Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 179
Sau khi trở về từ chuyến du lịch tuần trăng mật muộn, bọn họ cùng nhau đi chọn cảnh cưới. Hôm lấy được ảnh chụp, Duật Tôn đã không thể chờ đợi được mà muốn treo lên tường ngay.
Lần đầu tiên chụp hình cưới, những bức hình kia được treo lên thế nào Mạch Sanh Tiêu cũng không biết. Cô chỉ đi ra ngoài một chuyến, sau đó trở về thì mới phát hiện ở trên đầu giường có nhiều đồ đạc hơn thôi.
"Như vầy được chưa?"
Giọng nói của Duật Tôn làm cô thu hồi lại suy nghĩ vừa tràn đến. Mạch Sanh Tiêu đứng ở cuối giường nhìn ngắm rồi chỉ huy: "Phía nam cao hơn một chút nữa, đúng rồi."
"Như vầy được chưa?" Duật Tôn hai tay nâng bức hình cưới khổng lồ, thân thể cao to đứng ở đầu giường.
"Phía bắc cao thêm một chút nữa đi." Mạch Sanh Tiêu phất tay ra hiệu.
Người đàn ông đành phải làm theo: "Thế này được chưa?"
"Phía nam cao hơn một phân nữa."
"Mạch Sanh Tiêu, em có cảm nhận được phương hướng không vậy?" Duật Tôn phải áp bức ảnh vào bức tường, lời nói lúc này có vẻ như đang phải thở ra.
Mạch Sanh Tiêu hai tay khoanh trước ngực, hai mắt nhìn trừng trừng: "Đấy, đấy, anh làm em đem phương hướng làm cho lẫn lộn hết lên."
"Emmm. . . . . ."
"Ai u, mới có vài cái liền chịu không nổi rồi sao? Nâng mỗi bức ảnh chụp có thể mệt đến đâu cơ chứ?"
Trong ngày thường, thể lực của anh đúng là tốt đến kinh người.
Hai tay Duật Tôn lần nữa lại giơ lên: "Có vậy mà cũng nhầm lẫn, phương hướng đều không phân biệt được rõ ràng thì ở trên giường anh ngủ phía bắc, em ngủ phía nam, nghĩ như vậy, sẽ luôn luôn không quên được phải không?"
Rất đơn giản mà nói, Mạch Sanh Tiêu luôn có thể cảm nhận được bất cứ thứ gì lọc qua miệng của anh cũng mang theo hương vị tình dục.
Duật Tôn cũng vào thư phòng xếp đặt, treo hình cưới của hai người. Bận rộn hết với những thứ này thì vừa vặn đến lúc dì Hà gọi ăn cơm tối.
****************
Lúc nhận được điện thoại của Từ Khiêm thì Duật Tôn cũng vừa để đũa xuống.
Anh biết rõ đã nghiện phải Tử Thần thì rất khó từ bỏ, cũng tin tưởng Alice có thể cố gắng vượt qua, nhưng anh vẫn đánh giá cao người nào có tự chủ.
Duật Tôn lái xe vào biệt thự, mở cửa chạy thẳng lên lầu hai.
Từ Khiêm để dụng cụ lên tủ đầu giường, Alice nằm cuộn trên giường, trong phòng ngủ khắp nơi đều bừa bộn, hiển nhiên là mới vừa lên cơn tái phát. Duật Tôn bước vào giữa phòng: "Sao vậy?"
"Mới tiêm một liều an thần, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi."
Duật Tôn nhìn Alice ở trên giường, tấm chăn màu xanh da trời phủ qua đỉnh đầu của cô ấy, Duật Tôn quỳ một chân lên giường, giật mạnh tấm chăn ra.
Chứng kiến bộ dạng lúc này của Alice, anh dù có chuẩn bị tâm lý đi chăng nữa thì cũng phải giật mình kêu lên tiếng.
Mái tóc dài uốn lọn điêu tàn vô cùng rối, trên gối đầu còn có thể thấy rất nhiều sợi tóc bị rơi rớt ra. Hốc mắt Alice sâu xuống, vì gầy xuống quá nhanh nên hai bên xương gò má của cô ấy nhô cao, đôi môi bị cắn đến bật máu đầm đìa. Đôi mắt ban đầu sáng trong, bây giờ càng ảm đạm vô hồn, so với quỷ còn khó nhìn hơn.
"Làm sao lại biến thành ra thế này?"
"Mấy ngày trước hiệu quả rất tốt, nhưng bây giờ mới là thời điểm mấu chốt, cũng là lúc cơn nghiện phát tác mạnh nhất. Tớ thấy cô ta thế này, sợ là dần dần sẽ không chịu đựng nổi nữa." Từ Khiêm vẻ mặt lo lắng đứng ở bên giường.
"Giúp trói cô ấy lại, nếu không được thì tăng thêm liều lượng thuốc an thần."
"Như vậy sẽ xảy ra án mạng mất."
Alice đưa tay bám chặt vào ga giường, cô muốn muốn Duật Tôn chứng kiến bộ dạng này của mình: "Hãy để cho tôi chết đi, làm ơn. . ."
"Alice." Duật Tôn cầm lấy tay của cô: "Sẽ vượt qua được, không dễ gì đi đến ngày hôm nay, không thể vứt bỏ được."
"Nhưng mà tôi thật khó chịu, tôi cảm giác có con rắn độc đang bò trong lục phủ ngũ tạng của mình, nó từng miếng từng miếng muốn đem tôi nuốt trọn." Hai mắt Alice vô hồn, thần trí không còn rõ ràng, cô một hồi trở lại thực tại, một hồi lại lâm vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Hai đầu chân mày của Duật Tôn lộ ra lo lắng: "Còn biện pháp nào khác không?"
"Không có, đã nghiện phải loại ma túy này, người khác không giúp gì được."
Alice co cuộn cả người lại, run rẩy không ngừng.
Duật Tôn khom lưng bế cô lên, mang theo cô sải bước rời khỏi biệt thự. Anh thả Alice tới trên ghế phụ, sau đó lái xe rời đi.
"Tôn, anh đừng uổng phí tâm tư mà cứu tôi, tôi biết rõ anh làm tất cả đều vì tốt cho tôi, nhưng tôi thật sự không chống đỡ nổi. Tôi cảm thấy chết đi so với sống như thế này thì còn cho tôi được giải thoát." Alice dựa vào cửa sổ xe, đầu vô thức lắc lư.
"Alice, cô không muốn tìm lại cha mẹ của mình sao?"
"Tôi thành ra thế này, cho dù bọn họ có nhìn thấy cũng sẽ không nhận ra tôi, tôi lại càng không có mặt. . . . ."
Duật Tôn mở cửa sổ xe ra, gió mát thổi mạnh vào mặt người khiến đầu đau muốn nứt ra.
Anh tăng tốc, Alice khó chịu đầu tóc như bị cào rách, Duật Tôn giữ chặt tay của cô ấy: "Alice, đừng như vậy."
.
.
.
Xe đi vào một công viên yên tĩnh.
Duật Tôn lôi kéo cô xuống xe, Alice không có sức lực để chống đỡ, chỉ có thể lảo đảo bước theo anh. Duật Tôn ấn cô ngồi xuống ghế đá: "Alice, có chuyện này, hôm nay tôi nhất định phải nói cho cô biết."
"Chuyện gì?" Alice run rẩy hỏi.
Duật Tôn ngồi xuống bên cạnh cô: "Tôi trong một lần làm nhiệm vụ đã vô tình biết được cha mẹ cô đã chết, cha của cô bị ung thư giai đoạn cuối. Còn mẹ của cô, có thể là không chịu nổi những đả kích liên tiếp này. . . nên đi theo."
"Cái. . . . . . cái gì?" Đôi mắt sâu của Alice trợn tròn, tay cô nắm chặt khuỷu tay của Duật Tôn: "Anh nói lại lần nữa xem."
Duật Tôn cũng không lặp lại: "Cô nếu như không sống nữa, thì cả nhà cô đều không còn ai. Tôi nghĩ, hy vọng lớn nhất của cha mẹ cô hẳn là nhìn thấy cô vẫn còn sống thật tốt. Sau đó kết hôn, sinh con cái cho mình."
"Tại sao lại như vậy?" Alice tra tìm nhiều năm như vậy nhưng tin tức mà cô không thể có được chính là cha mẹ có còn sống hay không. Cô ôm mặt khóc thảm thiết: "Anh vì sao không nói cho tôi biết sớm hơn, vì sao?"
"Trước đây, là muốn cho cô sống được tốt." Duật Tôn ôm vai Alice kéo qua: "Bây giờ, là muốn cho cô sống sót."
Alice ngã vào trong ngực anh, nắm lấy vạt áo của Duật Tôn: "Tôi bây giờ sống dở chết dở, ai còn quan tâm tôi, tôi không có tư cách làm mẹ."
"Đừng nói như vậy, ai cũng không có quyền tước đoạt hạnh phúc của cô. Nếu như cô chịu đứng lên, sẽ có hơn phân nửa cuộc đời tốt đẹp đang chờ cô." Bàn tay Duật Tôn nâng lên khuôn mặt tràn lệ của Alice: "Nhưng nếu như cô một lòng muốn tìm đến cái chết, Alice, ai cũng không giúp được cô."
Những ngón tay Alice đang níu vạt áo của người đàn ông lại càng ra sức nắm chặt, đến mức làm bung ra một nút áo của anh: "Tôn, vậy anh có hạnh phúc không? Anh có được khỏe mạnh hay không?"
"Hạnh phúc." Ngón cái của Duật Tôn tại khóe mắt của cô lau nhẹ: "Alice, tôi biết, cô vì chịu đựng phải cảm giác thế này mà thấy không sống nổi nữa, cô mỗi ngày đều sẽ nghĩ làm sao mới có thể sống tốt hơn. Vượt qua đi, chỉ cần cô vượt qua được trở ngại này thì sẽ có những ngày tốt lành."
Đôi mắt đẹp của Alice nhẹ khép lại, cô cầm chặt tay của Duật Tôn: "Anh giúp tôi một chút, đừng bỏ rơi tôi có được không?"
Bàn tay của Duật Tôn bị cô nắm đến mức thấy đau nhưng anh cũng không rút ra: "Cô yên tâm, tôi sẽ không vì chuyện trước kia mà bỏ rơi cô."
Alice kéo ống tay áo lên dùng sức lau khô nước mắt, nhưng kiềm lòng không được, cô đưa tay lên cắn một cái, để cho cô nhớ kỹ thời khắc thống khổ này.
Duật Tôn lúc nãy trên đường đi đã gọi điện thoại cho Từ Khiêm, để cho hắn đi về trước.
.
.
.
Cho đến tận nửa đêm, thấy tâm tình Alice đã ổn định lại, Duật tôn lúc này mới đưa cô trở lại biệt thự.
Ở biệt thự này, Duật Tôn đã vì cô mà thuê người giúp việc và bảo mẫu. Anh đem Alice thả lại trên giường, thấy cô hình như đã yên ổn vượt qua, lúc này mới phân phó bảo mẫu lấy cho cô chút ít đồ ăn. Lúc anh lên xe rời khỏi thì đã gần tảng sáng.
Lần đầu tiên chụp hình cưới, những bức hình kia được treo lên thế nào Mạch Sanh Tiêu cũng không biết. Cô chỉ đi ra ngoài một chuyến, sau đó trở về thì mới phát hiện ở trên đầu giường có nhiều đồ đạc hơn thôi.
"Như vầy được chưa?"
Giọng nói của Duật Tôn làm cô thu hồi lại suy nghĩ vừa tràn đến. Mạch Sanh Tiêu đứng ở cuối giường nhìn ngắm rồi chỉ huy: "Phía nam cao hơn một chút nữa, đúng rồi."
"Như vầy được chưa?" Duật Tôn hai tay nâng bức hình cưới khổng lồ, thân thể cao to đứng ở đầu giường.
"Phía bắc cao thêm một chút nữa đi." Mạch Sanh Tiêu phất tay ra hiệu.
Người đàn ông đành phải làm theo: "Thế này được chưa?"
"Phía nam cao hơn một phân nữa."
"Mạch Sanh Tiêu, em có cảm nhận được phương hướng không vậy?" Duật Tôn phải áp bức ảnh vào bức tường, lời nói lúc này có vẻ như đang phải thở ra.
Mạch Sanh Tiêu hai tay khoanh trước ngực, hai mắt nhìn trừng trừng: "Đấy, đấy, anh làm em đem phương hướng làm cho lẫn lộn hết lên."
"Emmm. . . . . ."
"Ai u, mới có vài cái liền chịu không nổi rồi sao? Nâng mỗi bức ảnh chụp có thể mệt đến đâu cơ chứ?"
Trong ngày thường, thể lực của anh đúng là tốt đến kinh người.
Hai tay Duật Tôn lần nữa lại giơ lên: "Có vậy mà cũng nhầm lẫn, phương hướng đều không phân biệt được rõ ràng thì ở trên giường anh ngủ phía bắc, em ngủ phía nam, nghĩ như vậy, sẽ luôn luôn không quên được phải không?"
Rất đơn giản mà nói, Mạch Sanh Tiêu luôn có thể cảm nhận được bất cứ thứ gì lọc qua miệng của anh cũng mang theo hương vị tình dục.
Duật Tôn cũng vào thư phòng xếp đặt, treo hình cưới của hai người. Bận rộn hết với những thứ này thì vừa vặn đến lúc dì Hà gọi ăn cơm tối.
****************
Lúc nhận được điện thoại của Từ Khiêm thì Duật Tôn cũng vừa để đũa xuống.
Anh biết rõ đã nghiện phải Tử Thần thì rất khó từ bỏ, cũng tin tưởng Alice có thể cố gắng vượt qua, nhưng anh vẫn đánh giá cao người nào có tự chủ.
Duật Tôn lái xe vào biệt thự, mở cửa chạy thẳng lên lầu hai.
Từ Khiêm để dụng cụ lên tủ đầu giường, Alice nằm cuộn trên giường, trong phòng ngủ khắp nơi đều bừa bộn, hiển nhiên là mới vừa lên cơn tái phát. Duật Tôn bước vào giữa phòng: "Sao vậy?"
"Mới tiêm một liều an thần, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi."
Duật Tôn nhìn Alice ở trên giường, tấm chăn màu xanh da trời phủ qua đỉnh đầu của cô ấy, Duật Tôn quỳ một chân lên giường, giật mạnh tấm chăn ra.
Chứng kiến bộ dạng lúc này của Alice, anh dù có chuẩn bị tâm lý đi chăng nữa thì cũng phải giật mình kêu lên tiếng.
Mái tóc dài uốn lọn điêu tàn vô cùng rối, trên gối đầu còn có thể thấy rất nhiều sợi tóc bị rơi rớt ra. Hốc mắt Alice sâu xuống, vì gầy xuống quá nhanh nên hai bên xương gò má của cô ấy nhô cao, đôi môi bị cắn đến bật máu đầm đìa. Đôi mắt ban đầu sáng trong, bây giờ càng ảm đạm vô hồn, so với quỷ còn khó nhìn hơn.
"Làm sao lại biến thành ra thế này?"
"Mấy ngày trước hiệu quả rất tốt, nhưng bây giờ mới là thời điểm mấu chốt, cũng là lúc cơn nghiện phát tác mạnh nhất. Tớ thấy cô ta thế này, sợ là dần dần sẽ không chịu đựng nổi nữa." Từ Khiêm vẻ mặt lo lắng đứng ở bên giường.
"Giúp trói cô ấy lại, nếu không được thì tăng thêm liều lượng thuốc an thần."
"Như vậy sẽ xảy ra án mạng mất."
Alice đưa tay bám chặt vào ga giường, cô muốn muốn Duật Tôn chứng kiến bộ dạng này của mình: "Hãy để cho tôi chết đi, làm ơn. . ."
"Alice." Duật Tôn cầm lấy tay của cô: "Sẽ vượt qua được, không dễ gì đi đến ngày hôm nay, không thể vứt bỏ được."
"Nhưng mà tôi thật khó chịu, tôi cảm giác có con rắn độc đang bò trong lục phủ ngũ tạng của mình, nó từng miếng từng miếng muốn đem tôi nuốt trọn." Hai mắt Alice vô hồn, thần trí không còn rõ ràng, cô một hồi trở lại thực tại, một hồi lại lâm vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Hai đầu chân mày của Duật Tôn lộ ra lo lắng: "Còn biện pháp nào khác không?"
"Không có, đã nghiện phải loại ma túy này, người khác không giúp gì được."
Alice co cuộn cả người lại, run rẩy không ngừng.
Duật Tôn khom lưng bế cô lên, mang theo cô sải bước rời khỏi biệt thự. Anh thả Alice tới trên ghế phụ, sau đó lái xe rời đi.
"Tôn, anh đừng uổng phí tâm tư mà cứu tôi, tôi biết rõ anh làm tất cả đều vì tốt cho tôi, nhưng tôi thật sự không chống đỡ nổi. Tôi cảm thấy chết đi so với sống như thế này thì còn cho tôi được giải thoát." Alice dựa vào cửa sổ xe, đầu vô thức lắc lư.
"Alice, cô không muốn tìm lại cha mẹ của mình sao?"
"Tôi thành ra thế này, cho dù bọn họ có nhìn thấy cũng sẽ không nhận ra tôi, tôi lại càng không có mặt. . . . ."
Duật Tôn mở cửa sổ xe ra, gió mát thổi mạnh vào mặt người khiến đầu đau muốn nứt ra.
Anh tăng tốc, Alice khó chịu đầu tóc như bị cào rách, Duật Tôn giữ chặt tay của cô ấy: "Alice, đừng như vậy."
.
.
.
Xe đi vào một công viên yên tĩnh.
Duật Tôn lôi kéo cô xuống xe, Alice không có sức lực để chống đỡ, chỉ có thể lảo đảo bước theo anh. Duật Tôn ấn cô ngồi xuống ghế đá: "Alice, có chuyện này, hôm nay tôi nhất định phải nói cho cô biết."
"Chuyện gì?" Alice run rẩy hỏi.
Duật Tôn ngồi xuống bên cạnh cô: "Tôi trong một lần làm nhiệm vụ đã vô tình biết được cha mẹ cô đã chết, cha của cô bị ung thư giai đoạn cuối. Còn mẹ của cô, có thể là không chịu nổi những đả kích liên tiếp này. . . nên đi theo."
"Cái. . . . . . cái gì?" Đôi mắt sâu của Alice trợn tròn, tay cô nắm chặt khuỷu tay của Duật Tôn: "Anh nói lại lần nữa xem."
Duật Tôn cũng không lặp lại: "Cô nếu như không sống nữa, thì cả nhà cô đều không còn ai. Tôi nghĩ, hy vọng lớn nhất của cha mẹ cô hẳn là nhìn thấy cô vẫn còn sống thật tốt. Sau đó kết hôn, sinh con cái cho mình."
"Tại sao lại như vậy?" Alice tra tìm nhiều năm như vậy nhưng tin tức mà cô không thể có được chính là cha mẹ có còn sống hay không. Cô ôm mặt khóc thảm thiết: "Anh vì sao không nói cho tôi biết sớm hơn, vì sao?"
"Trước đây, là muốn cho cô sống được tốt." Duật Tôn ôm vai Alice kéo qua: "Bây giờ, là muốn cho cô sống sót."
Alice ngã vào trong ngực anh, nắm lấy vạt áo của Duật Tôn: "Tôi bây giờ sống dở chết dở, ai còn quan tâm tôi, tôi không có tư cách làm mẹ."
"Đừng nói như vậy, ai cũng không có quyền tước đoạt hạnh phúc của cô. Nếu như cô chịu đứng lên, sẽ có hơn phân nửa cuộc đời tốt đẹp đang chờ cô." Bàn tay Duật Tôn nâng lên khuôn mặt tràn lệ của Alice: "Nhưng nếu như cô một lòng muốn tìm đến cái chết, Alice, ai cũng không giúp được cô."
Những ngón tay Alice đang níu vạt áo của người đàn ông lại càng ra sức nắm chặt, đến mức làm bung ra một nút áo của anh: "Tôn, vậy anh có hạnh phúc không? Anh có được khỏe mạnh hay không?"
"Hạnh phúc." Ngón cái của Duật Tôn tại khóe mắt của cô lau nhẹ: "Alice, tôi biết, cô vì chịu đựng phải cảm giác thế này mà thấy không sống nổi nữa, cô mỗi ngày đều sẽ nghĩ làm sao mới có thể sống tốt hơn. Vượt qua đi, chỉ cần cô vượt qua được trở ngại này thì sẽ có những ngày tốt lành."
Đôi mắt đẹp của Alice nhẹ khép lại, cô cầm chặt tay của Duật Tôn: "Anh giúp tôi một chút, đừng bỏ rơi tôi có được không?"
Bàn tay của Duật Tôn bị cô nắm đến mức thấy đau nhưng anh cũng không rút ra: "Cô yên tâm, tôi sẽ không vì chuyện trước kia mà bỏ rơi cô."
Alice kéo ống tay áo lên dùng sức lau khô nước mắt, nhưng kiềm lòng không được, cô đưa tay lên cắn một cái, để cho cô nhớ kỹ thời khắc thống khổ này.
Duật Tôn lúc nãy trên đường đi đã gọi điện thoại cho Từ Khiêm, để cho hắn đi về trước.
.
.
.
Cho đến tận nửa đêm, thấy tâm tình Alice đã ổn định lại, Duật tôn lúc này mới đưa cô trở lại biệt thự.
Ở biệt thự này, Duật Tôn đã vì cô mà thuê người giúp việc và bảo mẫu. Anh đem Alice thả lại trên giường, thấy cô hình như đã yên ổn vượt qua, lúc này mới phân phó bảo mẫu lấy cho cô chút ít đồ ăn. Lúc anh lên xe rời khỏi thì đã gần tảng sáng.