Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276
66276.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, cô tuy rằng không biết hai người này từ chức có quan trọng như thế nào, nhưng mà vừa rồi nhìn Giang Thần Hy, hiển nhiên không phải là chuyện nhỏ, cô khẽ chau mày để lộ ra chút gì đó lo lắng, hỏi: “Có phải chuyện này rất quan trọng không?”
Giang Thần Hy im lặng một lúc lâu sau rồi nói: “Có thể nói là như vậy. Lão Trương và Lão Vương hai người họ cũng đã theo anh hơn chục năm nay, họ biết rất nhiều những bí mật của công ty, họ trước đây không dễ gì bị người khác lôi kéo, xem ra tình hình này rất bất lợi cho anh.”
“Thế anh cho rằng họ sẽ nói tốt, hay là mỗi người họ đều có một mục đích khác nhau?” Nếu như mỗi người có một mục đích khác nhau, sợ rằng có thể lợi dụng điểm mâu thuẫn vốn dĩ giữa hai người họ, để Giang Thần Hy không đến nỗi phải đối diện với kẻ thù khắp mọi nơi.
Và nếu như bọn họ liên thủ lại với nhau, sợ rằng Giang Thần Hy phải đối mặt với một tình trạng khá là nghiêm trọng.
Giang Thần Hy an ủi , xoa xoa đầu cô nói: “Hãy tin anh, anh sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tô Lê nhìn anh gật gật đầu, “Em tin anh.” Nói xong, cô đưa cho anh một chiếc bánh sandwich, nói: “Ăn sáng trước đã, anh nói đấy, bữa sáng rất quan trọng.”
Giang Thần Hy gật gật đầu, nhưng mà anh lại đưa tay ra giữ lấy tay cô, khẽ nói: “Yên tâm,không phải lo lắng cho anh đâu.”
Tô Lê gật gật đầu nói: “Em tin rằng anh sẽ không có chuyện gì cả.”
Cô thừa nhận, cô không phải là một người phụ nữ phù hợp với tiêu chuẩn của Giang Thần Hy, cô không thể cân bằng được những rủi ro và nguy hiểm tiềm ẩn, trong lòng cô rất hoang mang.
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Được rồi, ăn sáng đi.”
Tô Lê gật gật đầu.
Giang Thần Hy ăn sáng xong liền chuẩn bị tới công ty.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, mím môi, hỏi với theo: “Giang thiếu, tối có về ăn cơm không?”
Giang Thần Hy quay đầu nhìn cô, “ừ” một tiếng, anh không quả quyết nhận lời bởi vì thật sự anh cũng không biết.
Chuyện này không to không nhỏ, thật sự không thể coi thường.
Tô Lê nhìn xe đi xa, vô thức trong lòng thấy lo lắng.
“Chị Tô Lê.” Hoa Hoa bên cạnh đi tới, hô lên một tiếng.
Tô Lê cúi xuống thở dài một cái, nói: “Thời gian không sớm nữa, chị đi chuẩn bị cho Tiểu Gạo Nếp ít sữa, chờ chị một lát.”
Hoa Hoa gật gật đầu, quay người đi theo cô.
Tạm biệt Tiểu Gạo Nếp xong, Tô Lê liền đi ra cửa.
Trên xe bảo mẫu, Hoa Hoa hỏi nhỏ:” Chị Tô Lê, có phải thiếu gai xảy ra chuyện không?”
Tô Lê gật gật đầu nói: “Công ty xảy ra chút chuyện.”
“Rất nghiêm trọng sao?” Hoa Hoa hỏi, “Em vừa mới nghe nói có ai đó từ chức, có phải chuyện này không ạ?”
Tô Lê nhìn cô.
Hoa Hoa vội nói: “Chị Tô Lê chị yên tâm, em sẽ không đi nói linh tinh đâu ạ.”
Tô Lê lắc lắc đầu, thở dài nói: “Chuyện này cũng không phải là bí mật gì, rất nhanh sẽ có thông báo của nhân sự. Chỉ là chị lo …”
Cô khẽ chau mày, đây không phải là một chuyện nhỏ, người từ chức không phải là một công nhân bình thường không biết đủ, hai người này đã ở công ty hơn chục năm rồi, mỗi một công ty đều không phải là sạch sẽ không tì vết gì cả, với lại họ cũng là những người quan trọng trong phòng tài vụ và phòng đầu tư, trong tay nắm giữ cả đống bí mật, vì họ đã bỏ đi, hiển nhiên đã phản bội lại công ty và Giang thiếu, thế thì phản bội nhiều một chút hay phản bội ít một chút thì cũng có gì khác nhau đâu chứ.”
Hoa Hoa gật đầu, "trời ơi, nghiêm trọng như vậy."
Tô Lê nhẹ nhàng nói: "Với lại hai người này lại lần lượt bị Trần Miễn với Kiều Vy lôi kéo, hai người này rốt cuộc đã làm thế nào mà lôi kéo được họ vậy chứ?"
Trần Miễn ... không phải là đã âm thầm liên thủ với Giang Thầb Hy rồi hay sao?
Là anh ta giữa chừng giở trò, đúng như ban đầu chị lo lắng, anh ta đã làm sẵn một cái bẫy để Giang Thần Hy bước vào, hay là nói, người đào và hợp tác là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Tô Lê cũng bắt đầu chau mày lại.
"Chị Tô Lê, chị đừng lo lắng, thiếu gia lợi hại như vậy." Hoa Hoa an ủi nói.
Tô Lê thở dài một cái, nói: "Hy vọng vậy..." Nhưng mà trong lòng cô vẫn rất lo lắng.
Tô Lê thở dài một cái.
... ...
Văn phòng Tổng tài công ty:
Lục Cảnh Niên nhìn Giang Thần Hy nói: "Nói thật là, ván cờ này, nguy hiểm rất lớn, cậu có nghĩ tới hậu quả chưa?"
Giang Thần Hy nói: "Đánh cược thì đương nhiên có nguy hiểm."
Lục Cảnh Niên thở dài một cái, nói: "Được rồi, cậu đã quyết định rồi, thì tôi cũng liều mình theo vua thôi."
Giang Thần Hy nói: "Đừng, chuyện này để một mình tôi gánh vác, cậu chỉ cần thay tôi lo việc công ty giúp tôi thôi."
Lục Cảnh Niên quay đầu tỏ chút bất mãn nói: “Giang Thần Hy, cậu là như vậy, có chuyện thì tự mình gánh lấy. cậu chẳng lẽ vẫn còn muốn như trước đây hay sao? Tôi xin cậu hãy suy nghĩ cho kĩ, cậu hiện giờ là người đã có vợ có con rồi đó.”
Giang Thần Hy im lặng một lúc lâu rồi nói: “Đây sẽ là lần cuối cùng.”
“Trời ơi, cậu không lo vợ cậu bị người khác cướp mất hay sao!” Lục Cảnh Niên nói.
Giang Thần Hy nói: “Sẽ không đâu, tôi còn nợ cô ấy một đám cưới nữa.”
Lục Cảnh Niên lại thở dài một cái, nói: “Được, tôi hy vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng.”
Giang Thần Hy gật gật đầu “ừ” một tiếng, nói: “Yên tâm.”
“Tôi không yên tâm.” Lục Cảnh Niên có chút không thoải mái, “tôi thật sự không hiểu, cậu làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ.”
Giang Thần Hy nhìn anh, im lặng một lúc sau rồi nói: “Luật sư Vương bên đó có phải đã thông báo rồi không?”
Lục Cảnh Niên nhìn anh, nghiến răng muốn nói gì đó, nhưng mà tức tới nỗi không nói ra được, thở dài một cái, nén nỗi giận lại, nói: “Đều theo ý anh làm rồi, năng lực làm việc của tôi, cậu yên tâm.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng.
… …
Buổi chiều hôm đó, Lục Cảnh Niên gọi điện thoại cho Tô Lê, Tô Lê vừa mới quay xong một cảnh.
“Cảnh Niên thiếu gia, tìm tôi có chuyện gì vậy?” Tô Lê hỏi.
Bình thường thì Lục Cảnh Niên không có nói chuyện riêng với cô như vậy.
Lục Cảnh Niên khẽ ho một tiếng, nói: “Thế cái gì, tôi được sự ủy thác của tên ngốc Giang Thần Hy, bảo tôi gọi điện thoại cho cô nói với cô, cậu ấy đang bị công tố viên đưa đi và điều tra vì bị cáo buộc tội trốn thuế và hối lộ.”
“Cái gì! Sao lại như vậy chứ?!” Đầu óc Tô Lê trống rỗng, cô cũng không biết thời khắc đó phải suy nghĩ gì nữa.
Lục Cảnh Niên thở dài một cái, nói: “Cậu ấy nói rồi, để cô không quên chuyện sáng nay đã nói với cậu ấy những gì.”
Tô Lê nhất thời không biết nên làm như thế nào, cô lại phát hiện ra, tay cô run hết cả lên.
Thu dọn một chút cô bèn vội vàng đi tìm Lục Cảnh Niên. Bởi vì lúc này người cô có thể tìm đến cũng chỉ có Lục Cảnh Niên thôi.
Lục Cảnh Niên đang xử lý tài liệu trong tay.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Buổi sáng còn tốt vậy sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?” Sắc mặt của Tô Lê trắng bệch ra.
Cô không biết chỉ mấy tiếng ngắn ngủi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà cái kết quả này là cô không bao giờ nghĩ tới.
“Lục thiếu, xin anh hãy nói với tôi, anh ấy hiện giờ sao rồi? Anh ấy liệu có chuyện gì không? Hãy nói thật với tôi đi.” Tô Lê lo lắng nắm chặt lấy tay anh.
Lục Cảnh Niên nhìn mắt Tô Lê đỏ hoe, anh không thể cưỡng lại được nhất là khi phụ nữ khóc.
Than một tiếng rồi nói: “Cô cô cô cũng đừng quá lo lắng, Giang Thần Hy hiện giờ mới chỉ là phối hợp điều tra, có người tố cáo họ đương nhiên phải đi tìm căn cứ điều tra, bên cục cảnh sát không phải là những người ngố, tùy tiện nói liền tin ngay là được hay sao, với lại luật sư Vương đã tới đó rồi, nếu như kết thúc điều tra, có lẽ cũng có thể bảo lãnh được, cô đừng lo lắng, tóm lại chuyện này tôi tôi tôi đảm bảo, khẳng định không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu.”
“Thật sao?” Tô Lê nhìn Lục Cảnh Niên, cô mím môi, “ Anh nói với tôi, chuyện này có phải là có kế hoạch gì ở giữa hay không?”
Lục Cảnh Niên bị ánh mắt của Tô Lê nhìn tới mức thấy hốt hoảng trong lòng, nói: “Chuyện này … làm gì có kế hoạch gì chứ. Chỉ là công ty hiện giờ có hai người chủ chốt bị người ta lôi kéo mất, quả thực hơi phiền phức một chút.”
Lục Cảnh Niên cũng không biết giải thích như thế nào, tóm lại tốn rất nhiều công sức mới có thể giữ lại được Tô Lê.
Nhưng mà trong lòng anh cũng rõ, Tô Lê thông minh như vậy, cô hiện giờ chỉ là đột nhiên lại xảy ra chuyện này nên có chút không tiếp nhận được, chờ cô bình tĩnh lại sau đó cô nhất định sẽ có kế hoạch của mình …
Giang Thần Hy chỉ là tiếp nhận điều tram dưới sự bảo lãnh của luật sư Phương, sáng sớm ngày hôm sau Giang Thần Hy liền được thả tự do.
Cả đêm không ngủ, Giang Thần Hy có chút mệt mỏi.
Tô Lê tới đón anh.
Bên ngoài phòng điều tra có rất nhiều nhà báo phóng viên, hiển nhiên chuyện Giang Thần Hy bị tạm giam điều tra đã bị tung tin ra cả thành phố.
Mà Tô Lê lại hoàn toàn chẳng có chút tâm tư nào mà đi để ý chuyện này nữa.
Giang Thần Hy đi ra cửa, đám đông xúm lại bao quanh Giang Thần Hy.
Tô Lê đi theo đám bảo vệ hộ tống đi hướng tới chỗ Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy đeo kính râm, cũng không có gì khác biệt cả.
Cô nhìn Giang Thần Hy, khẽ cười, đưa tay, khoác lên cánh tay anh.
Giang Thần Hy không tiếp nhận phỏng vẫn của giới truyền thông, A Hào đại diện phát ngôn cho anh chỉ nói đơn giản là lúc nữa sẽ tổ chức buổi họp báo, nói rõ chuyện này, sau đó cùng với Giang Thần Hy xuyên qua đám đông, đi tới chỗ xe mà Tô Lê đã chuẩn bị sẵn.
Lên xe, Tô Lê ngồi trong xe, Giang Thần Hy bỏ kính râm xuống nhìn cô, cúi đầu khẽ im lặng, trầm ngâm nói: “Sao lại tới đây?”
Tô Lê khoác lên cổ anh, “Anh sao mà khiến em yên tâm ở lại nhà chờ anh về chứ? Em không thể làm gì cho anh được, em chỉ có thể làm là tới đón anh về nhà …” Cô thật lòng lo lắng, cô chưa bao giờ như vậy, cả một đêm không hề chợp mắt, một mình cô ngổi ở ghế sô pha trong phòng khách chờ trời sáng.
Giang Thần Hy lật tay ôm lấy cô, an ủi cô nói: “Ngốc à, anh không phải bảo em đừng lo lắng rồi hay sao?”
Tô Lê cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt khẽ rơi xuống, “Anh không nói với em xảy ra chuyện gì, anh quá đáng, chuyện gì anh cũng không nói với em, anh lại bảo em đừng lo lắng, em sao mà không lo lắng được chứ? Anh có làm sao không?”
Giang Thần Hy xoa xoa đầu cô, nói: “Ngốc quá, anh không sao, anh chỉ là tiếp nhận điều tra thôi, đừng lo cho anh.”
Tô Lê nhìn anh, cô còn muốn nói gì đó, nhưng mà nhìn sắc mặt mệt mỏi của anh, có chút gì đó không nỡ.
Vừa tới cửa nhà, điện thoại của anh reo lên.
Giang Thần Hy lấy điện thoại ra, nhìn, là điện thoại bên nhà biệt thự Giang gia.
Anh liền nghe máy, “Là ông nội.”
Đầu dây điện thoại bên kia không biết đang nói gì, Tô Lê đứng một bên ánh nhìn không rời mắt khỏi Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy đưa tay khẽ vuốt ve má cô, ánh mắt tuy rằng mệt mỏi, nhưng mà có thể nhìn ra, anh nhìn cô, rất ấm áp.
“Vâng, hai giờ chiều, con sẽ đúng giờ có mặt tại cuộc họp.” Nói xong anh bèn ngắt điện thoại đi.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, cô tuy rằng không biết hai người này từ chức có quan trọng như thế nào, nhưng mà vừa rồi nhìn Giang Thần Hy, hiển nhiên không phải là chuyện nhỏ, cô khẽ chau mày để lộ ra chút gì đó lo lắng, hỏi: “Có phải chuyện này rất quan trọng không?”
Giang Thần Hy im lặng một lúc lâu sau rồi nói: “Có thể nói là như vậy. Lão Trương và Lão Vương hai người họ cũng đã theo anh hơn chục năm nay, họ biết rất nhiều những bí mật của công ty, họ trước đây không dễ gì bị người khác lôi kéo, xem ra tình hình này rất bất lợi cho anh.”
“Thế anh cho rằng họ sẽ nói tốt, hay là mỗi người họ đều có một mục đích khác nhau?” Nếu như mỗi người có một mục đích khác nhau, sợ rằng có thể lợi dụng điểm mâu thuẫn vốn dĩ giữa hai người họ, để Giang Thần Hy không đến nỗi phải đối diện với kẻ thù khắp mọi nơi.
Và nếu như bọn họ liên thủ lại với nhau, sợ rằng Giang Thần Hy phải đối mặt với một tình trạng khá là nghiêm trọng.
Giang Thần Hy an ủi , xoa xoa đầu cô nói: “Hãy tin anh, anh sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tô Lê nhìn anh gật gật đầu, “Em tin anh.” Nói xong, cô đưa cho anh một chiếc bánh sandwich, nói: “Ăn sáng trước đã, anh nói đấy, bữa sáng rất quan trọng.”
Giang Thần Hy gật gật đầu, nhưng mà anh lại đưa tay ra giữ lấy tay cô, khẽ nói: “Yên tâm,không phải lo lắng cho anh đâu.”
Tô Lê gật gật đầu nói: “Em tin rằng anh sẽ không có chuyện gì cả.”
Cô thừa nhận, cô không phải là một người phụ nữ phù hợp với tiêu chuẩn của Giang Thần Hy, cô không thể cân bằng được những rủi ro và nguy hiểm tiềm ẩn, trong lòng cô rất hoang mang.
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Được rồi, ăn sáng đi.”
Tô Lê gật gật đầu.
Giang Thần Hy ăn sáng xong liền chuẩn bị tới công ty.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, mím môi, hỏi với theo: “Giang thiếu, tối có về ăn cơm không?”
Giang Thần Hy quay đầu nhìn cô, “ừ” một tiếng, anh không quả quyết nhận lời bởi vì thật sự anh cũng không biết.
Chuyện này không to không nhỏ, thật sự không thể coi thường.
Tô Lê nhìn xe đi xa, vô thức trong lòng thấy lo lắng.
“Chị Tô Lê.” Hoa Hoa bên cạnh đi tới, hô lên một tiếng.
Tô Lê cúi xuống thở dài một cái, nói: “Thời gian không sớm nữa, chị đi chuẩn bị cho Tiểu Gạo Nếp ít sữa, chờ chị một lát.”
Hoa Hoa gật gật đầu, quay người đi theo cô.
Tạm biệt Tiểu Gạo Nếp xong, Tô Lê liền đi ra cửa.
Trên xe bảo mẫu, Hoa Hoa hỏi nhỏ:” Chị Tô Lê, có phải thiếu gai xảy ra chuyện không?”
Tô Lê gật gật đầu nói: “Công ty xảy ra chút chuyện.”
“Rất nghiêm trọng sao?” Hoa Hoa hỏi, “Em vừa mới nghe nói có ai đó từ chức, có phải chuyện này không ạ?”
Tô Lê nhìn cô.
Hoa Hoa vội nói: “Chị Tô Lê chị yên tâm, em sẽ không đi nói linh tinh đâu ạ.”
Tô Lê lắc lắc đầu, thở dài nói: “Chuyện này cũng không phải là bí mật gì, rất nhanh sẽ có thông báo của nhân sự. Chỉ là chị lo …”
Cô khẽ chau mày, đây không phải là một chuyện nhỏ, người từ chức không phải là một công nhân bình thường không biết đủ, hai người này đã ở công ty hơn chục năm rồi, mỗi một công ty đều không phải là sạch sẽ không tì vết gì cả, với lại họ cũng là những người quan trọng trong phòng tài vụ và phòng đầu tư, trong tay nắm giữ cả đống bí mật, vì họ đã bỏ đi, hiển nhiên đã phản bội lại công ty và Giang thiếu, thế thì phản bội nhiều một chút hay phản bội ít một chút thì cũng có gì khác nhau đâu chứ.”
Hoa Hoa gật đầu, "trời ơi, nghiêm trọng như vậy."
Tô Lê nhẹ nhàng nói: "Với lại hai người này lại lần lượt bị Trần Miễn với Kiều Vy lôi kéo, hai người này rốt cuộc đã làm thế nào mà lôi kéo được họ vậy chứ?"
Trần Miễn ... không phải là đã âm thầm liên thủ với Giang Thầb Hy rồi hay sao?
Là anh ta giữa chừng giở trò, đúng như ban đầu chị lo lắng, anh ta đã làm sẵn một cái bẫy để Giang Thần Hy bước vào, hay là nói, người đào và hợp tác là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Tô Lê cũng bắt đầu chau mày lại.
"Chị Tô Lê, chị đừng lo lắng, thiếu gia lợi hại như vậy." Hoa Hoa an ủi nói.
Tô Lê thở dài một cái, nói: "Hy vọng vậy..." Nhưng mà trong lòng cô vẫn rất lo lắng.
Tô Lê thở dài một cái.
... ...
Văn phòng Tổng tài công ty:
Lục Cảnh Niên nhìn Giang Thần Hy nói: "Nói thật là, ván cờ này, nguy hiểm rất lớn, cậu có nghĩ tới hậu quả chưa?"
Giang Thần Hy nói: "Đánh cược thì đương nhiên có nguy hiểm."
Lục Cảnh Niên thở dài một cái, nói: "Được rồi, cậu đã quyết định rồi, thì tôi cũng liều mình theo vua thôi."
Giang Thần Hy nói: "Đừng, chuyện này để một mình tôi gánh vác, cậu chỉ cần thay tôi lo việc công ty giúp tôi thôi."
Lục Cảnh Niên quay đầu tỏ chút bất mãn nói: “Giang Thần Hy, cậu là như vậy, có chuyện thì tự mình gánh lấy. cậu chẳng lẽ vẫn còn muốn như trước đây hay sao? Tôi xin cậu hãy suy nghĩ cho kĩ, cậu hiện giờ là người đã có vợ có con rồi đó.”
Giang Thần Hy im lặng một lúc lâu rồi nói: “Đây sẽ là lần cuối cùng.”
“Trời ơi, cậu không lo vợ cậu bị người khác cướp mất hay sao!” Lục Cảnh Niên nói.
Giang Thần Hy nói: “Sẽ không đâu, tôi còn nợ cô ấy một đám cưới nữa.”
Lục Cảnh Niên lại thở dài một cái, nói: “Được, tôi hy vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng.”
Giang Thần Hy gật gật đầu “ừ” một tiếng, nói: “Yên tâm.”
“Tôi không yên tâm.” Lục Cảnh Niên có chút không thoải mái, “tôi thật sự không hiểu, cậu làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ.”
Giang Thần Hy nhìn anh, im lặng một lúc sau rồi nói: “Luật sư Vương bên đó có phải đã thông báo rồi không?”
Lục Cảnh Niên nhìn anh, nghiến răng muốn nói gì đó, nhưng mà tức tới nỗi không nói ra được, thở dài một cái, nén nỗi giận lại, nói: “Đều theo ý anh làm rồi, năng lực làm việc của tôi, cậu yên tâm.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng.
… …
Buổi chiều hôm đó, Lục Cảnh Niên gọi điện thoại cho Tô Lê, Tô Lê vừa mới quay xong một cảnh.
“Cảnh Niên thiếu gia, tìm tôi có chuyện gì vậy?” Tô Lê hỏi.
Bình thường thì Lục Cảnh Niên không có nói chuyện riêng với cô như vậy.
Lục Cảnh Niên khẽ ho một tiếng, nói: “Thế cái gì, tôi được sự ủy thác của tên ngốc Giang Thần Hy, bảo tôi gọi điện thoại cho cô nói với cô, cậu ấy đang bị công tố viên đưa đi và điều tra vì bị cáo buộc tội trốn thuế và hối lộ.”
“Cái gì! Sao lại như vậy chứ?!” Đầu óc Tô Lê trống rỗng, cô cũng không biết thời khắc đó phải suy nghĩ gì nữa.
Lục Cảnh Niên thở dài một cái, nói: “Cậu ấy nói rồi, để cô không quên chuyện sáng nay đã nói với cậu ấy những gì.”
Tô Lê nhất thời không biết nên làm như thế nào, cô lại phát hiện ra, tay cô run hết cả lên.
Thu dọn một chút cô bèn vội vàng đi tìm Lục Cảnh Niên. Bởi vì lúc này người cô có thể tìm đến cũng chỉ có Lục Cảnh Niên thôi.
Lục Cảnh Niên đang xử lý tài liệu trong tay.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Buổi sáng còn tốt vậy sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?” Sắc mặt của Tô Lê trắng bệch ra.
Cô không biết chỉ mấy tiếng ngắn ngủi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà cái kết quả này là cô không bao giờ nghĩ tới.
“Lục thiếu, xin anh hãy nói với tôi, anh ấy hiện giờ sao rồi? Anh ấy liệu có chuyện gì không? Hãy nói thật với tôi đi.” Tô Lê lo lắng nắm chặt lấy tay anh.
Lục Cảnh Niên nhìn mắt Tô Lê đỏ hoe, anh không thể cưỡng lại được nhất là khi phụ nữ khóc.
Than một tiếng rồi nói: “Cô cô cô cũng đừng quá lo lắng, Giang Thần Hy hiện giờ mới chỉ là phối hợp điều tra, có người tố cáo họ đương nhiên phải đi tìm căn cứ điều tra, bên cục cảnh sát không phải là những người ngố, tùy tiện nói liền tin ngay là được hay sao, với lại luật sư Vương đã tới đó rồi, nếu như kết thúc điều tra, có lẽ cũng có thể bảo lãnh được, cô đừng lo lắng, tóm lại chuyện này tôi tôi tôi đảm bảo, khẳng định không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu.”
“Thật sao?” Tô Lê nhìn Lục Cảnh Niên, cô mím môi, “ Anh nói với tôi, chuyện này có phải là có kế hoạch gì ở giữa hay không?”
Lục Cảnh Niên bị ánh mắt của Tô Lê nhìn tới mức thấy hốt hoảng trong lòng, nói: “Chuyện này … làm gì có kế hoạch gì chứ. Chỉ là công ty hiện giờ có hai người chủ chốt bị người ta lôi kéo mất, quả thực hơi phiền phức một chút.”
Lục Cảnh Niên cũng không biết giải thích như thế nào, tóm lại tốn rất nhiều công sức mới có thể giữ lại được Tô Lê.
Nhưng mà trong lòng anh cũng rõ, Tô Lê thông minh như vậy, cô hiện giờ chỉ là đột nhiên lại xảy ra chuyện này nên có chút không tiếp nhận được, chờ cô bình tĩnh lại sau đó cô nhất định sẽ có kế hoạch của mình …
Giang Thần Hy chỉ là tiếp nhận điều tram dưới sự bảo lãnh của luật sư Phương, sáng sớm ngày hôm sau Giang Thần Hy liền được thả tự do.
Cả đêm không ngủ, Giang Thần Hy có chút mệt mỏi.
Tô Lê tới đón anh.
Bên ngoài phòng điều tra có rất nhiều nhà báo phóng viên, hiển nhiên chuyện Giang Thần Hy bị tạm giam điều tra đã bị tung tin ra cả thành phố.
Mà Tô Lê lại hoàn toàn chẳng có chút tâm tư nào mà đi để ý chuyện này nữa.
Giang Thần Hy đi ra cửa, đám đông xúm lại bao quanh Giang Thần Hy.
Tô Lê đi theo đám bảo vệ hộ tống đi hướng tới chỗ Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy đeo kính râm, cũng không có gì khác biệt cả.
Cô nhìn Giang Thần Hy, khẽ cười, đưa tay, khoác lên cánh tay anh.
Giang Thần Hy không tiếp nhận phỏng vẫn của giới truyền thông, A Hào đại diện phát ngôn cho anh chỉ nói đơn giản là lúc nữa sẽ tổ chức buổi họp báo, nói rõ chuyện này, sau đó cùng với Giang Thần Hy xuyên qua đám đông, đi tới chỗ xe mà Tô Lê đã chuẩn bị sẵn.
Lên xe, Tô Lê ngồi trong xe, Giang Thần Hy bỏ kính râm xuống nhìn cô, cúi đầu khẽ im lặng, trầm ngâm nói: “Sao lại tới đây?”
Tô Lê khoác lên cổ anh, “Anh sao mà khiến em yên tâm ở lại nhà chờ anh về chứ? Em không thể làm gì cho anh được, em chỉ có thể làm là tới đón anh về nhà …” Cô thật lòng lo lắng, cô chưa bao giờ như vậy, cả một đêm không hề chợp mắt, một mình cô ngổi ở ghế sô pha trong phòng khách chờ trời sáng.
Giang Thần Hy lật tay ôm lấy cô, an ủi cô nói: “Ngốc à, anh không phải bảo em đừng lo lắng rồi hay sao?”
Tô Lê cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt khẽ rơi xuống, “Anh không nói với em xảy ra chuyện gì, anh quá đáng, chuyện gì anh cũng không nói với em, anh lại bảo em đừng lo lắng, em sao mà không lo lắng được chứ? Anh có làm sao không?”
Giang Thần Hy xoa xoa đầu cô, nói: “Ngốc quá, anh không sao, anh chỉ là tiếp nhận điều tra thôi, đừng lo cho anh.”
Tô Lê nhìn anh, cô còn muốn nói gì đó, nhưng mà nhìn sắc mặt mệt mỏi của anh, có chút gì đó không nỡ.
Vừa tới cửa nhà, điện thoại của anh reo lên.
Giang Thần Hy lấy điện thoại ra, nhìn, là điện thoại bên nhà biệt thự Giang gia.
Anh liền nghe máy, “Là ông nội.”
Đầu dây điện thoại bên kia không biết đang nói gì, Tô Lê đứng một bên ánh nhìn không rời mắt khỏi Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy đưa tay khẽ vuốt ve má cô, ánh mắt tuy rằng mệt mỏi, nhưng mà có thể nhìn ra, anh nhìn cô, rất ấm áp.
“Vâng, hai giờ chiều, con sẽ đúng giờ có mặt tại cuộc họp.” Nói xong anh bèn ngắt điện thoại đi.