Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
4.
Trước khi vết sẹo trên mũi Lương Nguyệt Minh biến mất hoàn toàn, bạn cùng bàn cũ của Hà Vân Khai đã quay trở lại.
Sáng hôm ấy, Lương Nguyệt Minh đi ra ngoài mà không xem dự báo thời tiết, khi đi được nửa đường thì trời bắt đầu đổ cơn mưa phùn, cô chạy chậm đến bến xe buýt, không may chuyến xe buýt cuối cùng vừa đi khỏi, trong cơn mưa vẫn còn bóng đèn nhấp nháy của đèn pha đỏ.
Đợi đến khi tiếng chuông kết thúc giờ đọc sáng ở trường vang lên, cô toàn thân nhếch nhác bước vào lớp, lại phát hiện có người ngồi ở chỗ của mình.
Cô gái gối lên chiếc áo khoác ngủ say, để lộ một bên mặt xinh đẹp và tinh xảo.
Hà Vân Khai chưa từng nhắc đến, Lương Nguyệt Minh cũng chưa từng hỏi, mãi đến hôm nay cô mới biết, bạn cùng bàn của cậu là một cô gái, cũng là hoa khôi của trường Trung học số 8.
Đoạn thời gian ngồi nhờ ngắn ngủi của cô, được coi là tu hú chiếm tổ.
Lương Nguyệt Minh đổi bạn cùng bàn mới, cách Hà Vân Khai cả một phòng học, những giờ ra chơi cậu không cần phải ra ngoài hành lang nữa, cũng không phải đi vòng qua nửa lớp học để tìm Chu Trách, chỉ vì cho cô một chút thời gian ở một mình.
Cậu cũng không còn thảo luận đề bài với Lương Nguyệt Minh nữa, bên cạnh cậu lại có nhiều người vây quanh, cậu và bạn cùng bàn của mình ngồi giữa đám đông, tồn tại như mặt trăng giữa những vì sao.
Lương Nguyệt Minh gần như không nói chuyện với cậu một lần nào nữa, thời gian càng lâu, ngược lại người trượt tay làm đau cô là Chu Trách lại chạy đến nói chuyện với cô.
Nhưng cô và Chu Trách có rất ít chủ đề chung, cô cũng không thích nói chuyện, mỗi lần nói cùng một đề tài, cô mới đáp lại một hai câu.
Chu Trách làm việc này riết mà không chán, “Tớ chỉ muốn tìm một người nghe tớ nói chuyện thôi, bên cạnh Vân Khai có nhiều người như vậy, có lúc tớ chẳng nói được mấy câu, trong nhà cũng không ai nghe mấy lời linh tinh của tớ lâu như vậy cả, cậu không thấy tớ phiền đúng không?”
Từ mấy lời nói nhảm của cậu ta, Lương Nguyệt Minh mới biết cậu ta là cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng, ba mẹ cậu ta tách ra ở riêng năm cậu ta ba tuổi, một mình cậu ta sống với bảo mẫu ở khu biệt thự đắt đỏ nhất Bình Thành, lúc ra cửa không tiền hô hậu ủng, về nhà cũng chỉ lẻ loi một mình.
Lương Nguyệt Minh nhìn vẻ cô đơn và lẻ loi trên khuôn mặt chàng trai, hiếm khi mở miệng nói: “Không có, cậu nói chuyện rất thú vị.”
Chu Trách gãi gãi gáy cười: “Phải không.”
Cô “Ồ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục làm bài kiểm tra của mình.
Chu Trách liếc mắt nhìn qua: “Bạn học Lương, sao cậu cũng làm đề thi này thế?”
“Mua nhầm sách.” Lương Nguyệt Minh dừng bút, vẻ mặt như thường: “Đem vứt thì lãng phí, coi như là nâng cao bản thân vậy.”
“À à.” Chu Trách cầm cuốn sách trên bàn lên, lật xem hai trang, thấy cô ghi chép nghiêm túc, cũng không làm phiền nữa, lặng lẽ rời đi.
Bình Thành đang dần bước vào mùa hè, buổi tối hôm ấy, bạn cùng bàn của Lương Nguyệt Minh lại trốn trực nhật, để cô đổ rác một mình.
“Cả người cậu toàn thịt, tôi chỉ giúp cậu có một cơ hội rèn luyện cơ thể thôi.” Cô gái nhướng mày buông một câu như vậy, trước khi kéo tay bạn trai rời đi, còn đe dọa nói: “Nếu cậu dám nói linh tinh, tôi sẽ tìm người đánh cậu.”
Lương Nguyệt Minh im lặng, cúi đầu quét rác vào thùng, cô gái cảm thấy mất hứng: “Đi thôi, không cần quan tâm cậu ta, cậu ta không dám nói với thầy giáo đâu.”
Buổi tối dưới sân trường, người đến người đi tấp nập.
Trên loa phát thanh đang phát một bản nhạc nhẹ, chạng vạng, Lương Nguyệt Minh kéo theo một thùng rác nặng, cơ thể nặng nề và chậm chạp.
Cô bước vài bước rồi lại dừng, hít thở thật chậm, đúng lúc đang định đi tiếp, tự dưng thấy tay nhẹ bẫng, quay đầu nhìn lại.
Một tay Hà Vân Khai cầm tờ đề thi, tay kia cầm lấy một bên thùng rác, lông mi đen nhánh nhăn lại: “Bạn cùng bàn đâu?”
“Cô ấy…” Lương Nguyệt Minh cũng không biết mách lẻo, chần chừ mấy giây, thấp giọng nói: “Cô ấy tạm thời có chút chuyện.”
May mắn là Hà Vân Khai không hỏi nhiều, đưa tờ đề thi cho cô gái bên cạnh: “Giang Nguyệt, cậu lên trước đi, tớ đi đổ rác đã.”
Giang Nguyệt là bạn cùng bàn của Hà Vân Khai, trùng hợp thay, trong tên của cô ấy cũng có chữ Nguyệt.
Lương Nguyệt Minh giả vờ vô tình nhìn qua cô ấy, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, dáng người mảnh khảnh và cao ráo, trong sáng và rực rỡ như mặt trăng.
Ngọn gió đêm đầu hè mang theo chút oi bức, quấn lấy trái tim khiến cô không thở nổi.
“Được.” Giang Nguyệt không nán lại lâu, cầm tờ đề thi rồi rời đi.
Hà Vân Khai cứ dõi theo mãi cho đến khi bóng dáng cô ấy khuất dần nơi cuối con đường, sau đó mới thu hồi tầm mắt nhìn sang Lương Nguyệt Minh: “Đi thôi.”
“Ừm.”
“Lương Nguyệt Minh.” Sau khi đổ rác xong, Hà Vân Khai tự mình cầm thùng rác đi, “Nếu tuần sau bạn cùng bàn có việc, phải báo trước với trưởng nhóm trực nhật một tiếng.”
“Biết rồi.” Cô cúi đầu, nhìn cái bóng dưới chân mình, nhẹ nhàng tiến lại gần, giống như một tên trộm, có một chút biến động nhỏ lại lập tức rời đi.
Đêm hè, cũng rất tốt.
Lương Nguyệt Minh đã từng rất sợ cái nóng mùa hè, bởi vì khi đó cô không thể che giấu cơ thể đầy đặn của mình trong chiếc áo khoác đồng phục rộng rãi nữa.
Nhưng hôm nay, cô đột nhiên bắt đầu mong đợi vào mùa hè sắp tới này.
Đợi đến ngày trực nhật kế tiếp, Lâm Hân Nhiên bạn cùng bàn của Lương Nguyệt Minh vẫn vung tay mặc kệ, cô ấy có quan hệ tốt với trưởng nhóm trực nhật, dù Lương Nguyệt Minh có nói gì đi nữa cũng không giải quyết được gì.
Chỉ là lần này, khi cô cầm thùng rác quay về lớp, lại phát hiện Lâm Hân Nhiên đứng ngoài hành lang cạnh lớp.
Lớp trang điểm trên mặt cô ấy, tất cả hoa tai đều bị thầy chủ nhiệm cưỡng chế tháo xuống, với một vẻ mặt bình thường, hung dữ nói với Lương Nguyệt Minh: “Cậu đợi đấy.”
Lương Nguyệt Minh không biết chuyện gì, bước vào lớp học, lại phát hiện chỗ ngồi của mình bị điều chỉnh, cô lại trở về chỗ ngồi lúc đầu.
Chỉ là bạn cùng bàn đổi thành Giang Nguyệt, Hà Vân Khai và Chu Trách ngồi trước mặt các cô.
Chu Trách đứng dậy giúp cô để thùng rác xuống góc lớp, “Cậu bị bắt nạt sao không nói với tớ, nghe tớ nói chuyện bấy lâu đều vô nghĩa cả.”
“Cũng không phải bắt nạt…” Lương Nguyệt Minh xoa xoa vệt nước trên tay: “Một người hay hai người, tớ vẫn phải đi đổ rác.”
“Tớ không biết phải nói gì với cậu nữa, cũng may Hà Vân Khai phát hiện kịp thời.” Chu Trách nói: “Hiện tại ổn rồi, từ bây giờ chúng ta có thể trực nhật cùng nhau, cậu cũng không cần đổ rác nữa, vui không?”
Lương Nguyệt Minh nhìn cậu ta, nhưng khóe mắt lại không khống chế được nhìn sang chỗ khác, chạm mũi nói: “Vui lắm.”
Chỉ là vui vẻ này cũng không vui cho lắm.
Cô giả vờ bình tĩnh ngồi vào chỗ của mình, hình bóng đã từng cố gắng rất nhiều để tìm thấy giờ đây đã gần ngay trước mắt.
Lương Nguyệt Minh không biết diễn tả cảm giác đó ra sao, có lẽ giống như trúng giải độc đắc vậy.
Dù cô chưa bao giờ mua vé số, nhưng Hà Vân Khai lại giống như thẻ cào trong cuộc đời cô, cào từng chút một, xác suất trúng thưởng càng cao.
Nhưng vẫn chưa có kết quả, không ai biết được sau khi cào hết sẽ là trắng tay hay hạnh phúc.
Trước khi vết sẹo trên mũi Lương Nguyệt Minh biến mất hoàn toàn, bạn cùng bàn cũ của Hà Vân Khai đã quay trở lại.
Sáng hôm ấy, Lương Nguyệt Minh đi ra ngoài mà không xem dự báo thời tiết, khi đi được nửa đường thì trời bắt đầu đổ cơn mưa phùn, cô chạy chậm đến bến xe buýt, không may chuyến xe buýt cuối cùng vừa đi khỏi, trong cơn mưa vẫn còn bóng đèn nhấp nháy của đèn pha đỏ.
Đợi đến khi tiếng chuông kết thúc giờ đọc sáng ở trường vang lên, cô toàn thân nhếch nhác bước vào lớp, lại phát hiện có người ngồi ở chỗ của mình.
Cô gái gối lên chiếc áo khoác ngủ say, để lộ một bên mặt xinh đẹp và tinh xảo.
Hà Vân Khai chưa từng nhắc đến, Lương Nguyệt Minh cũng chưa từng hỏi, mãi đến hôm nay cô mới biết, bạn cùng bàn của cậu là một cô gái, cũng là hoa khôi của trường Trung học số 8.
Đoạn thời gian ngồi nhờ ngắn ngủi của cô, được coi là tu hú chiếm tổ.
Lương Nguyệt Minh đổi bạn cùng bàn mới, cách Hà Vân Khai cả một phòng học, những giờ ra chơi cậu không cần phải ra ngoài hành lang nữa, cũng không phải đi vòng qua nửa lớp học để tìm Chu Trách, chỉ vì cho cô một chút thời gian ở một mình.
Cậu cũng không còn thảo luận đề bài với Lương Nguyệt Minh nữa, bên cạnh cậu lại có nhiều người vây quanh, cậu và bạn cùng bàn của mình ngồi giữa đám đông, tồn tại như mặt trăng giữa những vì sao.
Lương Nguyệt Minh gần như không nói chuyện với cậu một lần nào nữa, thời gian càng lâu, ngược lại người trượt tay làm đau cô là Chu Trách lại chạy đến nói chuyện với cô.
Nhưng cô và Chu Trách có rất ít chủ đề chung, cô cũng không thích nói chuyện, mỗi lần nói cùng một đề tài, cô mới đáp lại một hai câu.
Chu Trách làm việc này riết mà không chán, “Tớ chỉ muốn tìm một người nghe tớ nói chuyện thôi, bên cạnh Vân Khai có nhiều người như vậy, có lúc tớ chẳng nói được mấy câu, trong nhà cũng không ai nghe mấy lời linh tinh của tớ lâu như vậy cả, cậu không thấy tớ phiền đúng không?”
Từ mấy lời nói nhảm của cậu ta, Lương Nguyệt Minh mới biết cậu ta là cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng, ba mẹ cậu ta tách ra ở riêng năm cậu ta ba tuổi, một mình cậu ta sống với bảo mẫu ở khu biệt thự đắt đỏ nhất Bình Thành, lúc ra cửa không tiền hô hậu ủng, về nhà cũng chỉ lẻ loi một mình.
Lương Nguyệt Minh nhìn vẻ cô đơn và lẻ loi trên khuôn mặt chàng trai, hiếm khi mở miệng nói: “Không có, cậu nói chuyện rất thú vị.”
Chu Trách gãi gãi gáy cười: “Phải không.”
Cô “Ồ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục làm bài kiểm tra của mình.
Chu Trách liếc mắt nhìn qua: “Bạn học Lương, sao cậu cũng làm đề thi này thế?”
“Mua nhầm sách.” Lương Nguyệt Minh dừng bút, vẻ mặt như thường: “Đem vứt thì lãng phí, coi như là nâng cao bản thân vậy.”
“À à.” Chu Trách cầm cuốn sách trên bàn lên, lật xem hai trang, thấy cô ghi chép nghiêm túc, cũng không làm phiền nữa, lặng lẽ rời đi.
Bình Thành đang dần bước vào mùa hè, buổi tối hôm ấy, bạn cùng bàn của Lương Nguyệt Minh lại trốn trực nhật, để cô đổ rác một mình.
“Cả người cậu toàn thịt, tôi chỉ giúp cậu có một cơ hội rèn luyện cơ thể thôi.” Cô gái nhướng mày buông một câu như vậy, trước khi kéo tay bạn trai rời đi, còn đe dọa nói: “Nếu cậu dám nói linh tinh, tôi sẽ tìm người đánh cậu.”
Lương Nguyệt Minh im lặng, cúi đầu quét rác vào thùng, cô gái cảm thấy mất hứng: “Đi thôi, không cần quan tâm cậu ta, cậu ta không dám nói với thầy giáo đâu.”
Buổi tối dưới sân trường, người đến người đi tấp nập.
Trên loa phát thanh đang phát một bản nhạc nhẹ, chạng vạng, Lương Nguyệt Minh kéo theo một thùng rác nặng, cơ thể nặng nề và chậm chạp.
Cô bước vài bước rồi lại dừng, hít thở thật chậm, đúng lúc đang định đi tiếp, tự dưng thấy tay nhẹ bẫng, quay đầu nhìn lại.
Một tay Hà Vân Khai cầm tờ đề thi, tay kia cầm lấy một bên thùng rác, lông mi đen nhánh nhăn lại: “Bạn cùng bàn đâu?”
“Cô ấy…” Lương Nguyệt Minh cũng không biết mách lẻo, chần chừ mấy giây, thấp giọng nói: “Cô ấy tạm thời có chút chuyện.”
May mắn là Hà Vân Khai không hỏi nhiều, đưa tờ đề thi cho cô gái bên cạnh: “Giang Nguyệt, cậu lên trước đi, tớ đi đổ rác đã.”
Giang Nguyệt là bạn cùng bàn của Hà Vân Khai, trùng hợp thay, trong tên của cô ấy cũng có chữ Nguyệt.
Lương Nguyệt Minh giả vờ vô tình nhìn qua cô ấy, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, dáng người mảnh khảnh và cao ráo, trong sáng và rực rỡ như mặt trăng.
Ngọn gió đêm đầu hè mang theo chút oi bức, quấn lấy trái tim khiến cô không thở nổi.
“Được.” Giang Nguyệt không nán lại lâu, cầm tờ đề thi rồi rời đi.
Hà Vân Khai cứ dõi theo mãi cho đến khi bóng dáng cô ấy khuất dần nơi cuối con đường, sau đó mới thu hồi tầm mắt nhìn sang Lương Nguyệt Minh: “Đi thôi.”
“Ừm.”
“Lương Nguyệt Minh.” Sau khi đổ rác xong, Hà Vân Khai tự mình cầm thùng rác đi, “Nếu tuần sau bạn cùng bàn có việc, phải báo trước với trưởng nhóm trực nhật một tiếng.”
“Biết rồi.” Cô cúi đầu, nhìn cái bóng dưới chân mình, nhẹ nhàng tiến lại gần, giống như một tên trộm, có một chút biến động nhỏ lại lập tức rời đi.
Đêm hè, cũng rất tốt.
Lương Nguyệt Minh đã từng rất sợ cái nóng mùa hè, bởi vì khi đó cô không thể che giấu cơ thể đầy đặn của mình trong chiếc áo khoác đồng phục rộng rãi nữa.
Nhưng hôm nay, cô đột nhiên bắt đầu mong đợi vào mùa hè sắp tới này.
Đợi đến ngày trực nhật kế tiếp, Lâm Hân Nhiên bạn cùng bàn của Lương Nguyệt Minh vẫn vung tay mặc kệ, cô ấy có quan hệ tốt với trưởng nhóm trực nhật, dù Lương Nguyệt Minh có nói gì đi nữa cũng không giải quyết được gì.
Chỉ là lần này, khi cô cầm thùng rác quay về lớp, lại phát hiện Lâm Hân Nhiên đứng ngoài hành lang cạnh lớp.
Lớp trang điểm trên mặt cô ấy, tất cả hoa tai đều bị thầy chủ nhiệm cưỡng chế tháo xuống, với một vẻ mặt bình thường, hung dữ nói với Lương Nguyệt Minh: “Cậu đợi đấy.”
Lương Nguyệt Minh không biết chuyện gì, bước vào lớp học, lại phát hiện chỗ ngồi của mình bị điều chỉnh, cô lại trở về chỗ ngồi lúc đầu.
Chỉ là bạn cùng bàn đổi thành Giang Nguyệt, Hà Vân Khai và Chu Trách ngồi trước mặt các cô.
Chu Trách đứng dậy giúp cô để thùng rác xuống góc lớp, “Cậu bị bắt nạt sao không nói với tớ, nghe tớ nói chuyện bấy lâu đều vô nghĩa cả.”
“Cũng không phải bắt nạt…” Lương Nguyệt Minh xoa xoa vệt nước trên tay: “Một người hay hai người, tớ vẫn phải đi đổ rác.”
“Tớ không biết phải nói gì với cậu nữa, cũng may Hà Vân Khai phát hiện kịp thời.” Chu Trách nói: “Hiện tại ổn rồi, từ bây giờ chúng ta có thể trực nhật cùng nhau, cậu cũng không cần đổ rác nữa, vui không?”
Lương Nguyệt Minh nhìn cậu ta, nhưng khóe mắt lại không khống chế được nhìn sang chỗ khác, chạm mũi nói: “Vui lắm.”
Chỉ là vui vẻ này cũng không vui cho lắm.
Cô giả vờ bình tĩnh ngồi vào chỗ của mình, hình bóng đã từng cố gắng rất nhiều để tìm thấy giờ đây đã gần ngay trước mắt.
Lương Nguyệt Minh không biết diễn tả cảm giác đó ra sao, có lẽ giống như trúng giải độc đắc vậy.
Dù cô chưa bao giờ mua vé số, nhưng Hà Vân Khai lại giống như thẻ cào trong cuộc đời cô, cào từng chút một, xác suất trúng thưởng càng cao.
Nhưng vẫn chưa có kết quả, không ai biết được sau khi cào hết sẽ là trắng tay hay hạnh phúc.