-
Chương 9
Vừa mở miệng đã nói: "Quần áo đều ướt hết rồi, mặc dù tỷ từ nhỏ luyện võ, nhưng có thể không lần nào cũng không mang theo dù không? Chỉ cần không để mắt đến là tỷ như thế này!"
Cố Tuyết khoác chặt tay ta, ta chưa bao giờ quen với sự đụng chạm như vậy, nhưng cũng luôn cố gắng không đẩy nàng ra.
Cây dù luôn nghiêng về phía ta, muội muội vẫn nói không ngừng, ta nhận lấy dù, đưa tay chạm vào mắt, ướt rồi.
Mưa kinh thành không làm ướt ta, nhưng tình cảm của muội muội đã làm ta ướt đẫm.
Sau khi Cố Vi Trạch bị bẽ mặt, phụ thân bảo ta đưa hắn đến quân doanh, nói là để rèn luyện, thực ra là muốn hắn rời kinh thành một hai năm, sau đó nhờ ta giúp hắn lập công, để hắn trở về quê nhà trong vinh quang.
Họ còn chưa biết ta đã sắp đặt một màn kịch lớn, mời họ cùng diễn.
Ta đưa Cố Vi Trạch đến quân doanh ở ngoại ô kinh thành, muội muội sắp gả cho Mộ Dung Hoài, vào ngày đại hôn của họ, Vương gia chắc chắn sẽ có hành động lớn.
Ta nắm trong tay binh quyền, Cố Tuyết là muội muội của ta, Mộ Dung Hoài lấy muội muội của ta, tức là ta đứng về phía Mộ Dung Hoài, dù Vương gia có được hoàng đế yêu thích hơn, cũng không thể đấu lại Mộ Dung Hoài.
Ngày đại hôn của Cố Tuyết, Cố Vi Trạch đưa nàng xuất giá, đến phố xá nhộn nhịp, đột nhiên xuất hiện thích khách, bắt cóc Cố Tuyết.
Sau đó, bọn bắt cóc đe dọa Mộ Dung Hoài phải đến một khu rừng nhỏ, nếu không, Cố Tuyết sẽ mất mạng.
Mộ Dung Hoài lập tức dẫn người đi cứu Cố Tuyết, cùng lúc đó, trong cung cũng xảy ra biến cố — Vương gia làm phản!
May mắn thay, ta dẫn một đội tinh binh xâm nhập hoàng cung, bắt giữ phản tặc Vương gia, cứu giá thành công!
Cố Tuyết cũng an toàn vô sự, thích khách đã bị bắt và bị gi/3t, hôn lễ tiếp tục cử hành.
Không ai biết, hoàng đế lúc đó bị điểm huyệt không nói được, bụng bị đâm một nhát, lúc này đang chảy máu.
Hôn sự của Mộ Dung Hoài và Cố Tuyết suôn sẻ hoàn thành, cuối cùng ta phát hiện hoàng thượng đang chảy máu, lệnh người đưa hắn đi, gọi thái y đến chữa trị.
Hiện tại hắn không thể ch/3t được, ngày vui của muội muội ta, sao có thể để hắn phá hỏng chứ?
Vương gia bắt cóc Cố Tuyết là thật, làm loạn cũng là thật, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của ta và Mộ Dung Hoài, chúng ta đã sớm chuẩn bị.
Nhát đao trên người hoàng đế là ta đâm, điểm huyệt cũng là ta làm. Vương gia làm sao biết điểm huyệt? À, ngay cả ta cũng là học từ Cố Tuyết. Nàng có nhiều mánh khóe, đệ tử của Sương Tuyết Bang nhặt được một cuốn bí kíp võ công đưa cho nàng, nàng ép ta cùng luyện tập.
Cố Vi Trạch liên kết với Vương gia tạo phản, ta cố ý tiết lộ tin tức cho Cố Vi Trạch, nói rằng hôm nay trong cung canh phòng lỏng lẻo, đặc biệt là hoàng cung.
Ngay cả chuyện hoàng đế sức khỏe kém, để lại di chiếu, viết rằng nhường ngôi cho Mộ Dung Hoài cũng là ta tiết lộ cho Cố Vi Trạch.
Cố Vi Trạch liên kết với Vương gia tạo phản, Cố đại nhân biết mà không báo, ta và muội muội, đại nghĩa diệt thân, cứu giá lập công, bảo toàn gia tộc Cố thị.
Phụ thân ta bị bãi chức, ông nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn, nhưng đêm đó, ta vừa từ hoàng cung trở về, trên người không tẩy được mùi máu tanh.
Cố phủ đèn đuốc sáng trưng, phụ mẫu bảo ta cầu xin Thái tử tha tội cho Cố Vi Trạch, còn ta, cầm đao chậm rãi tiến về phía phụ mẫu.
Phụ thân ta quay phắt lại, khi thấy ta rõ ràng giật mình, nhưng lập tức giả vờ bình tĩnh hỏi: "Sao rồi? Sương Giáng, đệ đệ của con..."
Có lẽ là sát khí trên người ta quá nặng, phụ thân im bặt, mẫu thân nhìn ta, giọng run rẩy: "Sương Giáng, con về nhà mình, sao lại cầm đao?"
Ta ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, mỉm cười: "Hôm nay ta thay Thái tử xử lý một số thích khách."
"Phụ thân, mẫu thân, bây giờ có hai con đường để chọn. Con đường thứ nhất, Cố Vi Trạch bị chém đầu, toàn bộ gia tộc họ Cố bị lưu đày, con cháu đời đời không được vào kinh, không được làm quan."
Phụ thân ta run lên, suýt đứng không vững, mẫu thân thét lên một tiếng, khóc oà, bắt đầu mắng ta vô dụng. Ta không kiên nhẫn giơ đao lên, lưỡi đao lóe sáng, mấy sợi tóc của mẫu thân bị cắt đứt, bà run rẩy, cuối cùng cũng im lặng.
"Con đường thứ hai, các người tự thắt cổ, ta có thể nghĩ cách bảo vệ tính mạng của đệ đệ, các tộc nhân khác cũng không bị liên lụy lưu đày, các người tự chọn đi."
Ta nói xong, lấy từ trong người ra một dải lụa trắng, ném lên cây. Đến lúc này, trong lòng ta ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Sau khi phụ mẫu hiểu ra, liền mắng chửi ta, mắng ta bất hiếu, gi/3t cha gi/3t mẹ, trái với luân thường đạo lý, mẫu thân vừa mắng vừa lao tới đánh ta.
Ta buộc chặt dải lụa, nhìn vào mắt bà, hỏi: "Khi người hại ch/3t đệ đệ ruột và thân phụ của mình, người có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?"
Khuôn mặt mẫu thân lập tức tái nhợt, ta nhìn họ, mỉm cười nhạt: "Phụ thân, mẫu thân, các người không có sự lựa chọn, đây là cách ch/3t thể diện nhất mà ta dành cho các người. Nếu ngày mai các tộc nhân đều đến, có lẽ, các người sẽ không tự quyết định được nữa."
"Sai rồi, mẫu thân sai rồi, Sương Giáng, cứu chúng ta được không? Sương Giáng!"
"Sương Giáng, con nhất định có cách, phải không? Tiểu Tuyết là Thái tử phi, con bảo con bé cầu xin Thái tử, phụ thân thật sự không biết chuyện Vi Trạch và Vương gia cấu kết mà!"
"Các người đương nhiên không biết, bởi vì, tất cả đều do ta một tay sắp đặt."
"Đừng vùng vẫy nữa, xuống địa phủ, đi giải thích với ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và cữu cữu của ta đi. Mẫu thân, đệ đệ ruột của người, ngay cả con cháu cũng không có. Mỗi lần về kinh, cữu cữu ta đều mang quà cho người, sao người nỡ ra tay? Chỉ vì một nam nhân như vậy, người muốn hại ch/3t người thân của mình?"
"Nếu sớm biết ngày hôm nay, các người có còn thiên vị Cố Thi Vũ không?"
Họ kích động, còn muốn biện bạch, ta phất tay: "Không quan trọng nữa, ta chưa bao giờ quan tâm các người thiên vị ai, ta và Cố Tuyết rất tốt, nhưng các người hại ch/3t trung lương, phải trả giá."
Ta bế mẫu thân lên, treo bà lên dải lụa trắng, nhìn bà đau đớn giãy giụa, khuôn mặt vặn vẹo, rồi ch/3t không nhắm mắt.
Phụ thân ta, người đã uy nghiêm nửa đời, run rẩy chỉ vào ta, nhưng sợ hãi con dao nhuốm máu trong tay ta, không thốt nổi một lời.
"Đến lượt người rồi, phụ thân."
Ba ngày sau khi Thái tử Mộ Dung Hoài thành hôn, hoàng đế băng hà. Kẻ chủ mưu là Vương gia cùng đồng đảng đều bị xử trảm, trong đó có cả Cố Vi Trạch.
Lễ bộ Thượng thư Cố đại nhân tự biết con trai gây ra đại họa, không còn mặt mũi nào, liền cùng phu nhân tự vẫn tạ tội.
Cố phủ nhập vào phủ tướng quân, do ta một mình làm chủ. Các gia nhân trong phủ, ai muốn đi thì đi, ai muốn ở lại thì ở lại. Từ quản gia vẫn là quản gia của Cố phủ, bổng lộc gấp đôi so với trước.
Cố Thi Vũ sa cơ làm quân kỹ, bị hành hạ đến sống không bằng ch/3t, cuối cùng nhiễm bệnh hoa liễu mà ch/3t.
Mộ Dung Hoài thuận lợi đăng cơ, truy phong ngoại tổ phụ ta làm Trung Dũng Hầu, ngoại tổ mẫu được phong Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, cữu cữu ta cũng được minh oan và truy phong làm Phiêu Kỵ Đại tướng quân.
Đồng thời, nước Thịnh dâng vàng bạc, gắm vóc lụa là, ngựa quý, cùng ký kết hiệp ước hòa bình kéo dài mười lăm năm với chúng ta. Ta biết, đây là Tăng Duẫn báo đáp ân tình của ta.
Lần này, không có chiến tranh đột ngột, không có tướng sĩ bị hại ch/3t, thậm chí còn thiết lập bang giao hữu nghị. Mộ Dung Hoài rất có đầu óc, đã bắt đầu bàn bạc việc khai thông đường mậu dịch, mở ra con đường thương mại với nước láng giềng.
Đây chính là thời kỳ thịnh thế hòa bình mà mỗi thế hệ tướng quân, mỗi người lính đều mong đợi.
Còn ta, giao lại binh quyền, tiến cử A Đao và phu quân của Thu Vũ cho Mộ Dung Hoài, họ sẽ là những vị tướng giỏi.
Còn ta thì đến biên cương tiếp quản Sương Tuyết Bang.
Bang chủ đã bỏ trốn, ta phải đi quản lý họ chứ? Đội ngũ ngày càng lớn, được luyện tập thêm, ai nói đó không phải là một đội quân mới?
Huấn luyện một đội quân tặng muội muội vậy.
Hết.
Cố Tuyết khoác chặt tay ta, ta chưa bao giờ quen với sự đụng chạm như vậy, nhưng cũng luôn cố gắng không đẩy nàng ra.
Cây dù luôn nghiêng về phía ta, muội muội vẫn nói không ngừng, ta nhận lấy dù, đưa tay chạm vào mắt, ướt rồi.
Mưa kinh thành không làm ướt ta, nhưng tình cảm của muội muội đã làm ta ướt đẫm.
Sau khi Cố Vi Trạch bị bẽ mặt, phụ thân bảo ta đưa hắn đến quân doanh, nói là để rèn luyện, thực ra là muốn hắn rời kinh thành một hai năm, sau đó nhờ ta giúp hắn lập công, để hắn trở về quê nhà trong vinh quang.
Họ còn chưa biết ta đã sắp đặt một màn kịch lớn, mời họ cùng diễn.
Ta đưa Cố Vi Trạch đến quân doanh ở ngoại ô kinh thành, muội muội sắp gả cho Mộ Dung Hoài, vào ngày đại hôn của họ, Vương gia chắc chắn sẽ có hành động lớn.
Ta nắm trong tay binh quyền, Cố Tuyết là muội muội của ta, Mộ Dung Hoài lấy muội muội của ta, tức là ta đứng về phía Mộ Dung Hoài, dù Vương gia có được hoàng đế yêu thích hơn, cũng không thể đấu lại Mộ Dung Hoài.
Ngày đại hôn của Cố Tuyết, Cố Vi Trạch đưa nàng xuất giá, đến phố xá nhộn nhịp, đột nhiên xuất hiện thích khách, bắt cóc Cố Tuyết.
Sau đó, bọn bắt cóc đe dọa Mộ Dung Hoài phải đến một khu rừng nhỏ, nếu không, Cố Tuyết sẽ mất mạng.
Mộ Dung Hoài lập tức dẫn người đi cứu Cố Tuyết, cùng lúc đó, trong cung cũng xảy ra biến cố — Vương gia làm phản!
May mắn thay, ta dẫn một đội tinh binh xâm nhập hoàng cung, bắt giữ phản tặc Vương gia, cứu giá thành công!
Cố Tuyết cũng an toàn vô sự, thích khách đã bị bắt và bị gi/3t, hôn lễ tiếp tục cử hành.
Không ai biết, hoàng đế lúc đó bị điểm huyệt không nói được, bụng bị đâm một nhát, lúc này đang chảy máu.
Hôn sự của Mộ Dung Hoài và Cố Tuyết suôn sẻ hoàn thành, cuối cùng ta phát hiện hoàng thượng đang chảy máu, lệnh người đưa hắn đi, gọi thái y đến chữa trị.
Hiện tại hắn không thể ch/3t được, ngày vui của muội muội ta, sao có thể để hắn phá hỏng chứ?
Vương gia bắt cóc Cố Tuyết là thật, làm loạn cũng là thật, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của ta và Mộ Dung Hoài, chúng ta đã sớm chuẩn bị.
Nhát đao trên người hoàng đế là ta đâm, điểm huyệt cũng là ta làm. Vương gia làm sao biết điểm huyệt? À, ngay cả ta cũng là học từ Cố Tuyết. Nàng có nhiều mánh khóe, đệ tử của Sương Tuyết Bang nhặt được một cuốn bí kíp võ công đưa cho nàng, nàng ép ta cùng luyện tập.
Cố Vi Trạch liên kết với Vương gia tạo phản, ta cố ý tiết lộ tin tức cho Cố Vi Trạch, nói rằng hôm nay trong cung canh phòng lỏng lẻo, đặc biệt là hoàng cung.
Ngay cả chuyện hoàng đế sức khỏe kém, để lại di chiếu, viết rằng nhường ngôi cho Mộ Dung Hoài cũng là ta tiết lộ cho Cố Vi Trạch.
Cố Vi Trạch liên kết với Vương gia tạo phản, Cố đại nhân biết mà không báo, ta và muội muội, đại nghĩa diệt thân, cứu giá lập công, bảo toàn gia tộc Cố thị.
Phụ thân ta bị bãi chức, ông nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn, nhưng đêm đó, ta vừa từ hoàng cung trở về, trên người không tẩy được mùi máu tanh.
Cố phủ đèn đuốc sáng trưng, phụ mẫu bảo ta cầu xin Thái tử tha tội cho Cố Vi Trạch, còn ta, cầm đao chậm rãi tiến về phía phụ mẫu.
Phụ thân ta quay phắt lại, khi thấy ta rõ ràng giật mình, nhưng lập tức giả vờ bình tĩnh hỏi: "Sao rồi? Sương Giáng, đệ đệ của con..."
Có lẽ là sát khí trên người ta quá nặng, phụ thân im bặt, mẫu thân nhìn ta, giọng run rẩy: "Sương Giáng, con về nhà mình, sao lại cầm đao?"
Ta ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, mỉm cười: "Hôm nay ta thay Thái tử xử lý một số thích khách."
"Phụ thân, mẫu thân, bây giờ có hai con đường để chọn. Con đường thứ nhất, Cố Vi Trạch bị chém đầu, toàn bộ gia tộc họ Cố bị lưu đày, con cháu đời đời không được vào kinh, không được làm quan."
Phụ thân ta run lên, suýt đứng không vững, mẫu thân thét lên một tiếng, khóc oà, bắt đầu mắng ta vô dụng. Ta không kiên nhẫn giơ đao lên, lưỡi đao lóe sáng, mấy sợi tóc của mẫu thân bị cắt đứt, bà run rẩy, cuối cùng cũng im lặng.
"Con đường thứ hai, các người tự thắt cổ, ta có thể nghĩ cách bảo vệ tính mạng của đệ đệ, các tộc nhân khác cũng không bị liên lụy lưu đày, các người tự chọn đi."
Ta nói xong, lấy từ trong người ra một dải lụa trắng, ném lên cây. Đến lúc này, trong lòng ta ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Sau khi phụ mẫu hiểu ra, liền mắng chửi ta, mắng ta bất hiếu, gi/3t cha gi/3t mẹ, trái với luân thường đạo lý, mẫu thân vừa mắng vừa lao tới đánh ta.
Ta buộc chặt dải lụa, nhìn vào mắt bà, hỏi: "Khi người hại ch/3t đệ đệ ruột và thân phụ của mình, người có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?"
Khuôn mặt mẫu thân lập tức tái nhợt, ta nhìn họ, mỉm cười nhạt: "Phụ thân, mẫu thân, các người không có sự lựa chọn, đây là cách ch/3t thể diện nhất mà ta dành cho các người. Nếu ngày mai các tộc nhân đều đến, có lẽ, các người sẽ không tự quyết định được nữa."
"Sai rồi, mẫu thân sai rồi, Sương Giáng, cứu chúng ta được không? Sương Giáng!"
"Sương Giáng, con nhất định có cách, phải không? Tiểu Tuyết là Thái tử phi, con bảo con bé cầu xin Thái tử, phụ thân thật sự không biết chuyện Vi Trạch và Vương gia cấu kết mà!"
"Các người đương nhiên không biết, bởi vì, tất cả đều do ta một tay sắp đặt."
"Đừng vùng vẫy nữa, xuống địa phủ, đi giải thích với ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và cữu cữu của ta đi. Mẫu thân, đệ đệ ruột của người, ngay cả con cháu cũng không có. Mỗi lần về kinh, cữu cữu ta đều mang quà cho người, sao người nỡ ra tay? Chỉ vì một nam nhân như vậy, người muốn hại ch/3t người thân của mình?"
"Nếu sớm biết ngày hôm nay, các người có còn thiên vị Cố Thi Vũ không?"
Họ kích động, còn muốn biện bạch, ta phất tay: "Không quan trọng nữa, ta chưa bao giờ quan tâm các người thiên vị ai, ta và Cố Tuyết rất tốt, nhưng các người hại ch/3t trung lương, phải trả giá."
Ta bế mẫu thân lên, treo bà lên dải lụa trắng, nhìn bà đau đớn giãy giụa, khuôn mặt vặn vẹo, rồi ch/3t không nhắm mắt.
Phụ thân ta, người đã uy nghiêm nửa đời, run rẩy chỉ vào ta, nhưng sợ hãi con dao nhuốm máu trong tay ta, không thốt nổi một lời.
"Đến lượt người rồi, phụ thân."
Ba ngày sau khi Thái tử Mộ Dung Hoài thành hôn, hoàng đế băng hà. Kẻ chủ mưu là Vương gia cùng đồng đảng đều bị xử trảm, trong đó có cả Cố Vi Trạch.
Lễ bộ Thượng thư Cố đại nhân tự biết con trai gây ra đại họa, không còn mặt mũi nào, liền cùng phu nhân tự vẫn tạ tội.
Cố phủ nhập vào phủ tướng quân, do ta một mình làm chủ. Các gia nhân trong phủ, ai muốn đi thì đi, ai muốn ở lại thì ở lại. Từ quản gia vẫn là quản gia của Cố phủ, bổng lộc gấp đôi so với trước.
Cố Thi Vũ sa cơ làm quân kỹ, bị hành hạ đến sống không bằng ch/3t, cuối cùng nhiễm bệnh hoa liễu mà ch/3t.
Mộ Dung Hoài thuận lợi đăng cơ, truy phong ngoại tổ phụ ta làm Trung Dũng Hầu, ngoại tổ mẫu được phong Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, cữu cữu ta cũng được minh oan và truy phong làm Phiêu Kỵ Đại tướng quân.
Đồng thời, nước Thịnh dâng vàng bạc, gắm vóc lụa là, ngựa quý, cùng ký kết hiệp ước hòa bình kéo dài mười lăm năm với chúng ta. Ta biết, đây là Tăng Duẫn báo đáp ân tình của ta.
Lần này, không có chiến tranh đột ngột, không có tướng sĩ bị hại ch/3t, thậm chí còn thiết lập bang giao hữu nghị. Mộ Dung Hoài rất có đầu óc, đã bắt đầu bàn bạc việc khai thông đường mậu dịch, mở ra con đường thương mại với nước láng giềng.
Đây chính là thời kỳ thịnh thế hòa bình mà mỗi thế hệ tướng quân, mỗi người lính đều mong đợi.
Còn ta, giao lại binh quyền, tiến cử A Đao và phu quân của Thu Vũ cho Mộ Dung Hoài, họ sẽ là những vị tướng giỏi.
Còn ta thì đến biên cương tiếp quản Sương Tuyết Bang.
Bang chủ đã bỏ trốn, ta phải đi quản lý họ chứ? Đội ngũ ngày càng lớn, được luyện tập thêm, ai nói đó không phải là một đội quân mới?
Huấn luyện một đội quân tặng muội muội vậy.
Hết.