Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Lâm Khả Nhi buông Ngõa Luân Nặc ra, nhào về phía Đường Chá đang chỉnh trang lại y phục. Cô tươi cười ôm chặt lấy eo lưng Đường Chá: "Chá thúc thúc, Khả Nhi rất rất nhớ người".
"Nhớ tới ta? Vậy mà lại chơi đùa ở bên ngoài nhiều ngày như vậy không chịu về?" Đường Chá nhếch mày lên, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn cô.
Lâm Khả Nhi bĩu môi, tức giận nói: "Chỉ tại Phí Phí! Nếu không phải là hắn thì người ta cũng không bị đụng đến mất trí nhớ!"
Ngõa Luân Nặc cùng Đường Chá vô cùng kinh ngạc hỏi ngược lại: "Khả Nhi bị mất trí nhớ sao? Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Người ta bị Phí Phí đụng bị thương, ngay cả mình là ai cũng không nhớ, chẳng còn cách nào khác là phải ở nhờ nhà hắn á", cô gãi gãi đầu cười mỉa.
Nhìn Lâm Khả Nhi giống như đang nói đùa, Đường Chá lo lắng kiểm tra đầu cô: "Khả Nhi, đụng vào đâu? Có nghiêm trọng không?"
Lâm Khả Nhi kéo tay Đường Chá, dí dỏm nói: "Nếu là nghiêm trọng thì người làm sao còn thấy người ta?"
"Không sao thì thật tốt!" Đường Chá đột nhiên ôm Lâm Khả Nhi xiết vào trong lòng, thật chặt, giữa hai người không còn bất kỳ khoảng cách nào nữa, thậm vì ngón tay anh vì dùng quá sức mà trở nên trắng bệch.
Nép sát vào lồng ngực anh Lâm Khả Nhi thậm chí còn thấy anh đang run rẩy.
Anh lo lắng cho cô sao? Đây chẳng phải là cô ở trong lòng Đường Chá rất quan trọng sao? Rất quan trọng? Có quan trọng hơn Lệ Tây Á không?
"Hai người này không thấy ngán sao? Vừa gặp nhau đã ôm chặt không buông? Ngõa Luân Nặc cười cười, nháy mắt nhạo báng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi đỏ bừng giống như một đóa hoa kiều diễm đang nở rộ.
Đường Chá hơi xấu hổ đẩy Lâm Khả Nhi ra, khép hờ mắt ngồi xuống ghế.
"Chú Ngõa Luân Nặc!", Lâm Khả Nhi dậm chân phản đối. Cô thật vất vả mới có thể cùng anh thân thiết như vậy lại bị chú Ngõa Luân Nặc phá bĩnh.
Ngõa Luân Nặc cười ha ha xin lỗi Lâm Khả Nhi nói: "Cứ coi như chú không tồn tại đi, Khả Nhi, mấy người cứ tiếp tục đi!".
"Hừ! Trở về con sẽ bảo chị Hoàn Nhi không để ý đến chú nữa". Lâm Khả Nhi ngẩng đầu lên, ra oai ngồi xuống bên cạnh Đường Chá.
"Ngàn vạn lần không được! Tiểu công chúa của tôi, tiểu tổ tông của tôi, xin con đấy! Con không biết chú Ngõa Luân Nặc còn được gọi là "hiếu phu" sao?" Ngõa Luân Nặc hoảng sợ nói.
"Hiếu phu?" Nghe Ngõa Luân Nặc nói, Đường Chá không khỏi bật cười, anh không thể tưởng tượng được một tên trùm Mafia Ý lợi hại uy mãnh như vậy đứng trước một phụ nữ lại ăn nói khép nép sẽ ra cái bộ dạng gì nữa.
Lâm Khả Nhi che che cái miệng nhỏ nhắn cười, cô trầm ngâm một hồi rồi nói: "Nếu tâm tình của con không tốt thì nhất định sẽ khiến chị Hoàn Nhi ngủ cùng con một tháng".
"Một tháng? Khả Nhi, như vậy thì thà con giết chú đi còn hơn". Ngõa Luân Nặc khoa trương nói, giống như nếu một tháng không cho ông đụng vào vợ yêu là một chuyện vô cùng đau khổ vậy.
Lâm Khả Nhi chống nạnh, hung ác uy hiếp Ngõa Luân Nặc: "Không muốn con nói còn không chuyên tâm lái phi cơ đi! Chú chuyên tâm vào đi!".
Ngõa Luân Nặc không nói tiếng nào nữa, Lâm Khả Nhi mới hài lòng rúc vào bả vai Đường Chá, nhấc chân gác lên chiếc ghế bên cạnh, thoải mái nói: "Ai da! Cuối cùng cũng được về nhà rồi".
Đường Chá vuốt nhẹ mái tóc cô, trong đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng không dễ phát hiện: "Khả Nhi, nếu mệt thì nằm nghỉ đi, khi nào đến nơi thúc thúc sẽ gọi".
"Chá thúc thúc, ôm người ta". Lâm Khả Nhi từ trong ngực Đường Chá ngẩng lên, đôi mắt thông minh nhìn anh, ánh mắt như mê hoặc lòng người.
Đường Chá ôm thân thể cô vào trong lồng ngực, đặt lên chân mình, dịu dàng nói: "Ngủ đi!".
Lâm Khả Nhi nở nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng nhắm mắt lại ngủ.
Thật nhớ lồng ngực của Chá thúc thúc, lồng ngực rộng rãi này từ nay về sau chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.
"Nhớ tới ta? Vậy mà lại chơi đùa ở bên ngoài nhiều ngày như vậy không chịu về?" Đường Chá nhếch mày lên, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn cô.
Lâm Khả Nhi bĩu môi, tức giận nói: "Chỉ tại Phí Phí! Nếu không phải là hắn thì người ta cũng không bị đụng đến mất trí nhớ!"
Ngõa Luân Nặc cùng Đường Chá vô cùng kinh ngạc hỏi ngược lại: "Khả Nhi bị mất trí nhớ sao? Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Người ta bị Phí Phí đụng bị thương, ngay cả mình là ai cũng không nhớ, chẳng còn cách nào khác là phải ở nhờ nhà hắn á", cô gãi gãi đầu cười mỉa.
Nhìn Lâm Khả Nhi giống như đang nói đùa, Đường Chá lo lắng kiểm tra đầu cô: "Khả Nhi, đụng vào đâu? Có nghiêm trọng không?"
Lâm Khả Nhi kéo tay Đường Chá, dí dỏm nói: "Nếu là nghiêm trọng thì người làm sao còn thấy người ta?"
"Không sao thì thật tốt!" Đường Chá đột nhiên ôm Lâm Khả Nhi xiết vào trong lòng, thật chặt, giữa hai người không còn bất kỳ khoảng cách nào nữa, thậm vì ngón tay anh vì dùng quá sức mà trở nên trắng bệch.
Nép sát vào lồng ngực anh Lâm Khả Nhi thậm chí còn thấy anh đang run rẩy.
Anh lo lắng cho cô sao? Đây chẳng phải là cô ở trong lòng Đường Chá rất quan trọng sao? Rất quan trọng? Có quan trọng hơn Lệ Tây Á không?
"Hai người này không thấy ngán sao? Vừa gặp nhau đã ôm chặt không buông? Ngõa Luân Nặc cười cười, nháy mắt nhạo báng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi đỏ bừng giống như một đóa hoa kiều diễm đang nở rộ.
Đường Chá hơi xấu hổ đẩy Lâm Khả Nhi ra, khép hờ mắt ngồi xuống ghế.
"Chú Ngõa Luân Nặc!", Lâm Khả Nhi dậm chân phản đối. Cô thật vất vả mới có thể cùng anh thân thiết như vậy lại bị chú Ngõa Luân Nặc phá bĩnh.
Ngõa Luân Nặc cười ha ha xin lỗi Lâm Khả Nhi nói: "Cứ coi như chú không tồn tại đi, Khả Nhi, mấy người cứ tiếp tục đi!".
"Hừ! Trở về con sẽ bảo chị Hoàn Nhi không để ý đến chú nữa". Lâm Khả Nhi ngẩng đầu lên, ra oai ngồi xuống bên cạnh Đường Chá.
"Ngàn vạn lần không được! Tiểu công chúa của tôi, tiểu tổ tông của tôi, xin con đấy! Con không biết chú Ngõa Luân Nặc còn được gọi là "hiếu phu" sao?" Ngõa Luân Nặc hoảng sợ nói.
"Hiếu phu?" Nghe Ngõa Luân Nặc nói, Đường Chá không khỏi bật cười, anh không thể tưởng tượng được một tên trùm Mafia Ý lợi hại uy mãnh như vậy đứng trước một phụ nữ lại ăn nói khép nép sẽ ra cái bộ dạng gì nữa.
Lâm Khả Nhi che che cái miệng nhỏ nhắn cười, cô trầm ngâm một hồi rồi nói: "Nếu tâm tình của con không tốt thì nhất định sẽ khiến chị Hoàn Nhi ngủ cùng con một tháng".
"Một tháng? Khả Nhi, như vậy thì thà con giết chú đi còn hơn". Ngõa Luân Nặc khoa trương nói, giống như nếu một tháng không cho ông đụng vào vợ yêu là một chuyện vô cùng đau khổ vậy.
Lâm Khả Nhi chống nạnh, hung ác uy hiếp Ngõa Luân Nặc: "Không muốn con nói còn không chuyên tâm lái phi cơ đi! Chú chuyên tâm vào đi!".
Ngõa Luân Nặc không nói tiếng nào nữa, Lâm Khả Nhi mới hài lòng rúc vào bả vai Đường Chá, nhấc chân gác lên chiếc ghế bên cạnh, thoải mái nói: "Ai da! Cuối cùng cũng được về nhà rồi".
Đường Chá vuốt nhẹ mái tóc cô, trong đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng không dễ phát hiện: "Khả Nhi, nếu mệt thì nằm nghỉ đi, khi nào đến nơi thúc thúc sẽ gọi".
"Chá thúc thúc, ôm người ta". Lâm Khả Nhi từ trong ngực Đường Chá ngẩng lên, đôi mắt thông minh nhìn anh, ánh mắt như mê hoặc lòng người.
Đường Chá ôm thân thể cô vào trong lồng ngực, đặt lên chân mình, dịu dàng nói: "Ngủ đi!".
Lâm Khả Nhi nở nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng nhắm mắt lại ngủ.
Thật nhớ lồng ngực của Chá thúc thúc, lồng ngực rộng rãi này từ nay về sau chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.