-
Phần 1
1.
Người xảy ra chuyện bất thường đầu tiên chính là bạn cùng phòng của tôi, Hà Nguyệt.
Tôi đi công tác về đã bị cô ấy kéo lại.
Cô ấy ra vẻ thần bí nói với tôi, vào tuần trước, mỗi ngày cứ đến nửa đêm cô ấy đều mơ màng cảm thấy có người hôn cô ấy.
Do tuần trước tôi vẫn luôn đi công tác chưa trở về, căn nhà thuê chung chỉ có tổng cộng ba người, vì vậy người hôn cô ấy có thể là một người bạn cùng phòng khác của chúng tôi, Khấu Dung.
Tôi vừa nghe đã cảm thấy không thể nào, Khấu Dung là một nghiên cứu sinh, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, tất cả tâm tư đều đặt ở trên việc học tập thì sao có thể làm ra được loại chuyện này?
Tôi nói với Hà Nguyệt, chắc chắn là cô ấy đang mơ thấy á.c mộng rồi.
Hà Nguyệt kiên quyết nói, chắc chắn có người hôn cô ấy.
Đêm đó khi Khấu Dung trở về, Hà Nguyệt tìm tôi nói muốn ba mặt một lời nói trực tiếp về chuyện này.
Vốn dĩ Khấu Dung đã áp lực lớn, vừa nghe thấy đã t.ức gi.ận nói Hà Nguyệt có bệ.nh hoa.ng tưở.ng.
Hai người c.ãi nhau vô cùng kịch liệt, tôi khuyên như thế nào cũng không có tác dụng, cuối cùng Hà Nguyệt thu dọn hành lý ngay lập tức, nói bản thân muốn dọn ra ngoài ở.
Trước khi đi, cô ấy còn chỉ thẳng vào Khấu Dung rồi nói với tôi: “Lộ Lộ, tớ khuyên cậu cũng nên nhanh chóng dọn đi đi, đừng có ở chung với loại người bi.ến th.ái này nữa.”
Nói xong, Hà Nguyệt đóng cửa rời đi.
Đêm đó, tôi nằm trên giường trằn trọc mãi.
Hà Nguyệt có chút đỏng đảnh nên thường ngày cũng không dễ tiếp xúc, nhưng cũng không phải là người sẽ nói d.ối.
Nhưng trông Khấu Dung cũng là một người rất bình thường, cảm giác sẽ không làm ra những chuyện bi.ến th.ái như vậy được.
Nhưng cũng chỉ là cảm giác, vì đề phòng bất trắc tôi lấy camera dùng trong công việc đặt ở đầu giường để quay hình, sau đó mới đi ngủ.
Cả đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm khi thức dậy, tôi vươn vai cảm thấy trong lòng đã nhẹ nhõm đi không ít, đột nhiên cửa phòng bị người khác mở ra.
Người chạy vào là Khấu Dung, vẻ mặt của cô ấy như mới gặp m.a vậy, tỏ vẻ khó xử hỏi tôi:
“Chị Lộ, có phải tối qua chị vào phòng hôn em phải không?”
Tôi rùng mình, cả người nổi hết da gà.
2.
May mà tối hôm qua có để lại camera quay hình, tôi nhanh chóng lấy chứng cứ ra chứng minh cả đêm tôi đều ở trên giường ngủ, tuyệt đối không rời khỏi phòng ngủ của mình.
Sắc mặt của Khấu Dung càng trở nên khó coi hơn.
Cô ấy cứ lặp đi lặp lại nói, chắc chắn tối hôm qua có người hôn cô ấy.
Tôi hỏi nhỏ: “Thật sự không phải gặp á.c mộng sao?”
Cô ấy quay đầu nhìn tôi, đôi mắt sau lớp kính trừng to bởi vì quá mức sợ hãi.
Cô ấy hỏi tôi: “Chị Lộ, chị thử nghĩ xem lẽ nào em và Hà Nguyệt mơ cùng một giấc mơ hay sao?”
Lúc này, tôi cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Khấu Dung lập tức liên hệ Hà Nguyệt, thế nhưng bất kể gọi điện hay nhắn tin như thế nào thì cô ấy cũng không trả lời.
Chúng tôi đoán rằng có lẽ vì Hà Nguyệt còn hiểu lầm Khấu Dung nên giận cô ấy.
Vì thế đổi thành tôi gọi điện thoại nhưng Hà Nguyệt vẫn không nghe máy.
Sắc mặt của Khấu Dung ngày càng trắng bệch, cô ấy bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô ấy vừa thu dọn đồ đã vừa lẩm bẩm một mình: “Chị Lộ, căn nhà này không thể ở được nữa rồi.”
Tôi nhanh chóng cản Khấu Dung lại, hỏi cô ấy rốt cuộc có chuyện gì.
Sắc mặt của Khấu Dung trắng bệch giống hệt như người ch.ết, trong sự truy hỏi không ngừng của tôi thì cô ấy mới ậm ừ nói ra một câu chuyện bí mật.
Căn nhà này trước đây đã từng xảy ra chuyện.
Ban đầu căn nhà này được thuê cho một người bố đơn thân và con gái ở, thế nhưng không may gặp phải tr.ộm vào nhà dẫn đến hai người đều mất mạ.ng, từ đó căn nhà này đã trở thành ngôi nhà m.a ám.
Chủ của căn nhà này là cô của Khấu Dung, từ sau khi xảy ra chuyện đó căn nhà này luôn được bỏ hoang, thoáng cái cũng đã được mười năm.
Kết quả sau khi Khấu Dung thi đậu đại học thấy căn nhà này gần trường học nên cố chấp muốn đến đây ở.
Cô ấy là một người không tin vấn đề tâm linh nên cảm thấy những thứ m.ê t.ín phong kiến này chỉ h.ại người, vì thế không chỉ bản thân vào ở mà còn cho người bạn cùng phòng thuê thêm nhằm kiếm thêm thu nhập.
“Xin lỗi chị Lộ, em thật sự tưởng rằng không có chuyện gì.” Khấu Dung sợ đến nỗi nước mắt chảy ròng: “Tiền thuê em sẽ trả lại hết cho chị, chị nhanh chóng dọn đi đi.”
Nói xong, Khấu Dung kéo theo hành lý của cô ấy đi, dường như cô ấy không muốn ở lại trong căn nhà này thêm giây phút nào nữa, quay người nhanh chóng bỏ đi.
Tôi đứng tại chỗ, ngơ người ra.
Là một người sinh ra và lớn lên trong thời bình, đột nhiên tôi nghe thấy một câu chuyện kỳ dị đến như vậy quả thật có chút chưa phản ứng kịp.
Nhưng Khấu Dung là chủ nhà cũng đã chạy mất rồi, có lẽ sau này cũng không để tôi thuê căn nhà này nữa, hơn nữa ở một mình trong một căn nhà bị m.a ám thì quả thật có chút đáng sợ.
Nghĩ đến đây, tôi cũng nhanh chóng thu dọn một số đồ đạc, dự định đến nhà bạn trai ở hai ngày tạm trước.
Tôi vừa xách túi đi đến cửa của tiểu khu đã nhìn thấy một đám người đang vây quanh ở đó, bên cạnh còn có xe cứu thương và xe cảnh sát đang đậu ở đó.
Một dự cảm không lành hiện lên trong tâm trí tôi.
Tôi đột nhiên nhìn thấy bên cạnh một vũng m.áu tươi trên mặt đất là cái va li bị xe nghi.ền n.át hết.
Mà cái va li đó chính là của Khấu Dung.
3.
Khấu Dung ch.ế.t rồi.
Theo như nhân chứng kể lại, Khấu Dung giống như bị trú.ng t.à vậy, sau khi ra khỏi tiểu khu thì chạy thẳng ra lòng đường.
Sau đó bị một chiếc xe tải lớn đang chở hàng đụng phải, đầu và cơ thể bị c.ắt lìa, ch.ế.t ngay tại chỗ.
Tôi bị dọa đến đứng ngây ở đó.
Ngay vào lúc này, điện thoại vang lên.
Phía bên kia là một giọng nói mệt mỏi, bà ấy hỏi tôi có phải là bạn của Hà Nguyệt không?
Tôi nhanh chóng đáp lại là phải.
Bên kia nói với tôi, bà ấy là mẹ của Hà Nguyệt, nhìn thấy tôi gọi cho Hà Nguyệt khá nhiều lần nên đã gọi lại cho tôi.
Sau đó, mẹ của Hà Nguyệt đã thông báo cho tôi một tin vô cùng chấn động —
Hà Nguyệt cũng ch.ế.t rồi.
Lúc này mặc dù đang là giữa trưa nhưng tôi lại cảm thấy cả người đều ớn lạnh.
Sau khi Hà Nguyệt rời khỏi nhà thuê của chúng tôi đã trở về nhà.
Đêm đó, mẹ của cô ấy nghe thấy ở phòng kế bên có một tiếng kêu gào th.ảm thi.ết nên nhanh chóng đi qua.
Sau đó đợi bà ấy mở cửa ra cũng đã muộn rồi, Hà Nguyệt dùng ké.o đâ.m vào trong cuống họng của mình.
…..
Sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ Hà Nguyệt, tôi không ngừng run rẩy đứng ở trước cửa tiểu khu.
Đột nhiên, điện thoại của tôi lại vang lên.
Là bạn trai của tôi, Diêu Huy.
“Lộ Lộ, anh chạy xe đến chỗ của em rồi.”
Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên xe của Diêu Huy đang đậu ở đối diện đường.
Tôi giống như gặp được ân nhân cứu mạng vậy nên đã lập tức chạy về phía anh ấy.
Thế nhưng khi tôi ngày càng đến gần chiếc xe, Diêu Huy dường như nhìn rõ hình bóng của tôi, trong điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng hét lớn của anh ấy: “Đứng lại!”
Tôi ngơ người.
Giọng nói của Diệu Huy vô cùng nghiêm túc: “Lộ Lộ đừng qua đây, trở về lại đi.”
Anh ấy nói: “Lộ Lộ, thứ đó đang theo ở sau lưng em, nếu em đi về trước nữa thì nó sẽ không vui đâu.”
4.
Tôi bị anh ấy dọa sợ ch.ết khi.ếp!
Nếu như người khác nói những lời này thì cũng thôi đi.
Thế nhưng người nói lại là Diêu Huy.
Bà ngoại của Diêu Huy là một Shaman có tiếng ở vùng đất Đông Bắc, từ nhỏ anh ấy đã có một bên mắt âm dương nên có thể nhìn thấy một số thứ mà mắt người thường không nhìn thấy.
*Shaman (出马仙): là những người theo giáo Tát Mãn nguyên thủy, còn gọi là shaman, pháp sư hay phù thuỷ, khi có thể tu luyện đến cảnh giới có thể trò chuyện và nhìn thấy li.nh hồ.n thì mới xuất sơn tế thế cứu người. Mỗi shaman chỉ chân truyền cho một đệ tử, đệ tử đó lại tiếp tục con đường tu tập, sau đó tế thế cứu người. Tương truyền rằng, shaman ban đầu là những linh thú, sau đó tu luyện để thành yêu, giúp đỡ cứu người để tăng công đức. Sau đó thu nhận đệ tử chân truyền để tiếp tục con đường của mình.
Khi vừa mới yêu nhau, Diêu Huy từng nói những chuyện này với tôi nhưng tôi cũng chỉ cười cho qua chuyện, chỉ xem anh ấy đang ăn nói khoác lác.
Diêu Huy nhìn thấy tôi không tin lắm cũng không kiên trì, sau này cũng không nhắc đến nữa.
Nhưng bây giờ, lời của anh ấy là một lời cảnh cáo vô cùng đáng sợ đối với tôi.
“Diêu Huy…” Tôi run rẩy gọi tên anh ấy, lúc này chỉ cần tôi bước thêm vài bước nữa đã đến được trước cửa xe của Diêu Huy: “Ý của anh là kêu em quay về?”
Diêu Huy từ trong xe đi ra, anh ấy lộ ra vẻ mặt vô cùng không nỡ nhưng vẫn phải gật đầu: “Lộ Lộ, em đừng bao giờ bước đi nữa, nếu không thứ đó sẽ không vui, sẽ lấy mạ.ng của em.”
“Cách duy nhất của em chính là quay về.”
Tôi biết, tôi buộc phải nghe Diêu Huy.
Phán đoán của anh ấy rất có khả năng đúng.
Cả hai người Hà Nguyệt, Khấu Dung đều đã ch.ế.t sau khi phát hiện ra sự khác thường rồi nhanh chóng dọn đi.
Nhưng thứ chờ đợi bọn họ cũng chỉ là cái ch.ế.t.
Giống như lời Diêu Huy nói, thứ đó trong căn nhà m.a ám đã nổi giận, nó không cho phép chúng tôi rời đi nếu không sẽ lấy đi mạ.ng của chúng tôi.
Tôi không thể không quay trở về căn nhà đó.
Lúc này, căn nhà thuê bình thường lại trông có vẻ lạnh lẽo như thế.
Trong tai nghe vang lên giọng nói của Diêu Huy: “Lộ Lộ, em phải bình tĩnh, anh sẽ nghĩ cách giúp em.”
“Em mở video call ra để anh nhìn xem thử căn nhà này.”
“Căn nhà này là một cái m.ộ nuôi x.ác, Lộ Lộ, em gặp phiền phức lớn rồi.”
Diêu Huy cứ tự trách mình, khi tôi đi thuê nhà vừa đúng lúc anh ấy đi công tác nên không cùng tôi đi xem, anh nói nếu như anh đến xem rồi, tuyệt đối sẽ không để cho tôi ở nơi này.
Nhưng lúc này nói gì thì cũng đã trễ, tôi khóc lóc hỏi anh: “Vì vậy em chỉ có thể đợi ch.ế.t thôi sao?”
“Vậy cũng không phải.” Diêu Huy phấn chấn trở lại, anh ấy suy nghĩ rất lâu rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
“Cái khăn tay mà anh đã từng tặng em vào lễ Thất Tịch, em có để bên người không?
Tôi nhanh chóng gật đầu, tìm cái khăn tay đó ra.
“Có nó thì tốt rồi.” Diêu Huy thở phào nhẹ nhõm: “Bà ngoại của anh đã làm phép lên chiếc khăn đó, buổi tối khi em đi ngủ đắp nó lên mặt, ma sẽ không tìm thấy em.”
“Bảy ngày liên tục ma không tìm được người sẽ cho rằng thật ra căn nhà này không có người, đến lúc đó em trốn ra ngoài nó cũng sẽ không theo nữa.”