Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Khen thưởng
Dưới sự ủng hộ đến từ tất cả lá phiếu bầu của đại chúng, Nại Nại lấy tư thái cực kỳ nguy hiểm mà trở mình, giành lấy ngôi vị quán quân của Tinh Tú Vũ Động.
Đoạn nhảy của cô ở vòng chung kết đã được quay lại, hot một khoảng thời gian trên mạng.
Yên lặng gần một năm, tốc độ trưởng thành của Nại Nại vượt xa tưởng tưởng của mọi người, nghiễm nhiên thành một nhà vũ đạo chuyên nghiệp, gần như không tìm được lỗi nào để bắt bẻ soi mói.
Cô dùng phong thái quyết tuyệt trở về, xinh đẹp đánh thắng trận đầu tiên.
Cố Bình Sinh tự mình lên đài trao thưởng cho cô.
Nại Nại nhìn cúp trong tay nặng trĩu, đây là chiến thắng đầu tiên của cô, tuyệt đối không phải cái cuối cùng.
“Anh Trường Sinh, sau này em sẽ càng ngày càng tốt.”
Anh, hãy chờ em.
*
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua hàng cây ngô đồng tạo thành những vết loang lổ trên mặt đất, Nại Nại và các bạn mới vừa học xong, đang về ký túc xá.
Trên sân bóng rổ, có vài nam sinh mặc đồng phục bóng rổ đang chơi bóng, Cố Bình Sinh cũng nằm trong số đó, toàn bộ cánh tay còn trắng hơn các nam sinh khác một vòng, mà cái đầu trắng của hắn cũng cực kỳ bắt mắt.
Nhưng, Nại Nại lại bị một thân ảnh khác hấp dẫn lực chú ý.
Cố Duật Ninh cũng ở.
Ngũ quan anh tuấn, ánh mặt trời chiếu lên khiến đôi con ngươi xinh đẹp thanh nhuận tựa như pha lê. Tóc hơi bị mồ hôi làm ướt, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn ngập hơi thở thiếu niên.
Anh cũng không lớn hơn Cố Bình Sinh bao nhiêu, lại nói hiện tại cũng đang ở cái tuổi khí phách hăng hái trương dương.
Chính là Nại Nại thấy dường như trên người anh bị cái gì đó đè năng, cho nên khí chất cả người cũng trầm xuống, dù cho cười, đều mang đến cho người ta một loại cảm giác không rét mà run.
Bi thương và thống khổ đều thúc đẩy con người trưởng thanh nhanh chóng, ai mà không muốn được bảo vệ không lo không nghĩ chứ.
Cố Bình Sinh và Lâm Tuyết Nhu đều được che chở quá tốt, cho nên vẫn luôn không chịu lớn.
Nhưng Nại Nại và anh....đều không phải.
Cảnh Dao quơ tay trước mặt cô: “Thế nào, nhìn soái ca đến mê mẩn?”
Lương Vãn Hạ cũng đứng dưới nắng, nheo mắt nhìn sân bóng rổ xa xa: “Ai da mẹ ơi, anh trai Bình Sinh của tớ kìa! Anh trai Bình Sinh cố lên! Yêu anh nhiều lắm lắm!”
“Soái ca cạnh idol của cậu là ai thế, sao trước giờ chưa từng gặp?” Cảnh Dao ôm lấy Lương Vãn Hạ: “Anh ấy là ai?”
Lương Vãn Hạ mắt sáng lấp lánh: “Giờ phút này trong mắt tớ không thể chứa đàn ông khác.”
“Cậu thôi đi!”
Nại Nại nói: “Anh ấy là Cố Duật Ninh.”
Lời vừa nói ra, hai cô bạn đồng thời quay đầu nhìn cô, hít một ngụm khí lạnh: “Y chính là anh trai của Cố Bình Sinh, Phong Ngu.....Cố tam gia?!”
“Các cậu nói nhỏ thôi!” Nại Nại cẩn thận nhìn tứ phía, may hiện tại vẫn sớm, chung quanh không có người.
“Anh ấy rất khiêm tốn, hình như không quá thích bị người biết thân phận.”
Lương Vãn Hạ chậc lưỡi: “Vị Cố tam gia này đúng là chưa lên hình bao giờ, dù tạp chí thương nghiệp có đăng bài phỏng vấn y thì cũng không có ảnh chụp của y. Cái này đâu phải khiêm tốn nữa, quả thực chính là thần bí! Trên mạng lưu truyền anh ta còn đẹp trai hơn anh Bình Sinh, nhưng tớ lại không cho là đúng.”
Cảnh Dao cười nói: “Cậu không cho là đúng thì có cái rắm tác dụng, ai có mắt cũng đều nhìn ra Cố Bình Sinh đứng cạnh anh mình thì hoàn toàn không có cảm giác tồn tại! Khí thế của anh ta quá mạnh mẽ, cậu nhìn xem, ở đây nhiều soái ca như thế, nhưng có anh ta ở đây, cậu liếc mắt một cái là nhận ra ngay!”
Nại Nại phóng mắt nhìn toàn sân bóng, đúng thật, trong một đám tiểu soái ca lưu lượng này đúng là không lọt vào mắt như Cố Duật Ninh.
“Được rồi, sắp chết đói rồi.” Cảnh Dao xoay người đi dạo dọc theo hàng cây ngô đồng, “Đến nhà ăn ăn cơm.”
“Nại Nại cậu không đi sao?”
“Có, các cậu cứ đi trước đi.”
*
Sau khi hai cô gái rời đi, Nại Nại trộm lấy máy ảnh ra chụp một bức ảnh sân bóng, vừa khéo bắt giữ khoảnh khắc Cố Duật Ninh nhảy lấy đà, đập bóng vào rổ.
Nại Nại cúi đầu nhìn hình chụp đang từ từ hiện ta, đang định cẩn thận cất vào trong balo thì đúng lúc này, quả bóng rổ bỗng nhiên lăn đến chân cô, đâm đâm.
Nại Nại cúi đầu, chỉ không chú ý trong giây lát thì ảnh đã bị người cướp đi.
Nại Nại quay đầu lại, nhìn thấy Cố Bình Sinh đang cầm bức ảnh cô mới chụp, khóe miệng cười gian xảo: “Em gái nhỏ, có biết chụp lén rất nguy hiểm không, vệ sĩ của tam gia bọn anh mặc quần áo bình thường núp ở xung quanh đó, lúc nào cũng có thể coi em thành phần tử nguy hiểm mà đánh ngã xuống đất.”
“Trả lại cho em!” Nại Nại nóng nảy: “Mau trả lại cho em!”
“Càng không!” Cố Bình Sinh giơ bức ảnh lên cao, hô với Cố Duật Ninh: “Aiz, tam nhi, đến xem nha đầu này chụp lén anh nè!”
Cố Duật Ninh chậm rãi đi tới, nhặt quả bóng rổ trên mặt đất lên.
Gương mặt của Nại Nại nghẹn đến đỏ bừng, nhỏ giọng nói với Cố Bình Sinh: “Anh....trả lại cho em!”
Cố Bình Sinh cười cười: “Anh đã làm trò hỏi cả nước nhân dân rồi, em có nguyện ý làm chị dâu anh không, chính em không nói lời nào mà hiện tại lại lén chụp anh trai anh. Này là ý gì chứ, anh trai anh dễ chụp vậy sao, em có biết kết cục của người chụp lén anh ấy không?”
Nại Nại xấu hổ không chịu được, nhanh chóng cất bước vội vàng rời đi, nhưng mà trước khi đi còn không khách khí đá Cố Bình Sinh mấy cái.
Cố Bình Sinh bất đắc dĩ giơ ảnh chụp trong tay lên, “Aiz, đừng bỏ đi chứ, ảnh chụp này trân quý lắm đó!”
Lời còn chưa dứt, trái bóng rổ trong tay Cố Duật Ninh trực tiếp “đỗ” trên đầu hắn.
Cố Bình Sinh kêu thảm, che đầu ấm ức: “Anh, anh làm gì đó!”
“Lăn sang một bên chơi đi.” Cố Duật Ninh rút ảnh chụp trong tay hắn.
*
Trong miệng Nại Nại thầm mắng Cố Bình Sinh là quỷ đáng ghét, vừa hổ thẹn lại vừa mất mặt, chụp lén người ta lại còn bị bắt tại trận, không hề có kỹ thuật gì cả, còn không bằng paparazzi.
Bỗng nhiên, cánh tay bị người kéo lại.
Cảm xúc thô lệ và ấm áp, rất quen thuộc.
Nại Nại quay đầu, nhìn thấy Cố Duật Ninh một thân quần áo bóng rổ.
Anh tới gần, Nại Nại liền cảm nhận được hơi nóng hôi hổi trên người anh.
“.....Tam gia.” Cô ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Anh cười khẽ, khiến cặp mắt đào hoa xinh đẹp hơi nhếch lên, đẹp đến rung động lòng người: “Chụp lén anh, không có giải thích?”
Nại Nại da mặt dày bất chấp tất cả, nói: “Thấy anh đẹp nên chụp thôi, dù sao ảnh chụp cũng bị cầm đi, không thích thì xé là được ạ.”
Hiển nhiên Cố Duật Ninh rất hiểu mỹ mạo đàn ông của mình, trong nụ cười tươi lại mang theo chút lưu manh: “Paparazzi còn chưa đúng tình hợp lý như em đâu.”
Nại Nại cúi đầu, tay miết góc áo, không biết nên nói gì.
Cái khác thì không có, chứ da mặt cô có rất nhiều.
Cố Duật Ninh thấy dáng vẻ không biết nói gì của cô, cũng không giận, chỉ dặn: “Lần sau không cần chụp lén. Em có biết chung quanh có biết bao đôi mắt nhìn chằm chằm không, rất dễ chọc họa sát thân.”
Nại Nại lén lút nhìn bốn phía, đúng là có mấy người đàn ông mặc quần áo bình thường, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.
Đều là vệ sĩ tư nhân của Cố Duật Ninh.
Chẳng trách, nhiều năm như vậy mà trên mạng không có bất cứ tin tức gì về anh, ngay cả một bức ảnh chụp cũng không.
“Em....em sẽ không chụp nữa.”
Cố Duật Ninh xách balo cô qua, Nại Nại theo bản năng duỗi tay bảo vệ, nhưng vẫn bị anh đoạt đi.
Anh lục tìm trong balo hồi lâu, lấu ra một cái bút nước mực đen, viết mấy chữ lên mặt sau tấm ảnh rồi đưa cho Nại Nại.
“Cầm đi.”
Nại Nại nhận ảnh chụp, nhìn thấy anh vừa mới ký tên sau tấm ảnh lấy đà đập bóng vào rổ:
Cố Duật Ninh.
Ba chữ, mạnh mẽ chính trực sắc bén.
Chữ giống như người, đều đẹp như vậy.
Nại Nại còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Cố Duật Ninh đã treo balo trên vai cô, thuận tay vỗ vỗ cái ót của cô.
Nại Nại bị anh đánh một cái, trực tiếp ngốc.
Động tác này.....quá mức quen thuộc thân mật rồi!
“Lần sau không cần chụp lén, có thể thoải mái chụp....đến trước mặt anh mà chụp.”
“Có thể sao?” Nại Nại kinh ngạc hỏi: “Em có thể chụp anh?”
Cố Duật Ninh cười sảng khoái: “Có thể, nhưng đừng lan truyền ra ngoài.”
“Không truyền ra ngoài đâu, em chỉ xem một mình thôi!”
Anh cười cười, xoay người rời đi.
Phía sau, Nại Nại hô lên: “Tam gia, đây coi như là đặc quyền của em sao?”
Cố Duật Ninh hơi nghiêng đầu, đón ánh sáng mặt trời, cả người phảng phất như đang sáng bừng lên: “Điệu nhảy kia, nhảy không tồi.”
Là đặc quyền, cũng là khen thưởng.
Nại Nại tìm tấm ảnh ký tên trong tay, nở nụ cười, cất kỹ ảnh chụp trong lòng, quý giá cực kỳ.
*
Trong studio Tinh Tuyết, Thư Ninh ngồi trên ghế nhìn xấp dày thông cáo, sắc mặt rất khó coi.
Những thông cáo này đều là thư mời Lâm Nại Nại lên tiết mục, có gameshow, có điện ảnh, cũng có quảng cáo....
Tại Tinh Tú Vũ Động, nó giành được giải quán quân, hơn nữa còn dùng tư thái đường cùng lật bàn, thắng đến oanh động.
Ở trên mạng, nhiệt độ của nó không giảm, thậm chí vị Cố tam gia của tập đoàn Phong Ngu cũng bị nó trói định cp lăng xê.
Cũng khó trách, có nhiều cơ hội tìm tới cửa.
Tiền đồ của Lâm Nại Nại, thoạt nhìn có vẻ rộng mở hơn Lâm Tuyết Nhu.
Mà tính tình của Thư Ninh này chính là cái trục thẳng, chuyện bà ta đã nhận định thì tuyệt đối không thay đổi.
Cha mẹ nào mà không thích đứa nhỏ làm nũng với mình? Lâm Tuyết Nhu hiểu chuyện lại nghe lời, mỗi nghi ba mẹ về nhà, con bé luôn là người đầu tiên chào đón, ân cần hỏi han, quan tâm ba mẹ.
Mà Lâm Nại Nại thì sao, chỉ ở bên cạnh lặng lẽ nhìn, giống như người xa lạ, không hề thân thiết với bà.
Giống như mình nuôi dưỡng nó, ngược lại thành thiếu nợ nó.
Dần dà, trong lòng Thư Ninh tất nhiên đã có lấy và bỏ.
Bà ta nhìn xấp dài thông cáo kia, khóe miệng nở nụ cười châm chọc.
Phải biết rằng, ở trong giới giải trí, đóng băng một nghệ sĩ không phải chuyện đáng lo đáng sợ, mà chuyện đáng sợ nhất chính là.....hủy hoại!
Đoạn nhảy của cô ở vòng chung kết đã được quay lại, hot một khoảng thời gian trên mạng.
Yên lặng gần một năm, tốc độ trưởng thành của Nại Nại vượt xa tưởng tưởng của mọi người, nghiễm nhiên thành một nhà vũ đạo chuyên nghiệp, gần như không tìm được lỗi nào để bắt bẻ soi mói.
Cô dùng phong thái quyết tuyệt trở về, xinh đẹp đánh thắng trận đầu tiên.
Cố Bình Sinh tự mình lên đài trao thưởng cho cô.
Nại Nại nhìn cúp trong tay nặng trĩu, đây là chiến thắng đầu tiên của cô, tuyệt đối không phải cái cuối cùng.
“Anh Trường Sinh, sau này em sẽ càng ngày càng tốt.”
Anh, hãy chờ em.
*
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua hàng cây ngô đồng tạo thành những vết loang lổ trên mặt đất, Nại Nại và các bạn mới vừa học xong, đang về ký túc xá.
Trên sân bóng rổ, có vài nam sinh mặc đồng phục bóng rổ đang chơi bóng, Cố Bình Sinh cũng nằm trong số đó, toàn bộ cánh tay còn trắng hơn các nam sinh khác một vòng, mà cái đầu trắng của hắn cũng cực kỳ bắt mắt.
Nhưng, Nại Nại lại bị một thân ảnh khác hấp dẫn lực chú ý.
Cố Duật Ninh cũng ở.
Ngũ quan anh tuấn, ánh mặt trời chiếu lên khiến đôi con ngươi xinh đẹp thanh nhuận tựa như pha lê. Tóc hơi bị mồ hôi làm ướt, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn ngập hơi thở thiếu niên.
Anh cũng không lớn hơn Cố Bình Sinh bao nhiêu, lại nói hiện tại cũng đang ở cái tuổi khí phách hăng hái trương dương.
Chính là Nại Nại thấy dường như trên người anh bị cái gì đó đè năng, cho nên khí chất cả người cũng trầm xuống, dù cho cười, đều mang đến cho người ta một loại cảm giác không rét mà run.
Bi thương và thống khổ đều thúc đẩy con người trưởng thanh nhanh chóng, ai mà không muốn được bảo vệ không lo không nghĩ chứ.
Cố Bình Sinh và Lâm Tuyết Nhu đều được che chở quá tốt, cho nên vẫn luôn không chịu lớn.
Nhưng Nại Nại và anh....đều không phải.
Cảnh Dao quơ tay trước mặt cô: “Thế nào, nhìn soái ca đến mê mẩn?”
Lương Vãn Hạ cũng đứng dưới nắng, nheo mắt nhìn sân bóng rổ xa xa: “Ai da mẹ ơi, anh trai Bình Sinh của tớ kìa! Anh trai Bình Sinh cố lên! Yêu anh nhiều lắm lắm!”
“Soái ca cạnh idol của cậu là ai thế, sao trước giờ chưa từng gặp?” Cảnh Dao ôm lấy Lương Vãn Hạ: “Anh ấy là ai?”
Lương Vãn Hạ mắt sáng lấp lánh: “Giờ phút này trong mắt tớ không thể chứa đàn ông khác.”
“Cậu thôi đi!”
Nại Nại nói: “Anh ấy là Cố Duật Ninh.”
Lời vừa nói ra, hai cô bạn đồng thời quay đầu nhìn cô, hít một ngụm khí lạnh: “Y chính là anh trai của Cố Bình Sinh, Phong Ngu.....Cố tam gia?!”
“Các cậu nói nhỏ thôi!” Nại Nại cẩn thận nhìn tứ phía, may hiện tại vẫn sớm, chung quanh không có người.
“Anh ấy rất khiêm tốn, hình như không quá thích bị người biết thân phận.”
Lương Vãn Hạ chậc lưỡi: “Vị Cố tam gia này đúng là chưa lên hình bao giờ, dù tạp chí thương nghiệp có đăng bài phỏng vấn y thì cũng không có ảnh chụp của y. Cái này đâu phải khiêm tốn nữa, quả thực chính là thần bí! Trên mạng lưu truyền anh ta còn đẹp trai hơn anh Bình Sinh, nhưng tớ lại không cho là đúng.”
Cảnh Dao cười nói: “Cậu không cho là đúng thì có cái rắm tác dụng, ai có mắt cũng đều nhìn ra Cố Bình Sinh đứng cạnh anh mình thì hoàn toàn không có cảm giác tồn tại! Khí thế của anh ta quá mạnh mẽ, cậu nhìn xem, ở đây nhiều soái ca như thế, nhưng có anh ta ở đây, cậu liếc mắt một cái là nhận ra ngay!”
Nại Nại phóng mắt nhìn toàn sân bóng, đúng thật, trong một đám tiểu soái ca lưu lượng này đúng là không lọt vào mắt như Cố Duật Ninh.
“Được rồi, sắp chết đói rồi.” Cảnh Dao xoay người đi dạo dọc theo hàng cây ngô đồng, “Đến nhà ăn ăn cơm.”
“Nại Nại cậu không đi sao?”
“Có, các cậu cứ đi trước đi.”
*
Sau khi hai cô gái rời đi, Nại Nại trộm lấy máy ảnh ra chụp một bức ảnh sân bóng, vừa khéo bắt giữ khoảnh khắc Cố Duật Ninh nhảy lấy đà, đập bóng vào rổ.
Nại Nại cúi đầu nhìn hình chụp đang từ từ hiện ta, đang định cẩn thận cất vào trong balo thì đúng lúc này, quả bóng rổ bỗng nhiên lăn đến chân cô, đâm đâm.
Nại Nại cúi đầu, chỉ không chú ý trong giây lát thì ảnh đã bị người cướp đi.
Nại Nại quay đầu lại, nhìn thấy Cố Bình Sinh đang cầm bức ảnh cô mới chụp, khóe miệng cười gian xảo: “Em gái nhỏ, có biết chụp lén rất nguy hiểm không, vệ sĩ của tam gia bọn anh mặc quần áo bình thường núp ở xung quanh đó, lúc nào cũng có thể coi em thành phần tử nguy hiểm mà đánh ngã xuống đất.”
“Trả lại cho em!” Nại Nại nóng nảy: “Mau trả lại cho em!”
“Càng không!” Cố Bình Sinh giơ bức ảnh lên cao, hô với Cố Duật Ninh: “Aiz, tam nhi, đến xem nha đầu này chụp lén anh nè!”
Cố Duật Ninh chậm rãi đi tới, nhặt quả bóng rổ trên mặt đất lên.
Gương mặt của Nại Nại nghẹn đến đỏ bừng, nhỏ giọng nói với Cố Bình Sinh: “Anh....trả lại cho em!”
Cố Bình Sinh cười cười: “Anh đã làm trò hỏi cả nước nhân dân rồi, em có nguyện ý làm chị dâu anh không, chính em không nói lời nào mà hiện tại lại lén chụp anh trai anh. Này là ý gì chứ, anh trai anh dễ chụp vậy sao, em có biết kết cục của người chụp lén anh ấy không?”
Nại Nại xấu hổ không chịu được, nhanh chóng cất bước vội vàng rời đi, nhưng mà trước khi đi còn không khách khí đá Cố Bình Sinh mấy cái.
Cố Bình Sinh bất đắc dĩ giơ ảnh chụp trong tay lên, “Aiz, đừng bỏ đi chứ, ảnh chụp này trân quý lắm đó!”
Lời còn chưa dứt, trái bóng rổ trong tay Cố Duật Ninh trực tiếp “đỗ” trên đầu hắn.
Cố Bình Sinh kêu thảm, che đầu ấm ức: “Anh, anh làm gì đó!”
“Lăn sang một bên chơi đi.” Cố Duật Ninh rút ảnh chụp trong tay hắn.
*
Trong miệng Nại Nại thầm mắng Cố Bình Sinh là quỷ đáng ghét, vừa hổ thẹn lại vừa mất mặt, chụp lén người ta lại còn bị bắt tại trận, không hề có kỹ thuật gì cả, còn không bằng paparazzi.
Bỗng nhiên, cánh tay bị người kéo lại.
Cảm xúc thô lệ và ấm áp, rất quen thuộc.
Nại Nại quay đầu, nhìn thấy Cố Duật Ninh một thân quần áo bóng rổ.
Anh tới gần, Nại Nại liền cảm nhận được hơi nóng hôi hổi trên người anh.
“.....Tam gia.” Cô ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Anh cười khẽ, khiến cặp mắt đào hoa xinh đẹp hơi nhếch lên, đẹp đến rung động lòng người: “Chụp lén anh, không có giải thích?”
Nại Nại da mặt dày bất chấp tất cả, nói: “Thấy anh đẹp nên chụp thôi, dù sao ảnh chụp cũng bị cầm đi, không thích thì xé là được ạ.”
Hiển nhiên Cố Duật Ninh rất hiểu mỹ mạo đàn ông của mình, trong nụ cười tươi lại mang theo chút lưu manh: “Paparazzi còn chưa đúng tình hợp lý như em đâu.”
Nại Nại cúi đầu, tay miết góc áo, không biết nên nói gì.
Cái khác thì không có, chứ da mặt cô có rất nhiều.
Cố Duật Ninh thấy dáng vẻ không biết nói gì của cô, cũng không giận, chỉ dặn: “Lần sau không cần chụp lén. Em có biết chung quanh có biết bao đôi mắt nhìn chằm chằm không, rất dễ chọc họa sát thân.”
Nại Nại lén lút nhìn bốn phía, đúng là có mấy người đàn ông mặc quần áo bình thường, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.
Đều là vệ sĩ tư nhân của Cố Duật Ninh.
Chẳng trách, nhiều năm như vậy mà trên mạng không có bất cứ tin tức gì về anh, ngay cả một bức ảnh chụp cũng không.
“Em....em sẽ không chụp nữa.”
Cố Duật Ninh xách balo cô qua, Nại Nại theo bản năng duỗi tay bảo vệ, nhưng vẫn bị anh đoạt đi.
Anh lục tìm trong balo hồi lâu, lấu ra một cái bút nước mực đen, viết mấy chữ lên mặt sau tấm ảnh rồi đưa cho Nại Nại.
“Cầm đi.”
Nại Nại nhận ảnh chụp, nhìn thấy anh vừa mới ký tên sau tấm ảnh lấy đà đập bóng vào rổ:
Cố Duật Ninh.
Ba chữ, mạnh mẽ chính trực sắc bén.
Chữ giống như người, đều đẹp như vậy.
Nại Nại còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Cố Duật Ninh đã treo balo trên vai cô, thuận tay vỗ vỗ cái ót của cô.
Nại Nại bị anh đánh một cái, trực tiếp ngốc.
Động tác này.....quá mức quen thuộc thân mật rồi!
“Lần sau không cần chụp lén, có thể thoải mái chụp....đến trước mặt anh mà chụp.”
“Có thể sao?” Nại Nại kinh ngạc hỏi: “Em có thể chụp anh?”
Cố Duật Ninh cười sảng khoái: “Có thể, nhưng đừng lan truyền ra ngoài.”
“Không truyền ra ngoài đâu, em chỉ xem một mình thôi!”
Anh cười cười, xoay người rời đi.
Phía sau, Nại Nại hô lên: “Tam gia, đây coi như là đặc quyền của em sao?”
Cố Duật Ninh hơi nghiêng đầu, đón ánh sáng mặt trời, cả người phảng phất như đang sáng bừng lên: “Điệu nhảy kia, nhảy không tồi.”
Là đặc quyền, cũng là khen thưởng.
Nại Nại tìm tấm ảnh ký tên trong tay, nở nụ cười, cất kỹ ảnh chụp trong lòng, quý giá cực kỳ.
*
Trong studio Tinh Tuyết, Thư Ninh ngồi trên ghế nhìn xấp dày thông cáo, sắc mặt rất khó coi.
Những thông cáo này đều là thư mời Lâm Nại Nại lên tiết mục, có gameshow, có điện ảnh, cũng có quảng cáo....
Tại Tinh Tú Vũ Động, nó giành được giải quán quân, hơn nữa còn dùng tư thái đường cùng lật bàn, thắng đến oanh động.
Ở trên mạng, nhiệt độ của nó không giảm, thậm chí vị Cố tam gia của tập đoàn Phong Ngu cũng bị nó trói định cp lăng xê.
Cũng khó trách, có nhiều cơ hội tìm tới cửa.
Tiền đồ của Lâm Nại Nại, thoạt nhìn có vẻ rộng mở hơn Lâm Tuyết Nhu.
Mà tính tình của Thư Ninh này chính là cái trục thẳng, chuyện bà ta đã nhận định thì tuyệt đối không thay đổi.
Cha mẹ nào mà không thích đứa nhỏ làm nũng với mình? Lâm Tuyết Nhu hiểu chuyện lại nghe lời, mỗi nghi ba mẹ về nhà, con bé luôn là người đầu tiên chào đón, ân cần hỏi han, quan tâm ba mẹ.
Mà Lâm Nại Nại thì sao, chỉ ở bên cạnh lặng lẽ nhìn, giống như người xa lạ, không hề thân thiết với bà.
Giống như mình nuôi dưỡng nó, ngược lại thành thiếu nợ nó.
Dần dà, trong lòng Thư Ninh tất nhiên đã có lấy và bỏ.
Bà ta nhìn xấp dài thông cáo kia, khóe miệng nở nụ cười châm chọc.
Phải biết rằng, ở trong giới giải trí, đóng băng một nghệ sĩ không phải chuyện đáng lo đáng sợ, mà chuyện đáng sợ nhất chính là.....hủy hoại!