-
Chương 2
Các tướng sĩ cảm động, tinh thần chiến đấu được nâng cao, ai nấy đều dốc hết sức mình, không sợ hy sinh, kiên quyết đẩy lui quân địch.
Tám vạn tướng sĩ chỉ còn lại năm vạn, lúc này đệ đệ của ta là Cố Vi Trạch dẫn năm vạn tinh binh và lương thảo của triều đình đến, quân Bích Lam đã rút lui, Cố Vi Trạch dẫn binh truy đuổi quân Thịnh, ta lại dẫn quân tiếp viện.
Cuối cùng, quân Thịnh thảm bại, Cố Vi Trạch quay về doanh trại yêu cầu mở tiệc ăn mừng, mang theo rượu ngon, thịt ngon, an ủi tướng sĩ, nào ngờ năm vạn tướng sĩ ngày hôm sau đều trúng độc mà ch/3t!
Cố Vi Trạch đột ngột lấy ra thánh chỉ, tuyên bố sớm đã nhận được thư tố cáo ta thông đồng với địch, hại ch/3t năm vạn tướng sĩ, nếu không có hắn kịp thời đến, tiêu diệt quân địch nước Thịnh, ta coi như đã thả hổ về rừng.
Cuộc chiến thắng lợi, công lao thuộc về Cố Vi Trạch, thuộc hạ của ta đều ch/3t, ta trở thành kẻ phản bội, bị lôi ra chém đầu thị chúng.
Bị áp giải về kinh, Cố Thi Vũ đến ngục tối thăm ta, hỏi ta có hối hận khi đưa Cố Tuyết về phủ làm lộ thân phận của nàng, khiến nàng bị sỉ nhục hay không, ta mới biết tất cả đều là âm mưu của Cố Thi Vũ.
Vì tư lợi, nàng không ngại gây ra xung đột giữa hai nước, hại ch/3t hàng ngàn sinh mạng vô tội!
Ta chỉ hối hận vì lúc đó đã không gi/3t ch/3t ả ta, con tiện nhân này.
Giờ đây, khi trọng sinh trở lại, ta lại đi tìm Cố Thi Vũ mất tích. Giống như kiếp trước, ngoài trời đang mưa như trút nước, nhưng ta càng đi càng tỉnh táo.
Ta muốn khiến phụ thân, mẫu thân, đệ đệ, cùng Cố Thi Vũ và tên hoàng đế không quan tâm đến mạng sống của các tướng sĩ, đều sống không bằng ch/3t, phải nhìn ta đứng trên đỉnh cao nhất của kinh thành Thịnh Kinh.
Theo trí nhớ kiếp trước, ta đến một ngôi miếu hoang, đứng trước cửa miếu nhìn vào Cố Thi Vũ đang co ro, run rẩy trong góc.
Trời vang vài tiếng sấm sét, rồi có vài tia chớp lóe lên, chiếu lên người ta. Ta nghĩ, lúc này trông ta chắc chắn rất đáng sợ, như một ác quỷ bò lên từ địa ngục.
Ta nở một nụ cười với Cố Thi Vũ, chậm rãi tiến lại gần nàng.
"Thi Vũ, về phủ với ta."
"Phụ mẫu rất lo lắng cho muội, sao muội có thể tự mình bỏ đi như vậy?"
Ta từng bước tiến lại gần, ngồi xuống, dịu dàng nhìn Cố Thi Vũ: "Thi Vũ, muội mãi mãi là muội muội của ta, là nhị tiểu thư của Cố phủ, cái tên tiểu khất cái kia, sao có thể so với muội?"
Cố Thi Vũ nhìn ta đầy hoài nghi: "Thật sao?"
Ta đưa tay ra với Cố Thi Vũ, giọng càng thêm dịu dàng: "Tất nhiên là thật rồi. Khi ta không có ở nhà, muội luôn bên cạnh phụ mẫu, muội là cô con gái mà họ yêu thương nhất, ta cũng rất cảm kích muội."
Cố Thi Vũ nắm lấy tay ta, bật cười trong nước mắt: "Ta còn tưởng, tỷ tỷ rất ghét ta chứ."
Nụ cười trên mặt ta suýt nữa không giữ được. Con tiện nhân, ngươi làm sao có thể nói ra những lời này?
Ta là đích trưởng nữ của Cố phủ, từ nhỏ đã được phụ mẫu đặt nhiều kỳ vọng, nghiêm khắc dạy dỗ, nhưng ta lại thích múa đao luyện võ.
Mẫu thân ta khi sinh muội muội, bị băng huyết, thân thể suy yếu, không thể sinh con nữa. Cùng năm đó, Triệu di nương trong phủ sinh được một người con trai con trai, mẫu thân bắt đầu ghét bỏ ta vì ta không phải là con trai.
Lúc đó, phụ thân ta vẫn chưa làm Lễ bộ Thượng thư, ngoại tổ phụ ta là Nhất phẩm Đại tướng quân Trương Sách, cữu cữu ta cũng là tướng quân. Dù không có con trai, phụ thân ta cũng không dám khinh thường mẫu thân.
Mấy năm sau, Triệu di nương qua đời, con trai của bà ta là Cố Vi Trạch được nhận làm con thừa tự của mẫu thân, trở thành đích tử.
Ta tính tình lạnh lùng, không được yêu thích, muội muội Cố Thi Vũ hoạt bát đáng yêu, miệng lưỡi ngọt ngào, rất được phụ mẫu yêu thương.
Ta tính khí không tốt, Cố Thi Vũ được cưng chiều đến kiêu ngạo, từ nhỏ đã thích chủ động chọc ghẹo ta, nhưng lại không đấu lại ta, nhiều khi ta còn chưa ra tay, nàng đã khóc toáng lên, khiến phụ mẫu trách mắng ta ức hiếp muội muội.
Lớn hơn một chút, họ mắng ta ích kỷ, độc ác, tối tăm, ghen tỵ với muội muội thông minh đáng yêu, ngay cả Cố Vi Trạch cũng giúp Cố Thi Vũ nói ta ức hiếp nàng.
Ta hỏi ngoại tổ mẫu, tại sao phụ mẫu không yêu thương ta, có phải ta rất đáng ghét không. Bà liền giữ ta ở lại phủ Tướng quân, sau đó ngoại tổ mẫu qua đời, ta lúc đó mười một tuổi, đã theo ngoại tổ phụ đến biên cương.
Phụ thân ta trong quan trường bắt đầu thuận buồm xuôi gió, ông vẫn còn oán hận mẫu thân đã hại ch/3t Triệu di nương. Đúng lúc đó, hoàng thượng lo ngại nhà họ Thẩm công cao lấn chủ, phụ thân ta liền để mẫu thân gửi bức thư giả cho cữu cữu ta, lừa ông về kinh.
Mẫu thân sợ phụ thân bỏ rơi bà, liền cùng phụ thân gài bẫy cữu cữu ta, cuối cùng cữu cữu mang tội danh phản nghịch, uống thuốc độc tự sát.
Sau đó, ngoại tổ phụ chủ động từ bỏ binh quyền, đưa ta về ẩn cư. Sau này, nước Thịnh xâm phạm, ngoại tổ phụ dẫn theo ta, lúc đó ta mười lăm tuổi, một lần nữa ra trận, ngoại tổ phụ tử trận, ta đánh đến đỏ mắt, liều mạng chống cự, cuối cùng giữ được thành.
Tám vạn tướng sĩ chỉ còn lại năm vạn, lúc này đệ đệ của ta là Cố Vi Trạch dẫn năm vạn tinh binh và lương thảo của triều đình đến, quân Bích Lam đã rút lui, Cố Vi Trạch dẫn binh truy đuổi quân Thịnh, ta lại dẫn quân tiếp viện.
Cuối cùng, quân Thịnh thảm bại, Cố Vi Trạch quay về doanh trại yêu cầu mở tiệc ăn mừng, mang theo rượu ngon, thịt ngon, an ủi tướng sĩ, nào ngờ năm vạn tướng sĩ ngày hôm sau đều trúng độc mà ch/3t!
Cố Vi Trạch đột ngột lấy ra thánh chỉ, tuyên bố sớm đã nhận được thư tố cáo ta thông đồng với địch, hại ch/3t năm vạn tướng sĩ, nếu không có hắn kịp thời đến, tiêu diệt quân địch nước Thịnh, ta coi như đã thả hổ về rừng.
Cuộc chiến thắng lợi, công lao thuộc về Cố Vi Trạch, thuộc hạ của ta đều ch/3t, ta trở thành kẻ phản bội, bị lôi ra chém đầu thị chúng.
Bị áp giải về kinh, Cố Thi Vũ đến ngục tối thăm ta, hỏi ta có hối hận khi đưa Cố Tuyết về phủ làm lộ thân phận của nàng, khiến nàng bị sỉ nhục hay không, ta mới biết tất cả đều là âm mưu của Cố Thi Vũ.
Vì tư lợi, nàng không ngại gây ra xung đột giữa hai nước, hại ch/3t hàng ngàn sinh mạng vô tội!
Ta chỉ hối hận vì lúc đó đã không gi/3t ch/3t ả ta, con tiện nhân này.
Giờ đây, khi trọng sinh trở lại, ta lại đi tìm Cố Thi Vũ mất tích. Giống như kiếp trước, ngoài trời đang mưa như trút nước, nhưng ta càng đi càng tỉnh táo.
Ta muốn khiến phụ thân, mẫu thân, đệ đệ, cùng Cố Thi Vũ và tên hoàng đế không quan tâm đến mạng sống của các tướng sĩ, đều sống không bằng ch/3t, phải nhìn ta đứng trên đỉnh cao nhất của kinh thành Thịnh Kinh.
Theo trí nhớ kiếp trước, ta đến một ngôi miếu hoang, đứng trước cửa miếu nhìn vào Cố Thi Vũ đang co ro, run rẩy trong góc.
Trời vang vài tiếng sấm sét, rồi có vài tia chớp lóe lên, chiếu lên người ta. Ta nghĩ, lúc này trông ta chắc chắn rất đáng sợ, như một ác quỷ bò lên từ địa ngục.
Ta nở một nụ cười với Cố Thi Vũ, chậm rãi tiến lại gần nàng.
"Thi Vũ, về phủ với ta."
"Phụ mẫu rất lo lắng cho muội, sao muội có thể tự mình bỏ đi như vậy?"
Ta từng bước tiến lại gần, ngồi xuống, dịu dàng nhìn Cố Thi Vũ: "Thi Vũ, muội mãi mãi là muội muội của ta, là nhị tiểu thư của Cố phủ, cái tên tiểu khất cái kia, sao có thể so với muội?"
Cố Thi Vũ nhìn ta đầy hoài nghi: "Thật sao?"
Ta đưa tay ra với Cố Thi Vũ, giọng càng thêm dịu dàng: "Tất nhiên là thật rồi. Khi ta không có ở nhà, muội luôn bên cạnh phụ mẫu, muội là cô con gái mà họ yêu thương nhất, ta cũng rất cảm kích muội."
Cố Thi Vũ nắm lấy tay ta, bật cười trong nước mắt: "Ta còn tưởng, tỷ tỷ rất ghét ta chứ."
Nụ cười trên mặt ta suýt nữa không giữ được. Con tiện nhân, ngươi làm sao có thể nói ra những lời này?
Ta là đích trưởng nữ của Cố phủ, từ nhỏ đã được phụ mẫu đặt nhiều kỳ vọng, nghiêm khắc dạy dỗ, nhưng ta lại thích múa đao luyện võ.
Mẫu thân ta khi sinh muội muội, bị băng huyết, thân thể suy yếu, không thể sinh con nữa. Cùng năm đó, Triệu di nương trong phủ sinh được một người con trai con trai, mẫu thân bắt đầu ghét bỏ ta vì ta không phải là con trai.
Lúc đó, phụ thân ta vẫn chưa làm Lễ bộ Thượng thư, ngoại tổ phụ ta là Nhất phẩm Đại tướng quân Trương Sách, cữu cữu ta cũng là tướng quân. Dù không có con trai, phụ thân ta cũng không dám khinh thường mẫu thân.
Mấy năm sau, Triệu di nương qua đời, con trai của bà ta là Cố Vi Trạch được nhận làm con thừa tự của mẫu thân, trở thành đích tử.
Ta tính tình lạnh lùng, không được yêu thích, muội muội Cố Thi Vũ hoạt bát đáng yêu, miệng lưỡi ngọt ngào, rất được phụ mẫu yêu thương.
Ta tính khí không tốt, Cố Thi Vũ được cưng chiều đến kiêu ngạo, từ nhỏ đã thích chủ động chọc ghẹo ta, nhưng lại không đấu lại ta, nhiều khi ta còn chưa ra tay, nàng đã khóc toáng lên, khiến phụ mẫu trách mắng ta ức hiếp muội muội.
Lớn hơn một chút, họ mắng ta ích kỷ, độc ác, tối tăm, ghen tỵ với muội muội thông minh đáng yêu, ngay cả Cố Vi Trạch cũng giúp Cố Thi Vũ nói ta ức hiếp nàng.
Ta hỏi ngoại tổ mẫu, tại sao phụ mẫu không yêu thương ta, có phải ta rất đáng ghét không. Bà liền giữ ta ở lại phủ Tướng quân, sau đó ngoại tổ mẫu qua đời, ta lúc đó mười một tuổi, đã theo ngoại tổ phụ đến biên cương.
Phụ thân ta trong quan trường bắt đầu thuận buồm xuôi gió, ông vẫn còn oán hận mẫu thân đã hại ch/3t Triệu di nương. Đúng lúc đó, hoàng thượng lo ngại nhà họ Thẩm công cao lấn chủ, phụ thân ta liền để mẫu thân gửi bức thư giả cho cữu cữu ta, lừa ông về kinh.
Mẫu thân sợ phụ thân bỏ rơi bà, liền cùng phụ thân gài bẫy cữu cữu ta, cuối cùng cữu cữu mang tội danh phản nghịch, uống thuốc độc tự sát.
Sau đó, ngoại tổ phụ chủ động từ bỏ binh quyền, đưa ta về ẩn cư. Sau này, nước Thịnh xâm phạm, ngoại tổ phụ dẫn theo ta, lúc đó ta mười lăm tuổi, một lần nữa ra trận, ngoại tổ phụ tử trận, ta đánh đến đỏ mắt, liều mạng chống cự, cuối cùng giữ được thành.