Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116
Khi Duật Tôn trở về, Mạch Sanh Tiêu nằm ở trên giường, giống như ngủ thiếp đi.
Ga giường cùng đệm giường cô đều đã thay, lúc trước tắm nước đọng còn chưa khô hết, Mạch Sanh Tiêu cả người khó chịu rút mình vào trong chăn, đầu cô đau như muốn nứt, trong người một hồi lạnh một hồi nóng, cực kỳ khó chịu.
Duật Tôn lần lượt ngang nhiên xông qua, Sanh Tiêu trùm chặt chăn mền: "Không được đụng vào tôi."
Cô sợ bị hắn nhìn ra manh mối.
Duật Tôn cũng không tiến thêm một bước, hắn đối với cô cấm túc, nghĩ đến trong lòng cô chắc là không mấy dễ chịu.
******************
Hôm sau.
Mạch Sanh Tiêu mệt mỏi tỉnh lại, cô chỉ đứng dậy, hai cái cánh tay lại mỏi nhừ tê dại, một chút sức lực cũng không còn, cô giơ tay lên sờ trán, nóng hổi cực kỳ.
Bên cạnh giường ngủ lạnh buốt, Sanh Tiêu ngắm nhìn tủ đầu giường, đã 10 giờ.
Bên ngoài đúng lúc này truyền đến tiếng gõ cửa: "Sanh Tiêu, cô dậy chưa?" Dì Hà tiếng nói rất nhẹ, từ sáng sớm đế giờ bà đi lên đi xuống không chỉ một lần, bà không có nghe được bên trong có động tĩnh, cho rằng Sanh Tiêu còn đang ngủ, muốn rời đi.
"Dì Hà." Mạch Sanh Tiêu vén chăn lên ngồi ở mép giường: "Dì vào đi."
Dì Hà mở cửa: "Tôi tưởng cô còn ngủ, Duật thiếu nói tôi không cần phải quấy rầy cô, tôi thấy bữa sáng cô còn chưa ăn, chắc đói bụng lắm." Bà đi đến trước mặt Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu ho khan vài cái: "Dì Hà, con giống như bị bệnh."
"Phải không?" Dì Hà vội vàng lấy tay sờ lên trán Sanh Tiêu: "Ôi, nóng đến như này, phải đi bệnh viện mới được, để tôi đi gọi điện thoại cho Duật thiếu."
"Dì Hà." Mạch Sanh Tiêu nắm chặt tay áo của bà: "Không cần, chỉ là bị cảm vặt thôi, anh ấy gần đây công việc rất nhiều, hay là thôi, con tùy tiện uống thuốc là được."
"Như vậy sao được?" Dì Hà mắt nhìn thấy khuôn mặt Sanh Tiêu trắng bệch, tinh thần mệt mỏi, một bộ dáng yếu ớt: "Có phải hay không là bị cảm lạnh?"
Mạch Sanh Tiêu khó chịu dùng hai tay chống đứng dậy bên cạnh, cô theo trong tủ đầu giường lấy ra quyển sách, bên trong quyển sách lấy ra tờ giấy đã ghi chép: "Dì Hà, lúc trước con thường xuyên bị cảm bị sốt là uống loại thuốc này, hiệu quả rất tốt, dì giúp con đi mua một hộp đi."
"Sanh Tiêu, hay là đi đến bệnh viện đi, tôi cùng cô đi."
"Thật sự không cần." Mạch Sanh Tiêu để tay xuống: "Mau đi đi, dì yên tâm, chỉ là thuốc giải cảm, chẳng lẽ con bị bệnh uống thuốc anh ta cũng muốn quản sao?"
"Vậy được rồi, cô mau nằm nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi đi một chút sẽ trở về ngay."
Dì Hà đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu, bà nhớ tới lời căn dặn của Duật Tôn, không dám chậm trễ, lại càng không dám như thế mà đi ra khỏi Ngự Cảnh Viên một bước. Dì Hà trở lại phòng ngủ của mình, lấy điện thoại ra gọi cho Duật Tôn.
Ở tầng cao nhất của công ty người đàn ông đang ngồi ở trước bàn làm việc, dì Hà ở trong điện thoại nới sơ qua bệnnh tình của Sanh Tiêu, Duật Tôn đứng dậy đi đến trước cửa sổ: "Tại sao lại không đưa đi bệnh viện?"
"Sanh Tiêu nói không cần đi, cô ấy nói tôi đi ra nhà thuốc mua thuốc, đưa cho tôi tên thuốc, xem tên thuốc thì giống như là thuốc giải cảm."
Ngón trỏ Duật Tôn xoay xoay giữa lông mày, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn nhẹ nheo lại, giống như đang suy nghĩ gì đó.
"Duật thiếu, cậu thấy sao?"
Duật Tôn môi mỏng hé mở: "Tôi lập tức trở về, dì đọc lại tên thuốc cho tôi biết, bây giờ thì dì đi ra khỏi Ngự Cảnh Viên, liền ở ngoài cổng đi vài vòng, không cần phải đi xa."
"Vâng." Dì Hà cúp điện thoại, cũng đem tên thuốc mà Sanh Tiêu bảo bà đi mua nói qua điện thoại cho Duật Tôn nghe.
Người đàn ông xoay người trở lại, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi nhanh chóng rời đi.
Về nhà cách đó có một hiệu thuốc, Duật Tôn đi vào, mua loại thuốc giải cảm mà Sanh Tiêu muốn.
Nhân viên bán thuốc lấy thuốc đưa cho hắn: "26 đồng."
Duật Tôn thanh toán tiền rồi xoay người rời đi.
Nhân viên bán thuốc hình như nhớ tới cái gì đó vội lên tiếng nói với hắn: "Khoan đã, thuốc này phụ nữ có thai và đang cho con bú không thể dùng."
"Đây không phải thuốc giải cảm sao?"
"Là thuốc giải cảm, hơn nữa hiệu quả rất tốt, nhưng phụ nữ có thai không thể uống, không chừng sẽ dẫn đến xảy thai, anh sau khi trở về nhà có thể đọc kỹ tờ hướng dẫn sử dụng, còn những người bình thường, có thể uống được."
Duật Tôn đem hộp thuốc bỏ vào trong túi quần, cũng không quay đầu lại cứ thế đi ra khỏi tiệm thuốc.
***********************
Trở lại Ngự Cảnh Viên, dì Hà đang đứng ở ngoài cổng chịu gió lạnh, nhìn thấy Duật Tôn trở về, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông lái xe vào trong sân, Mạch Sanh Tiêu nghe được động tĩnh vội vàng đi về phía sân thượng, nhìn thấy Duật Tôn trở về, cô không khỏi nhíu mày, hiện tại mới giữa trưa, hôm nay hắn làm sao mà trở về giờ này?
Duật Tôn đi vào phòng ngủ, Sanh Tiêu ăn mặc một áo khoác vải bông đang ngồi ở mép giường, người đàn ông tiến tới trước mặt cô, bóng lưng thon dài cao ngất đứng lại, làm cho người ta thấy áp lực mà cảm thấy bất an, Mạch Sanh Tiêu nâng cằm lên, chỉ thấy con mắt Duật Tôn hung ác nham hiểm, nhìn cô không chớp mắt.
Sanh Tiêu bị hắn nhìn chằm chằm nên toàn thân không được tự nhiên, cô đứng lên muốn rời đi.
"Em bị bệnh à?"
"Không có, không có." Mạch Sanh Tiêu do dự một lúc xong, lời nói trở nên cực kỳ kiên quyết.
Duật Tôn trong ngực hết sức buồn bực, hắn ngữ điệu bình thản, lại lạnh như băng một chút nhiệt độ cũng không có: "Anh đã gọi Từ Khiêm đến đây, hắn sẽ khám cẩn thận cho em."
Mạch Sanh Tiêu nghe thấy vậy, cuối cùng tâm trạng không thể che được mà kích động lên: "Tôi không có bệnh gì hết! "
"Sanh Tiêu, anh thấy em tinh thần không tốt lắm." Duật Tôn mí mắt nhẹ rủ xuống, ánh mắt hắn cùng đôi mắt phẫn nộ của cô, chột dạ chạm nhau.
"Tôi tinh thần không tốt còn không phải tại anh sao, Duật Tôn, không cần anh ở đây giả bộ làm người tốt, thân thể của tôi rất khỏe." Mạch Sanh Tiêu cùng hắn liên tục tranh luận với nhau, tình trạng đã sớm mệt mỏi kiệt sức, người đàn ông thấy cô không có chút ý định nào đem chuyện đứa con nói cho hắn biết, còn muốn lén rút phá bỏ nó đi, trong mắt của hắn cuồng quyến hầu như cả con ngươi đều bị bao phủ bởi một màu đỏ ngầu. Duật Tôn đem hộp thuốc móc ra, ném thẳng ở trước ngức Mạch Sanh Tiêu.
Cô bị đau, cúi đầu xuống nhìn xem, thần sắc giật mình.
"Em nói dì Hà đi mua loại thuốc này, vì cái gì hết lần này tới lần khác lại muốn mua loại thuốc này?"
Mạch Sanh Tiêu cho rằng chỉ là mua một hộp thuốc, dì Hà cùng Duật Tôn cũng không biết chuyện cô mang thai, cho nên không có đề phòng.
"Tôi muốn uống thuốc gì, anh đều muốn quản sao?"
"Mạch Sanh Tiêu, em vẫn còn muốn tiếp tục giấu giếm chuyện đó sao?" Duật Tôn nhìn thấy cô sắc mặt từ từ trắng bệch, rồi nâng khóe miệng hỏi ngược lại.
"Tôi không hiểu anh nói cái gì, tôi có cái gì để giấu giếm anh chứ?" Sanh Tiêu cố giả bộ làm ra bộ dạng bình tĩnh.
"Thật sự muốn Từ Khiêm đến đây em mới bằng lòng thừa nhận sao?"
"Duật Tôn, anh đến tột cùng là muốn như thế nào?" Mạch Sanh Tiêu nắm chặt hai tay lại thành đấm: "Tôi không muốn cùng anh tiếp tục điên khùng nữa."
Thấy cô cố ý trốn tránh, Duật Tôn thở khẽ xả giận: "Sanh Tiêu, em mang thai đúng không?"
Mạch Sanh Tiêu đang muốn dứt khoát xoay người thì bị những lời nói này làm cho đứng im trở lại, mắt cô nhìn về phía Duật Tôn: "Ai nói thế?"
Người đàn ông trong đáy mắt gợn sóng không sợ hãi, lại mơ hồ trong mắt có loại bi thương mang theo âm lệ lộ ra: "Sanh Tiêu, anh cứ tưởng rằng, em dù rất hận anh, cũng sẽ không làm hại đến đứa bé trong bụng. Anh nghĩ, có một ngày tỉnh lại, em sẽ nói cho anh nghe, em có con của anh rồi. Em cho dù là đối với anh thù hận như thế nào, cũng sẽ giữ lại đứa bé này, anh thật không ngờ. . . . . ."
Mạch Sanh Tiêu chóp mũi chua xót khó kiềm chế được: "Anh còn vọng tưởng tôi sẽ sinh con cho anh sao?"
"Nó cũng là cốt nhục của em."
"Cùng với kẻ thù sinh ra đứa con này, tôi sợ mỗi khi nhìn thấy nó đều sẽ nhớ tới anh, đều nhớ lại kẻ thù là anh, đúng, nó là cốt nhục của tôi, nhưng tôi tình nguyện đem nó sạch sẽ bỏ đi, tôi không muốn cùng anh có bất kỳ liên quan nào, chớ nói chi là đứa con này. Duật Tôn, anh ngăn cản được tôi nhất thời, còn đứa bé này đang ở trong người tôi, anh còn có thể đem tôi trói lại hay sao?"
Duật Tôn không nói gì thêm, cô thật sự hận hắn đến nông nỗi này, ngay cả đứa bé cũng muốn bóp chết sao?
Mạch Sanh Tiêu nhấc chân phải đi, không nghĩ chân đi qua dẫm lên hộp thuốc trên sàn nhà.
Cô nhanh chóng khom người nhặt lên, xoay người đem hộp mở ra, vội vàng trút ra vài viên thuốc nhanh chóng bỏ vào trong miệng, cô cũng không quan tâm, Duật Tôn đem cô bức đến đường cùng này, cô đời này cũng không thể nào sinh con cho hắn, không thể nào để cho đứa con nhìn thấy hai người như lửa với nước không bao giờ hòa hợp được.
Duật Tôn nghĩ tới lời của cô, khi lấy lại tinh thần, Mạch Sanh Tiêu đã đem thuốc nhét vào trong miệng.
Người đàn ông vươn ra bàn tay bóp lại ở cổ của cô, Sanh Tiêu dùng sức đem thuốc đang ở trong cổ họng nuốt xuống, hắn bước một bước dài tiến lên, ở bàn tay dùng lực mạnh mẽ hung ác đẩy Mạch Sanh Tiêu về phía sau, cô gót chân đụng vào giường, cả người ngã quỵ xuống, Duật Tôn hai chân tách ra đặt Mạch Sanh Tiêu bên cạnh người, năm ngón tay xiết chặt cổ cô không thở nổi.
"Nhổ ra! " Người đàn ông giọng nói tàn ác, Sanh Tiêu bị hắn bóp cổ không thể nhút nhích, một hơi giấu ở trong cổ không thể đi lên hay đi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, Duật Tôn năm ngón tay xiết chặt, Mạch Sanh Tiêu phảng phất có thể nghe thấy âm thanh sẽ bị hắn bẻ gãy cổ, cô thống khổ nhắm hai mắt lại, hai cánh tay cầm lấy cổ tay Duật Tôn.
"Nhổ ra ngay cho tôi! "
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, Duật Tôn thấy thế, trong mắt một tia thô bạo hiện lên, trong tay lực càng thêm tăng lên.
Sanh Tiêu mười ngón bóp chặt lấy cánh tay người đàn ông, tóc ngắn bị ép tới rối tung lên không chịu được, Mạch Sanh Tiêu đã cảm thấy khổ sở, chính là nuối không trôi. Duật Tôn tay trái nắm lấy cằm của cô, hai ngón tay nhẹ cạy miệng của cô ra, Sanh Tiêu chỉ cảm thấy hàm răng mỏi nhừ tê dại. Duật
Tôn nhanh chóng đứng dậy, hắn một tay nắm ở cổ áo Mạch Sanh Tiêu, tay kia đè lại sau gáy cô, đem ngực của cô đè ở mép giường, dùng lực mạnh đánh vào khiến cho Sanh Tiêu không thể không mở miệng, phun hết thuốc bên trong ra.
. . .
Duật Tôn buông tay, đứng ở trước giường, giương mắt lạnh nhìn.
Sanh Tiêu tay phải đè chặt ở trước ngực, cô nôn khan kịch liệt, sắc mặt trở nên trắng đến trong suốt, đợi đến sau khi thoáng bình phục, Mạch Sanh Tiêu lúc này mới chống thân thể lên, đôi mắt đối diện Duật Tôn: "Tôi cho anh biết, tôi mang thai, tôi cũng đã sớm biết, Duật Tôn, nhưng là tôi sẽ không giữ lại đứa bé này, nó tại trong bụng của tôi, giống như anh trước đây cưỡng chế đem tôi ở lại bên cạnh anh. Anh cũng không có năng lực thay đổi sự thật này, tôi nói không muốn nó, anh cho dù mỗi ngày đem tôi trói chặt lại cũng không làm gì được đâu. Duật Tôn, chẳng lẽ anh còn có thể đề phòng tôi đi đường không vấp ngã? Chẳng lẽ, anh còn có thể đề phòng tôi không trong lúc lơ đãng đụng phải vào vật gì sao?"
Nhìn qua Duật Tôn khuôn mặt tuấn tú từ từ lạnh đi, Mạch Sanh Tiêu lau khóe miệng có một chút khổ sở: "Anh cũng có lúc sợ sao? Duật Tôn, nếu như anh muốn, phụ nữ tình nguyện vì anh mà sinh con tùy tiện đi một vòng là có rất nhiều, tại sao lại lãng phí thời gian trên người của tôi."
"Vậy em nghĩ muốn cái gì? Em muốn như thế nào mới có thể sinh ra đứa bé này?"
Mạch Sanh Tiêu tình trạng kiệt sức tê liệt ngã xuống trên giường, cô hỗn loạn, thân thể bắt đầu khó chịu, vừa rồi bị bóp cổ đã hao hết toàn bộ khí lực của cô: "Tôi muốn Đào Thần sống lại, anh làm được không? Cuộc sống sau khi ly hôn của chúng ta, tôi muốn tôi chưa từng gặp lại anh, anh làm được không? Anh đã làm tổn thương tôi, tôi nghĩ muốn đánh đàn, anh có thể làm được không?"
Duật Tôn nghẹn lại, hắn nhìn gò má Sanh Tiêu, cô ít nhất cũng không có nói, cô hy vọng đời này của cô, ngay từ đầu sẽ không gặp qua hắn.
--------------------
Ga giường cùng đệm giường cô đều đã thay, lúc trước tắm nước đọng còn chưa khô hết, Mạch Sanh Tiêu cả người khó chịu rút mình vào trong chăn, đầu cô đau như muốn nứt, trong người một hồi lạnh một hồi nóng, cực kỳ khó chịu.
Duật Tôn lần lượt ngang nhiên xông qua, Sanh Tiêu trùm chặt chăn mền: "Không được đụng vào tôi."
Cô sợ bị hắn nhìn ra manh mối.
Duật Tôn cũng không tiến thêm một bước, hắn đối với cô cấm túc, nghĩ đến trong lòng cô chắc là không mấy dễ chịu.
******************
Hôm sau.
Mạch Sanh Tiêu mệt mỏi tỉnh lại, cô chỉ đứng dậy, hai cái cánh tay lại mỏi nhừ tê dại, một chút sức lực cũng không còn, cô giơ tay lên sờ trán, nóng hổi cực kỳ.
Bên cạnh giường ngủ lạnh buốt, Sanh Tiêu ngắm nhìn tủ đầu giường, đã 10 giờ.
Bên ngoài đúng lúc này truyền đến tiếng gõ cửa: "Sanh Tiêu, cô dậy chưa?" Dì Hà tiếng nói rất nhẹ, từ sáng sớm đế giờ bà đi lên đi xuống không chỉ một lần, bà không có nghe được bên trong có động tĩnh, cho rằng Sanh Tiêu còn đang ngủ, muốn rời đi.
"Dì Hà." Mạch Sanh Tiêu vén chăn lên ngồi ở mép giường: "Dì vào đi."
Dì Hà mở cửa: "Tôi tưởng cô còn ngủ, Duật thiếu nói tôi không cần phải quấy rầy cô, tôi thấy bữa sáng cô còn chưa ăn, chắc đói bụng lắm." Bà đi đến trước mặt Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu ho khan vài cái: "Dì Hà, con giống như bị bệnh."
"Phải không?" Dì Hà vội vàng lấy tay sờ lên trán Sanh Tiêu: "Ôi, nóng đến như này, phải đi bệnh viện mới được, để tôi đi gọi điện thoại cho Duật thiếu."
"Dì Hà." Mạch Sanh Tiêu nắm chặt tay áo của bà: "Không cần, chỉ là bị cảm vặt thôi, anh ấy gần đây công việc rất nhiều, hay là thôi, con tùy tiện uống thuốc là được."
"Như vậy sao được?" Dì Hà mắt nhìn thấy khuôn mặt Sanh Tiêu trắng bệch, tinh thần mệt mỏi, một bộ dáng yếu ớt: "Có phải hay không là bị cảm lạnh?"
Mạch Sanh Tiêu khó chịu dùng hai tay chống đứng dậy bên cạnh, cô theo trong tủ đầu giường lấy ra quyển sách, bên trong quyển sách lấy ra tờ giấy đã ghi chép: "Dì Hà, lúc trước con thường xuyên bị cảm bị sốt là uống loại thuốc này, hiệu quả rất tốt, dì giúp con đi mua một hộp đi."
"Sanh Tiêu, hay là đi đến bệnh viện đi, tôi cùng cô đi."
"Thật sự không cần." Mạch Sanh Tiêu để tay xuống: "Mau đi đi, dì yên tâm, chỉ là thuốc giải cảm, chẳng lẽ con bị bệnh uống thuốc anh ta cũng muốn quản sao?"
"Vậy được rồi, cô mau nằm nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi đi một chút sẽ trở về ngay."
Dì Hà đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu, bà nhớ tới lời căn dặn của Duật Tôn, không dám chậm trễ, lại càng không dám như thế mà đi ra khỏi Ngự Cảnh Viên một bước. Dì Hà trở lại phòng ngủ của mình, lấy điện thoại ra gọi cho Duật Tôn.
Ở tầng cao nhất của công ty người đàn ông đang ngồi ở trước bàn làm việc, dì Hà ở trong điện thoại nới sơ qua bệnnh tình của Sanh Tiêu, Duật Tôn đứng dậy đi đến trước cửa sổ: "Tại sao lại không đưa đi bệnh viện?"
"Sanh Tiêu nói không cần đi, cô ấy nói tôi đi ra nhà thuốc mua thuốc, đưa cho tôi tên thuốc, xem tên thuốc thì giống như là thuốc giải cảm."
Ngón trỏ Duật Tôn xoay xoay giữa lông mày, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn nhẹ nheo lại, giống như đang suy nghĩ gì đó.
"Duật thiếu, cậu thấy sao?"
Duật Tôn môi mỏng hé mở: "Tôi lập tức trở về, dì đọc lại tên thuốc cho tôi biết, bây giờ thì dì đi ra khỏi Ngự Cảnh Viên, liền ở ngoài cổng đi vài vòng, không cần phải đi xa."
"Vâng." Dì Hà cúp điện thoại, cũng đem tên thuốc mà Sanh Tiêu bảo bà đi mua nói qua điện thoại cho Duật Tôn nghe.
Người đàn ông xoay người trở lại, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi nhanh chóng rời đi.
Về nhà cách đó có một hiệu thuốc, Duật Tôn đi vào, mua loại thuốc giải cảm mà Sanh Tiêu muốn.
Nhân viên bán thuốc lấy thuốc đưa cho hắn: "26 đồng."
Duật Tôn thanh toán tiền rồi xoay người rời đi.
Nhân viên bán thuốc hình như nhớ tới cái gì đó vội lên tiếng nói với hắn: "Khoan đã, thuốc này phụ nữ có thai và đang cho con bú không thể dùng."
"Đây không phải thuốc giải cảm sao?"
"Là thuốc giải cảm, hơn nữa hiệu quả rất tốt, nhưng phụ nữ có thai không thể uống, không chừng sẽ dẫn đến xảy thai, anh sau khi trở về nhà có thể đọc kỹ tờ hướng dẫn sử dụng, còn những người bình thường, có thể uống được."
Duật Tôn đem hộp thuốc bỏ vào trong túi quần, cũng không quay đầu lại cứ thế đi ra khỏi tiệm thuốc.
***********************
Trở lại Ngự Cảnh Viên, dì Hà đang đứng ở ngoài cổng chịu gió lạnh, nhìn thấy Duật Tôn trở về, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông lái xe vào trong sân, Mạch Sanh Tiêu nghe được động tĩnh vội vàng đi về phía sân thượng, nhìn thấy Duật Tôn trở về, cô không khỏi nhíu mày, hiện tại mới giữa trưa, hôm nay hắn làm sao mà trở về giờ này?
Duật Tôn đi vào phòng ngủ, Sanh Tiêu ăn mặc một áo khoác vải bông đang ngồi ở mép giường, người đàn ông tiến tới trước mặt cô, bóng lưng thon dài cao ngất đứng lại, làm cho người ta thấy áp lực mà cảm thấy bất an, Mạch Sanh Tiêu nâng cằm lên, chỉ thấy con mắt Duật Tôn hung ác nham hiểm, nhìn cô không chớp mắt.
Sanh Tiêu bị hắn nhìn chằm chằm nên toàn thân không được tự nhiên, cô đứng lên muốn rời đi.
"Em bị bệnh à?"
"Không có, không có." Mạch Sanh Tiêu do dự một lúc xong, lời nói trở nên cực kỳ kiên quyết.
Duật Tôn trong ngực hết sức buồn bực, hắn ngữ điệu bình thản, lại lạnh như băng một chút nhiệt độ cũng không có: "Anh đã gọi Từ Khiêm đến đây, hắn sẽ khám cẩn thận cho em."
Mạch Sanh Tiêu nghe thấy vậy, cuối cùng tâm trạng không thể che được mà kích động lên: "Tôi không có bệnh gì hết! "
"Sanh Tiêu, anh thấy em tinh thần không tốt lắm." Duật Tôn mí mắt nhẹ rủ xuống, ánh mắt hắn cùng đôi mắt phẫn nộ của cô, chột dạ chạm nhau.
"Tôi tinh thần không tốt còn không phải tại anh sao, Duật Tôn, không cần anh ở đây giả bộ làm người tốt, thân thể của tôi rất khỏe." Mạch Sanh Tiêu cùng hắn liên tục tranh luận với nhau, tình trạng đã sớm mệt mỏi kiệt sức, người đàn ông thấy cô không có chút ý định nào đem chuyện đứa con nói cho hắn biết, còn muốn lén rút phá bỏ nó đi, trong mắt của hắn cuồng quyến hầu như cả con ngươi đều bị bao phủ bởi một màu đỏ ngầu. Duật Tôn đem hộp thuốc móc ra, ném thẳng ở trước ngức Mạch Sanh Tiêu.
Cô bị đau, cúi đầu xuống nhìn xem, thần sắc giật mình.
"Em nói dì Hà đi mua loại thuốc này, vì cái gì hết lần này tới lần khác lại muốn mua loại thuốc này?"
Mạch Sanh Tiêu cho rằng chỉ là mua một hộp thuốc, dì Hà cùng Duật Tôn cũng không biết chuyện cô mang thai, cho nên không có đề phòng.
"Tôi muốn uống thuốc gì, anh đều muốn quản sao?"
"Mạch Sanh Tiêu, em vẫn còn muốn tiếp tục giấu giếm chuyện đó sao?" Duật Tôn nhìn thấy cô sắc mặt từ từ trắng bệch, rồi nâng khóe miệng hỏi ngược lại.
"Tôi không hiểu anh nói cái gì, tôi có cái gì để giấu giếm anh chứ?" Sanh Tiêu cố giả bộ làm ra bộ dạng bình tĩnh.
"Thật sự muốn Từ Khiêm đến đây em mới bằng lòng thừa nhận sao?"
"Duật Tôn, anh đến tột cùng là muốn như thế nào?" Mạch Sanh Tiêu nắm chặt hai tay lại thành đấm: "Tôi không muốn cùng anh tiếp tục điên khùng nữa."
Thấy cô cố ý trốn tránh, Duật Tôn thở khẽ xả giận: "Sanh Tiêu, em mang thai đúng không?"
Mạch Sanh Tiêu đang muốn dứt khoát xoay người thì bị những lời nói này làm cho đứng im trở lại, mắt cô nhìn về phía Duật Tôn: "Ai nói thế?"
Người đàn ông trong đáy mắt gợn sóng không sợ hãi, lại mơ hồ trong mắt có loại bi thương mang theo âm lệ lộ ra: "Sanh Tiêu, anh cứ tưởng rằng, em dù rất hận anh, cũng sẽ không làm hại đến đứa bé trong bụng. Anh nghĩ, có một ngày tỉnh lại, em sẽ nói cho anh nghe, em có con của anh rồi. Em cho dù là đối với anh thù hận như thế nào, cũng sẽ giữ lại đứa bé này, anh thật không ngờ. . . . . ."
Mạch Sanh Tiêu chóp mũi chua xót khó kiềm chế được: "Anh còn vọng tưởng tôi sẽ sinh con cho anh sao?"
"Nó cũng là cốt nhục của em."
"Cùng với kẻ thù sinh ra đứa con này, tôi sợ mỗi khi nhìn thấy nó đều sẽ nhớ tới anh, đều nhớ lại kẻ thù là anh, đúng, nó là cốt nhục của tôi, nhưng tôi tình nguyện đem nó sạch sẽ bỏ đi, tôi không muốn cùng anh có bất kỳ liên quan nào, chớ nói chi là đứa con này. Duật Tôn, anh ngăn cản được tôi nhất thời, còn đứa bé này đang ở trong người tôi, anh còn có thể đem tôi trói lại hay sao?"
Duật Tôn không nói gì thêm, cô thật sự hận hắn đến nông nỗi này, ngay cả đứa bé cũng muốn bóp chết sao?
Mạch Sanh Tiêu nhấc chân phải đi, không nghĩ chân đi qua dẫm lên hộp thuốc trên sàn nhà.
Cô nhanh chóng khom người nhặt lên, xoay người đem hộp mở ra, vội vàng trút ra vài viên thuốc nhanh chóng bỏ vào trong miệng, cô cũng không quan tâm, Duật Tôn đem cô bức đến đường cùng này, cô đời này cũng không thể nào sinh con cho hắn, không thể nào để cho đứa con nhìn thấy hai người như lửa với nước không bao giờ hòa hợp được.
Duật Tôn nghĩ tới lời của cô, khi lấy lại tinh thần, Mạch Sanh Tiêu đã đem thuốc nhét vào trong miệng.
Người đàn ông vươn ra bàn tay bóp lại ở cổ của cô, Sanh Tiêu dùng sức đem thuốc đang ở trong cổ họng nuốt xuống, hắn bước một bước dài tiến lên, ở bàn tay dùng lực mạnh mẽ hung ác đẩy Mạch Sanh Tiêu về phía sau, cô gót chân đụng vào giường, cả người ngã quỵ xuống, Duật Tôn hai chân tách ra đặt Mạch Sanh Tiêu bên cạnh người, năm ngón tay xiết chặt cổ cô không thở nổi.
"Nhổ ra! " Người đàn ông giọng nói tàn ác, Sanh Tiêu bị hắn bóp cổ không thể nhút nhích, một hơi giấu ở trong cổ không thể đi lên hay đi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, Duật Tôn năm ngón tay xiết chặt, Mạch Sanh Tiêu phảng phất có thể nghe thấy âm thanh sẽ bị hắn bẻ gãy cổ, cô thống khổ nhắm hai mắt lại, hai cánh tay cầm lấy cổ tay Duật Tôn.
"Nhổ ra ngay cho tôi! "
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, Duật Tôn thấy thế, trong mắt một tia thô bạo hiện lên, trong tay lực càng thêm tăng lên.
Sanh Tiêu mười ngón bóp chặt lấy cánh tay người đàn ông, tóc ngắn bị ép tới rối tung lên không chịu được, Mạch Sanh Tiêu đã cảm thấy khổ sở, chính là nuối không trôi. Duật Tôn tay trái nắm lấy cằm của cô, hai ngón tay nhẹ cạy miệng của cô ra, Sanh Tiêu chỉ cảm thấy hàm răng mỏi nhừ tê dại. Duật
Tôn nhanh chóng đứng dậy, hắn một tay nắm ở cổ áo Mạch Sanh Tiêu, tay kia đè lại sau gáy cô, đem ngực của cô đè ở mép giường, dùng lực mạnh đánh vào khiến cho Sanh Tiêu không thể không mở miệng, phun hết thuốc bên trong ra.
. . .
Duật Tôn buông tay, đứng ở trước giường, giương mắt lạnh nhìn.
Sanh Tiêu tay phải đè chặt ở trước ngực, cô nôn khan kịch liệt, sắc mặt trở nên trắng đến trong suốt, đợi đến sau khi thoáng bình phục, Mạch Sanh Tiêu lúc này mới chống thân thể lên, đôi mắt đối diện Duật Tôn: "Tôi cho anh biết, tôi mang thai, tôi cũng đã sớm biết, Duật Tôn, nhưng là tôi sẽ không giữ lại đứa bé này, nó tại trong bụng của tôi, giống như anh trước đây cưỡng chế đem tôi ở lại bên cạnh anh. Anh cũng không có năng lực thay đổi sự thật này, tôi nói không muốn nó, anh cho dù mỗi ngày đem tôi trói chặt lại cũng không làm gì được đâu. Duật Tôn, chẳng lẽ anh còn có thể đề phòng tôi đi đường không vấp ngã? Chẳng lẽ, anh còn có thể đề phòng tôi không trong lúc lơ đãng đụng phải vào vật gì sao?"
Nhìn qua Duật Tôn khuôn mặt tuấn tú từ từ lạnh đi, Mạch Sanh Tiêu lau khóe miệng có một chút khổ sở: "Anh cũng có lúc sợ sao? Duật Tôn, nếu như anh muốn, phụ nữ tình nguyện vì anh mà sinh con tùy tiện đi một vòng là có rất nhiều, tại sao lại lãng phí thời gian trên người của tôi."
"Vậy em nghĩ muốn cái gì? Em muốn như thế nào mới có thể sinh ra đứa bé này?"
Mạch Sanh Tiêu tình trạng kiệt sức tê liệt ngã xuống trên giường, cô hỗn loạn, thân thể bắt đầu khó chịu, vừa rồi bị bóp cổ đã hao hết toàn bộ khí lực của cô: "Tôi muốn Đào Thần sống lại, anh làm được không? Cuộc sống sau khi ly hôn của chúng ta, tôi muốn tôi chưa từng gặp lại anh, anh làm được không? Anh đã làm tổn thương tôi, tôi nghĩ muốn đánh đàn, anh có thể làm được không?"
Duật Tôn nghẹn lại, hắn nhìn gò má Sanh Tiêu, cô ít nhất cũng không có nói, cô hy vọng đời này của cô, ngay từ đầu sẽ không gặp qua hắn.
--------------------