Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
"Không có. Cách Nhi, sẽ không chết. Chúng ta tìm được Đêm thần y rồi." Bắc Dã Thương kích động ôm sát hông của Cách Nhi. .
Nhất định là Thượng Đế nghe được âm thanh của hắn, cho nên phái thần y Đêm Cách tới cứu Cách Nhi.
Tay Cách Nhi nắm thật chặt Bắc Dã Thương, cùng hắn mười ngón tay quấn quít, một cỗ tình yêu nồng nặc ở giữa hai người chảy xuôi. Chút tình ý này khiến Duẫn nhi cảm động lau hai mắt ươn ướt : "Hảo cảm người tình yêu."
"Tiểu Duẫn , thế nào cũng sắp làm mẹ, vẫn dễ dàng sầu não như thế." Đêm Cách nhẹ điểm chóp mũi Duẫn nhi , buồn cười nhìn cô.
"Sắp làm mẹ? Cách, anh nói là em sao?" Duẫn nhi kinh ngạc há hốc mồm.
Cô mang thai sao? Cô thế nào không biết?
"Đã hơn bốn mươi ngày, cái người ngốc này thế nhưng không biết thân thể mình có biến hóa." Đêm Cách giận trách mà cười . Sâu trong mắt tràn đầy Nhu Tình.
Duẫn nhi hét lên một tiếng nhảy đến trên người Đêm Cách, đùi đẹp thon dài vòng trên eo Đêm Cách ,hai cánh tay treo đến trên cổ hắn, kích động hôn lên môi dày: "Cách, em mang thai! Anh phải làm cha á!"
"Dạ!" Đêm Cách giữ vững hông của Duẫn nhi, hoàn toàn không để ý việc bọn họ đang trước mặt Bắc Dã Thương, nhiệt tình hôn môi hồng kiều diễm , cùng với cô quấn quýt si mê ở chung một chỗ.
Cách Nhi tò mò nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi: "Thương ca ca, bọn họ là ai?"
"Ân nhân của chúng ta, Đêm thần y cùng vợ cậu ấy." Bắc Dã Thương buông lỏng thở dài một hơi. Tâm rối rắm một ngày rốt cuộc cũng buông xuống.
Nhìn Đêm Cách này chắc chắn khuôn mặt tươi cười, hắn thì biết rõ Cách Nhi của hắn sẽ không còn có nguy hiểm, Đêm Cách, cậu ta nhất định có thể chữa khỏi cho Cách Nhi.
Nằm trên ghế sa lon gọi điện thoại, sau khi Lâm Khả Nhi nghe lời nói của Bắc Dã Thương thì hưng phấn lập tức ngồi dậy, cô hưng phấn thét lên: "Thật tốt quá, chị Cách Nhi được cứu rồi a. Tôi cũng vậy thật là muốn trông thấy vị Đêm thần y này, xem hắn có phải hay không có ba đầu sáu tay, thế nhưng lợi hại như vậy."
"Đêm thần y với em không khác nhiều lắm, nhìn qua chỉ có mười tám tuổi. Thật làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, hắn hành y giống như đã vài chục năm, làm sao sẽ chỉ có mười tám tuổi?" Bắc Dã Thương càng nghĩ càng bồn chồn.
Lâm Khả Nhi nghịch ngợm cười nói: "Wing, anh hỏi hắn một chút có phải hay không là Thần Tiên từ một tiên động chạy đến ?"
"Thần Tiên? Trí tưởng tượng thật là phong phú." Bắc Dã Thương không khỏi cười lên.
Lâm Khả Nhi hướng về phía Bắc Dã Thương nói: "wing, cho tôi nhìn chị Cách Nhi , rất lâu rồi tôi không có thấy chị ấy rồi."
Bắc Dã Thương còn chưa có đem ống kính dời về phía Cách Nhi, liền nghe thấy âm thanh của Cách Nhi: "Không cần, Thương ca ca, em hiện tại rất xấu xí."
Nhìn Cách Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mất đi tóc, Bắc Dã Thương đau lòng đến đem Cách Nhi kéo vào trong ngực: "Cách Nhi, em không phải xấu xí. Em ở trong mắt anh vĩnh viễn là đẹp nhất."
"Thương ca ca, anh ở trong mắt em cũng là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới." Cách Nhi cảm động vùi mặt vào trong ngực Bắc Dã Thương .
Nghe được lời của hai người, trong mắt Lâm Khả Nhi tụ đầy hơi nước, tình cảm của hai người này thật là làm cho người ta cảm động, cô có lúc sẽ hỏi ông trời, tại sao phải bắt người xinh đẹp thiện lương như Cách Nhi bị loại bệnh này hành hạ.
Đêm Cách xuất hiện mang đến cho bọn hắn hi vọng, chị Cách Nhi được cứu rồi.
"Chị Cách Nhi, chị hãy dưỡng bệnh thật tốt, Khả Nhi chờ xem bộ dáng đẹp nhất của chị." Lâm Khả Nhi dí dỏm hướng về phía màn hình điện thoại di động nháy mắt.
"Vật nhỏ, công việc anh muốn em làm đã hoàn thành chưa?" Bắc Dã Thương cố ý căng mặt, chất vấn hỏi Lâm Khả Nhi.
"Hoàn thành á! Wing giao cho ta nhiệm vụ có thể không hoàn thành sao? hệ thống tài chính nước M đã hoàn toàn tê liệt, nếu bọn họ không hướng Trung Quốc nhận lỗi lầm, tôi liền để cho bọn họ vĩnh viễn tê liệt." Lâm Khả Nhi hả hê ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hướng bắc dã thương khoe khoang.
"Không tệ! Anh biết ngay giao nhiệm vụ cho em nhất định có thể hoàn thành viên mãn." Bắc Dã Thương hài lòng gật đầu, nhìn sang người yêu trong ngực lộ ra mệt mỏi, hắn xin lỗi nói, "Cách Nhi mệt mỏi, anh mang cô ấy đi nghỉ ngơi."
"Chăm sóc thật tốt chị Cách Nhi, bằng không tôi sẽ đến Mei Guo đánh anh!" Lâm Khả Nhi hung tợn hướng bắc dã thương phất phất quả đấm, tỏ vẻ uy hiếp.
Lời của cô khiến Cách Nhi hồi lâu không cười thổi phù một tiếng cười lên.
Ở trên thế giới này, dám nói chuyện như vậy đối với Bắc Dã Thương sợ rằng chỉ có một mình Lâm Khả Nhi .Liền cô đều đối với Thương ca ca vừa kính vừa sợ, căn bản không dám dữ dội hung ác mà đối với hắn nói chuyện như vậy.
Nhưng Thương ca ca thế nhưng một ít cũng không tức giận, chỉ là cố ý căng mặt, khiển trách cô: "Còn dám nói bậy, tôi liền khiến Đường Chá thay lòng, cả đời cũng không đi tìm em."
"Hắn yêu như thế nào thì như thế nào, tôi không cần hắn rồi!" Lâm Khả Nhi mất mác cúp điện thoại, hoàn toàn không đi để ý tới Bắc Dã Thương nói xin lỗi.
Điện thoại càng không ngừng vang lên, phiền cho cô không thể không lần nữa tiếp nhận. Chỉ nghe Bắc Dã Thương xin lỗi nói: "Khả Nhi, tức giận?"
"Người ta nào có." Lâm Khả Nhi quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn, lên tiếng phủ nhận.
Nghĩ tới chú Chá vô tình đem giấy thỏa thuận li hôn ném tới trên mặt cô, trong lòng cô thì có tức.
"Khả Nhi, em đừng gấp gáp, Đường Chá nếu là dám thay lòng, tôi liền phái ra cả nhánh quân đội áp giải hắn đến trước mặt em nhận tội." Bắc Dã Thương hung tợn nói. Lời của hắn cuối cùng đem Lâm Khả Nhi chọc cười.
"Tốt lắm, đi chăm sóc chị Cách Nhi đi." Lâm Khả Nhi cười khoát khoát tay.
Cô mới không cần trở nên đáng thương như vậy, chú Chá dám không cần cô, cô quyết sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Nhắm mắt lại đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, tiểu ác ma Lâm Ngạo Phong liền chạy tới. Hắn xấu xa mà dùng tay nắm lấy lỗ mũi chị gái, chận lại hô hấp của cô.
"Tiểu ác ma, em thật đáng đánh?" Lâm Khả Nhi đẩy tay em trai ra, khơi lên đôi mày thanh tú uy hiệp nói.
"Tiểu Phong Phong thật đáng thương, muốn cùng chị chơi lại không được " Lâm Ngạo Phong co rúm lại thân thể nhỏ bé, bộ dáng vô tội
"Ngươi đáng thương, trên thế giới này cũng không có người hạnh phúc rồi." Lâm Khả Nhi hừ nhẹ một tiếng, giễu cợt nhìn em trai.
Nếu muốn khiến tiểu ác ma này bình thường một chút, sợ rằng rất khó. Trong đầu hắn ngày ngày chứa rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, giày vò bản lãnh hạng nhất.
Đáng thương người chị này , luôn luôn phải theo sát hắn đấu trí.
Lâm Ngạo Phong không biết từ nơi nào lấy ra một bọc khoai tây chiên, nịnh hót đưa cho chị: "Chị, Tiểu Phong Phong có phải hay không thật đáng yêu a?"
"Đáng yêu cái đầu em!" Lâm Khả Nhi hung hăng gõ lên đầu em trai, sau khi nghe hắn kêu đau, cười meo meo đoạt lấy khoai tây chiên, nằm trên ghế sa lon ăn.
Nhất định là Thượng Đế nghe được âm thanh của hắn, cho nên phái thần y Đêm Cách tới cứu Cách Nhi.
Tay Cách Nhi nắm thật chặt Bắc Dã Thương, cùng hắn mười ngón tay quấn quít, một cỗ tình yêu nồng nặc ở giữa hai người chảy xuôi. Chút tình ý này khiến Duẫn nhi cảm động lau hai mắt ươn ướt : "Hảo cảm người tình yêu."
"Tiểu Duẫn , thế nào cũng sắp làm mẹ, vẫn dễ dàng sầu não như thế." Đêm Cách nhẹ điểm chóp mũi Duẫn nhi , buồn cười nhìn cô.
"Sắp làm mẹ? Cách, anh nói là em sao?" Duẫn nhi kinh ngạc há hốc mồm.
Cô mang thai sao? Cô thế nào không biết?
"Đã hơn bốn mươi ngày, cái người ngốc này thế nhưng không biết thân thể mình có biến hóa." Đêm Cách giận trách mà cười . Sâu trong mắt tràn đầy Nhu Tình.
Duẫn nhi hét lên một tiếng nhảy đến trên người Đêm Cách, đùi đẹp thon dài vòng trên eo Đêm Cách ,hai cánh tay treo đến trên cổ hắn, kích động hôn lên môi dày: "Cách, em mang thai! Anh phải làm cha á!"
"Dạ!" Đêm Cách giữ vững hông của Duẫn nhi, hoàn toàn không để ý việc bọn họ đang trước mặt Bắc Dã Thương, nhiệt tình hôn môi hồng kiều diễm , cùng với cô quấn quýt si mê ở chung một chỗ.
Cách Nhi tò mò nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi: "Thương ca ca, bọn họ là ai?"
"Ân nhân của chúng ta, Đêm thần y cùng vợ cậu ấy." Bắc Dã Thương buông lỏng thở dài một hơi. Tâm rối rắm một ngày rốt cuộc cũng buông xuống.
Nhìn Đêm Cách này chắc chắn khuôn mặt tươi cười, hắn thì biết rõ Cách Nhi của hắn sẽ không còn có nguy hiểm, Đêm Cách, cậu ta nhất định có thể chữa khỏi cho Cách Nhi.
Nằm trên ghế sa lon gọi điện thoại, sau khi Lâm Khả Nhi nghe lời nói của Bắc Dã Thương thì hưng phấn lập tức ngồi dậy, cô hưng phấn thét lên: "Thật tốt quá, chị Cách Nhi được cứu rồi a. Tôi cũng vậy thật là muốn trông thấy vị Đêm thần y này, xem hắn có phải hay không có ba đầu sáu tay, thế nhưng lợi hại như vậy."
"Đêm thần y với em không khác nhiều lắm, nhìn qua chỉ có mười tám tuổi. Thật làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, hắn hành y giống như đã vài chục năm, làm sao sẽ chỉ có mười tám tuổi?" Bắc Dã Thương càng nghĩ càng bồn chồn.
Lâm Khả Nhi nghịch ngợm cười nói: "Wing, anh hỏi hắn một chút có phải hay không là Thần Tiên từ một tiên động chạy đến ?"
"Thần Tiên? Trí tưởng tượng thật là phong phú." Bắc Dã Thương không khỏi cười lên.
Lâm Khả Nhi hướng về phía Bắc Dã Thương nói: "wing, cho tôi nhìn chị Cách Nhi , rất lâu rồi tôi không có thấy chị ấy rồi."
Bắc Dã Thương còn chưa có đem ống kính dời về phía Cách Nhi, liền nghe thấy âm thanh của Cách Nhi: "Không cần, Thương ca ca, em hiện tại rất xấu xí."
Nhìn Cách Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mất đi tóc, Bắc Dã Thương đau lòng đến đem Cách Nhi kéo vào trong ngực: "Cách Nhi, em không phải xấu xí. Em ở trong mắt anh vĩnh viễn là đẹp nhất."
"Thương ca ca, anh ở trong mắt em cũng là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới." Cách Nhi cảm động vùi mặt vào trong ngực Bắc Dã Thương .
Nghe được lời của hai người, trong mắt Lâm Khả Nhi tụ đầy hơi nước, tình cảm của hai người này thật là làm cho người ta cảm động, cô có lúc sẽ hỏi ông trời, tại sao phải bắt người xinh đẹp thiện lương như Cách Nhi bị loại bệnh này hành hạ.
Đêm Cách xuất hiện mang đến cho bọn hắn hi vọng, chị Cách Nhi được cứu rồi.
"Chị Cách Nhi, chị hãy dưỡng bệnh thật tốt, Khả Nhi chờ xem bộ dáng đẹp nhất của chị." Lâm Khả Nhi dí dỏm hướng về phía màn hình điện thoại di động nháy mắt.
"Vật nhỏ, công việc anh muốn em làm đã hoàn thành chưa?" Bắc Dã Thương cố ý căng mặt, chất vấn hỏi Lâm Khả Nhi.
"Hoàn thành á! Wing giao cho ta nhiệm vụ có thể không hoàn thành sao? hệ thống tài chính nước M đã hoàn toàn tê liệt, nếu bọn họ không hướng Trung Quốc nhận lỗi lầm, tôi liền để cho bọn họ vĩnh viễn tê liệt." Lâm Khả Nhi hả hê ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hướng bắc dã thương khoe khoang.
"Không tệ! Anh biết ngay giao nhiệm vụ cho em nhất định có thể hoàn thành viên mãn." Bắc Dã Thương hài lòng gật đầu, nhìn sang người yêu trong ngực lộ ra mệt mỏi, hắn xin lỗi nói, "Cách Nhi mệt mỏi, anh mang cô ấy đi nghỉ ngơi."
"Chăm sóc thật tốt chị Cách Nhi, bằng không tôi sẽ đến Mei Guo đánh anh!" Lâm Khả Nhi hung tợn hướng bắc dã thương phất phất quả đấm, tỏ vẻ uy hiếp.
Lời của cô khiến Cách Nhi hồi lâu không cười thổi phù một tiếng cười lên.
Ở trên thế giới này, dám nói chuyện như vậy đối với Bắc Dã Thương sợ rằng chỉ có một mình Lâm Khả Nhi .Liền cô đều đối với Thương ca ca vừa kính vừa sợ, căn bản không dám dữ dội hung ác mà đối với hắn nói chuyện như vậy.
Nhưng Thương ca ca thế nhưng một ít cũng không tức giận, chỉ là cố ý căng mặt, khiển trách cô: "Còn dám nói bậy, tôi liền khiến Đường Chá thay lòng, cả đời cũng không đi tìm em."
"Hắn yêu như thế nào thì như thế nào, tôi không cần hắn rồi!" Lâm Khả Nhi mất mác cúp điện thoại, hoàn toàn không đi để ý tới Bắc Dã Thương nói xin lỗi.
Điện thoại càng không ngừng vang lên, phiền cho cô không thể không lần nữa tiếp nhận. Chỉ nghe Bắc Dã Thương xin lỗi nói: "Khả Nhi, tức giận?"
"Người ta nào có." Lâm Khả Nhi quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn, lên tiếng phủ nhận.
Nghĩ tới chú Chá vô tình đem giấy thỏa thuận li hôn ném tới trên mặt cô, trong lòng cô thì có tức.
"Khả Nhi, em đừng gấp gáp, Đường Chá nếu là dám thay lòng, tôi liền phái ra cả nhánh quân đội áp giải hắn đến trước mặt em nhận tội." Bắc Dã Thương hung tợn nói. Lời của hắn cuối cùng đem Lâm Khả Nhi chọc cười.
"Tốt lắm, đi chăm sóc chị Cách Nhi đi." Lâm Khả Nhi cười khoát khoát tay.
Cô mới không cần trở nên đáng thương như vậy, chú Chá dám không cần cô, cô quyết sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Nhắm mắt lại đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, tiểu ác ma Lâm Ngạo Phong liền chạy tới. Hắn xấu xa mà dùng tay nắm lấy lỗ mũi chị gái, chận lại hô hấp của cô.
"Tiểu ác ma, em thật đáng đánh?" Lâm Khả Nhi đẩy tay em trai ra, khơi lên đôi mày thanh tú uy hiệp nói.
"Tiểu Phong Phong thật đáng thương, muốn cùng chị chơi lại không được " Lâm Ngạo Phong co rúm lại thân thể nhỏ bé, bộ dáng vô tội
"Ngươi đáng thương, trên thế giới này cũng không có người hạnh phúc rồi." Lâm Khả Nhi hừ nhẹ một tiếng, giễu cợt nhìn em trai.
Nếu muốn khiến tiểu ác ma này bình thường một chút, sợ rằng rất khó. Trong đầu hắn ngày ngày chứa rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, giày vò bản lãnh hạng nhất.
Đáng thương người chị này , luôn luôn phải theo sát hắn đấu trí.
Lâm Ngạo Phong không biết từ nơi nào lấy ra một bọc khoai tây chiên, nịnh hót đưa cho chị: "Chị, Tiểu Phong Phong có phải hay không thật đáng yêu a?"
"Đáng yêu cái đầu em!" Lâm Khả Nhi hung hăng gõ lên đầu em trai, sau khi nghe hắn kêu đau, cười meo meo đoạt lấy khoai tây chiên, nằm trên ghế sa lon ăn.