Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 148
Trong phòng ngủ, ánh sáng đèn nhỏ màu vàng quất khô héo bao trùm lên đôi vai vạm vỡ của người đàn ông.
Sanh Tiêu áp sát mặt lên gối đầu, nước mắt không ngừng tuôn ra, nóng hổi, từng nhát cắt lên những vết thương chồng chất và trái tim mệt mỏi đến vô lực của cô. Mạch Sanh Tiêu muốn cười nhưng ngay cả sức lực để nâng khóe miệng lên cũng không có. Cô xòe bàn tay ra che miệng lại, tiếng khóc đang dần dần yếu đi lại vang vọng khắp trong phòng, như một con thú nhỏ đã bị trọng thương, khiến lòng người bi thống đến thảm thiết.
Người đàn ông ngồi vào chỗ của mình tại mép giường, bàn tay vén mái tóc bị nước mắt thấm ướt ra.
Mạch Sanh Tiêu cầm lấy ngón tay thon dài của hắn, nhìn thấy bàn tay này, hình như đã tới mấy đời không được thấy.
Hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau.
"Nói cho tôi biết, tôi không phải là đang nằm mơ." Mạch Sanh Tiêu thanh âm tràn trề cầu khẩn, cô cảm thấy đây chỉ là mơ, cô sợ nếu tỉnh lại thì sẽ không còn được thế này nữa.
Người đàn ông giữ chặt ngón tay của Sanh Tiêu, đầu ngón tay cọ nhẹ lên má cô: "Em gặp phải cơn ác mộng, bây giờ mở mắt ra, anh ở đây."
Mạch Sanh Tiêu nước mắt chảy trôi trong tóc đen nhánh. Sau khi ba mẹ chết, cô thiết yếu học được chính là độc lập. Một đôi vai gầy yếu chống đỡ cho mình và hy vọng của chị. Cô vẫn kiêu ngạo khi tay phải bị phế, dù phải sống thật giống như con kiến, cô vẫn cảm thấy ngay cả khi trên đỉnh đầu mà một mảnh mấy đen, cô cũng có thể đẩy chúng ra để nhìn ánh trăng sáng. Sanh Tiêu đôi mắt sưng đỏ, cho đến khi Duật Tôn bị bắt, sự thật bức đến trước mặt, cô mới giật mình nhận ra, hai tay của cô nhỏ như vậy, hoàn toàn không chống đỡ được thứ gì.
Mạch Sanh Tiêu đưa tay của người đàn ông kề sát vào mặt mình, khuỷu tay cô chống đỡ tại mép giường ngồi dậy, tay phải vòng qua cô Duật Tôn, sít sao cùng hắn ôm chặt.
Ai cũng không mở miệng đánh vỡ thời khắc ninh mật này, cánh tay Sanh Tiêu thu hẹp lại, cắn lấy khóe miệng mà bật ra tiếng khóc.
Một lát sau, Duật Tôn lui người lại, gương mặt tuấn tú cùng cô hôn sâu đậm.
Miệng của cô lúc này đầy nước mắt mặn chát, bọn họ bàn tay đan vào nhau, tay kia của mạch Sanh Tiêu còn ôm trên cổ hắn, cô mặc hắn gặm nuốt, khẽ cắn, cuối cùng cũng chầm chậm đáp lại.
Lúc này như nguy hiểm khẩn cấp bị buộc đến vách núi, hơi trượt chân một chút sẽ rơi chia năm xẻ bảy.
Nhưng bọn họ hiển nhiên bất chấp tất cả những thứ này.
Khát vọng mãnh liệt hầu như muốn phá vỡ ra, bàn tay của Duật Tôn đặt sau đầu cô đã không thể chờ đợi được mà dời xuống.
"Này, có thể tạm thời tắt lửa không?" Một giọng nói từ phía cửa của một người đàn ông vang lên. Mạch Sanh Tiêu kinh ngạc, buông cánh tay đang ôm cổ Duật Tôn ra, trở thành ngăn cản trước ngực hắn.
Duật Tôn nhăn lại mày kiếm, còn muốn hôn nữa. Sanh Tiêu ý thức được trong phòng không chỉ có hai người bọn họ, cô vội vàng nghiêng mặt đi.
"Cậu có thấy phiền hay không?" Duật Tôn tức giận.
Từ Khiêm trong tay mang theo hộp thuốc, mặc bộ đồ màu xanh đậm là loại quần áo ở nhà, hiển nhiên đã từ trong nhà vội vàng chạy đi mới chưa kịp thay: "Cậu còn có lương tâm không vậy? Nếu không phải là sợ cậu chết đi thì tớ phải dùng tới hơn nửa đêm để đếm xem hiện trường biểu diễn sao?"
Mạch Sanh Tiêu lau sạch nước mắt, 7 ngày này nóng bức làm lòng người bực bội.
Cô lại nhìn vào, mới phát giác có gì đó không thích hợp.
Duật Tôn từ trước đến nay ghét đổ mồ hôi mà bây giờ, lại mặc áo sơ mi, bên ngoài là khoác bộ tây trang màu đen. Mạch Sanh Tiêu mặc áo tay ngắn, đối lập với Duật Tôn, mặc hoàn toàn trái mùa.
"Anh làm sao vậy?"
"Không có gì."
Tay Sanh Tiêu dò xét về phía trước bị hắn giữ lại, nhưng ánh mắt đã có thể trông thấy ở bên eo của hắn đã đỏ thẫm vết máu. Từ Khiêm bước tới, Mạch Sanh Tiêu chăm chú nhìn kỹ, Duật Tôn trở về mặc bộ này đúng là bộ lúc trước cô để lại ở khách sạn tại Hồng Kông.
"Anh bị thương."
"Cắt, nhặt cái mạng về không dễ." Từ Khiêm ở bên cạnh chen miệng vào.
Duật Tôn đứng lên đi đến ghế sô pha, Mạch Sanh Tiêu theo sát phía sau: "Viên đạn đi sượt qua, bị trầy da."
Sanh Tiêu theo hắn ngồi xuống, nghe được tiếng bước chân từ cửa truyền đến.
Nam Dạ Tước thân thể cao to tựa tại tủ rượu bên cạnh, trời sinh một vẻ đẹp đến tà mị,Mạch Sanh Tiêu không khỏi hình dung, Ân Lưu Khâm sau này nếu có cơ hội đứng cùng Nam Dạ Tước, chắc chắn cũng sẽ bị vẻ tà mị này của hắn làm cho .... Mạch Sanh Tiêu hình dung cũng không có nghĩ qua, Ân Lưu Khâm dù có đẹp trai đến cỡ nào, cùng Nam Dạ Tước đứng ở một chỗ, trong nháy mắt chắc chắn sẽ bị vẻ đẹp tà mị của Nam Dạ Tước thu hút.
" Tước, cậu về trước đi."
Nam Dạ Tước đứng ở bên cạnh rút một điếu thuốc," Tớ sẽ chờ."
Duật Tôn cởi bộ Tây phục ra,cả nưa tay áo trắng bên trong thấm đẫm máu , Mạch Sanh Tiêu khóe mắt chứa lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng trở nên căng thẳng. Từ Khiêm cũng rất bình tĩnh, Nam Dạ Tước co lại điếu thuốc, cũng nhìn không ra thần sắc trên mặt.
" Đối với cậu mà nói là chút thương nhỏ, nhưng rất hiểm, cậu đã không chịu đi bệnh viện,còn đòi tự mình chữa trị vết thương sao?."
Duật Tôn bị thương ở cánh tay không cử động được, tay kia đang tự cởi cúc áo.
Mạch Sanh Tiêu ngồi bên cạnh hắn , cô thò tay ra," Để em."
Sanh Tiêu ngón tay run rẩy, cởi bỏ từng cúc áo, bởi vì máu chảy quá nhiều, miệng vết thương thoạt nhìn thấy mà giật mình, Từ Khiêm liếc mắt, biết không trở ngại.
Xử lí xong vết thương, sau đó băng bó, Mạch Sanh Tiêu con mắt rơi xuống nơi bả vai Duật Tôn lại là một vết sẹo khác.
Đó là cô dùng dao nhỏ lúc ở trên thuyền, một nhát, đâm thấu xương, dù là vết thướng đã lành, nhưng vẫn để lại dấu vết như cũ.
Nam Dạ Tước thấy không có việc gì, lúc này mới dập tắt điếu thuốc trong tay," Tớ về trước đây."
Bọn họ ngầm hiểu, huống hồ Dung Ân còn đang Ngự Cảnh Uyển lo lắng cho anh.
Duật Tôn ngẩng đầu lên , nhẹ gật đầu," Về đi."
Từ Khiêm động tác rất thành thục quấn băng gạc,trên mặt bàn trà bên cạnh, một chậu nước đã nhuộm thành màu đỏ nhạt, trong thùng rác còn có bông gạc bị ném vứt bỏ.
Đừng xem bọn họ ngày bình thường nói chê cười chọc, mỉa mai đối phương không chút nể nang,nhưng vừa đến thời điểm mấu chốt, huynh đệ với nhau, họ đều có thể vào sinh ra tử, nghĩa tình biểu lộ.
"Cũng không khác vết thương lần trước là mấy, sáng mai tớ sẽ ghé qua một chuyển."
" Biết rồi."
Từ Khiêm từ trong hộp thuốc mang theo lấy ra hai chai thuốc nhỏ " Dùng bao nhiêu, như thế nào trên nhãn đều có ghi cả."
Mạch Sanh Tiêu vươn tay ra , Từ Khiêm lừ mắt," Tôi không yên tâm về cô."
Hắn còn nhớ chuyện trước kia, Duật Tôn thiếu chút nữa chết vậy mà cô lại thấy chết mà không cứu.
Sanh Tiêu cụp mắt xuống, có chút xấu hổ.
Duật Tôn nhận thuốc từ trong tay Từ Khiêm, liếc mắt đã xòe lòng bàn tay ra trước Mạch Sanh Tiêu," Cậu cũng trở về đi thôi."
Từ Khiêm thức thời không có nhiều lời, thu thập xong công cụ, cầm cái hộp thuốc đi ra ngoài.
Mạch Sanh Tiêu rất nhanh đón lấy chai thuốc, khuôn mặt ngẩng lên có chút quái dị, thần sắc cũng không như khóc, lại không giống cười.
" Còn mộng du?"
" Em không ngờ tới, anh đột nhiên sẽ xuất hiện ở trước mặt của em." Trở tay không kịp, giống như lúc trước Duật Tôn bị mang đi.
" Anh nói rồi, không có việc gì."
" Sự tình có thể giải quyết?" Cô hiện tại giống như chim sợ cành cong, sợ ngày nào đó lại có người xông đến Ngự Cảnh Viên.
"Đã giải quyết."
" Hình như ngày đó luật sư không phải nói như vậy."
" Hắn dọa em," Duật Tôn cầm Mạch Sanh Tiêu tay," Anh giờ chẳng phải là rất tốt sao?"
Hắn vì cái gì mà vào tù, ở bên trong thế nào, trở về về sau như thế nào bị thương, Duật Tôn không nói tới một chữ.
Có người muốn đối phó hắn, Duật Tôn tinh tường.
Ân Lưu Khâm lợi dụng chuyện Duật Tôn bị dẫn độ, bố trí người mưu sát giữa đường, nếu may mắn giết được thì thực quá tốt, còn không , hắn sẽ đem chuyện này dựng thành vở kịch tranh chấp địa bàn, đổ mọi trách nhiệm lên đầu Duật Tôn, còn hắn không có liên quan gì tới.
Mạch Sanh Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mấy ngày này dây thần kinh bị kéo căng lên tột đỉnh đến thời khắc này mới có thể hoàn toàn buông lỏng, cô uốn mình tại sô pha, trong phòng không khí sung túc có thừa,nhưng sau lưng cô lại toát ra một thân mồ hôi.
" Anh lúc trở về trên đường nghe nói, em ở công trường đã xảy ra chuyện?"
" Em sẽ giải quyết." Mạch Sanh Tiêu thấy hắn thần sắc mệt mỏi, cô cố gắng hít sâu, muốn cho chính mình thoải mái chút ít.
Cánh tay không bị thương của Duật Tôn đưa tới, nắm bả vai Sanh Tiêu ," Hỏi em một chuyện."
" Chuyện gì?"
" Lúc anh không có ở đây, em có nhớ đến anh không ?" Duật Tôn cằm tựa lên đầu Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu ánh mắt quét về phía bên cạnh,con người thật sự là loài động vật kỳ quái, trước một khắc, cô còn cảm thấy giữa phòng ngủ lạnh như băng,giống như lồng sắt khổng lồ, cô không dám nghĩ nhiều, hiện giờ chẳng qua là thêm một người, gian phòng rõ là lớn như vậy,nhưng sao nhìn ở trong mắt, lại thấy từng góc đều chật ních hơi thở người.
Sanh Tiêu từ trong lồng ngực của hắn lùi ra ngoài,con ngươi long lanh ánh sáng đáp " Có."
Cô nghĩ sao, cứ như vậy nói ra.
Người đàn ông bộ mặt tinh xảo khó nén mừng rỡ, Mạch Sanh Tiêu không có tránh đi ánh mắt của hắn," Em sợ anh gặp chuyện không may."
" Nếu biết rằng em lo lắng cho anh, anh nên sớm một chút gặp chuyện không may."
Sanh Tiêu đưa tay đẩy Duật Tôn ra," Em không có nói giỡn với anh."
" Duật thiếu, Duật phu nhân." Cửa ra vào, truyền đến tiếng Chị Trần âm thanh khẩn thiết.
Mạch Sanh Tiêu đứng dậy đi đến, Chị Trần đi vào gian phòng," Bân Bân la khóc om sòm, có thể là lâu không thấy cô qua thăm, bế bé."
Sanh Tiêu sống mũi lại đau xót, đón lấy thằng bé từ tay chị Trần," Bân Bân thực xin lỗi, Bân Bân muốn mẹ phải không?"
Chị Trần đi ra ngoài, đóng lại cửa.
Bân Bân khóc đến co rúm lại thút tha thút thít, ghé vào vai cô , con mắt thỉnh thoảng mở ra mở vào, xem ra là mệt nhọc.
Duật Tôn đi đến trước mặt cô, Mạch Sanh Tiêu thấy hắn có thương tích, không để cho hắn ôm.
Bân Bân mở ra tròn căng tròng mắt, nhìn thấy Duật Tôn, lại ngẩng đầu lên, Mạch Sanh Tiêu một mực tin tưởng vững chắc, Bân Bân tuy không thích tiếp xúc với mọi người, nhưng Duật Tôn cùng cô là người thân nhất của Bân Bân, bé sẽ biết.
" Anh ôm con một lúc."
" Không được." Mạch Sanh Tiêu nhất quyết không cho.
Bân Bân tròng mắt nhìn chằm chằm vào Duật Tôn không có dời, Sanh Tiêu vỗ nhẹ lưng, giờ là nửa đêm, thằng bé vốn sẽ không tỉnh táo, cũng không lâu lắm liền ngủ say sưa.
Sắp xếp xong xuôi cho Bân Bân, Mạch Sanh Tiêu nằm ở trên giường lớn, Duật Tôn cánh tay đặt ở eo của cô, ăn ý lẫn nhau không nói gì, Sanh Tiêu nhắm lại hai mắt, rất hưởng thụ sự yên lặng cùng loại bình thản này,giờ chẳng có chuyện gì có thể len được vào lòng cô, cô mệt mỏi, đã nghĩ dứt bỏ tâm tư ngủ một giấc.
Mạch Sanh Tiêu không nhúc nhích, mặc hắn ôm chặt cứng.
Bên tai truyền đến đều đều tiếng thở dốc, phối hợp với lồng ngực người đàn ông to lớn, phập phồng theo nhịp điệu.
" Hồng Kông bên kia, vì cái gì đột nhiên chịu thả người?" Mạch Sanh Tiêu trong nội tâm nghi kị vẫn còn tồn tại, có thể hay không là Ân Lưu Khâm đáp ứng hỗ trợ?
Cô cho rằng Duật Tôn này sẽ ngủ, vốn định ngày mai hỏi lại, nhưng nếu quả thật có liên quan đến Ân Lưu Khâm, Sanh Tiêu còn muốn sáng sớm mai dậy.
" Bọn họ nhiều nhất dám giam giữ anh 20 giờ, bọn họ lợi dụng nơi mà anh không thể làm được gì, tạo ra áp lực, rồi áp giải anh đi chỗ khác. Sau đó tìm ra được thủ phạm thật , sau này trong vòng vài ngày, cảnh sát biết được bộ dáng tên đó, anh được chứng minh vô tội rồi được thả."
" Không có việc gì chứ?"
" Yên tâm, họ cũng không thể giết người trong tù."
Mạch Sanh Tiêu khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển hướng Duật Tôn,"...... Có ai đã giúp anh sao?"
" Nam Dạ Tước."
Nói cách khác, Ân Lưu Khâm không có đáp ứng, cũng không có hành động.
Duật Tôn bàn tay đặt tại gò má cô khẽ vuốt," Sanh Tiêu, anh lần này bị người ta cắn một cái, anh không thể tha cho hắn dù chỉ nửa cái mạng."
Hắn thốt nhiên khẩu khí quay ngược trở lại , âm lệ băng hàn, Mạch Sanh Tiêu hàm răng có chút run rẩy," Là ai?"
" Anh sẽ tra rõ ràng."
Người đàn ông cánh tay trở xuống phần eo Sanh Tiêu, hắn khẽ nhắm hai mắt, giấu kín sát khi sâu bên trong.
Một đêm mộng đẹp.
Chị Trần cùng dì Hà lần lượt đứng ở đầu bậc thang.
" 9 0, như thế nào vẫn chưa chịu dậy ăn điểm tâm?"
" Đúng vậy, vào giờ này, Bân Bân cũng nên tỉnh."
Dì Hà thò đầu ra," Duật thiếu nửa tháng không có ở nhà, vợ chồng son nói không chừng chính lúc này sẽ ân ái lắm."
"Chúng ta chờ một chút?"
" Vâng."
Mạch Sanh Tiêu mấy ngày vừa rồi mệt mỏi lại không có ngủ đã thành thói quen, cô tiềm thức muốn ngủ ngon một giấc, ngủ bù mất ngày mất ngủ trước kia, tủ đầu giường tiếng chuông điện thoại vang lên, Sanh Tiêu dừng suy nghĩ,sợ tiếng chuông làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của người xung quanh, cô duỗi tay ra, lục lọi một hồi mới lấy được điện thoại.
" Alo, ai vậy?"
" Mạch Sanh Tiêu, cô hôm nay như thế nào còn không qua đây?"
" Có chuyện gì sao?" Sanh Tiêu nhu hòa khóe mắt, nhìn Bân Bân còn đang ngủ.
" Chờ cô nấu cơm."
Mạch Sanh Tiêu ngáp một cái, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào mặt, cô duỗi ra tay phải ngăn tại trước mắt," Thực xin lỗi, anh gọi lộn số."
Sanh Tiêu trở mình thân, tiếp tục ngủ.
Đây là người phụ nữ, a!
Ân Lưu Khâm cắt đứt điện thoại, hắn đứng ở phòng khách nhớ lại cảnh tượng mười ngày trước, Mạch Sanh Tiêu mưa gió không nghỉ, cô cố ý vặn vẹo ý của hắn, dùng phương thức cô muốn cho hắn đáp ứng hỗ trợ. Mặc dù hắn không có hứa hẹn, cô y nguyên làm theo ý mình, giờ thì tốt rồi, Duật Tôn phút trước trở về, cô phút sau liền không để ý gì đến hắn.
Ân Lưu Khâm như có điều suy nghĩ cầm điện thoại ở trong tay, hắn làm tốt cô sẽ không lại đến chuẩn bị tâm lý, hắn thiển bước đi về phía trước cửa sổ, mảng lớn ánh mặt trời phản chiếu ánh mắt màu nâu nhạt của hắn, hắn mặc dù không có được Mạch Sanh Tiêu, nhưng bây giờ loại này lo được lo mất, làm hắn cân nhắc bất an, tâm tình lập tức trở nên bực bội.
Ánh mắt của hắn quét về phía phòng khách,hình ảnh thon gầy bận rộn không còn thấy, thị giác của hắn vô thức tìm kiếm .
" Ân thiếu, Sanh Tiêu không có tới, tôi đã chuẩn bị xong canh cá." Bảo mẫu nhớ rõ, Ân Lưu Khâm thích ăn canh cá do Mạch Sanh Tiêu làm .
Người đàn ông nghe vậy, cả khuôn mặt chùng xuống, không giấu được vẻ lo lắng, hắn từ chối rồi đi thẳng lên lầu.
Một nhà ba người ngủ được cực sâu, Mạch Sanh Tiêu nghe được động tĩnh, Bân Bân đã tỉnh, xem điện thoại,đã mười giờ.
Sanh Tiêu sau khi rời khuôn mặt nhỏ nhắn, bắt gặp Duật Tôn vừa vặn mở mắt.
" Mấy giờ rồi?"
" Mười giờ."
Duật Tôn gật gật đầu," Ngủ có ngon không?"
" Ngon."
Người đàn ông định muốn hôn cô, Mạch Sanh Tiêu nghĩ đến Bân Bân đã tỉnh, cô đẩy mặt Duật Tôn ra đứng dậy.
Sanh Tiêu ôm Bân Bân, thay bộ quần áo khác, Duật Tôn từ phòng ngủ đi ra, Mạch Sanh Tiêu nhắc nhở," Nhớ uống thuốc, em đưa Bân Bân xuống lâu trước."
Dì Hà thần sắc căng thẳng, gặp Sanh Tiêu xuống lầu, chạy đến trước mặt nói," Tôi đi ra ngoài mua thức ăn, trông thấy cửa ra vào thiệt nhiều cảnh sát."
Xem ra Duật Tôn nói không sai.
" Không có việc gì, có thể là mấy người lần trước đến làm ầm ĩ."
Bỏ qua bữa sáng, vừa vặn đến giờ cơm trưa.
Từ Khiêm kiểm tra miệng vết thương, nói là không có trở ngại, Duật Tôn đi vào phòng khách,dì Hà tiễn Từ Khiêm ra cửa chính.
Mạch Sanh Tiêu xới cơm, trước cho Bân Bân cho ăn mấy ngụm súp.
" Anh có thương tích, để em nói dì Hà mang lên lầu cho anh."
" Sanh Tiêu, vết thương nhỏ mà thôi."
Mạch Sanh Tiêu xới cơm cho hắn, Duật Tôn ăn súp chậm rãi, cho tới bây giờ chưa thấy qua tướng ăn bất nhã của hắn.
Sanh Tiêu nhìn qua có chút xuất thần, rất nhiều chi tiết, tỉ mỉ cô bình thường đều xem nhẹ, nghĩ như vậy đến, có thể ở Ngự Cảnh Viên ăn một bữa cơm trưa yên tĩnh, cũng là điều hạnh phúc.
" Rầm rầm rầm--"
" Oa--" Bân Bân trong miệng đang nhai chóp chép, khóc gắt lên.
" Đám người này thực quá đáng, lại nữa rồi!"
" Oa oa--"
Mạch Sanh Tiêu bỏ xuống chén cơm trong tay, ôm Bân Bân vào trong ngực, cửa ra vào truyền đến tiếng ồn ào, lại còn cả pháo ném vào trong.
Duật Tôn bực tức ném đôi đũa trên bàn, Bân Bân khóc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bé con mấy ngày nay sợ hãi, vừa nghe đến thanh âm này tựa bệnh tâm thần. Người đàn ông sâu trong con ngươi tóe ra một tia lạnh lẽo," Chuyện gì xảy ra?"
Dì Hà hỗ trợ che tai Bân Bân," Duật thiếu, là cậu không biết, đám người này một mực đến gây sự, không hề có thành ý muốn giải quyết, rõ là cố tình quấy rối."
" Chị ôm Bân Bân lên lầu đi." Duật Tôn trầm giọng phân phó.
Chị Trần tiếp nhận bé con, đi nhanh lên lầu.
Mạch Sanh Tiêu gặp loại sự tình này, tâm tình rậm rịt," Em đi ra ngoài cùng bọn họ nói rõ ràng."
" Nếu có thể nói rõ ràng, còn có thể gây sự đến nơi này?" Duật Tôn cầm bàn tay Sanh Tiêu mềm mại," Anh đã trở về để anh giải quyết."
" Thực ra......"
" Không tin anh sao?"
Duật Tôn kéo cô đứng dậy, Mạch Sanh Tiêu tay kia khoác cánh tay người đàn ông," Bên ngoài có cảnh sát."
"Dì Hà, mở cửa để bọn họ tiến vào."
Dì Hà kinh hãi," Duật thiếu, bọn họ mang theo cả trẻ nhỏ!"
Duật Tôn nghe vậy, khóe miệng tiết lộ ra vui vẻ," Dì Hà, đi thôi."
Duật Tôn ôm eo Mạch Sanh Tiêu , mang cô đi vào sô pha trước mặt, hắn lấy điện thoại cầm tay ra, đi bên cạnh gọi điện thoại.
Một nhóm người hống hách tiến vào, kẻ cầm đầu rất thân thuộc.
Trong phòng khách tức thì ầm ĩ đều là tiếng nói chuyện, ngươi một câu ta một câu, bao phủ tại đỉnh.
Duật Tôn kề bên Sanh Tiêu,thân nhân người chết ngồi đối diện bọn họ trên ghế sa lon, một bên nước mắt một bên nước mũi khóc thảm thiết.
" Ngươi là ai?" Có người hỏi.
" Tôi là chồng cô ấy." Duật Tôn giọng nói không nhanh không chậm, thần sắc bình tĩnh như nước.
" Tốt lắm, tai nạn chết người, các ngươi xem giải quyết như thế nào a."
Ngoài cửa có người tiến đến, mang theo vài cái vali lớn.
Duật Tôn đi ra sau lưng dì Hà nói," Cầm chút ít đồ uống đi ra ngoài, nói cho bên ngoài cảnh sát, chúng ta đang xử lý chuyện của công ty."
" Vâng."
Rồi bóng dì Hà biến mất tại cửa ra vào, Duật Tôn lúc này mới búng tay.
Bên cạnh người thanh niên cầm lên một cái vali lớn đưa tới trên bàn trà, mọi người hai mặt nhìn nhau, người nhà kia khóc đến càng bi thương," Chúng ta từ nay về sau sống thế nào a......"
Mạch Sanh Tiêu nhìn theo hốc mắt phát ra chua xót, Duật Tôn nghiêng người đứng dậy, mở vali ra, đổ lên bàn trước mặt mọi người.
" A--" Có người thét lên.
Trong vali đổ ra, sáu chuôi súng ngắn.
Ở Cửa ra vào cảnh sát không tra trong rương chứa cái gì.
" Anh...... Anh hù dọa người a!"
Tiềng ồn ào nhỏ dần, Duật Tôn hai chân thon dài chân bước tới bên bàn trà, hắn cảm thấy bức bối, cởi bỏ một cúc áo," Tôi không có thời gian cùng các người vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, sự tình đã đến bước này, các người nghĩ một mạng đền một mạng, cho dù đưa ra pháp luật cũng không ai thông qua. Chuyện cũ đã qua, chấp nhận tiền bồi thường về nhà sống cho tốt......"
" Ai thèm tiền của các người!"
Duật Tôn rướn mắt, một tia nhìn tàn khốc ném qua, hắn không thích có người xen vào.
Người đàn ông vừa mở miệng sợ tới mức run rẩy, bộ mặt đến mức đỏ bừng.
" Nếu không có người ở phía sau xúi giục, chuyện này có khó như vậy?" Duật Tôn hẹp dài mắt phượng phảng phất nhìn qua một loạt," Đối phương cho các người bao nhiêu, tôi ra gấp đôi."
Mạch Sanh Tiêu nhìn người ngồi trong góc sô pha, là vợ của người công nhân xấu số kia.
Cô ta ngẩng đầu, giống như là trưng cầu ý người bên ngoài.
" Nói thật cho các người biết, đừng có làm chuyện thêm căng thẳng," Duật Tôn duỗi ra một tay, khép lại vali," Tôi nếu có dụng tâm, có thể làm cho các người một phân tiền cũng lấy không được, nhưng mà tôi lại thưởng thêm tiền mà không gây rắc rối, hoặc là, tôi cùng với các người chơi tới cùng, dù sao những chuyện gây rối ầm ĩ này tôi coi như tự tìm việc vui, kéo dài tới cuối cùng, nhất định là không giải quyết được gì, tin không?"
Duật Tôn ánh mắt ra hiệu, người đàn ông bên cạnh đổi lại vali đặt tới trước mặt hắn, cũng đem vali mở ra.
Bên trong chỉnh tề bày đầy tiền.
Người phụ nữ nắm chặt hai tay, Mạch Sanh Tiêu nhìn cô ta đáy mắt đầy nước , mất đi thân nhân là loại thống khổ không sao bù đắp được, nhưng Sanh Tiêu cũng hi vọng bọn họ trở về có thể vượt qua được .
" Thực xin lỗi." Cô ta cúi đầu xin lỗi.
Duật Tôn lừ mắt, không nói gì thêm.
Người phụ nữbuông tay ra," Sự tình cũng đã giải quyết, thi thể chồng tôi còn đặt ở nhà tang lễ trong, ngày mai, tôi sẽ đưa về nhà."
Gia môn trong nhà thấy thế, cũng thôi
" Trong nhà còn có hai người con trai, bố mẹ già thân thể cũng không khỏe, ngày đó một người lạ mặt đến tìm chúng tôi, nói nếu đem chuyện này làm ầm lên, sẽ cho chúng tôi một khoản tiền......" Người phụ nữ cúi đầu," Tôi cũng không muốn cố tình gây chuyện."
Duật Tôn biết rõ,kẻ đứng sau giật dây sẽ không để lộ bản thân, rất khó tra.
" Toàn bộ số tiền này đều cho cô."
Sau lưng người đàn ông đem tới thêm hai cái vali nữa, những người thân bên cạnh, hỗ trợ nhận giúp
Thấy bọn họ sắp rời đi, Duật Tôn mở miệng nói," Chờ một chút."
Người đàn ông móc ra tờ giấy thỏa thuận, Duật Tôn ý bảo hắn đưa cho người phụ nữ kia," Ký tên."
Cô ta không cần nhìn kỹ,lúc trước Mạch Sanh Tiêu cùng luật sư đi tìm cô rất nhiều lần, cầm theo chính tờ giấy này.
Cô ta kí tên vào.
Mạch Sanh Tiêu tâm tình trầm trọng tiễn bọn họ ra ngoài, cô trở lại phòng khách, cô cảm thấy chuyện khó giải quyết, lại bị Duật Tôn nói vài lời là có thể giải quyết.
" Em như thế nào không nghĩ tới, sẽ có người muốn đem chuyện này làm ầm lên?"
" Là em ngốc."
Mạch Sanh Tiêu trừng mắt liếc hắn," Đó là bởi vì em không có xấu bụng như ai đó."
Duật Tôn vươn tay, giữ chặt Sanh Tiêu, làm cho cô ngồi vào bên cạnh mình," Bụng của anh là khỏe mạnh,là phần nào em nói màu đen......"
Mạch Sanh Tiêu ở phương diện này, phản ứng đâu bì kịp được hắn.
" Xuống chút nữa ngược lại thật sự là......"
Sanh Tiêu vọt đỏ mặt như tôm luộc," Câm miệng lại!"
Hắn yêu chiều cô, vậy nên thỉnh thoảng đối với hắn cô dám giương nanh múa vuốt.
Duật Tôn đang cười, quả nhiên ngậm miệng.
Yên tĩnh được hai ngày, Duật Tôn không có ra khỏi Ngự Cảnh Viên một bước, Mạch Sanh Tiêu cũng cùng Bân Bân, dạy bé tập đi.
Phòng khách TV đang phát tin tức:" Ngày hôm qua, một đoạn videp clip riêng tư đã bị lấy cắp và trắng trợn phát tán ở trên mạng, nội dung về một người phụ nữ đối với chồng mình nói gì nghe nấy, trong nháy mắt ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của không ít những người đàn ông đã kết hôn, chúng ta hãy cùng thưởng thức video clip này ngay bây giờ."
Mạch Sanh Tiêu nghe tiêu đề, cảm thấy hứng thú, cô ngồi xuống cạnh Duật Tôn." Xem ra, tin tức này rất khôi hài."
Trong màn hình TV, phát một đoạn ngắn hình người phụ nữ quét dọn vệ sinh, giặt quần áo nấu cơm, khung hình, âm thanh có chút quen thuộc, hắn nói," Cho anh chén nước."
Người phụ nữ bưng lấy chén nước đi vào phòng khách, bên trong người đàn ông nói," Cái này tư thế không đúng, cung kính điểm."
Người phụ nữ hai tay đưa tới.
Đằng sau còn có phóng viên nói thêm vào," Người đàn ông này cưới được người vợ như vậy, có phải là đời trước đã tu luyện phúc phận?"
Mạch Sanh Tiêu tập trung nhìn vào, nam kia chính là Ân Lưu Khâm, nữ kia, không phải là cô sao?
Sanh Tiêu áp sát mặt lên gối đầu, nước mắt không ngừng tuôn ra, nóng hổi, từng nhát cắt lên những vết thương chồng chất và trái tim mệt mỏi đến vô lực của cô. Mạch Sanh Tiêu muốn cười nhưng ngay cả sức lực để nâng khóe miệng lên cũng không có. Cô xòe bàn tay ra che miệng lại, tiếng khóc đang dần dần yếu đi lại vang vọng khắp trong phòng, như một con thú nhỏ đã bị trọng thương, khiến lòng người bi thống đến thảm thiết.
Người đàn ông ngồi vào chỗ của mình tại mép giường, bàn tay vén mái tóc bị nước mắt thấm ướt ra.
Mạch Sanh Tiêu cầm lấy ngón tay thon dài của hắn, nhìn thấy bàn tay này, hình như đã tới mấy đời không được thấy.
Hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau.
"Nói cho tôi biết, tôi không phải là đang nằm mơ." Mạch Sanh Tiêu thanh âm tràn trề cầu khẩn, cô cảm thấy đây chỉ là mơ, cô sợ nếu tỉnh lại thì sẽ không còn được thế này nữa.
Người đàn ông giữ chặt ngón tay của Sanh Tiêu, đầu ngón tay cọ nhẹ lên má cô: "Em gặp phải cơn ác mộng, bây giờ mở mắt ra, anh ở đây."
Mạch Sanh Tiêu nước mắt chảy trôi trong tóc đen nhánh. Sau khi ba mẹ chết, cô thiết yếu học được chính là độc lập. Một đôi vai gầy yếu chống đỡ cho mình và hy vọng của chị. Cô vẫn kiêu ngạo khi tay phải bị phế, dù phải sống thật giống như con kiến, cô vẫn cảm thấy ngay cả khi trên đỉnh đầu mà một mảnh mấy đen, cô cũng có thể đẩy chúng ra để nhìn ánh trăng sáng. Sanh Tiêu đôi mắt sưng đỏ, cho đến khi Duật Tôn bị bắt, sự thật bức đến trước mặt, cô mới giật mình nhận ra, hai tay của cô nhỏ như vậy, hoàn toàn không chống đỡ được thứ gì.
Mạch Sanh Tiêu đưa tay của người đàn ông kề sát vào mặt mình, khuỷu tay cô chống đỡ tại mép giường ngồi dậy, tay phải vòng qua cô Duật Tôn, sít sao cùng hắn ôm chặt.
Ai cũng không mở miệng đánh vỡ thời khắc ninh mật này, cánh tay Sanh Tiêu thu hẹp lại, cắn lấy khóe miệng mà bật ra tiếng khóc.
Một lát sau, Duật Tôn lui người lại, gương mặt tuấn tú cùng cô hôn sâu đậm.
Miệng của cô lúc này đầy nước mắt mặn chát, bọn họ bàn tay đan vào nhau, tay kia của mạch Sanh Tiêu còn ôm trên cổ hắn, cô mặc hắn gặm nuốt, khẽ cắn, cuối cùng cũng chầm chậm đáp lại.
Lúc này như nguy hiểm khẩn cấp bị buộc đến vách núi, hơi trượt chân một chút sẽ rơi chia năm xẻ bảy.
Nhưng bọn họ hiển nhiên bất chấp tất cả những thứ này.
Khát vọng mãnh liệt hầu như muốn phá vỡ ra, bàn tay của Duật Tôn đặt sau đầu cô đã không thể chờ đợi được mà dời xuống.
"Này, có thể tạm thời tắt lửa không?" Một giọng nói từ phía cửa của một người đàn ông vang lên. Mạch Sanh Tiêu kinh ngạc, buông cánh tay đang ôm cổ Duật Tôn ra, trở thành ngăn cản trước ngực hắn.
Duật Tôn nhăn lại mày kiếm, còn muốn hôn nữa. Sanh Tiêu ý thức được trong phòng không chỉ có hai người bọn họ, cô vội vàng nghiêng mặt đi.
"Cậu có thấy phiền hay không?" Duật Tôn tức giận.
Từ Khiêm trong tay mang theo hộp thuốc, mặc bộ đồ màu xanh đậm là loại quần áo ở nhà, hiển nhiên đã từ trong nhà vội vàng chạy đi mới chưa kịp thay: "Cậu còn có lương tâm không vậy? Nếu không phải là sợ cậu chết đi thì tớ phải dùng tới hơn nửa đêm để đếm xem hiện trường biểu diễn sao?"
Mạch Sanh Tiêu lau sạch nước mắt, 7 ngày này nóng bức làm lòng người bực bội.
Cô lại nhìn vào, mới phát giác có gì đó không thích hợp.
Duật Tôn từ trước đến nay ghét đổ mồ hôi mà bây giờ, lại mặc áo sơ mi, bên ngoài là khoác bộ tây trang màu đen. Mạch Sanh Tiêu mặc áo tay ngắn, đối lập với Duật Tôn, mặc hoàn toàn trái mùa.
"Anh làm sao vậy?"
"Không có gì."
Tay Sanh Tiêu dò xét về phía trước bị hắn giữ lại, nhưng ánh mắt đã có thể trông thấy ở bên eo của hắn đã đỏ thẫm vết máu. Từ Khiêm bước tới, Mạch Sanh Tiêu chăm chú nhìn kỹ, Duật Tôn trở về mặc bộ này đúng là bộ lúc trước cô để lại ở khách sạn tại Hồng Kông.
"Anh bị thương."
"Cắt, nhặt cái mạng về không dễ." Từ Khiêm ở bên cạnh chen miệng vào.
Duật Tôn đứng lên đi đến ghế sô pha, Mạch Sanh Tiêu theo sát phía sau: "Viên đạn đi sượt qua, bị trầy da."
Sanh Tiêu theo hắn ngồi xuống, nghe được tiếng bước chân từ cửa truyền đến.
Nam Dạ Tước thân thể cao to tựa tại tủ rượu bên cạnh, trời sinh một vẻ đẹp đến tà mị,Mạch Sanh Tiêu không khỏi hình dung, Ân Lưu Khâm sau này nếu có cơ hội đứng cùng Nam Dạ Tước, chắc chắn cũng sẽ bị vẻ tà mị này của hắn làm cho .... Mạch Sanh Tiêu hình dung cũng không có nghĩ qua, Ân Lưu Khâm dù có đẹp trai đến cỡ nào, cùng Nam Dạ Tước đứng ở một chỗ, trong nháy mắt chắc chắn sẽ bị vẻ đẹp tà mị của Nam Dạ Tước thu hút.
" Tước, cậu về trước đi."
Nam Dạ Tước đứng ở bên cạnh rút một điếu thuốc," Tớ sẽ chờ."
Duật Tôn cởi bộ Tây phục ra,cả nưa tay áo trắng bên trong thấm đẫm máu , Mạch Sanh Tiêu khóe mắt chứa lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng trở nên căng thẳng. Từ Khiêm cũng rất bình tĩnh, Nam Dạ Tước co lại điếu thuốc, cũng nhìn không ra thần sắc trên mặt.
" Đối với cậu mà nói là chút thương nhỏ, nhưng rất hiểm, cậu đã không chịu đi bệnh viện,còn đòi tự mình chữa trị vết thương sao?."
Duật Tôn bị thương ở cánh tay không cử động được, tay kia đang tự cởi cúc áo.
Mạch Sanh Tiêu ngồi bên cạnh hắn , cô thò tay ra," Để em."
Sanh Tiêu ngón tay run rẩy, cởi bỏ từng cúc áo, bởi vì máu chảy quá nhiều, miệng vết thương thoạt nhìn thấy mà giật mình, Từ Khiêm liếc mắt, biết không trở ngại.
Xử lí xong vết thương, sau đó băng bó, Mạch Sanh Tiêu con mắt rơi xuống nơi bả vai Duật Tôn lại là một vết sẹo khác.
Đó là cô dùng dao nhỏ lúc ở trên thuyền, một nhát, đâm thấu xương, dù là vết thướng đã lành, nhưng vẫn để lại dấu vết như cũ.
Nam Dạ Tước thấy không có việc gì, lúc này mới dập tắt điếu thuốc trong tay," Tớ về trước đây."
Bọn họ ngầm hiểu, huống hồ Dung Ân còn đang Ngự Cảnh Uyển lo lắng cho anh.
Duật Tôn ngẩng đầu lên , nhẹ gật đầu," Về đi."
Từ Khiêm động tác rất thành thục quấn băng gạc,trên mặt bàn trà bên cạnh, một chậu nước đã nhuộm thành màu đỏ nhạt, trong thùng rác còn có bông gạc bị ném vứt bỏ.
Đừng xem bọn họ ngày bình thường nói chê cười chọc, mỉa mai đối phương không chút nể nang,nhưng vừa đến thời điểm mấu chốt, huynh đệ với nhau, họ đều có thể vào sinh ra tử, nghĩa tình biểu lộ.
"Cũng không khác vết thương lần trước là mấy, sáng mai tớ sẽ ghé qua một chuyển."
" Biết rồi."
Từ Khiêm từ trong hộp thuốc mang theo lấy ra hai chai thuốc nhỏ " Dùng bao nhiêu, như thế nào trên nhãn đều có ghi cả."
Mạch Sanh Tiêu vươn tay ra , Từ Khiêm lừ mắt," Tôi không yên tâm về cô."
Hắn còn nhớ chuyện trước kia, Duật Tôn thiếu chút nữa chết vậy mà cô lại thấy chết mà không cứu.
Sanh Tiêu cụp mắt xuống, có chút xấu hổ.
Duật Tôn nhận thuốc từ trong tay Từ Khiêm, liếc mắt đã xòe lòng bàn tay ra trước Mạch Sanh Tiêu," Cậu cũng trở về đi thôi."
Từ Khiêm thức thời không có nhiều lời, thu thập xong công cụ, cầm cái hộp thuốc đi ra ngoài.
Mạch Sanh Tiêu rất nhanh đón lấy chai thuốc, khuôn mặt ngẩng lên có chút quái dị, thần sắc cũng không như khóc, lại không giống cười.
" Còn mộng du?"
" Em không ngờ tới, anh đột nhiên sẽ xuất hiện ở trước mặt của em." Trở tay không kịp, giống như lúc trước Duật Tôn bị mang đi.
" Anh nói rồi, không có việc gì."
" Sự tình có thể giải quyết?" Cô hiện tại giống như chim sợ cành cong, sợ ngày nào đó lại có người xông đến Ngự Cảnh Viên.
"Đã giải quyết."
" Hình như ngày đó luật sư không phải nói như vậy."
" Hắn dọa em," Duật Tôn cầm Mạch Sanh Tiêu tay," Anh giờ chẳng phải là rất tốt sao?"
Hắn vì cái gì mà vào tù, ở bên trong thế nào, trở về về sau như thế nào bị thương, Duật Tôn không nói tới một chữ.
Có người muốn đối phó hắn, Duật Tôn tinh tường.
Ân Lưu Khâm lợi dụng chuyện Duật Tôn bị dẫn độ, bố trí người mưu sát giữa đường, nếu may mắn giết được thì thực quá tốt, còn không , hắn sẽ đem chuyện này dựng thành vở kịch tranh chấp địa bàn, đổ mọi trách nhiệm lên đầu Duật Tôn, còn hắn không có liên quan gì tới.
Mạch Sanh Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mấy ngày này dây thần kinh bị kéo căng lên tột đỉnh đến thời khắc này mới có thể hoàn toàn buông lỏng, cô uốn mình tại sô pha, trong phòng không khí sung túc có thừa,nhưng sau lưng cô lại toát ra một thân mồ hôi.
" Anh lúc trở về trên đường nghe nói, em ở công trường đã xảy ra chuyện?"
" Em sẽ giải quyết." Mạch Sanh Tiêu thấy hắn thần sắc mệt mỏi, cô cố gắng hít sâu, muốn cho chính mình thoải mái chút ít.
Cánh tay không bị thương của Duật Tôn đưa tới, nắm bả vai Sanh Tiêu ," Hỏi em một chuyện."
" Chuyện gì?"
" Lúc anh không có ở đây, em có nhớ đến anh không ?" Duật Tôn cằm tựa lên đầu Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu ánh mắt quét về phía bên cạnh,con người thật sự là loài động vật kỳ quái, trước một khắc, cô còn cảm thấy giữa phòng ngủ lạnh như băng,giống như lồng sắt khổng lồ, cô không dám nghĩ nhiều, hiện giờ chẳng qua là thêm một người, gian phòng rõ là lớn như vậy,nhưng sao nhìn ở trong mắt, lại thấy từng góc đều chật ních hơi thở người.
Sanh Tiêu từ trong lồng ngực của hắn lùi ra ngoài,con ngươi long lanh ánh sáng đáp " Có."
Cô nghĩ sao, cứ như vậy nói ra.
Người đàn ông bộ mặt tinh xảo khó nén mừng rỡ, Mạch Sanh Tiêu không có tránh đi ánh mắt của hắn," Em sợ anh gặp chuyện không may."
" Nếu biết rằng em lo lắng cho anh, anh nên sớm một chút gặp chuyện không may."
Sanh Tiêu đưa tay đẩy Duật Tôn ra," Em không có nói giỡn với anh."
" Duật thiếu, Duật phu nhân." Cửa ra vào, truyền đến tiếng Chị Trần âm thanh khẩn thiết.
Mạch Sanh Tiêu đứng dậy đi đến, Chị Trần đi vào gian phòng," Bân Bân la khóc om sòm, có thể là lâu không thấy cô qua thăm, bế bé."
Sanh Tiêu sống mũi lại đau xót, đón lấy thằng bé từ tay chị Trần," Bân Bân thực xin lỗi, Bân Bân muốn mẹ phải không?"
Chị Trần đi ra ngoài, đóng lại cửa.
Bân Bân khóc đến co rúm lại thút tha thút thít, ghé vào vai cô , con mắt thỉnh thoảng mở ra mở vào, xem ra là mệt nhọc.
Duật Tôn đi đến trước mặt cô, Mạch Sanh Tiêu thấy hắn có thương tích, không để cho hắn ôm.
Bân Bân mở ra tròn căng tròng mắt, nhìn thấy Duật Tôn, lại ngẩng đầu lên, Mạch Sanh Tiêu một mực tin tưởng vững chắc, Bân Bân tuy không thích tiếp xúc với mọi người, nhưng Duật Tôn cùng cô là người thân nhất của Bân Bân, bé sẽ biết.
" Anh ôm con một lúc."
" Không được." Mạch Sanh Tiêu nhất quyết không cho.
Bân Bân tròng mắt nhìn chằm chằm vào Duật Tôn không có dời, Sanh Tiêu vỗ nhẹ lưng, giờ là nửa đêm, thằng bé vốn sẽ không tỉnh táo, cũng không lâu lắm liền ngủ say sưa.
Sắp xếp xong xuôi cho Bân Bân, Mạch Sanh Tiêu nằm ở trên giường lớn, Duật Tôn cánh tay đặt ở eo của cô, ăn ý lẫn nhau không nói gì, Sanh Tiêu nhắm lại hai mắt, rất hưởng thụ sự yên lặng cùng loại bình thản này,giờ chẳng có chuyện gì có thể len được vào lòng cô, cô mệt mỏi, đã nghĩ dứt bỏ tâm tư ngủ một giấc.
Mạch Sanh Tiêu không nhúc nhích, mặc hắn ôm chặt cứng.
Bên tai truyền đến đều đều tiếng thở dốc, phối hợp với lồng ngực người đàn ông to lớn, phập phồng theo nhịp điệu.
" Hồng Kông bên kia, vì cái gì đột nhiên chịu thả người?" Mạch Sanh Tiêu trong nội tâm nghi kị vẫn còn tồn tại, có thể hay không là Ân Lưu Khâm đáp ứng hỗ trợ?
Cô cho rằng Duật Tôn này sẽ ngủ, vốn định ngày mai hỏi lại, nhưng nếu quả thật có liên quan đến Ân Lưu Khâm, Sanh Tiêu còn muốn sáng sớm mai dậy.
" Bọn họ nhiều nhất dám giam giữ anh 20 giờ, bọn họ lợi dụng nơi mà anh không thể làm được gì, tạo ra áp lực, rồi áp giải anh đi chỗ khác. Sau đó tìm ra được thủ phạm thật , sau này trong vòng vài ngày, cảnh sát biết được bộ dáng tên đó, anh được chứng minh vô tội rồi được thả."
" Không có việc gì chứ?"
" Yên tâm, họ cũng không thể giết người trong tù."
Mạch Sanh Tiêu khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển hướng Duật Tôn,"...... Có ai đã giúp anh sao?"
" Nam Dạ Tước."
Nói cách khác, Ân Lưu Khâm không có đáp ứng, cũng không có hành động.
Duật Tôn bàn tay đặt tại gò má cô khẽ vuốt," Sanh Tiêu, anh lần này bị người ta cắn một cái, anh không thể tha cho hắn dù chỉ nửa cái mạng."
Hắn thốt nhiên khẩu khí quay ngược trở lại , âm lệ băng hàn, Mạch Sanh Tiêu hàm răng có chút run rẩy," Là ai?"
" Anh sẽ tra rõ ràng."
Người đàn ông cánh tay trở xuống phần eo Sanh Tiêu, hắn khẽ nhắm hai mắt, giấu kín sát khi sâu bên trong.
Một đêm mộng đẹp.
Chị Trần cùng dì Hà lần lượt đứng ở đầu bậc thang.
" 9
" Đúng vậy, vào giờ này, Bân Bân cũng nên tỉnh."
Dì Hà thò đầu ra," Duật thiếu nửa tháng không có ở nhà, vợ chồng son nói không chừng chính lúc này sẽ ân ái lắm."
"Chúng ta chờ một chút?"
" Vâng."
Mạch Sanh Tiêu mấy ngày vừa rồi mệt mỏi lại không có ngủ đã thành thói quen, cô tiềm thức muốn ngủ ngon một giấc, ngủ bù mất ngày mất ngủ trước kia, tủ đầu giường tiếng chuông điện thoại vang lên, Sanh Tiêu dừng suy nghĩ,sợ tiếng chuông làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của người xung quanh, cô duỗi tay ra, lục lọi một hồi mới lấy được điện thoại.
" Alo, ai vậy?"
" Mạch Sanh Tiêu, cô hôm nay như thế nào còn không qua đây?"
" Có chuyện gì sao?" Sanh Tiêu nhu hòa khóe mắt, nhìn Bân Bân còn đang ngủ.
" Chờ cô nấu cơm."
Mạch Sanh Tiêu ngáp một cái, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào mặt, cô duỗi ra tay phải ngăn tại trước mắt," Thực xin lỗi, anh gọi lộn số."
Sanh Tiêu trở mình thân, tiếp tục ngủ.
Đây là người phụ nữ, a!
Ân Lưu Khâm cắt đứt điện thoại, hắn đứng ở phòng khách nhớ lại cảnh tượng mười ngày trước, Mạch Sanh Tiêu mưa gió không nghỉ, cô cố ý vặn vẹo ý của hắn, dùng phương thức cô muốn cho hắn đáp ứng hỗ trợ. Mặc dù hắn không có hứa hẹn, cô y nguyên làm theo ý mình, giờ thì tốt rồi, Duật Tôn phút trước trở về, cô phút sau liền không để ý gì đến hắn.
Ân Lưu Khâm như có điều suy nghĩ cầm điện thoại ở trong tay, hắn làm tốt cô sẽ không lại đến chuẩn bị tâm lý, hắn thiển bước đi về phía trước cửa sổ, mảng lớn ánh mặt trời phản chiếu ánh mắt màu nâu nhạt của hắn, hắn mặc dù không có được Mạch Sanh Tiêu, nhưng bây giờ loại này lo được lo mất, làm hắn cân nhắc bất an, tâm tình lập tức trở nên bực bội.
Ánh mắt của hắn quét về phía phòng khách,hình ảnh thon gầy bận rộn không còn thấy, thị giác của hắn vô thức tìm kiếm .
" Ân thiếu, Sanh Tiêu không có tới, tôi đã chuẩn bị xong canh cá." Bảo mẫu nhớ rõ, Ân Lưu Khâm thích ăn canh cá do Mạch Sanh Tiêu làm .
Người đàn ông nghe vậy, cả khuôn mặt chùng xuống, không giấu được vẻ lo lắng, hắn từ chối rồi đi thẳng lên lầu.
Một nhà ba người ngủ được cực sâu, Mạch Sanh Tiêu nghe được động tĩnh, Bân Bân đã tỉnh, xem điện thoại,đã mười giờ.
Sanh Tiêu sau khi rời khuôn mặt nhỏ nhắn, bắt gặp Duật Tôn vừa vặn mở mắt.
" Mấy giờ rồi?"
" Mười giờ."
Duật Tôn gật gật đầu," Ngủ có ngon không?"
" Ngon."
Người đàn ông định muốn hôn cô, Mạch Sanh Tiêu nghĩ đến Bân Bân đã tỉnh, cô đẩy mặt Duật Tôn ra đứng dậy.
Sanh Tiêu ôm Bân Bân, thay bộ quần áo khác, Duật Tôn từ phòng ngủ đi ra, Mạch Sanh Tiêu nhắc nhở," Nhớ uống thuốc, em đưa Bân Bân xuống lâu trước."
Dì Hà thần sắc căng thẳng, gặp Sanh Tiêu xuống lầu, chạy đến trước mặt nói," Tôi đi ra ngoài mua thức ăn, trông thấy cửa ra vào thiệt nhiều cảnh sát."
Xem ra Duật Tôn nói không sai.
" Không có việc gì, có thể là mấy người lần trước đến làm ầm ĩ."
Bỏ qua bữa sáng, vừa vặn đến giờ cơm trưa.
Từ Khiêm kiểm tra miệng vết thương, nói là không có trở ngại, Duật Tôn đi vào phòng khách,dì Hà tiễn Từ Khiêm ra cửa chính.
Mạch Sanh Tiêu xới cơm, trước cho Bân Bân cho ăn mấy ngụm súp.
" Anh có thương tích, để em nói dì Hà mang lên lầu cho anh."
" Sanh Tiêu, vết thương nhỏ mà thôi."
Mạch Sanh Tiêu xới cơm cho hắn, Duật Tôn ăn súp chậm rãi, cho tới bây giờ chưa thấy qua tướng ăn bất nhã của hắn.
Sanh Tiêu nhìn qua có chút xuất thần, rất nhiều chi tiết, tỉ mỉ cô bình thường đều xem nhẹ, nghĩ như vậy đến, có thể ở Ngự Cảnh Viên ăn một bữa cơm trưa yên tĩnh, cũng là điều hạnh phúc.
" Rầm rầm rầm--"
" Oa--" Bân Bân trong miệng đang nhai chóp chép, khóc gắt lên.
" Đám người này thực quá đáng, lại nữa rồi!"
" Oa oa--"
Mạch Sanh Tiêu bỏ xuống chén cơm trong tay, ôm Bân Bân vào trong ngực, cửa ra vào truyền đến tiếng ồn ào, lại còn cả pháo ném vào trong.
Duật Tôn bực tức ném đôi đũa trên bàn, Bân Bân khóc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bé con mấy ngày nay sợ hãi, vừa nghe đến thanh âm này tựa bệnh tâm thần. Người đàn ông sâu trong con ngươi tóe ra một tia lạnh lẽo," Chuyện gì xảy ra?"
Dì Hà hỗ trợ che tai Bân Bân," Duật thiếu, là cậu không biết, đám người này một mực đến gây sự, không hề có thành ý muốn giải quyết, rõ là cố tình quấy rối."
" Chị ôm Bân Bân lên lầu đi." Duật Tôn trầm giọng phân phó.
Chị Trần tiếp nhận bé con, đi nhanh lên lầu.
Mạch Sanh Tiêu gặp loại sự tình này, tâm tình rậm rịt," Em đi ra ngoài cùng bọn họ nói rõ ràng."
" Nếu có thể nói rõ ràng, còn có thể gây sự đến nơi này?" Duật Tôn cầm bàn tay Sanh Tiêu mềm mại," Anh đã trở về để anh giải quyết."
" Thực ra......"
" Không tin anh sao?"
Duật Tôn kéo cô đứng dậy, Mạch Sanh Tiêu tay kia khoác cánh tay người đàn ông," Bên ngoài có cảnh sát."
"Dì Hà, mở cửa để bọn họ tiến vào."
Dì Hà kinh hãi," Duật thiếu, bọn họ mang theo cả trẻ nhỏ!"
Duật Tôn nghe vậy, khóe miệng tiết lộ ra vui vẻ," Dì Hà, đi thôi."
Duật Tôn ôm eo Mạch Sanh Tiêu , mang cô đi vào sô pha trước mặt, hắn lấy điện thoại cầm tay ra, đi bên cạnh gọi điện thoại.
Một nhóm người hống hách tiến vào, kẻ cầm đầu rất thân thuộc.
Trong phòng khách tức thì ầm ĩ đều là tiếng nói chuyện, ngươi một câu ta một câu, bao phủ tại đỉnh.
Duật Tôn kề bên Sanh Tiêu,thân nhân người chết ngồi đối diện bọn họ trên ghế sa lon, một bên nước mắt một bên nước mũi khóc thảm thiết.
" Ngươi là ai?" Có người hỏi.
" Tôi là chồng cô ấy." Duật Tôn giọng nói không nhanh không chậm, thần sắc bình tĩnh như nước.
" Tốt lắm, tai nạn chết người, các ngươi xem giải quyết như thế nào a."
Ngoài cửa có người tiến đến, mang theo vài cái vali lớn.
Duật Tôn đi ra sau lưng dì Hà nói," Cầm chút ít đồ uống đi ra ngoài, nói cho bên ngoài cảnh sát, chúng ta đang xử lý chuyện của công ty."
" Vâng."
Rồi bóng dì Hà biến mất tại cửa ra vào, Duật Tôn lúc này mới búng tay.
Bên cạnh người thanh niên cầm lên một cái vali lớn đưa tới trên bàn trà, mọi người hai mặt nhìn nhau, người nhà kia khóc đến càng bi thương," Chúng ta từ nay về sau sống thế nào a......"
Mạch Sanh Tiêu nhìn theo hốc mắt phát ra chua xót, Duật Tôn nghiêng người đứng dậy, mở vali ra, đổ lên bàn trước mặt mọi người.
" A--" Có người thét lên.
Trong vali đổ ra, sáu chuôi súng ngắn.
Ở Cửa ra vào cảnh sát không tra trong rương chứa cái gì.
" Anh...... Anh hù dọa người a!"
Tiềng ồn ào nhỏ dần, Duật Tôn hai chân thon dài chân bước tới bên bàn trà, hắn cảm thấy bức bối, cởi bỏ một cúc áo," Tôi không có thời gian cùng các người vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, sự tình đã đến bước này, các người nghĩ một mạng đền một mạng, cho dù đưa ra pháp luật cũng không ai thông qua. Chuyện cũ đã qua, chấp nhận tiền bồi thường về nhà sống cho tốt......"
" Ai thèm tiền của các người!"
Duật Tôn rướn mắt, một tia nhìn tàn khốc ném qua, hắn không thích có người xen vào.
Người đàn ông vừa mở miệng sợ tới mức run rẩy, bộ mặt đến mức đỏ bừng.
" Nếu không có người ở phía sau xúi giục, chuyện này có khó như vậy?" Duật Tôn hẹp dài mắt phượng phảng phất nhìn qua một loạt," Đối phương cho các người bao nhiêu, tôi ra gấp đôi."
Mạch Sanh Tiêu nhìn người ngồi trong góc sô pha, là vợ của người công nhân xấu số kia.
Cô ta ngẩng đầu, giống như là trưng cầu ý người bên ngoài.
" Nói thật cho các người biết, đừng có làm chuyện thêm căng thẳng," Duật Tôn duỗi ra một tay, khép lại vali," Tôi nếu có dụng tâm, có thể làm cho các người một phân tiền cũng lấy không được, nhưng mà tôi lại thưởng thêm tiền mà không gây rắc rối, hoặc là, tôi cùng với các người chơi tới cùng, dù sao những chuyện gây rối ầm ĩ này tôi coi như tự tìm việc vui, kéo dài tới cuối cùng, nhất định là không giải quyết được gì, tin không?"
Duật Tôn ánh mắt ra hiệu, người đàn ông bên cạnh đổi lại vali đặt tới trước mặt hắn, cũng đem vali mở ra.
Bên trong chỉnh tề bày đầy tiền.
Người phụ nữ nắm chặt hai tay, Mạch Sanh Tiêu nhìn cô ta đáy mắt đầy nước , mất đi thân nhân là loại thống khổ không sao bù đắp được, nhưng Sanh Tiêu cũng hi vọng bọn họ trở về có thể vượt qua được .
" Thực xin lỗi." Cô ta cúi đầu xin lỗi.
Duật Tôn lừ mắt, không nói gì thêm.
Người phụ nữbuông tay ra," Sự tình cũng đã giải quyết, thi thể chồng tôi còn đặt ở nhà tang lễ trong, ngày mai, tôi sẽ đưa về nhà."
Gia môn trong nhà thấy thế, cũng thôi
" Trong nhà còn có hai người con trai, bố mẹ già thân thể cũng không khỏe, ngày đó một người lạ mặt đến tìm chúng tôi, nói nếu đem chuyện này làm ầm lên, sẽ cho chúng tôi một khoản tiền......" Người phụ nữ cúi đầu," Tôi cũng không muốn cố tình gây chuyện."
Duật Tôn biết rõ,kẻ đứng sau giật dây sẽ không để lộ bản thân, rất khó tra.
" Toàn bộ số tiền này đều cho cô."
Sau lưng người đàn ông đem tới thêm hai cái vali nữa, những người thân bên cạnh, hỗ trợ nhận giúp
Thấy bọn họ sắp rời đi, Duật Tôn mở miệng nói," Chờ một chút."
Người đàn ông móc ra tờ giấy thỏa thuận, Duật Tôn ý bảo hắn đưa cho người phụ nữ kia," Ký tên."
Cô ta không cần nhìn kỹ,lúc trước Mạch Sanh Tiêu cùng luật sư đi tìm cô rất nhiều lần, cầm theo chính tờ giấy này.
Cô ta kí tên vào.
Mạch Sanh Tiêu tâm tình trầm trọng tiễn bọn họ ra ngoài, cô trở lại phòng khách, cô cảm thấy chuyện khó giải quyết, lại bị Duật Tôn nói vài lời là có thể giải quyết.
" Em như thế nào không nghĩ tới, sẽ có người muốn đem chuyện này làm ầm lên?"
" Là em ngốc."
Mạch Sanh Tiêu trừng mắt liếc hắn," Đó là bởi vì em không có xấu bụng như ai đó."
Duật Tôn vươn tay, giữ chặt Sanh Tiêu, làm cho cô ngồi vào bên cạnh mình," Bụng của anh là khỏe mạnh,là phần nào em nói màu đen......"
Mạch Sanh Tiêu ở phương diện này, phản ứng đâu bì kịp được hắn.
" Xuống chút nữa ngược lại thật sự là......"
Sanh Tiêu vọt đỏ mặt như tôm luộc," Câm miệng lại!"
Hắn yêu chiều cô, vậy nên thỉnh thoảng đối với hắn cô dám giương nanh múa vuốt.
Duật Tôn đang cười, quả nhiên ngậm miệng.
Yên tĩnh được hai ngày, Duật Tôn không có ra khỏi Ngự Cảnh Viên một bước, Mạch Sanh Tiêu cũng cùng Bân Bân, dạy bé tập đi.
Phòng khách TV đang phát tin tức:" Ngày hôm qua, một đoạn videp clip riêng tư đã bị lấy cắp và trắng trợn phát tán ở trên mạng, nội dung về một người phụ nữ đối với chồng mình nói gì nghe nấy, trong nháy mắt ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của không ít những người đàn ông đã kết hôn, chúng ta hãy cùng thưởng thức video clip này ngay bây giờ."
Mạch Sanh Tiêu nghe tiêu đề, cảm thấy hứng thú, cô ngồi xuống cạnh Duật Tôn." Xem ra, tin tức này rất khôi hài."
Trong màn hình TV, phát một đoạn ngắn hình người phụ nữ quét dọn vệ sinh, giặt quần áo nấu cơm, khung hình, âm thanh có chút quen thuộc, hắn nói," Cho anh chén nước."
Người phụ nữ bưng lấy chén nước đi vào phòng khách, bên trong người đàn ông nói," Cái này tư thế không đúng, cung kính điểm."
Người phụ nữ hai tay đưa tới.
Đằng sau còn có phóng viên nói thêm vào," Người đàn ông này cưới được người vợ như vậy, có phải là đời trước đã tu luyện phúc phận?"
Mạch Sanh Tiêu tập trung nhìn vào, nam kia chính là Ân Lưu Khâm, nữ kia, không phải là cô sao?