Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1128: Lui về phía sau
Chương 1128: Lui về phía sau
Đế vương Thần Mộc giận dữ, mái tóc dài không gió mà bay lên, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu. "Võ Thần, cậu có biết làm như vậy là đang gây hấn với uy nghiêm của Đế vương Khu, là khai chiến với toàn bộ Đế Vương Khu hay không, cậu đã cân nhắc đến hậu quả chưa?" Võ Thần cười một tiếng: "Khai chiến thì khai chiến, ông cho rằng tôi sợ Đế Vương Khu của các ông sao?" "Người chính nghĩa như Tiêu Hào, vì dân vì nước mà trả giá nhiều như vậy, vì Đế Vương Khu của các ông mà bỏ ra biết bao nhiêu thứ. Vậy mà các ông lại nói Tiêu Hào là kẻ phản quốc, đúng là nực cười!" "Cái đảm khốn khiếp này nên chết từ sớm rồi mới phải!" "Đế Vương Khu của các ông muốn khai chiến, thủ đô Võ Thần của chúng tôi cũng sẽ nghênh chiến, hơn nữa sẽ không có bất kỳ giải hòa nào cả, chúng tôi sẽ chiến đấu đến cùng, không chết không thôi." "Đúng vậy, Ma Độ chúng tôi cũng sẽ chiến đấu đến cùng với Đế Vương Khu của các ông" Lúc này, giọng nói của Ninh Khinh Vân truyền tới từ đằng xa.
Ninh Khinh Vân "vèo" một tiếng đi tới trước mặt mọi người, đứng bên cạnh Tiêu Hào.
Sau khi Tiêu Hào thấy Ninh Khinh Vân, trên mặt anh là nụ cười nhẹ nhõm.
Sau khi ai người nhìn nhau một cái, Ninh Khinh Vân nhìn Đế vương Thần Mộc bằng đôi mắt ngập tràn lửa giận. "Mọi người đều biết tôi là sư phụ của Tiêu Hào, cho nên bất kỳ người nào muốn ức hiếp học trò tôi thì chính là kẻ thù của Ma Đô!" "Đế vương Thần Mộc, không phải ông muốn khai chiến sao?" "Bất cứ lúc nào tôi cũng chờ ông khai chiến" "Đến lúc đó tôi sẽ dẫn đại quân Ma tộc giết tới Đế
Vương Khu!" "Giống như tôi sẽ dẫn đầu đại quân Ma Đô giết Bắc
Cảnh như năm đó vậy!" Sắc mặt Đế vương Thần Mộc và tam đại Đế vương cũng xanh mét lại, ngàn vạn lần bọn họ không nghĩ tới lần này Ma Đế tới, nhưng ngay cả Võ Thần cũng tới
Vốn dĩ cho dù hai người này tới, họ cũng không sợ, bởi vì quân Cẩm vệ là át chủ bài của bọn họ, lực lượng quân Cấm vệ có thể khống chế toàn bộ bọn họ.
Nhưng bây giờ trong tay Võ Thần có một món vũ khí quá mạnh mẽ!
Chỉ cần tung một chiêu là có thể giết chết mười mấy người lính quân Cấm Vệ, cho dù tất cả quân Cẩm vệ xông lên, kết quả cuối cùng vẫn đều là cái chết.
Bây giờ Võ Thần và Ninh Khinh Vân khiêu chiến Đế vương Khu, bất kể lúc nào cũng có thể phát động chiến tranh.
Thời khắc này Đế vương Thần Mộc và ba Đế vương đều bị trấn áp.
Ngay sau đó, ánh mắt Đế vương Thần Mộc rơi lên thanh trường đao màu vàng trong tay Võ Thần.
Trong lòng Đế vương Thần Mộc đã có quyết định, cây trường đạo này là vũ khí khắc chế quân Cẩm vệ.
Chỉ cần đánh bại Võ Thần sau đó phá hủy cây trường đao, vậy thì đám người Tiêu Hào sẽ không còn bất kỳ sức phản kháng nào.
Đế vương Thần Mộc hừ lạnh nói: "Lần này chúng tôi tới bắt kẻ phản quốc, nếu Ma Đô và thủ đô Võ Thần cũng nhúng tay, vậy được thôi, chúng ta lấy thực lực nói chuyện” "Hôm nay chúng ta so tài, nếu như các cậu thắng thì có thể mang Tiêu Hào và người của cậu ta đi, nếu như các cậu thua thì phải giao Tiêu Hào ra."
Tiêu Hào cười lạnh hai tiếng: "Ha ha, Đế vương Thần
Mộc, bây giờ ông còn có quyền phát ngôn sao?" "Các ông sát hại tôi không nói, còn muốn giết chết vợ tôi, ngay cả bạn bè của tôi cũng không bỏ qua, ông cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho các người sao?" "Cậu muốn cạnh tranh công bằng sao? Điều này cũng nực cười quá rồi đấy!" "Ông vừa mới phái hơn một nghìn quân Cấm vệ tới giết tôi, ông có nghĩ tới việc đánh trận công bằng hay không?" "Đế vương Thần Mộc, sao ông lại không biết xấu hổ như vậy?"
Đế vương Thần Mộc nghe được lời của Tiêu Hào, khuôn mặt đỏ bừng lên vì thẹn.
Ông ta cắn răng nói: "Tiêu Hào cậu là kẻ phản quốc, bây giờ tôi đang cho cậu cơ hội!" "Nếu như cậu không quý trọng cơ hội này, tôi sẽ còn sợ cậu hay sao"
Sát khí quanh thân Tiêu Hào rục rịch trỗi dậy: "Các ông muốn giết tôi, đương nhiên tôi sẽ giết chết các ông!" "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ vạch rõ giới hạn giữa Kỳ Hạ và Đế vương Khu, cuộc chiến hôm nay không chết không ngừng!" "Các cậu cho rằng có thể còn sống rời khỏi nơi này sao?"
Trong lòng Tiêu Hào thấy ngột ngạt vô cùng!
Trước đây khi Tiêu Hào ở Đế Vương Khu, anh vô cùng tôn kính các đại Đế vương, bởi vì Tiêu Hào biết anh chỉ là tên tiểu bối mà thôi, còn những Đế vương này đã nổi danh nhiều năm rồi.
Mà Đế vương Thần Mộc là Viêm Đế đời trước, Tiêu Hào lại càng tôn kính với Đế vương Thần Mộc hơn nữa. Nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh cảm thấy Để vương Thần Mộc và tam đại Đế vương quá vô liêm sỉ.
Những gì họ đã làm vốn dĩ không thể tha thứ được.
Cho tới nay bọn họ luôn muốn giết Tiêu Hào, muốn giết bạn bè và người thân của Tiêu Hào, không cho anh bất kỳ cơ hội nào.
Tiêu Hào đã phải chịu đựng điều đó hết lần này đến lần khác.
Hôm nay anh không thể nhịn được nữa, tuyệt đối phải giết chết hết tất cả thôi.
Trong tay Tiêu Hào bùng lên ngọn lửa màu trắng.
Trong tay Ninh Khinh Vân cũng xuất hiện ngọn lửa màu đen.
Võ Thần cầm trường đao màu vàng trong tay, ba người nhanh chóng đánh về phía Đế vương Thần Mộc bên kia. Đế vương Thần Mộc quát to một tiếng: "Ba vị Đế vương, hôm nay chúng ta liên thủ đối phó Võ Thần, quân Cấm Vệ liều mạng cũng phải kéo theo hai người Tiêu Hào và Ma Đế chết cùng!"
Trong nháy mắt, khi Tiêu Hào và ba người khác xông tới đó, ba người Đế vương Thần Mộc và đại để Đông Hoàng, đế vương Tây Độc đánh về phía Võ Thần, mà Trần Bắc Huyền lấy lý do bị thương lập tức rút.
Võ Thần bị ba người Đế vương Thần Mộc, đại đế Đông Hoàng và đế vương Tây Độc vây quanh. Hơn một nghìn người của quân Cẩm Vệ trực tiếp xông lên trước mặt hai người Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân.
Một chiêu này của Đế vương Thần Mộc dùng vô cùng khôn khéo. Ông ta biết chỉ có vũ khí trong tay Võ Thần mới có thể đối phó được quân Cấm Vệ, cho nên ông ta đích thân ta tay ngăn cản Võ Thần, để quân Cấm Vệ đi đối phó với Tiêu
Hào và Ninh Khinh Vân.
Mặc dù vũ khí Võ Thần vô cùng mạnh mẽ, nhưng nó cũng có giới hạn, cũng chỉ là khắc tinh của quân Cẩm Vệ thôi.
Đối phó với Đế vương Thần Mộc, đại đế Đông Hoàng và để vương Tây Độc cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.
Dưới sự bao vây của ba vị Đế vương, Võ Thần bị đánh đến mức phải bỏ chạy liên tục. Mà Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân bên này lại bị hơn một nghìn người quân Cẩm Vệ bao vây.
Ma Tôn mở miệng nói: "Tiêu Hào, mau đưa Thái Hư Thánh Hỏa của anh và Thái Hư Ma Hỏa của Ninh Khinh Vân dung hợp vào với nhau đi, chỉ vài phút là có thể giết chết toàn bộ đám quân Cấm Vệ này" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo* dõi truyện tại tamlinh247.net
Trước kia ngọn lửa màu trắng của Tiêu Hào và ngọn lửa màu đen của Ninh Khinh Vân đều có thể hòa tan áo giáp và giáo mác.
Chỉ có điều tốc độ tan chảy lại không nhanh bằng tốc độ khôi phục của chúng.
Bây giờ Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân liên thủ, hai ngọn lửa đen trắng hòa vào nhau bắt đầu điên cuồng lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Trước mặt xông tới mấy chục tên quân Cẩm vệ, áo giáp trên người bọn họ bị tan chảy ra trong nháy mắt.
Ngọn lửa dữ dội đốt hết áo giáp thành bột mịn, đồng thời áo giáp bên trong thân thể cũng bị đốt thành tro.
Tiêu Hào quát to: "Quân Cẩm Vệ, các người nghe đây cho tôi!" "Chức trách của quân Cấm Vệ là canh giữ Kỳ Hạ!" "Vào thời khắc sinh tử của Kỳ Hạ, quân Cẩm vệ mới ra tay bảo vệ quốc gia, chiến đấu sống còn với kẻ địch!" "Các người hoàn toàn không cần phải chịu chết ở chỗ này, còn không lui hết xuống cho tôi!"
Một chiêu này của Tiêu Hào và Ninh Khinh Vận đã giết chết mấy chục quân Cẩm vệ.
Những quân Cẩm vệ này vẫn đua nhau lao tới.
Tiêu Hào quát lên để ngăn quân Cẩm vệ lại, khuyên bọn họ không nên tới chịu chết.
Các quân Cẩm vệ đương nhiên biết Tiêu Hào, cũng từng được Tiêu Hào dạy một lần.
Viêm Đế đại nhân đã từng giới thiệu trước mặt những người này, Tiêu Hào là để vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Kỳ Hạ.
Các quân Cẩm vệ còn biết rằng trong trận chiến ở Ma Đô năm đó, Tiêu Hào dẫn đại quân sát cánh cùng Ma Đô quyết chiến, anh dũng vô song.
Hơn nữa bọn họ đã thấy Tiêu Hào không muốn giết bọn họ, từ trước tới nay đều là các đại Đế vương muốn diệt trừ Tiêu Hào. Lúc này thủ lĩnh quân Cẩm vệ vung giáo mác màu máu trong tay lên, tất cả quân Cấm Vệ ngưng chiến đấu, lập tức lui về phía sau.
Mà Đế vương Thần Mộc cũng phát hiện tình hình ở đây.
Bọn họ cho rằng chỉ có vũ khí trong tay Võ Thần mới có thể giết chết quân Cẩm Vệ, không ngờ tới hai người Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân liên thủ lại cũng có thể giết được quân Cẩm Vệ.
Mà lúc này quân Cấm Vệ đã rút lui, Đế vương Thần Mộc lập tức hét lớn, đưa đế vương Tây Độc và đại để Đông Hoàng lui về phía sau kéo dãn khoảng cách với Võ Thần.
Lúc này trên người Võ Thần đã bị thương do Đế vương
Thần Mộc chém hai đạo.
Hơn nữa bị chất độc của đế vương Tây Độc đã xâm nhập vào vết thương.
Nhưng những vết thương này đối với một Đế vương mà nói thì cũng không có gì đáng ngại, Võ Thần cắn răng, thân hình chớp mắt đã tới bên cạnh Tiêu Hào.
Tiêu Hào quát to: "Hôm nay tôi chỉ giết ba vị Đế vương và Đế vương Thần Mộc." "Bởi vì trước kia tam đại Đế vương đã hạ độc tôi, chưa nói đến việc không tuân theo cam kết mà còn lật lọng, còn muốn hại chết người thân và bạn bè tôi, cũng làm trái với mệnh lệnh của Viêm Đế" "Cho nên bọn họ đáng chết, Đế vương Thần Mộc tiếp tay cho giặc, hôm nay lại mang ba vị Đế vương tới muốn giết chết tôi." "Mà Trần Bắc Huyền lại muốn giết chết người thân của tôi, nói khó nghe một chút, cho dù tôi là kẻ phản quốc thật đi chăng nữa cũng nên dùng thủ đoạn hợp pháp để bắt tôi chứ không phải sử dụng các loại âm mưu quỷ kế. Các người đúng là vô liêm sỉ, không biết xấu hổ"
Đế vương Thần Mộc giận dữ, mái tóc dài không gió mà bay lên, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu. "Võ Thần, cậu có biết làm như vậy là đang gây hấn với uy nghiêm của Đế vương Khu, là khai chiến với toàn bộ Đế Vương Khu hay không, cậu đã cân nhắc đến hậu quả chưa?" Võ Thần cười một tiếng: "Khai chiến thì khai chiến, ông cho rằng tôi sợ Đế Vương Khu của các ông sao?" "Người chính nghĩa như Tiêu Hào, vì dân vì nước mà trả giá nhiều như vậy, vì Đế Vương Khu của các ông mà bỏ ra biết bao nhiêu thứ. Vậy mà các ông lại nói Tiêu Hào là kẻ phản quốc, đúng là nực cười!" "Cái đảm khốn khiếp này nên chết từ sớm rồi mới phải!" "Đế Vương Khu của các ông muốn khai chiến, thủ đô Võ Thần của chúng tôi cũng sẽ nghênh chiến, hơn nữa sẽ không có bất kỳ giải hòa nào cả, chúng tôi sẽ chiến đấu đến cùng, không chết không thôi." "Đúng vậy, Ma Độ chúng tôi cũng sẽ chiến đấu đến cùng với Đế Vương Khu của các ông" Lúc này, giọng nói của Ninh Khinh Vân truyền tới từ đằng xa.
Ninh Khinh Vân "vèo" một tiếng đi tới trước mặt mọi người, đứng bên cạnh Tiêu Hào.
Sau khi Tiêu Hào thấy Ninh Khinh Vân, trên mặt anh là nụ cười nhẹ nhõm.
Sau khi ai người nhìn nhau một cái, Ninh Khinh Vân nhìn Đế vương Thần Mộc bằng đôi mắt ngập tràn lửa giận. "Mọi người đều biết tôi là sư phụ của Tiêu Hào, cho nên bất kỳ người nào muốn ức hiếp học trò tôi thì chính là kẻ thù của Ma Đô!" "Đế vương Thần Mộc, không phải ông muốn khai chiến sao?" "Bất cứ lúc nào tôi cũng chờ ông khai chiến" "Đến lúc đó tôi sẽ dẫn đại quân Ma tộc giết tới Đế
Vương Khu!" "Giống như tôi sẽ dẫn đầu đại quân Ma Đô giết Bắc
Cảnh như năm đó vậy!" Sắc mặt Đế vương Thần Mộc và tam đại Đế vương cũng xanh mét lại, ngàn vạn lần bọn họ không nghĩ tới lần này Ma Đế tới, nhưng ngay cả Võ Thần cũng tới
Vốn dĩ cho dù hai người này tới, họ cũng không sợ, bởi vì quân Cẩm vệ là át chủ bài của bọn họ, lực lượng quân Cấm vệ có thể khống chế toàn bộ bọn họ.
Nhưng bây giờ trong tay Võ Thần có một món vũ khí quá mạnh mẽ!
Chỉ cần tung một chiêu là có thể giết chết mười mấy người lính quân Cấm Vệ, cho dù tất cả quân Cẩm vệ xông lên, kết quả cuối cùng vẫn đều là cái chết.
Bây giờ Võ Thần và Ninh Khinh Vân khiêu chiến Đế vương Khu, bất kể lúc nào cũng có thể phát động chiến tranh.
Thời khắc này Đế vương Thần Mộc và ba Đế vương đều bị trấn áp.
Ngay sau đó, ánh mắt Đế vương Thần Mộc rơi lên thanh trường đao màu vàng trong tay Võ Thần.
Trong lòng Đế vương Thần Mộc đã có quyết định, cây trường đạo này là vũ khí khắc chế quân Cẩm vệ.
Chỉ cần đánh bại Võ Thần sau đó phá hủy cây trường đao, vậy thì đám người Tiêu Hào sẽ không còn bất kỳ sức phản kháng nào.
Đế vương Thần Mộc hừ lạnh nói: "Lần này chúng tôi tới bắt kẻ phản quốc, nếu Ma Đô và thủ đô Võ Thần cũng nhúng tay, vậy được thôi, chúng ta lấy thực lực nói chuyện” "Hôm nay chúng ta so tài, nếu như các cậu thắng thì có thể mang Tiêu Hào và người của cậu ta đi, nếu như các cậu thua thì phải giao Tiêu Hào ra."
Tiêu Hào cười lạnh hai tiếng: "Ha ha, Đế vương Thần
Mộc, bây giờ ông còn có quyền phát ngôn sao?" "Các ông sát hại tôi không nói, còn muốn giết chết vợ tôi, ngay cả bạn bè của tôi cũng không bỏ qua, ông cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho các người sao?" "Cậu muốn cạnh tranh công bằng sao? Điều này cũng nực cười quá rồi đấy!" "Ông vừa mới phái hơn một nghìn quân Cấm vệ tới giết tôi, ông có nghĩ tới việc đánh trận công bằng hay không?" "Đế vương Thần Mộc, sao ông lại không biết xấu hổ như vậy?"
Đế vương Thần Mộc nghe được lời của Tiêu Hào, khuôn mặt đỏ bừng lên vì thẹn.
Ông ta cắn răng nói: "Tiêu Hào cậu là kẻ phản quốc, bây giờ tôi đang cho cậu cơ hội!" "Nếu như cậu không quý trọng cơ hội này, tôi sẽ còn sợ cậu hay sao"
Sát khí quanh thân Tiêu Hào rục rịch trỗi dậy: "Các ông muốn giết tôi, đương nhiên tôi sẽ giết chết các ông!" "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ vạch rõ giới hạn giữa Kỳ Hạ và Đế vương Khu, cuộc chiến hôm nay không chết không ngừng!" "Các cậu cho rằng có thể còn sống rời khỏi nơi này sao?"
Trong lòng Tiêu Hào thấy ngột ngạt vô cùng!
Trước đây khi Tiêu Hào ở Đế Vương Khu, anh vô cùng tôn kính các đại Đế vương, bởi vì Tiêu Hào biết anh chỉ là tên tiểu bối mà thôi, còn những Đế vương này đã nổi danh nhiều năm rồi.
Mà Đế vương Thần Mộc là Viêm Đế đời trước, Tiêu Hào lại càng tôn kính với Đế vương Thần Mộc hơn nữa. Nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh cảm thấy Để vương Thần Mộc và tam đại Đế vương quá vô liêm sỉ.
Những gì họ đã làm vốn dĩ không thể tha thứ được.
Cho tới nay bọn họ luôn muốn giết Tiêu Hào, muốn giết bạn bè và người thân của Tiêu Hào, không cho anh bất kỳ cơ hội nào.
Tiêu Hào đã phải chịu đựng điều đó hết lần này đến lần khác.
Hôm nay anh không thể nhịn được nữa, tuyệt đối phải giết chết hết tất cả thôi.
Trong tay Tiêu Hào bùng lên ngọn lửa màu trắng.
Trong tay Ninh Khinh Vân cũng xuất hiện ngọn lửa màu đen.
Võ Thần cầm trường đao màu vàng trong tay, ba người nhanh chóng đánh về phía Đế vương Thần Mộc bên kia. Đế vương Thần Mộc quát to một tiếng: "Ba vị Đế vương, hôm nay chúng ta liên thủ đối phó Võ Thần, quân Cấm Vệ liều mạng cũng phải kéo theo hai người Tiêu Hào và Ma Đế chết cùng!"
Trong nháy mắt, khi Tiêu Hào và ba người khác xông tới đó, ba người Đế vương Thần Mộc và đại để Đông Hoàng, đế vương Tây Độc đánh về phía Võ Thần, mà Trần Bắc Huyền lấy lý do bị thương lập tức rút.
Võ Thần bị ba người Đế vương Thần Mộc, đại đế Đông Hoàng và đế vương Tây Độc vây quanh. Hơn một nghìn người của quân Cẩm Vệ trực tiếp xông lên trước mặt hai người Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân.
Một chiêu này của Đế vương Thần Mộc dùng vô cùng khôn khéo. Ông ta biết chỉ có vũ khí trong tay Võ Thần mới có thể đối phó được quân Cấm Vệ, cho nên ông ta đích thân ta tay ngăn cản Võ Thần, để quân Cấm Vệ đi đối phó với Tiêu
Hào và Ninh Khinh Vân.
Mặc dù vũ khí Võ Thần vô cùng mạnh mẽ, nhưng nó cũng có giới hạn, cũng chỉ là khắc tinh của quân Cẩm Vệ thôi.
Đối phó với Đế vương Thần Mộc, đại đế Đông Hoàng và để vương Tây Độc cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.
Dưới sự bao vây của ba vị Đế vương, Võ Thần bị đánh đến mức phải bỏ chạy liên tục. Mà Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân bên này lại bị hơn một nghìn người quân Cẩm Vệ bao vây.
Ma Tôn mở miệng nói: "Tiêu Hào, mau đưa Thái Hư Thánh Hỏa của anh và Thái Hư Ma Hỏa của Ninh Khinh Vân dung hợp vào với nhau đi, chỉ vài phút là có thể giết chết toàn bộ đám quân Cấm Vệ này" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo* dõi truyện tại tamlinh247.net
Trước kia ngọn lửa màu trắng của Tiêu Hào và ngọn lửa màu đen của Ninh Khinh Vân đều có thể hòa tan áo giáp và giáo mác.
Chỉ có điều tốc độ tan chảy lại không nhanh bằng tốc độ khôi phục của chúng.
Bây giờ Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân liên thủ, hai ngọn lửa đen trắng hòa vào nhau bắt đầu điên cuồng lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Trước mặt xông tới mấy chục tên quân Cẩm vệ, áo giáp trên người bọn họ bị tan chảy ra trong nháy mắt.
Ngọn lửa dữ dội đốt hết áo giáp thành bột mịn, đồng thời áo giáp bên trong thân thể cũng bị đốt thành tro.
Tiêu Hào quát to: "Quân Cẩm Vệ, các người nghe đây cho tôi!" "Chức trách của quân Cấm Vệ là canh giữ Kỳ Hạ!" "Vào thời khắc sinh tử của Kỳ Hạ, quân Cẩm vệ mới ra tay bảo vệ quốc gia, chiến đấu sống còn với kẻ địch!" "Các người hoàn toàn không cần phải chịu chết ở chỗ này, còn không lui hết xuống cho tôi!"
Một chiêu này của Tiêu Hào và Ninh Khinh Vận đã giết chết mấy chục quân Cẩm vệ.
Những quân Cẩm vệ này vẫn đua nhau lao tới.
Tiêu Hào quát lên để ngăn quân Cẩm vệ lại, khuyên bọn họ không nên tới chịu chết.
Các quân Cẩm vệ đương nhiên biết Tiêu Hào, cũng từng được Tiêu Hào dạy một lần.
Viêm Đế đại nhân đã từng giới thiệu trước mặt những người này, Tiêu Hào là để vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Kỳ Hạ.
Các quân Cẩm vệ còn biết rằng trong trận chiến ở Ma Đô năm đó, Tiêu Hào dẫn đại quân sát cánh cùng Ma Đô quyết chiến, anh dũng vô song.
Hơn nữa bọn họ đã thấy Tiêu Hào không muốn giết bọn họ, từ trước tới nay đều là các đại Đế vương muốn diệt trừ Tiêu Hào. Lúc này thủ lĩnh quân Cẩm vệ vung giáo mác màu máu trong tay lên, tất cả quân Cấm Vệ ngưng chiến đấu, lập tức lui về phía sau.
Mà Đế vương Thần Mộc cũng phát hiện tình hình ở đây.
Bọn họ cho rằng chỉ có vũ khí trong tay Võ Thần mới có thể giết chết quân Cẩm Vệ, không ngờ tới hai người Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân liên thủ lại cũng có thể giết được quân Cẩm Vệ.
Mà lúc này quân Cấm Vệ đã rút lui, Đế vương Thần Mộc lập tức hét lớn, đưa đế vương Tây Độc và đại để Đông Hoàng lui về phía sau kéo dãn khoảng cách với Võ Thần.
Lúc này trên người Võ Thần đã bị thương do Đế vương
Thần Mộc chém hai đạo.
Hơn nữa bị chất độc của đế vương Tây Độc đã xâm nhập vào vết thương.
Nhưng những vết thương này đối với một Đế vương mà nói thì cũng không có gì đáng ngại, Võ Thần cắn răng, thân hình chớp mắt đã tới bên cạnh Tiêu Hào.
Tiêu Hào quát to: "Hôm nay tôi chỉ giết ba vị Đế vương và Đế vương Thần Mộc." "Bởi vì trước kia tam đại Đế vương đã hạ độc tôi, chưa nói đến việc không tuân theo cam kết mà còn lật lọng, còn muốn hại chết người thân và bạn bè tôi, cũng làm trái với mệnh lệnh của Viêm Đế" "Cho nên bọn họ đáng chết, Đế vương Thần Mộc tiếp tay cho giặc, hôm nay lại mang ba vị Đế vương tới muốn giết chết tôi." "Mà Trần Bắc Huyền lại muốn giết chết người thân của tôi, nói khó nghe một chút, cho dù tôi là kẻ phản quốc thật đi chăng nữa cũng nên dùng thủ đoạn hợp pháp để bắt tôi chứ không phải sử dụng các loại âm mưu quỷ kế. Các người đúng là vô liêm sỉ, không biết xấu hổ"