Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Chương 8
Nhưng Liễu Kiến Phong nhận ra được Trương Hồng Vĩ có ý khác, nếu không thì dựa vào thể lực của nhà họ Trương mà còn phải tìm mình để dạy dỗ Tiêu Hào à?
Đưa danh sách hội trưởng ra thì chắc chắn là có việc muốn nhờ.
Trương Hồng Vĩ uống một ngụm rượu rồi nói nhỏ: “Ý của tôi là, tổng Tiêu Hào vào ngục giam một lần nữa, để cho cậu ta thân bại danh liệt, hoặc là…”
Trương Hồng Vĩ làm một động tác cắt cổ, ý là xử lý Tiêu Hào.
Liễu Kiến Phong có chút giật mình, đến cùng là Trương Hồng Vĩ và Tiêu Hào hận thù gì với nhau cơ chứ? “Chú Trương, có phải là là chủ chuyện bé xé ra to không?”
Lúc này, Trương Hồng Vĩ lấy điện thoại rồi mở một tập tài liệu ra cho Liễu Kiến Phong xem.
Đây là tài liệu bí mật, là danh sách đề cử hội trưởng thương hội lần này. Mà ở hàng đầu tiên có một cái tên vô cùng bắt mắt, Tiêu Hào!
Liễu Kiến Phong thấy thế thì run lên, anh ta dụi mắt mấy lần để xác định rằng mình không hoa mắt. Mà hai chữ Tiêu Hào như cây kim đâm thẳng vào mắt anh ta “Tiêu Hào!” Liễu Kiến Phong nghiến răng nghiến lợi mà nói, xem tiếp xuống giới thì cũng có lão làng giới làm ăn, anh ta cũng đã tìm được tên mình.
Trương Hồng Vĩ cười khan một tiếng rồi nói: “Cậu nói xem, nếu như Tiêu Hào ngồi vào vị trí này thì ngày sau nhà họ Liễu các cậu và nhà họ Trương chúng tôi còn đường sống không chứ?”
Liễu Kiến Phong trả điện thoại lại cho Trương Hồng Vĩ rồi hỏi với vẻ không dám tin: “Tiêu Hào chỉ là một tội phạm vừa ra tù mà thôi, sao lại được đề danh đi làm hội trưởng chứ?”
Trương Hồng Vĩ trả lời.
“Căn cứ vào những gì tôi điều tra được thì bố của Tiêu Hào trước kia là hội trưởng thương hội, con trai của hội trưởng tiền nhiệm đều sẽ có tư cách này!”
“Cho nên Tiêu Hào mới ý lại mà chẳng hề sợ hãi, phá nhà họ Trương chúng tôi xong lại sang phả họ Liễu”
Bây giờ Liễu Kiến Phong mới biết chuyện này nghiêm trọng tới cỡ nào, nhưng anh ta nghĩ lại rồi nói: “Tiêu Hào không quyền không thể chỉ là đề danh mà thôi. Vị trí hội trưởng tấn nhiệm là một vị trí chạm tay có thể bỏng, các thế lực lớn đều đang nhìn chăm chăm, sao có thể đến phiên Tiêu Hào được chứ?”
“Chủ Trương à, lý do này không đủ để có ý giết người đâu.” Liễu Kiến Phong muốn nghe lời nói thật.
“Ha ha, cậu Liễu đúng là rất thông minh.” Trương Hồng Vĩ cười to như đang che giấu điều gì đó, ông ta nói tiếp: “Đây là ý kiến của quản lý cấp cao nhà họ Trương, sáu năm trước nhà họ Tiêu gặp nạn chỉ còn lại một mình Tiêu Hào, lúc đầu mọi người cho rằng cậu ta sẽ chết trong tù nhưng cuối cùng cậu ta vẫn trở về”
“Cho nên chúng ta nhất định phải phải nhổ cỏ tận gốc hậu hoạn chấm dứt hậu hoạn!”
Liễu Kiến Phong nghe vậy thì trầm tư.
Năm xưa cả nhà họ Tiêu chết trong biển lửa, nghe đồn chuyện này có liên quan tới nhà họ Trương.
Nhà họ Trương nhìn thấy Tiêu Hào trở về nên muốn ra tay diệt trừ Liễu Kiến Phong suy xét lợi và hại, lợi ích của nhà họ Liễu đã bị cột chung với vị trí tấn nhiệm hội trưởng lần này rồi, nếu như Tiêu Hào trở thành hội trưởng mới thì nhà họ Liễu sẽ sụp do mat!
Liễu Kiến Phong hơi nhíu mày, anh ta nói: “Chuyện ba thành hợp một cũng là ý kiến của phía trên, bây giờ có không ít người đang nhìn chăm chăm chỗ này. Tiêu diệt một người đề danh hội trưởng có khi nào sẽ rước lấy phiên phức không?”
Trương Hồng Vĩ cười cười rồi nói: “Chuyện này tôi đã nghĩ rồi, chúng ta có thể khiến cho Tiêu Hào thân bại danh liệt trước, sau đó xóa tên cậu ta ra khỏi danh sách đề danh. Đến lúc đó cậu ta sẽ trở thành một kẻ vô dụng chẳng ai sẽ để ý tới sống chết của cậu ta cả!”
“Vậy chủ Trương chuẩn bị làm thế nào?” Trương Hồng Vĩ nở một nụ cười âm hiểm, trong đó còn xen lẫn cả sát ý khiến cho người ta có chút không rét mà run.
“Thật ra cũng không có, luôn có một lời đồn rằng Tiêu Hào không phải là con trai ruột của hội trưởng thương hội Tiêu gia, chang bang…”
“Chúng ta đào mộ tổ nhà họ Tiêu rồi xét nghiệm ADN tại chỗ, chỉ cần chứng minh Tiêu Hào không phải là con trai của hội trưởng tiền nhiệm thì cậu ta sẽ mất từ cách đề danh!”
Nụ cười trên mặt Trương Hồng Vĩ càng thêm âm hiếm. Tiêu Hào mày có nghĩ tới chuyện mày để người nhà họ Trương Quỳ trước mộ họ Tiêu để sám hối, thế nhưng mộ của nhà họ Tiêu đều bị đào cả rồi, lấy cái gì mà quỳ đây? Đến lúc đó mày cứ đợi mà khóc đi!”
“Ô?” Liễu Kiến Phong nghe vậy thì mắt sáng rực lên: “Lời đồn này đáng tin không?”
Trương Hồng Vĩ cười to: “Sao cậu vẫn chưa hiểu? Lời đồn có đáng tin hay không không quan trọng, quan trọng là những gì chúng ta làm. Chỉ cần chúng ta muốn thì chắc chắn Tiêu Hào không phải là người nhà họ Tiêu!”
“Hay!”
Liễu Kiến Phong vỗ tay khen hay, quả nhiên là cáo già trong thương trường. Cũng chỉ có những người như Trương Hồng Vĩ mới có thể nghĩ ra được các này mà thôi, sau khi xét nghiệm ADN thì kết quả là gì còn chẳng phải là do bọn họ quyết định?
Có lẽ Tiêu Hào cũng không ngờ rằng rất nhanh minh sẽ không còn là trẻ mồ côi của nhà họ Tiêu nữa mà trở thành mồ côi chân chính.
Lần hợp tác này, người nhà họ Trương làm việc, Liễu Kiến Phong bọc hậu, kế hoạch không có chút sơ hởi Liễu Kiến Phong bưng chén rượu lên rồi nói.
“Xem ra việc tiêu diệt Tiêu Hào là bắt buộc phải làm!”
“Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, chúc mừng Tiêu Hào thân bại danh liệt.” Trương Hồng Vĩ cũng giơ ly rượu lên mà cụng ly với Liễu Kiến Phong. Sau khi Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hàn về nhà thì phát hiện bầu không khí trong nhà có chút không thích hợp.
Liễu Kiến Quốc đang ngồi trên ghế số pha trong phòng khách mà hút thuốc, tay trái ông ta đỡ trán, còn Lưu Ngọc Lan thì ngồi bên cạnh an ủi.
Lưu Ngọc Lan nhìn thấy Tiêu Hào trở về thì nổi giận đùng đùng mà nói: “Tiêu Hào, Nguyệt Hân, các con đi chúc thọ ông nội mà làm gì thế hả?”
“Người khác nói cậu vài câu mà cậu không thể nhịn được một chút à?”
Lưu Ngọc Lan nói xong thì đỏ mắt: “Bởi vì hai người các cậu mà Liễu Kiến Quốc đã không còn hi vọng thăng chức nữa rồi, có khả năng còn bị kiện cáo ngồi tù! Đúng là gây nghiệp mà!”
“Cái gì?” Liễu Nguyệt Hãn nghe vậy thì giật mình, cô vội vàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy bố?” Liễu Kiến Quốc thở dài rồi nói: “Con nhớ tám năm trước bố xin cho nhà họ Liễu vay phụ cấp ba mươi tỷ không?”
Liễu Nguyệt Hân gật đầu, tám năm trước một số khu đất trong thành Danh Nam này bị quy hoạch, Liễu Kiến Quốc giành được một số tiền vay phụ cấp trị giả ba mươi tỷ cho công ty nhà họ Liễu, lãi suất rất thấp, người đảm bảo chính là Liễu Kiến Quốc.
Thế nhưng nhiều năm trôi qua rồi mà người nhà họ Liễu chẳng hề nhắc tới số tiền kia, cũng không hề trả nợ.
Bây giờ ba thành sắp hợp thành một, có rất nhiều nợ cũ bị đào ra, nếu như không trả kịp thì Liễu Kiến Quốc khó tránh khỏi phải chịu truy cứu trách nhiệm.
Mà ông cụ Liễu cũng đã đồng ý sẽ xử lý chuyện này trong tiệc mừng thọ, thế nhưng bởi vì Tiêu Hào quậy phá nên vừa rồi Liễu Kiến Quốc gọi điện thoại tới, ông cụ nổi trận lôi đình, không thể nhắc tới chuyện này.
Nhưng Liễu Kiến Phong nhận ra được Trương Hồng Vĩ có ý khác, nếu không thì dựa vào thể lực của nhà họ Trương mà còn phải tìm mình để dạy dỗ Tiêu Hào à?
Đưa danh sách hội trưởng ra thì chắc chắn là có việc muốn nhờ.
Trương Hồng Vĩ uống một ngụm rượu rồi nói nhỏ: “Ý của tôi là, tổng Tiêu Hào vào ngục giam một lần nữa, để cho cậu ta thân bại danh liệt, hoặc là…”
Trương Hồng Vĩ làm một động tác cắt cổ, ý là xử lý Tiêu Hào.
Liễu Kiến Phong có chút giật mình, đến cùng là Trương Hồng Vĩ và Tiêu Hào hận thù gì với nhau cơ chứ? “Chú Trương, có phải là là chủ chuyện bé xé ra to không?”
Lúc này, Trương Hồng Vĩ lấy điện thoại rồi mở một tập tài liệu ra cho Liễu Kiến Phong xem.
Đây là tài liệu bí mật, là danh sách đề cử hội trưởng thương hội lần này. Mà ở hàng đầu tiên có một cái tên vô cùng bắt mắt, Tiêu Hào!
Liễu Kiến Phong thấy thế thì run lên, anh ta dụi mắt mấy lần để xác định rằng mình không hoa mắt. Mà hai chữ Tiêu Hào như cây kim đâm thẳng vào mắt anh ta “Tiêu Hào!” Liễu Kiến Phong nghiến răng nghiến lợi mà nói, xem tiếp xuống giới thì cũng có lão làng giới làm ăn, anh ta cũng đã tìm được tên mình.
Trương Hồng Vĩ cười khan một tiếng rồi nói: “Cậu nói xem, nếu như Tiêu Hào ngồi vào vị trí này thì ngày sau nhà họ Liễu các cậu và nhà họ Trương chúng tôi còn đường sống không chứ?”
Liễu Kiến Phong trả điện thoại lại cho Trương Hồng Vĩ rồi hỏi với vẻ không dám tin: “Tiêu Hào chỉ là một tội phạm vừa ra tù mà thôi, sao lại được đề danh đi làm hội trưởng chứ?”
Trương Hồng Vĩ trả lời.
“Căn cứ vào những gì tôi điều tra được thì bố của Tiêu Hào trước kia là hội trưởng thương hội, con trai của hội trưởng tiền nhiệm đều sẽ có tư cách này!”
“Cho nên Tiêu Hào mới ý lại mà chẳng hề sợ hãi, phá nhà họ Trương chúng tôi xong lại sang phả họ Liễu”
Bây giờ Liễu Kiến Phong mới biết chuyện này nghiêm trọng tới cỡ nào, nhưng anh ta nghĩ lại rồi nói: “Tiêu Hào không quyền không thể chỉ là đề danh mà thôi. Vị trí hội trưởng tấn nhiệm là một vị trí chạm tay có thể bỏng, các thế lực lớn đều đang nhìn chăm chăm, sao có thể đến phiên Tiêu Hào được chứ?”
“Chủ Trương à, lý do này không đủ để có ý giết người đâu.” Liễu Kiến Phong muốn nghe lời nói thật.
“Ha ha, cậu Liễu đúng là rất thông minh.” Trương Hồng Vĩ cười to như đang che giấu điều gì đó, ông ta nói tiếp: “Đây là ý kiến của quản lý cấp cao nhà họ Trương, sáu năm trước nhà họ Tiêu gặp nạn chỉ còn lại một mình Tiêu Hào, lúc đầu mọi người cho rằng cậu ta sẽ chết trong tù nhưng cuối cùng cậu ta vẫn trở về”
“Cho nên chúng ta nhất định phải phải nhổ cỏ tận gốc hậu hoạn chấm dứt hậu hoạn!”
Liễu Kiến Phong nghe vậy thì trầm tư.
Năm xưa cả nhà họ Tiêu chết trong biển lửa, nghe đồn chuyện này có liên quan tới nhà họ Trương.
Nhà họ Trương nhìn thấy Tiêu Hào trở về nên muốn ra tay diệt trừ Liễu Kiến Phong suy xét lợi và hại, lợi ích của nhà họ Liễu đã bị cột chung với vị trí tấn nhiệm hội trưởng lần này rồi, nếu như Tiêu Hào trở thành hội trưởng mới thì nhà họ Liễu sẽ sụp do mat!
Liễu Kiến Phong hơi nhíu mày, anh ta nói: “Chuyện ba thành hợp một cũng là ý kiến của phía trên, bây giờ có không ít người đang nhìn chăm chăm chỗ này. Tiêu diệt một người đề danh hội trưởng có khi nào sẽ rước lấy phiên phức không?”
Trương Hồng Vĩ cười cười rồi nói: “Chuyện này tôi đã nghĩ rồi, chúng ta có thể khiến cho Tiêu Hào thân bại danh liệt trước, sau đó xóa tên cậu ta ra khỏi danh sách đề danh. Đến lúc đó cậu ta sẽ trở thành một kẻ vô dụng chẳng ai sẽ để ý tới sống chết của cậu ta cả!”
“Vậy chủ Trương chuẩn bị làm thế nào?” Trương Hồng Vĩ nở một nụ cười âm hiểm, trong đó còn xen lẫn cả sát ý khiến cho người ta có chút không rét mà run.
“Thật ra cũng không có, luôn có một lời đồn rằng Tiêu Hào không phải là con trai ruột của hội trưởng thương hội Tiêu gia, chang bang…”
“Chúng ta đào mộ tổ nhà họ Tiêu rồi xét nghiệm ADN tại chỗ, chỉ cần chứng minh Tiêu Hào không phải là con trai của hội trưởng tiền nhiệm thì cậu ta sẽ mất từ cách đề danh!”
Nụ cười trên mặt Trương Hồng Vĩ càng thêm âm hiếm. Tiêu Hào mày có nghĩ tới chuyện mày để người nhà họ Trương Quỳ trước mộ họ Tiêu để sám hối, thế nhưng mộ của nhà họ Tiêu đều bị đào cả rồi, lấy cái gì mà quỳ đây? Đến lúc đó mày cứ đợi mà khóc đi!”
“Ô?” Liễu Kiến Phong nghe vậy thì mắt sáng rực lên: “Lời đồn này đáng tin không?”
Trương Hồng Vĩ cười to: “Sao cậu vẫn chưa hiểu? Lời đồn có đáng tin hay không không quan trọng, quan trọng là những gì chúng ta làm. Chỉ cần chúng ta muốn thì chắc chắn Tiêu Hào không phải là người nhà họ Tiêu!”
“Hay!”
Liễu Kiến Phong vỗ tay khen hay, quả nhiên là cáo già trong thương trường. Cũng chỉ có những người như Trương Hồng Vĩ mới có thể nghĩ ra được các này mà thôi, sau khi xét nghiệm ADN thì kết quả là gì còn chẳng phải là do bọn họ quyết định?
Có lẽ Tiêu Hào cũng không ngờ rằng rất nhanh minh sẽ không còn là trẻ mồ côi của nhà họ Tiêu nữa mà trở thành mồ côi chân chính.
Lần hợp tác này, người nhà họ Trương làm việc, Liễu Kiến Phong bọc hậu, kế hoạch không có chút sơ hởi Liễu Kiến Phong bưng chén rượu lên rồi nói.
“Xem ra việc tiêu diệt Tiêu Hào là bắt buộc phải làm!”
“Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, chúc mừng Tiêu Hào thân bại danh liệt.” Trương Hồng Vĩ cũng giơ ly rượu lên mà cụng ly với Liễu Kiến Phong. Sau khi Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hàn về nhà thì phát hiện bầu không khí trong nhà có chút không thích hợp.
Liễu Kiến Quốc đang ngồi trên ghế số pha trong phòng khách mà hút thuốc, tay trái ông ta đỡ trán, còn Lưu Ngọc Lan thì ngồi bên cạnh an ủi.
Lưu Ngọc Lan nhìn thấy Tiêu Hào trở về thì nổi giận đùng đùng mà nói: “Tiêu Hào, Nguyệt Hân, các con đi chúc thọ ông nội mà làm gì thế hả?”
“Người khác nói cậu vài câu mà cậu không thể nhịn được một chút à?”
Lưu Ngọc Lan nói xong thì đỏ mắt: “Bởi vì hai người các cậu mà Liễu Kiến Quốc đã không còn hi vọng thăng chức nữa rồi, có khả năng còn bị kiện cáo ngồi tù! Đúng là gây nghiệp mà!”
“Cái gì?” Liễu Nguyệt Hãn nghe vậy thì giật mình, cô vội vàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy bố?” Liễu Kiến Quốc thở dài rồi nói: “Con nhớ tám năm trước bố xin cho nhà họ Liễu vay phụ cấp ba mươi tỷ không?”
Liễu Nguyệt Hân gật đầu, tám năm trước một số khu đất trong thành Danh Nam này bị quy hoạch, Liễu Kiến Quốc giành được một số tiền vay phụ cấp trị giả ba mươi tỷ cho công ty nhà họ Liễu, lãi suất rất thấp, người đảm bảo chính là Liễu Kiến Quốc.
Thế nhưng nhiều năm trôi qua rồi mà người nhà họ Liễu chẳng hề nhắc tới số tiền kia, cũng không hề trả nợ.
Bây giờ ba thành sắp hợp thành một, có rất nhiều nợ cũ bị đào ra, nếu như không trả kịp thì Liễu Kiến Quốc khó tránh khỏi phải chịu truy cứu trách nhiệm.
Mà ông cụ Liễu cũng đã đồng ý sẽ xử lý chuyện này trong tiệc mừng thọ, thế nhưng bởi vì Tiêu Hào quậy phá nên vừa rồi Liễu Kiến Quốc gọi điện thoại tới, ông cụ nổi trận lôi đình, không thể nhắc tới chuyện này.