-
Chương 8
15.
Tôi và anh từng có hai năm hạnh phúc nhất trên đời.
Mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ cãi vã, nhưng anh rất nhanh sẽ mua quà để dỗ tôi làm hòa.
Năm Tạ Hoài Tự 27 tuổi, anh cũng một số người khác thành lập công ty, nhận được một đơn hàng lớn, lợi nhuận khá cao.
Trong tiệc ăn mừng, anh cầu hôn tôi.
Tôi cho rằng những ngày tháng hạnh phúc nhất của chúng tôi sắp bắt đầu rồi.
Có anh, có một chút tiền, mua được căn nhà thuộc về chính mình, nuôi thêm mấy con thú cưng chó mèo gì đấy, sinh một hai đứa trẻ.
Bình yên viên mãn sống hết phần đời còn lại.
Chúng tôi chụp ảnh kết hôn, chọn ngày lành, phát thiệp mời.
Ngày đó chọn xong áo cưới, trên đường đi lấy, tôi lướt đến một chiếc video đồ ăn ngon.
Là vịt quay, nhìn dáng vẻ thèm ăn của tôi, anh đổi lộ trình, lái xe chở tôi đi mua vịt quay.
Trên đường có một đứa trẻ lao ra.
Anh bẻ lái gấp, bị xe tải phía sau t.ông phải, xe bị lật sang một bên.
Toàn bộ phần thân dưới của tôi vị mắc kẹt tại chỗ, trước mắt là máu chảy xuống từ trán.
"Tiểu Tri, đừng sợ."
Anh Hắn mở miệng ôn nhu an ủi tôi.
"Đừng sợ, chúng ta sẽ không sao, chúng ta còn phải kết hôn mà."
Vừa trấn an tôi, vừa gọi cứu hộ.
Phải một lúc nữa nhân viên cứu hộ mới đến, bên cạnh có người tốt bụng đến giúp đỡ.
Anh bảo bọn họ cứu tôi trước, anh nói anh chỉ bị kẹt một cái chân, tôi vẫn cần được giúp đỡ hơn.
Tôi bị kẹt quá chặt, lúc bọn họ cứu được tôi ra, tôi thấy xe hơi đã bắt đầu cháy, dầu không ngừng nhỏ xuống.
Mặt anh chìm trong ánh lửa.
Anh cười nói với tôi:
“Tiểu Tri, không phải lỗi của em, quên anh, tiếp tục sống thật tốt.” Đây là câu cuối cùng anh nói với tôi, xe trong nháy mắt bị ngọn lửa nuốt chửng.
Mau cứu anh ấy đi được không.
Anh ấy mới 27 tuổi.
Cuộc sống chỉ mới bắt đầu tỏa sáng mà thôi.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Tôi như phát điên lao vào trong ngọn lửa.
Tạ Hoài Tự, anh còn chưa cưới em.
Anh từng nói sẽ chăm sóc em cả đời.
Lúc này mới được bao lâu, sao anh có thể bỏ em lại một mình được.
Bọn họ kéo tôi lại.
Tôi giãy giụa, gào thét.
Tôi gọi tên anh hết lần này đến lần khác, nhưng không còn ai ôn nhu đáp lại tôi: Anh đây.
Nhìn anh bị ngọn lửa thiêu cháy.
Rõ ràng người ch.ết nên là tôi.
Anh lẽ ra có thể được cứu.
Là tôi hại ch.ết anh.
16.
Tạ Ý Trì đến tìm tôi, mang theo bữa sáng.
Tôi nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cậu ấy.
“Có chuyện cứ việc nói thẳng.”
"Tên đàn ông ở quán bar tối hôm qua, bên chân anh ta đầy tàn thuốc, ánh mắt xanh xao, có vẻ như đã đứng suốt một đêm.”
“Lúc em định đi lên, anh ta bảo em nói với chị một tiếng xin lỗi, tối hôm qua anh ta uống quá nhiều, có phải anh ta đã làm gì với chị không?”
“Nếu anh ta vẫn ở đấy, em nói với anh ta, không cần phải nói xin lỗi, chị không muốn gặp lại anh ta, nếu sau này gặp phải, chị sẽ báo cảnh sát.”
Tạ Ý Trì thấy tôi không muốn nói, cũng không truy hỏi nữa.
“Chị định mấy hôm nữa đi xem Tạ Hoài Tự một chút.”
Cậu ấy nhìn biểu hiện của tôi, chắc chắn không có gì khác thường, thở phào nhẹ nhõm.
“Đến lúc đó em đi cùng chị."
“Chị đi mua một ít đồ, em chờ chị ở nghĩa trang là được.”
"Ba năm rồi, cuối cùng chị cũng chấp nhận nhìn về phía trước, anh nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Ba ngày sau, tôi đến cửa hàng bán hoa mua một bó hoa cỏ gạc.
Ý nghĩa của hoa cỏ hạc là không quên người yêu.
Tôi muốn nói cho Tạ Hoài Tự, cả đời này tôi đều sẽ không quên anh.
Nhưng mà tôi muốn thử tiến về phía trước.
Vừa ra khỏi cửa hàng bán hoa được vài bước, một chiếc ô tô dừng trước mặt tôi.
Vài người từ trên xe xuống cưỡng chế kéo tôi vào trong xe, trong lúc lôi kéo hoa cỏ gạc rơi xuống đất.
Bị nghiền nát thành từng mảng.
Tôi muốn mở miệng kêu cứu, nhưng miếng vải tẩm thuốc mê đã bịt kín mặt tôi.
Tôi ngất đi.