Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102
Lâm Khả Nhi ôm lấy gương mặt tuấn tú của Đường Chá, cắn răng khẽ kêu: "Cái người da mặt dày, Khả Nhi thế nào không nhìn ra anh cũng có một mặt tà ác như vậy chứ?" .
Đường Chá đắc ý cười to, một chút cũng không vì lời nói của tiểu Khả Nhi mà tức giận.
Ba người ngồi quanh bàn ăn yên tĩnh ăn sáng, dưới bàn chân nhỏ của Lâm Khả Nhi lại không nhàn rỗi, trực tiếp đạp lên chân to của Đường Chá, trong mắt mang theo ý cười, giống như đang nói: "Ai bảo anh khiến bác trai giễu cợt em."
Đường Chá hướng về phía tiểu Khả Nhi nháy nháy đôi mắt đen sâu thẳm, dùng thanh âm dễ nghe mà trầm thấp nói: "Tiểu Khả Nhi, anh còn chưa 'ăn' no. Chúng ta có cần..."
"Anh còn nói!" Lâm Khả Nhi nhảy dựng lên nhào về phía Đường Chá, ngay trước mặt ba Đường che lại cái miệng nhỏ nhắn khiến cô bực mình của Đường Chá.
Cúi đầu nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang che đôi môi nóng rực của anh, Đường Chá cười mập mờ vươn cái lưỡi trơn bóng ra, liếm hôn lòng bàn tay cô.
Động tác bất ngờ này khiến Lâm Khả Nhi lập tức rút tay nhỏ bé về, đỏ mặt lùi tới chỗ cách xa anh một mét: "Anh Chá thật là xấu! Khả Nhi cũng không để ý tới anh nữa!"
Nói xong, liền ngồi vào bên cạnh ba Đường, thân thiện trò chuyện với ông.
"Bác trai, bác muốn ăn gì? Sandwich được không? Cháu lấy cho bác." Lâm Khả Nhi cố ý ân cần hầu hạ ba Đường, ném Đường Chá qua một bên.
Ba Đường thấy một đôi tiểu tình nhân đang trêu nhau, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Ông đột nhiên mở miệng hỏi Đường Chá: "Đường Chá, cái bông tai ngọc thạch truyền lại cho con dâu không truyền cho con gái của nhà ta đâu rồi? Nếu thích tiểu Khả Nhi, còn không đi lấy đưa cho nó."
"Bông tai ngọc thạch?" Đường Chá kinh ngạc sững sờ, không nói gì. Suy nghĩ của anh hiển nhiên không ở nơi này, không biết bay đi nơi nào rồi.
Lâm Khả Nhi tò mò bới ra ở Đường phụ cánh tay, dí dỏm hỏi: "Bác trai, là khuyên tai gì vậy?"
Ba Đường kiêu ngạo nói: "Đó là cái khuyên tai ngọc thạch do tổ tiên truyền lại, làm ra từ loại ngọc thượng đẳng, điêu khắc huy hiệu của gia tộc Đường thị, ở giữa còn có khắc một từ hiếm dùng. Người nào có cái khuyên tai ngọc kia, có nghĩa là sắp trở thành nàng dâu của Đường gia ta."
"Có khắc từ hiếm dùng?" Lâm Khả Nhi vui mừng trợn to hai mắt, còn nhớ rõ cô từ chỗ của mẹ vơ vét được cái khuyên tai ngọc có khắc một chữ 'Đường'.
"Cha, khuyên tai ngọc này con tặng cho bạn rồi." Đường Chá nhíu lại đôi mày kiếm, lặng lẽ nói.
"Tặng bạn? Cái đó là vật định tình để tặng cho vợ của con, làm sao con có thể tùy tiện tặng người khác?" Ba Đường thổi râu mép, bất mãn chất vấn.
"Muốn đưa thì đưa, con sẽ mua quà tặng khác cho tiểu Khả Nhi." Đường Chá ngạo nghễ ưỡn ngực, lạnh nhạt nói. Nhìn vẻ mặt anh giống như cái khuyên tai ngọc đối với anh mà nói căn bản là không quan trọng.
"Con cái đứa nghiệt tử! Đây chính là gia bảo truyền lại của gia tộc Đường thị chúng ta, con cứ như vậy mà tùy tiện tặng người khác! Con... con... con muôn ta tức chết sao!" Ba Đường càng nói càng kích động, vung tay lên muốn đánh Đường Chá.
"Bác trai đừng nóng giận, nói không chừng cháu có thể đem biến ra nó." Lâm Khả Nhi nghịch ngợm cười xấu xa.
"Thật sao?" Ba Đường không tin nhìn Lâm Khả Nhi. Cũng đã tặng cho người nào đó, làm sao có thể tìm trở lại được.
Ngay cả Đường Chá cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô.
"Chờ cháu một chút." Lâm Khả Nhi vui sướng chạy lên lầu, qua không tới mấy giây, cô liền cầm một cái hộp tinh xảo chạy xuống.
Giống như dâng lên vật quý, Lâm Khả Nhi đem cái hộp nhỏ đặt trước mặt Đường phụ, thần thần bí bí nói: "Bác trai, đoán xem bên trong là cái gì?"
Ba Đường lúng ta lúng túng nhận lấy cái hộp, nhìn tới cái khuyên tai ngọc nằm ở bên trong thì trên mặt lập tức tràn đầy tươi cười.
"Cái đứa nghiệt tử này, nếu đã sớm đem khuyên tai ngọc tặng cho tiểu Khả Nhi, nói thật thì được rồi, cần gì phải gạt ta?" Ba Đường không vui hừ lạnh.
"Bác trai, đây là cháu trộm được từ chỗ mẹ cháu đó." Lâm Khả Nhi ngượng ngùng le lưỡi. Xem ra khuyên tai ngọc này đúng là năm đó chú Chá tặng cho mẹ, có phải là vật định tình của bọn họ hay không?
"Trộm thật giỏi!" Ba Đường khoái trá cười to, giơ ngón tay cái lên khen ngợi Lâm Khả Nhi. Ngưng cười, ông cầm khuyên tai ngọc lên, lạnh lùng cứng rắn ra lệnh cho con trai: "Đứa con bất hiếu, còn không mau đeo lên cho con dâu của ta!"
Đường Chá kinh ngạc nhìn Lâm Khả Nhi, nhận lấy khuyên tai ngọc, trịnh trọng giúp cô đeo lên, nhìn khuyên tai ngọc này ở trên cổ tiểu Khả Nhi lóe lên u quang, ánh mắt Đường Chá trở nên thâm u.
"Anh Chá, anh không vui sao? Nếu đã như vậy, em vẫn là mang nó trả cho mẹ." Lâm Khả Nhi nhìn ra tim Đường Chá đập mạnh và loạn nhịp, chu cái miệng nhỏ nhắn mất hứng nói.
Anh Chá là bởi vì mẹ sao? Chẳng lẽ mình cùng anh thân mật như vậy rồi, mà anh còn nghĩ tới mẹ sao?
Đột nhiên trái tim dâng lên một cỗ chua xót, trong hốc mắt ngưng đầy nước mắt.
Không muốn làm cho anh Chá nhìn ra cô đau lòng, cô cố nén nước mắt, cười muốn đem khuyên tai ngọc tháo xuống.
"Không cho tháo ra!" Ba Đường không vui rống giận. Tiếng hô của ông ngăn trở động tác của Lâm Khả Nhi.
Thấy mình rống giận hù đến tiểu Khả Nhi, ba Đường lập tức lúng túng nói: "Đừng sợ, ta không có ý tứ gì khác. Tiểu Khả Nhi, cháu là con dâu của Đường gia ta, cái này nên thuộc về cháu. Vĩnh viễn cũng không cho tháo xuống, có nghe không!"
"Bác trai, thật sự có thể chứ?" Lâm Khả Nhi cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.
Bác trai đây là đang thừa nhận cô sao? Lão nhân gia rốt cuộc cũng tiếp nhận cô. Cô thật sự rất vui, thật sự rất rất vui mừng.
Nhưng còn anh Chá? Quan trọng nhất là thái độ của anh Chá. Nếu anh không hài lòng, cho dù cô mang cái khuyên tai ngọc này, cũng sẽ không vui vẻ.
Đường Chá nhẹ nhàng nâng đầu Lâm Khả Nhi lên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: "Tiểu Khả Nhi, nếu nó ở trong tay em, đã nói lên rằng nó với em có duyên. Có lẽ trời cao đã sớm sắp đặt sẵn, muốn để em làm cô dâu của anh."
"Anh Chá không không vui mừng sao?" Lâm Khả Nhi tìm tòi nhìn vào tròng mắt đen của Đường Chá .
"Anh Chá rất vui mừng, duyên phận đúng lúc, khuyên tai ngọc này có thể rơi vào trong tay tiểu Khả Nhi không phải nói rõ rằng cô dâu của anh nhất định là tiểu Khả Nhi sao? Tiểu Khả Nhi, không cần hoài nghi tình yêu của anh nữa. Anh yêu em, anh muốn em làm cô dâu của anh." Ánh mắt kiên định này của Đường Chá khiến Lâm Khả Nhi rốt cuộc yên tĩnh lại.
"Anh Chá, em cũng rất yêu anh!" Lâm Khả Nhi hạnh phúc nhào vào trong ngực Đường Chá, một đôi đùi đẹp thon dài quấn lên người Đường Chá, treo trên người anh, khuôn mặt tươi cười rực rỡ kia tràn đầy vui sướng của tuổi trẻ, khiến Đường Chá nhìn thấy phải mê.
"Bà xã, không cần dụ hoặc anh." Đường Chá dán vào môi tiểu Khả Nhi, thâm tình nói.
Lời còn chưa dứt, môi Đường Chá đã đặt lên đôi môi xinh đẹp của Lâm Khả Nhi. Hai người thỏa thích hôn sâu, răng môi quấn quýt. Chỉ thấy từng chuỗi tia lửa ở phần môi hai người nở rộ.
Đường Chá đắc ý cười to, một chút cũng không vì lời nói của tiểu Khả Nhi mà tức giận.
Ba người ngồi quanh bàn ăn yên tĩnh ăn sáng, dưới bàn chân nhỏ của Lâm Khả Nhi lại không nhàn rỗi, trực tiếp đạp lên chân to của Đường Chá, trong mắt mang theo ý cười, giống như đang nói: "Ai bảo anh khiến bác trai giễu cợt em."
Đường Chá hướng về phía tiểu Khả Nhi nháy nháy đôi mắt đen sâu thẳm, dùng thanh âm dễ nghe mà trầm thấp nói: "Tiểu Khả Nhi, anh còn chưa 'ăn' no. Chúng ta có cần..."
"Anh còn nói!" Lâm Khả Nhi nhảy dựng lên nhào về phía Đường Chá, ngay trước mặt ba Đường che lại cái miệng nhỏ nhắn khiến cô bực mình của Đường Chá.
Cúi đầu nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang che đôi môi nóng rực của anh, Đường Chá cười mập mờ vươn cái lưỡi trơn bóng ra, liếm hôn lòng bàn tay cô.
Động tác bất ngờ này khiến Lâm Khả Nhi lập tức rút tay nhỏ bé về, đỏ mặt lùi tới chỗ cách xa anh một mét: "Anh Chá thật là xấu! Khả Nhi cũng không để ý tới anh nữa!"
Nói xong, liền ngồi vào bên cạnh ba Đường, thân thiện trò chuyện với ông.
"Bác trai, bác muốn ăn gì? Sandwich được không? Cháu lấy cho bác." Lâm Khả Nhi cố ý ân cần hầu hạ ba Đường, ném Đường Chá qua một bên.
Ba Đường thấy một đôi tiểu tình nhân đang trêu nhau, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Ông đột nhiên mở miệng hỏi Đường Chá: "Đường Chá, cái bông tai ngọc thạch truyền lại cho con dâu không truyền cho con gái của nhà ta đâu rồi? Nếu thích tiểu Khả Nhi, còn không đi lấy đưa cho nó."
"Bông tai ngọc thạch?" Đường Chá kinh ngạc sững sờ, không nói gì. Suy nghĩ của anh hiển nhiên không ở nơi này, không biết bay đi nơi nào rồi.
Lâm Khả Nhi tò mò bới ra ở Đường phụ cánh tay, dí dỏm hỏi: "Bác trai, là khuyên tai gì vậy?"
Ba Đường kiêu ngạo nói: "Đó là cái khuyên tai ngọc thạch do tổ tiên truyền lại, làm ra từ loại ngọc thượng đẳng, điêu khắc huy hiệu của gia tộc Đường thị, ở giữa còn có khắc một từ hiếm dùng. Người nào có cái khuyên tai ngọc kia, có nghĩa là sắp trở thành nàng dâu của Đường gia ta."
"Có khắc từ hiếm dùng?" Lâm Khả Nhi vui mừng trợn to hai mắt, còn nhớ rõ cô từ chỗ của mẹ vơ vét được cái khuyên tai ngọc có khắc một chữ 'Đường'.
"Cha, khuyên tai ngọc này con tặng cho bạn rồi." Đường Chá nhíu lại đôi mày kiếm, lặng lẽ nói.
"Tặng bạn? Cái đó là vật định tình để tặng cho vợ của con, làm sao con có thể tùy tiện tặng người khác?" Ba Đường thổi râu mép, bất mãn chất vấn.
"Muốn đưa thì đưa, con sẽ mua quà tặng khác cho tiểu Khả Nhi." Đường Chá ngạo nghễ ưỡn ngực, lạnh nhạt nói. Nhìn vẻ mặt anh giống như cái khuyên tai ngọc đối với anh mà nói căn bản là không quan trọng.
"Con cái đứa nghiệt tử! Đây chính là gia bảo truyền lại của gia tộc Đường thị chúng ta, con cứ như vậy mà tùy tiện tặng người khác! Con... con... con muôn ta tức chết sao!" Ba Đường càng nói càng kích động, vung tay lên muốn đánh Đường Chá.
"Bác trai đừng nóng giận, nói không chừng cháu có thể đem biến ra nó." Lâm Khả Nhi nghịch ngợm cười xấu xa.
"Thật sao?" Ba Đường không tin nhìn Lâm Khả Nhi. Cũng đã tặng cho người nào đó, làm sao có thể tìm trở lại được.
Ngay cả Đường Chá cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô.
"Chờ cháu một chút." Lâm Khả Nhi vui sướng chạy lên lầu, qua không tới mấy giây, cô liền cầm một cái hộp tinh xảo chạy xuống.
Giống như dâng lên vật quý, Lâm Khả Nhi đem cái hộp nhỏ đặt trước mặt Đường phụ, thần thần bí bí nói: "Bác trai, đoán xem bên trong là cái gì?"
Ba Đường lúng ta lúng túng nhận lấy cái hộp, nhìn tới cái khuyên tai ngọc nằm ở bên trong thì trên mặt lập tức tràn đầy tươi cười.
"Cái đứa nghiệt tử này, nếu đã sớm đem khuyên tai ngọc tặng cho tiểu Khả Nhi, nói thật thì được rồi, cần gì phải gạt ta?" Ba Đường không vui hừ lạnh.
"Bác trai, đây là cháu trộm được từ chỗ mẹ cháu đó." Lâm Khả Nhi ngượng ngùng le lưỡi. Xem ra khuyên tai ngọc này đúng là năm đó chú Chá tặng cho mẹ, có phải là vật định tình của bọn họ hay không?
"Trộm thật giỏi!" Ba Đường khoái trá cười to, giơ ngón tay cái lên khen ngợi Lâm Khả Nhi. Ngưng cười, ông cầm khuyên tai ngọc lên, lạnh lùng cứng rắn ra lệnh cho con trai: "Đứa con bất hiếu, còn không mau đeo lên cho con dâu của ta!"
Đường Chá kinh ngạc nhìn Lâm Khả Nhi, nhận lấy khuyên tai ngọc, trịnh trọng giúp cô đeo lên, nhìn khuyên tai ngọc này ở trên cổ tiểu Khả Nhi lóe lên u quang, ánh mắt Đường Chá trở nên thâm u.
"Anh Chá, anh không vui sao? Nếu đã như vậy, em vẫn là mang nó trả cho mẹ." Lâm Khả Nhi nhìn ra tim Đường Chá đập mạnh và loạn nhịp, chu cái miệng nhỏ nhắn mất hứng nói.
Anh Chá là bởi vì mẹ sao? Chẳng lẽ mình cùng anh thân mật như vậy rồi, mà anh còn nghĩ tới mẹ sao?
Đột nhiên trái tim dâng lên một cỗ chua xót, trong hốc mắt ngưng đầy nước mắt.
Không muốn làm cho anh Chá nhìn ra cô đau lòng, cô cố nén nước mắt, cười muốn đem khuyên tai ngọc tháo xuống.
"Không cho tháo ra!" Ba Đường không vui rống giận. Tiếng hô của ông ngăn trở động tác của Lâm Khả Nhi.
Thấy mình rống giận hù đến tiểu Khả Nhi, ba Đường lập tức lúng túng nói: "Đừng sợ, ta không có ý tứ gì khác. Tiểu Khả Nhi, cháu là con dâu của Đường gia ta, cái này nên thuộc về cháu. Vĩnh viễn cũng không cho tháo xuống, có nghe không!"
"Bác trai, thật sự có thể chứ?" Lâm Khả Nhi cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.
Bác trai đây là đang thừa nhận cô sao? Lão nhân gia rốt cuộc cũng tiếp nhận cô. Cô thật sự rất vui, thật sự rất rất vui mừng.
Nhưng còn anh Chá? Quan trọng nhất là thái độ của anh Chá. Nếu anh không hài lòng, cho dù cô mang cái khuyên tai ngọc này, cũng sẽ không vui vẻ.
Đường Chá nhẹ nhàng nâng đầu Lâm Khả Nhi lên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: "Tiểu Khả Nhi, nếu nó ở trong tay em, đã nói lên rằng nó với em có duyên. Có lẽ trời cao đã sớm sắp đặt sẵn, muốn để em làm cô dâu của anh."
"Anh Chá không không vui mừng sao?" Lâm Khả Nhi tìm tòi nhìn vào tròng mắt đen của Đường Chá .
"Anh Chá rất vui mừng, duyên phận đúng lúc, khuyên tai ngọc này có thể rơi vào trong tay tiểu Khả Nhi không phải nói rõ rằng cô dâu của anh nhất định là tiểu Khả Nhi sao? Tiểu Khả Nhi, không cần hoài nghi tình yêu của anh nữa. Anh yêu em, anh muốn em làm cô dâu của anh." Ánh mắt kiên định này của Đường Chá khiến Lâm Khả Nhi rốt cuộc yên tĩnh lại.
"Anh Chá, em cũng rất yêu anh!" Lâm Khả Nhi hạnh phúc nhào vào trong ngực Đường Chá, một đôi đùi đẹp thon dài quấn lên người Đường Chá, treo trên người anh, khuôn mặt tươi cười rực rỡ kia tràn đầy vui sướng của tuổi trẻ, khiến Đường Chá nhìn thấy phải mê.
"Bà xã, không cần dụ hoặc anh." Đường Chá dán vào môi tiểu Khả Nhi, thâm tình nói.
Lời còn chưa dứt, môi Đường Chá đã đặt lên đôi môi xinh đẹp của Lâm Khả Nhi. Hai người thỏa thích hôn sâu, răng môi quấn quýt. Chỉ thấy từng chuỗi tia lửa ở phần môi hai người nở rộ.
Bình luận facebook