-
Phần 2
5.
Đêm đó, sau khi tôi đắp chăn cũng lấy khăn tay đắp lên mặt mình.
Tôi không ngủ được, nhắm mắt lại miễn cưỡng đếm cừu.
Cuối cùng khi tôi có chút buồn ngủ, đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó cách một lớp khăn đang thổi khí lên mặt của tôi.
Tôi bừng tỉnh ngay lập tức, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Cơ thể giống như bị đ.è xuống không thể cử động được, tôi mở mắt ra thông qua lớp khăn mỏng nhìn lên trần nhà.
Chẳng có thứ gì cả.
Thế nhưng cái cảm giác đó lại vô cùng chân thật, tôi rõ ràng cảm nhận được có người đang cúi đầu, mặt ở ngay đối diện tôi, hơi thở của nó thông qua cái khăn giống như lông vũ thổi lên mặt tôi.
Tôi c.ắn chặt răng, khố.ng ch.ế không cho bản thân kêu ra tiếng.
Không biết qua bao lâu, hơi thở đó đã biến mất.
Toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh, không còn chút sức lực rồi dần dần mất đi ý thức.
Khi mở mắt lại lần nữa thì đã là buổi trưa rồi.
Trong điện thoại là mười mấy cuộc gọi nhỡ của Diêu Huy.
Tôi cố gắng ngồi dậy để gọi lại cho anh ấy.
Diêu Huy nghe thấy tình hình của tôi đã thở phào nhẹ nhõm, anh ấy nói cứ tiếp tục kiên trì bảy ngày như vậy thì tôi được cứu rồi.
Tâm trạng của tôi cũng thả lỏng đi rất nhiều, sau đó lập tức cảm thấy bụng đói nên đã đặt thức ăn giao tới.
Vì để không liên lụy người giao hàng, tôi kêu đối phương để ở trước cửa là được rồi để tự mình tôi đi lấy.
Kết quả khi tôi mở cửa ra, người giao hàng vẫn chưa đi.
Đó là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, bà ấy tháo nón bảo hiểm ra rồi nhìn chằm chằm vào trong.
Ánh mắt đó khiến tôi có chút khó chịu, thế nhưng khi tôi sắp đóng cửa lại thì người phụ nữ đó lên tiếng.
“Nuôi x.ác chiêu hồ.n.” Bà ấy lẩm bẩm nói.
Tôi ngơ người ra, người phụ nữ đã vòng qua tôi đi vào trong phòng, bà ấy trực tiếp đi đến tủ đầu giường của tôi, cầm cái khăn tay lên.
Tôi nhanh chóng đi lên: “Này, bà làm gì đó? Trả lại cho tôi!”
Sắc mặt của người phụ nữ đó trở nên rất khó coi, bà ấy trầm giọng hỏi: “Cái thứ này là ai đưa cho cô?”
Tôi nói đây là khăn tay do bạn trai tặng cho tôi.
Người phụ nữ lắc đầu, bà ấy nói đây là khăn chiêu h.ồn.
“Khăn chiêu h.ồn ở đâu thì m.a có thể tìm đến đó.” Người phụ nữ nói: “Cô gái à, cô cầm thứ này thì m.a nhập vào cơ thể cô dễ như cá mập nghe mùi m.áu ta.nh mà lập tức bơi đến vậy đó.”
Đầu óc tôi ong lên, cứ đứng tại chỗ rất lâu cũng không lên tiếng.
Người phụ nữ thở dài khi nhìn thấy bộ dạng bị d.ọa đến nỗi như h.ồn lìa khỏi x.ác của tôi, bà ấy tìm thứ gì đó ở trong túi rồi đưa cho tôi một cái gương trang điểm nhỏ.
“Cô đặt nó ở trên đầu giường, mặt gương hướng vào trong.” Bà ấy nói: “Nó có thể giữ mạ.ng cho cô.”
6.
Sau khi người phụ nữ rời đi, tôi ngồi ngơ ngẩn ở đó rất lâu cũng không thể hoàn h.ồn lại.
Bị do.ạ cho một phen ho.ảng sợ khiến tôi không muốn ăn gì nữa, tôi để thức ăn của người phụ nữ giao tới vào trong tủ lạnh, sau đó trở về phòng ngủ, bắt đầu nhớ lại từng chút một về chuyện tình của tôi và Diêu Huy.
Đột nhiên tôi nhớ lại một chi tiết, chi tiết đó khiến tôi vô cùng hoả.ng lo.ạn.
Đó chính là ban đầu Diêu Huy lướt được tin cho thuê căn nhà này ở trên mạng, sau đó chia sẻ cho tôi nên tôi mới đến thuê nơi này.
Rốt cuộc đây là một sự trùng hợp hay là…
Việc tôi vào ở căn nhà vốn dĩ đã nằm trong kế hoạch của anh ấy…
Lý trí nói cho tôi biết, tôi không nên vì lời nói của một người phụ nữ xa lạ mà không tin tưởng bạn trai mình.
Thế nhưng trong lòng cứ có một cảm giác không đúng đang nhen nhóm lên.
Thật ra tôi và Diêu Huy cũng chỉ mới yêu nhau ba tháng, do tính chất công việc của anh ấy thường xuyên đi công tác nên chúng tôi xa cách nhiều hơn là gặp nhau.
Anh ấy là đàn anh đại học của tôi, là chủ tịch hội sinh viên và là đội trưởng đội bóng rổ của trường, anh ấy vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền nên là đối tượng đơn phương của rất nhiều cô gái.
Còn tôi là một đàn em bình thường chung chuyên ngành với anh ấy. Chúng tôi gặp nhau trong một lần ngồi chung ở hội trường, tôi đã thêm wechat với anh nhưng gần như chưa từng liên lạc với nhau.
Kết quả sau khi tốt nghiệp, Diêu Huy like các bài viết trên trang cá nhân của tôi nhiều hơn, tìm tôi trò chuyện ở trên wechat.
Sau đó thì hẹn đi ăn cơm, xem phim, mỗi lần đi đều sẽ mang theo những món quà nhỏ được chuẩn bị chu đáo.
Ba tháng trước, Diêu Huy giống như biến ảo thuật ra một đoá hoa hồng lớn rồi hỏi tôi có đồng ý làm bạn gái của anh ấy không.
Lúc đó tôi cảm thấy cuối cùng cũng có được tình yêu đích thực, không ngần ngại mà gật đầu rồi sau đó cứ đắm chìm trong ngọt ngào.
Bây giờ suy nghĩ lại, rất nhiều chi tiết đều không phù hợp với lẽ thường.
Ví dụ, vì sao trước đó Diêu Huy hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với tôi, sau khi tôi tốt nghiệp lại đột nhiên cuồ.ng nh.iệt theo đuổi tôi?
Nghĩ đến chuyện này, tôi gửi tin nhắn cho một cô bạn đại học quen biết nhiều người, nhờ cô ấy giúp đỡ tôi điều tra chuyện lúc trước của Diêu Huy.
7.
Tiếp theo, tôi bắt đầu vận dụng kỹ năng Sherlock Holmes của phụ nữ, tìm kiếm thông tin của Diêu Huy ở trên khắp các trang mạng xã hội.
Weibo của Diêu Huy tôi luôn biết đến, nhưng anh ấy không mấy đăng bài nên tôi cũng rất ít xem.
Sau khi tôi lướt mấy dòng trạng thái lúc xưa của Diêu Huy rồi mở danh sách theo dõi của anh ấy.
Danh sách theo dõi của anh ấy có gần một nghìn người, tôi cứ lướt xuống dưới.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy một người tôi hoàn toàn không ngờ đến — Khấu Dung.
Nếu như không phải cố ý tìm xem thì tôi tuyệt đối không thể nào phát hiện ra Diêu Huy đã theo dõi Khấu Dung, bởi vì Khấu Dung dường như nằm ở phía dưới cùng danh sách theo dõi của anh ấy.
Cũng chính là nói, từ khi Diêu Huy vừa lập tài khoản weibo này vào bảy tám năm trước thì anh ấy đã theo dõi Khấu Dung.
Hơn nữa Khấu Dung cũng đã theo dõi lại Diêu Huy.
Hai người này có quen biết, hơn nữa còn đã quen biết rất nhiều năm rồi.
Anh ấy chính là… cố ý muốn tôi vào ở trong căn nhà này!
Nghĩ đến đây, dường như tôi không khống chế được sự run rẩy của cơ thể, tay chân lạnh ngắt.
Lúc trước, tôi chưa từng nghĩ đến việc bạn cùng phòng và bạn trai của tôi đã từng quen biết.
Còn bây giờ, Khấu Dung đã ch.ế.t bên ngoài tiểu khu, cho dù tôi có muốn hỏi cô ấy thì cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Còn Diêu Huy… Tất nhiên tôi có thể hỏi Diêu Huy nhưng lời nói của anh ấy, rốt cuộc còn đáng để tôi tin tưởng hay không?
Ngay lúc này, Diêu Huy gọi video call đến.
Giọng điệu của anh ấy vẫn dịu dàng giống như mọi khi: “Lộ Lộ, em làm sao vậy? Tối nay nhớ phải tiếp tục làm theo cách mà anh đã dạy em, đắp khăn lên trên mặt.”
Không biết có phải vì chướng ngại tâm lý, dù cho biểu cảm và giọng điệu của Diệu Huy không khác mấy so với lúc thường nhưng tôi đột nhiên lại cảm thấy anh ấy rất xa lạ.
Tôi kiềm chế sự run rẩy, rất lâu mới thấp giọng trả lời một tiếng: “Được.”
Diêu Huy chú ý đến khuôn mặt trắng bệch của tôi, vốn dĩ ở trong một ngôi nhà m.a ám đã là một chuyện vô cùng đáng sợ rồi, tôi sợ hãi cũng là điều bình thường.
Vì thế anh ấy không suy nghĩ nhiều, chỉ dịu dàng an ủi tôi: “Lộ Lộ, chỉ cần em làm theo cách của anh thì sáu ngày sau mọi thứ đều sẽ kết thúc.”
Cúp điện thoạt, tay tôi run run cầm cái gương mà người phụ nữ đó để lại cho tôi.
8.
Đêm đó, tôi đặt cái gương ở trên tủ đầu giường rồi chui rúc vào trong chăn.
Trước khi ngủ tôi đã tra mạng, phát hiện ra quả thật từ xưa đến nay gương luôn là vật trừ t.à, đột nhiên cảm thấy lời của người phụ nữ giao hàng đó cũng có vài phần đáng tin.
Tôi vốn dĩ cho rằng bản thân không ngủ được, nhưng có lẽ bởi vì mấy ngày nay ăn uống không đầy đủ, lại sợ hãi quá độ nên cơ thể của tôi vô cùng yếu ớt, vừa nằm xuống giường đã mất đi ý thức.
Ngủ đến nửa đêm, tôi đột nhiên cảm thấy trên môi của mình có xúc cảm kỳ lạ.
Tôi đột nhiên hoàn toàn tỉnh táo lại.
Là m.a đang hôn tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi vô cùng hối hận.
Khi dùng khăn đắp lên mặt, ít nhất thì m.a chỉ có thể thở ở trên đỉnh đầu của tôi, còn bây giờ dùng gương của người phụ nữ kia, tôi giống với hai người bạn cùng phòng khác - hoàn toàn bị m.a nhắm đến.
Có thể thấy cái gương này hoàn toàn không có tác dụng! Tôi đã bị người phụ nữ đó lừ.a rồi!
Tôi vô cùng hối hận, tôi cũng không quan tâm bây giờ còn kịp hay không, đưa tay sờ để kiếm cái khăn tay bị tôi vứt ở bên cạnh.
Kết quả cơ thể giống như bị đông cứng vậy, hoàn toàn không chịu kh.ống ch.ế, tôi không sờ được khăn tay, khuỷu tay còn đụng phải gương ở trên tủ đầu giường.
Cái mặt gương vốn dĩ quay về phía tường bị đụng nên đã chuyển hướng, vang lên một tiếng cạch trở thành mặt gương hướng về phía trước giường.
Tôi vô thức liếc nhìn vào trong gương một cái.
Vừa nhìn thấy, hồ.n của tôi xém chút nữa đã lìa khỏi x.ác.
Trong gương là một khuôn mặt người rõ ràng.
Khuôn mặt trắng bệch không sức sống của người đàn ông đó cứ như vậy nhìn chằm chằm vào gương.
Tôi gào thét lên, đi.ên cu.ồng đá bay gương ra ngoài.
Gương đụng vào tường phát ra một tiếng vỡ rõ ràng.
Trong không khí truyền đến một tiếng kêu của người đàn ông.
Sau đó, trong phòng im lặng.
Tôi ngồi ở trên giường, đầu tóc rối bời không khố.ng ch.ế được mà thở hổn hển.
Sau tiếng kêu đó, trong phòng không còn bất cứ điều gì khác thường nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở và tiếng thút thít của tôi, cảm giác lạnh lẽo lúc trước cũng biến mất.
Tôi cầm điện thoại lên, muốn gọi cho Diêu Huy nhưng không biết vì sao điện thoại lại không có tín hiệu.
Tôi cầm chặt điện thoại trong tay, vừa khóc vừa đợi có lại tín hiệu, không biết bao giờ dần dần mơ màng mất đi ý thức.