Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186
"Anh chưa từng bảo cô ấy yêu anh, tất cả đều là cô ấy tự nguyện." Lưu Vân Thiên giống như một con thú khốn đốn đang vùng vẫy giãy chết.
"Cũng bởi vì tất cả đều là do chị Liêu Phàm tự nguyện, cho nên anh có thể tùy ý chà đạp tình cảm của chị ấy, hành hạ trái tim yêu anh sâu đậm của chị ấy sao?" Lâm Khả Nhi trách cứ nhìn Lưu Vân Thiên. Anh Lưu như vậy căn bản không đáng giá cho chị Liêu Phàm yêu.
"Anh không có!" Lưu Vân Thiên không cam lòng lui về phía sau, quả đấm của hắn dùng sức nện lên trên tường, còn nhớ rõ lúc ấy hắn trở lại nhà Liêu Phàm tìm cô, nhưng không tìm được. Hắn muốn bồi thường cho cô, nhưng đã không có cơ hội, hắn không tìm được cô.
"Anh có! Anh để cho chị ấy ôm con của anh đau lòng rời đi, một mình chịu khổ sở. Chị ấy vẫn thiện lương, luôn cho rằng mình thực có lỗi với anh, Lưu Vân Thiên, anh không phải là người, anh làm tổn thương người phụ nữ yêu anh như vậy, nhưng mà một chút cũng không biết hối cải." Ban đầu nếu như không phải nhờ vào hai ông bà lão tốt bụng, chị Liêu Phàm cùng đứa bé sợ rằng cũng đã gặp nguy hiểm, Lưu Vân Thiên muốn gặp họ cũng không còn cơ hội.
"Phàm... cô ấy có thai sao?" Chưa từng nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy, Lưu Vân Thiên mờ mịt nhìn Lâm Khả Nhi. Nghe được tin Liêu Phàm mang thai, hắn phi thường khiếp sợ, trong lòng hối hận thậm chí có một tia kinh ngạc vui mừng.
"Là một công chúa nhỏ rất đáng yêu." Lâm Khả Nhi đắc ý lắc đầu. Thấy trong mắt Lưu Vân Thiên đều là khổ sở, cô thoáng hài lòng, xem ra anh ta cũng không phải là hoàn toàn tuyệt tình, có lẽ trong lòng hắn đối với chị Liêu Phàm có tình mà chính hắn lại không biết.
"Là một bé gái?"
"Một bé gái xinh đẹp rất giống chị Liêu Phàm. Đáng tiếc tôi sẽ không để cho anh nhìn thấy họ, bởi vì anh không xứng với họ."
"Khả Nhi, người trong lòng anh yêu là em." Lưu Vân Thiên cau chặt hai hàng lông mày, mâu thuẫn nói.
"Yêu tôi? Lưu Vân Thiên, anh thật hiểu cái gì là yêu sao? Yêu không phải là mạnh mẽ đoạt lấy." Lâm Khả Nhi lảo đảo, đem cái ghế một bên lôi tới, ngồi xuống.
"Anh yêu em! Anh biết rõ người anh yêu chính là em! Vì có thể sánh ngang cùng Đường Chá, một năm nay anh liều mạng cố gắng, rốt cuộc cũng tạo được một bầu trời của chính mình. Khả Nhi, tất cả những thứ này cũng chỉ là vì em!" Lưu Vân Thiên gầm nhẹ. Liêu Phàm đẹp hơn nữa cũng không sánh được địa vị của Khả Nhi ở trong lòng hắn. Hắn vẫn vô cùng ghen tị với Đường Chá, ghen tị anh ta có được Khả Nhi.
"Anh Lưu, anh cho rằng anh có tiền ngang với anh Chá, tôi liền sẽ yêu anh sao? Anh xem Lâm Khả Nhi tôi là loại người nào? Tôi không coi trọng tiền bạc!" Lâm Khả Nhi không kiềm được tiếc nuối lắc đầu một cái, anh Lưu ngay cả lòng của cô cũng không đoán ra, vậy mà một mực muốn yêu cô, muốn có được cô.
Là tình yêu dị dạng trong lòng khiến hắn phạm phải sai lầm lớn, vừa làm thương tổn ông xã của cô, lại làm thương tổn Liêu Phàm luôn yêu hắn, còn phá hư tình bạn giữa bọn họ.
"Tại sao anh vẫn cứ không sánh bằng Đường Chá? Tại sao?" Lưu Vân Thiên tức giận bất bình nhìn Lâm Khả Nhi. Hắn đã từng cho rằng bởi vì tài sản của chính mình so ra kém Đường Chá, bởi vì địa vị của mình không cao bằng Đường Chá, nhưng hôm nay hắn đã trở thành một thương nhân thành công mới xuất hiện trong thương giới ở Canada, tại sao ở trong mắt Khả Nhi vẫn không có sự hiện hữu của hắn.
"Không phải anh không sánh bằng anh Chá, mà là tôi chỉ thích anh ấy, những người đàn ông khác dù tôn quý hơn nữa cũng không lọt được vào mắt xanh của tôi. Giống như chị Liêu Phàm, người đàn ông kiệt xuất hơn nữa chị ấy cũng không thương, chị ấy chỉ một lòng yêu cái kẻ bạc tình này." Lâm Khả Nhi lần nữa xem thường, làm sao mà cái tên ngu ngốc Lưu Vân Thiên này vẫn không thay đổi suy nghĩ vậy chứ? Còn như vậy nữa, cô liền quyết định không để cho chị Liêu Phàm cùng hắn tái hợp.
"Liêu Phàm, cô ấy gần đây thế nào?" Lưu Vân Thiên vừa nghĩ tới Liêu Phàm dịu dàng ngọt ngào đã làm mẹ, sinh hạ một cục cưng đáng yêu, thì tim của hắn cũng có chút dao động, thật muốn nhìn cục cưng của bọn họ, thật muốn biết Liêu Phàm hiện tại như thế nào, sống có tốt không?
"Chị ấy à? Suýt nữa thì một xác hai mạng." Lâm Khả Nhi cố ý khoa trương kể tình huống rất nghiêm trọng, làm cho Lưu Vân Thiên khẩn trương.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, lúc đang nói đến một xác hai mạng, sắc mặt của Lưu Vân Thiên liền trở nên trắng bệch. Nhìn đến vẻ mặt khẩn trương ấy, Lâm Khả Nhi hả hê cười trộm.
"Liêu Phàm không có chuyện gì chứ? Khả Nhi, em nói cho anh biết đi." Lưu Vân Thiên run rẩy nắm lấy bả vai Lâm Khả Nhi, lo lắng hỏi.
Lâm Khả Nhi miệng lải nhải, tầm mắt quét qua dây trói mình, ngạo mạn hừ lạnh, ý muốn nói nếu không thả cô ra, cô sẽ không nói cho Lưu Vân Thiên.
"Anh cởi dây trói ra, em phải nói cho anh biết tình hình của Liêu Phàm." Lưu Vân Thiên tỉnh táo nói điều kiện với Lâm Khả Nhi. Sau khi nghe tin Liêu Phàm mang thai sinh con gái, hắn đột nhiên vô cùng khẩn trương, hơn nữa lại nghe thấy cô thiếu chút nữa một xác hai mạng thì hắn thế nhưng sợ đến mức trán toát mồ hôi lạnh. Hắn rất thương Liêu Phàm, đau lòng cô có thể đã phải chịu đau khổ.
Lâm Khả Nhi rốt cuộc cũng hài lòng cười lên. Cái bộ dáng hiện tại này của cô một chút cũng không giống người bị bắt cóc, ngược lại giống như tới đàm phán với Lưu Vân Thiên, mà ưu thế hiển nhiên nằm trong tay Lâm Khả Nhi.
"Xem anh khẩn trương vì chị Liêu Phàm như vậy, tôi liền miễn cưỡng trả lời anh." Lâm Khả Nhi dí dỏm nháy mắt mấy cái, chờ đợi Lưu Vân Thiên cởi trói cho mình.
Hai tay của Lưu Vân Thiên vừa muốn hướng tới chỗ thân thể bị trói chặt của Lâm Khả Nhi, liền nghe thấy từ cửa sổ truyền đến một hồi âm thanh vỡ vụn. Chỉ thấy Đường Chá như thiên thần từ bên ngoài đá nát cửa thủy tinh nhảy vào. Anh rống to nhào tới chỗ Lưu Vân Thiên: "Không được đụng đến bà xã của tao!"
Thấy Đường Chá xuất hiện, Lưu Vân Thiên sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, liền bị tay của anh đánh trúng mặt.
Đường Chá đánh ra một quyền, một quyền khác tiếp sau lại đánh về phía bụng của Lưu Vân Thiên. Lâm Khả Nhi thấy thế lập tức lên tiếng ngăn cản: "Ông xã, đừng đánh nữa."
"Em là của anh, hắn thế nhưng muốn chạm vào em, anh quyết không tha cho hắn!" Đường Chá nhìn thấy Lưu Vân Thiên liền nổi giận.
Anh đã từng xem đối phương như tâm phúc tốt nhất, người bạn hiểu anh nhất, lại bị hắn tính kế, thiếu chút nữa mất đi tiểu Khả Nhi, hắn còn cướp đi mấy vụ buôn bán của Đường thị. Mặc dù cũng không tạo thành tổn thất quá lớn đối với Đường thị, thế nhưng Lưu Vân Thiên như vậy khiến anh vô cùng bất mãn. Không giáo huấn Lưu Vân Thiên một chút, sự phẫn nộ trong lòng anh không cách nào buông xuống được.
"Ông xã, anh hiểu lầm rồi." Nghe được lời nói của Đường Chá, trong lòng Lâm Khả Nhi có một cảm giác hạnh phúc vô cùng, ông xã thật sự rất quan tâm cô. Nhưng mà hiểu lầm vẫn phải giải thích rõ ràng.
"Hiểu lầm gì chứ? Anh rõ ràng nhìn thấy bàn tay ma quỷ của hắn muốn đưa về phía em." Đường Chá níu lấy cổ áo của Lưu Vân Thiên, vung mạnh quyền muốn đánh vào khuôn mặt trầm ổn của hắn.
"Anh ngốc ơi, người ta là muốn cởi trói cho em mà, anh đừng không phân biệt tốt xấu liền đánh người." Lâm Khả Nhi hì hì một tiếng cười rộ lên. Cô ngang ngược hỏi hai người đàn ông kia : "Các anh ai muốn giúp em cởi trói? Khó chịu chết em rồi."
"Cũng bởi vì tất cả đều là do chị Liêu Phàm tự nguyện, cho nên anh có thể tùy ý chà đạp tình cảm của chị ấy, hành hạ trái tim yêu anh sâu đậm của chị ấy sao?" Lâm Khả Nhi trách cứ nhìn Lưu Vân Thiên. Anh Lưu như vậy căn bản không đáng giá cho chị Liêu Phàm yêu.
"Anh không có!" Lưu Vân Thiên không cam lòng lui về phía sau, quả đấm của hắn dùng sức nện lên trên tường, còn nhớ rõ lúc ấy hắn trở lại nhà Liêu Phàm tìm cô, nhưng không tìm được. Hắn muốn bồi thường cho cô, nhưng đã không có cơ hội, hắn không tìm được cô.
"Anh có! Anh để cho chị ấy ôm con của anh đau lòng rời đi, một mình chịu khổ sở. Chị ấy vẫn thiện lương, luôn cho rằng mình thực có lỗi với anh, Lưu Vân Thiên, anh không phải là người, anh làm tổn thương người phụ nữ yêu anh như vậy, nhưng mà một chút cũng không biết hối cải." Ban đầu nếu như không phải nhờ vào hai ông bà lão tốt bụng, chị Liêu Phàm cùng đứa bé sợ rằng cũng đã gặp nguy hiểm, Lưu Vân Thiên muốn gặp họ cũng không còn cơ hội.
"Phàm... cô ấy có thai sao?" Chưa từng nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy, Lưu Vân Thiên mờ mịt nhìn Lâm Khả Nhi. Nghe được tin Liêu Phàm mang thai, hắn phi thường khiếp sợ, trong lòng hối hận thậm chí có một tia kinh ngạc vui mừng.
"Là một công chúa nhỏ rất đáng yêu." Lâm Khả Nhi đắc ý lắc đầu. Thấy trong mắt Lưu Vân Thiên đều là khổ sở, cô thoáng hài lòng, xem ra anh ta cũng không phải là hoàn toàn tuyệt tình, có lẽ trong lòng hắn đối với chị Liêu Phàm có tình mà chính hắn lại không biết.
"Là một bé gái?"
"Một bé gái xinh đẹp rất giống chị Liêu Phàm. Đáng tiếc tôi sẽ không để cho anh nhìn thấy họ, bởi vì anh không xứng với họ."
"Khả Nhi, người trong lòng anh yêu là em." Lưu Vân Thiên cau chặt hai hàng lông mày, mâu thuẫn nói.
"Yêu tôi? Lưu Vân Thiên, anh thật hiểu cái gì là yêu sao? Yêu không phải là mạnh mẽ đoạt lấy." Lâm Khả Nhi lảo đảo, đem cái ghế một bên lôi tới, ngồi xuống.
"Anh yêu em! Anh biết rõ người anh yêu chính là em! Vì có thể sánh ngang cùng Đường Chá, một năm nay anh liều mạng cố gắng, rốt cuộc cũng tạo được một bầu trời của chính mình. Khả Nhi, tất cả những thứ này cũng chỉ là vì em!" Lưu Vân Thiên gầm nhẹ. Liêu Phàm đẹp hơn nữa cũng không sánh được địa vị của Khả Nhi ở trong lòng hắn. Hắn vẫn vô cùng ghen tị với Đường Chá, ghen tị anh ta có được Khả Nhi.
"Anh Lưu, anh cho rằng anh có tiền ngang với anh Chá, tôi liền sẽ yêu anh sao? Anh xem Lâm Khả Nhi tôi là loại người nào? Tôi không coi trọng tiền bạc!" Lâm Khả Nhi không kiềm được tiếc nuối lắc đầu một cái, anh Lưu ngay cả lòng của cô cũng không đoán ra, vậy mà một mực muốn yêu cô, muốn có được cô.
Là tình yêu dị dạng trong lòng khiến hắn phạm phải sai lầm lớn, vừa làm thương tổn ông xã của cô, lại làm thương tổn Liêu Phàm luôn yêu hắn, còn phá hư tình bạn giữa bọn họ.
"Tại sao anh vẫn cứ không sánh bằng Đường Chá? Tại sao?" Lưu Vân Thiên tức giận bất bình nhìn Lâm Khả Nhi. Hắn đã từng cho rằng bởi vì tài sản của chính mình so ra kém Đường Chá, bởi vì địa vị của mình không cao bằng Đường Chá, nhưng hôm nay hắn đã trở thành một thương nhân thành công mới xuất hiện trong thương giới ở Canada, tại sao ở trong mắt Khả Nhi vẫn không có sự hiện hữu của hắn.
"Không phải anh không sánh bằng anh Chá, mà là tôi chỉ thích anh ấy, những người đàn ông khác dù tôn quý hơn nữa cũng không lọt được vào mắt xanh của tôi. Giống như chị Liêu Phàm, người đàn ông kiệt xuất hơn nữa chị ấy cũng không thương, chị ấy chỉ một lòng yêu cái kẻ bạc tình này." Lâm Khả Nhi lần nữa xem thường, làm sao mà cái tên ngu ngốc Lưu Vân Thiên này vẫn không thay đổi suy nghĩ vậy chứ? Còn như vậy nữa, cô liền quyết định không để cho chị Liêu Phàm cùng hắn tái hợp.
"Liêu Phàm, cô ấy gần đây thế nào?" Lưu Vân Thiên vừa nghĩ tới Liêu Phàm dịu dàng ngọt ngào đã làm mẹ, sinh hạ một cục cưng đáng yêu, thì tim của hắn cũng có chút dao động, thật muốn nhìn cục cưng của bọn họ, thật muốn biết Liêu Phàm hiện tại như thế nào, sống có tốt không?
"Chị ấy à? Suýt nữa thì một xác hai mạng." Lâm Khả Nhi cố ý khoa trương kể tình huống rất nghiêm trọng, làm cho Lưu Vân Thiên khẩn trương.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, lúc đang nói đến một xác hai mạng, sắc mặt của Lưu Vân Thiên liền trở nên trắng bệch. Nhìn đến vẻ mặt khẩn trương ấy, Lâm Khả Nhi hả hê cười trộm.
"Liêu Phàm không có chuyện gì chứ? Khả Nhi, em nói cho anh biết đi." Lưu Vân Thiên run rẩy nắm lấy bả vai Lâm Khả Nhi, lo lắng hỏi.
Lâm Khả Nhi miệng lải nhải, tầm mắt quét qua dây trói mình, ngạo mạn hừ lạnh, ý muốn nói nếu không thả cô ra, cô sẽ không nói cho Lưu Vân Thiên.
"Anh cởi dây trói ra, em phải nói cho anh biết tình hình của Liêu Phàm." Lưu Vân Thiên tỉnh táo nói điều kiện với Lâm Khả Nhi. Sau khi nghe tin Liêu Phàm mang thai sinh con gái, hắn đột nhiên vô cùng khẩn trương, hơn nữa lại nghe thấy cô thiếu chút nữa một xác hai mạng thì hắn thế nhưng sợ đến mức trán toát mồ hôi lạnh. Hắn rất thương Liêu Phàm, đau lòng cô có thể đã phải chịu đau khổ.
Lâm Khả Nhi rốt cuộc cũng hài lòng cười lên. Cái bộ dáng hiện tại này của cô một chút cũng không giống người bị bắt cóc, ngược lại giống như tới đàm phán với Lưu Vân Thiên, mà ưu thế hiển nhiên nằm trong tay Lâm Khả Nhi.
"Xem anh khẩn trương vì chị Liêu Phàm như vậy, tôi liền miễn cưỡng trả lời anh." Lâm Khả Nhi dí dỏm nháy mắt mấy cái, chờ đợi Lưu Vân Thiên cởi trói cho mình.
Hai tay của Lưu Vân Thiên vừa muốn hướng tới chỗ thân thể bị trói chặt của Lâm Khả Nhi, liền nghe thấy từ cửa sổ truyền đến một hồi âm thanh vỡ vụn. Chỉ thấy Đường Chá như thiên thần từ bên ngoài đá nát cửa thủy tinh nhảy vào. Anh rống to nhào tới chỗ Lưu Vân Thiên: "Không được đụng đến bà xã của tao!"
Thấy Đường Chá xuất hiện, Lưu Vân Thiên sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, liền bị tay của anh đánh trúng mặt.
Đường Chá đánh ra một quyền, một quyền khác tiếp sau lại đánh về phía bụng của Lưu Vân Thiên. Lâm Khả Nhi thấy thế lập tức lên tiếng ngăn cản: "Ông xã, đừng đánh nữa."
"Em là của anh, hắn thế nhưng muốn chạm vào em, anh quyết không tha cho hắn!" Đường Chá nhìn thấy Lưu Vân Thiên liền nổi giận.
Anh đã từng xem đối phương như tâm phúc tốt nhất, người bạn hiểu anh nhất, lại bị hắn tính kế, thiếu chút nữa mất đi tiểu Khả Nhi, hắn còn cướp đi mấy vụ buôn bán của Đường thị. Mặc dù cũng không tạo thành tổn thất quá lớn đối với Đường thị, thế nhưng Lưu Vân Thiên như vậy khiến anh vô cùng bất mãn. Không giáo huấn Lưu Vân Thiên một chút, sự phẫn nộ trong lòng anh không cách nào buông xuống được.
"Ông xã, anh hiểu lầm rồi." Nghe được lời nói của Đường Chá, trong lòng Lâm Khả Nhi có một cảm giác hạnh phúc vô cùng, ông xã thật sự rất quan tâm cô. Nhưng mà hiểu lầm vẫn phải giải thích rõ ràng.
"Hiểu lầm gì chứ? Anh rõ ràng nhìn thấy bàn tay ma quỷ của hắn muốn đưa về phía em." Đường Chá níu lấy cổ áo của Lưu Vân Thiên, vung mạnh quyền muốn đánh vào khuôn mặt trầm ổn của hắn.
"Anh ngốc ơi, người ta là muốn cởi trói cho em mà, anh đừng không phân biệt tốt xấu liền đánh người." Lâm Khả Nhi hì hì một tiếng cười rộ lên. Cô ngang ngược hỏi hai người đàn ông kia : "Các anh ai muốn giúp em cởi trói? Khó chịu chết em rồi."