Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1074: Năm người tản ra
Chương 1074: Năm người tản ra
Tiêu Hào kiểm soát tốt thời gian, nhìn thời gian trên đồng hồ.
Anh phải đi bộ hai mươi cây số trong một giờ, thời gian hơn kém không thể vượt qua năm phút. Cuối cùng sau một giờ, Tiêu Hào bước ra khỏi trận pháp.
Trước mặt vẫn còn băng tuyết, nhưng cảm giác khác hần với cảm giác bị kẹt trong trận pháp lúc trước.
Thần niệm của Tiêu Hào có thể bao phủ một khoảng cách xa, có thể phân biệt hướng đông tây nam bắc. Hơn nữa còn có thể được nhìn thấy một ít rừng rậm ở phía xa. Bây giờ đã bước ra ngoài, vì vậy anh đi về phía bắc theo sự sắp xếp của bậc thầy trận pháp.
Hướng Tây Nam và hướng Bắc là hai hướng ngược nhau.
Cho nên bây giờ Tiêu Hào muốn quay lại đường cũ, sẽ có một chút sai lệch.
Nhưng con đường phía sau Tiêu Hào đã khác trước rất nhiều.
Trước đây bị mắc kẹt trong trận pháp, bây giờ khi anh đã bước ra khỏi trận pháp, mọi thứ trước mặt anh ấy đã thay đổi
Gió vẫn ầm ầm, nhiệt độ xung quanh vẫn ngày càng thấp.
Thân hình của Tiêu Hào chợt lóe, nhảy mấy cái là qua hai mươi cây số.
Tiêu Hao vẫn đi thẳng về phía trước, muốn tìm bậc thấy trận pháp, nhưng đáng tiếc tại vị trí đó không phải nơi trước kia bọn họ đứng, cũng không nhìn thấy bậc thầy trận pháp nữa.
Có nghĩa là, bậc thầy trận pháp vẫn bị mắc kẹt bên trong ảo trận trước đây, hiện tại không tìm thấy.
Tiêu Hào lao nhanh về hương Bắc, anh đi liền một lúc hơn năm mươi dặm. Tiêu Hào tìm một chỗ và ở đó đợi, thần niệm bao trùm bốn phía, nếu có người tới, Tiêu Hào sẽ phát hiện được.
Nhưng Tiêu Hào đợi ở đây vài phút, không có ai đến. Thậm chí không thể cảm nhận được thần niệm của Chủ tịch thành phố.
Tiêu Hào không biết chuyện gì đang xảy ra, khó nói được là cả năm người họ đã lạc nhau hay không?
Tiêu Hào tiếp tục đợi, nhưng đợi nửa tiếng đồng hồ vẫn không tìm thấy ai khác trong khu vực này. Ngay cả nhẫn truyền âm cũng vô dụng, giống như tín hiệu điện thoại di động bị chặn, hoàn toàn không sử dụng được.
Tiêu Hào tiếp tục chờ đợi, đợi hơn hai tiếng đồng hồ, không còn lòng tin nữa, lần này anh rất chắc chắn rằng họ đã lạc nhau, không thể nào tìm được nhau.
Vì thế Tiêu Hào đến những nơi khác để tìm kiếm, phạm vi là trăm cây số trong một lần tìm, nhưng đều không tìm được những người khác.
Sau đó lại mở rộng phạm vi, tìm kiếm bốn người còn lại ở phạm vi năm trăm cây số, những vẫn không tìm được như trước.
Tiểu Nam rất phiền muộn, chẳng lẽ trận pháp vẫn chưa được phá giải sao?
Có lẽ nào mọi người đều bị cuốn vào một ảo ảnh khác nhau không?
Anh cầm trong tay bản đồ của Chủ tịch thành phố trước kia.
Nếu không tìm thấy ai khác, anh sẽ vẫn tiếp tục đi về phía bắc, bởi vì con Huyết Kỳ Lân cần tìm kiếm đang ở phía bắc.
Lúc này, Tiêu Hào không cần giữ sức, cả người vèo một cái liền biến mất tại chỗ.
Không khí phía sau vang lên tiếng “ba ba”, bởi vì tốc độ quá nhanh, trên mặt đất xuất hiện từng đợt tiếng nứt toác. Các khối băng trên mặt đất toàn bộ đều ầm ầm vỡ tan. Đột nhiên, Tiêu Hào cảm nhận được một cỗ lực lượng huyết mạch mạnh mẽ ở hướng ba giờ truyền tới.
Đây là lực lượng huyết mạch của yêu tộc!
Tiêu Hào lập tức đi qua bên đó.
Từ xa, Tiêu Hào đã nhìn thấy một ngọn lửa đỏ, giống như đang hướng đến bên này.
Tiêu Hào nghĩ rằng anh sẽ gặp được Tổng Hội trưởng, nhưng không ngờ rằng người anh gặp lại là Đông Phương Ninh Tuyết.
Khi hai người gặp nhau đều rất kinh ngạc, Đông Phương Ninh Tuyết nói: "Ngài Trương Hồng Long, vừa rồi tôi cảm nhận được lực lượng huyết mạch do ngài phóng ra, có hơi thở mạnh mẽ của yêu tộc."
Tiêu Hào nghĩ rằng đối phương là Tổng Hội trưởng, vì vậy anh mới xuất ra khí tức, giúp đối phương cảm nhận được vị trí của mình.
Nhưng thật không ngờ là Đông Phương Ninh Tuyết Tiêu Hào nói: "Cô Đông Phương, vậy tại sao trên người cô lại có hơi thở huyết mạch mạnh như vậy?"
Đông Phương Ninh Tuyết giải thích: "Lực lượng trong cơ thể tôi phần nhiều là đến từ Huyết Kỳ Lân." "Hơn nữa trong mấy năm qua, bậc thầy trận pháp đã dạy cho tôi rất nhiều công pháp và sức mạnh của yêu tộc" "Vì vậy, trong có thể tôi có một nửa dòng máu của con người, một nửa dòng máu của yêu tộc."
Tiêu Hào cười, nói: "Thực ra, tôi cũng giống như cô, tôi cũng đã được học nhiều công pháp lợi hại của yêu tộc, trước kia huyết mạch của tôi cũng từng bị cải tạo"
Đông Phương Ninh Tuyết không hỏi nhiều về vấn đề này, có chút bất đắc dĩ, nói: "Chúng ta đã gặp nhau, nhưng lại không tìm được những người khác"
Tiêu Hào nói: “Tôi đã tìm kiếm quanh đây năm đến sáu tiếng rồi, nhưng không tìm được ai trong phạm vi năm trăm cây số, tôi bắt đầu đi về hướng bắc, sau đó đi được nửa đường thì gặp cô.
Đông Phương Ninh Tuyết nói: “Chúng ta cùng nhau đi, sau đó đi về phía bắc, nhất định sẽ gặp được cha cùng những người khác.
Cho nên hai người nhanh chóng đi về phía trước.
Sau khi đi được hai trăm cây số, băng tuyết trước mặt đã biến mất.
Đã đi gần hết con đường, phía trước là một vách núi sâu không thấy được đáy. Mà ở trước mặt họ, có vô số tòa thành trên không trung. Tất cả các tòa thành đó đều lơ lửng trên không trung.
Trong vòng vài trăm cây số trên không, ít nhất phải có trăm tòa thành, mỗi tòa thành đều vô cùng rộng lớn!
Trong lòng Tiêu Hào đang bị sốc.
Đông Phương Ninh Tuyết bên cạnh nói, "Đây là một ảo ảnh, tất cả các tòa thành đều là giả." Tiêu Hào nói: "Mặc dù ảo ảnh là giả, nhưng nó cũng đã tồn tại." "Bởi vì chúng đã tồn tại, những ảo ảnh này mới được bảo tồn, ở một điều kiện nhất định, một ánh sáng nhất định, mới có thể khúc xạ ra."
Đông Phương Ninh Tuyết gật đầu, sau đó cô ấy lấy bản đồ ra, nhìn vào vách núi sâu không thấy đáy được trước mặt, nói: "Đây đã là con sông thứ chín rồi."
Tiêu Hào nhìn các điểm đánh dấu trên bản đồ, vách núi trước mặt vốn dĩ là một con sông khổng lồ, nhưng lúc này trong sông không có lấy một giọt nước.
Chiều rộng của sông là hơn một kilet.
Không có nước trong sông, nghĩa là cần phải băng qua đây để đến bờ bên kia.
Ngay cả Đế vương, cũng không thể đi một cây số trong trên không.
Bởi vì không có điểm chịu lực trong không khí, trừ khi có cánh mới có thể di chuyển về phía trước.
Đáng tiếc, Cõi Quỷ là một nơi lạnh giá, Phi Thủ không thể tiến vào. Tiêu Hào nói: "Muốn đi đến phía đối diện, chúng ta có thể leo xuống vách núi, sau đó đi ở dưới đáy vách núi trước." "Đi tới chân bức vách của vách núi phía đối diện, sau đó leo lên để đến phía đối diện." Nhớ đọc truyện trên *tamlinh247.net để ủng hộ team nha !!!
Đông Phương Ninh Tuyết đồng ý với câu nói của Tiêu Hào nên cả hai cùng leo xuống đáy vách núi.
Lực lượng của họ rất mạnh, có thể bám vào vách núi và trượt xuống một cách nhanh chóng. Hai phút sau, cả hai xuống tới đáy vách núi.
Dưới đáy vách núi có khí độc ở khắp mọi nơi, xung quanh mờ mịt. Lực lượng thuộc tính Hỏa xuất hiện trong tay họ, chiếu ánh sáng về phía trước.
Khoảng cách hai người là rất gần, nhưng thật không may, vừa mới đi được hơn một trăm mét, xung quanh đột nhiên có tiếng "sột soạt".
Những âm thanh này thật kỳ lạ và đáng sợ, phát ra từ các kẽ hở của vách núi theo mọi hướng. “Vèo vèo vèo!”
Đột nhiên những vật thể màu đen từ xa phỏng tới, tốc độ cực nhanh.
Thần niệm của Tiêu Hào bao phủ về phía xa, đây là những con rắn đen. Đôi mắt của mỗi con rắn đều có hình tam giác, phát ra ánh sáng chói mắt quỷ dị. Ngày càng có nhiều rắn, hàng trăm, hàng nghìn con, dày đặc.
Tiêu Hào không nghĩ sẽ dừng lại ở đây, lại càng không muốn chiến đấu với lũ rắn này.
Vì vậy, Tiêu Hào nắm lấy cánh tay của Đông Phương
Ninh Tuyết và nói: "Đi theo tôi!"
Chân Tiêu Hào đột nhiên dùng sức, cả người nhảy lên, ra ngoài cự ly một trăm mét, lao nhanh về phía xa.
Nhưng Tiêu Hào còn chưa từ trên không trung đi xuống, đột nhiên trên đầu có một móng vuốt cực lớn cào tới.
Móng vuốt này rất lớn, có thể là bốn mươi đến năm mươi mét vuông. Giống như một ngôi nhà hung hăng rơi xuống chỗ Tiêu
Hào.
Hơn nữa bàn tay mang theo chưởng Phong. Dĩ nhiên thực lực là cảnh giới Dương Thần đỉnh cao, hoặc là đã gần đạt tới cảnh giới Đế vương.
Tiêu Hào hét lớn một tiếng, đập lòng bàn tay phải của mình lên trên. Chưởng Kình phát nổ điên cuồng, đánh vào lòng bàn tay phía trên nó một cách dữ dội.
Tiêu Hào và Đông Phương Ninh Tuyết ban đầu đang trong quá trình rơi xuống, sau đó dưới tác động của móng vuốt khổng lồ này, họ trực tiếp bị rơi xuống mặt đất.
Trong khoảnh khắc đó, một cái hố khổng lồ có kích thước hai mươi đến ba mươi mét xuất hiện trước mặt họ, Tiêu Hào và Đông Phương Ninh Tuyết đã bị rơi xuống đáy ho!
Xương cốt của hai người như muốn rụng rời, chật vật vô cùng.
Nhưng hai người không bị thương, bởi vì lực lượng Đế vương của Tiêu Hào đã hoàn toàn hóa giải mọi lực lượng của móng vuốt.
Ngay lúc này, móng vuốt to lớn kia máu chảy đầm đìa, bên ngoài vang lên một tiếng gầm rú lớn. "Là cường giả của cảnh giới Đế vương!"
Bên ngoài là một con quái vật khổng lồ bằng đá cao vài trăm mét.
Tiêu Hào và Đông Phương Ninh Tuyết đang chuẩn bị ra khỏi hố, thì bất ngờ có một bàn chân khổng lồ giẫm xuống hướng bọn họ.
Bàn chân này còn to hơn móng vuốt vừa rồi.
Thực lực còn mạnh hơn móng vuốt, chân này giẫm lên mang theo uy lực của cảnh giới Đế vương! Tiêu Hào hét lên, hai tay bùng nổ sức mạnh đáng sợ, trực tiếp đập vào chân kia! "Bùm!"
Lại có một tiếng động lớn nữa, bàn chân khổng lồ trực tiếp bị đập thành một cái lỗ
Tiêu Hào nắm lấy cánh tay của Đông Phương Ninh Tuyết mạnh mẽ nhảy về phía trước.
Tiêu Hào kiểm soát tốt thời gian, nhìn thời gian trên đồng hồ.
Anh phải đi bộ hai mươi cây số trong một giờ, thời gian hơn kém không thể vượt qua năm phút. Cuối cùng sau một giờ, Tiêu Hào bước ra khỏi trận pháp.
Trước mặt vẫn còn băng tuyết, nhưng cảm giác khác hần với cảm giác bị kẹt trong trận pháp lúc trước.
Thần niệm của Tiêu Hào có thể bao phủ một khoảng cách xa, có thể phân biệt hướng đông tây nam bắc. Hơn nữa còn có thể được nhìn thấy một ít rừng rậm ở phía xa. Bây giờ đã bước ra ngoài, vì vậy anh đi về phía bắc theo sự sắp xếp của bậc thầy trận pháp.
Hướng Tây Nam và hướng Bắc là hai hướng ngược nhau.
Cho nên bây giờ Tiêu Hào muốn quay lại đường cũ, sẽ có một chút sai lệch.
Nhưng con đường phía sau Tiêu Hào đã khác trước rất nhiều.
Trước đây bị mắc kẹt trong trận pháp, bây giờ khi anh đã bước ra khỏi trận pháp, mọi thứ trước mặt anh ấy đã thay đổi
Gió vẫn ầm ầm, nhiệt độ xung quanh vẫn ngày càng thấp.
Thân hình của Tiêu Hào chợt lóe, nhảy mấy cái là qua hai mươi cây số.
Tiêu Hao vẫn đi thẳng về phía trước, muốn tìm bậc thấy trận pháp, nhưng đáng tiếc tại vị trí đó không phải nơi trước kia bọn họ đứng, cũng không nhìn thấy bậc thầy trận pháp nữa.
Có nghĩa là, bậc thầy trận pháp vẫn bị mắc kẹt bên trong ảo trận trước đây, hiện tại không tìm thấy.
Tiêu Hào lao nhanh về hương Bắc, anh đi liền một lúc hơn năm mươi dặm. Tiêu Hào tìm một chỗ và ở đó đợi, thần niệm bao trùm bốn phía, nếu có người tới, Tiêu Hào sẽ phát hiện được.
Nhưng Tiêu Hào đợi ở đây vài phút, không có ai đến. Thậm chí không thể cảm nhận được thần niệm của Chủ tịch thành phố.
Tiêu Hào không biết chuyện gì đang xảy ra, khó nói được là cả năm người họ đã lạc nhau hay không?
Tiêu Hào tiếp tục đợi, nhưng đợi nửa tiếng đồng hồ vẫn không tìm thấy ai khác trong khu vực này. Ngay cả nhẫn truyền âm cũng vô dụng, giống như tín hiệu điện thoại di động bị chặn, hoàn toàn không sử dụng được.
Tiêu Hào tiếp tục chờ đợi, đợi hơn hai tiếng đồng hồ, không còn lòng tin nữa, lần này anh rất chắc chắn rằng họ đã lạc nhau, không thể nào tìm được nhau.
Vì thế Tiêu Hào đến những nơi khác để tìm kiếm, phạm vi là trăm cây số trong một lần tìm, nhưng đều không tìm được những người khác.
Sau đó lại mở rộng phạm vi, tìm kiếm bốn người còn lại ở phạm vi năm trăm cây số, những vẫn không tìm được như trước.
Tiểu Nam rất phiền muộn, chẳng lẽ trận pháp vẫn chưa được phá giải sao?
Có lẽ nào mọi người đều bị cuốn vào một ảo ảnh khác nhau không?
Anh cầm trong tay bản đồ của Chủ tịch thành phố trước kia.
Nếu không tìm thấy ai khác, anh sẽ vẫn tiếp tục đi về phía bắc, bởi vì con Huyết Kỳ Lân cần tìm kiếm đang ở phía bắc.
Lúc này, Tiêu Hào không cần giữ sức, cả người vèo một cái liền biến mất tại chỗ.
Không khí phía sau vang lên tiếng “ba ba”, bởi vì tốc độ quá nhanh, trên mặt đất xuất hiện từng đợt tiếng nứt toác. Các khối băng trên mặt đất toàn bộ đều ầm ầm vỡ tan. Đột nhiên, Tiêu Hào cảm nhận được một cỗ lực lượng huyết mạch mạnh mẽ ở hướng ba giờ truyền tới.
Đây là lực lượng huyết mạch của yêu tộc!
Tiêu Hào lập tức đi qua bên đó.
Từ xa, Tiêu Hào đã nhìn thấy một ngọn lửa đỏ, giống như đang hướng đến bên này.
Tiêu Hào nghĩ rằng anh sẽ gặp được Tổng Hội trưởng, nhưng không ngờ rằng người anh gặp lại là Đông Phương Ninh Tuyết.
Khi hai người gặp nhau đều rất kinh ngạc, Đông Phương Ninh Tuyết nói: "Ngài Trương Hồng Long, vừa rồi tôi cảm nhận được lực lượng huyết mạch do ngài phóng ra, có hơi thở mạnh mẽ của yêu tộc."
Tiêu Hào nghĩ rằng đối phương là Tổng Hội trưởng, vì vậy anh mới xuất ra khí tức, giúp đối phương cảm nhận được vị trí của mình.
Nhưng thật không ngờ là Đông Phương Ninh Tuyết Tiêu Hào nói: "Cô Đông Phương, vậy tại sao trên người cô lại có hơi thở huyết mạch mạnh như vậy?"
Đông Phương Ninh Tuyết giải thích: "Lực lượng trong cơ thể tôi phần nhiều là đến từ Huyết Kỳ Lân." "Hơn nữa trong mấy năm qua, bậc thầy trận pháp đã dạy cho tôi rất nhiều công pháp và sức mạnh của yêu tộc" "Vì vậy, trong có thể tôi có một nửa dòng máu của con người, một nửa dòng máu của yêu tộc."
Tiêu Hào cười, nói: "Thực ra, tôi cũng giống như cô, tôi cũng đã được học nhiều công pháp lợi hại của yêu tộc, trước kia huyết mạch của tôi cũng từng bị cải tạo"
Đông Phương Ninh Tuyết không hỏi nhiều về vấn đề này, có chút bất đắc dĩ, nói: "Chúng ta đã gặp nhau, nhưng lại không tìm được những người khác"
Tiêu Hào nói: “Tôi đã tìm kiếm quanh đây năm đến sáu tiếng rồi, nhưng không tìm được ai trong phạm vi năm trăm cây số, tôi bắt đầu đi về hướng bắc, sau đó đi được nửa đường thì gặp cô.
Đông Phương Ninh Tuyết nói: “Chúng ta cùng nhau đi, sau đó đi về phía bắc, nhất định sẽ gặp được cha cùng những người khác.
Cho nên hai người nhanh chóng đi về phía trước.
Sau khi đi được hai trăm cây số, băng tuyết trước mặt đã biến mất.
Đã đi gần hết con đường, phía trước là một vách núi sâu không thấy được đáy. Mà ở trước mặt họ, có vô số tòa thành trên không trung. Tất cả các tòa thành đó đều lơ lửng trên không trung.
Trong vòng vài trăm cây số trên không, ít nhất phải có trăm tòa thành, mỗi tòa thành đều vô cùng rộng lớn!
Trong lòng Tiêu Hào đang bị sốc.
Đông Phương Ninh Tuyết bên cạnh nói, "Đây là một ảo ảnh, tất cả các tòa thành đều là giả." Tiêu Hào nói: "Mặc dù ảo ảnh là giả, nhưng nó cũng đã tồn tại." "Bởi vì chúng đã tồn tại, những ảo ảnh này mới được bảo tồn, ở một điều kiện nhất định, một ánh sáng nhất định, mới có thể khúc xạ ra."
Đông Phương Ninh Tuyết gật đầu, sau đó cô ấy lấy bản đồ ra, nhìn vào vách núi sâu không thấy đáy được trước mặt, nói: "Đây đã là con sông thứ chín rồi."
Tiêu Hào nhìn các điểm đánh dấu trên bản đồ, vách núi trước mặt vốn dĩ là một con sông khổng lồ, nhưng lúc này trong sông không có lấy một giọt nước.
Chiều rộng của sông là hơn một kilet.
Không có nước trong sông, nghĩa là cần phải băng qua đây để đến bờ bên kia.
Ngay cả Đế vương, cũng không thể đi một cây số trong trên không.
Bởi vì không có điểm chịu lực trong không khí, trừ khi có cánh mới có thể di chuyển về phía trước.
Đáng tiếc, Cõi Quỷ là một nơi lạnh giá, Phi Thủ không thể tiến vào. Tiêu Hào nói: "Muốn đi đến phía đối diện, chúng ta có thể leo xuống vách núi, sau đó đi ở dưới đáy vách núi trước." "Đi tới chân bức vách của vách núi phía đối diện, sau đó leo lên để đến phía đối diện." Nhớ đọc truyện trên *tamlinh247.net để ủng hộ team nha !!!
Đông Phương Ninh Tuyết đồng ý với câu nói của Tiêu Hào nên cả hai cùng leo xuống đáy vách núi.
Lực lượng của họ rất mạnh, có thể bám vào vách núi và trượt xuống một cách nhanh chóng. Hai phút sau, cả hai xuống tới đáy vách núi.
Dưới đáy vách núi có khí độc ở khắp mọi nơi, xung quanh mờ mịt. Lực lượng thuộc tính Hỏa xuất hiện trong tay họ, chiếu ánh sáng về phía trước.
Khoảng cách hai người là rất gần, nhưng thật không may, vừa mới đi được hơn một trăm mét, xung quanh đột nhiên có tiếng "sột soạt".
Những âm thanh này thật kỳ lạ và đáng sợ, phát ra từ các kẽ hở của vách núi theo mọi hướng. “Vèo vèo vèo!”
Đột nhiên những vật thể màu đen từ xa phỏng tới, tốc độ cực nhanh.
Thần niệm của Tiêu Hào bao phủ về phía xa, đây là những con rắn đen. Đôi mắt của mỗi con rắn đều có hình tam giác, phát ra ánh sáng chói mắt quỷ dị. Ngày càng có nhiều rắn, hàng trăm, hàng nghìn con, dày đặc.
Tiêu Hào không nghĩ sẽ dừng lại ở đây, lại càng không muốn chiến đấu với lũ rắn này.
Vì vậy, Tiêu Hào nắm lấy cánh tay của Đông Phương
Ninh Tuyết và nói: "Đi theo tôi!"
Chân Tiêu Hào đột nhiên dùng sức, cả người nhảy lên, ra ngoài cự ly một trăm mét, lao nhanh về phía xa.
Nhưng Tiêu Hào còn chưa từ trên không trung đi xuống, đột nhiên trên đầu có một móng vuốt cực lớn cào tới.
Móng vuốt này rất lớn, có thể là bốn mươi đến năm mươi mét vuông. Giống như một ngôi nhà hung hăng rơi xuống chỗ Tiêu
Hào.
Hơn nữa bàn tay mang theo chưởng Phong. Dĩ nhiên thực lực là cảnh giới Dương Thần đỉnh cao, hoặc là đã gần đạt tới cảnh giới Đế vương.
Tiêu Hào hét lớn một tiếng, đập lòng bàn tay phải của mình lên trên. Chưởng Kình phát nổ điên cuồng, đánh vào lòng bàn tay phía trên nó một cách dữ dội.
Tiêu Hào và Đông Phương Ninh Tuyết ban đầu đang trong quá trình rơi xuống, sau đó dưới tác động của móng vuốt khổng lồ này, họ trực tiếp bị rơi xuống mặt đất.
Trong khoảnh khắc đó, một cái hố khổng lồ có kích thước hai mươi đến ba mươi mét xuất hiện trước mặt họ, Tiêu Hào và Đông Phương Ninh Tuyết đã bị rơi xuống đáy ho!
Xương cốt của hai người như muốn rụng rời, chật vật vô cùng.
Nhưng hai người không bị thương, bởi vì lực lượng Đế vương của Tiêu Hào đã hoàn toàn hóa giải mọi lực lượng của móng vuốt.
Ngay lúc này, móng vuốt to lớn kia máu chảy đầm đìa, bên ngoài vang lên một tiếng gầm rú lớn. "Là cường giả của cảnh giới Đế vương!"
Bên ngoài là một con quái vật khổng lồ bằng đá cao vài trăm mét.
Tiêu Hào và Đông Phương Ninh Tuyết đang chuẩn bị ra khỏi hố, thì bất ngờ có một bàn chân khổng lồ giẫm xuống hướng bọn họ.
Bàn chân này còn to hơn móng vuốt vừa rồi.
Thực lực còn mạnh hơn móng vuốt, chân này giẫm lên mang theo uy lực của cảnh giới Đế vương! Tiêu Hào hét lên, hai tay bùng nổ sức mạnh đáng sợ, trực tiếp đập vào chân kia! "Bùm!"
Lại có một tiếng động lớn nữa, bàn chân khổng lồ trực tiếp bị đập thành một cái lỗ
Tiêu Hào nắm lấy cánh tay của Đông Phương Ninh Tuyết mạnh mẽ nhảy về phía trước.