Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Canh ba
Editor: Hana
Lâm Tuyết Nhu vừa hiện thân, mấy cô gái trong phòng chờ lần lượt rời đi.
Đùa sao, minh tinh thật sự đang ở đây, làm gì đến lượt các cô nói chuyện? Vẫn nên rời đi nhân lúc còn sớm thôi, dù có thử kính cũng chắc chắn không được chọn.
Mấy cô gái còn lại cũng đều từ bỏ vai nữ chính, hỏi thăm nhân viên làm việc của đoàn phim xem có vai phụ nào không, chỉ cần có lời kịch là được.
Các cô vốn dĩ đã không có danh tiếng gì, cũng không có kim chủ chống lưng để cạnh tranh với Lâm Tuyết Nhu.
Hơn nữa, điều khiến mọi người khó hiểu là: Lâm Tuyết Nhu đã ra mắt rồi, lại còn là nữ minh tinh khá quen mặt trước công chúng, tại sao lại đến tham gia bộ phim chiếu mạng này?
Thù lao đóng phim thấp như vậy, cô ta nhìn trúng được sao?
Nại Nại nhìn Lâm Tuyết Nhu ngồi đối diện mình, cô biết, nếu đổi lại là trước kia, Lâm Tuyết Nhu tất nhiên sẽ chướng mắt cái đoàn phim vô danh tiểu tốt này, nhưng hiện tại....chị ta muốn tranh hơn thua với mình.
Phàm là thứ Nại Nại muốn, thứ mà Nại Nại nỗ lực tranh thủ....chị ta đều phải cướp đi, cho dù bản thân không thích cũng muốn cướp!
Đây là trừng phạt cho việc cô đối nghịch chị ta!
Di động của Nại Nại rung lên, Lâm Tuyết Nhu nhắn tin cho cô–––
Lâm Tuyết Nhu: “Đừng trách chị gái đoạt đồ vật của mày, là do mày không biết tốt xấu thôi.”
Nại Nại:"Em không biết tốt xấu như thế nào?”
Lâm Tuyết Nhu: “Bị bệnh thì nên có dáng vẻ của người bị bệnh, thành thành thật thật, đừng có hy vọng xa vời, những cái đó không thuộc về mày đâu.”
Nại Nại: “Người bị bệnh....nên có bộ dáng gì?”
Lâm Tuyết Nhu: “Duy trì như trước kia là được.”
Nại Nại biết, trong suy nghĩ của Lâm Tuyết Nhu, Nại Nại nên e dè sợ hãi cả đời, rụt đầu rụt cổ như con rùa đen, trốn trong góc phòng.
Cô không nên ra mắt, càng không nên...nổi bật hơn chị ta.
Nại Nại: “Dựa vào đâu?”
Lâm Tuyết Nhu: “Đấy là số mệnh của mày.”
Nhìn thấy mấy chữ này, bỗng dưng Nại Nại rất muốn cười.
Mệnh của cô đã bắt đầu từ trong bụng mẹ, Lâm Tuyết Nhu cướp đoạt hết chất dinh dưỡng vốn thuộc về cô, sau đó lại đoạt đi sự yêu thương của ba mẹ, lại đoạt đi càng nhiều tài nguyên sinh tồn trong nhà.
Hiện tại lại nói với cô, đây là số mệnh của cô?
Nực cười.
Nại Nại tắt điện thoại, nhìn Lâm Tuyết Nhu, chỉ dùng miệng nói bốn chữ:
“Tôi không tin số mệnh.”
Lâm Tuyết Nhu căm giận nhìn cô: “Vậy cứ chờ xem.”
*
Bộ phim cô đi thử kính tên là [Anh là đôi mắt của em], kịch bản được cải biên từ một tác phẩm cực kỳ hot được post 5 năm trước trên một diễn đàn, đây không chỉ là một bộ phim về bi kịch tình yêu, đồng thời còn có rất nhiều phân đoạn huyền huyễn, bởi vậy, tính chất cốt truyện vẫn được tính là rất mạnh.
Kịch bản này nói về tình yêu bi kịch của cô gái mù, nữ chính A Viễn là một nghệ sĩ mù, mỗi ngày cõng đàn ghi-ta ra quảng trường để hát, giọng hát rất êm tai. Chàng trai yêu thầm cô tên là Minh Húc, mỗi ngày đều trộm đi sau cô, đưa cô về nhà.
A Viễn cũng có ấn tượng tốt với chàng trai này.
Một buổi tối nọ, A Viễn đi ngang qua một hẻm nhỏ vắng vẻ, phát hiện chàng trai luôn đi theo cô, bảo vệ cô đang bị mấy tên côn đồ vây đánh, trong đó có một tên côn đồ lấy ra con dao nhỏ, đâm về phía bụng của Minh Húc.
A Viễn chống gậy, vẫn giả bộ là người mù rồi đi ngang qua.
*
Mà đoạn các cô cần thử kính chính là thời điểm người nữ chính yêu đang phải đối mặt với nguy hiểm, cô gái mù mạnh mẽ bình tính, đi ngang qua hẻm nhỏ.
Đoạn này cực kỳ khảo nghiệm kỹ thuật diễn, hơn nữa còn rất chú ý đến vẻ mặt của diễn viên, có thể nói là một phân đoạn bộc lộ nội tâm.
Lâm Tuyết Nhu tùy tiện lật vài trang kịch bản, đại khái là biết thử kính đoạn ngắn này nên nhẹ nhàng đi vào phim trường.
Cô ta từng có kinh nghiệm đóng phim, mà đoạn này cũng không khó với cô ta.
Lâm Tuyết Nhu chống gậy dò đường, đi từng bước một, cận thận mà đi qua hẻm nhỏ, bên cạnh có mấy nhân viên công tác trợ diễn, sắm vai côn đồ, đang “đánh” nam chính Minh Húc, trong đó có một người cầm đạo cụ đâm về phía bụng của Minh Húc.
Thời điểm Lâm Tuyết Nhu đi ngang qua bọn họ, mấy tên côn đồ kia nhìn cô.
“Có người tới!”
“Là một đứa mù, sợ cái gì.”
Vì thế, mấy tên côn đồ liền vây quanh Lâm Tuyết Nhu, quan sát vẻ mặt của cô ta.
Lâm Tuyết Nhu sắm vai người mù đúng là rất chính xác, nghiêng tai lắng nghe, tựa như nghe thấy gì đó nhưng lại không chắc chắn, cái biểu cảm mờ mịt hoang mang được cô ta thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Cô ta đúng là một diễn viên rất chuyên nghiệp.
Thẳng đến khi đạo diễn hô “Cắt”, cả người Lâm Tuyết Nhu thả lỏng, tràn đầy tự tin mà liếc Nại Nại một cái, hình như muốn nói: bị chấn động chưa? Muốn so với tao? Mày còn thiếu mấy chục năm công lực đấy!
Đạo diễn Quan Sơn cũng không đánh giá phẩn diễn của Lâm Tuyết Nhu, mà nói: “Nhân viên công tác làm rất ok, người tiếp theo bắt đầu thử.”
Nại Nại hít sâu, đi qua, dựa theo những kỹ xảo mà Diệp Tư Trà từng dạy, tự thôi miên bản thân, mình chính là A Viễn, không phải ai khác.
Thanh âm ẩu đả lại bắt đầu, Nại Nại chống gậy dò đường đi qua, trong giây phút tên côn đồ lấy con dao nhỏ đâm về phía bụng của Minh Húc, tròng mắt Nại Nại bỗng nhiên run rẩy, đầu cũng cứng đờ mà khẽ xoay lại, thậm chí....còn tránh vũng nước dưới chân.
Lâm Tuyết Nhu cong môi, nở nụ cười thắng lợi.
Mày thua.
Hiện tại vai chính mang thân phận người phù, mà người mù thì không nhìn thấy gì hết, càng không biết người mình thích đang gặp nguy hiểm đến sinh mạng.
Nhưng biểu hiện của Nại Nại, rõ ràng chính là biểu hiện của người bình thường khi bị dọa, thậm chí nó còn tránh vũng nước dưới chân, cho nên, mặc kệ tiếp đó nó ngụy trang người mù như thế nào thì diễn xuất đều có vẻ giả tạo.
Lâm Tuyết Nhu đắc ý nói với hotgirl bên cạnh: “Đây là sự khác nhau giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư, cô nhìn vẻ sợ hãi của cô ta đi, ngay cả cơ mặt đều đang run, a, bình hoa.”
Nhóm hotgirl không nói cái gì, ở trong mắt những người không chuyên như các cô thì phần diễn xuất của Nại Nại đã rất tốt.
Đạo diễn Quan Sơn hô lên: “Cắt, kết thúc.”
Nhân viên trong phim trường sôi nổi vỗ tay vì Nại Nại.
Đạo diễn Quan Sơn cũng vui mưng gật đầu: “Trước mắt, đây chính là người biểu hiện tốt nhất.”
Lâm Tuyết Nhu có chút choáng váng, cũng bất chấp trường hợp mà đi qua lớn tiếng chất vấn: “Các ngươi có biết diễn hay không vậy, vậy mà có thể trầm trồ khen ngợi cô ta? Có lầm hay không thế?”
Đạo diễn Quan Sơn nhìn Lâm Tuyết Nhu: “Lâm tiểu thư có gì chỉ giáo?”
Lâm Tuyết Nhu khoanh tay: “Đạo diễn Quan, tôi biết tại tiệc tối Tân Quang lần trước tôi đã có thái độ không tốt lắm, đắc tội với anh, nhưng mà không thể vì lý do đó mà anh ghi thù tôi. Chúng ta công ra công, tư ra tư. Anh xem, tuy đoàn làm phim của các người nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng được đầu tư tiền bạc trắng bóng, chung quy không thể để lãng phí chứ.”
Ở trong giới, Lâm Tuyết Nhu có tiếng là không EQ, nên lời này vừa nói xong đã đắc tội với tất cả nhân viên trong đoàn phim.
“Được, cô cảm thấy tôi không công bằng, có thành kiến với cô thì hỏi những người chung quanh là được. Các người cảm thấy Lâm Nại Nại diễn xuất có vấn đề không?” Đạo diễn Quan Sơn nhìn nhân viên công tác chung quanh.
Bọn họ sôi nổi lắc đầu: “Không khuyết điểm.”
“Lâm Nại Nại diễn rất tự nhiên.”
“Tốt hơn mấy người trước.”
Quả thực Lâm Tuyết Nhu bị chọc tức điên rồi: “Các người có hiểu thế nào là diễn xuất không! Vai chính là người mù! Khi người mù nghe được động tĩnh chung quanh thì phản ứng đầu tiên phải là mê mang mờ mịt, sao có thể sợ hãi? Phần diễn vừa rồi của cô ta đã hoàn toàn thoát khỏi thiết lập nhân vật người mù rồi!”
Đạo diễn Quan Sơn cực kỳ kiên nhẫn chờ Lâm Tuyết Nhu nói xong, sau đó mới nói: “Lâm tiểu thư, cô nói rất đúng, nhưng mà hình như cô chỉ xem đoạn kịch bản cần thử kính chứ không xem cả nội dung, đúng chứ? Nữ chính hát dạo A Viễn không phải mù thật, cô ấy chỉ đóng giả người mù mà thôi.”
Lời này vừa dứt, Lâm Tuyết Nhu choáng váng: “Hả?”
“A Viễn không thực sự mù, bởi vậy, đương nhiên khi cô ấy đi ngang qua hẻm nhỏ sẽ có thể nhìn thấy toàn bộ hành vi bạo lực xảy ra ở đó, cũng có thể nhìn thấy chàng trai mình ái mộ bị người đâm một dao, loại thời điểm này, cô ấy vì tự bảo vệ mình, chỉ có thể tiếp tục giả làm người mù.”
Lâm Tuyết Nhu lập tức cầm kịch bản lên, lật lật, quả nhiên, nội dung đại khái đúng là có nói A Viễn vì muốn kiếm càng nhiều tiền, nên giả làm người mù.
Sau đó, khi cô tận mắt chứng kiến người mình yêu chết trước mặt mình, mà bản thân lúc ấy lại không có dũng khí ngăn cản tất cả khiến từ nay về sau, mỗi ngày tồn tại đều là một ngày chuộc tội. Nhưng mà, một loạt chuyện kinh dị xảy ra tiếp đó đã vượt quá sự tưởng tượng của cô, một ngày nọ cô mở mắt ra, lại thấy Minh Húc đứng trước mặt mình...
Bàn tay của Lâm Tuyết Nhu run rẩy....đây làm gì giống bộ phim thể loại tình yêu thanh xuân vườn trường? Rõ ràng chính là một bộ huyền huyễn linh dị!
Cứ như vậy, người mù mà cô ta vừa sắm vai, tất nhiên không thể pass.
Mà phần diễn vừa rồi của Nại Nại thể hiện đúng mức nội tâm khủng hoảng sợ hãi của cô gái, còn có một loại cố gắng mạnh mẽ che giấu cảm giác run sợ....
Tuy kỹ thuật diễn của cô còn trúc trắc nhưng ở trong đám người cùng thử vai, đã tốt nhất rồi.
“Đạo diễn Quan, là tôi sơ ý....chưa đọc kỹ kịch bản, thế này đi...tôi lại thử lần nữa, lần này chắc chắn tốt hơn bọn họ.”
Mấy hotgirl chung quanh đều lộ vẻ bất mãn, nhao nhao nói:
“Dựa vào đâu?”
“Cơ hội thử vai mỗi người chỉ có một lần, dựa vào cái gì mà lại cho cô thêm một cơ hội nữa?”
“Dựa vào vẻ đẹp của cô, hay dựa vào tính kiêu ngạo của cô?”
“Nhưng mà tôi vừa xem cô biểu hiện rồi, không có gì đặc sắc, cũng chỉ như vậy mà thôi....”
Đạo diễn Quan nhún vai: “Lâm tiểu thư, không phải tôi không cho cô cơ hội, mà là như vậy sẽ không công bằng với người ta.”
Lâm Tuyết Nhu cắn răng, căm giận mà liếc nhìn các cô: “Các người là cái thá gì, có tư cách gì mà đánh giá tôi?”
“Miệng cô thật thối nha.”
“Có tin tôi show mặt thật của cô ra không? Tốt xấu gì bà đây cũng là người có fans 7 con số đấy.”
Tuy rằng trong lòng Lâm Tuyết Nhu không cam tâm, nhưng lại không muốn hạ thấp than phận đi tranh cãi với mấy hotgirl này, hơn nữa cô ta cũng rất sợ bọn họ, tuy giới livestream bọn họ bình thường trông không phong quang như minh tinh giới giải trí nhưng cũng tích lũy được không ít fans, hơn nữa đều là fans lâu năm.
Lâm Tuyết Nhu không cần thiết so đo với mấy người này, cô ta căm giận nhìn Lâm Nại Nại, rồi xoay người rời đi: “Có gì đặc biệt hơn người chứ, cái đoàn phim nát này tôi chẳng hiếm lạ.”
Nại Nại thuận lợi lấy được vai nữ chính. Buổi tối đi ăn lẩu chúc mừng với bạn cùng phòng, trong quá trình ăn, Cảnh Dao nhìn chằm chằm di động, bỗng nhiên nói:
“Shit! Lâm Tuyết Nhu bị người mắng lên hot search! Nói là hình tượng ngọc nữ trong sáng sụp đổ!”
Lương Vãn Hạ ăn đến nỗi miệng đầu dầu mỡ, tò mò ngó đầu sang: “Sao thế?”
Một bác chủ mỹ trang rất nổi trên mạng, có trăm vạn fans, trực tiếp tag weibo của Lâm Tuyết Nhu, nói ở hiện trường thử vai cô ta giở tính tình, khinh thường những người livestream như bọn họ, nói các cô không có tư cách bước vào giới nghệ sĩ, càng không có tư cách đánh giá kỹ thuật diễn của cô ta tùm lum tùm la.”
“Thiệt hay giả vậy?”
“Sau đó cũng có mấy bác chủ trò chơi chia sẻ chứng thực chuyện này, oa oa oa, mấy bác chủ đó vừa chia sẻ, livestream thì đã có hơn nửa fans mắng Lâm Tuyết Nhu, trâu bò nha.”
Nại Nại tập trung ăn cánh gà, không để ý chuyện này. Lúc này, tin nhắn của Cố Duật Ninh tới –––
“Con gái sắp ra mắt đừng nên ăn uống nhiều quá.”
Nại Nại:.....
Cô nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy bóng dáng của Cố Duật Ninh, mà Cố Duật Ninh cũng không có khả năng xuất hiện tại cửa hàng lẩu ven đường này.
Sao người này cứ như có thiên lý nhãn vậy, khịa cô mọi lúc mọi nơi.
Lâm Tuyết Nhu vừa hiện thân, mấy cô gái trong phòng chờ lần lượt rời đi.
Đùa sao, minh tinh thật sự đang ở đây, làm gì đến lượt các cô nói chuyện? Vẫn nên rời đi nhân lúc còn sớm thôi, dù có thử kính cũng chắc chắn không được chọn.
Mấy cô gái còn lại cũng đều từ bỏ vai nữ chính, hỏi thăm nhân viên làm việc của đoàn phim xem có vai phụ nào không, chỉ cần có lời kịch là được.
Các cô vốn dĩ đã không có danh tiếng gì, cũng không có kim chủ chống lưng để cạnh tranh với Lâm Tuyết Nhu.
Hơn nữa, điều khiến mọi người khó hiểu là: Lâm Tuyết Nhu đã ra mắt rồi, lại còn là nữ minh tinh khá quen mặt trước công chúng, tại sao lại đến tham gia bộ phim chiếu mạng này?
Thù lao đóng phim thấp như vậy, cô ta nhìn trúng được sao?
Nại Nại nhìn Lâm Tuyết Nhu ngồi đối diện mình, cô biết, nếu đổi lại là trước kia, Lâm Tuyết Nhu tất nhiên sẽ chướng mắt cái đoàn phim vô danh tiểu tốt này, nhưng hiện tại....chị ta muốn tranh hơn thua với mình.
Phàm là thứ Nại Nại muốn, thứ mà Nại Nại nỗ lực tranh thủ....chị ta đều phải cướp đi, cho dù bản thân không thích cũng muốn cướp!
Đây là trừng phạt cho việc cô đối nghịch chị ta!
Di động của Nại Nại rung lên, Lâm Tuyết Nhu nhắn tin cho cô–––
Lâm Tuyết Nhu: “Đừng trách chị gái đoạt đồ vật của mày, là do mày không biết tốt xấu thôi.”
Nại Nại:"Em không biết tốt xấu như thế nào?”
Lâm Tuyết Nhu: “Bị bệnh thì nên có dáng vẻ của người bị bệnh, thành thành thật thật, đừng có hy vọng xa vời, những cái đó không thuộc về mày đâu.”
Nại Nại: “Người bị bệnh....nên có bộ dáng gì?”
Lâm Tuyết Nhu: “Duy trì như trước kia là được.”
Nại Nại biết, trong suy nghĩ của Lâm Tuyết Nhu, Nại Nại nên e dè sợ hãi cả đời, rụt đầu rụt cổ như con rùa đen, trốn trong góc phòng.
Cô không nên ra mắt, càng không nên...nổi bật hơn chị ta.
Nại Nại: “Dựa vào đâu?”
Lâm Tuyết Nhu: “Đấy là số mệnh của mày.”
Nhìn thấy mấy chữ này, bỗng dưng Nại Nại rất muốn cười.
Mệnh của cô đã bắt đầu từ trong bụng mẹ, Lâm Tuyết Nhu cướp đoạt hết chất dinh dưỡng vốn thuộc về cô, sau đó lại đoạt đi sự yêu thương của ba mẹ, lại đoạt đi càng nhiều tài nguyên sinh tồn trong nhà.
Hiện tại lại nói với cô, đây là số mệnh của cô?
Nực cười.
Nại Nại tắt điện thoại, nhìn Lâm Tuyết Nhu, chỉ dùng miệng nói bốn chữ:
“Tôi không tin số mệnh.”
Lâm Tuyết Nhu căm giận nhìn cô: “Vậy cứ chờ xem.”
*
Bộ phim cô đi thử kính tên là [Anh là đôi mắt của em], kịch bản được cải biên từ một tác phẩm cực kỳ hot được post 5 năm trước trên một diễn đàn, đây không chỉ là một bộ phim về bi kịch tình yêu, đồng thời còn có rất nhiều phân đoạn huyền huyễn, bởi vậy, tính chất cốt truyện vẫn được tính là rất mạnh.
Kịch bản này nói về tình yêu bi kịch của cô gái mù, nữ chính A Viễn là một nghệ sĩ mù, mỗi ngày cõng đàn ghi-ta ra quảng trường để hát, giọng hát rất êm tai. Chàng trai yêu thầm cô tên là Minh Húc, mỗi ngày đều trộm đi sau cô, đưa cô về nhà.
A Viễn cũng có ấn tượng tốt với chàng trai này.
Một buổi tối nọ, A Viễn đi ngang qua một hẻm nhỏ vắng vẻ, phát hiện chàng trai luôn đi theo cô, bảo vệ cô đang bị mấy tên côn đồ vây đánh, trong đó có một tên côn đồ lấy ra con dao nhỏ, đâm về phía bụng của Minh Húc.
A Viễn chống gậy, vẫn giả bộ là người mù rồi đi ngang qua.
*
Mà đoạn các cô cần thử kính chính là thời điểm người nữ chính yêu đang phải đối mặt với nguy hiểm, cô gái mù mạnh mẽ bình tính, đi ngang qua hẻm nhỏ.
Đoạn này cực kỳ khảo nghiệm kỹ thuật diễn, hơn nữa còn rất chú ý đến vẻ mặt của diễn viên, có thể nói là một phân đoạn bộc lộ nội tâm.
Lâm Tuyết Nhu tùy tiện lật vài trang kịch bản, đại khái là biết thử kính đoạn ngắn này nên nhẹ nhàng đi vào phim trường.
Cô ta từng có kinh nghiệm đóng phim, mà đoạn này cũng không khó với cô ta.
Lâm Tuyết Nhu chống gậy dò đường, đi từng bước một, cận thận mà đi qua hẻm nhỏ, bên cạnh có mấy nhân viên công tác trợ diễn, sắm vai côn đồ, đang “đánh” nam chính Minh Húc, trong đó có một người cầm đạo cụ đâm về phía bụng của Minh Húc.
Thời điểm Lâm Tuyết Nhu đi ngang qua bọn họ, mấy tên côn đồ kia nhìn cô.
“Có người tới!”
“Là một đứa mù, sợ cái gì.”
Vì thế, mấy tên côn đồ liền vây quanh Lâm Tuyết Nhu, quan sát vẻ mặt của cô ta.
Lâm Tuyết Nhu sắm vai người mù đúng là rất chính xác, nghiêng tai lắng nghe, tựa như nghe thấy gì đó nhưng lại không chắc chắn, cái biểu cảm mờ mịt hoang mang được cô ta thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Cô ta đúng là một diễn viên rất chuyên nghiệp.
Thẳng đến khi đạo diễn hô “Cắt”, cả người Lâm Tuyết Nhu thả lỏng, tràn đầy tự tin mà liếc Nại Nại một cái, hình như muốn nói: bị chấn động chưa? Muốn so với tao? Mày còn thiếu mấy chục năm công lực đấy!
Đạo diễn Quan Sơn cũng không đánh giá phẩn diễn của Lâm Tuyết Nhu, mà nói: “Nhân viên công tác làm rất ok, người tiếp theo bắt đầu thử.”
Nại Nại hít sâu, đi qua, dựa theo những kỹ xảo mà Diệp Tư Trà từng dạy, tự thôi miên bản thân, mình chính là A Viễn, không phải ai khác.
Thanh âm ẩu đả lại bắt đầu, Nại Nại chống gậy dò đường đi qua, trong giây phút tên côn đồ lấy con dao nhỏ đâm về phía bụng của Minh Húc, tròng mắt Nại Nại bỗng nhiên run rẩy, đầu cũng cứng đờ mà khẽ xoay lại, thậm chí....còn tránh vũng nước dưới chân.
Lâm Tuyết Nhu cong môi, nở nụ cười thắng lợi.
Mày thua.
Hiện tại vai chính mang thân phận người phù, mà người mù thì không nhìn thấy gì hết, càng không biết người mình thích đang gặp nguy hiểm đến sinh mạng.
Nhưng biểu hiện của Nại Nại, rõ ràng chính là biểu hiện của người bình thường khi bị dọa, thậm chí nó còn tránh vũng nước dưới chân, cho nên, mặc kệ tiếp đó nó ngụy trang người mù như thế nào thì diễn xuất đều có vẻ giả tạo.
Lâm Tuyết Nhu đắc ý nói với hotgirl bên cạnh: “Đây là sự khác nhau giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư, cô nhìn vẻ sợ hãi của cô ta đi, ngay cả cơ mặt đều đang run, a, bình hoa.”
Nhóm hotgirl không nói cái gì, ở trong mắt những người không chuyên như các cô thì phần diễn xuất của Nại Nại đã rất tốt.
Đạo diễn Quan Sơn hô lên: “Cắt, kết thúc.”
Nhân viên trong phim trường sôi nổi vỗ tay vì Nại Nại.
Đạo diễn Quan Sơn cũng vui mưng gật đầu: “Trước mắt, đây chính là người biểu hiện tốt nhất.”
Lâm Tuyết Nhu có chút choáng váng, cũng bất chấp trường hợp mà đi qua lớn tiếng chất vấn: “Các ngươi có biết diễn hay không vậy, vậy mà có thể trầm trồ khen ngợi cô ta? Có lầm hay không thế?”
Đạo diễn Quan Sơn nhìn Lâm Tuyết Nhu: “Lâm tiểu thư có gì chỉ giáo?”
Lâm Tuyết Nhu khoanh tay: “Đạo diễn Quan, tôi biết tại tiệc tối Tân Quang lần trước tôi đã có thái độ không tốt lắm, đắc tội với anh, nhưng mà không thể vì lý do đó mà anh ghi thù tôi. Chúng ta công ra công, tư ra tư. Anh xem, tuy đoàn làm phim của các người nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng được đầu tư tiền bạc trắng bóng, chung quy không thể để lãng phí chứ.”
Ở trong giới, Lâm Tuyết Nhu có tiếng là không EQ, nên lời này vừa nói xong đã đắc tội với tất cả nhân viên trong đoàn phim.
“Được, cô cảm thấy tôi không công bằng, có thành kiến với cô thì hỏi những người chung quanh là được. Các người cảm thấy Lâm Nại Nại diễn xuất có vấn đề không?” Đạo diễn Quan Sơn nhìn nhân viên công tác chung quanh.
Bọn họ sôi nổi lắc đầu: “Không khuyết điểm.”
“Lâm Nại Nại diễn rất tự nhiên.”
“Tốt hơn mấy người trước.”
Quả thực Lâm Tuyết Nhu bị chọc tức điên rồi: “Các người có hiểu thế nào là diễn xuất không! Vai chính là người mù! Khi người mù nghe được động tĩnh chung quanh thì phản ứng đầu tiên phải là mê mang mờ mịt, sao có thể sợ hãi? Phần diễn vừa rồi của cô ta đã hoàn toàn thoát khỏi thiết lập nhân vật người mù rồi!”
Đạo diễn Quan Sơn cực kỳ kiên nhẫn chờ Lâm Tuyết Nhu nói xong, sau đó mới nói: “Lâm tiểu thư, cô nói rất đúng, nhưng mà hình như cô chỉ xem đoạn kịch bản cần thử kính chứ không xem cả nội dung, đúng chứ? Nữ chính hát dạo A Viễn không phải mù thật, cô ấy chỉ đóng giả người mù mà thôi.”
Lời này vừa dứt, Lâm Tuyết Nhu choáng váng: “Hả?”
“A Viễn không thực sự mù, bởi vậy, đương nhiên khi cô ấy đi ngang qua hẻm nhỏ sẽ có thể nhìn thấy toàn bộ hành vi bạo lực xảy ra ở đó, cũng có thể nhìn thấy chàng trai mình ái mộ bị người đâm một dao, loại thời điểm này, cô ấy vì tự bảo vệ mình, chỉ có thể tiếp tục giả làm người mù.”
Lâm Tuyết Nhu lập tức cầm kịch bản lên, lật lật, quả nhiên, nội dung đại khái đúng là có nói A Viễn vì muốn kiếm càng nhiều tiền, nên giả làm người mù.
Sau đó, khi cô tận mắt chứng kiến người mình yêu chết trước mặt mình, mà bản thân lúc ấy lại không có dũng khí ngăn cản tất cả khiến từ nay về sau, mỗi ngày tồn tại đều là một ngày chuộc tội. Nhưng mà, một loạt chuyện kinh dị xảy ra tiếp đó đã vượt quá sự tưởng tượng của cô, một ngày nọ cô mở mắt ra, lại thấy Minh Húc đứng trước mặt mình...
Bàn tay của Lâm Tuyết Nhu run rẩy....đây làm gì giống bộ phim thể loại tình yêu thanh xuân vườn trường? Rõ ràng chính là một bộ huyền huyễn linh dị!
Cứ như vậy, người mù mà cô ta vừa sắm vai, tất nhiên không thể pass.
Mà phần diễn vừa rồi của Nại Nại thể hiện đúng mức nội tâm khủng hoảng sợ hãi của cô gái, còn có một loại cố gắng mạnh mẽ che giấu cảm giác run sợ....
Tuy kỹ thuật diễn của cô còn trúc trắc nhưng ở trong đám người cùng thử vai, đã tốt nhất rồi.
“Đạo diễn Quan, là tôi sơ ý....chưa đọc kỹ kịch bản, thế này đi...tôi lại thử lần nữa, lần này chắc chắn tốt hơn bọn họ.”
Mấy hotgirl chung quanh đều lộ vẻ bất mãn, nhao nhao nói:
“Dựa vào đâu?”
“Cơ hội thử vai mỗi người chỉ có một lần, dựa vào cái gì mà lại cho cô thêm một cơ hội nữa?”
“Dựa vào vẻ đẹp của cô, hay dựa vào tính kiêu ngạo của cô?”
“Nhưng mà tôi vừa xem cô biểu hiện rồi, không có gì đặc sắc, cũng chỉ như vậy mà thôi....”
Đạo diễn Quan nhún vai: “Lâm tiểu thư, không phải tôi không cho cô cơ hội, mà là như vậy sẽ không công bằng với người ta.”
Lâm Tuyết Nhu cắn răng, căm giận mà liếc nhìn các cô: “Các người là cái thá gì, có tư cách gì mà đánh giá tôi?”
“Miệng cô thật thối nha.”
“Có tin tôi show mặt thật của cô ra không? Tốt xấu gì bà đây cũng là người có fans 7 con số đấy.”
Tuy rằng trong lòng Lâm Tuyết Nhu không cam tâm, nhưng lại không muốn hạ thấp than phận đi tranh cãi với mấy hotgirl này, hơn nữa cô ta cũng rất sợ bọn họ, tuy giới livestream bọn họ bình thường trông không phong quang như minh tinh giới giải trí nhưng cũng tích lũy được không ít fans, hơn nữa đều là fans lâu năm.
Lâm Tuyết Nhu không cần thiết so đo với mấy người này, cô ta căm giận nhìn Lâm Nại Nại, rồi xoay người rời đi: “Có gì đặc biệt hơn người chứ, cái đoàn phim nát này tôi chẳng hiếm lạ.”
Nại Nại thuận lợi lấy được vai nữ chính. Buổi tối đi ăn lẩu chúc mừng với bạn cùng phòng, trong quá trình ăn, Cảnh Dao nhìn chằm chằm di động, bỗng nhiên nói:
“Shit! Lâm Tuyết Nhu bị người mắng lên hot search! Nói là hình tượng ngọc nữ trong sáng sụp đổ!”
Lương Vãn Hạ ăn đến nỗi miệng đầu dầu mỡ, tò mò ngó đầu sang: “Sao thế?”
Một bác chủ mỹ trang rất nổi trên mạng, có trăm vạn fans, trực tiếp tag weibo của Lâm Tuyết Nhu, nói ở hiện trường thử vai cô ta giở tính tình, khinh thường những người livestream như bọn họ, nói các cô không có tư cách bước vào giới nghệ sĩ, càng không có tư cách đánh giá kỹ thuật diễn của cô ta tùm lum tùm la.”
“Thiệt hay giả vậy?”
“Sau đó cũng có mấy bác chủ trò chơi chia sẻ chứng thực chuyện này, oa oa oa, mấy bác chủ đó vừa chia sẻ, livestream thì đã có hơn nửa fans mắng Lâm Tuyết Nhu, trâu bò nha.”
Nại Nại tập trung ăn cánh gà, không để ý chuyện này. Lúc này, tin nhắn của Cố Duật Ninh tới –––
“Con gái sắp ra mắt đừng nên ăn uống nhiều quá.”
Nại Nại:.....
Cô nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy bóng dáng của Cố Duật Ninh, mà Cố Duật Ninh cũng không có khả năng xuất hiện tại cửa hàng lẩu ven đường này.
Sao người này cứ như có thiên lý nhãn vậy, khịa cô mọi lúc mọi nơi.