, chỉ luôn chú ý tới Vạn Lệ Tước, nhanh chóng quên đi có một công tử lạnh lùng là Vu Thế Châu, ở trường học cũng rất nổi tiếng.
Nghe nói anh từng có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, nhưng lại không hề biết có chuyện dài như vậy, nữ sinh nhận ra vẻ hứng thú trên mặt Hứa Duy, hứng phấn bừng bừng, “Nghe nói Trương Na Na vì giáo sư Vu mà không kết hôn, lúc trước em cũng từng gặp qua cô ấy ở trường học.”
Hứa Duy nói: “Em là sinh viên của giáo sư Vu?”
“Đúng vậy.”
Mỗi lần khoa vật lý có tiết học, phòng học đều chật kín người, nữ sinh khoa khác tới rất đông, đều là vì muốn ngắm nhìn giáo sư Vu.
“Em cảm thấy bọn họ ngay cả cơ hội nhỏ cũng không có, giáo sư của bọn em đã kết hôn rồi, nghe nói hôm nay vợ của anh ấy sẽ tới đây.”
Trước khi thuyết trình còn chưa bắt đầu, cô phát hiện giáo sư Vu ngày hôm nay rất vui vẻ, mặc dù trên mặt anh vẫn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Trợ lý đưa sai tài liệu, anh cũng chỉ nói đi đổi lại, lúc trước khẳng định sẽ kêu gào đòi đổi trợ lý.
Nhưng khi nãy ở trên khán đài phát hiện tâm trạng của giáo sư Vu không tốt, mỗi lần khoa bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ, đều bị ánh mắt lạnh lùng của giáo sư Vu đông cóng chết người.
Lúc nãy càng nghiêm trọng hơn, quả thực có thể đạt tới trình độ đóng băng ngàn dặm, hiện tại vẫn còn chưa đoán được là vì sao.
Hứa Duy cũng không đoán được, ngượng ngùng cười, thoát khỏi cánh tay nhiệt tình của cô gái đó, “Buổi thuyết trình còn lâu nữa không?”
Cô gái đó ngây ngốc lắc đầu, “Không lâu, còn 15 phút nữa là kết thúc. Em rất tò mò về vợ của thầy Vu, sinh viên bọn em vốn dĩ đều rất mong chờ, hiện tại người ở trong đại sảnh nhìn đều không thấy có ai giống. Theo chị, cô ấy có tới không?”
Hứa Duy thở phào một hơi, “Một buổi thuyết trình tổng cộng kéo dài bao lâu?”
“Hai giờ.”
Rất tốt, hai giờ, ngồi không tới hai mươi phút, Hứa Duy có chút lo lắng.
Dù sao ngày hôm qua cũng mạnh miệng đáp ứng, nhưng hôm nay lại lỡ hẹn, hơn nữa nhìn vẻ mặt dường như thật sự không vui.
Người ở trong giảng đường đều đứng dậy vỗ tay, lãnh đạo trường học có người mời mấy vi lãnh đạo tham dự tiệc, Hứa Duy nhanh chóng trốn về phía sau hậu đài.
Người đàn ông tuấn mỹ ngồi trên bàn làm việc, trên ngón tay áp út thon dài có đeo nhẫn, bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm bình nước.
Yết hầu trượt lên trượt xuống, đôi mắt khép hờ, hững hờ, trên mặt tỏ vẻ không vui.
Hứa Duy xoắn xuýt một hồi, chuẩn bị bước tới xin lỗi, cảm thấy sau khi kết hôn càng lúc càng kinh sợ.
Nếu trước đây gặp tình huống như này, cô sẽ không cảm thấy mình sai, có việc tới muộn, cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng bình thản của Vu Thế Châu, giống như núi lửa kiềm nén, không nói lời an ủi sẽ bùng phát.
Phía sau hậu trường trở nên hỗn loạn, phần lớn đều là sinh viên ra ra vào vào, đại đa số mọi người đều vô tình hay cố ý nhìn về phía giáo sư Vu dạy bọn họ đang nói chuyện với một cô gái.
Cô gái đó ăn mặc rất thời thượng, váy dài liền thân màu trắng, dây chuyền trên tay phát ra ánh sáng óng ánh, làn da trắng nõn nà.
Ngoại hình tầm trung, nhưng trang điểm thùy mị, nhìn là biết cô gái tri thức thời hiện đại, Trương Na Na cười duyên dáng, “Đã lâu không gặp anh, hôm nay anh thuyết trình không tồi. Quả nhiên năm đó thầy giáo khăng khăng giữ anh lại, anh một chút cũng không phụ sự kỳ vọng của thầy.”
Vu Thế Châu nâng mắt, hờ hững đáp, “Cảm ơn.”
Ánh mắt Trương Na Na có chút tham lam, nhìn chằm chằm anh, yêu người này lâu như vậy, đối phương càng ngày càng tỏa sáng, khiến cho cô ta không có cách nào buông tay.
Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, “Có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm.”
Phía trước đài có một vị lãnh đạo đi tới, cười ha ha nói: “Giáo sư Vu đừng đi, đợi lúc nữa tổ chức tiệc cậu cũng tới dự đi, cùng lãnh đạo giao lưu.”
Trương Na Na lên tiếng chào hỏi, vị lãnh đạo cười nói: “Vị này chính là?”
Dĩ nhiên ánh mắt có chút mờ ám, sợ rằng coi đó là vợ của Vu Thế Châu.
Hứa Duy cũng không biết nghĩ như thế nào, hiên ngang bước tới lôi kéo cánh tay anh, cười híp mắt nói: “Chào chủ nhiệm Lý, em là Hứa Duy, chủ nhiệm còn nhớ em chứ?”
Ai cũng có thể quên làm sao có thể quên vị tiểu thư này chứ, Hứa gia và hiệu trưởng trường học có giao tình, chủ nhiệm Lý đột nhiên bừng tỉnh, đánh mắt nhìn hai người.
Còn có gì không hiểu chứ, Vu Thế Châu nắm chặt tay Hứa Duy, tận lực diễn tròn vai nhân vật mặt liệt.
Chủ nhiệm Lý nhanh chóng mời Hứa Duy cùng tham dự tiệc, chờ hai người đều nhận lời, lúc này mới cười híp mắt rời đi.
Trương Na Na hoàn toàn bị người ta lơ đẹp, ánh mắt mọi người đều vô tình hoặc cố ý quét qua đây, khiến người ta lúng túng.
Hứa Duy vô cùng hào phóng, “Bạn học Trương rảnh không? Lúc nữa cùng chúng tôi tham dự tiệc.”
Trương Na Na miễn cưỡng cười, chủ nhiệm Lý không mời, thêm một người nữa xuất hiện được coi là gì chứ.
Đôi trai tài gái sắc trước mắt thật sự khiến người ta chói mắt, khóe môi Vu Thế Châu nhếch lên hiện lên ý cười, xưa nay chưa từng nhìn thấy.
Trong lòng chua xót không ngừng đổ lệ, Trương Na Na tìm bừa lý do, nhanh chóng rời đi.
Xung quanh còn có người khác, nhưng mọi người đều rất thức thời, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cô gái vừa nãy nói chuyện với Hứa Duy từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy người bên cạnh Vu Thế Châu, trợn tròn mắt.
“Sư? Sư mẫu?”
Hứa duy ảo não nói: “Chị chỉ lớn hơn em vài tuổi.”
Nhận được ánh mắt u ám, anh nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô, ho nhẹ hai tiếng, “Gọi đàn chị Hứa.”