Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 264
66264.
Buổi tối vì Tô Lê ngủ không quen giường Giang gia, nên mất ngủ.
Cô nhìn Giang Thần Hy xử lý công việc vẫn chưa trở về phòng, cô xuống lầu rót cốc nước nóng.
Nhưng mà biệt thự Giang gia rất là to, buổi tối không bật đèn, quả thực có chút tối tăm khiến cho người ta ớn lạnh.
Tô Lê đi dép lê xuống lầu, dọc đường bật đèn lên đi, cô không dám đi trong bóng tối, cũng không cần thiết phải tiết kiệm cái khoản tiền điện này.
Cô ngồi xổm dưới tủ lạnh nhìn đồ ở bên trong.
Lấy một hộp sữa tươi, rồi cô nhìn hộp bánh dâu đó, khonohg khỏi cảm thấy hơi đói bụng.
“Sao vậy, đi theo Giang Thần Hy, mà lại đến ngay cả bản thân muốn ăn cái gì mà cũng phải nghĩ lâu như vậy sao?” Trần Miễn người đầy mùi rượu đứng ở cửa nhà bếp nhìn Tô Lê đang ngồi xổm ở đó nói.
Tô Lê khẽ quay đầu lại nhìn anh, rồi lại nhìn chiếc bánh trong tủ lạnh, nói: “Giang thiếu sẽ không không cho em ăn, là người môi giới của em, nếu như biết em trộm ăn bánh thế này, sẽ ép em chạy bộ hai tiếng đồng hồ để tiêu hóa hết số bánh này trên đường chạy đi.”
Trần Miễn khẽ cười, sau đó bước thẳng tới, đưa tay lấy hộp bánh ra, cắt một miếng dùng đĩa để vào rồi đặt lên bàn, nhẹ nhàng nói: “Người môi giới của em chắc sẽ không lắp camera lên trên người của em chứ, em không nói anh không nói, anh bảo đảm sẽ không có người thứ ba biết được.”
Tô Lê nhìn anh, anh bèn nói rằng anh lấy một chai rượu whisky từ ngăn mát rượu phía sau và rót một ly cho mình.
Giữa bọn họ nói chuyện dường như có chút lạ lẫm , nhưng mà cảm giác thì vẫn có, Tô Lê cười, bước thẳng tới, bưng đĩa lên, dùng dĩa xiên một miếng ăn, cười nói: “Muộn thế này rồi sao anh còn chưa ngủ?”
“Vừa mới về.” Trần Miễn nói, ngước đầu lên uống hết cốc rượu trong tay.
Tô Lê ăn miếng bánh trong miệng, không nói gì cả.
Cũng gần nửa đêm rồi, tính đi ra ngoài dọa dẫm một chút, khá là muốn nói gì đó, nhưng mà lại cảm thấy không thích hợp.
Trần Miễn “ừ” một tiếng, nhìn cô, kèm theo chút tò mò, hỏi: “Sao em không nói gì?”
Tô Lê lại ăn một miếng bánh nữa, nói: “Nên nói thì trước đây em đã từng nói rồi, anh nên biết, em không thích nói nhiều những lời vô dụng.”
Trần Miễn lại rót một ly rượu, anh bưng lên uống , khẽ cười, nói: “Anh đã đồng ý với em sẽ không tới quầy bar làm loạn nữa.”
Tô Lê “ừ” một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Trần Miễn uống hết rượu trong tay, nhẹ nhàng nói: “Tô Lê, em thay đổi rồi.”
Tô Lê cười nói: “Anh đã nói mấy lần rồi.”
Trần Miễn lắc lắc đầu, nói: “Không phải, em bây giờ, không im lặng, tự bạo và từ bỏ như trước đây, em làm anh nhớ lại em như lúc ban đầu.”
“Em ban đầu sao? Em ban đầu như thế nào?” Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh hỏi.
Nghe Trần Miễn nói như vậy, Tô Lê cũng không khỏi có chút tò mò, thực ra cô sớm đã quên cô ban đầu rốt cuộc là người như thế nào, người có lúc quay đầu nghĩ lại quá khứ của mình, cũng sẽ phát hiện ra, hóa ra ban đầu mình như thế nào thì đã quên mơ hồ không rõ nữa.
Trần Miễn cúi xuống cười, nói: “Rất hồn nhiền, rất ngốc rất đáng yêu.”
Tô Lê nghe xong ngơ người một lúc, sau đó cúi xuống khẽ cười thành tiếng, nói: “Khi đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện.Bây giờ em cũng đã làm mẹ rồi, ít nhất em phải chịu trách nhiệm với con em. Em đã hẹn với Tiểu Gạo Nếp rồi, con bé chỉ cần ngoan ngoãn đừng làm khó em, em sẽ nỗ lực hết mình làm một người mẹ tốt.”
Trần Miễn nghe được khẽ cười.
Tô Lê nhìn Trần Miễn, nói: “Trần Miễn, bất luận xảy ra chuyện gì, em chỉ muốn nói với anh, phụ nữ mang thai rất vất vả, lúc khi em mang thai Tiểu Gạo Nếp, vể sau có khi chân bị phù lên không đi lại được, buổi tối ngủ không thể trở mình, nếu như không phải Tiểu Gạo Nếp thương em vội vàng chui ra, em còn phải chịu đựng thêm hơn một tháng mất ngủ nữa. Hãy đối xử tốt với mẹ của con anh, có những chuyện hối hận cũng vô ích, mới đầu khi con của Vương Nhã Tịnh không còn nữa, em biết trong lòng anh buồn rầu, dù sao đó cũng là con anh, giờ không dễ dàng gì lại được làm cha, em hy vọng anh có thể trân trọng. Có những lúc một đứa bé thật sự có thể thay đổi được rất nhiều chuyện, cũng sẽ thay đổi cha mẹ nữa.”
Trần Miễn nhìn cô.
Tô Lê cúi xuống cười nói: "Có lẽ anh sẽ cảm thấy là Giang thiếu đã thay đổi em, thực ra không phải anh ấy mà là Tiểu Gạo Nếp, là bạn nhỏ đó. Em và Giang thiếu chính vì sự xuất hiện đột ngột của con bé, mới khiến cho hai người em vì không tin tưởng lẫn nhau mà chia xa, cũng vì Tiểu Gạo Nếp nên mới bình tĩnh lại, suy nghĩ kĩ hơn, đặt mình vào vị trí của nhau, mới bắt đầu lại cuộc hôn nhân này, đưa cái cuộc hôn nhân đi nhầm đường trước đây trở về đúng quỹ đạo của nó." Ngừng một lúc, cô tiếp tục nói: "Trần Miễn, anh lang thang nhiều năm chơi bời như vậy đủ rồi, cũng tới lúc nên quay về đi."
Trần Miễn nhìn cô, im lặng không nói, anh vân vê ly rượu trong tay, nhẹ nhàng nói: "Sao hôm nay không đưa Tiểu Gạo Nếp về đây?"
Tô Lê nghe xong ngơ người một lúc, sau đó cười nói: “Cái biệt thự Giang gia này cũng đã hơn một trăm năm nay, khó tránh khỏi việc âm khí nặng, hoặc có lẽ căn phòng này, khi mà chúng ta không có ở đây, sẽ có những thứ không yên phận gây rối trong căn biệt thự này cũng nên, anh thấy lần trước đó không phải sao, Giang gia trên người nhiều người như vậy, mà lại không trùng hợp tới mức chỉ có mình em bị mắc thủy đậu chứ, còn suýt chút nữa làm hại tới Tiểu Gạo Nếp.”
Trần Miễn khẽ cười, quay người lại nhìn thẳng cô, cười nói: “ Nói không sai, nhưng mà anh cảm thấy, có những lúc người còn nguy hiểm hơn quỷ rất nhiều, em thấy sao?”
Tô Lê cúi xuống khẽ cười, ngẩng lên, đôi mắt sắc bén nhìn Trần Miễn, nói: “Trần Miễn, ở với quỷ lâu ngày, cẩn thận bản thân cũng biến thành quỷ đó.”
Trần Miễn nghe vậy cười, nhưng cũng không nói gì cả. Anh lại uống một ngụm rượu, đặt cốc xuống, nhẹ nhàng nói: “Trước đây nói muốn tặng cho em một chiếc xe, anh vừa mới đi thử xe xong, không tệ chút nào. Nếu như em thích, ngày mai em có thể đi xem xem.” Nói xong, anh đưa chum chìa khóa xe ra trước mặt cô, “Có hạn số, phù hợp với em.”
Tô Lê cười, đưa tay lấy chùm chìa khóa, để trong lòng bàn tay, nói: “Đã rất lâu rồi không được nhìn thấy anh đua xe trên phi trường. giờ nhìn anh như thế này, có chút không quen lắm.”
Trần Miễn vừa mới đi tới cửa nghe vậy khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Em nhìn anh lái xe bao nhiêu năm như vậy rồi, sau này từ từ sẽ quen, là được.”
Nói xong, anh bèn đi thẳng lên lầu …
Tô Lê nhìn theo bóng anh, thực ra trong lòng cô cũng hiểu, rất nhiều chuyện quá khứ chỉ là quá khứ, anh đã từ bỏ trường đua, trong lòng cô lấy làm tiếc, nhưng mà cô cũng không thể nào miễn cưỡng anh được…
“Con mèo nhỏ, một người không ngủ sao lại chạy tới bếp ăn trộm chứ?” Giang Thần Hy vừa nói vừa đi tới hướng cô.
Tô Lê cười khẽ sà vào lòng anh, nói: “Giang thiếu đừng có nói với chị Thiệu Phương, nếu không là em sẽ thảm đó.”
Giang Thần Hy xoa xoa đầu cô, cười nói: “Có còn không, anh với em cùng ăn, ngộ nhỡ Thiệu Phương biết được, thì anh nói là anh bảo em ăn.”
Tô Lê nhìn anh, dáng vẻ Giang Thần Hy nghiêm túc nói linh tinh cũng rất là đáng yêu.
Giang Thần Hy cũng ăn một miếng bánh, nói: “Chiếc xe đó của Trần Miễn quả thực rất tốt, nhận đi, nghe nói anh ta đã làm rất lâu rồi.”
“Giang thiếu nãy giờ nghe trộm sao?” Tô Lê cười nói.
Giang Thần Hy bật cười, “ Em xuống lầu là anh biết rồi, không biết nửa đêm nửa hôm em xuống lầu làm gì, bèn xuống xem sao. Với lại anh đứng đó rất lâu rồi, là em không phát hiện ra ấy chứ.”
Nói xong anh nhẹ nhàng nhấn mũi cô, “Không ngủ được?”
Tô Lê “ừ” một tiếng, “Em nhớ Tiểu Gạo Nếp.”
“Ngày mai là trở về.” Giang Thần Hy nói.
Tô Lê gật gật đầu.
Hai người nói một lúc, Giang Thần Hy lấy bình rượu rót cho cô một ít, nói: “Không ngủ được thì uống chút rượu đi.”
… …
Giang Thần Hy từ Giang gia về chưa được hai ngày thì phải đi huyện Bin Giang công tác.
Sân gôn tại một câu lạc bộ cao cấp ở Bin Giang:
Giang Thần Hy từ từ dừng lại, anh đứng ở phía sau Trần Miễn, nhìn anh đánh một cú gôn rất đẹp, liền cổ vũ.
Trần Miễn khẽ quay đầu lại nhìn Giang Thần Hy, ánh nhìn của Giang Thần Hy lại nhìn ra hướng phía xa xa kia, dường như đang nhìn vê hướng quả cầu bị Trần Miễn đánh tới.
Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: “Sao , chơi một ván?”
Trần Miễn khẽ cười, nói: “Chơi gôn, tôi không thạo lắm.”
Giang Thần Hy nhẹ nói: “Anh lái xe rất giỏi.”
Trần Miễn nhẹ nhàng nói: “Đều là chuyện cũ rồi, anh lái xe cũng không hề tệ chút nào.”
Họ đã từng đấu với nhau, trong lòng Trần Miễn rất rõ, thực ra kĩ thuật lái xe của Giang Thần Hy cũng không hề tệ chút nào, ít nhất cũng khó phân thắng thua với anh được.
Giang Thần Hy tiện tay lấy một chiếc côn đánh từ trong túi ra, anh nhẹ nhàng khởi động khớp chân khớp tay của mình, anh đặt một quả bóng vào trong miệng gôn, nhẹ nhàng nói: “Thực ra không có một ai là giỏi toàn diện cả, dù sao chúng ta cũng không phải là thần thánh, anh giỏi về đua xe, còn tôi lại không bằng được anh, không phải sao? Chúng ta cũng đấu với nhau rồi, kĩ năng lái xe của anh, quả thực cũng ngang với thực lực của anh vậy.”
Trần Miễn cười nói: "Tôi đương nhiên hiểu ý của anh, có những chuyện, không phải tôi không thừa nhận thì nó không tồn tại, trong lĩnh vực kinh doanh, tôi quả thực không giỏi như anh được."
Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: "Mỗi một vòng tròn đều có quy tắc sinh tồn của nó." Nói xong, anh xoay xoay chiếc côn đánh quả bóng đi.
Đánh xong, Giang Thần Hy quay đầu lại nhìn Trần Miễn, nhẹ nhàng nói: " Nói thật lòng, hôm nay tự nhiên anh lại hẹn tôi tới đây đánh gôn với anh, nếu như đổi thành trước đây, có lẽ không chắc tôi đã tới."
Trần Miễn cười nói: "Vậy sao?"
Thực ra anh hiểu ý của Giang Thần Hy, về cơ bản thì bọn họ là đối thủ cạnh tranh nhau, và cũng không có lý do gì để hợp tác với nhau cả.
" Nhưng mà anh vẫn tới."
Giang Thần Hy "ừ" một tiếng, Giang Thần Hy nhìn quả cầu phía xa xa kia rơi xuống đất, quay lại nhìn anh nhẹ nhàng nói: " Vì Tô Lê."
Trần Miễn nghe vậy cười, sau đó nói: "Hoặc có lẽ đây cũng là lý do duy nhất để chúng ta có thể hợp tác với nhau."
Anh nhìn hướng xa xa, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết, trong lòng Tô Lê lo lắng điều gì, cô ấy không hy vọng nhất là chúng ta trở thành kẻ thù, tuy rằng chúng ta không thể đảm bảo được sau này sẽ xảy ra chuyện gì cả, nhưng mà tôi nghĩ điều tôi có thể làm được, đó là hợp tác với anh."
"Hợp tác với tôi sao?" Giang Thần Hy khẽ chau mày.
Không kinh ngạc, nhưng quả thật cũng không nghĩ tới chuyện này.
Trần Miễn nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn sau này lại thật sự biến thành quỷ như lời cô ấy nói, tôi đã bảo vệ cô ấy bao nhiêu năm nay, tôi không hy vọng kết cục cuối cùng của chúng ta lại trở nên như thế."
Buổi tối vì Tô Lê ngủ không quen giường Giang gia, nên mất ngủ.
Cô nhìn Giang Thần Hy xử lý công việc vẫn chưa trở về phòng, cô xuống lầu rót cốc nước nóng.
Nhưng mà biệt thự Giang gia rất là to, buổi tối không bật đèn, quả thực có chút tối tăm khiến cho người ta ớn lạnh.
Tô Lê đi dép lê xuống lầu, dọc đường bật đèn lên đi, cô không dám đi trong bóng tối, cũng không cần thiết phải tiết kiệm cái khoản tiền điện này.
Cô ngồi xổm dưới tủ lạnh nhìn đồ ở bên trong.
Lấy một hộp sữa tươi, rồi cô nhìn hộp bánh dâu đó, khonohg khỏi cảm thấy hơi đói bụng.
“Sao vậy, đi theo Giang Thần Hy, mà lại đến ngay cả bản thân muốn ăn cái gì mà cũng phải nghĩ lâu như vậy sao?” Trần Miễn người đầy mùi rượu đứng ở cửa nhà bếp nhìn Tô Lê đang ngồi xổm ở đó nói.
Tô Lê khẽ quay đầu lại nhìn anh, rồi lại nhìn chiếc bánh trong tủ lạnh, nói: “Giang thiếu sẽ không không cho em ăn, là người môi giới của em, nếu như biết em trộm ăn bánh thế này, sẽ ép em chạy bộ hai tiếng đồng hồ để tiêu hóa hết số bánh này trên đường chạy đi.”
Trần Miễn khẽ cười, sau đó bước thẳng tới, đưa tay lấy hộp bánh ra, cắt một miếng dùng đĩa để vào rồi đặt lên bàn, nhẹ nhàng nói: “Người môi giới của em chắc sẽ không lắp camera lên trên người của em chứ, em không nói anh không nói, anh bảo đảm sẽ không có người thứ ba biết được.”
Tô Lê nhìn anh, anh bèn nói rằng anh lấy một chai rượu whisky từ ngăn mát rượu phía sau và rót một ly cho mình.
Giữa bọn họ nói chuyện dường như có chút lạ lẫm , nhưng mà cảm giác thì vẫn có, Tô Lê cười, bước thẳng tới, bưng đĩa lên, dùng dĩa xiên một miếng ăn, cười nói: “Muộn thế này rồi sao anh còn chưa ngủ?”
“Vừa mới về.” Trần Miễn nói, ngước đầu lên uống hết cốc rượu trong tay.
Tô Lê ăn miếng bánh trong miệng, không nói gì cả.
Cũng gần nửa đêm rồi, tính đi ra ngoài dọa dẫm một chút, khá là muốn nói gì đó, nhưng mà lại cảm thấy không thích hợp.
Trần Miễn “ừ” một tiếng, nhìn cô, kèm theo chút tò mò, hỏi: “Sao em không nói gì?”
Tô Lê lại ăn một miếng bánh nữa, nói: “Nên nói thì trước đây em đã từng nói rồi, anh nên biết, em không thích nói nhiều những lời vô dụng.”
Trần Miễn lại rót một ly rượu, anh bưng lên uống , khẽ cười, nói: “Anh đã đồng ý với em sẽ không tới quầy bar làm loạn nữa.”
Tô Lê “ừ” một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Trần Miễn uống hết rượu trong tay, nhẹ nhàng nói: “Tô Lê, em thay đổi rồi.”
Tô Lê cười nói: “Anh đã nói mấy lần rồi.”
Trần Miễn lắc lắc đầu, nói: “Không phải, em bây giờ, không im lặng, tự bạo và từ bỏ như trước đây, em làm anh nhớ lại em như lúc ban đầu.”
“Em ban đầu sao? Em ban đầu như thế nào?” Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh hỏi.
Nghe Trần Miễn nói như vậy, Tô Lê cũng không khỏi có chút tò mò, thực ra cô sớm đã quên cô ban đầu rốt cuộc là người như thế nào, người có lúc quay đầu nghĩ lại quá khứ của mình, cũng sẽ phát hiện ra, hóa ra ban đầu mình như thế nào thì đã quên mơ hồ không rõ nữa.
Trần Miễn cúi xuống cười, nói: “Rất hồn nhiền, rất ngốc rất đáng yêu.”
Tô Lê nghe xong ngơ người một lúc, sau đó cúi xuống khẽ cười thành tiếng, nói: “Khi đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện.Bây giờ em cũng đã làm mẹ rồi, ít nhất em phải chịu trách nhiệm với con em. Em đã hẹn với Tiểu Gạo Nếp rồi, con bé chỉ cần ngoan ngoãn đừng làm khó em, em sẽ nỗ lực hết mình làm một người mẹ tốt.”
Trần Miễn nghe được khẽ cười.
Tô Lê nhìn Trần Miễn, nói: “Trần Miễn, bất luận xảy ra chuyện gì, em chỉ muốn nói với anh, phụ nữ mang thai rất vất vả, lúc khi em mang thai Tiểu Gạo Nếp, vể sau có khi chân bị phù lên không đi lại được, buổi tối ngủ không thể trở mình, nếu như không phải Tiểu Gạo Nếp thương em vội vàng chui ra, em còn phải chịu đựng thêm hơn một tháng mất ngủ nữa. Hãy đối xử tốt với mẹ của con anh, có những chuyện hối hận cũng vô ích, mới đầu khi con của Vương Nhã Tịnh không còn nữa, em biết trong lòng anh buồn rầu, dù sao đó cũng là con anh, giờ không dễ dàng gì lại được làm cha, em hy vọng anh có thể trân trọng. Có những lúc một đứa bé thật sự có thể thay đổi được rất nhiều chuyện, cũng sẽ thay đổi cha mẹ nữa.”
Trần Miễn nhìn cô.
Tô Lê cúi xuống cười nói: "Có lẽ anh sẽ cảm thấy là Giang thiếu đã thay đổi em, thực ra không phải anh ấy mà là Tiểu Gạo Nếp, là bạn nhỏ đó. Em và Giang thiếu chính vì sự xuất hiện đột ngột của con bé, mới khiến cho hai người em vì không tin tưởng lẫn nhau mà chia xa, cũng vì Tiểu Gạo Nếp nên mới bình tĩnh lại, suy nghĩ kĩ hơn, đặt mình vào vị trí của nhau, mới bắt đầu lại cuộc hôn nhân này, đưa cái cuộc hôn nhân đi nhầm đường trước đây trở về đúng quỹ đạo của nó." Ngừng một lúc, cô tiếp tục nói: "Trần Miễn, anh lang thang nhiều năm chơi bời như vậy đủ rồi, cũng tới lúc nên quay về đi."
Trần Miễn nhìn cô, im lặng không nói, anh vân vê ly rượu trong tay, nhẹ nhàng nói: "Sao hôm nay không đưa Tiểu Gạo Nếp về đây?"
Tô Lê nghe xong ngơ người một lúc, sau đó cười nói: “Cái biệt thự Giang gia này cũng đã hơn một trăm năm nay, khó tránh khỏi việc âm khí nặng, hoặc có lẽ căn phòng này, khi mà chúng ta không có ở đây, sẽ có những thứ không yên phận gây rối trong căn biệt thự này cũng nên, anh thấy lần trước đó không phải sao, Giang gia trên người nhiều người như vậy, mà lại không trùng hợp tới mức chỉ có mình em bị mắc thủy đậu chứ, còn suýt chút nữa làm hại tới Tiểu Gạo Nếp.”
Trần Miễn khẽ cười, quay người lại nhìn thẳng cô, cười nói: “ Nói không sai, nhưng mà anh cảm thấy, có những lúc người còn nguy hiểm hơn quỷ rất nhiều, em thấy sao?”
Tô Lê cúi xuống khẽ cười, ngẩng lên, đôi mắt sắc bén nhìn Trần Miễn, nói: “Trần Miễn, ở với quỷ lâu ngày, cẩn thận bản thân cũng biến thành quỷ đó.”
Trần Miễn nghe vậy cười, nhưng cũng không nói gì cả. Anh lại uống một ngụm rượu, đặt cốc xuống, nhẹ nhàng nói: “Trước đây nói muốn tặng cho em một chiếc xe, anh vừa mới đi thử xe xong, không tệ chút nào. Nếu như em thích, ngày mai em có thể đi xem xem.” Nói xong, anh đưa chum chìa khóa xe ra trước mặt cô, “Có hạn số, phù hợp với em.”
Tô Lê cười, đưa tay lấy chùm chìa khóa, để trong lòng bàn tay, nói: “Đã rất lâu rồi không được nhìn thấy anh đua xe trên phi trường. giờ nhìn anh như thế này, có chút không quen lắm.”
Trần Miễn vừa mới đi tới cửa nghe vậy khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Em nhìn anh lái xe bao nhiêu năm như vậy rồi, sau này từ từ sẽ quen, là được.”
Nói xong, anh bèn đi thẳng lên lầu …
Tô Lê nhìn theo bóng anh, thực ra trong lòng cô cũng hiểu, rất nhiều chuyện quá khứ chỉ là quá khứ, anh đã từ bỏ trường đua, trong lòng cô lấy làm tiếc, nhưng mà cô cũng không thể nào miễn cưỡng anh được…
“Con mèo nhỏ, một người không ngủ sao lại chạy tới bếp ăn trộm chứ?” Giang Thần Hy vừa nói vừa đi tới hướng cô.
Tô Lê cười khẽ sà vào lòng anh, nói: “Giang thiếu đừng có nói với chị Thiệu Phương, nếu không là em sẽ thảm đó.”
Giang Thần Hy xoa xoa đầu cô, cười nói: “Có còn không, anh với em cùng ăn, ngộ nhỡ Thiệu Phương biết được, thì anh nói là anh bảo em ăn.”
Tô Lê nhìn anh, dáng vẻ Giang Thần Hy nghiêm túc nói linh tinh cũng rất là đáng yêu.
Giang Thần Hy cũng ăn một miếng bánh, nói: “Chiếc xe đó của Trần Miễn quả thực rất tốt, nhận đi, nghe nói anh ta đã làm rất lâu rồi.”
“Giang thiếu nãy giờ nghe trộm sao?” Tô Lê cười nói.
Giang Thần Hy bật cười, “ Em xuống lầu là anh biết rồi, không biết nửa đêm nửa hôm em xuống lầu làm gì, bèn xuống xem sao. Với lại anh đứng đó rất lâu rồi, là em không phát hiện ra ấy chứ.”
Nói xong anh nhẹ nhàng nhấn mũi cô, “Không ngủ được?”
Tô Lê “ừ” một tiếng, “Em nhớ Tiểu Gạo Nếp.”
“Ngày mai là trở về.” Giang Thần Hy nói.
Tô Lê gật gật đầu.
Hai người nói một lúc, Giang Thần Hy lấy bình rượu rót cho cô một ít, nói: “Không ngủ được thì uống chút rượu đi.”
… …
Giang Thần Hy từ Giang gia về chưa được hai ngày thì phải đi huyện Bin Giang công tác.
Sân gôn tại một câu lạc bộ cao cấp ở Bin Giang:
Giang Thần Hy từ từ dừng lại, anh đứng ở phía sau Trần Miễn, nhìn anh đánh một cú gôn rất đẹp, liền cổ vũ.
Trần Miễn khẽ quay đầu lại nhìn Giang Thần Hy, ánh nhìn của Giang Thần Hy lại nhìn ra hướng phía xa xa kia, dường như đang nhìn vê hướng quả cầu bị Trần Miễn đánh tới.
Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: “Sao , chơi một ván?”
Trần Miễn khẽ cười, nói: “Chơi gôn, tôi không thạo lắm.”
Giang Thần Hy nhẹ nói: “Anh lái xe rất giỏi.”
Trần Miễn nhẹ nhàng nói: “Đều là chuyện cũ rồi, anh lái xe cũng không hề tệ chút nào.”
Họ đã từng đấu với nhau, trong lòng Trần Miễn rất rõ, thực ra kĩ thuật lái xe của Giang Thần Hy cũng không hề tệ chút nào, ít nhất cũng khó phân thắng thua với anh được.
Giang Thần Hy tiện tay lấy một chiếc côn đánh từ trong túi ra, anh nhẹ nhàng khởi động khớp chân khớp tay của mình, anh đặt một quả bóng vào trong miệng gôn, nhẹ nhàng nói: “Thực ra không có một ai là giỏi toàn diện cả, dù sao chúng ta cũng không phải là thần thánh, anh giỏi về đua xe, còn tôi lại không bằng được anh, không phải sao? Chúng ta cũng đấu với nhau rồi, kĩ năng lái xe của anh, quả thực cũng ngang với thực lực của anh vậy.”
Trần Miễn cười nói: "Tôi đương nhiên hiểu ý của anh, có những chuyện, không phải tôi không thừa nhận thì nó không tồn tại, trong lĩnh vực kinh doanh, tôi quả thực không giỏi như anh được."
Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: "Mỗi một vòng tròn đều có quy tắc sinh tồn của nó." Nói xong, anh xoay xoay chiếc côn đánh quả bóng đi.
Đánh xong, Giang Thần Hy quay đầu lại nhìn Trần Miễn, nhẹ nhàng nói: " Nói thật lòng, hôm nay tự nhiên anh lại hẹn tôi tới đây đánh gôn với anh, nếu như đổi thành trước đây, có lẽ không chắc tôi đã tới."
Trần Miễn cười nói: "Vậy sao?"
Thực ra anh hiểu ý của Giang Thần Hy, về cơ bản thì bọn họ là đối thủ cạnh tranh nhau, và cũng không có lý do gì để hợp tác với nhau cả.
" Nhưng mà anh vẫn tới."
Giang Thần Hy "ừ" một tiếng, Giang Thần Hy nhìn quả cầu phía xa xa kia rơi xuống đất, quay lại nhìn anh nhẹ nhàng nói: " Vì Tô Lê."
Trần Miễn nghe vậy cười, sau đó nói: "Hoặc có lẽ đây cũng là lý do duy nhất để chúng ta có thể hợp tác với nhau."
Anh nhìn hướng xa xa, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết, trong lòng Tô Lê lo lắng điều gì, cô ấy không hy vọng nhất là chúng ta trở thành kẻ thù, tuy rằng chúng ta không thể đảm bảo được sau này sẽ xảy ra chuyện gì cả, nhưng mà tôi nghĩ điều tôi có thể làm được, đó là hợp tác với anh."
"Hợp tác với tôi sao?" Giang Thần Hy khẽ chau mày.
Không kinh ngạc, nhưng quả thật cũng không nghĩ tới chuyện này.
Trần Miễn nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn sau này lại thật sự biến thành quỷ như lời cô ấy nói, tôi đã bảo vệ cô ấy bao nhiêu năm nay, tôi không hy vọng kết cục cuối cùng của chúng ta lại trở nên như thế."