Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Trừng phạt
Editor: Hana
Chuyện Nại Nại mua nước có ga không thể giấu được, nhưng mà cô cũng được tính là đủ nghĩa khí, không khai Cố Bình Sinh ra.
Cố Bình Sinh giơ tay thẳng thắn nói: “Huấn luyện viên, là em bảo Lâm Nại Nại làm chân chạy vặt đi mua nước có ga giúp, hơn nữa không chỉ một lần.”
Huấn luyện viên Lý dùng đầu ngón chân cũng đoán được, trong doanh trại đại đa số bạn học đều rất ngoan, chỉ có mấy người này không làm người ta bớt lo.
“Thẩm Nghênh Gia, còn có Cố Bình Sinh, hai cậu lập tức cút về thu dọn đồ đạc!”
“Vâng!” Cố Bình Sinh nhảy dựng lên, vội vàng chạy về ký túc xá.
“Quay lại!” Huấn luyện viên Lý thấy cậu ta vui vẻ như vậy liền biết hắn đã sớm không muốn ngây người ở đây nữa, đến nỗi trừng phạt của trường học, có lẽ là uy hiếp với học sinh mới nhưng đối với tên giảo hoạt như Cố Bình Sinh thì chắc chắn không hiệu quả.
“Cố Bình Sinh không cần về, ở lại, phạt chạy sân thể dục 20 vòng.”
“Dựa vào đâu!”
“Dựa vào đâu!”
Cố Bình Sinh và Thẩm Nghênh Gia đồng thời hỏi ba chữ chữ này, nhưng mà ngữ khí hoàn toàn khác biệt: Thẩm Nghênh Gia là cảm thấy không công bằng, mà Cố Bình Sinh là hoàn toàn....thất vọng.
Huấn luyện viên Lý nói: “Hai cậu, tính chất khác nhau, Thẩm Nghênh Gia dùng thủ đoạn ti tiện bức ép bạn học mua đồ cho mình, mà tình tiết của Cố Bình Sinh không tính là nghiêm trọng...”
Nhiều lắm chỉ gọi là thu mua.
Nại Nại cũng vội vàng gật đầu: “Không sai không sai, bạn học Cố dạy em nhảy, là em tự nguyện giúp mua nước.”
Cố Bình Sinh liếc Nại Nại một cái: “Bớt tranh cãi cũng không nghẹn chết cô đâu!”
Cuối cùng, mấy người Thẩm Nghênh Gia thu dọn đồ đạc, ủ rũ cụp đuôi rời khỏi doanh địa.
Mà Cố Bình Sinh thì bị phạt chạy quanh sân thể dục 20 vòng.
Nại Nại cũng bị liên lụy, phạt chạt 5 vòng.
Thân thể của cô không tốt, chạy 2 vòng là đã mệt thở hồng hộc, lấy một viên thuốc màu trắng từ trong túi ra ăn.
Cố Bình Sinh chạy gần cô, tò mò hỏi: “Ăn cái gì thế?”
“Thuốc tim, tim tôi không thể đập quá nhanh.”
Nại Nại nhìn bạn học Hà Minh Minh cách đó không xa, hỏi: “Ở trong giới giải trí, nếu không nổi tiếng thì đi đâu cũng bị bắt nạt à?”
Cố Bình Sinh khoanh tay, chậm rãi nói: “Ỷ thế hiếp người không chỉ có ở giới giải trí, trên thế giới này nơi nơi đều có, giống như cô vậy, trên mặt đều viết ‘mau tới bắt nạt tôi đi’, vào giới giải trí không bị bắt nạt mới là lạ.”
Nại Nại trầm mặc không lên tiếng.
“Sao, sợ rồi?” Cố Bình Sinh nhìn vẻ mặt uể oải của cô: “Muốn từ bỏ?”
“Không phải.”
Cô bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn, không sợ nhất chính là cái này.
“Còn có một cách.” Khóe miệng của Cố Bình Sinh gợi lên một độ cong xấu xa: “Bản thân không thể tự bảo vệ thì tìm một người có năng lực bảo vệ.”
Nại Nại thở hổn hển, khó khăn nói: “Trên thế gian này không có bữa ăn nào miễn phí, tìm người bảo vệ thì tôi sẽ phải trả giá càng nhiều.”
Cố Bình Sinh vỗ vào ót cô: “Cô cũng không đơn thuần như tôi nghĩ nhỉ, cả cái này cũng đều biết.”
“Đương nhiên là biết.”
Chị gái của cô ở trong giới giải trí nên cuộc nói chuyện phiếm bình thường của ba mẹ cũng liên quan nhiều đến quy tắc trong giới.
Nại Nại chạy xong vòng cuối cùng, ngồi rìa sân nghỉ ngơi, Cố Bình Sinh nói: “Một người thật cô đơn nha, bồi tôi chạy tiếp đi.”
“Cậu nghĩ hay thật.”
“Anh trai, chúng em tới bồi anh!” Lương Vãn Hạ dẫn ba thiếu nữ truy tinh đến, gia nhập đội quân chạy bộ của Cố Bình Sinh.
“Này này này, các cô.... cách xa tôi một chút.”
Cố Bình Sinh thực sự sợ các cô, lòng bàn chân nện từng bước dài: “Đừng tới đây, duy trì khoảng cách với thần tượng, có hiểu không!”
“Anh trai, chúng em cổ vũ anh!”
“Anh trai, em yêu anh!”
Nại Nại nhìn Cố Bình Sinh đang chạy như điên trên sân thể dục, còn có các cô gái trẻ đuổi theo sau cậu ta, uể oải mà đề tài nặng nề kia mang tới cho cô lập tức biến thành hư không.
Đúng vậy, dù trong vòng luẩn quẩn này có nhiều chuyện dơ bẩn.
Nhưng nhiệt tình và yêu mến của fans dành cho thần tượng lại là thứ sạch sẽ thuần túy nhất trên thế giới này.
Giống như cô thích anh Trường Sinh vậy.
*
Huấn luyện quân sự nửa tháng, Nại Nại cảm thấy thể năng của mình đã tốt hơn một chút. Huấn luyện viên cũng rất quan tâm đến cô, xét trừ tất cả vận động cường độ cao.
Kế tiếp chính là hội diễn văn nghệ kết thúc khóa huấn luyện. Vì hội diễn này mà các bạn học đã bớt thời gian rảnh đi chuẩn bị, toàn thể huấn luyện viên và lãnh đạo Đoàn văn công cũng đều tham gia.
Nếu trong trường hợp nghiêm túc của Đoàn văn công, đám người Nại Nại chuẩn bị kịch nói, tất nhiên cũng là kịch cách mạng.
Nại Nại diễn vai chính, là một cô gái nông thôn, sau khi tiếp đón Hồng quân vào thôn thì lại vận dụng thông minh tài trí của mình, giúp Hồng quân thuận lợi đánh tan quân địch.
Thực ra, có Diệp Tư Trà và Cố Bình Sinh ở cùng nhóm thì vai nữ chính không tới lượt Nại Nại.
Nhưng mà bởi vì ngày thường Nại Nại luôn hào phóng nhiệt tình, dẫn tới trong tổ kích cô nhận được không ít hảo cảm. Thế nên khi bầu phiếu cho nữ chính, các thành viên đều bầu cho Lâm Nại Nại.
Làm Nại Nại rất ngượng ngùng.
Bình thường có thể xem video để học nhảy, còn diễn thì....xem bao nhiêu phim điện ảnh truyền hình mà không có giáo viên mang nhập môn thì rất khó học được.
Đoạn thời gian đó, mỗi ngày Diệp Tư Trà đều đối diễn với Nại Nại, mỗi một lời kịch đều dạy cô.
“Lúc nào cũng phải nhớ kỹ thân phận của mình, cậu là một cô gái nhỏ 15, 16 tuổi.”
“Đúng vậy, chính là cười như vậy, hồn nhiên thêm một chút, ngây thơ một chút.”
“Cường điệu lên! Loại kịch này cần phải cường điệu!”
**
Diệp Tư Trà không phải diễn viên bình hoa chỉ có nhan sắc mà không có kỹ thuật diễn, cô thuộc phái thực lực, lúc còn rất nhỏ đã nhận được giải thưởng “Diễn viên mới xuất sắc nhất”.
Mặc dù đôi lúc tính tình không tốt nhưng cô tuyệt đối có tư cách kiêu ngạo, dù sao.....thực lực còn bày ra đấy.
Loại diễn viên này mới chân chính tồn tại lâu dài, làm thế nào cũng đều bất tử. Bởi vì có kỹ thuật diễn nên dạng nhân vật gì qua tay cô cũng có thể sống.
Mấy ngày nay, cô huấn luyện Lâm Nại Nại, dùng sở học cả đời của mình mà dạy, không hề giữ lại bất cứ thứ gì.
Cố Bình Sinh đóng vai một thiếu niên anh hùng tiểu Hồng quân trong kịch ngắn này, phối hợp diễn với Nại Nại.
Kỹ thuật diễn của cậu ta cũng một lời khó nói hết, nhưng mà tốt hơn Nại Nại một chút, cho nên cũng bắt đầu thích lên mặt dạy đời Lâm Nại Nại: “Cô đang diẽn cái gì đấy, tập trung vào! Buổi tối đã lên sân khấu rồi, cô như này là không được!”
Diệp Tư Trà cầm kịch bản cốc đầu cậu ta: “Đừng có nói người ta, nhìn lại chính mình đi, Nại Nại người ta mới học vài ngày đã diễn ra hình ra dáng, còn anh xuất đạo 2 năm rồi đấy! Thế mà vẫn còn diễn như vậy.”
“Tôi diễn thế nào chứ!” Cố Bình Sinh mặc quần áo nông dân, trên đầu quấn khăn, đi ủng, ống quần xắn đên cẳng chân.
“Tôi chính là lưu lượng tiên dẫn đầu trào lưu, vì phối hợp với kịch này của các người mà phải mặc thành như vầy.....” Cậu giật nhẹ cổ áo bằng vải thô: “Rất nể tình còn gì.”
Diệp Tư Trà lắc đầu: “Thật thương tam gia, cái thân kia của anh chắc phải đập lên không ít tiền nhỉ.”
“Bậy bạ! Mỗi quý tôi đều kiếm cho Phong Ngu một đống tiền đấy nhé! Cô thì biết cái gì!”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Một chiếc Maybach dừng dưới bóng cây bên vệ đường, Cố Bình Sinh nhìn thấy chiếc xe màu đen kia, sắc mặt biến đổi, đạo cụ trong tay đều...rớt.
“Anh tôi....tới.”
Cậu run sợ cào cào tóc, sau khi tạm biệt mọi người liền đi về phía chiếc xe.
Diệp Tư Trà nở nụ cười: “Cô xem anh ta kìa, vừa nãy còn kiêu ngạo ương ngạnh như quỷ tử vào thôn, lúc gần Cố tam gia thì thu nhỏ như con chuột.”
Nại Nại quay đầu nhìn chiếc Maybach kia, cảm thấy thật quen mắt, rất giống chiếc xe công nghệ từng đón cô đi học.
Nhưng không chắc lắm, bởi vì cô không nhớ biển số xe.
Maybach tuy là siêu xe nhưng ở nơi tấc đất tấc vàng như Bắc Thành này thì sẽ không chỉ có một chiếc.
***
Cố Bình Sinh ngồi vào trong xe, khí lạnh ập vào mặt làm cậu thoải mái than: “A, mát quá.”
Ngày hè chói chang như này, đã lâu rồi cậu không ngồi điều hòa.
Ở ghế sau, Cố Duật Ninh mặc bộ tây trang màu đen, cà vạt thẳng thớm không lệch chút nào, lười biếng dựa vào lưng xe, đầu ngón tay thon thả lật giở một phần văn kiện, chuyên chú xem.
“Mới nóng có mấy ngày đã không chịu nổi?” Anh không chút để ý hỏi.
Cố Bình Sinh ghé sát mặt hắn như con cún nhỏ: “Anh đây là ‘sao không ăn thịt băm’* a, cả ngày anh đều ngốc trong phòng điều hòa, mặc tây trang phẳng phiu...có thể giống người dãi nắng dầm mưa bên ngoài như em sao?”
(*)”Sao không ăn thịt băm” 何不食肉糜: là một câu nói thời Tấn Huệ Đế chấp chính, ý chỉ không hiểu hết toàn bộ vấn đề của một việc nào đó, chỉ biết một phần.
Câu nói bắt nguồn từ một năm nạn đói, bá tánh không có lương thực để ăn, chỉ có đào rễ cây, ăn vỏ cây,...vậy nên có rất nhiều bá tánh sống sờ sờ lại chết vì đói. Tin tức nhanh chóng được truyền vào cung, Tấn Huệ Đế ngồi trên cao chờ đại thần tấu xong, rất khó hiểu. Tấn Huệ Đế “thiện lương” rất muốn làm chút gì đó vì con dân của mình, sau khi khổ tưởng một lúc, rốt cuộc ngộ ra một “phương án giải quyết”, rằng: “Bá tánh vô ngô đỡ đói, sao không ăn thịt băm?” (bá tánh đã đói bụng không có cơm ăn, sao không ăn cháo thịt?)_nguồn Baidu.
Cố Duật Ninh cuối cùng cũng nâng mắt, nhàn nhạt liếc cậu một cái: “Em cảm thấy, anh chưa từng phơi?”
“Ách.”
Cố Bình Sinh hồi tưởng lại, lúc trước khi anh trai thành danh cũng chỉ có mười mấy tuổi, khi đó yêu cầu đối với nghệ sĩ không giống hiện tại, vừa có thể hát vừa có thể nhảy, lại thêm một khuôn mặt xinh đẹp soái ca thì có thể gom fans.
Nghệ sĩ thời ấy, mỗi người ca hát nhảy múa diễn xuất đều thuộc phái thực lực, anh của cậu rất ưu tú, diễn cái gì cũng được, thậm chí còn từng diễn kungfu.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang**, sau đó trong nhà xảy ra biến cố, ông nội qua đời, ba ba gặp nạn, chú hai ác ma mơ ước mỹ mạo của mẹ đã lâu, sau khi ba chết thì mạnh mẽ giữ bà bên người, tra tấn bà, khinh nhục bà.....
(**) Khi vui vẻ thì thấy thời gian trôi đi rất nhanh
Rất nhiều chuyện Cố Bình Sinh đều không nhớ rõ lắm, cậu chỉ biết đêm đó anh cả người đầy máu tươi trở về, tiếp đó, trong nhà có thật nhiều cảnh sát đến, bắt anh đi.
Chỉ trong một đêm, anh ấy từ một thần tượng vạn người chú ý đã biến thành nghi phạm có liên quan đến vụ án giết người.
May mà, chú hai không chết, sau khi đưa đến bệnh viện cứu chưa thì sống lại.
Anh cả bị giam mấy tháng, lúc ra ngoài, tính tình thay đổi cực lớn. Ẩn nhẫn ngủ đông nhiều năm, đoạt lại tập đoàn Cố thị từ tay chú hai ác ma.
Khiến ông ta phải chật vật trốn ra nước ngoài.
Tóm lại, ở trong mắt Cố Bình Sinh, anh trai của cậu lợi hại hơn bất cứ anh hùng Marvel nào! Là đại anh hùng siêu cấp!
****
“He he, anh, em không nói cái này, em kể anh nghe, cô gái nhỏ mà anh muốn em đi tìm kia cư nhiên nói với em, cô ấy tiến vào giới giải trí là vì một người! Anh biết người nọ là ai không.”
Cố Duật Ninh buông văn kiện trong tay xuống, nâng mắt, nhìn Nại Nại đang tập diễn dưới bóng cây cách đó không xa.
Cô mặc trang phục thôn nữ màu sắc rực rỡ, trên mặt trang điểm qua, không đậm không nhạt, gãi đúng chỗ ngữa. Vẻ mặt không cần cố ý diễn mà tự nhiên phát huy nụ cười thuần tịnh.
Đẹp ngoài dự đoán.
“Trường Sinh.” Anh nhàn nhạt nói ra cái tên này.
“Ai??? Sao anh biết!”
Cố Bình Sinh kinh ngạc nhìn Cố Duật Ninh: “Em không ngờ, nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn còn có người nhớ rõ anh! Anh nói xem, fans của anh cũng quá trung thành rồi!”
Cách đó không xa, cô gái nhỏ tựa hồ nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên này, tầm mắt không dừng lại lâu liền dời đi.
Có lẽ, trong đời người cực khổ, tự nhiên khát vọng ánh mặt trời, khát vọng ấm áp.
Mấy năm xuất đạo đó là khoảng thời gian Cố Trường Sinh vui nhất trong cuộc đời, mà ngày tháng đó, không bao giờ...có nữa.
Hiện tại trong mắt anh chỉ có nồng đậm buồn giận nhìn không ra.
“Anh, cô gái nhỏ kia dốc hết sức muốn vào giới giải trí chính là vì gặp mặt anh, nếu không anh lấy thân phận Cố Trường Sinh để gặp mặt đi.”
Cố Duật Ninh một lần nữa lật văn kiện, thản nhiên nói: “Gặp, rồi sau đó?”
“Sau đó?” Cố Bình Sinh chưa từng nghĩ tới.
“Người mình từng sùng bái hiện tại trở bên bừa bãi vô danh mà lại bình thường.” Danh duỗi tay chạm lên kính mắt bên trái: “Hơn nữa, còn là người mù.”
Cố Bình Sinh vội vàng phản bác: “Em nhổ vào! Anh không hề là người bừa bãi vô danh, càng không phải người bình thường! Hơn nữa......”
Giọng cậu nhỏ như muỗi kêu: “Cũng chỉ mù một mắt thôi.”
Chuyện Nại Nại mua nước có ga không thể giấu được, nhưng mà cô cũng được tính là đủ nghĩa khí, không khai Cố Bình Sinh ra.
Cố Bình Sinh giơ tay thẳng thắn nói: “Huấn luyện viên, là em bảo Lâm Nại Nại làm chân chạy vặt đi mua nước có ga giúp, hơn nữa không chỉ một lần.”
Huấn luyện viên Lý dùng đầu ngón chân cũng đoán được, trong doanh trại đại đa số bạn học đều rất ngoan, chỉ có mấy người này không làm người ta bớt lo.
“Thẩm Nghênh Gia, còn có Cố Bình Sinh, hai cậu lập tức cút về thu dọn đồ đạc!”
“Vâng!” Cố Bình Sinh nhảy dựng lên, vội vàng chạy về ký túc xá.
“Quay lại!” Huấn luyện viên Lý thấy cậu ta vui vẻ như vậy liền biết hắn đã sớm không muốn ngây người ở đây nữa, đến nỗi trừng phạt của trường học, có lẽ là uy hiếp với học sinh mới nhưng đối với tên giảo hoạt như Cố Bình Sinh thì chắc chắn không hiệu quả.
“Cố Bình Sinh không cần về, ở lại, phạt chạy sân thể dục 20 vòng.”
“Dựa vào đâu!”
“Dựa vào đâu!”
Cố Bình Sinh và Thẩm Nghênh Gia đồng thời hỏi ba chữ chữ này, nhưng mà ngữ khí hoàn toàn khác biệt: Thẩm Nghênh Gia là cảm thấy không công bằng, mà Cố Bình Sinh là hoàn toàn....thất vọng.
Huấn luyện viên Lý nói: “Hai cậu, tính chất khác nhau, Thẩm Nghênh Gia dùng thủ đoạn ti tiện bức ép bạn học mua đồ cho mình, mà tình tiết của Cố Bình Sinh không tính là nghiêm trọng...”
Nhiều lắm chỉ gọi là thu mua.
Nại Nại cũng vội vàng gật đầu: “Không sai không sai, bạn học Cố dạy em nhảy, là em tự nguyện giúp mua nước.”
Cố Bình Sinh liếc Nại Nại một cái: “Bớt tranh cãi cũng không nghẹn chết cô đâu!”
Cuối cùng, mấy người Thẩm Nghênh Gia thu dọn đồ đạc, ủ rũ cụp đuôi rời khỏi doanh địa.
Mà Cố Bình Sinh thì bị phạt chạy quanh sân thể dục 20 vòng.
Nại Nại cũng bị liên lụy, phạt chạt 5 vòng.
Thân thể của cô không tốt, chạy 2 vòng là đã mệt thở hồng hộc, lấy một viên thuốc màu trắng từ trong túi ra ăn.
Cố Bình Sinh chạy gần cô, tò mò hỏi: “Ăn cái gì thế?”
“Thuốc tim, tim tôi không thể đập quá nhanh.”
Nại Nại nhìn bạn học Hà Minh Minh cách đó không xa, hỏi: “Ở trong giới giải trí, nếu không nổi tiếng thì đi đâu cũng bị bắt nạt à?”
Cố Bình Sinh khoanh tay, chậm rãi nói: “Ỷ thế hiếp người không chỉ có ở giới giải trí, trên thế giới này nơi nơi đều có, giống như cô vậy, trên mặt đều viết ‘mau tới bắt nạt tôi đi’, vào giới giải trí không bị bắt nạt mới là lạ.”
Nại Nại trầm mặc không lên tiếng.
“Sao, sợ rồi?” Cố Bình Sinh nhìn vẻ mặt uể oải của cô: “Muốn từ bỏ?”
“Không phải.”
Cô bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn, không sợ nhất chính là cái này.
“Còn có một cách.” Khóe miệng của Cố Bình Sinh gợi lên một độ cong xấu xa: “Bản thân không thể tự bảo vệ thì tìm một người có năng lực bảo vệ.”
Nại Nại thở hổn hển, khó khăn nói: “Trên thế gian này không có bữa ăn nào miễn phí, tìm người bảo vệ thì tôi sẽ phải trả giá càng nhiều.”
Cố Bình Sinh vỗ vào ót cô: “Cô cũng không đơn thuần như tôi nghĩ nhỉ, cả cái này cũng đều biết.”
“Đương nhiên là biết.”
Chị gái của cô ở trong giới giải trí nên cuộc nói chuyện phiếm bình thường của ba mẹ cũng liên quan nhiều đến quy tắc trong giới.
Nại Nại chạy xong vòng cuối cùng, ngồi rìa sân nghỉ ngơi, Cố Bình Sinh nói: “Một người thật cô đơn nha, bồi tôi chạy tiếp đi.”
“Cậu nghĩ hay thật.”
“Anh trai, chúng em tới bồi anh!” Lương Vãn Hạ dẫn ba thiếu nữ truy tinh đến, gia nhập đội quân chạy bộ của Cố Bình Sinh.
“Này này này, các cô.... cách xa tôi một chút.”
Cố Bình Sinh thực sự sợ các cô, lòng bàn chân nện từng bước dài: “Đừng tới đây, duy trì khoảng cách với thần tượng, có hiểu không!”
“Anh trai, chúng em cổ vũ anh!”
“Anh trai, em yêu anh!”
Nại Nại nhìn Cố Bình Sinh đang chạy như điên trên sân thể dục, còn có các cô gái trẻ đuổi theo sau cậu ta, uể oải mà đề tài nặng nề kia mang tới cho cô lập tức biến thành hư không.
Đúng vậy, dù trong vòng luẩn quẩn này có nhiều chuyện dơ bẩn.
Nhưng nhiệt tình và yêu mến của fans dành cho thần tượng lại là thứ sạch sẽ thuần túy nhất trên thế giới này.
Giống như cô thích anh Trường Sinh vậy.
*
Huấn luyện quân sự nửa tháng, Nại Nại cảm thấy thể năng của mình đã tốt hơn một chút. Huấn luyện viên cũng rất quan tâm đến cô, xét trừ tất cả vận động cường độ cao.
Kế tiếp chính là hội diễn văn nghệ kết thúc khóa huấn luyện. Vì hội diễn này mà các bạn học đã bớt thời gian rảnh đi chuẩn bị, toàn thể huấn luyện viên và lãnh đạo Đoàn văn công cũng đều tham gia.
Nếu trong trường hợp nghiêm túc của Đoàn văn công, đám người Nại Nại chuẩn bị kịch nói, tất nhiên cũng là kịch cách mạng.
Nại Nại diễn vai chính, là một cô gái nông thôn, sau khi tiếp đón Hồng quân vào thôn thì lại vận dụng thông minh tài trí của mình, giúp Hồng quân thuận lợi đánh tan quân địch.
Thực ra, có Diệp Tư Trà và Cố Bình Sinh ở cùng nhóm thì vai nữ chính không tới lượt Nại Nại.
Nhưng mà bởi vì ngày thường Nại Nại luôn hào phóng nhiệt tình, dẫn tới trong tổ kích cô nhận được không ít hảo cảm. Thế nên khi bầu phiếu cho nữ chính, các thành viên đều bầu cho Lâm Nại Nại.
Làm Nại Nại rất ngượng ngùng.
Bình thường có thể xem video để học nhảy, còn diễn thì....xem bao nhiêu phim điện ảnh truyền hình mà không có giáo viên mang nhập môn thì rất khó học được.
Đoạn thời gian đó, mỗi ngày Diệp Tư Trà đều đối diễn với Nại Nại, mỗi một lời kịch đều dạy cô.
“Lúc nào cũng phải nhớ kỹ thân phận của mình, cậu là một cô gái nhỏ 15, 16 tuổi.”
“Đúng vậy, chính là cười như vậy, hồn nhiên thêm một chút, ngây thơ một chút.”
“Cường điệu lên! Loại kịch này cần phải cường điệu!”
**
Diệp Tư Trà không phải diễn viên bình hoa chỉ có nhan sắc mà không có kỹ thuật diễn, cô thuộc phái thực lực, lúc còn rất nhỏ đã nhận được giải thưởng “Diễn viên mới xuất sắc nhất”.
Mặc dù đôi lúc tính tình không tốt nhưng cô tuyệt đối có tư cách kiêu ngạo, dù sao.....thực lực còn bày ra đấy.
Loại diễn viên này mới chân chính tồn tại lâu dài, làm thế nào cũng đều bất tử. Bởi vì có kỹ thuật diễn nên dạng nhân vật gì qua tay cô cũng có thể sống.
Mấy ngày nay, cô huấn luyện Lâm Nại Nại, dùng sở học cả đời của mình mà dạy, không hề giữ lại bất cứ thứ gì.
Cố Bình Sinh đóng vai một thiếu niên anh hùng tiểu Hồng quân trong kịch ngắn này, phối hợp diễn với Nại Nại.
Kỹ thuật diễn của cậu ta cũng một lời khó nói hết, nhưng mà tốt hơn Nại Nại một chút, cho nên cũng bắt đầu thích lên mặt dạy đời Lâm Nại Nại: “Cô đang diẽn cái gì đấy, tập trung vào! Buổi tối đã lên sân khấu rồi, cô như này là không được!”
Diệp Tư Trà cầm kịch bản cốc đầu cậu ta: “Đừng có nói người ta, nhìn lại chính mình đi, Nại Nại người ta mới học vài ngày đã diễn ra hình ra dáng, còn anh xuất đạo 2 năm rồi đấy! Thế mà vẫn còn diễn như vậy.”
“Tôi diễn thế nào chứ!” Cố Bình Sinh mặc quần áo nông dân, trên đầu quấn khăn, đi ủng, ống quần xắn đên cẳng chân.
“Tôi chính là lưu lượng tiên dẫn đầu trào lưu, vì phối hợp với kịch này của các người mà phải mặc thành như vầy.....” Cậu giật nhẹ cổ áo bằng vải thô: “Rất nể tình còn gì.”
Diệp Tư Trà lắc đầu: “Thật thương tam gia, cái thân kia của anh chắc phải đập lên không ít tiền nhỉ.”
“Bậy bạ! Mỗi quý tôi đều kiếm cho Phong Ngu một đống tiền đấy nhé! Cô thì biết cái gì!”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Một chiếc Maybach dừng dưới bóng cây bên vệ đường, Cố Bình Sinh nhìn thấy chiếc xe màu đen kia, sắc mặt biến đổi, đạo cụ trong tay đều...rớt.
“Anh tôi....tới.”
Cậu run sợ cào cào tóc, sau khi tạm biệt mọi người liền đi về phía chiếc xe.
Diệp Tư Trà nở nụ cười: “Cô xem anh ta kìa, vừa nãy còn kiêu ngạo ương ngạnh như quỷ tử vào thôn, lúc gần Cố tam gia thì thu nhỏ như con chuột.”
Nại Nại quay đầu nhìn chiếc Maybach kia, cảm thấy thật quen mắt, rất giống chiếc xe công nghệ từng đón cô đi học.
Nhưng không chắc lắm, bởi vì cô không nhớ biển số xe.
Maybach tuy là siêu xe nhưng ở nơi tấc đất tấc vàng như Bắc Thành này thì sẽ không chỉ có một chiếc.
***
Cố Bình Sinh ngồi vào trong xe, khí lạnh ập vào mặt làm cậu thoải mái than: “A, mát quá.”
Ngày hè chói chang như này, đã lâu rồi cậu không ngồi điều hòa.
Ở ghế sau, Cố Duật Ninh mặc bộ tây trang màu đen, cà vạt thẳng thớm không lệch chút nào, lười biếng dựa vào lưng xe, đầu ngón tay thon thả lật giở một phần văn kiện, chuyên chú xem.
“Mới nóng có mấy ngày đã không chịu nổi?” Anh không chút để ý hỏi.
Cố Bình Sinh ghé sát mặt hắn như con cún nhỏ: “Anh đây là ‘sao không ăn thịt băm’* a, cả ngày anh đều ngốc trong phòng điều hòa, mặc tây trang phẳng phiu...có thể giống người dãi nắng dầm mưa bên ngoài như em sao?”
(*)”Sao không ăn thịt băm” 何不食肉糜: là một câu nói thời Tấn Huệ Đế chấp chính, ý chỉ không hiểu hết toàn bộ vấn đề của một việc nào đó, chỉ biết một phần.
Câu nói bắt nguồn từ một năm nạn đói, bá tánh không có lương thực để ăn, chỉ có đào rễ cây, ăn vỏ cây,...vậy nên có rất nhiều bá tánh sống sờ sờ lại chết vì đói. Tin tức nhanh chóng được truyền vào cung, Tấn Huệ Đế ngồi trên cao chờ đại thần tấu xong, rất khó hiểu. Tấn Huệ Đế “thiện lương” rất muốn làm chút gì đó vì con dân của mình, sau khi khổ tưởng một lúc, rốt cuộc ngộ ra một “phương án giải quyết”, rằng: “Bá tánh vô ngô đỡ đói, sao không ăn thịt băm?” (bá tánh đã đói bụng không có cơm ăn, sao không ăn cháo thịt?)_nguồn Baidu.
Cố Duật Ninh cuối cùng cũng nâng mắt, nhàn nhạt liếc cậu một cái: “Em cảm thấy, anh chưa từng phơi?”
“Ách.”
Cố Bình Sinh hồi tưởng lại, lúc trước khi anh trai thành danh cũng chỉ có mười mấy tuổi, khi đó yêu cầu đối với nghệ sĩ không giống hiện tại, vừa có thể hát vừa có thể nhảy, lại thêm một khuôn mặt xinh đẹp soái ca thì có thể gom fans.
Nghệ sĩ thời ấy, mỗi người ca hát nhảy múa diễn xuất đều thuộc phái thực lực, anh của cậu rất ưu tú, diễn cái gì cũng được, thậm chí còn từng diễn kungfu.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang**, sau đó trong nhà xảy ra biến cố, ông nội qua đời, ba ba gặp nạn, chú hai ác ma mơ ước mỹ mạo của mẹ đã lâu, sau khi ba chết thì mạnh mẽ giữ bà bên người, tra tấn bà, khinh nhục bà.....
(**) Khi vui vẻ thì thấy thời gian trôi đi rất nhanh
Rất nhiều chuyện Cố Bình Sinh đều không nhớ rõ lắm, cậu chỉ biết đêm đó anh cả người đầy máu tươi trở về, tiếp đó, trong nhà có thật nhiều cảnh sát đến, bắt anh đi.
Chỉ trong một đêm, anh ấy từ một thần tượng vạn người chú ý đã biến thành nghi phạm có liên quan đến vụ án giết người.
May mà, chú hai không chết, sau khi đưa đến bệnh viện cứu chưa thì sống lại.
Anh cả bị giam mấy tháng, lúc ra ngoài, tính tình thay đổi cực lớn. Ẩn nhẫn ngủ đông nhiều năm, đoạt lại tập đoàn Cố thị từ tay chú hai ác ma.
Khiến ông ta phải chật vật trốn ra nước ngoài.
Tóm lại, ở trong mắt Cố Bình Sinh, anh trai của cậu lợi hại hơn bất cứ anh hùng Marvel nào! Là đại anh hùng siêu cấp!
****
“He he, anh, em không nói cái này, em kể anh nghe, cô gái nhỏ mà anh muốn em đi tìm kia cư nhiên nói với em, cô ấy tiến vào giới giải trí là vì một người! Anh biết người nọ là ai không.”
Cố Duật Ninh buông văn kiện trong tay xuống, nâng mắt, nhìn Nại Nại đang tập diễn dưới bóng cây cách đó không xa.
Cô mặc trang phục thôn nữ màu sắc rực rỡ, trên mặt trang điểm qua, không đậm không nhạt, gãi đúng chỗ ngữa. Vẻ mặt không cần cố ý diễn mà tự nhiên phát huy nụ cười thuần tịnh.
Đẹp ngoài dự đoán.
“Trường Sinh.” Anh nhàn nhạt nói ra cái tên này.
“Ai??? Sao anh biết!”
Cố Bình Sinh kinh ngạc nhìn Cố Duật Ninh: “Em không ngờ, nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn còn có người nhớ rõ anh! Anh nói xem, fans của anh cũng quá trung thành rồi!”
Cách đó không xa, cô gái nhỏ tựa hồ nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên này, tầm mắt không dừng lại lâu liền dời đi.
Có lẽ, trong đời người cực khổ, tự nhiên khát vọng ánh mặt trời, khát vọng ấm áp.
Mấy năm xuất đạo đó là khoảng thời gian Cố Trường Sinh vui nhất trong cuộc đời, mà ngày tháng đó, không bao giờ...có nữa.
Hiện tại trong mắt anh chỉ có nồng đậm buồn giận nhìn không ra.
“Anh, cô gái nhỏ kia dốc hết sức muốn vào giới giải trí chính là vì gặp mặt anh, nếu không anh lấy thân phận Cố Trường Sinh để gặp mặt đi.”
Cố Duật Ninh một lần nữa lật văn kiện, thản nhiên nói: “Gặp, rồi sau đó?”
“Sau đó?” Cố Bình Sinh chưa từng nghĩ tới.
“Người mình từng sùng bái hiện tại trở bên bừa bãi vô danh mà lại bình thường.” Danh duỗi tay chạm lên kính mắt bên trái: “Hơn nữa, còn là người mù.”
Cố Bình Sinh vội vàng phản bác: “Em nhổ vào! Anh không hề là người bừa bãi vô danh, càng không phải người bình thường! Hơn nữa......”
Giọng cậu nhỏ như muỗi kêu: “Cũng chỉ mù một mắt thôi.”