Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Lâm Khả Nhi ngồi ở trong phòng Đường Chá đợi anh trở lại, nhưng đứng ngồi không yên hết đi qua trái rồi lại đi qua phải. Nghe Chị Liêu nói tối nay anh đi xã giao, định là không muốn làm phiền anh, nhưng đợi đến nửa đêm cũng không thấy bóng dáng của anh. Vì vậy Lâm Khả Nhi lấy điện thoại di động bấm số Đường Chá, nhưng không ngờ nghe được anh nói "Cứu tôi!" Nghe âm thanh từ điện thoại, cô rất lo sợ, sau đó nói gì cũng không nghe được Đường Chá trả lời .
Lo lắng, cô nhanh chân trở về phòng của mình, từ trong bao Lâm Khả Nhi lấy ra một dụng cụ tinh xảo, mở ra nhìn vào màn ảnh nhỏ, trong màn hình hiện lên hình ảnh một căn phòng tắm rộng rãi, trên đất có một người phụ nữ xinh đẹp, mà cách người phụ nữ xinh đẹp này không xa vương vãi mấy bộ quần áo, đôi mắt tinh của Lâm Khả Nhi vừa nhìn thấy tây trang màu gỉ sét sắc và cà vạt màu bạc, lo lắng hô một tiếng: "Anh Chá!"
Đó là quần áo của chú Chá , chắc hẳn chú Chá ở trong đó.
Lâm Khả Nhi nén lệ bấm số Lưu Vân Thiên : "Anh Thẩm, anh Chá đã xảy ra chuyện, anh mau tới giúp em."
Mới vừa cùng Liêu Phàm hoan ái xong, Lưu Vân Thiên còn không kịp lấy hơi, bị một câu nói của Lâm Khả Nhi túm ra cửa nhà.
Xe nhanh chóng lái đến biệt thự, còn chưa có dừng hẳn, Lâm Khả Nhi đã đeo túi xách ngồi lên xe.
"Anh Thẩm, anh đi về phía nam, em chỉ đường cho anh." Lâm Khả Nhi điều chỉnh dụng cụ, trên màn ảnh xuất hiện một tọa độ , điểm đỏ trên màn hình đang nhảy nhót .
Lưu Vân Thiên trấn tĩnh khởi động xe hơi, chạy về hướng Lâm Khả Nhi chỉ .
Khi Lâm Khả Nhi chạy tới phòng khách sạn, Đường Chá như một pho tượng đất bộ dạng tê liệt ngã trên mặt đất. Không để ý ngượng ngùng, Lâm Khả Nhi nhào tới bên cạnh anh gọi : "Anh Chá, anh tỉnh lại! Tiểu Khả Nhi đến rồi!"
Nhưng Đường Chá trên đất không hề chớp mắt.
"Khả Nhi, tổng giám đốc mất máu quá nhiều, phải gấp đưa vào bệnh viện." Lưu Vân Thiên vỗ vỗ bả vai Lâm Khả Nhi, tỉnh táo nói.
Lâm Khả Nhi lúc này mới tỉnh táo lại, lau nước mắt, đối với Lưu Vân Thiên nói: "Anh Thẩm, anh phải giúp em."
Lưu Vân Thiên gật đầu một cái, anh giúp Đường Chá mặc quần áo tử tế, liền cùng Lâm Khả Nhi nâng thân thể cao lớn của Đường Chá rời đi.
Ở bệnh viện trong phòng bệnh đặc biệt, sắc mặt Đường Chá tái nhợt nằm ở trên giường bệnh.
Lâm Khả Nhi nằm bệnh cạnh giường bệnh, tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay Đường Chá, lo âu nhìn: "Anh Chá, anh nhất định phải tỉnh lại không được nằm mãi như thế, chẳng những Thượng Đế không cho phép, tiểu Khả Nhi cũng sẽ không đồng ý! Anh Chá, mặt trời cũng mọc đến cổ rồi, sao anh còn không tỉnh lại ? Không cho tiếp tục ngủ nướng nữa!"
Nói xong lời cuối cùng, Lâm Khả Nhi trừng đôi mắt đẹp linh động, hung tợn uy hiếp.
Không biết có phải là do bị cô uy hiếp, con mắt khép chặt của Đường Chá chợt bắt đầu nhẹ nhàng chớp động.
Lâm Khả Nhi khẩn trương nhìn anh, hưng phấn nói: "Anh Chá, anh nếu cứ tiếp tục không tỉnh, em sẽ không nhớ anh! Em muốn đi tìm Bắc Dã Thương, đi tìm hoàng tử xấu xa, về sau không để ý tới anh nữa!"
"Không cho" trong miệng Đường Chá phát ra âm thanh khàn khàn.
Nghe được lời nói Đường Chá, nước mắt trên mặt Lâm Khả Nhi kích động chảy xuống. Cô nhào vào ngực Đường Chá, hưng phấn nói: "Anh Chá, anh đã tỉnh lại, ai tiểu Khả Nhi cũng không tìm, ngoan ngoãn sống ở bên cạnh anh."
"Em là của anh!" Đường Chá có chút bá đạo nói, mặc dù âm thanh của anh nghe có chút yếu ớt, nhưng giọng nói cường thế làm cho người ta cảm nhận được sự bá đạo của anh.
"Anh Chá, về sau không cho phép làm em sợ như vậy!"Mỉm cười thế nhưng trên mặt Lâm Khả Nhi nước mắt đầm đìa, cô lau nước mắt, cố nén cười nói, "Anh có biết không thiếu chút nữa anh bởi vì mất máu quá nhiều mà chết? Nếu không có em tiếp máu, cái mạng nhỏ của anh đã sớm thấy Diêm Vương rồi. Còn không mau cảm ơn em!"
Đường Chá bị nét mặt đáng yêu của tiểu Khả Nhi chọc cười, anh đưa bàn tay vừa thay cô lau nước mắt, vừa cảm ơn: "Có thật không? Xem ra bên trong cơ thể của anh đang chãy máu của tiểu Khả Nhi. Tiểu Khả Nhi, cám ơn em cứu anh."
Lâm Khả Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Nào có không có thành ý như vậy?"
Đường Chá nhàn nhạt cười nói: "Vậy tiểu Khả Nhi phải làm như thế nào để cám ơn em đây?"
Lâm Khả Nhi nghịch ngợm đến trước mặt Đường Chá, cười tà nói: "Anh đã nói đại ân không thể không báo, liền lấy thân cảm ơn thôi."
Nghe được lời nói tiểu Khả Nhi, nhìn khuôn mặt bướng bỉnh tươi cười cô giờ phút này, Đường Chá không khỏi bật cười. Anh bóp nhẹ chóp mũi xinh xắn, cưng chiều nói: "Tất cả đều nghe theo em. Chờ tiểu Khả Nhi lớn chút nữa, anh sẽ tự mình cảm ơn."
"Không cần lớn hơn nữa, hiện tại có thể rồi!" Lâm Khả Nhi nháy mắt mấy cái.
"Em xem bộ dạng hiện tại của anh thật đáng thương, đã sớm có lòng không đủ lực." Đường Chá nhún nhún vai, khàn khàn giọng nói. Mới vừa tỉnh, anh chỉ cảm thấy cả người mình không có chút sức lực, yếu đuối giống như bệnh nặng.
Nghe được lời Đường Chá nói, vốn khuôn mặt Lâm Khả Nhi đang tươi cười bỗng biến mất không thấy gì nữa, biến thành bộ dáng uất ức. Cô nén lệ nhào vào trong ngực Đường Chá: "Anh Chá, về sau anh không được làm em sợ! Anh có biết hay không, thấy dáng vẻ anh tái nhợt, lòng của tiểu Khả Nhi cảm thấy rất đau? Sau này còn không quý trọng bản thân, tiểu Khả Nhi sẽ bỏ rơi anh, vĩnh viễn cũng không để ý anh!"
Đường Chá ôm Lâm Khả Nhi thật chặt, nháy mắt, hài hước hỏi "Tiểu Khả Nhi, anh hù được em sao? Anh nói xin lỗi với em. Ngàn vạn lần không được bỏ rơi anh."
"Không cho có lần sau nữa!" Lâm Khả Nhi bá đạo ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Đường Chá. Ban đầu thấy bộ dáng tái nhợt vô lực của anh, cô thấy vô cùng khó chịu.
Cô thậm chí muốn thay thế anh nằm ở trên giường bệnh.
"Sẽ không." Đường Chá lắc đầu một cái, đem đầu Lâm Khả Nhi tựa trước ngực mình, ôm thật chặt.
"Nếu lại có người bỏ thuốc cho anh, anh trực tiếp đem người đó đụng ngã, tiểu Khả Nhi sẽ không trách anh." Đột nhiên Lâm Khả Nhi lộ ra nụ cười xấu xa nghịch ngợm nói.
"Đứa nhỏ tinh nghịch." Đường Chá bất đắc dĩ thở dài.
Lâm Khả Nhi đột nhiên nghịch ngợm cười đẩy thân thể Đường Chá ra , nâng anh nằm đầu giường: "Ngồi dậy em cho anh ăn. Khả Nhi nhất định phải đem anh khôi phục dáng vẻ uy tráng mạnh như rồng hổ như cũ."
Lo lắng, cô nhanh chân trở về phòng của mình, từ trong bao Lâm Khả Nhi lấy ra một dụng cụ tinh xảo, mở ra nhìn vào màn ảnh nhỏ, trong màn hình hiện lên hình ảnh một căn phòng tắm rộng rãi, trên đất có một người phụ nữ xinh đẹp, mà cách người phụ nữ xinh đẹp này không xa vương vãi mấy bộ quần áo, đôi mắt tinh của Lâm Khả Nhi vừa nhìn thấy tây trang màu gỉ sét sắc và cà vạt màu bạc, lo lắng hô một tiếng: "Anh Chá!"
Đó là quần áo của chú Chá , chắc hẳn chú Chá ở trong đó.
Lâm Khả Nhi nén lệ bấm số Lưu Vân Thiên : "Anh Thẩm, anh Chá đã xảy ra chuyện, anh mau tới giúp em."
Mới vừa cùng Liêu Phàm hoan ái xong, Lưu Vân Thiên còn không kịp lấy hơi, bị một câu nói của Lâm Khả Nhi túm ra cửa nhà.
Xe nhanh chóng lái đến biệt thự, còn chưa có dừng hẳn, Lâm Khả Nhi đã đeo túi xách ngồi lên xe.
"Anh Thẩm, anh đi về phía nam, em chỉ đường cho anh." Lâm Khả Nhi điều chỉnh dụng cụ, trên màn ảnh xuất hiện một tọa độ , điểm đỏ trên màn hình đang nhảy nhót .
Lưu Vân Thiên trấn tĩnh khởi động xe hơi, chạy về hướng Lâm Khả Nhi chỉ .
Khi Lâm Khả Nhi chạy tới phòng khách sạn, Đường Chá như một pho tượng đất bộ dạng tê liệt ngã trên mặt đất. Không để ý ngượng ngùng, Lâm Khả Nhi nhào tới bên cạnh anh gọi : "Anh Chá, anh tỉnh lại! Tiểu Khả Nhi đến rồi!"
Nhưng Đường Chá trên đất không hề chớp mắt.
"Khả Nhi, tổng giám đốc mất máu quá nhiều, phải gấp đưa vào bệnh viện." Lưu Vân Thiên vỗ vỗ bả vai Lâm Khả Nhi, tỉnh táo nói.
Lâm Khả Nhi lúc này mới tỉnh táo lại, lau nước mắt, đối với Lưu Vân Thiên nói: "Anh Thẩm, anh phải giúp em."
Lưu Vân Thiên gật đầu một cái, anh giúp Đường Chá mặc quần áo tử tế, liền cùng Lâm Khả Nhi nâng thân thể cao lớn của Đường Chá rời đi.
Ở bệnh viện trong phòng bệnh đặc biệt, sắc mặt Đường Chá tái nhợt nằm ở trên giường bệnh.
Lâm Khả Nhi nằm bệnh cạnh giường bệnh, tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay Đường Chá, lo âu nhìn: "Anh Chá, anh nhất định phải tỉnh lại không được nằm mãi như thế, chẳng những Thượng Đế không cho phép, tiểu Khả Nhi cũng sẽ không đồng ý! Anh Chá, mặt trời cũng mọc đến cổ rồi, sao anh còn không tỉnh lại ? Không cho tiếp tục ngủ nướng nữa!"
Nói xong lời cuối cùng, Lâm Khả Nhi trừng đôi mắt đẹp linh động, hung tợn uy hiếp.
Không biết có phải là do bị cô uy hiếp, con mắt khép chặt của Đường Chá chợt bắt đầu nhẹ nhàng chớp động.
Lâm Khả Nhi khẩn trương nhìn anh, hưng phấn nói: "Anh Chá, anh nếu cứ tiếp tục không tỉnh, em sẽ không nhớ anh! Em muốn đi tìm Bắc Dã Thương, đi tìm hoàng tử xấu xa, về sau không để ý tới anh nữa!"
"Không cho" trong miệng Đường Chá phát ra âm thanh khàn khàn.
Nghe được lời nói Đường Chá, nước mắt trên mặt Lâm Khả Nhi kích động chảy xuống. Cô nhào vào ngực Đường Chá, hưng phấn nói: "Anh Chá, anh đã tỉnh lại, ai tiểu Khả Nhi cũng không tìm, ngoan ngoãn sống ở bên cạnh anh."
"Em là của anh!" Đường Chá có chút bá đạo nói, mặc dù âm thanh của anh nghe có chút yếu ớt, nhưng giọng nói cường thế làm cho người ta cảm nhận được sự bá đạo của anh.
"Anh Chá, về sau không cho phép làm em sợ như vậy!"Mỉm cười thế nhưng trên mặt Lâm Khả Nhi nước mắt đầm đìa, cô lau nước mắt, cố nén cười nói, "Anh có biết không thiếu chút nữa anh bởi vì mất máu quá nhiều mà chết? Nếu không có em tiếp máu, cái mạng nhỏ của anh đã sớm thấy Diêm Vương rồi. Còn không mau cảm ơn em!"
Đường Chá bị nét mặt đáng yêu của tiểu Khả Nhi chọc cười, anh đưa bàn tay vừa thay cô lau nước mắt, vừa cảm ơn: "Có thật không? Xem ra bên trong cơ thể của anh đang chãy máu của tiểu Khả Nhi. Tiểu Khả Nhi, cám ơn em cứu anh."
Lâm Khả Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Nào có không có thành ý như vậy?"
Đường Chá nhàn nhạt cười nói: "Vậy tiểu Khả Nhi phải làm như thế nào để cám ơn em đây?"
Lâm Khả Nhi nghịch ngợm đến trước mặt Đường Chá, cười tà nói: "Anh đã nói đại ân không thể không báo, liền lấy thân cảm ơn thôi."
Nghe được lời nói tiểu Khả Nhi, nhìn khuôn mặt bướng bỉnh tươi cười cô giờ phút này, Đường Chá không khỏi bật cười. Anh bóp nhẹ chóp mũi xinh xắn, cưng chiều nói: "Tất cả đều nghe theo em. Chờ tiểu Khả Nhi lớn chút nữa, anh sẽ tự mình cảm ơn."
"Không cần lớn hơn nữa, hiện tại có thể rồi!" Lâm Khả Nhi nháy mắt mấy cái.
"Em xem bộ dạng hiện tại của anh thật đáng thương, đã sớm có lòng không đủ lực." Đường Chá nhún nhún vai, khàn khàn giọng nói. Mới vừa tỉnh, anh chỉ cảm thấy cả người mình không có chút sức lực, yếu đuối giống như bệnh nặng.
Nghe được lời Đường Chá nói, vốn khuôn mặt Lâm Khả Nhi đang tươi cười bỗng biến mất không thấy gì nữa, biến thành bộ dáng uất ức. Cô nén lệ nhào vào trong ngực Đường Chá: "Anh Chá, về sau anh không được làm em sợ! Anh có biết hay không, thấy dáng vẻ anh tái nhợt, lòng của tiểu Khả Nhi cảm thấy rất đau? Sau này còn không quý trọng bản thân, tiểu Khả Nhi sẽ bỏ rơi anh, vĩnh viễn cũng không để ý anh!"
Đường Chá ôm Lâm Khả Nhi thật chặt, nháy mắt, hài hước hỏi "Tiểu Khả Nhi, anh hù được em sao? Anh nói xin lỗi với em. Ngàn vạn lần không được bỏ rơi anh."
"Không cho có lần sau nữa!" Lâm Khả Nhi bá đạo ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Đường Chá. Ban đầu thấy bộ dáng tái nhợt vô lực của anh, cô thấy vô cùng khó chịu.
Cô thậm chí muốn thay thế anh nằm ở trên giường bệnh.
"Sẽ không." Đường Chá lắc đầu một cái, đem đầu Lâm Khả Nhi tựa trước ngực mình, ôm thật chặt.
"Nếu lại có người bỏ thuốc cho anh, anh trực tiếp đem người đó đụng ngã, tiểu Khả Nhi sẽ không trách anh." Đột nhiên Lâm Khả Nhi lộ ra nụ cười xấu xa nghịch ngợm nói.
"Đứa nhỏ tinh nghịch." Đường Chá bất đắc dĩ thở dài.
Lâm Khả Nhi đột nhiên nghịch ngợm cười đẩy thân thể Đường Chá ra , nâng anh nằm đầu giường: "Ngồi dậy em cho anh ăn. Khả Nhi nhất định phải đem anh khôi phục dáng vẻ uy tráng mạnh như rồng hổ như cũ."