Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1055: Không thể nhịn được nữa
Chương 1055: Không thể nhịn được nữa
Tiêu Hào đứng trước cửa kính, mắt nhìn xuống dưới. Đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi nhưng Dương Nam Kiên vẫn chưa đi mà ngồi bệt xuống cạnh cổng chính của hội Trung Thành.
Thậm chí còn có mấy tên đệ tử che dù chống nắng cho ông ta, khi nào chưa thấy được Tổng hội trưởng thì hẳn là ông ta sẽ không rời đi.
Tiêu Hào nói: "Cứ trốn tránh như này cũng không phải là cách hay. Hay là như vậy đi, tôi thay Tổng hội trưởng ra ngoài đó so tài với Dương Nam Kiên, cho dù ông ta có âm mưu gì tôi cũng có thể phá tan nó!"
Tổng hội trưởng nói: "Tôi đương nhiên tin tưởng đại nhân ngài có thể thắng, thế nhưng, bây giờ cũng không cần thiết phải nhận lời thách đấu của ông ta làm gì, cứ để tên khốn đó chờ ở ngoài đi, dù sao thì tôi cũng không vội.
Nếu là lúc trước, người của môn phái Vạn Kiếm đến khiêu chiến thì mọi người trong hội Trung Thành sẽ nể mặt môn chủ của môn phái Vạn Kiếm mà nhiệt tình tiếp đón
Nhưng sau sự việc của ba ngày trước, người của hội Trung Thành tỏ ra rất khinh thường người của môn phái Vạn Kiếm, thậm chí còn coi người của môn phái Vạn Kiếm là kẻ thù nữa. Thế cho nên họ mới phơi Dương Nam Kiên ở ngoài cửa mà không cho ông ta tiến vào trong, Dương Nam Kiên cũng chẳng thể làm gì khác, ông ta cũng không thể ngang nhiên xông vào trong được.
Dương Nam Kiên cũng mất hết mặt mũi vào trận so tài thua ba ngày trước rồi nhưng ông ta không còn cách nào khác, đây là nhiệm vụ do Chủ tịch thành phố giao cho ông ta, hôm nay ông ta phải gặp được Tổng hội trưởng, so tài với bà ta. Còn phải hung hăng giẫm đạp bà ta dưới gót chân, lấy Thiên Tâm quyết về!
Thậm chí ông ta còn có thể cược mạng với bà ta, nhân cơ hội này giết chết bà ta luôn!
Lúc này đây, một người đàn ông trung niên với khí tức sắc bén đi từ trong đại sảnh tầng một ra.
Người đàn ông trung niên đó đi qua đám người Bậc thầy của hội Trung Thành, nhóm người đã đứng đây chửi bởi Dương Nam Kiên hơn nửa tiếng đồng hồ. Mặc dù mệt mỏi nhưng họ vẫn không cho Dương Nam Kiên bước nửa bước vào trong hội Trung Thành. Người đàn ông đó đi lướt qua họ rồi bước đến đứng trước mặt Dương Nam Kiên.
Gương mặt của các Bậc thầy hiện rõ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên lạ mặt, dường như trước đây chưa từng gặp qua bao giờ lướt qua người bọn họ.
Trước đây khi nhóm các Bậc thầy trong tổng bộ nghênh đón Tiêu Hào và thầy Viên đến hội Trung Thành đã từng gặp qua thầy Viên một lần. Thế nhưng thầy Viên của bây giờ đã không còn là ông lão tóc trắng yếu ớt như trước nữa, bây giờ ông đã trở thành một người đàn ông trung niên khoẻ mạnh. Cho nên bọn họ nhất thời không nhận ra thầy Viên.
Thầy Viên bước đến trước mặt Dương Nam Kiên.
Dương Nam Kiên cứ tưởng ông là một Bậc thầy của hội Trung Thành nên nở nụ cười nói: "Vị Bậc thầy này, Tổng hội trưởng của các người bao giờ mới đồng ý đến gặp tôi? Tôi sắp đợi không nổi nữa rồi, mà nếu như vị Bậc thầy anh đồng ý thì tôi cũng có thể so với anh một trận"
Thầy Viên cảm thấy khá bất ngờ khi Dương Nam Kiên không nhận ra ông ta.
Vì vậy thầy Viên nói: "Tôi và ông so tài cũng được, nhưng mà tôi không so luyện đan với ông, hai chúng ta so tài luyện vũ khí."
Vừa nãy Dương Nam Kiên không nhận ra thầy Viên nhưng sau khi thầy Viên mở miệng nói chuyện thì Dương Nam Kiên lại cảm thấy người này trông thật quen mắt, hơn nữa giọng nói lại càng quen tai.
Đột nhiên, trong đầu ông ta xuất hiện hình bóng của một người thầy Viên.
Nhưng mà người trước mắt ông ta lại là một người có tay có chân đầy đủ hơn nữa cũng khá trẻ tuổi, không thể nào là thầy Viên già nua yếu ớt kia được.
Hơn nữa mấy năm trước, thầy Viên đã bị phế, kinh mạch đứt đoạn.
Cách đây không lâu, thầy Viên còn bị cậu chủ Dương chém đứt một cánh tay và một bên chân trong học viện Huỳnh Dương nữa. Thế nhưng người đứng trước mắt ông ta lại có tay chân đầy đủ, sức mạnh dồi dào. Người này chắc chắn không phải là thầy Viên, mấy vết thương của ông ta không có cách nào khôi phục lại được cả.
Chẳng lẽ đây là người thân của thầy Viên?
Nhưng mà Dương Nam Kiên cũng biết rõ, trong mấy năm gần đây, người nhà của thầy Viên đã bị người của môn phái Vạn Kiểm ám sát hết rồi.
Dương Nam Kiên cẩn thận dò hỏi thầy Viên: "Anh là người có quan hệ như thế nào với thầy Viên?"
Thầy Viên lạnh lùng cười nói: "Sao nào, mới mấy năm không gặp, ông đã không nhận ra tôi rồi à?" "Môn chủ các hạ, quả là người cao quý công việc bận rộn thì chóng quên!"
Dương Nam Kiên không dám tin hỏi: "Lẽ nào ông thực sự là thầy Viên?" Thầy Viên lạnh lùng nói: "Tôi đương nhiên là thầy Viên! Có phải ông bất ngờ lắm hay không, có phải là do chân tay tôi mọc lại rồi nên ông không nhận ra tôi?"
Lúc này, Dương Nam Kiên đã khẳng định được người trước mặt ông ta là thầy Viên.
Lúc ông ta thấy chân tay thầy Viên mọc dài ra thì quả thực vô cùng khiếp sợ. Một người bị chém mất chân tay thì sao có thể mọc lại được? Lẽ nào trong hội Trung Thành đã có người có được loại y thuật nghịch thiên như vậy rồi?
Nhóm luyện dược sư đứng ở xa xa phía sau cũng bất ngờ. "Trời ạ, không thể nào, người này là thầy Viên!" "Sao có thể được? Chẳng phải năm đó thầy Viên gặp nạn sao?" "Đúng vậy, hơn nữa khi đó thầy Viên được đưa đến tổng bộ hội Trung Thành, mấy người luyện được sự chúng ta còn trị liệu cho thầy Viên nữa, cản bản là không chữa được, đã hoàn toàn tàn phế rồi mà!" "Đúng vậy, hơn nữa tôi còn nghe nói, cách đây không lâu tay và chân của thầy Viên bị chặt đứt trong học viện Huỳnh Dương." "Nhưng mà sao bây giờ tay chân thầy ấy lại vẫn hoàn hảo nguyên vẹn như cũ được?" "Người này chắc chắn không phải là thầy Viên mà là một người anh hay em trai bị thất lạc nhiều năm của thầy Viên." "Tôi cũng nghĩ như thế, có thể là người thân của thầy Cập nhật nhanh nhấ*t trên tamlinh247.net
Viên!"
Nhóm các Bậc thầy của hội Trung Thành đều không tin thế nhưng lúc này Dương Nam Kiên lại hoàn toàn tin.
Bởi vì ông ta hiểu rất rõ đối thủ của mình. Năm đó để đánh bại thầy Viên, Dương Nam Kiên đã dùng đủ loại âm mưu quỷ kế khác nhau, Dương Nam Kiên cướp đi tất cả tài sản của thầy Viên, giết sạch người thân của thầy Viên nhưng lại không giết thầy Viên. Ông ta biến thầy Viên thành một tên tàn phế, để cho ông ta phải sống trong đau đớn, khiến cho thầy Viên sống không bằng chết.
Lúc này, Dương Nam Kiên không rõ vì sao một tên phế nhân như ông ta lại có thể khôi phục được sức mạnh, hơn nữa còn trẻ ra? Rốt cuộc là ai đã giúp ông ta?
Ngoại trừ hội Trung Thành, Dương Nam Kiên không nghĩ ra người thứ hai có thể giúp ông ta.
Bởi vì tất cả những người có y thuật cao minh nhất trong thành Đêm Đen đều tụ tập trong hội Trung Thành cả. Mà bây giờ, thầy Viên lại đi ra từ trong tổng bộ hội Trung Thành, hiển nhiên đây đều là do hội Trung Thành sắp xếp.
Thực ra thì những điều mà Dương Nam Kiên, thầy Viên đều đã đoán ra được.
Lúc này, Tổng hội trưởng và Tiêu Hào vẫn còn đứng gần cửa sổ trên lầu nhìn xuống chứ chưa xuống dưới. Khi nhìn thấy thầy Viên bước ra ngoài, hai người cũng rất ngạc nhiên. Tổng hội trưởng nghĩ tới điều gì đó mới nói: "Ngài Tiêu
Hào, chẳng lẽ nào ngài đã chữa khỏi thương thế của thầy
Viên rồi?"
Tiêu Hào cảm thấy rất bất đắc dĩ, Tổng hội trưởng vẫn luôn gọi anh là ngài, còn vô cùng khách khí và tôn kính anh nữa.
Tiêu Hào muốn bà ấy gọi tên mình thôi nhưng Tổng hội trưởng nghĩ Tiêu Hào là một tông sư luyện dược lợi hại, hơn nữa còn là một Đế vương cao cao tại thượng thế nên trong lòng không khỏi dâng lên sự sùng bái và tôn kính với Tiêu Hào.
Vì vậy bà ta vẫn cứ gọi Tiêu Hào là ngài mà không dám xếp mình ngang hàng với Tiêu Hào.
Đương nhiên là khi ở trước mặt người ngoài, mối quan hệ giữa hai người lại khác.
Tiêu Hào nói: "Vốn dĩ thầy Viên cũng định ba ngày sau sẽ tới môn phái Vạn Kiểm báo thù, bây giờ Dương Nam Kiên tự mình dẫn xác tới cửa, chắc là thầy Viên không nhịn được cho nên mới ra ngoài nghênh chiến."
Tổng hội trưởng hỏi: "Ngài Tiêu Hào đại, tình hình bây giờ thì nên làm thế nào? Để thầy Viên nghênh chiến hay là để tôi đứng ra ngăn cản?"
Tiêu Hào suy nghĩ một chút, nói: "Không sao cả, dù sao thì thầy Viên cũng đang muốn báo thù Dương Nam Kiên. Bây giờ Dương Nam Kiên tự mình mò đến vậy thì cứ để thầy Viên và Dương Nam Kiên đấu với nhau một trận đi, cho dù kết quả có ra sao thì tôi cũng sẽ ra mặt giải quyết tốt mọi chuyện"
Tiêu Hào đã nói như vậy thì Tổng hội trưởng cũng gật đầu đồng ý.
Tiêu Hào đứng trước cửa kính, mắt nhìn xuống dưới. Đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi nhưng Dương Nam Kiên vẫn chưa đi mà ngồi bệt xuống cạnh cổng chính của hội Trung Thành.
Thậm chí còn có mấy tên đệ tử che dù chống nắng cho ông ta, khi nào chưa thấy được Tổng hội trưởng thì hẳn là ông ta sẽ không rời đi.
Tiêu Hào nói: "Cứ trốn tránh như này cũng không phải là cách hay. Hay là như vậy đi, tôi thay Tổng hội trưởng ra ngoài đó so tài với Dương Nam Kiên, cho dù ông ta có âm mưu gì tôi cũng có thể phá tan nó!"
Tổng hội trưởng nói: "Tôi đương nhiên tin tưởng đại nhân ngài có thể thắng, thế nhưng, bây giờ cũng không cần thiết phải nhận lời thách đấu của ông ta làm gì, cứ để tên khốn đó chờ ở ngoài đi, dù sao thì tôi cũng không vội.
Nếu là lúc trước, người của môn phái Vạn Kiếm đến khiêu chiến thì mọi người trong hội Trung Thành sẽ nể mặt môn chủ của môn phái Vạn Kiếm mà nhiệt tình tiếp đón
Nhưng sau sự việc của ba ngày trước, người của hội Trung Thành tỏ ra rất khinh thường người của môn phái Vạn Kiếm, thậm chí còn coi người của môn phái Vạn Kiếm là kẻ thù nữa. Thế cho nên họ mới phơi Dương Nam Kiên ở ngoài cửa mà không cho ông ta tiến vào trong, Dương Nam Kiên cũng chẳng thể làm gì khác, ông ta cũng không thể ngang nhiên xông vào trong được.
Dương Nam Kiên cũng mất hết mặt mũi vào trận so tài thua ba ngày trước rồi nhưng ông ta không còn cách nào khác, đây là nhiệm vụ do Chủ tịch thành phố giao cho ông ta, hôm nay ông ta phải gặp được Tổng hội trưởng, so tài với bà ta. Còn phải hung hăng giẫm đạp bà ta dưới gót chân, lấy Thiên Tâm quyết về!
Thậm chí ông ta còn có thể cược mạng với bà ta, nhân cơ hội này giết chết bà ta luôn!
Lúc này đây, một người đàn ông trung niên với khí tức sắc bén đi từ trong đại sảnh tầng một ra.
Người đàn ông trung niên đó đi qua đám người Bậc thầy của hội Trung Thành, nhóm người đã đứng đây chửi bởi Dương Nam Kiên hơn nửa tiếng đồng hồ. Mặc dù mệt mỏi nhưng họ vẫn không cho Dương Nam Kiên bước nửa bước vào trong hội Trung Thành. Người đàn ông đó đi lướt qua họ rồi bước đến đứng trước mặt Dương Nam Kiên.
Gương mặt của các Bậc thầy hiện rõ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên lạ mặt, dường như trước đây chưa từng gặp qua bao giờ lướt qua người bọn họ.
Trước đây khi nhóm các Bậc thầy trong tổng bộ nghênh đón Tiêu Hào và thầy Viên đến hội Trung Thành đã từng gặp qua thầy Viên một lần. Thế nhưng thầy Viên của bây giờ đã không còn là ông lão tóc trắng yếu ớt như trước nữa, bây giờ ông đã trở thành một người đàn ông trung niên khoẻ mạnh. Cho nên bọn họ nhất thời không nhận ra thầy Viên.
Thầy Viên bước đến trước mặt Dương Nam Kiên.
Dương Nam Kiên cứ tưởng ông là một Bậc thầy của hội Trung Thành nên nở nụ cười nói: "Vị Bậc thầy này, Tổng hội trưởng của các người bao giờ mới đồng ý đến gặp tôi? Tôi sắp đợi không nổi nữa rồi, mà nếu như vị Bậc thầy anh đồng ý thì tôi cũng có thể so với anh một trận"
Thầy Viên cảm thấy khá bất ngờ khi Dương Nam Kiên không nhận ra ông ta.
Vì vậy thầy Viên nói: "Tôi và ông so tài cũng được, nhưng mà tôi không so luyện đan với ông, hai chúng ta so tài luyện vũ khí."
Vừa nãy Dương Nam Kiên không nhận ra thầy Viên nhưng sau khi thầy Viên mở miệng nói chuyện thì Dương Nam Kiên lại cảm thấy người này trông thật quen mắt, hơn nữa giọng nói lại càng quen tai.
Đột nhiên, trong đầu ông ta xuất hiện hình bóng của một người thầy Viên.
Nhưng mà người trước mắt ông ta lại là một người có tay có chân đầy đủ hơn nữa cũng khá trẻ tuổi, không thể nào là thầy Viên già nua yếu ớt kia được.
Hơn nữa mấy năm trước, thầy Viên đã bị phế, kinh mạch đứt đoạn.
Cách đây không lâu, thầy Viên còn bị cậu chủ Dương chém đứt một cánh tay và một bên chân trong học viện Huỳnh Dương nữa. Thế nhưng người đứng trước mắt ông ta lại có tay chân đầy đủ, sức mạnh dồi dào. Người này chắc chắn không phải là thầy Viên, mấy vết thương của ông ta không có cách nào khôi phục lại được cả.
Chẳng lẽ đây là người thân của thầy Viên?
Nhưng mà Dương Nam Kiên cũng biết rõ, trong mấy năm gần đây, người nhà của thầy Viên đã bị người của môn phái Vạn Kiểm ám sát hết rồi.
Dương Nam Kiên cẩn thận dò hỏi thầy Viên: "Anh là người có quan hệ như thế nào với thầy Viên?"
Thầy Viên lạnh lùng cười nói: "Sao nào, mới mấy năm không gặp, ông đã không nhận ra tôi rồi à?" "Môn chủ các hạ, quả là người cao quý công việc bận rộn thì chóng quên!"
Dương Nam Kiên không dám tin hỏi: "Lẽ nào ông thực sự là thầy Viên?" Thầy Viên lạnh lùng nói: "Tôi đương nhiên là thầy Viên! Có phải ông bất ngờ lắm hay không, có phải là do chân tay tôi mọc lại rồi nên ông không nhận ra tôi?"
Lúc này, Dương Nam Kiên đã khẳng định được người trước mặt ông ta là thầy Viên.
Lúc ông ta thấy chân tay thầy Viên mọc dài ra thì quả thực vô cùng khiếp sợ. Một người bị chém mất chân tay thì sao có thể mọc lại được? Lẽ nào trong hội Trung Thành đã có người có được loại y thuật nghịch thiên như vậy rồi?
Nhóm luyện dược sư đứng ở xa xa phía sau cũng bất ngờ. "Trời ạ, không thể nào, người này là thầy Viên!" "Sao có thể được? Chẳng phải năm đó thầy Viên gặp nạn sao?" "Đúng vậy, hơn nữa khi đó thầy Viên được đưa đến tổng bộ hội Trung Thành, mấy người luyện được sự chúng ta còn trị liệu cho thầy Viên nữa, cản bản là không chữa được, đã hoàn toàn tàn phế rồi mà!" "Đúng vậy, hơn nữa tôi còn nghe nói, cách đây không lâu tay và chân của thầy Viên bị chặt đứt trong học viện Huỳnh Dương." "Nhưng mà sao bây giờ tay chân thầy ấy lại vẫn hoàn hảo nguyên vẹn như cũ được?" "Người này chắc chắn không phải là thầy Viên mà là một người anh hay em trai bị thất lạc nhiều năm của thầy Viên." "Tôi cũng nghĩ như thế, có thể là người thân của thầy Cập nhật nhanh nhấ*t trên tamlinh247.net
Viên!"
Nhóm các Bậc thầy của hội Trung Thành đều không tin thế nhưng lúc này Dương Nam Kiên lại hoàn toàn tin.
Bởi vì ông ta hiểu rất rõ đối thủ của mình. Năm đó để đánh bại thầy Viên, Dương Nam Kiên đã dùng đủ loại âm mưu quỷ kế khác nhau, Dương Nam Kiên cướp đi tất cả tài sản của thầy Viên, giết sạch người thân của thầy Viên nhưng lại không giết thầy Viên. Ông ta biến thầy Viên thành một tên tàn phế, để cho ông ta phải sống trong đau đớn, khiến cho thầy Viên sống không bằng chết.
Lúc này, Dương Nam Kiên không rõ vì sao một tên phế nhân như ông ta lại có thể khôi phục được sức mạnh, hơn nữa còn trẻ ra? Rốt cuộc là ai đã giúp ông ta?
Ngoại trừ hội Trung Thành, Dương Nam Kiên không nghĩ ra người thứ hai có thể giúp ông ta.
Bởi vì tất cả những người có y thuật cao minh nhất trong thành Đêm Đen đều tụ tập trong hội Trung Thành cả. Mà bây giờ, thầy Viên lại đi ra từ trong tổng bộ hội Trung Thành, hiển nhiên đây đều là do hội Trung Thành sắp xếp.
Thực ra thì những điều mà Dương Nam Kiên, thầy Viên đều đã đoán ra được.
Lúc này, Tổng hội trưởng và Tiêu Hào vẫn còn đứng gần cửa sổ trên lầu nhìn xuống chứ chưa xuống dưới. Khi nhìn thấy thầy Viên bước ra ngoài, hai người cũng rất ngạc nhiên. Tổng hội trưởng nghĩ tới điều gì đó mới nói: "Ngài Tiêu
Hào, chẳng lẽ nào ngài đã chữa khỏi thương thế của thầy
Viên rồi?"
Tiêu Hào cảm thấy rất bất đắc dĩ, Tổng hội trưởng vẫn luôn gọi anh là ngài, còn vô cùng khách khí và tôn kính anh nữa.
Tiêu Hào muốn bà ấy gọi tên mình thôi nhưng Tổng hội trưởng nghĩ Tiêu Hào là một tông sư luyện dược lợi hại, hơn nữa còn là một Đế vương cao cao tại thượng thế nên trong lòng không khỏi dâng lên sự sùng bái và tôn kính với Tiêu Hào.
Vì vậy bà ta vẫn cứ gọi Tiêu Hào là ngài mà không dám xếp mình ngang hàng với Tiêu Hào.
Đương nhiên là khi ở trước mặt người ngoài, mối quan hệ giữa hai người lại khác.
Tiêu Hào nói: "Vốn dĩ thầy Viên cũng định ba ngày sau sẽ tới môn phái Vạn Kiểm báo thù, bây giờ Dương Nam Kiên tự mình dẫn xác tới cửa, chắc là thầy Viên không nhịn được cho nên mới ra ngoài nghênh chiến."
Tổng hội trưởng hỏi: "Ngài Tiêu Hào đại, tình hình bây giờ thì nên làm thế nào? Để thầy Viên nghênh chiến hay là để tôi đứng ra ngăn cản?"
Tiêu Hào suy nghĩ một chút, nói: "Không sao cả, dù sao thì thầy Viên cũng đang muốn báo thù Dương Nam Kiên. Bây giờ Dương Nam Kiên tự mình mò đến vậy thì cứ để thầy Viên và Dương Nam Kiên đấu với nhau một trận đi, cho dù kết quả có ra sao thì tôi cũng sẽ ra mặt giải quyết tốt mọi chuyện"
Tiêu Hào đã nói như vậy thì Tổng hội trưởng cũng gật đầu đồng ý.