Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151
Sau đêm mất khống chế đó, mặc dù mỗi đêm vẫn nhiệt tình như lửa, nhưng anh Chá rốt cuộc cũng không tiến thêm một bước, đem cô hoàn toàn ăn hết. Lâm Khả Nhi bồn chồn nhìn hàng chân mày nhíu chặt của Đường Chá, nằm trên ngực anh trầm tư.
Rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ là sức quyến rũ của cô không đủ? Không thể nào a! Cô có thể cảm nhận được thân thể anh Chá cương cứng, nơi đó đã đứng thẳng giống như lều trại, nhưng anh thà chịu đựng cũng không đụng vào cô.
Chẳng lẽ vẫn là bởi vì chị Liêu Phàm sao? Anh vẫn còn đang lo lắng cho Liêu Phàm, cho nên không thể thoải mái mở lòng tiếp nhận cô sao?
Vậy sao được? Nếu như vĩnh viễn không tìm được chị Liêu Phàm, thì hạnh phúc của cô phải làm thế nào?
Cắn môi dưới, đôi mắt nghịch ngợm của Lâm Khả Nhi nheo lại, anh Chá, tiểu Khả Nhi nhất định sẽ làm cho anh lấy em, hơn nữa còn là lập tức, ngay lập tức. Rốt cuộc phải nghĩ ra biện pháp gì đây?
Dụ dỗ anh? Chiêu này đã dùng qua, không có tác dụng.
Bức hôn? Cũng không được.
Anh Chá mặc dù dịu dàng, tuy nhiên lại đặc biệt cố chấp, chuyện mà anh đã quyết định ai cũng đừng hòng thay đổi. Anh sẽ không chịu bất luận kẻ nào uy hiếp, cho dù người đó có là Lâm Khả Nhi cô, bảo bối anh thương yêu nhất.
Vậy phải làm thế nào mới tốt nhỉ?
Đưa tay đùa nghịch cái khuyên tai ngọc có khắc chữ 'Đường' ở trước ngực, Lâm Khả Nhi nhíu lại chân mày đáng yêu. Đây thật là một vấn đề khó khăn, cô nhất định phải nghĩ ra một biện pháp tốt, để dụ anh Chá đi vào cung điện hôn nhân.
Cô phải làm vợ anh, hiện tại liền muốn.
Anh Chá quá ưu tú, nếu lại chờ đợi nữa, cô sợ anh Chá sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi.
Nữ thư ký mới tới công ty ngày ngày lượn qua trước mặt anh Chá trang điểm ăn mặc xinh đẹp, nghĩ mọi cách dụ hoặc anh Chá. Nếu không phải định lực của anh cao, sợ rằng sớm đã bị nữ thư ký kia kéo lên giường á.
Anh Chá còn tưởng rằng cô không biết, thật ra thì cô đã sớm tự mình lén cài đặt máy theo dõi nên trông thấy tất cả. Cô biết anh Chá không phản bội mình thì trong lòng rất cảm động.
Cái nữ thư ký đó, nhất định phải nghĩ cách đuổi cô ta đi. Dám giành người đàn ông của Lâm Khả Nhi cô, vậy thì đừng mơ tưởng được ở lại bên cạnh anh Chá.
Bàn tay đang ôm lấy eo cô đột nhiên siết chặt, đôi môi nhiệt tình của Đường Chá lập tức dán lên tai cô: "Bà xã, đang suy nghĩ gì đó?"
Lâm Khả Nhi nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: "Đang nghĩ đến đàn ông."
Đường Chá một tay nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, dùng thanh âm tràn đầy bá đạo nói: "Không cho nghĩ đến tên đàn ông khác! Tiểu Khả Nhi, em chỉ có thể nghĩ tới anh!"
Lâm Khả Nhi cố ý ủy khuất cong cái miệng nhỏ nhắn, nũng nịu nói: "Anh Chá thật là bá đạo. Anh vừa không muốn kết hôn với em, còn không cho phép em nghĩ tới người đàn ông khác sao?"
Đường Chá một hớp cắn nuốt sạch cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, ngậm nó trong miệng nỉ non: "Không cho! Nhất định không cho nghĩ!"
Lâm Khả Nhi cười đùa ôm cổ của Đường Chá, vươn ra cái lưỡi thơm, cùng cái lưỡi mạnh mẽ của Đường Chá quấn vào nhau. Nếu anh Chá đã khơi dậy nhiệt tình, cô vậy sẽ thử một chút, xem anh có khả năng đầu hàng hay không.
Hôn càng lúc càng sâu, Lâm Khả Nhi vươn ra bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cường tráng của Đường Chá, tạo ra lửa nóng tình triều trên người anh.
Chỉ nghe thấy Đường Chá khàn khàn thở gấp cùng với tiếng gầm nhẹ không ngừng vang lên. Lấy được kết quả mong muốn, Lâm Khả Nhi không khỏi cười trộm.
Tiến thêm một bước, không biết anh Chá có thể hoàn toàn điên cuồng hay không?
Tay nhỏ bé của cô đẩy quần ngủ của Đường Chá ra, dùng chân dài đá rơi xuống.
Trong phút chốc, thân thể của hai người hoàn toàn dính vào nhau, Đường Chá cương nghị cùng với cô dịu dàng là sự kết hợp hoàn mỹ, khiến cô thẹn thùng suýt chút nữa thì né ra.
Nhưng mà là cô khơi dậy chiến hỏa, sao có thể bỏ dở nửa chừng?
Tay nhỏ bé tiếp tục trêu chọc trên người Đường Chá, môi dọc theo cổ của anh trượt xuống dưới, lướt qua hầu kết nam tính kia, đi tới chỗ xương quai xanh nổi lên. Lâm Khả Nhi nghịch ngợm dùng răng khẽ cắn nơi này, cảm nhận được làn da dưới môi mình đang run rẩy.
Kêu rên ra tiếng, Đường Chá cảm thấy mình sắp nổ tung, Lâm Khả Nhi đột nhiên chủ động làm cho anh máu huyết sôi trào, anh thật là muốn vọt vào dũng đạo chặt trất mê người kia, nhưng vừa nghĩ tới Liêu Phàm vô tội, vừa nghĩ tới mình đã tổn thương Liêu Phàm, anh liền không cách nào tiếp tục nữa.
Nhưng anh lại luyến tiếc buông tiểu Khả Nhi ra, chỉ có thể dùng môi cùng tay ở trên người cô khơi lên ngọn lửa nhiệt tình. Tay của anh thăm dò vào trong rừng cây rậm rạp của Khả Nhi, vạch ra đám cỏ dại, vuốt ve cánh hoa kiều diễm kia. Nhìn chúng ở trong tay anh nở rộ, trướng hồng, anh có một loại cảm giác tự hào. Khả Nhi là người phụ nữ của anh.
Khả Nhi khó nhịn giãy giụa thân thể, cảm thấy sâu trong hoa tâm có một loại cảm giác trống rỗng cực độ, cô rất muốn anh Chá lấp đầy cô, bất chấp tất cả đoạt lấy cô. Cô ôm lấy hông của Đường Chá, ríu rít khóc thút thít: "Ông xã, muốn em đi, Khả Nhi không chịu nổi."
"Khả Nhi", Đường Chá áy náy nhìn Khả Nhi, nếu như không thể chứng minh sự trong sạch của mình, anh quyết không đoạt lấy Khả Nhi ngây thơ. Anh cong lên ngón tay ở trong cơ thể Khả Nhi, càng không ngừng ra vào nơi hành lang mềm mại, khiến cho Khả Nhi đắm chìm trong ngọn lửa tình dục, nở rộ trong tay anh.
"A" Lâm Khả Nhi kích động ôm chặt đầu Đường Chá, đem thân thể hướng tới ngón tay anh. Những ngón tay của anh quả thật tựa như ngón tay của nghệ sĩ piano kiệt xuất, ở trong cơ thể cô tạo nên chương nhạc động lòng người, mà cô là những phím đàn, chỉ chờ anh tới gõ lên.
"Anh Chá" Khả Nhi bất mãn nũng nịu, cô đã sắp hôn mê, nhưng anh Chá vẫn không muốn cô. Đã hơn một tháng, mỗi lần anh Chá đều dùng chiêu này. Anh tại sao nhất định không chịu buông thả trong cơ thể cô?
Đường Chá đột nhiên cúi đầu, ấn môi xuống cánh hoa diễm lệ kia, nặng nề hôn mút, theo ngón tay tiến vào, lưỡi của anh cũng đồng thời ra vào hành lang chật hẹp trong cơ thể Khả Nhi, khiến cô kịch liệt thở dốc.
"Rất ngọt." Đường Chá ngẩng đầu lên, nở nụ cười tà mị tuấn mỹ với Khả Nhi, đồng thời dùng đầu lưỡi liếm đi nước mật bên môi.
"Anh Chá" Khả Nhi bất mãn ôm hông của anh, muốn dùng hoa tâm cắn nuốt sạch vật khổng lồ của anh, nhưng Đường Chá lại trốn khỏi sự trêu chọc của Khả Nhi.
"Không được dụ hoặc anh." Đường Chá lưu loát né tránh, nhất định không để cho Khả Nhi thành công.
"Anh không phải là ông xã tốt, nhất định ở bên ngoài có người khác rồi." Khả Nhi ủy khuất cong cái miệng nhỏ nhắn, vì mình thất bại mà khổ sở.
"Anh chỉ yêu Khả Nhi, cho dù có người, tên của cô ấy cũng chỉ gọi là Lâm Khả Nhi." Đường Chá che lại cái miệng nhỏ nhắn của Khả Nhi, lưỡi đem theo nước mật đưa vào miệng của cô, cùng với cái lưỡi của cô quấn lấy nhau.
Ngón tay của anh cũng không nhàn rỗi, tiếp tục ở trong vườn hoa bí mật của cô chạy nước rút, hơi rút lui lại đâm sâu vào, chọc cho Khả Nhi thét chói tai liên tiếp.
Thân thể run rẩy dần dần trở lại bình thường, Lâm Khả Nhi mệt lả nằm ở trước ngực Đường Chá, mặt mũi ửng hồng oán trách: "Anh Chá thật là xấu!"
"Thật xin lỗi, tiểu Khả Nhi, chờ anh tìm được Liêu Phàm, nhất định sẽ yêu em thật nhiều." Đường Chá không cách nào đền bù áy náy trong lòng đối với Lâm Khả Nhi, không thể làm gì khác hơn là cố nén khát vọng mãnh liệt đối với cô.
Anh bây giờ cũng rất khổ sở, cái loại hành hạ muốn lại không thể làm thật khó chịu. Nếu vẫn không tìm được Liêu Phàm, anh sợ mình sẽ điên trước mất.
Rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ là sức quyến rũ của cô không đủ? Không thể nào a! Cô có thể cảm nhận được thân thể anh Chá cương cứng, nơi đó đã đứng thẳng giống như lều trại, nhưng anh thà chịu đựng cũng không đụng vào cô.
Chẳng lẽ vẫn là bởi vì chị Liêu Phàm sao? Anh vẫn còn đang lo lắng cho Liêu Phàm, cho nên không thể thoải mái mở lòng tiếp nhận cô sao?
Vậy sao được? Nếu như vĩnh viễn không tìm được chị Liêu Phàm, thì hạnh phúc của cô phải làm thế nào?
Cắn môi dưới, đôi mắt nghịch ngợm của Lâm Khả Nhi nheo lại, anh Chá, tiểu Khả Nhi nhất định sẽ làm cho anh lấy em, hơn nữa còn là lập tức, ngay lập tức. Rốt cuộc phải nghĩ ra biện pháp gì đây?
Dụ dỗ anh? Chiêu này đã dùng qua, không có tác dụng.
Bức hôn? Cũng không được.
Anh Chá mặc dù dịu dàng, tuy nhiên lại đặc biệt cố chấp, chuyện mà anh đã quyết định ai cũng đừng hòng thay đổi. Anh sẽ không chịu bất luận kẻ nào uy hiếp, cho dù người đó có là Lâm Khả Nhi cô, bảo bối anh thương yêu nhất.
Vậy phải làm thế nào mới tốt nhỉ?
Đưa tay đùa nghịch cái khuyên tai ngọc có khắc chữ 'Đường' ở trước ngực, Lâm Khả Nhi nhíu lại chân mày đáng yêu. Đây thật là một vấn đề khó khăn, cô nhất định phải nghĩ ra một biện pháp tốt, để dụ anh Chá đi vào cung điện hôn nhân.
Cô phải làm vợ anh, hiện tại liền muốn.
Anh Chá quá ưu tú, nếu lại chờ đợi nữa, cô sợ anh Chá sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi.
Nữ thư ký mới tới công ty ngày ngày lượn qua trước mặt anh Chá trang điểm ăn mặc xinh đẹp, nghĩ mọi cách dụ hoặc anh Chá. Nếu không phải định lực của anh cao, sợ rằng sớm đã bị nữ thư ký kia kéo lên giường á.
Anh Chá còn tưởng rằng cô không biết, thật ra thì cô đã sớm tự mình lén cài đặt máy theo dõi nên trông thấy tất cả. Cô biết anh Chá không phản bội mình thì trong lòng rất cảm động.
Cái nữ thư ký đó, nhất định phải nghĩ cách đuổi cô ta đi. Dám giành người đàn ông của Lâm Khả Nhi cô, vậy thì đừng mơ tưởng được ở lại bên cạnh anh Chá.
Bàn tay đang ôm lấy eo cô đột nhiên siết chặt, đôi môi nhiệt tình của Đường Chá lập tức dán lên tai cô: "Bà xã, đang suy nghĩ gì đó?"
Lâm Khả Nhi nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: "Đang nghĩ đến đàn ông."
Đường Chá một tay nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, dùng thanh âm tràn đầy bá đạo nói: "Không cho nghĩ đến tên đàn ông khác! Tiểu Khả Nhi, em chỉ có thể nghĩ tới anh!"
Lâm Khả Nhi cố ý ủy khuất cong cái miệng nhỏ nhắn, nũng nịu nói: "Anh Chá thật là bá đạo. Anh vừa không muốn kết hôn với em, còn không cho phép em nghĩ tới người đàn ông khác sao?"
Đường Chá một hớp cắn nuốt sạch cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, ngậm nó trong miệng nỉ non: "Không cho! Nhất định không cho nghĩ!"
Lâm Khả Nhi cười đùa ôm cổ của Đường Chá, vươn ra cái lưỡi thơm, cùng cái lưỡi mạnh mẽ của Đường Chá quấn vào nhau. Nếu anh Chá đã khơi dậy nhiệt tình, cô vậy sẽ thử một chút, xem anh có khả năng đầu hàng hay không.
Hôn càng lúc càng sâu, Lâm Khả Nhi vươn ra bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cường tráng của Đường Chá, tạo ra lửa nóng tình triều trên người anh.
Chỉ nghe thấy Đường Chá khàn khàn thở gấp cùng với tiếng gầm nhẹ không ngừng vang lên. Lấy được kết quả mong muốn, Lâm Khả Nhi không khỏi cười trộm.
Tiến thêm một bước, không biết anh Chá có thể hoàn toàn điên cuồng hay không?
Tay nhỏ bé của cô đẩy quần ngủ của Đường Chá ra, dùng chân dài đá rơi xuống.
Trong phút chốc, thân thể của hai người hoàn toàn dính vào nhau, Đường Chá cương nghị cùng với cô dịu dàng là sự kết hợp hoàn mỹ, khiến cô thẹn thùng suýt chút nữa thì né ra.
Nhưng mà là cô khơi dậy chiến hỏa, sao có thể bỏ dở nửa chừng?
Tay nhỏ bé tiếp tục trêu chọc trên người Đường Chá, môi dọc theo cổ của anh trượt xuống dưới, lướt qua hầu kết nam tính kia, đi tới chỗ xương quai xanh nổi lên. Lâm Khả Nhi nghịch ngợm dùng răng khẽ cắn nơi này, cảm nhận được làn da dưới môi mình đang run rẩy.
Kêu rên ra tiếng, Đường Chá cảm thấy mình sắp nổ tung, Lâm Khả Nhi đột nhiên chủ động làm cho anh máu huyết sôi trào, anh thật là muốn vọt vào dũng đạo chặt trất mê người kia, nhưng vừa nghĩ tới Liêu Phàm vô tội, vừa nghĩ tới mình đã tổn thương Liêu Phàm, anh liền không cách nào tiếp tục nữa.
Nhưng anh lại luyến tiếc buông tiểu Khả Nhi ra, chỉ có thể dùng môi cùng tay ở trên người cô khơi lên ngọn lửa nhiệt tình. Tay của anh thăm dò vào trong rừng cây rậm rạp của Khả Nhi, vạch ra đám cỏ dại, vuốt ve cánh hoa kiều diễm kia. Nhìn chúng ở trong tay anh nở rộ, trướng hồng, anh có một loại cảm giác tự hào. Khả Nhi là người phụ nữ của anh.
Khả Nhi khó nhịn giãy giụa thân thể, cảm thấy sâu trong hoa tâm có một loại cảm giác trống rỗng cực độ, cô rất muốn anh Chá lấp đầy cô, bất chấp tất cả đoạt lấy cô. Cô ôm lấy hông của Đường Chá, ríu rít khóc thút thít: "Ông xã, muốn em đi, Khả Nhi không chịu nổi."
"Khả Nhi", Đường Chá áy náy nhìn Khả Nhi, nếu như không thể chứng minh sự trong sạch của mình, anh quyết không đoạt lấy Khả Nhi ngây thơ. Anh cong lên ngón tay ở trong cơ thể Khả Nhi, càng không ngừng ra vào nơi hành lang mềm mại, khiến cho Khả Nhi đắm chìm trong ngọn lửa tình dục, nở rộ trong tay anh.
"A" Lâm Khả Nhi kích động ôm chặt đầu Đường Chá, đem thân thể hướng tới ngón tay anh. Những ngón tay của anh quả thật tựa như ngón tay của nghệ sĩ piano kiệt xuất, ở trong cơ thể cô tạo nên chương nhạc động lòng người, mà cô là những phím đàn, chỉ chờ anh tới gõ lên.
"Anh Chá" Khả Nhi bất mãn nũng nịu, cô đã sắp hôn mê, nhưng anh Chá vẫn không muốn cô. Đã hơn một tháng, mỗi lần anh Chá đều dùng chiêu này. Anh tại sao nhất định không chịu buông thả trong cơ thể cô?
Đường Chá đột nhiên cúi đầu, ấn môi xuống cánh hoa diễm lệ kia, nặng nề hôn mút, theo ngón tay tiến vào, lưỡi của anh cũng đồng thời ra vào hành lang chật hẹp trong cơ thể Khả Nhi, khiến cô kịch liệt thở dốc.
"Rất ngọt." Đường Chá ngẩng đầu lên, nở nụ cười tà mị tuấn mỹ với Khả Nhi, đồng thời dùng đầu lưỡi liếm đi nước mật bên môi.
"Anh Chá" Khả Nhi bất mãn ôm hông của anh, muốn dùng hoa tâm cắn nuốt sạch vật khổng lồ của anh, nhưng Đường Chá lại trốn khỏi sự trêu chọc của Khả Nhi.
"Không được dụ hoặc anh." Đường Chá lưu loát né tránh, nhất định không để cho Khả Nhi thành công.
"Anh không phải là ông xã tốt, nhất định ở bên ngoài có người khác rồi." Khả Nhi ủy khuất cong cái miệng nhỏ nhắn, vì mình thất bại mà khổ sở.
"Anh chỉ yêu Khả Nhi, cho dù có người, tên của cô ấy cũng chỉ gọi là Lâm Khả Nhi." Đường Chá che lại cái miệng nhỏ nhắn của Khả Nhi, lưỡi đem theo nước mật đưa vào miệng của cô, cùng với cái lưỡi của cô quấn lấy nhau.
Ngón tay của anh cũng không nhàn rỗi, tiếp tục ở trong vườn hoa bí mật của cô chạy nước rút, hơi rút lui lại đâm sâu vào, chọc cho Khả Nhi thét chói tai liên tiếp.
Thân thể run rẩy dần dần trở lại bình thường, Lâm Khả Nhi mệt lả nằm ở trước ngực Đường Chá, mặt mũi ửng hồng oán trách: "Anh Chá thật là xấu!"
"Thật xin lỗi, tiểu Khả Nhi, chờ anh tìm được Liêu Phàm, nhất định sẽ yêu em thật nhiều." Đường Chá không cách nào đền bù áy náy trong lòng đối với Lâm Khả Nhi, không thể làm gì khác hơn là cố nén khát vọng mãnh liệt đối với cô.
Anh bây giờ cũng rất khổ sở, cái loại hành hạ muốn lại không thể làm thật khó chịu. Nếu vẫn không tìm được Liêu Phàm, anh sợ mình sẽ điên trước mất.