-
Chương 7
13.
Tôi khắc chế sống dưới cùng một mái nhà thêm hai năm, cũng không bao giờ nói bất cứ điều gì về việc yêu anh nữa.
Ngay cả động tác chỉ hơi thân mật như nắm tay, tôi cũng không dám làm.
Cho đến một lần say rượu, tôi từ trong miệng anh nghe được, hóa ra anh có người mình thích.
Tôi hốt hoảng, kiềm chế, thống khổ.
Nhưng tôi biết tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng.
Đợi đến lúc tốt nghiệp đi thực tập, tôi cố ý chọn công ty cách xa nhà một chút, dọn ra ngoài ở.
Tôi nói với anh chuyện tôi định ở ký túc xá của nhân viên.
Anh nói tôi là một đứa nhóc không lương tâm, không cho anh dọn đi, ngược lại bản thân lại chuyển đi trước.
Tôi nói với anh ngày nghỉ mỗi tuần sẽ trở về.
Nhưng có một lần một đồng nghiệp vì cứu tôi mà bị kệ để đồ đập vào, bị thương phải nhập viện.
Anh hỏi tôi, nam hay nữ?
Tôi trả lời là nam.
Anh trầm mặc một hồi, bảo tôi đưa địa chỉ bệnh viện cho anh, anh đến thăm cảm ơn người ta.
Tôi nói không ở bệnh viện nữa, bị thương xương bả vai trái, đã băng bó rồi, đang ở nhà cậu ta, tôi giúp cậu ta nấu xong cơm mới trở về ký túc xá.
Anh lại bảo tôi đưa cho anh địa chỉ nhà.
Cùng ngày, tôi thấy anh xách theo đồ bổ và trái cây đến cửa.
Sau khi vào cửa, lập tức nhìn chằm chằm đồng nghiệp nam kia của tôi, nhìn đến mức người ta đỏ bừng cả mặt.
Anh còn nói sau này anh sẽ đúng giờ nấu cơm đưa tới, tôi không cần phải tới nhà cậu ta mỗi ngày nữa.
Trong lòng tôi chợt lạnh, không phải anh thích con trai chứ.
Nếu như vậy ngàn vạn không thể để anh lại tới đây.
Tôi bảo anh không cần đến, chính tôi biết chăm sóc cậu ta.
Tạ Hoài Tự chăm chăm nhìn tôi hồi lâu: “Em thích cậu ấy?”
Tôi đột nhiên rất muốn biết nếu tôi thích người khác, anh sẽ có thái độ gì.
Tôi không trực tiếp trả lời là không: “Nếu em thích cậu ấy thì sao?”
“Quan sát trước đã, nếu nhân phẩm các phương diện đều không thành vấn đề, hai đứa lại thích nhau thì có thể hẹn hò, nhưng mà một cô gái không nên thường xuyên đến nhà đàn ông, nhất là khi chưa có quan hệ gì.”
Hóa ra anh vẫn là người anh trai đầy trách nhiệm đó của tôi.
“Biết rồi, anh trai.”
14.
Tôi vẫn luôn cho rằng Tạ Hoài Tự thật sự chỉ coi tôi là em gái.
Nhưng sự thật chẳng qua là anh ngụy trang quá kĩ mà thôi.
Bị tôi phát hiện ra anh cũng yêu tôi, là năm tôi 23 tuổi.
Đồng nghiệp nam đó của tôi thích một cô gái, gọi tôi tới bày mưu tính kế cho cậu ta.
Sau đó lúc đang diễn tập tỏ tình, tôi đồng ý, vừa hay bị Tạ Hoài Tự thấy được.
Hôm đó, vì đều làm cùng một công ty nên tôi giúp cậu chàng đi làm đồ để tỏ tình, trở về đã muộn.
Tôi rón rén bước vào, vừa mở đèn lên liền thấy Tạ Hoài Tự nằm ngủ trên sofa.
Nhìn gương mặt an tĩnh của anh dưới ánh đèn lờ mờ, tôi không nhịn được lén lại gần.
Định trộm hôn anh, thật ra thì trước kia tôi chỉ từng làm một lần, trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
Ngay lúc tôi sắp thành công, anh tỉnh lại.
Cả người tôi cứng lại, tệ thật, sao anh lại tỉnh vào lúc này.
Tôi đưa tay sờ một cái lên gương mặt sạch sẽ của anh.
“Anh, trên mặt anh có cái gì này.”
Anh kéo tay tôi một cái, tôi ngã vào trên người anh.
Tôi ngửi thấy trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt.
"Cái gì?"
“Không phải nói yêu anh, muốn ở bên anh cả đời sao, hiện tại mới qua bao lâu đã thay lòng.”
Lúc này tôi mới phát hiện toàn bộ khuôn mặt anh đều nhàn nhạt đỏ, vừa rồi tôi còn tưởng là do ánh đèn chiếu vào.
"Nhưng anh không đồng ý mà, anh không yêu em."
Anh mím chặt môi, trong mắt vẫn còn men say chưa tản đi.
"Làm sao có thể không yêu chứ."
Tôi không dám tin vào những gì mình nghe thấy, tôi ôm mặt anh, giọng nói run rẩy.
"Tạ Hoài Tự, anh lặp lại lần nữa."
"Tạ Hoài Tự yêu Tô Tri Kiều cả đời."
Giờ tôi mới biết, anh vẫn luôn yêu tôi, nhưng anh đè nén lòng mình.
Anh sợ rằng bởi vì trong cuộc sống của tôi chỉ có anh, nên mới đem việc quen có anh bên cạnh lầm tưởng thành yêu anh.
Anh từng nghĩ chờ tôi tốt nghiệp, qua hai năm, suy nghĩ của tôi đủ thành thục rồi, nếu tôi vẫn chưa có bạn trai.
Anh sẽ tỏ tình với tôi một lần nữa, nhưng tôi tốt nghiệp xong liền dọn đi, hiện tại lại còn có bạn trai.
Anh biết rõ mình không nên ghen ti, anh đã sớm lường trước mọi chuyện sẽ như vậy, không thể coi những điều tôi nói trong lúc u mê 3 năm trước là sự thật được.
Hóa ra lần trước anh say rượu, từng nói có người trong lòng, cũng là tôi.
Biết được việc này khiến tôi mừng rỡ như điên, yêu đơn phương nhiều năm, hóa ra là lưỡng tình tương duyệt.
Đêm đó, lần đầu tiên tôi quang minh chính đại hôn anh.
Anh ôm lấy gáy tôi, không còn tự kiềm chế nữa, nhiệt tình đáp lại tôi.
Môi của hai chúng tôi đều run rẩy.
Ngày tiếp theo, sau khi thanh tỉnh, anh mới biết mình rượu vào lời ra.
Anh nói: "Câu này nói ra sớm hơn 1 năm so với kế hoạch của anh, em có thể trước thời hạn làm bạn gái của anh không?”