Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
"Mười tám người đàn ông? Tiểu Khả Nhi, như vậy quá độc ác. Đừng làm thế!"
Đường Chá lắc đầu, nói với Lâm Khả Nhi: "Những chuyện đã qua thì nên để cho nó qua đi, đừng so đo nữa."
"Nhưng mà thiếu chút nữa cô ấy đã hại em mất đi anh." Nghĩ đến đây, Lâm Khả Nhi đột nhiên run rẩy ôm chặt hông Đường Chá, không muốn buông ra dù chỉ một khắc.
Nếu như chỉ vì một người phụ nữ xấu xa mà hại cô mất đi chú Chá, cô không biết liệu mình có sống nổi hay không nữa. Suy cho cùng, chú Chá cũng là mơ ước trong mười năm qua của cô, là người cô đã chờ đợi mười năm nha.
"Trừ khi Tiểu Khả Nhi không quan tâm đến anh nữa, bằng không anh tuyệt đối sẽ không buông tay." Đường Chá nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, dịu dàng hôn lên đôi môi kiều diễm, ướt át.
"Chú Chá!" Lâm Khả Nhi thâm tình hôn trả lại. Cô cố gắng lâu như vậy, rốt cuộc cũng chiếm được trái tim chú Chá. Hiện tại chỉ còn thiếu chú Chá chủ động hiến thân nữa thôi. Cô tin tưởng, không bao lâu nữa, cô sẽ có được cái cô muốn, cô sẽ không để chú Chá chịu đựng quá lâu.
Tay nhỏ bé cũng không chịu yên phận, nghịch ngợm thăm dò vào trong quần áo bệnh nhân của Đường Chá, ở trên khuôn ngực rộng rãi cường tráng nhẹ nhàng châm lửa.
Đường Chá gầm nhẹ một tiếng, bắt lấy tay của Tiểu Khả Nhi, ngăn cản cô trêu chọc hắn. Nhưng trái lại, nụ hôn của hắn lại càng thêm cuồng nhiệt, như thể muốn đem Lâm Khả Nhi nuốt vào trong bụng.
Môi của hắn mút lấy cánh môi cô, lưỡi hắn khiêu khích hàm răng của Tiểu Khả Nhi, nhiệt tình hưởng thụ hương thơm ngọt ngào, không buông tha bất kỳ một tấc mềm mại nào.
Lâm Khả Nhi chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy hưng phấn, nhiệt độ cơ thể trở nên nóng bỏng, như muốn sôi trào. Ngực cô nóng lên, gần như không thể hô hấp. Đầu lưỡi chú Chá cố chấp cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của cô, điên cuồng dây dưa, hại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, cặp mắt xấu hổ nhìn trộm dung nhan tuấn mỹ, lãnh khốc của Đường Chá.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, quả thật chính là cực phẩm thế gian, bộ dáng hắn như vậy khiến cô mê muội thật sâu, chỉ muốn đem hắn giấu đi, không cho bất kỳ cô gái nào nhìn thấy
Có lẽ vì chú Chá quá mê người, nên cô gái diễm lệ đó mới muốn có được hắn đi?
Cũng khó trách lúc vừa mới đến Canada, Lance đã đem nàng trở thành hoa si chặn ngoài cửa, thì ra có quá nhiều cô gái mơ ước đến người đàn ông của cô.
Cô sẽ không để họ được như ý. Tới một người, đánh một người, tới một đôi, đánh một đôi.
Ai cũng đừng nghĩ tranh với cô!
Ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Khả Nhi khiến trái tim Đường Chá như ngừng đập, chỉ muốn đem cô khảm vào cơ thể mình, để trong anh có cô, trong cô có anh. Bọn họ sẽ không bao giờ tách ra, bởi vì bọn họ đã sớm hòa làm một.
Môi của hắn không tự chủ được di chuyển xuống dưới, xoẹt qua vành tai hoàn mỹ, nhạy cảm của cô, hôn xuống xương quai xanh xinh đẹp. Nóng bỏng lưu lại trên cơ thể Lâm Khả Nhi từng chuỗi vết hôn.
"Chá, ôm em." Khả Nhi đem ngực vươn lên cao, đem toàn bộ thân thể nhỏ nhắn dựa vào Đường Chá.
Lâm Khả Nhi khích lệ khiến cho Đường Chá càng thêm mê muội, hai tay của hắn không thể khống chế, chui vào váy Lâm Khả Nhi thăm dò, một đường hướng lên đẫy đà hoàn mỹ. Xúc cảm mềm mại thiếu chút nữa khiến Đường Chá phát điên. Nhất là hai tiểu anh đào trên cùng đã trở nên cứng rắn, đang nằm gọn trong bàn tay hắn, làm cho huyết mạch hắn căng phồng, kích tình nhộn nhạo.
"A Chú Chá." Lâm Khả Nhi mảnh mai ngồi phịch trong lòng Đường Chá. Mặc dù hai người đã từng triền miên cả đêm, nhưng thân thể non nớt của cô vẫn không thể thích ứng kích tình thế này. Cô không nhịn được run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng ưm rất nhẹ.
Hai tay Đường Chá vẫn không ngừng đem hai tiểu anh đào nhào nặn, ngón cái của hắn thậm chí đã bốc lên hai trái đào kia, không ngừng vuốt ve khiến chúng nhiễm màu đỏ mê người.
"Chú Chá, Khả Nhi muốn ngất xỉu." Lâm Khả Nhi bị kích tình mãnh liệt này làm cho kích động, cô nhắm mắt lại, ở trong ngực Đường Chá không ngừng run rẩy.
Đường Chá từ từ cúi đầu, đang muốn đem đôi môi nóng bỏng kia che lại, liề bị một tràng tiếng ho nhẹ cắt đứt.
Khả Nhi đỏ mặt vùi vào trong ngực Đường Chá, vô cùng ngượng ngùng, lo lắng. Người này tới thật không đúng lúc, nếu chậm lại thêm chút nữa, có lẽ chú Chá sẽ đầu hàng.
Xem ra cô còn phải tiếp tục cố gắng rồi.
Đường Chá nhanh chóng sửa sang lại quần áo cho Khả Nhi, nâng tròng mắt tinh xảo lên nhìn về phía người đang đứng ở cửa.
"Thật xin lỗi, quấy rầy khung cảnh ấm áp của hai người." Lưu Vân Thiên tỉnh táo cầm một xấp tài liệu đi vào phòng bệnh.
Nhận lấy tài liệu trong tay Lưu Vân Thiên, Đường Chá cau mày hỏi: "Là hạng mục nào mắc lỗi?"
Lưu Vân Thiên cung kính đứng ở bên cạnh Đường Chá, giọng nói có chút nặng nề nói: "Là Tổng Thống nước B tác quái, đột nhiên rút tiền đầu tư của tất cả các hạng mục . Ngân hàng đang hối thúc chúng ta , công nhân cũng thúc giục đòi tiền lương, nếu không giải quyết sớm, sợ rằng họ sẽ gây chuyện."
" Tổng thống nước B? Lần trước không phải chúng ta đã dàm phán ổn thỏa rồi sao?" Đường Chá nhíu mày hỏi.
"Tôi cũng không hiểu tại sao lại như vậy, hắn thế nhưng thà chịu bồi thường hợp đồng gấp mười lần cũng chịu thực hiện lời hứa." Sắc mặt Lưu Vân Thiên càng thêm nặng nề, có thể thấy chuyện này nghiêm trọng cỡ nào.
"Thẩm thư ký, anh trước huy động tài chính từ tổng công ty, đem vấn đề lương của công nhân giải quyết trước. Tôi sẽ sang nước B tìm tổng thống nói chuyện." Đường Chá vén chăn lên, định bước xuống đất. Nhưng thân thể Đường Chá mất máu quá nhiều, lại vừa mới tỉnh lại một ngày nên thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Lâm Khả Nhi thấy vậy, nhanh chóng chạy lại đỡ hắn, giọng cô mang theo lo lắng, bất mãn nói: "Chú Chá, anh muốn làm mình mệt chết phải không? Em không muốn làm quả phụ. Nhanh nằm lên giường cho em!"
"Không được, công ty đang cần anh." Đường Chá đáp lại cô, trong mắt thoáng qua lo âu, dường như đang rơi vào bước đường cùng.
Lâm Khả Nhi lại làm như không nghe thấy, một mực ép Đường Chá trở lại giường bệnh. Sau cùng mới mở miệng thương lượng: "Nếu anh không yên lòng, em sẽ đi cùng Lưu đại ca. Chú Chá yên tâm, Tiểu Khả Nhi mà ra tay, mọi chuyện đều có thể giải quyết."
Lâm Khả Nhi nghe Lưu Vân Thiên nhắc đến tổng thồng nước B, trong đầu cô liền thoáng qua một đêm trước kia, khi Lệ Tây Á ám sát hắn, cô đã cứu hắn một mạng vậy mà bây giờ hắn lại dám làm như vậy với Chú Chá.
Dùng ơn cứu mạng này,cô, Lâm Khả Nhi cô nhất định phải thay chú Chá xử lý tốt chuyện này.
Thân thể Đường Chá quá yếu đuối, muốn đuổi theo cũng không kịp, đành trơ mắt nhìn Lâm Khả Nhi rời đi cùng Lưu Vân Thiên.
Đường Chá lắc đầu, nói với Lâm Khả Nhi: "Những chuyện đã qua thì nên để cho nó qua đi, đừng so đo nữa."
"Nhưng mà thiếu chút nữa cô ấy đã hại em mất đi anh." Nghĩ đến đây, Lâm Khả Nhi đột nhiên run rẩy ôm chặt hông Đường Chá, không muốn buông ra dù chỉ một khắc.
Nếu như chỉ vì một người phụ nữ xấu xa mà hại cô mất đi chú Chá, cô không biết liệu mình có sống nổi hay không nữa. Suy cho cùng, chú Chá cũng là mơ ước trong mười năm qua của cô, là người cô đã chờ đợi mười năm nha.
"Trừ khi Tiểu Khả Nhi không quan tâm đến anh nữa, bằng không anh tuyệt đối sẽ không buông tay." Đường Chá nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, dịu dàng hôn lên đôi môi kiều diễm, ướt át.
"Chú Chá!" Lâm Khả Nhi thâm tình hôn trả lại. Cô cố gắng lâu như vậy, rốt cuộc cũng chiếm được trái tim chú Chá. Hiện tại chỉ còn thiếu chú Chá chủ động hiến thân nữa thôi. Cô tin tưởng, không bao lâu nữa, cô sẽ có được cái cô muốn, cô sẽ không để chú Chá chịu đựng quá lâu.
Tay nhỏ bé cũng không chịu yên phận, nghịch ngợm thăm dò vào trong quần áo bệnh nhân của Đường Chá, ở trên khuôn ngực rộng rãi cường tráng nhẹ nhàng châm lửa.
Đường Chá gầm nhẹ một tiếng, bắt lấy tay của Tiểu Khả Nhi, ngăn cản cô trêu chọc hắn. Nhưng trái lại, nụ hôn của hắn lại càng thêm cuồng nhiệt, như thể muốn đem Lâm Khả Nhi nuốt vào trong bụng.
Môi của hắn mút lấy cánh môi cô, lưỡi hắn khiêu khích hàm răng của Tiểu Khả Nhi, nhiệt tình hưởng thụ hương thơm ngọt ngào, không buông tha bất kỳ một tấc mềm mại nào.
Lâm Khả Nhi chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy hưng phấn, nhiệt độ cơ thể trở nên nóng bỏng, như muốn sôi trào. Ngực cô nóng lên, gần như không thể hô hấp. Đầu lưỡi chú Chá cố chấp cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của cô, điên cuồng dây dưa, hại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, cặp mắt xấu hổ nhìn trộm dung nhan tuấn mỹ, lãnh khốc của Đường Chá.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, quả thật chính là cực phẩm thế gian, bộ dáng hắn như vậy khiến cô mê muội thật sâu, chỉ muốn đem hắn giấu đi, không cho bất kỳ cô gái nào nhìn thấy
Có lẽ vì chú Chá quá mê người, nên cô gái diễm lệ đó mới muốn có được hắn đi?
Cũng khó trách lúc vừa mới đến Canada, Lance đã đem nàng trở thành hoa si chặn ngoài cửa, thì ra có quá nhiều cô gái mơ ước đến người đàn ông của cô.
Cô sẽ không để họ được như ý. Tới một người, đánh một người, tới một đôi, đánh một đôi.
Ai cũng đừng nghĩ tranh với cô!
Ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Khả Nhi khiến trái tim Đường Chá như ngừng đập, chỉ muốn đem cô khảm vào cơ thể mình, để trong anh có cô, trong cô có anh. Bọn họ sẽ không bao giờ tách ra, bởi vì bọn họ đã sớm hòa làm một.
Môi của hắn không tự chủ được di chuyển xuống dưới, xoẹt qua vành tai hoàn mỹ, nhạy cảm của cô, hôn xuống xương quai xanh xinh đẹp. Nóng bỏng lưu lại trên cơ thể Lâm Khả Nhi từng chuỗi vết hôn.
"Chá, ôm em." Khả Nhi đem ngực vươn lên cao, đem toàn bộ thân thể nhỏ nhắn dựa vào Đường Chá.
Lâm Khả Nhi khích lệ khiến cho Đường Chá càng thêm mê muội, hai tay của hắn không thể khống chế, chui vào váy Lâm Khả Nhi thăm dò, một đường hướng lên đẫy đà hoàn mỹ. Xúc cảm mềm mại thiếu chút nữa khiến Đường Chá phát điên. Nhất là hai tiểu anh đào trên cùng đã trở nên cứng rắn, đang nằm gọn trong bàn tay hắn, làm cho huyết mạch hắn căng phồng, kích tình nhộn nhạo.
"A Chú Chá." Lâm Khả Nhi mảnh mai ngồi phịch trong lòng Đường Chá. Mặc dù hai người đã từng triền miên cả đêm, nhưng thân thể non nớt của cô vẫn không thể thích ứng kích tình thế này. Cô không nhịn được run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng ưm rất nhẹ.
Hai tay Đường Chá vẫn không ngừng đem hai tiểu anh đào nhào nặn, ngón cái của hắn thậm chí đã bốc lên hai trái đào kia, không ngừng vuốt ve khiến chúng nhiễm màu đỏ mê người.
"Chú Chá, Khả Nhi muốn ngất xỉu." Lâm Khả Nhi bị kích tình mãnh liệt này làm cho kích động, cô nhắm mắt lại, ở trong ngực Đường Chá không ngừng run rẩy.
Đường Chá từ từ cúi đầu, đang muốn đem đôi môi nóng bỏng kia che lại, liề bị một tràng tiếng ho nhẹ cắt đứt.
Khả Nhi đỏ mặt vùi vào trong ngực Đường Chá, vô cùng ngượng ngùng, lo lắng. Người này tới thật không đúng lúc, nếu chậm lại thêm chút nữa, có lẽ chú Chá sẽ đầu hàng.
Xem ra cô còn phải tiếp tục cố gắng rồi.
Đường Chá nhanh chóng sửa sang lại quần áo cho Khả Nhi, nâng tròng mắt tinh xảo lên nhìn về phía người đang đứng ở cửa.
"Thật xin lỗi, quấy rầy khung cảnh ấm áp của hai người." Lưu Vân Thiên tỉnh táo cầm một xấp tài liệu đi vào phòng bệnh.
Nhận lấy tài liệu trong tay Lưu Vân Thiên, Đường Chá cau mày hỏi: "Là hạng mục nào mắc lỗi?"
Lưu Vân Thiên cung kính đứng ở bên cạnh Đường Chá, giọng nói có chút nặng nề nói: "Là Tổng Thống nước B tác quái, đột nhiên rút tiền đầu tư của tất cả các hạng mục . Ngân hàng đang hối thúc chúng ta , công nhân cũng thúc giục đòi tiền lương, nếu không giải quyết sớm, sợ rằng họ sẽ gây chuyện."
" Tổng thống nước B? Lần trước không phải chúng ta đã dàm phán ổn thỏa rồi sao?" Đường Chá nhíu mày hỏi.
"Tôi cũng không hiểu tại sao lại như vậy, hắn thế nhưng thà chịu bồi thường hợp đồng gấp mười lần cũng chịu thực hiện lời hứa." Sắc mặt Lưu Vân Thiên càng thêm nặng nề, có thể thấy chuyện này nghiêm trọng cỡ nào.
"Thẩm thư ký, anh trước huy động tài chính từ tổng công ty, đem vấn đề lương của công nhân giải quyết trước. Tôi sẽ sang nước B tìm tổng thống nói chuyện." Đường Chá vén chăn lên, định bước xuống đất. Nhưng thân thể Đường Chá mất máu quá nhiều, lại vừa mới tỉnh lại một ngày nên thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Lâm Khả Nhi thấy vậy, nhanh chóng chạy lại đỡ hắn, giọng cô mang theo lo lắng, bất mãn nói: "Chú Chá, anh muốn làm mình mệt chết phải không? Em không muốn làm quả phụ. Nhanh nằm lên giường cho em!"
"Không được, công ty đang cần anh." Đường Chá đáp lại cô, trong mắt thoáng qua lo âu, dường như đang rơi vào bước đường cùng.
Lâm Khả Nhi lại làm như không nghe thấy, một mực ép Đường Chá trở lại giường bệnh. Sau cùng mới mở miệng thương lượng: "Nếu anh không yên lòng, em sẽ đi cùng Lưu đại ca. Chú Chá yên tâm, Tiểu Khả Nhi mà ra tay, mọi chuyện đều có thể giải quyết."
Lâm Khả Nhi nghe Lưu Vân Thiên nhắc đến tổng thồng nước B, trong đầu cô liền thoáng qua một đêm trước kia, khi Lệ Tây Á ám sát hắn, cô đã cứu hắn một mạng vậy mà bây giờ hắn lại dám làm như vậy với Chú Chá.
Dùng ơn cứu mạng này,cô, Lâm Khả Nhi cô nhất định phải thay chú Chá xử lý tốt chuyện này.
Thân thể Đường Chá quá yếu đuối, muốn đuổi theo cũng không kịp, đành trơ mắt nhìn Lâm Khả Nhi rời đi cùng Lưu Vân Thiên.