Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Chương 5
Bây giờ đã là chạng vạng tối, hai người lái xe tiến thắng tới khách sạn Hải Vân.
Trên xe, Tiêu Hào nói: “Cảm ơn em Nguyệt Hân. Sáu năm rồi mà em vẫn chờ anh.”
Liễu Nguyệt Hân liếc mắt nhìn Tiêu Hào đang ngôi trên ghế lái phụ một cái rồi nói, vành mắt cô có hơi đỏ lên: “Chẳng qua là không có người thích hợp với tôi. Anh nghĩ anh là ai? Ai mà muốn chờ anh chứ?”
Hai người là thanh mai trúc mã, sao Tiêu Hào có thể không hiểu Liễu Nguyệt Hân đang nghĩ gì được chứ. Nếu như cô không đợi anh thì đã gả cho người khác từ lâu roi.
Một người phụ nữ cũng chỉ có mấy năm đẹp nhất mà thôi. Nhưng những năm tháng đẹp nhất của Liễu Nguyệt Hân ấy lại sống trong cô đơn, trong chờ đợi.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Hào sẽ không quay về, chỉ có Liễu Nguyệt Hân tin rằng chắc chắn anh sẽ về mà thôi. Nhưng Liễu Nguyệt Hãn rất thất vọng.
Sáu năm chờ đợi, người đã về rồi, nhưng chẳng làm nên trò trống gì.
Tiêu Hào hứa hẹn: “Nguyệt Hân, đời này anh sẽ không phụ lòng em.
“Em không muốn nghe những câu hứa hư vô. Liễu Nguyệt Hân nhìn chăm chăm anh và nói: “Anh cũng thấy thái độ của bố mẹ em rồi đó.”
“Anh chỉ có ba tháng mà thôi, ba tháng sau mà anh vẫn chưa làm được trò trống gì…
“Thì em sẽ từ bỏ”
Sảnh tiệc của khách sạn Hải Vân.
Trong đại sảnh rộng rãi xa hoa đã được bày bàn tiệc chính tế, bạn bè người thân trò chuyện vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.
“Ông nội!” Liêu Nguyệt Hân đi thẳng tới ghế chủ tọa rồi chào ông cụ đang ngôi ở đó một tiếng.
Ông cụ mặc một bộ đồ kiểu cổ, đầu tóc bạc trắng nhưng tinh thần minh mẫn, đôi mắt sáng rực Đây chính là gia chủ nhà họ Liễu, Liễu Viễn Sơn.
“Nguyệt Hân à? Sao giờ cháu mới tới. Tới đây ngồi bên cạnh ông nội này.”
Ông cụ kéo cháu gái ngồi bên cạnh mình rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu Hào: “Đây là ? “Anh ta là… Tiêu Hào!” Liễu Vĩnh ngôi cùng bàn đột nhiên thốt lên một tiếng với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Họ hàng ngồi cùng bàn trở nên im lặng, ai ai cũng đang nhớ lại chuyện khi xưa.
Bọn họ đều là những người từng tham gia hôn lễ của Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hận, sau đó cũng biết chuyện nhà họ Tiêu gặp nạn, Tiêu Hào phạm tôi ngồi tù Tiêu Hào xuất hiện khiến cho sắc mặt của mọi người đều thay đổi, có kinh ngạc, có thở dài, cũng có cười trên nỗi đau của người khác! “Chào ông nội!” Tiêu Hào ân cần hỏi thăm.
Trong lòng ông cụ có chút không vui, ông ta quan sát Tiêu Hào một chút rồi hỏi: “Trở về khi nào thế?”
Tiêu Hào trả lời.
“Cháu vừa đi làm lính mấy năm, mới trở về hôm nay.
Tham gia quân ngũ? Tất cả mọi người đều có chút bất ngờ.
Ông cụ cũng hỏi lại với vẻ thắc mắc: “Có kiếm được chức vị nào không?”
“Không có. Tiêu Hào nói: “Cháu vừa trở về, còn chuyện công việc thì đang suy nghĩ.
Ông cụ cũng không hỏi tiếp mà nói một cách lạnh nhạt: “Ngồi xuống đi.”
Sau khi Tiêu Hào ngồi xuống thì đột nhiên Liễu Vĩnh nói một cách quái gở “Tiêu Hào phải gọi là em rể. Nghe nói cậu bị phản rất nhiều năm, sao lại đi làm lính được chứ?”
“Tội phạm không hề có tư cách làm lính!”
“Có phải cậu vừa ra tù không?”
Tất cả mọi người ở đây đều nghi ngờ những gì Tiêu Hào vừa nói, Liễu Vĩnh thì nói thắng, Sắc mặt của Tiêu Hào rất bình tĩnh: “Tin hay không thì tùy các người Liễu Vĩnh vô cùng không hài lòng với câu trả lời này của Tiêu Hào, anh ta quệt miệng rồi nói tiếp: “Em rể, con người tôi thẳng thần, cậu cũng đừng tức giận. Chúng ta là người một nhà, chỉ là muốn hiểu rõ tình huống của cậu mà thôi.”
“Bây giờ cậu không có công việc, tôi sẽ nghe ngóng sắp xếp cho cậu một công việc.
Một người họ hàng nói: “Cậu tốt thật đấy, định sắp xếp công việc gì cho Tiêu Hào thế?”
Liễu Vĩnh chớp chớp mắt: “Nhà tổ họ Tiêu bị Trương Hồng Vĩ trưng dụng xây trại nuôi heo, quản gia Giang Đinh của nhà họ tiêu đã xúc phân heo ở đó sáu năm trời rồi.”
“Hay là tôi cũng gọi điện thoại cho Trương Hồng Vĩ để cậu qua đó xúc chung với Giang Đinh nhé? Chủ tớ gặp lại, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Những người khác đều có chút không kìm chế được mà cười.
Trong lòng Tiêu Hào lại có chút đắng chát, đây chính là hiện thực.
Anh từng là con trai của hội trưởng thương hội Tiêu gia, những người này nhìn thấy anh đều vô cùng cung kính, cúi đầu chào hỏi, nịnh bợ khắp nơi.
Bây giờ, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Ông cụ trừng Liễu Vĩnh một cái rồi nói: “Đều là người một nhà, nói chuyện chú ý một chút.”
“Còn cậu nữa Ông cụ nhìn Tiêu Hào với vẻ lạnh lùng: “Gần đây ba thành hợp làm một trong nhà khá nhiều chuyện nên sẽ có một số người có mặt mũi tới, cậu không có việc gì đừng lộ mat.”
“Những gì cậu từng làm sẽ ảnh hưởng tới danh dự của nhà họ Liễu, nghe rõ chưa?”
Tiêu Hào không trả lời.
Ông cụ thấy thế thì hừ lạnh một chút rồi nói: “Đúng là chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa gì cả.”
Mặt Liễu Nguyệt Hân xám như tro, chẳng trách mẹ không muốn tới tham gia tiệc mừng thọ. Đúng là mất mặt Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng pháo Có một loạt xe sang cùng màu dừng trước cửa khách sạn, cầm đầu là một chiếc Rolls-Royce trị giả mười lăm tỷ.
Lãnh đạo khách sạn và đám người trong sảnh tiệc đều nhao nhao ra chào đón.
“Anh cả về rồi!”
“Thiếu vệ của binh đoàn Bắc Cảnh đã về rồi!”
“Nhanh ra đón Kiến Phong đi!”
Ông cụ được họ hàng đỡ dậy rồi cũng rời khỏi sảnh tiệc mà ra ngoài chào đón.
Mấy chục chiếc xe sang xuất hiện dẫn đến có rất nhiều người qua đường vây xem.
Cửa xe Rolls-Royce được kéo ra, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc một bộ đồ lính bước xuống.
Người này chính là Liễu Kiến Phong, cháu của nhà họ Liễu. Hiện tại anh ta là Thiếu Vệ của biên giới phía bắc, cầm đầu ba nghìn binh lính “Kiến Phong về rồi.” Ông cụ cười mà nói.
“Anh cả, anh càng ngày càng giỏi đấy. Liễu Vĩnh cũng không kìm chế được mà khen ngợi. khắp nơi đều là tiếng hoan hô, trong lúc nhất thời hai người trở thành đối tượng mà mọi người đều chú ý tới. Liễu Kiến Phong rất hưởng thụ cảm giác được khen ngợi ngưỡng mộ này, trên mặt anh ta có một nụ cười nhẹ nhàng, giơ tay chào hỏi mọi người như thủ trưởng vậy.
“Ông nội, sao lại có thể để ông tự mình ra đón cháu chứ” Liễu Kiến Phong vội vàng đi lên phía trước để đỡ lấy ông cụ.
“Ông nội đón Thiếu Vệ biên giới phía bắc là có phúc, cháu làm mát mặt mát mày nhà họ Liễu!” Ông cụ nở nụ cười, gương mặt hiện đầy nếp uốn “Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong rồi nói.”
Liễu Kiến Phong đỡ ông cụ rồi đi vào sảnh tiệc. Anh ta nhìn thấy Tiêu Hào đầu tiên, anh đang ngồi im bên cạnh ăn đồ ăn, cũng không đứng dậy nghênh đón Vừa rồi tất cả mọi người đều đi ra ngoài nghênh đón Liễu Kiến Phong, mà Tiêu Hào lại không hề nhúc nhích.
Vẻ mặt của mọi người cũng thay đổi, bọn họ nhìn chằm chăm vào Tiêu Hào.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng áp lực.
“Tiêu Hào!” Liễu Vĩnh là người đầu tiên cất tiếng: “Tất cả mọi người đều đi ra ngoài chào đón anh cả, vậy mà cậu lại không ra ngoài, đến cùng cậu có hiểu quy củ không hả?”
Bây giờ đã là chạng vạng tối, hai người lái xe tiến thắng tới khách sạn Hải Vân.
Trên xe, Tiêu Hào nói: “Cảm ơn em Nguyệt Hân. Sáu năm rồi mà em vẫn chờ anh.”
Liễu Nguyệt Hân liếc mắt nhìn Tiêu Hào đang ngôi trên ghế lái phụ một cái rồi nói, vành mắt cô có hơi đỏ lên: “Chẳng qua là không có người thích hợp với tôi. Anh nghĩ anh là ai? Ai mà muốn chờ anh chứ?”
Hai người là thanh mai trúc mã, sao Tiêu Hào có thể không hiểu Liễu Nguyệt Hân đang nghĩ gì được chứ. Nếu như cô không đợi anh thì đã gả cho người khác từ lâu roi.
Một người phụ nữ cũng chỉ có mấy năm đẹp nhất mà thôi. Nhưng những năm tháng đẹp nhất của Liễu Nguyệt Hân ấy lại sống trong cô đơn, trong chờ đợi.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Hào sẽ không quay về, chỉ có Liễu Nguyệt Hân tin rằng chắc chắn anh sẽ về mà thôi. Nhưng Liễu Nguyệt Hãn rất thất vọng.
Sáu năm chờ đợi, người đã về rồi, nhưng chẳng làm nên trò trống gì.
Tiêu Hào hứa hẹn: “Nguyệt Hân, đời này anh sẽ không phụ lòng em.
“Em không muốn nghe những câu hứa hư vô. Liễu Nguyệt Hân nhìn chăm chăm anh và nói: “Anh cũng thấy thái độ của bố mẹ em rồi đó.”
“Anh chỉ có ba tháng mà thôi, ba tháng sau mà anh vẫn chưa làm được trò trống gì…
“Thì em sẽ từ bỏ”
Sảnh tiệc của khách sạn Hải Vân.
Trong đại sảnh rộng rãi xa hoa đã được bày bàn tiệc chính tế, bạn bè người thân trò chuyện vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.
“Ông nội!” Liêu Nguyệt Hân đi thẳng tới ghế chủ tọa rồi chào ông cụ đang ngôi ở đó một tiếng.
Ông cụ mặc một bộ đồ kiểu cổ, đầu tóc bạc trắng nhưng tinh thần minh mẫn, đôi mắt sáng rực Đây chính là gia chủ nhà họ Liễu, Liễu Viễn Sơn.
“Nguyệt Hân à? Sao giờ cháu mới tới. Tới đây ngồi bên cạnh ông nội này.”
Ông cụ kéo cháu gái ngồi bên cạnh mình rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu Hào: “Đây là ? “Anh ta là… Tiêu Hào!” Liễu Vĩnh ngôi cùng bàn đột nhiên thốt lên một tiếng với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Họ hàng ngồi cùng bàn trở nên im lặng, ai ai cũng đang nhớ lại chuyện khi xưa.
Bọn họ đều là những người từng tham gia hôn lễ của Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hận, sau đó cũng biết chuyện nhà họ Tiêu gặp nạn, Tiêu Hào phạm tôi ngồi tù Tiêu Hào xuất hiện khiến cho sắc mặt của mọi người đều thay đổi, có kinh ngạc, có thở dài, cũng có cười trên nỗi đau của người khác! “Chào ông nội!” Tiêu Hào ân cần hỏi thăm.
Trong lòng ông cụ có chút không vui, ông ta quan sát Tiêu Hào một chút rồi hỏi: “Trở về khi nào thế?”
Tiêu Hào trả lời.
“Cháu vừa đi làm lính mấy năm, mới trở về hôm nay.
Tham gia quân ngũ? Tất cả mọi người đều có chút bất ngờ.
Ông cụ cũng hỏi lại với vẻ thắc mắc: “Có kiếm được chức vị nào không?”
“Không có. Tiêu Hào nói: “Cháu vừa trở về, còn chuyện công việc thì đang suy nghĩ.
Ông cụ cũng không hỏi tiếp mà nói một cách lạnh nhạt: “Ngồi xuống đi.”
Sau khi Tiêu Hào ngồi xuống thì đột nhiên Liễu Vĩnh nói một cách quái gở “Tiêu Hào phải gọi là em rể. Nghe nói cậu bị phản rất nhiều năm, sao lại đi làm lính được chứ?”
“Tội phạm không hề có tư cách làm lính!”
“Có phải cậu vừa ra tù không?”
Tất cả mọi người ở đây đều nghi ngờ những gì Tiêu Hào vừa nói, Liễu Vĩnh thì nói thắng, Sắc mặt của Tiêu Hào rất bình tĩnh: “Tin hay không thì tùy các người Liễu Vĩnh vô cùng không hài lòng với câu trả lời này của Tiêu Hào, anh ta quệt miệng rồi nói tiếp: “Em rể, con người tôi thẳng thần, cậu cũng đừng tức giận. Chúng ta là người một nhà, chỉ là muốn hiểu rõ tình huống của cậu mà thôi.”
“Bây giờ cậu không có công việc, tôi sẽ nghe ngóng sắp xếp cho cậu một công việc.
Một người họ hàng nói: “Cậu tốt thật đấy, định sắp xếp công việc gì cho Tiêu Hào thế?”
Liễu Vĩnh chớp chớp mắt: “Nhà tổ họ Tiêu bị Trương Hồng Vĩ trưng dụng xây trại nuôi heo, quản gia Giang Đinh của nhà họ tiêu đã xúc phân heo ở đó sáu năm trời rồi.”
“Hay là tôi cũng gọi điện thoại cho Trương Hồng Vĩ để cậu qua đó xúc chung với Giang Đinh nhé? Chủ tớ gặp lại, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Những người khác đều có chút không kìm chế được mà cười.
Trong lòng Tiêu Hào lại có chút đắng chát, đây chính là hiện thực.
Anh từng là con trai của hội trưởng thương hội Tiêu gia, những người này nhìn thấy anh đều vô cùng cung kính, cúi đầu chào hỏi, nịnh bợ khắp nơi.
Bây giờ, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Ông cụ trừng Liễu Vĩnh một cái rồi nói: “Đều là người một nhà, nói chuyện chú ý một chút.”
“Còn cậu nữa Ông cụ nhìn Tiêu Hào với vẻ lạnh lùng: “Gần đây ba thành hợp làm một trong nhà khá nhiều chuyện nên sẽ có một số người có mặt mũi tới, cậu không có việc gì đừng lộ mat.”
“Những gì cậu từng làm sẽ ảnh hưởng tới danh dự của nhà họ Liễu, nghe rõ chưa?”
Tiêu Hào không trả lời.
Ông cụ thấy thế thì hừ lạnh một chút rồi nói: “Đúng là chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa gì cả.”
Mặt Liễu Nguyệt Hân xám như tro, chẳng trách mẹ không muốn tới tham gia tiệc mừng thọ. Đúng là mất mặt Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng pháo Có một loạt xe sang cùng màu dừng trước cửa khách sạn, cầm đầu là một chiếc Rolls-Royce trị giả mười lăm tỷ.
Lãnh đạo khách sạn và đám người trong sảnh tiệc đều nhao nhao ra chào đón.
“Anh cả về rồi!”
“Thiếu vệ của binh đoàn Bắc Cảnh đã về rồi!”
“Nhanh ra đón Kiến Phong đi!”
Ông cụ được họ hàng đỡ dậy rồi cũng rời khỏi sảnh tiệc mà ra ngoài chào đón.
Mấy chục chiếc xe sang xuất hiện dẫn đến có rất nhiều người qua đường vây xem.
Cửa xe Rolls-Royce được kéo ra, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc một bộ đồ lính bước xuống.
Người này chính là Liễu Kiến Phong, cháu của nhà họ Liễu. Hiện tại anh ta là Thiếu Vệ của biên giới phía bắc, cầm đầu ba nghìn binh lính “Kiến Phong về rồi.” Ông cụ cười mà nói.
“Anh cả, anh càng ngày càng giỏi đấy. Liễu Vĩnh cũng không kìm chế được mà khen ngợi. khắp nơi đều là tiếng hoan hô, trong lúc nhất thời hai người trở thành đối tượng mà mọi người đều chú ý tới. Liễu Kiến Phong rất hưởng thụ cảm giác được khen ngợi ngưỡng mộ này, trên mặt anh ta có một nụ cười nhẹ nhàng, giơ tay chào hỏi mọi người như thủ trưởng vậy.
“Ông nội, sao lại có thể để ông tự mình ra đón cháu chứ” Liễu Kiến Phong vội vàng đi lên phía trước để đỡ lấy ông cụ.
“Ông nội đón Thiếu Vệ biên giới phía bắc là có phúc, cháu làm mát mặt mát mày nhà họ Liễu!” Ông cụ nở nụ cười, gương mặt hiện đầy nếp uốn “Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong rồi nói.”
Liễu Kiến Phong đỡ ông cụ rồi đi vào sảnh tiệc. Anh ta nhìn thấy Tiêu Hào đầu tiên, anh đang ngồi im bên cạnh ăn đồ ăn, cũng không đứng dậy nghênh đón Vừa rồi tất cả mọi người đều đi ra ngoài nghênh đón Liễu Kiến Phong, mà Tiêu Hào lại không hề nhúc nhích.
Vẻ mặt của mọi người cũng thay đổi, bọn họ nhìn chằm chăm vào Tiêu Hào.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng áp lực.
“Tiêu Hào!” Liễu Vĩnh là người đầu tiên cất tiếng: “Tất cả mọi người đều đi ra ngoài chào đón anh cả, vậy mà cậu lại không ra ngoài, đến cùng cậu có hiểu quy củ không hả?”