-
Phần 3
9.
Lục Mẫn hai tay chống trán, hốc mắt đỏ hoe.
“Chắc cô ấy coi thường mẹ tôi lắm, có lúc tôi về nhà luôn thấy mẹ tôi cứ đỏ mắt ngồi đó không nói câu nào.”
"Tôi không dám hỏi. Tôi và Thẩm Mạn đã phải chịu đựng rất nhiều, cuối cùng mới đi được đến bây giờ. Cô ấy phàn nàn rằng tôi không có nhiều thời gian ở nhà và có chút mâu thuẫn với mẹ về phương diện giáo dục con cái. Tôi có thể tha thứ cho cô ấy.”
"Nhưng làm sao cô ấy có thể làm được điều này? Làm sao cô ấy có thể gài bẫy mẹ tôi được? Đó là mẹ ruột của tôi, cô ấy thực sự đã dùng mấy thủ đoạn cung đấu trong phim truyền hình đối với mẹ tôi.”
“Không chỉ mẹ tôi, cô ấy thậm chí còn bắt đứa con trai sáu tuổi của mình nói dối, cố ép trẻ con thay đổi lời nói trước mặt tôi.”
“Tôi thực sự không hiểu, cô gái tốt bụng lúc đó đã đi đâu rồi?"
Lục Mẫn kéo mạnh cổ tay tôi.
“Rốt cuộc đã đi đâu chứ?”
“Ai da, Lục tổng, buông ra đi, anh làm tôi đau quá…”
Tôi rên rỉ một cách quyến rũ rồi ngã vào vòng tay của Lục Mẫn.
Sau đó, để tự nhiên dẫn lối, Lục Mẫn và tôi náo loạn trên bàn làm việc, trong khi Thẩm Mạn nằm một mình trong phòng bệnh gọi cho Lục Mẫn vô số lần.
Điện thoại liên tục vang lên, Lục Mẫn bực bội đập điện thoại xuống đất, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Tôi biết rằng cơ hội của tôi cuối cùng đã đến.
Sự việc đó là cái gai trong lòng Lục Mẫn, cũng là giọt nước tràn ly bóp nát mối quan hệ của họ, khiến hắn càng ngày càng nghi ngờ bản chất của Thẩm Mạn. Mọi thứ cô ấy làm trong cuộc sống đều bị hắn cho là có động cơ xấu đằng sau.
Bây giờ biết Thẩm Mạn bị oan, không phải Lục Mẫn sẽ hối hận đi tìm Thẩm Mạn chứ?
Tôi lo lắng nắm tay Lục Mẫn.
"Chồng à, anh đi đón máy bay trước đi, không thì muộn mất đó.”
Mẹ chồng cũng biết mình lỡ lời, tức giận tát vào miệng mình.
"Con trai, mẹ không có ý đó. Đó là lần trước, nhưng lần này, đúng là con chó cái Chu Gia Kỳ đó đã đánh mẹ trước. Nhìn mặt mẹ đi—"
"Đủ rồi!”
"Có chuyện gì, chờ con trở về rồi nói.”
Lục Mẫn cầm lấy hộ chiếu, thất thần đi ra khỏi nhà, đi tới cửa còn lảo đảo một chút, hiển nhiên là bị chấn động tinh thần.
Ảnh hưởng của Thẩm Mạn đối với hắn lớn hơn tôi tưởng, tôi tự dưng cảm thấy khó chịu.
10.
Vừa đóng cổng, tôi lao vào trong, túm tóc mẹ chồng, tập hợp nội lực rồi coi mặt bà ta như quả dưa hấu bồm bộp tát vào.
"Bà già, không biết nói chuyện thì đừng có nói! Mẹ kiếp! Bà là đầu lợn hả?"
"A, mày gi*t người, chó cái, tao đánh mày!"
Mẹ chồng tôi dùng tay trái cào vào người tôi, tôi giữ vững tư thế nên bà ta không nhúc nhích được, bà ta vùng vẫy dữ dội rồi lại vẫn bị tôi đánh như đầu lợn.
Mẹ chồng sợ hãi, thoáng chốc quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa khóc.
"Con chó cái vô lương tâm, tao sẽ kiện mày, báo cảnh sát tới bắt mày!"
Bà ta đưa tay định mở cửa, nhưng tôi đã lao tới sau lưng bà ta, một tay túm tóc, tay còn lại kéo bà ta về phía sau.
"Bà dám gọi cảnh sát à? Bà báo đi! Lục Mẫn không có ở đây, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần đưa bà đi luôn!”
"Dương Dương, lát nữa cảnh sát tới, con làm chứng cho mẹ, nói bà nội phát điên biến thành bộ dạng này, con hiểu chưa? Mẹ mua cho con mười con Ultraman luôn."
Dương Dương đứng bên cạnh không ngừng vỗ tay.
"Được ạ, bà xấu, bà là người xấu, vừa rồi bà bấu tay con, để cảnh sát bắt bà đi."
Mẹ của Lục Mẫn, tôi đã biết ngay từ đầu rằng người này không phải là người tốt.
Khi đó, Lục Mẫn mời một số đồng nghiệp trong công ty về nhà ăn tối, bà ta ngồi trên ghế sofa ra vẻ bà chủ nhà giàu chỉ tay năm ngón với Thẩm Mạn.
"Xem xem Gia Kỳ tốt như vậy, còn chỉ có thể làm việc dưới trướng con trai tôi. Cô vẫn có thể làm Lục phu nhân, cũng không biết là đã tu phúc mấy đời rồi.”
Trong bữa ăn, bà ta dùng lời lẽ sỉ nhục Thẩm Mạn khắp nơi, cố ý hạ thấp cô ấy. Bà ta dường như đã quên rằng Lục Mẫn và Thẩm Mạn từng là bạn cùng lớp đại học, và họ lúc đó không hề hơn Thẩm Mạn chỗ nào.
Để đối phó với loại người này, bạn nên khiến bà ta ngoan ngoãn ngay từ đầu. Nếu bạn lịch sự với bà ta một chút, bà ta sẽ coi sự lịch sự của bạn là điều đương nhiên rồi sẽ chà đạp bạn dưới chân.
Nghĩ đến đây, tôi lại đá thêm vài cái vào bụng mẹ chồng.
"Gọi cảnh sát, bà gọi cảnh sát đi, gọi đi!”
Mẹ chồng cúi đầu, khóc lóc van xin.
"Không dám, tôi không dám nữa, cô tha cho tôi đi——“
11.
Loại người này thực ra là kiểu người hiếp yếu sợ mạnh, nếu bạn lịch sự với bà ta, bà ta sẽ coi bạn như một kẻ dễ bị bắt nạt, nhưng nếu bạn tàn nhẫn hơn cả bà ta, bà ta sẽ lập tức bỏ cuộc.
Xảy ra náo loạn, mẹ chồng cũng sợ gia đình bị tai tiếng, lại càng sợ không dám nói về tôi trước mặt cảnh sát, chạy về phòng. Tuyệt vọng, khóa trái cửa lại, không biết đang làm gì trong phòng nữa.
Tôi chẳng buồn quan tâm đến bà ta, cứ thế thay quần áo quay lại công ty làm việc, ghé qua phòng đưa Dương Dương đi học.
Dương Dương ngồi trên băng ghế sau, lén quan sát biểu cảm của tôi qua kính chiếu hậu.
"Mẹ Gia Kỳ, mẹ đánh nhau giỏi ghê!”
Mắt của nó trợn tròn.
"Bố có biết mẹ đánh nhau giỏi như thế không?"
Tôi nhướng mày quay sang nhìn nó.
“Sao, con muốn nói cho bố con biết à?”
Dương Dương cười ranh mãnh.
"Mẹ Gia Kỳ, hôm nay con không muốn đi học, con muốn ra sân chơi ăn KFC."
"Được, được, chúng ta đi chơi đi, buổi trưa mẹ đón con đi ăn cơm."
Có một sân chơi lớn cho trẻ em trong trung tâm mua sắm bên cạnh công ty, Dương Dương có thẻ thành viên ở đó, tôi rẽ vào một góc và lái xe thẳng đến trung tâm mua sắm, đôi mắt của Dương Dương lấp lánh đầy sự phấn khích.
“Mẹ Gia Kỳ, mẹ tốt quá!”
"Yên tâm, mẹ luôn luôn về phe con!”
Đưa nó ra sân chơi xong, tôi quay lại công ty giải quyết công việc, bận đến trưa, tôi dẫn Dương Dương ra nhà hàng tây bên cạnh ăn trưa. Gà rán, khoai tây chiên, kem, bất cứ thứ gì nó muốn.
Dương Dương rất háu ăn, trước đây nó đã quen với việc bị mẹ mình gò bó, nhưng bây giờ đột nhiên được tự do, không muốn tự ép uổng chính mình nữa. Nó ăn liền tù tì hết ba cây kem mà vẫn muốn ăn thêm.
Tôi cúi đầu nghịch điện thoại trong khi nói với người phục vụ.
“Cho hai cây kem nữa."
Người phục vụ tỏ ra lúng túng cố gắng khuyên: “Chị ơi, bạn nhỏ này ăn một lúc nhiều đá lạnh như vậy, ăn như vậy sẽ hỏng dạ dày đấy.”
Tôi lườm cô ta.
“Con của tôi, muốn ăn gì thì ăn, không liên quan đến cô!”
“Cô có mang ra không, không mang tôi sẽ khiếu nại với quản lý của cô!”
Người phục vụ chán nản bỏ đi, Dương Dương miệng đầy kem, vung vẩy dao nĩa một cách đắc thắng.
"Mẹ Gia Kỳ, mẹ thật tuyệt vời! Mẹ là người tuyệt vời nhất đời con!"
12.
Tôi tán thưởng xoa đầu Dương Dương.
"Đương nhiên, Dương Dương ngoan, mẹ cũng thích Dương Dương nhất.”
Mua chuộc một đứa trẻ vẫn là dễ nhất, bỏ ra ít tiền đã nhận lại một tràng mưa khen. Chẳng giống bà già kia, trái tim đen tối khó ưa.
Khi Lục Mẫn và tôi kết hôn, tôi muốn làm hài lòng bà ta, vì vậy tôi đã tặng bà ta rất nhiều thứ vào những ngày lễ. Bà ta lấy hết, xong chỉ tỏ vẻ tốt miệng ngọt nhạt với tôi.
"Gia Kỳ, con thật là hiếu thuận. Con tốt hơn Thẩm Mạn nhiều, nếu Lục Mẫn của cô lấy con thì tốt biết mấy."
Kết quả thì sao? Bà ta nói tôi rất dễ thương, rồi yêu cầu tôi làm bữa sáng vào ngày đầu tiên sau khi kết hôn, còn nói rằng thương tôi, nghĩ đến đã bực cả người.
Tôi để Dương Dương chơi ở sân chơi cả ngày, sau khi tan sở, tôi đưa nó đi mua vài món đồ chơi trước khi về nhà.
Mới bảy giờ rưỡi tối, cửa biệt thự đã đóng, tôi nhập dấu vân tay để mở khóa nhưng phát hiện cửa không mở được, đã bị khóa từ bên trong.
Tôi bực bội gõ cửa.
"Vương Thúy Phương, mở cửa cho tôi!”
Dương Dương nắm tay tôi đi bên cạnh.
"Mẹ Gia Kỳ, bà nội chắc chắn là giận mẹ rồi, bà từng có lần tức giận với mẹ con nên đã khóa cửa."
Tôi ngạc nhiên.
"Ý con là sao, bà ta nhốt mẹ con ở ngoài?"
Dương Dương gật đầu.
“Ông ngoại ốm, mẹ không ở nhà nấu cơm, ngày nào cũng về muộn như vậy khiến con và bà nội đói bụng, bực cả mình!”
“Mẹ ngồi dầm ngoài trời mưa, bà nội nói rằng ông trời đang trừng phạt mẹ!”
Thành thật mà nói, lần đầu tiên nghe thấy điều này và đối mặt với cặp bà cháu này, tôi có một cảm giác rằng đến mình còn có đạo đức hơn.
Tôi ngồi xổm xuống và tò mò nhìn cậu bé mũm mĩm trước mặt.
"Mẹ con ở ngoài mưa, con không thấy khó chịu sao?"
Dương Dương “xì” một tiếng, vẻ mặt giống hệt bà nội mình.
“Bà ấy không quan tâm đến con, mắc gì con phải thương bà ấy!”
“Bà nội nói con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, đã là người của Lục gia chúng ta, nhưng bà ấy lại đi hầu hạ ông ngoại nấu cơm, để cho con và bà nội đói, bà ấy đáng bị trừng phạt!"
"Kích thích."
Tôi xoa đầu Dương Dương, lấy điện thoại trong túi ra.
"Mẹ con vô dụng, mẹ không giống cô ấy.”
Tôi đã gửi một tin nhắn WeChat cho mẹ chồng.
“Vương Thuý Phương, nếu trong vòng một phút nữa mà bà không mở cửa, tôi sẽ lập tức liên hệ với công ty cạy khóa, đợi đến khi cạy cửa xong, bà đoán xem tôi sẽ xử lý bà như thế nào! Tôi sẽ đánh bà cho đến khi nào não bà lòi ra khỏi sọ thì thôi!”