Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 308
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
66308.
Giang Thần Hi khẽ cười một tiếng, nói: "Gần đây anh ta đang hợp tác trong dự án khai thác mới cùng tập đoàn Giang thị chúng ta."
"Anh đồng ý rồi à?" Tô Lê nhìn anh, hỏi.
Giang Thần Hi khẽ cười một tiếng, nói: "Sao anh có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ? Ngày mai, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ về chuyện này. Em nói xem, họ Cổ này không phải là người tốt, anh phải nghĩ xem có nên làm vụ buôn bán này với bọn họ không đã."
Tô Lê gật đầu và không nói gì. Thật ra trong lòng cô hiểu rõ ý của anh.
Dù thế nào cũng không thể gây khó dễ với tiền, nhưng cũng phải xem bạn hợp tác có thể bảo đảm được tất cả đã giao hẹn mạo hiểm đầu tư ban đầu hay không.
Cô thấy hơi lạnh nên theo bản năng dịch người vào trong lòng Giang Thần Hi.
"Em lạnh à?" Giang Thần Hi ôm chặt cô vào trong lòng mình.
Tô Lê khẽ gật đầu. Dù trời đã ấm hơn, nhưng buổi tối mặc quần áo mỏng như vậy, cô vẫn thấy hơi lạnh.
Cô cọ cọ người vào trong ngực anh và ngẩng đầu lên, có phần tinh nghịch nói: "Như vậy sẽ không lạnh nữa."
Giang Thần Hi mỉm cười ghé sát tai cô và thở khẽ, nói: "Hồ ly nhỏ. . ."
Tô Lê ngước mắt nhìn anh với vẻ giảo hoạt và nói: "Hồ ly già."
Một tay Giang Thần Hi ôm thắt lưng cô, sau đó nhìn xuống và khẽ cười, nói: "Một con hồ ly già và một con hồ ly nhỏ, ừ. . . Quả nhiên rất xứng đôi." Nói xong, anh điểm nhẹ vào chóp mũi của Tô Lê đầy cưng chiều.
Tô Lê lại cọ cọ vào trong lòng anh, có phần làm nũng.
Từ phía xa, Trần Miễn xuyên qua đám người nhìn về phía Tô Lê, lại bắt gặp ánh mắt của Giang Thần Hi.
Giang Thần Hi nâng ly mời cậu ta từ xa.
Tô Lê cũng thấy Trần Miễn, cô quay đầu nhìn Giang Thần Hi nhưng không nói gì, thật ra trong lòng cô hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ thật ra rất kỳ lạ.
Nói là anh em trai thì sợ rằng không đúng lắm, dù sao bọn họ cũng không có tình nghĩa anh em gì cả.
Nhưng bọn họ âm thầm hợp tác, về phần hợp tác gì, Tô Lê không hỏi thăm cụ thể, có một số việc, cô không cần hiểu quá rõ ràng, trong lòng biết là được rồi.
Một tay Giang Thần Hi ôm thắt lưng cô, trầm giọng nói: "Chúng ta qua đó mời một chén."
Tô Lê khẽ gật đầu, tiện tay cầm một cốc hoa quả trên khay của người phục vực vừa đi qua bên cạnh, sau đó đi theo Giang Thần Hi.
Khi bọn họ nói chuyện, Tô Lê không xen vào, chỉ đứng bên cạnh và im lặng lắng nghe.
Bọn họ nói chủ yếu về chủ của bữa tiệc từ thiện hôm nay. Xem ra Trần Miễn đã từng tiếp xúc qua với đại gia họ Cổ kia,.
Nhưng mấy người phụ nữ đi qua bên cạnh hình như rất có hứng thú với hai người.
Tô Lê nhìn các cô ấy, theo bản năng muốn tuyên bố chủ quyền nên khoác cánh tay Giang Thần Hi.
Giang Thần Hi hơi nghiêng đầu nhìn cô rồi không nhịn được mỉm cười, sau đó thản nhiên nói: "Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi đi gặp bộ trưởng kiến trúc Hải Thành đã."
Tô Lê theo ánh mắt của Giang Thần Hi nhìn về phía người đàn ông cao gầy, khoảng hơn năm mươi tuổi, đeo mắt kính đứng cách đó không xa.
Cô quay đầu nhìn Giang Thần Hi và mỉm cười, nói: "Anh đi đi, nhớ ít uống rượu thôi, dạ dày của anh không tốt lắm."
"Được." Giang Thần Hi mỉm cười và khẽ nói, sau đó lại đánh tiếng với Trần Miễn rồi đi thẳng tới đó.
Ánh mắt Tô Lê trước sau vẫn luôn nhìn theo Giang Thần Hi.
Trần Miễn nhìn anh một lúc lâu, sau đó mỉm cười, nói: "Trước đây, trong những tiệc rượu như vậy thường thấy cậu uống nhiều, bây giờ đã có kinh nghiệm rồi à?"
Tô Lê nghe tiếng thì ngoái đầu nhìn anh ta và mỉm cười nói: "Đúng vậy, bây giờ đã có kinh nghiệm rồi. Cậu cũng uống ít thôi. Mình không muốn nói cậu, nhưng uống nhiều rượu dễ mất đi năng lực phán đoán, phản ứng cũng không được nhạy bén đâu.”
Trần Miễn hít sâu một hơi và không nói gì.
Tô Lê nhìn anh ta, nói: "Không ngờ cậu lại một mình tới Hải Thành."
Trần Miễn thản nhiên nói: "Thị trường Hải Thành đang cần được mở rộng, hơn nữa. . . Tới đây có thể trốn tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết."
Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, nói: "Nhưng có một số việc lại không thể trốn được đâu."
Trần Miễn nhìn cô cười nói: "Đúng vậy."
Tô Lê uống một ngụm nước trái cây, im lặng một lát mới nói: "Trần Miễn, có một số việc nên giải quyết thì phải giải quyết, không nên giả vờ hồ đồ, cậu thấy có đúng không?"
Trần Miễn nhìn cô một lát, sau đó mỉm cười, nói: "Có đôi khi giả vờ hồ đồ không nhất định là trốn tránh."
Tô Lê khẽ nhíu mày, cô không ngốc nên có thể nghe ra được ẩn ý của anh ta, khẽ gật đầu nói: "Vậy là được rồi, với kiến thức của cậu, mình không hy vọng cậu có chuyện gì."
Trần Miễn nhìn cô mỉm cười, nói: "Yên tâm đi, không cần lo lắng cho mình đâu."
Tô Lê nhìn anh ta: “Mình tin cậu."
Trần Miễn khẽ gật đầu và không nói gì nữa.
Trên đường trở về, Tô Lê nhìn Giang Thần Hi ngồi ở bên cạnh nói: "Tối nay, Giang thiếu thật sự rất được chú ý đấy."
"Ồ? Sao em lại nói vậy." Giang Thần Hi nhìn cô, hỏi.
Tô Lê khẽ cười một tiếng, nói: "Hôm nay người qua mời khiêu vũ có phải là con gái nhà họ Cổ không? Em nghe người khác gọi cô ta là Cổ tiểu thư."
Giang Thần Hi khẽ cười "Ừ" một tiếng, nói: "Đúng vậy, anh nghe nói ba người vợ của ông ta đều sinh con gái. Người qua hôm nay là cô con gái út."
Tô Lê cười nói: "Nhìn cô ta thật xinh đẹp, người ta đều đón ý nói hùa theo cô ta cả."
Giang Thần Hi ôm cô vào trong lòng, cười nói: "Đón ý nói hùa với cô ta? Vậy bọn họ thật sự làm nhầm chỗ rồi."
Tô Lê dựa vào vai anh và cười với vẻ không đàng hoàng, nói: "Anh không tò mò muốn biết em và Trần Miễn nói chuyện gì à?"
Giang Thần Hi không khỏi cười: "Anh không có hứng thú về chuyện này, nhưng hôm nay ánh mắt cậu ấy không rời khỏi em."
"Vậy mà em lại không chú ý." Tô Lê nói thật, suy nghĩ một lát lại nói tiếp: "Khi cậu ấy nói chuyện với em thì không nhìn em, thật chẳng có thành ý gì cả."
Giang Thần Hi gật đầu: "Vậy thì cũng đúng." Anh nhéo vào mặt cô: “Vậy sao em không nhìn anh?"
Tô Lê ngước mắt nhìn anh, không khỏi bị anh chọc cho phì cười.
. . .
Tô Lê tới Hải Thành, cũng không phải chỉ vì đi cùng Giang Thần Hi, dù sao cô cũng là vợ của anh, Thiếu phu nhân của Giang gia, người vợ chính quy của Cổ gia nên cũng phải làm tròn bổn phận của người chủ nhà, vì vậy mời cô tới cắt băng khánh thành cho một khu giảng đường được bọn họ tài trợ.
Tô Lê đương nhiên sẽ phải đi.
Sau khi cắt băng xong, Tô Lê theo Cổ phu nhân đi thăm trường học.
Khi đi ngang qua khu đoàn thể xã hội của trường học, Tô Lê không khỏi dừng lại.
Phó hiệu trưởng đi bên cạnh thấy cô có hứng thú, vì vậy nói: "Giang phu nhân, ở đây là câu lạc bộ Taekwondo của trường học, các học sinh đều đang huấn luyện vì tuần sau có trận thi đấu."
Tô Lê mỉm cười, hỏi: "Tôi có thể vào xem không?"
"Đương nhiên, đương nhiên, mời cô vào." Phó hiệu trưởng tự mình dẫn cô đi vào trong tham quan. Cô đột nhiên có chút hứng thú với Taekwondo.
Tô Lê nhớ lần trước Giang Thần Hi nói với cô, anh thuyết phục Lục Cảnh Niên ngoan ngoãn nghe lời chính là nhờ hai người đấu Taekwondo.
"Giang phu nhân hình như rất hứng thú với Taekwondo?" Giả phu nhân cười nói.
Tô Lê cười: "Cũng không phải là hứng thú, chỉ là tôi nhớ Taekwondo của Giang thiếu hình như rất lợi hại, nhưng tôi không biết anh ấy đã đến đai gì rồi."
Giả phu nhân cười nói: "Ồ? Vậy có cơ hội, tôi phải mời Giang thiếu qua chỉ giáo cho đám học sinh mới được."
Tô Lê nói: "Cô quá khen rồi." Cô tất nhiên biết người ta chỉ nói đùa, không thể xem là thật. . .
Sau khi từ trường học về, Tô Lê lại đi tìm Giang Thần Hi, thấy anh đang bơi trong hồ.
Cô ngồi bờ hồ bơi, đôi chân trần vẫy vẫy trong nước.
Nước thật ấm chứ không lạnh.
Có tiếng nước ào ào vọng lại gần, cuối cùng anh ngửa người và lộ ra cơ thể trên mặt nước, làm nước bắn lên ướt cả người cô.
Tô Lê giơ tay lên chắn nước và trừng mắt nhìn anh: “Anh làm ướt hết quần áo của em rồi."
"Ướt thì cởi ra." Giang Thần Hi mỉm cười và đi lại gần, nắm lấy chân cô đặt trong lòng bàn tay xoa nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Hôm nay em đi cắt băng khánh thành khu giảng đường giúp tập đoàn Cổ thị thế nào?"
Tô Lê khẽ gật đầu, hít sâu một hơi nói: "Rất buồn chán. Cổ phu nhân chính hiệu còn là cổ đông của trường học này à?"
Giang Thần Hi cười: "Đúng vậy. Em đừng xem thường ông cụ Cổ, ba bà vợ của ông ta đều có lai lịch lớn, hơn nữa mỗi người đều là gia tộc lớn, còn có sự nghiệp kinh doanh riêng."
Tô Lê nhìn anh: "Bọn họ đều sinh ra trong gia đình danh giá, vì sao còn cam tâm làm vợ nhỏ cho người ta vậy?"
Giang Thần Hi nói: "Ở trong mắt bọn họ, có thể lợi dụng lẫn nhau mới là tốt nhất. Nước bên Hải Thành không trong như Yến Thành chúng ta đâu."
Tô Lê cười: "Em cũng phát hiện ra điều này. Nhưng ông ta cũng không sợ lật thuyền trong mương à? Giường nhỏ như vậy mà phải ngủ với bốn người, ông ta không sợ bọn họ đánh nhau sao?"
Giang Thần Hi mỉm cười và nói: “Bọn họ đánh nhau từ lâu rồi. Anh nghe nói ông ta rất muốn có con trai, gần đây vợ hai mang thai, nghe nói siêu âm là con trai. Cho nên bây giờ, mấy bà vợ của ông ta đều đang nghĩ cách xem có thể mò được bao nhiêu thì mò. Bởi vậy, anh muốn hợp tác còn phải suy tính xem hậu cung của ông ta có ổn không đã."
Tô Lê không nhịn được cười: “Đúng là lòng tham không đáy, sớm muộn cũng có ngày gặp quả báo."
Giang Thần Hi nằm ở bên cạnh bể bơi nhìn cô nói: "Em có biết bơi không? Nếu không, anh dạy cho em nhé."
Tô Lê nói: "Em biết bơi mà." Cô suy nghĩ một lát lại nói: "Hay là Giang thiếu dạy em Taekwondo đi?"
"Taekwondo? Sao em lại muốn học cái này?" Giang Thần Hi tò mò, chống hai tay ở bờ hồ bơi và ngồi dậy.
"Bây giờ nhiều người xấu như vậy nên em muốn phòng thân thôi. " Cô đưa ra lý do rất đầy đủ: “Hơn nữa hôm nay em nhìn thấy người trong khu Taekwondo ở trường đại học đánh nhau, trông thật soái."
Giang Thần Hi gật đầu: “Cho nên em muốn học vì thấy bọn họ soái?"
Tô Lê gật đầu và trả lời không hề nghĩ ngợi: “Đúng vậy. Em nhớ lần trước anh từng nói, anh đánh ngã Lục thiếu, cậu ta mới đồng ý làm việc giúp anh. Em nghe nói Taekwondo này có mấy đẳng cấp đấy. Giang thiếu là đẳng cấp gì vậy?"
Giang Thần Hi cười nói: "Anh là đai đen."
"Rất lợi hại sao?"
Giang Thần Hi khẽ gật đầu "Ừ" một tiếng.
"Vậy lúc nào thì Giang thiếu sẽ làm huấn luyện viên cho em thế?" Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh và nói với vẻ làm nũng.
Giang Thần Hi không nhịn được cười, nói: "Ừ, khi nào anh có thời gian sẽ dạy em mấy chiêu phòng thân."
66308.
Giang Thần Hi khẽ cười một tiếng, nói: "Gần đây anh ta đang hợp tác trong dự án khai thác mới cùng tập đoàn Giang thị chúng ta."
"Anh đồng ý rồi à?" Tô Lê nhìn anh, hỏi.
Giang Thần Hi khẽ cười một tiếng, nói: "Sao anh có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ? Ngày mai, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ về chuyện này. Em nói xem, họ Cổ này không phải là người tốt, anh phải nghĩ xem có nên làm vụ buôn bán này với bọn họ không đã."
Tô Lê gật đầu và không nói gì. Thật ra trong lòng cô hiểu rõ ý của anh.
Dù thế nào cũng không thể gây khó dễ với tiền, nhưng cũng phải xem bạn hợp tác có thể bảo đảm được tất cả đã giao hẹn mạo hiểm đầu tư ban đầu hay không.
Cô thấy hơi lạnh nên theo bản năng dịch người vào trong lòng Giang Thần Hi.
"Em lạnh à?" Giang Thần Hi ôm chặt cô vào trong lòng mình.
Tô Lê khẽ gật đầu. Dù trời đã ấm hơn, nhưng buổi tối mặc quần áo mỏng như vậy, cô vẫn thấy hơi lạnh.
Cô cọ cọ người vào trong ngực anh và ngẩng đầu lên, có phần tinh nghịch nói: "Như vậy sẽ không lạnh nữa."
Giang Thần Hi mỉm cười ghé sát tai cô và thở khẽ, nói: "Hồ ly nhỏ. . ."
Tô Lê ngước mắt nhìn anh với vẻ giảo hoạt và nói: "Hồ ly già."
Một tay Giang Thần Hi ôm thắt lưng cô, sau đó nhìn xuống và khẽ cười, nói: "Một con hồ ly già và một con hồ ly nhỏ, ừ. . . Quả nhiên rất xứng đôi." Nói xong, anh điểm nhẹ vào chóp mũi của Tô Lê đầy cưng chiều.
Tô Lê lại cọ cọ vào trong lòng anh, có phần làm nũng.
Từ phía xa, Trần Miễn xuyên qua đám người nhìn về phía Tô Lê, lại bắt gặp ánh mắt của Giang Thần Hi.
Giang Thần Hi nâng ly mời cậu ta từ xa.
Tô Lê cũng thấy Trần Miễn, cô quay đầu nhìn Giang Thần Hi nhưng không nói gì, thật ra trong lòng cô hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ thật ra rất kỳ lạ.
Nói là anh em trai thì sợ rằng không đúng lắm, dù sao bọn họ cũng không có tình nghĩa anh em gì cả.
Nhưng bọn họ âm thầm hợp tác, về phần hợp tác gì, Tô Lê không hỏi thăm cụ thể, có một số việc, cô không cần hiểu quá rõ ràng, trong lòng biết là được rồi.
Một tay Giang Thần Hi ôm thắt lưng cô, trầm giọng nói: "Chúng ta qua đó mời một chén."
Tô Lê khẽ gật đầu, tiện tay cầm một cốc hoa quả trên khay của người phục vực vừa đi qua bên cạnh, sau đó đi theo Giang Thần Hi.
Khi bọn họ nói chuyện, Tô Lê không xen vào, chỉ đứng bên cạnh và im lặng lắng nghe.
Bọn họ nói chủ yếu về chủ của bữa tiệc từ thiện hôm nay. Xem ra Trần Miễn đã từng tiếp xúc qua với đại gia họ Cổ kia,.
Nhưng mấy người phụ nữ đi qua bên cạnh hình như rất có hứng thú với hai người.
Tô Lê nhìn các cô ấy, theo bản năng muốn tuyên bố chủ quyền nên khoác cánh tay Giang Thần Hi.
Giang Thần Hi hơi nghiêng đầu nhìn cô rồi không nhịn được mỉm cười, sau đó thản nhiên nói: "Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi đi gặp bộ trưởng kiến trúc Hải Thành đã."
Tô Lê theo ánh mắt của Giang Thần Hi nhìn về phía người đàn ông cao gầy, khoảng hơn năm mươi tuổi, đeo mắt kính đứng cách đó không xa.
Cô quay đầu nhìn Giang Thần Hi và mỉm cười, nói: "Anh đi đi, nhớ ít uống rượu thôi, dạ dày của anh không tốt lắm."
"Được." Giang Thần Hi mỉm cười và khẽ nói, sau đó lại đánh tiếng với Trần Miễn rồi đi thẳng tới đó.
Ánh mắt Tô Lê trước sau vẫn luôn nhìn theo Giang Thần Hi.
Trần Miễn nhìn anh một lúc lâu, sau đó mỉm cười, nói: "Trước đây, trong những tiệc rượu như vậy thường thấy cậu uống nhiều, bây giờ đã có kinh nghiệm rồi à?"
Tô Lê nghe tiếng thì ngoái đầu nhìn anh ta và mỉm cười nói: "Đúng vậy, bây giờ đã có kinh nghiệm rồi. Cậu cũng uống ít thôi. Mình không muốn nói cậu, nhưng uống nhiều rượu dễ mất đi năng lực phán đoán, phản ứng cũng không được nhạy bén đâu.”
Trần Miễn hít sâu một hơi và không nói gì.
Tô Lê nhìn anh ta, nói: "Không ngờ cậu lại một mình tới Hải Thành."
Trần Miễn thản nhiên nói: "Thị trường Hải Thành đang cần được mở rộng, hơn nữa. . . Tới đây có thể trốn tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết."
Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, nói: "Nhưng có một số việc lại không thể trốn được đâu."
Trần Miễn nhìn cô cười nói: "Đúng vậy."
Tô Lê uống một ngụm nước trái cây, im lặng một lát mới nói: "Trần Miễn, có một số việc nên giải quyết thì phải giải quyết, không nên giả vờ hồ đồ, cậu thấy có đúng không?"
Trần Miễn nhìn cô một lát, sau đó mỉm cười, nói: "Có đôi khi giả vờ hồ đồ không nhất định là trốn tránh."
Tô Lê khẽ nhíu mày, cô không ngốc nên có thể nghe ra được ẩn ý của anh ta, khẽ gật đầu nói: "Vậy là được rồi, với kiến thức của cậu, mình không hy vọng cậu có chuyện gì."
Trần Miễn nhìn cô mỉm cười, nói: "Yên tâm đi, không cần lo lắng cho mình đâu."
Tô Lê nhìn anh ta: “Mình tin cậu."
Trần Miễn khẽ gật đầu và không nói gì nữa.
Trên đường trở về, Tô Lê nhìn Giang Thần Hi ngồi ở bên cạnh nói: "Tối nay, Giang thiếu thật sự rất được chú ý đấy."
"Ồ? Sao em lại nói vậy." Giang Thần Hi nhìn cô, hỏi.
Tô Lê khẽ cười một tiếng, nói: "Hôm nay người qua mời khiêu vũ có phải là con gái nhà họ Cổ không? Em nghe người khác gọi cô ta là Cổ tiểu thư."
Giang Thần Hi khẽ cười "Ừ" một tiếng, nói: "Đúng vậy, anh nghe nói ba người vợ của ông ta đều sinh con gái. Người qua hôm nay là cô con gái út."
Tô Lê cười nói: "Nhìn cô ta thật xinh đẹp, người ta đều đón ý nói hùa theo cô ta cả."
Giang Thần Hi ôm cô vào trong lòng, cười nói: "Đón ý nói hùa với cô ta? Vậy bọn họ thật sự làm nhầm chỗ rồi."
Tô Lê dựa vào vai anh và cười với vẻ không đàng hoàng, nói: "Anh không tò mò muốn biết em và Trần Miễn nói chuyện gì à?"
Giang Thần Hi không khỏi cười: "Anh không có hứng thú về chuyện này, nhưng hôm nay ánh mắt cậu ấy không rời khỏi em."
"Vậy mà em lại không chú ý." Tô Lê nói thật, suy nghĩ một lát lại nói tiếp: "Khi cậu ấy nói chuyện với em thì không nhìn em, thật chẳng có thành ý gì cả."
Giang Thần Hi gật đầu: "Vậy thì cũng đúng." Anh nhéo vào mặt cô: “Vậy sao em không nhìn anh?"
Tô Lê ngước mắt nhìn anh, không khỏi bị anh chọc cho phì cười.
. . .
Tô Lê tới Hải Thành, cũng không phải chỉ vì đi cùng Giang Thần Hi, dù sao cô cũng là vợ của anh, Thiếu phu nhân của Giang gia, người vợ chính quy của Cổ gia nên cũng phải làm tròn bổn phận của người chủ nhà, vì vậy mời cô tới cắt băng khánh thành cho một khu giảng đường được bọn họ tài trợ.
Tô Lê đương nhiên sẽ phải đi.
Sau khi cắt băng xong, Tô Lê theo Cổ phu nhân đi thăm trường học.
Khi đi ngang qua khu đoàn thể xã hội của trường học, Tô Lê không khỏi dừng lại.
Phó hiệu trưởng đi bên cạnh thấy cô có hứng thú, vì vậy nói: "Giang phu nhân, ở đây là câu lạc bộ Taekwondo của trường học, các học sinh đều đang huấn luyện vì tuần sau có trận thi đấu."
Tô Lê mỉm cười, hỏi: "Tôi có thể vào xem không?"
"Đương nhiên, đương nhiên, mời cô vào." Phó hiệu trưởng tự mình dẫn cô đi vào trong tham quan. Cô đột nhiên có chút hứng thú với Taekwondo.
Tô Lê nhớ lần trước Giang Thần Hi nói với cô, anh thuyết phục Lục Cảnh Niên ngoan ngoãn nghe lời chính là nhờ hai người đấu Taekwondo.
"Giang phu nhân hình như rất hứng thú với Taekwondo?" Giả phu nhân cười nói.
Tô Lê cười: "Cũng không phải là hứng thú, chỉ là tôi nhớ Taekwondo của Giang thiếu hình như rất lợi hại, nhưng tôi không biết anh ấy đã đến đai gì rồi."
Giả phu nhân cười nói: "Ồ? Vậy có cơ hội, tôi phải mời Giang thiếu qua chỉ giáo cho đám học sinh mới được."
Tô Lê nói: "Cô quá khen rồi." Cô tất nhiên biết người ta chỉ nói đùa, không thể xem là thật. . .
Sau khi từ trường học về, Tô Lê lại đi tìm Giang Thần Hi, thấy anh đang bơi trong hồ.
Cô ngồi bờ hồ bơi, đôi chân trần vẫy vẫy trong nước.
Nước thật ấm chứ không lạnh.
Có tiếng nước ào ào vọng lại gần, cuối cùng anh ngửa người và lộ ra cơ thể trên mặt nước, làm nước bắn lên ướt cả người cô.
Tô Lê giơ tay lên chắn nước và trừng mắt nhìn anh: “Anh làm ướt hết quần áo của em rồi."
"Ướt thì cởi ra." Giang Thần Hi mỉm cười và đi lại gần, nắm lấy chân cô đặt trong lòng bàn tay xoa nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Hôm nay em đi cắt băng khánh thành khu giảng đường giúp tập đoàn Cổ thị thế nào?"
Tô Lê khẽ gật đầu, hít sâu một hơi nói: "Rất buồn chán. Cổ phu nhân chính hiệu còn là cổ đông của trường học này à?"
Giang Thần Hi cười: "Đúng vậy. Em đừng xem thường ông cụ Cổ, ba bà vợ của ông ta đều có lai lịch lớn, hơn nữa mỗi người đều là gia tộc lớn, còn có sự nghiệp kinh doanh riêng."
Tô Lê nhìn anh: "Bọn họ đều sinh ra trong gia đình danh giá, vì sao còn cam tâm làm vợ nhỏ cho người ta vậy?"
Giang Thần Hi nói: "Ở trong mắt bọn họ, có thể lợi dụng lẫn nhau mới là tốt nhất. Nước bên Hải Thành không trong như Yến Thành chúng ta đâu."
Tô Lê cười: "Em cũng phát hiện ra điều này. Nhưng ông ta cũng không sợ lật thuyền trong mương à? Giường nhỏ như vậy mà phải ngủ với bốn người, ông ta không sợ bọn họ đánh nhau sao?"
Giang Thần Hi mỉm cười và nói: “Bọn họ đánh nhau từ lâu rồi. Anh nghe nói ông ta rất muốn có con trai, gần đây vợ hai mang thai, nghe nói siêu âm là con trai. Cho nên bây giờ, mấy bà vợ của ông ta đều đang nghĩ cách xem có thể mò được bao nhiêu thì mò. Bởi vậy, anh muốn hợp tác còn phải suy tính xem hậu cung của ông ta có ổn không đã."
Tô Lê không nhịn được cười: “Đúng là lòng tham không đáy, sớm muộn cũng có ngày gặp quả báo."
Giang Thần Hi nằm ở bên cạnh bể bơi nhìn cô nói: "Em có biết bơi không? Nếu không, anh dạy cho em nhé."
Tô Lê nói: "Em biết bơi mà." Cô suy nghĩ một lát lại nói: "Hay là Giang thiếu dạy em Taekwondo đi?"
"Taekwondo? Sao em lại muốn học cái này?" Giang Thần Hi tò mò, chống hai tay ở bờ hồ bơi và ngồi dậy.
"Bây giờ nhiều người xấu như vậy nên em muốn phòng thân thôi. " Cô đưa ra lý do rất đầy đủ: “Hơn nữa hôm nay em nhìn thấy người trong khu Taekwondo ở trường đại học đánh nhau, trông thật soái."
Giang Thần Hi gật đầu: “Cho nên em muốn học vì thấy bọn họ soái?"
Tô Lê gật đầu và trả lời không hề nghĩ ngợi: “Đúng vậy. Em nhớ lần trước anh từng nói, anh đánh ngã Lục thiếu, cậu ta mới đồng ý làm việc giúp anh. Em nghe nói Taekwondo này có mấy đẳng cấp đấy. Giang thiếu là đẳng cấp gì vậy?"
Giang Thần Hi cười nói: "Anh là đai đen."
"Rất lợi hại sao?"
Giang Thần Hi khẽ gật đầu "Ừ" một tiếng.
"Vậy lúc nào thì Giang thiếu sẽ làm huấn luyện viên cho em thế?" Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh và nói với vẻ làm nũng.
Giang Thần Hi không nhịn được cười, nói: "Ừ, khi nào anh có thời gian sẽ dạy em mấy chiêu phòng thân."