Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168
Đột nhiên Lâm Ngạo Phong thần thần bí bí tựa vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Chị, em mới vừa thấy từ cửa sổ lầu hai có một người đang chạy tới nhà chúng ta, nhìn rất quen mắt."
"Nhìn quen mắt thì nhìn quen mắt, có quan hệ gì đến chị." Lối đi bộ có nhiều người, họ đi đâu hay làm gì cũng không liên quan đến cô, thật phiền. Lâm Khả Nhi nhàm chán trợn mắt một cái.
"Có liên quan đến chị nha." Lâm Ngạo Phong hả hê ngồi ở trên ghế sa lon, liếc xéo chị mình, không nói thêm điều gì nữa.
Cùng cô có liên quan? Người nào? Đang nhàn nhã ăn khoai tây chiên Lâm Khả Nhi chợt ngồi dậy, tâm của cô đang loạn lên, liền hỏi cậu em của mình: "Tiểu ác ma, còn không mau nói cho chị biết là ai?"
Lâm Ngạo Phong cố ý chầm chậm cạo móng tay của mình, mặt cười gian xảo: "Chị không phải là không muốn nghe sao?"
Lâm Khả Nhi lập tức nhảy đến trước mặt cậu nhóc, đôi tay níu lấy cổ áo của cậu ta, hung tợn uy hiếp nói: "Tiểu ác ma, em dám không nói cho chị...chị liền đem em vứt xuống Nam Cực đi chơi với gấu."
Lâm Ngạo Phong trợn mắt một cái, bất đắc dĩ thở dài: "Chị, chị đúng là đần. Gấu phải ở Bắc cực chứ, sao lại ở Nam Cực?"
Lâm Khả Nhi bị lời nói của đứa em mình chọc giận khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, nói: "Chị đến Bắc Cực bắt một con thả vào Nam Cực chơi với em!"
Trong lòng Lâm Ngạo Phong run sợ nhìn cô: "Chị thật độc ác, Tiểu Phong Phong sao lại có người chị như chị? Em không muốn chị, em chỉ muốn chú Chá. Chú Chá, sao chú không mau một chút đi vào?"
Nghe được lời của em trai mình, thân thể Lâm Khả Nhi chợt cứng đờ, cô buông cổ áo của em trai mình ra, khẩn trương chạy vội tới trước cửa lớn. Chỉ thấy Đường Chá hùng hùng hổ hổ chạy đến cửa lớn nhà cô, còn chưa có nhấn chuông cửa liền bị cảnh vệ ngăn lại.
Anh ta vẫn dám đào thoát tới gặp cô! Cô về nhà cũng được hai ngày rồi, bây giờ anh ta còn tới tìm cô làm gì?
Tức giận tới mức nghiến răng, Lâm Khả Nhi căm tức gọi điện thoại cho phòng bảo vệ: "Đem người này đuổi đi cho tôi, không cho anh ta vào nhà một bước!"
"Dạ!" Bảo vệ lập tức cung kính trả lời.
Chỉ thấy anh ta đi ra phòng bảo vệ, đối với một gã ngăn lại Đường Chá rỉ vào tai anh ta mấy câu.
Đường Chá lo lắng giải thích: "Tôi muốn tìm tiểu thư của các người, tôi là chồng của cô ấy."
"Chồng? Tiểu thư của chúng tôi vừa li hôn, ở đâu ra chồng? Tiểu thư của chúng tôi nói rồi, cô ấy không biết tiên sinh...tiên sinh nên đi thôi." Cảnh vệ lạnh lùng nhìn vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Đường Chá.
"Tôi thật sự là chồng của cô ấy." Đường Chá gấp đến độ không biết nên giải thích thế nào, anh ta nói với cảnh vệ, "Không tin, các người báo với Lâm lão gia, ông ta sẽ biết."
Lời của anh ta còn chưa nói hết, Lâm Ngao đã nhanh chân đi ra cửa , mặt lạnh lùng đi tới trước mặt Đường Chá: "Vị tiên sinh này, cái nhà này vĩnh viễn cũng không hoan nghênh anh. Đừng để tôi động thủ, nên nhanh cút đi !"
"Ông, cháu biết sai rồi, ông để cho cháu gặp tiểu Khả Nhi." Đường Chá cầu khẩn ông lão, anh ta không nên hy vọng xa vời bọn họ có thể tha thứ cho anh ta. Lần này lỗi lầm mà anh ta phạm phải quá lớn, bọn họ không tha thứ cho anh ta cũng phải. Nhưng anh ta không thể không có tiểu Khả Nhi, bất luận như thế nào anh ta đều phải làm cho cô tha thứ, đón cô về nhà.
"Dám làm bảo bối của chúng ta khóc, cậu bị trừng phạt thật đúng tội. Đường Chá, tôi sẽ không nhận người cháu rể như cậu." Lâm Ngao vô tình phất tay một cái, hai người cảnh vệ lập tức nghe lời đi đến trước mặt Đường Chá, một trái một phải đem anh ta nhấc lên.
"Ném càng xa càng tốt, không được để cho anh ta xuất hiện trước cửa nhà ta." Lâm Ngao lạnh lùng ra lệnh, mặt uy nghiêm bộ dáng cho thấy cơn giận của anh ta đang lên rừng rực.
Cảnh vệ nghe lời mang Đường Chá ra bên ngoài, hoàn toàn không để ý tới lời cầu khẩncủa anh ta.
"Ông, tha thứ cho cháu." Bị lão nhân cự tuyệt, Đường Chá thất vọng vô cùng. Nếu như ngay cả người nhà của tiểu Khả Nhi cũng không tiếp tục ủng hộ anh ta, vậy trận đánh này anh ta không biết nên làm thế nào?
Tiểu Khả Nhi còn có thể tha thứ cho anh ta sao?
Càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng sợ hãi.
Một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân thẳng hướng vọt lên.
"Không cần kêu tôi là ông nội, tôi không có người cháu rể như cậu." Lâm Ngao hừ lạnh, vô tình cự tuyệt lời cầu khẩn của Đường Chá.
Không thèm nhìn Đường Chá bị cảnh vệ mang đi, Lâm Ngao trở về phòng. Thấy khuôn mặt mờ mịt của Lâm Khả Nhi, ông ta cười hì hì hỏi: "Tiểu Khả Nhi, hài lòng không? Ông đã thay cháu dạy dỗ cái tên đàn ông vô tình này một trận."
"Hài lòng. Anh ta dám đến nữa cứ đuổianh ta đi." Lâm Khả Nhi cắn răng, hung tợn nói.
Anh Chá thật đáng giận, thế nhưng để cho cô đợi tận hai ngày mới đến tìm cô. Trong lòng anh ta cô là gì? Người có cũng như không sao?
Nếu không bỏ được chị Liêu, liền sống ở bên người cô không nên tới!
Cô mới không lạ gì anh ta!
Loại đàn ông chần chừ không quyết này, yêu ai không muốn ai cũng không quyết được!
Thế nhưng mỗi khi nghĩ tới, lòng của cô như bị kim châm khó chịu vô cùng. Cảm thấy một cỗ chua xót, nước mắt xông lên hai mắt, cô nhanh chóng lau, ép buộc mình kiên cường: "Mình khóc cái gì? Cũng không phải là không ai muốn."
Lâm Ngao đau lòng ôm tiểu Khả Nhi, nhẹ giọng an ủi: "Đường Chá không phải đàn ông, chúng ta không cần anh ta nữa. Đi, chúng ta đi ăn. Ông phân phó phòng bếp làm cho cháu một bữa trưa phong phú. Chúng ta không cần quan tâm đến tên đàn ông vô tình đó nữa, đi ăn bữa tiệc lớn thôi."
Lâm Khả Nhi gật đầu một cái, quật cường cắn môi.
"Tiểu Khả Nhi, mau nếm thử một chút, con cá này mới mua lúc sáng, ông còn nhớ rõ đây là món mà cháu thích nhất." Ông ta yên lặng gắp một con cá đưa tới trước mặt tiểu Khả Nhi.
Vừa nghe mùi cá, cảm giác ghê tởm từ bụng Lâm Khả Nhi khuấy lên, dạ dày của cô không biết bị gì, hai ngày nay không ăn được gì.
Che miệng chạy vào phòng vệ sinh, cô ôm bồn cầu liền ói.
"Tiểu bảo bối, không phải là cháu mang thai chứ?" Lâm phu nhân nghi ngờ nhìn sang cháu gái, nói ra nghi vấn trong lòng mình .
"Mang thai?" Lâm Khả Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, cảm giác khó chịu thậm chí cũng quên mất, tin này làm cho cô khiếp sợ đến ngẩn người.
Cô thật mang thai sao?
Nếu như là thật, cô thật không may mắn. Đứa bé này tại sao sớm không tới lại tới trễ như vậy, lại đến sau khi anh Chá ném cho cô giấy thỏa thuận li hôn chứ?
Nếu cái thai này sớm tới một chút, anh Chá cũng sẽ không trách cô như vậy!
"Vậy phải làm thế nào? Bọn họ vừa li hôn, cái này" Lâm Ngao ảo não than thở.
"Còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh đi bảo tài xế, chúng ta nhanh chóng mang tiểu bảo bối đi bệnh viện." Lâm phu nhân tỉnh táo phân phó tình huống trước mắt, trong khi ông chồng của bà đang luống cuống tay không biết làm gì, mang thai là chuyện lớn, nếu đã có, sẽ phải lần nữa suy tính lại chuyện hôn nhân của cô cùng Đường Chá.
"Đúng đúng đúng!" Lâm Ngao vội vàng chạy đi kêu tài xế.
"Nhìn quen mắt thì nhìn quen mắt, có quan hệ gì đến chị." Lối đi bộ có nhiều người, họ đi đâu hay làm gì cũng không liên quan đến cô, thật phiền. Lâm Khả Nhi nhàm chán trợn mắt một cái.
"Có liên quan đến chị nha." Lâm Ngạo Phong hả hê ngồi ở trên ghế sa lon, liếc xéo chị mình, không nói thêm điều gì nữa.
Cùng cô có liên quan? Người nào? Đang nhàn nhã ăn khoai tây chiên Lâm Khả Nhi chợt ngồi dậy, tâm của cô đang loạn lên, liền hỏi cậu em của mình: "Tiểu ác ma, còn không mau nói cho chị biết là ai?"
Lâm Ngạo Phong cố ý chầm chậm cạo móng tay của mình, mặt cười gian xảo: "Chị không phải là không muốn nghe sao?"
Lâm Khả Nhi lập tức nhảy đến trước mặt cậu nhóc, đôi tay níu lấy cổ áo của cậu ta, hung tợn uy hiếp nói: "Tiểu ác ma, em dám không nói cho chị...chị liền đem em vứt xuống Nam Cực đi chơi với gấu."
Lâm Ngạo Phong trợn mắt một cái, bất đắc dĩ thở dài: "Chị, chị đúng là đần. Gấu phải ở Bắc cực chứ, sao lại ở Nam Cực?"
Lâm Khả Nhi bị lời nói của đứa em mình chọc giận khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, nói: "Chị đến Bắc Cực bắt một con thả vào Nam Cực chơi với em!"
Trong lòng Lâm Ngạo Phong run sợ nhìn cô: "Chị thật độc ác, Tiểu Phong Phong sao lại có người chị như chị? Em không muốn chị, em chỉ muốn chú Chá. Chú Chá, sao chú không mau một chút đi vào?"
Nghe được lời của em trai mình, thân thể Lâm Khả Nhi chợt cứng đờ, cô buông cổ áo của em trai mình ra, khẩn trương chạy vội tới trước cửa lớn. Chỉ thấy Đường Chá hùng hùng hổ hổ chạy đến cửa lớn nhà cô, còn chưa có nhấn chuông cửa liền bị cảnh vệ ngăn lại.
Anh ta vẫn dám đào thoát tới gặp cô! Cô về nhà cũng được hai ngày rồi, bây giờ anh ta còn tới tìm cô làm gì?
Tức giận tới mức nghiến răng, Lâm Khả Nhi căm tức gọi điện thoại cho phòng bảo vệ: "Đem người này đuổi đi cho tôi, không cho anh ta vào nhà một bước!"
"Dạ!" Bảo vệ lập tức cung kính trả lời.
Chỉ thấy anh ta đi ra phòng bảo vệ, đối với một gã ngăn lại Đường Chá rỉ vào tai anh ta mấy câu.
Đường Chá lo lắng giải thích: "Tôi muốn tìm tiểu thư của các người, tôi là chồng của cô ấy."
"Chồng? Tiểu thư của chúng tôi vừa li hôn, ở đâu ra chồng? Tiểu thư của chúng tôi nói rồi, cô ấy không biết tiên sinh...tiên sinh nên đi thôi." Cảnh vệ lạnh lùng nhìn vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Đường Chá.
"Tôi thật sự là chồng của cô ấy." Đường Chá gấp đến độ không biết nên giải thích thế nào, anh ta nói với cảnh vệ, "Không tin, các người báo với Lâm lão gia, ông ta sẽ biết."
Lời của anh ta còn chưa nói hết, Lâm Ngao đã nhanh chân đi ra cửa , mặt lạnh lùng đi tới trước mặt Đường Chá: "Vị tiên sinh này, cái nhà này vĩnh viễn cũng không hoan nghênh anh. Đừng để tôi động thủ, nên nhanh cút đi !"
"Ông, cháu biết sai rồi, ông để cho cháu gặp tiểu Khả Nhi." Đường Chá cầu khẩn ông lão, anh ta không nên hy vọng xa vời bọn họ có thể tha thứ cho anh ta. Lần này lỗi lầm mà anh ta phạm phải quá lớn, bọn họ không tha thứ cho anh ta cũng phải. Nhưng anh ta không thể không có tiểu Khả Nhi, bất luận như thế nào anh ta đều phải làm cho cô tha thứ, đón cô về nhà.
"Dám làm bảo bối của chúng ta khóc, cậu bị trừng phạt thật đúng tội. Đường Chá, tôi sẽ không nhận người cháu rể như cậu." Lâm Ngao vô tình phất tay một cái, hai người cảnh vệ lập tức nghe lời đi đến trước mặt Đường Chá, một trái một phải đem anh ta nhấc lên.
"Ném càng xa càng tốt, không được để cho anh ta xuất hiện trước cửa nhà ta." Lâm Ngao lạnh lùng ra lệnh, mặt uy nghiêm bộ dáng cho thấy cơn giận của anh ta đang lên rừng rực.
Cảnh vệ nghe lời mang Đường Chá ra bên ngoài, hoàn toàn không để ý tới lời cầu khẩncủa anh ta.
"Ông, tha thứ cho cháu." Bị lão nhân cự tuyệt, Đường Chá thất vọng vô cùng. Nếu như ngay cả người nhà của tiểu Khả Nhi cũng không tiếp tục ủng hộ anh ta, vậy trận đánh này anh ta không biết nên làm thế nào?
Tiểu Khả Nhi còn có thể tha thứ cho anh ta sao?
Càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng sợ hãi.
Một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân thẳng hướng vọt lên.
"Không cần kêu tôi là ông nội, tôi không có người cháu rể như cậu." Lâm Ngao hừ lạnh, vô tình cự tuyệt lời cầu khẩn của Đường Chá.
Không thèm nhìn Đường Chá bị cảnh vệ mang đi, Lâm Ngao trở về phòng. Thấy khuôn mặt mờ mịt của Lâm Khả Nhi, ông ta cười hì hì hỏi: "Tiểu Khả Nhi, hài lòng không? Ông đã thay cháu dạy dỗ cái tên đàn ông vô tình này một trận."
"Hài lòng. Anh ta dám đến nữa cứ đuổianh ta đi." Lâm Khả Nhi cắn răng, hung tợn nói.
Anh Chá thật đáng giận, thế nhưng để cho cô đợi tận hai ngày mới đến tìm cô. Trong lòng anh ta cô là gì? Người có cũng như không sao?
Nếu không bỏ được chị Liêu, liền sống ở bên người cô không nên tới!
Cô mới không lạ gì anh ta!
Loại đàn ông chần chừ không quyết này, yêu ai không muốn ai cũng không quyết được!
Thế nhưng mỗi khi nghĩ tới, lòng của cô như bị kim châm khó chịu vô cùng. Cảm thấy một cỗ chua xót, nước mắt xông lên hai mắt, cô nhanh chóng lau, ép buộc mình kiên cường: "Mình khóc cái gì? Cũng không phải là không ai muốn."
Lâm Ngao đau lòng ôm tiểu Khả Nhi, nhẹ giọng an ủi: "Đường Chá không phải đàn ông, chúng ta không cần anh ta nữa. Đi, chúng ta đi ăn. Ông phân phó phòng bếp làm cho cháu một bữa trưa phong phú. Chúng ta không cần quan tâm đến tên đàn ông vô tình đó nữa, đi ăn bữa tiệc lớn thôi."
Lâm Khả Nhi gật đầu một cái, quật cường cắn môi.
"Tiểu Khả Nhi, mau nếm thử một chút, con cá này mới mua lúc sáng, ông còn nhớ rõ đây là món mà cháu thích nhất." Ông ta yên lặng gắp một con cá đưa tới trước mặt tiểu Khả Nhi.
Vừa nghe mùi cá, cảm giác ghê tởm từ bụng Lâm Khả Nhi khuấy lên, dạ dày của cô không biết bị gì, hai ngày nay không ăn được gì.
Che miệng chạy vào phòng vệ sinh, cô ôm bồn cầu liền ói.
"Tiểu bảo bối, không phải là cháu mang thai chứ?" Lâm phu nhân nghi ngờ nhìn sang cháu gái, nói ra nghi vấn trong lòng mình .
"Mang thai?" Lâm Khả Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, cảm giác khó chịu thậm chí cũng quên mất, tin này làm cho cô khiếp sợ đến ngẩn người.
Cô thật mang thai sao?
Nếu như là thật, cô thật không may mắn. Đứa bé này tại sao sớm không tới lại tới trễ như vậy, lại đến sau khi anh Chá ném cho cô giấy thỏa thuận li hôn chứ?
Nếu cái thai này sớm tới một chút, anh Chá cũng sẽ không trách cô như vậy!
"Vậy phải làm thế nào? Bọn họ vừa li hôn, cái này" Lâm Ngao ảo não than thở.
"Còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh đi bảo tài xế, chúng ta nhanh chóng mang tiểu bảo bối đi bệnh viện." Lâm phu nhân tỉnh táo phân phó tình huống trước mắt, trong khi ông chồng của bà đang luống cuống tay không biết làm gì, mang thai là chuyện lớn, nếu đã có, sẽ phải lần nữa suy tính lại chuyện hôn nhân của cô cùng Đường Chá.
"Đúng đúng đúng!" Lâm Ngao vội vàng chạy đi kêu tài xế.