Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Chương 11
“Thắng điện vô dụng kia mày còn không biết xấu hổ mà trở về à! Cút ra ngoài cho tôi!”
Lưu Ngọc Lan trực tiếp chửi ầm lên, bà ta vừa chỉ vào mặt Tiêu Hào vừa mắng.
Tiêu Hào có chút ngẩn ngơ, không phải là mình vừa giải quyết một chuyện lớn à? Sao lại làm mích lòng hai ông bà rồi?
Liễu Nguyệt Hân cũng rất thắc mắc: “Mẹ sao thế ạ? “Chính con hỏi thắng súc sinh này đi, nó dám đùa giỡn chúng ta, bố con vì chuyện này mà tóc bạc trắng cả ra mà nó còn có tâm trạng đi đùa chúng ta!”
Liễu Nguyệt Hân nhìn thoáng qua Liễu Kiến Quốc đang ngôi đờ đẫn trên ghế sô pha rồi đi qua an ủi: “Bổ sao thế a?” Liễu Kiến Quốc nhặt điện thoại dưới đất lên rồi nói: “Con tự đi mà xem, không phải bố bài xích hay ghét bỏ Tiêu Hào, nhưng đúng là cậu ta là súc sinh chứ chẳng phải người. Liễu Nguyệt Hân nhìn thoáng qua màn hình điện thoại rồi kinh ngạc tới nỗi che miệng thốt lên.
“Lăng mộ ư? Sao lại thế được.
Tiêu Hào đứng bên cạnh không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh như thường. Rõ ràng là anh đã biết chuyện này từ trước rồi.
“Tiêu Hào, em cần một lời giải thích.” Liễu Nguyệt Hân mở miệng rồi nói: “Em biết anh không muốn ly hôn với em, em cũng biết anh bây giờ vẫn chưa có năng lực để giải quyết chuyện này. Em không để ý nhưng sao anh lại có thể đùa giỡn bố mẹ em như thế chứ?”
Tiêu Hào trả lời một cách rất nghiêm túc: “Liễu Nguyệt Hàn, em đừng kích động, đúng là địa chỉ đó là mộ nhưng thật sự nó có thể giải quyết chuyện vay tiền giúp bố mà.”
“Có con khi! Đi mộ địa tìm quỷ đòi ba mươi tỷ à? Tiêu Hào, trước kia tôi cũng không nhìn ra cậu lại là người như thế.” Liễu Kiến Quốc mở miệng mang.
Bây giờ thái độ của ông ta đối với Tiêu Hào cũng vô cùng kém, xem ra vô dụng đúng là vô dụng, đã mất đi thân phận cậu chủ nhà họ Tiêu thì cũng chẳng còn gì nữa.
Điều quan trọng là Liễu Kiến Quốc vừa mới tin Tiêu Hào nên lại làm mích lòng nhà họ Liễu thêm một lần nữa, bây giờ chuyện bảo bọn họ trả số tiền ba mươi tỷ kia càng thêm vô vọng. Không bằng bây giờ bán nhà bản cửa, nếu không cũng chỉ có thể vào tù ngồi.
Liễu Kiến Quốc nghĩ tới đây thì thở dài một hơi, như già đi cả mười tuổi.
“Con gái, mẹ ít khi nào ép con quyết định chuyện gì đó nhưng lần này mẹ đã không nhịn được nữa rồi. Con phải ly hôn với Tiêu Hào ngay lập tức!” Lưu Ngọc Lan nói.
Liễu Nguyệt Hân quay đầu nhìn Tiêu Hào mà vành mắt có chút phiếm hồng. Cô luôn tin tưởng người đàn ông này nhưng tại sao anh lại làm ra chuyện hoang đường đến thế chứ, còn lấy chuyện này ra trêu đùa bố mẹ cô “Tiêu Hào, em còn có thể tin tưởng anh không?” Tiêu Hào gật đầu rồi nói rất nghiêm túc: “Đương nhiên là có the.”
“Anh đã nói rồi, mọi thứ phải nghe lời người trong điện thoại, cho dù địa chỉ này là đất mộ thì chắc chắn cũng có thể giải quyết được vấn đề Liễu Nguyệt Hãn hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Thật à? Anh biết em ghét nhất cái gì không? Em ghét kẻ nói dối nhất, nếu như anh dám lừa em thì em sẽ hoàn toàn thất vọng về anh “Anh không lừa em đâu, mỗi một câu anh nói đều là thật.” Tiêu Hào nhắc lại với vẻ khẳng định.
Lưu Ngọc Lan không chịu nổi nữa mà thúc giục: “Con gái, con lảm nhảm với thứ đàn ông không có năng lực lại còn láo toét này làm gì, tranh thủ thời gian ly hôn đi!”
Liễu Nguyệt Hân gật đầu rồi nói: “Ngày mai chúng ta cứ tới địa chỉ này một chuyến đi, cho dù là đất mộ cũng đi xem. Nếu như không giải quyết được vấn đề thì con sẽ nghe theo lời bố mẹ mà ly hôn”
“Đi cái gì mà đi chứ? Con không sợ người khác cười thổi mũi à? Chạy tới mộ địa làm gì? Làm trò cho kẻ lừa gạt này ư?” Lưu Ngọc Lan tức tới nỗi run người, bà ta không hiểu tại sao con gái của mình lại cứng đầu đến thế.
Liễu Kiến Quốc siết chặt năm đấm rồi nói: “Được, ngày mai bổ sẽ đi xem xem. Bố cũng muốn xem cái thứ vô dụng này còn có thể làm được chuyện gì!” Lưu Ngọc Lan nghe thể thì dậm chân: “Các người đều điên cả rồi, làm cái gì thế chứ hả? Đi tới nghĩa địa thì chắc chắn sẽ bị xúi quẩy Tiêu Hào đứng một bên một cách bình tĩnh, mọi thứ đều được anh sắp xếp xong rồi, nhưng thứ anh cần là sự tin tưởng nên anh lực chọn im lặng.
Buổi chiều, Tiêu Hào nhận được điện thoại của Giang Đinh.
“Cậu chủ, có chuyện lớn xảy ra rồi! Cậu tới đây đi.” Tiêu Hào rời khỏi khu cư xá rồi đón một chiếc taxi đi về phía nghĩa trang nhà họ Tiêu.
Lúc đi ngang qua nhà tổ thì Tiêu Hào phát hiện trại nuôi heo vẫn còn ở đó, nhà họ Trương không có bất cứ một hành động gì. Điều này khiến cho anh hừ lạnh một tiếng, anh sẽ khiến cho nhà họ Trương phải hối hận vì những chuyện mình đã làm.
Xe taxi tiếp tục đi về phía trước, sau đó đi tới một nghĩa địa ở vùng ngoại ô.
Xung quanh nghĩa địa được trồng rất nhiều cỏ, xây dựng rào chân, có từng dãy tùng đung đưa trong gió.
Người nhà họ Tiêu từ thế hệ này qua thế hệ khác an táng ở đây. đều được Tiêu Hào đi vào nghĩa địa, có một tiếng khóc nghẹn ngào của người đàn ông truyền tới.
“Chủ Giang.” Tiêu Hảo đi tới rồi nói.
“Cậu tới rồi.”
Giang Đình đang tế bái bố mẹ của Tiêu Hào, ông ấy nhìn thấy anh đi tới thì kéo anh tới trước một “Ông chủ bà chủ, con của hai người tới thăm hai người đây” Giang Định vừa nói vừa vung tiền giấy.
Tiêu Hào quỳ trước mộ, dâng hương, đất nền, hóa vàng mã rồi dập đầu.
“Bố mẹ”
“Con trai bất hiếu, nhiều năm như vậy rồi mà bây giờ mới trở về thăm bố mẹ”
“Liệt tổ liệt tông nhà họ Tiêu, Tiêu Hào trở về rồi!”
Sáu năm trời ròng rã, Tiêu Hào đổ máu chứ không đổ lệ. Nhưng bây giờ trong mắt anh lại xuất hiện nước mắt, từng giọt từng giọt lăn dài trên má.
Bố mẹ, con đã điều tra ra chút manh mối của chuyện năm xưa rồi.
Hai người yên tâm, con sẽ báo thù cho nhà họ Tiêu.
Bây giờ, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản được bước chân của con trai bố mẹ nữa rồi.
Tế bải hoàn tất, Giang Đinh vừa khóc vừa nói: “Cậu chủ, đều do tôi hết, tại tôi vô dụng nên không giữ được nhà tổ của họ Tiêu, cũng không giữ được mộ tổ nhà họ Tiêu.”
Giang Đinh nhận được tin tức rằng người nhà họ Trương muốn hủy nhà tổ của họ Tiêu, đào mộ đào xương, kiểm tra thân phận của Tiêu Hào! “Cậu chắc chắn là người của nhà họ Tiêu, đảm người nhà họ Trương quá ghê tởm, lại còn nghi ngờ thân phận của cậu. Sao trên thế giới này lại có con người ti tiện như thế chứ?” Tiểu Hào nghe thế thì nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Xem ra tin tức của bọn họ cũng linh thông phết, nhưng đáng tiếc trí thông minh dùng nhầm chỗ rồi.”
“Ngày mai người nhà họ Trương sẽ tới đào mộ, nên xử lý chuyện này như thế nào đây? Hay là chúng ta dời mộ phần đi, liệt tổ liệt tông của nhà họ Tiêu không thể bị sỉ nhục được, bọn họ đều là người tốt”
Giang Đinh vô cùng kích động, ông ấy đang rất đau buồn bởi vì mình không có cách nào khi đối mặt với thế lực lớn như nhà họ Tiêu. Tiêu Hào năm lấy vai của gd rồi an ủi mà nói: “Chủ Giang yên tâm đi, chẳng ai đụng mộ tổ của nhà họ Tiêu được đầu Giang Đình thở dài một hơi: “Cậu chủ, cậu đừng làm căng với Trương Hồng Vĩ. Chúng ta không thể trêu vào người nhà họ Trường được, nhà họ Tiêu gặp nạn, cậu không được xảy ra chuyện gì nữa!”
Trong mắt Giang Định, nghĩa địa nhà họ Tiêu rất quan trọng nhưng cậu chủ nhỏ trước mặt này càng quan trọng hơn. Ông ấy không thể trơ mắt nhìn đứa trẻ cuối cùng của nhà họ Tiêu đi mạo hiểm như thế được.
“Cậu chủ đừng nên kích động, bây giờ chúng ta không quyền không thể. Nếu như đối đầu với mấy người kia thì cũng chẳng có kết quả tốt. Chúng ta vẫn nên tranh thủ dời mộ rồi rời khỏi đây thì hơn.”
“Cậu chủ nghe tôi khuyên một lần đi, được không?”
Vẻ mặt Tiêu Hào rất kiên quyết: “Chú Giang, chủ nhìn cháu lớn lên, yêu thương cháu như con ruột. Chủ cũng hiểu là cháu sẽ không làm chuyện mà mình không chắc chắn.”
“Ngày mai cháu sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện. Chú Giang cứ yên tâm đi. Giang Đinh thở dài một hơi, thật ra ông ấy hiểu được. Một khi Tiêu Hào đã quyết định thì có nói nhiều thêm cũng chẳng có ích gì.
Giang Đinh thấy được cái bóng của hội trưởng trong ảnh mắt của Tiêu Hào, đó là một tín nhiệm vô cùng mãnh liệt. Sau khi bái tế xong thì Tiêu Hào rời khỏi nghĩa địa, có một chiếc Ferrari đứng ven đường chờ anh. Sau khi Tiêu Hào lên xe, Băng Sương nói: “Tôi đã điều tra chuyện này rõ ràng rồi, người ra tay là họ Trương, trên thực tế người đứng phía sau màn ủng hộ là Liễu Kiến Phong. Kế hoạch của bọn họ là ngày mai đào mộ lên sau đó mua chuộc người xét nghiệm. Chứng minh ngài không phải là người của nhà họ Tiêu, như thế thì ngài cũng sẽ không có tư cách được đề danh nữa.”
Sắc mặt của Tiêu Hào rất âm u.
“Đào mộ của nhà họ Tiêu cơ à, cũng chỉ nhà họ Trương mới làm được việc thất đức này mà thôi. Đúng là không có để Tiêu Hào vào mắt mà!”
“Có cần tôi đi xử lý chuyện này không? Tôi sẽ khiến cho tất cả bọn họ chết trong đêm nay.”
Tiêu Hào lắc đầu, gương mặt anh lộ ra vẻ âm trầm dưới ảnh đèn mờ.
“Không cần làm tốt chuyện tôi giao cho cô là được, về phần nhà họ Trương và họ Liễu, tôi sẽ tự mình chơi đùa với bọn họ!”
“Thắng điện vô dụng kia mày còn không biết xấu hổ mà trở về à! Cút ra ngoài cho tôi!”
Lưu Ngọc Lan trực tiếp chửi ầm lên, bà ta vừa chỉ vào mặt Tiêu Hào vừa mắng.
Tiêu Hào có chút ngẩn ngơ, không phải là mình vừa giải quyết một chuyện lớn à? Sao lại làm mích lòng hai ông bà rồi?
Liễu Nguyệt Hân cũng rất thắc mắc: “Mẹ sao thế ạ? “Chính con hỏi thắng súc sinh này đi, nó dám đùa giỡn chúng ta, bố con vì chuyện này mà tóc bạc trắng cả ra mà nó còn có tâm trạng đi đùa chúng ta!”
Liễu Nguyệt Hân nhìn thoáng qua Liễu Kiến Quốc đang ngôi đờ đẫn trên ghế sô pha rồi đi qua an ủi: “Bổ sao thế a?” Liễu Kiến Quốc nhặt điện thoại dưới đất lên rồi nói: “Con tự đi mà xem, không phải bố bài xích hay ghét bỏ Tiêu Hào, nhưng đúng là cậu ta là súc sinh chứ chẳng phải người. Liễu Nguyệt Hân nhìn thoáng qua màn hình điện thoại rồi kinh ngạc tới nỗi che miệng thốt lên.
“Lăng mộ ư? Sao lại thế được.
Tiêu Hào đứng bên cạnh không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh như thường. Rõ ràng là anh đã biết chuyện này từ trước rồi.
“Tiêu Hào, em cần một lời giải thích.” Liễu Nguyệt Hân mở miệng rồi nói: “Em biết anh không muốn ly hôn với em, em cũng biết anh bây giờ vẫn chưa có năng lực để giải quyết chuyện này. Em không để ý nhưng sao anh lại có thể đùa giỡn bố mẹ em như thế chứ?”
Tiêu Hào trả lời một cách rất nghiêm túc: “Liễu Nguyệt Hàn, em đừng kích động, đúng là địa chỉ đó là mộ nhưng thật sự nó có thể giải quyết chuyện vay tiền giúp bố mà.”
“Có con khi! Đi mộ địa tìm quỷ đòi ba mươi tỷ à? Tiêu Hào, trước kia tôi cũng không nhìn ra cậu lại là người như thế.” Liễu Kiến Quốc mở miệng mang.
Bây giờ thái độ của ông ta đối với Tiêu Hào cũng vô cùng kém, xem ra vô dụng đúng là vô dụng, đã mất đi thân phận cậu chủ nhà họ Tiêu thì cũng chẳng còn gì nữa.
Điều quan trọng là Liễu Kiến Quốc vừa mới tin Tiêu Hào nên lại làm mích lòng nhà họ Liễu thêm một lần nữa, bây giờ chuyện bảo bọn họ trả số tiền ba mươi tỷ kia càng thêm vô vọng. Không bằng bây giờ bán nhà bản cửa, nếu không cũng chỉ có thể vào tù ngồi.
Liễu Kiến Quốc nghĩ tới đây thì thở dài một hơi, như già đi cả mười tuổi.
“Con gái, mẹ ít khi nào ép con quyết định chuyện gì đó nhưng lần này mẹ đã không nhịn được nữa rồi. Con phải ly hôn với Tiêu Hào ngay lập tức!” Lưu Ngọc Lan nói.
Liễu Nguyệt Hân quay đầu nhìn Tiêu Hào mà vành mắt có chút phiếm hồng. Cô luôn tin tưởng người đàn ông này nhưng tại sao anh lại làm ra chuyện hoang đường đến thế chứ, còn lấy chuyện này ra trêu đùa bố mẹ cô “Tiêu Hào, em còn có thể tin tưởng anh không?” Tiêu Hào gật đầu rồi nói rất nghiêm túc: “Đương nhiên là có the.”
“Anh đã nói rồi, mọi thứ phải nghe lời người trong điện thoại, cho dù địa chỉ này là đất mộ thì chắc chắn cũng có thể giải quyết được vấn đề Liễu Nguyệt Hãn hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Thật à? Anh biết em ghét nhất cái gì không? Em ghét kẻ nói dối nhất, nếu như anh dám lừa em thì em sẽ hoàn toàn thất vọng về anh “Anh không lừa em đâu, mỗi một câu anh nói đều là thật.” Tiêu Hào nhắc lại với vẻ khẳng định.
Lưu Ngọc Lan không chịu nổi nữa mà thúc giục: “Con gái, con lảm nhảm với thứ đàn ông không có năng lực lại còn láo toét này làm gì, tranh thủ thời gian ly hôn đi!”
Liễu Nguyệt Hân gật đầu rồi nói: “Ngày mai chúng ta cứ tới địa chỉ này một chuyến đi, cho dù là đất mộ cũng đi xem. Nếu như không giải quyết được vấn đề thì con sẽ nghe theo lời bố mẹ mà ly hôn”
“Đi cái gì mà đi chứ? Con không sợ người khác cười thổi mũi à? Chạy tới mộ địa làm gì? Làm trò cho kẻ lừa gạt này ư?” Lưu Ngọc Lan tức tới nỗi run người, bà ta không hiểu tại sao con gái của mình lại cứng đầu đến thế.
Liễu Kiến Quốc siết chặt năm đấm rồi nói: “Được, ngày mai bổ sẽ đi xem xem. Bố cũng muốn xem cái thứ vô dụng này còn có thể làm được chuyện gì!” Lưu Ngọc Lan nghe thể thì dậm chân: “Các người đều điên cả rồi, làm cái gì thế chứ hả? Đi tới nghĩa địa thì chắc chắn sẽ bị xúi quẩy Tiêu Hào đứng một bên một cách bình tĩnh, mọi thứ đều được anh sắp xếp xong rồi, nhưng thứ anh cần là sự tin tưởng nên anh lực chọn im lặng.
Buổi chiều, Tiêu Hào nhận được điện thoại của Giang Đinh.
“Cậu chủ, có chuyện lớn xảy ra rồi! Cậu tới đây đi.” Tiêu Hào rời khỏi khu cư xá rồi đón một chiếc taxi đi về phía nghĩa trang nhà họ Tiêu.
Lúc đi ngang qua nhà tổ thì Tiêu Hào phát hiện trại nuôi heo vẫn còn ở đó, nhà họ Trương không có bất cứ một hành động gì. Điều này khiến cho anh hừ lạnh một tiếng, anh sẽ khiến cho nhà họ Trương phải hối hận vì những chuyện mình đã làm.
Xe taxi tiếp tục đi về phía trước, sau đó đi tới một nghĩa địa ở vùng ngoại ô.
Xung quanh nghĩa địa được trồng rất nhiều cỏ, xây dựng rào chân, có từng dãy tùng đung đưa trong gió.
Người nhà họ Tiêu từ thế hệ này qua thế hệ khác an táng ở đây. đều được Tiêu Hào đi vào nghĩa địa, có một tiếng khóc nghẹn ngào của người đàn ông truyền tới.
“Chủ Giang.” Tiêu Hảo đi tới rồi nói.
“Cậu tới rồi.”
Giang Đình đang tế bái bố mẹ của Tiêu Hào, ông ấy nhìn thấy anh đi tới thì kéo anh tới trước một “Ông chủ bà chủ, con của hai người tới thăm hai người đây” Giang Định vừa nói vừa vung tiền giấy.
Tiêu Hào quỳ trước mộ, dâng hương, đất nền, hóa vàng mã rồi dập đầu.
“Bố mẹ”
“Con trai bất hiếu, nhiều năm như vậy rồi mà bây giờ mới trở về thăm bố mẹ”
“Liệt tổ liệt tông nhà họ Tiêu, Tiêu Hào trở về rồi!”
Sáu năm trời ròng rã, Tiêu Hào đổ máu chứ không đổ lệ. Nhưng bây giờ trong mắt anh lại xuất hiện nước mắt, từng giọt từng giọt lăn dài trên má.
Bố mẹ, con đã điều tra ra chút manh mối của chuyện năm xưa rồi.
Hai người yên tâm, con sẽ báo thù cho nhà họ Tiêu.
Bây giờ, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản được bước chân của con trai bố mẹ nữa rồi.
Tế bải hoàn tất, Giang Đinh vừa khóc vừa nói: “Cậu chủ, đều do tôi hết, tại tôi vô dụng nên không giữ được nhà tổ của họ Tiêu, cũng không giữ được mộ tổ nhà họ Tiêu.”
Giang Đinh nhận được tin tức rằng người nhà họ Trương muốn hủy nhà tổ của họ Tiêu, đào mộ đào xương, kiểm tra thân phận của Tiêu Hào! “Cậu chắc chắn là người của nhà họ Tiêu, đảm người nhà họ Trương quá ghê tởm, lại còn nghi ngờ thân phận của cậu. Sao trên thế giới này lại có con người ti tiện như thế chứ?” Tiểu Hào nghe thế thì nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Xem ra tin tức của bọn họ cũng linh thông phết, nhưng đáng tiếc trí thông minh dùng nhầm chỗ rồi.”
“Ngày mai người nhà họ Trương sẽ tới đào mộ, nên xử lý chuyện này như thế nào đây? Hay là chúng ta dời mộ phần đi, liệt tổ liệt tông của nhà họ Tiêu không thể bị sỉ nhục được, bọn họ đều là người tốt”
Giang Đinh vô cùng kích động, ông ấy đang rất đau buồn bởi vì mình không có cách nào khi đối mặt với thế lực lớn như nhà họ Tiêu. Tiêu Hào năm lấy vai của gd rồi an ủi mà nói: “Chủ Giang yên tâm đi, chẳng ai đụng mộ tổ của nhà họ Tiêu được đầu Giang Đình thở dài một hơi: “Cậu chủ, cậu đừng làm căng với Trương Hồng Vĩ. Chúng ta không thể trêu vào người nhà họ Trường được, nhà họ Tiêu gặp nạn, cậu không được xảy ra chuyện gì nữa!”
Trong mắt Giang Định, nghĩa địa nhà họ Tiêu rất quan trọng nhưng cậu chủ nhỏ trước mặt này càng quan trọng hơn. Ông ấy không thể trơ mắt nhìn đứa trẻ cuối cùng của nhà họ Tiêu đi mạo hiểm như thế được.
“Cậu chủ đừng nên kích động, bây giờ chúng ta không quyền không thể. Nếu như đối đầu với mấy người kia thì cũng chẳng có kết quả tốt. Chúng ta vẫn nên tranh thủ dời mộ rồi rời khỏi đây thì hơn.”
“Cậu chủ nghe tôi khuyên một lần đi, được không?”
Vẻ mặt Tiêu Hào rất kiên quyết: “Chú Giang, chủ nhìn cháu lớn lên, yêu thương cháu như con ruột. Chủ cũng hiểu là cháu sẽ không làm chuyện mà mình không chắc chắn.”
“Ngày mai cháu sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện. Chú Giang cứ yên tâm đi. Giang Đinh thở dài một hơi, thật ra ông ấy hiểu được. Một khi Tiêu Hào đã quyết định thì có nói nhiều thêm cũng chẳng có ích gì.
Giang Đinh thấy được cái bóng của hội trưởng trong ảnh mắt của Tiêu Hào, đó là một tín nhiệm vô cùng mãnh liệt. Sau khi bái tế xong thì Tiêu Hào rời khỏi nghĩa địa, có một chiếc Ferrari đứng ven đường chờ anh. Sau khi Tiêu Hào lên xe, Băng Sương nói: “Tôi đã điều tra chuyện này rõ ràng rồi, người ra tay là họ Trương, trên thực tế người đứng phía sau màn ủng hộ là Liễu Kiến Phong. Kế hoạch của bọn họ là ngày mai đào mộ lên sau đó mua chuộc người xét nghiệm. Chứng minh ngài không phải là người của nhà họ Tiêu, như thế thì ngài cũng sẽ không có tư cách được đề danh nữa.”
Sắc mặt của Tiêu Hào rất âm u.
“Đào mộ của nhà họ Tiêu cơ à, cũng chỉ nhà họ Trương mới làm được việc thất đức này mà thôi. Đúng là không có để Tiêu Hào vào mắt mà!”
“Có cần tôi đi xử lý chuyện này không? Tôi sẽ khiến cho tất cả bọn họ chết trong đêm nay.”
Tiêu Hào lắc đầu, gương mặt anh lộ ra vẻ âm trầm dưới ảnh đèn mờ.
“Không cần làm tốt chuyện tôi giao cho cô là được, về phần nhà họ Trương và họ Liễu, tôi sẽ tự mình chơi đùa với bọn họ!”