Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
"Cái con bé này thật là, ở đây cũng được, ở quê mẹ cũng hoan nghênh bác sĩ Tần thường xuyên đến chơi."
Tần Lãng ngẩng đầu lên: "Dì Hạ, con lại tưởng thật đấy ạ."
Ninh Bối Bối nghe những lời này, trong lòng buồn bực, viện cớ đi lấy muôi múc canh, vào nhà bếp hít sâu từng hơi.
Cả khách lẫn chủ đều vui vẻ ăn cơm tối. Sau khi ăn xong, Hạ Tú Phân vào nhà bếp thu dọn, Tần Lãng xung phong đi gọt táo, từng sợi vỏ mỏng manh liền lạc rơi vào trong mâm, cuộn thành từng vòng lớn dần lên. Anh dùng nĩa xiên một miếng đưa cho Trì Tiểu Ảnh trước, sau đó là Ninh Bối Bối. Quay đầu lại, kể cho Trì Tiểu Ảnh nghe những chuyện thú vị trong bệnh viện, Ninh Bối Bối lặng lẽ ăn, miếng táo lạnh buốt chạy dọc theo thực quản, từng chút một lạnh đến đáy lòng.
Tần Lãng cũng không ở lại quá lâu, liền sớm tạm biệt. Tiểu Ảnh nhờ anh đưa Ninh Bối Bối xuống lầu, Ninh Bối Bối nói muốn ở lại chơi thêm chút nữa.
Sau khi Tần Lãng đi rồi, Ninh Bối Bối uống trà, giả vờ hỏi này hỏi nọ, cuối cùng, cô thực sự không kiên nhẫn được nữa, ngón tay gõ nhẹ lên thành ly, nhìn Trì Tiểu Ảnh một chút.
"Tiểu Ảnh, em có cảm thấy dường như Tần Lãng đối với em đặc biệt tốt không?"
Trì Tiểu Ảnh không hề hoảng sợ, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Bối Bối, chị định ở đây viết kịch bản sao? Em là nhân vật nào? Cô bé lọ lem hay là công chúa lưu lạc trong nhân gian?"
Ninh Bối Bối cười châm chọc rướn khóe miệng lên: "Hỏi chút thôi mà! Lẽ nào em không có suy nghĩ gì về người đàn ông nhã nhặn như Tần Lãng?"
"Bối Bối, nói lung tung gì đó, bây giờ em vẫn là phụ nữ đã có chồng. Hơn nữa, chị đã bao giờ nhìn thấy cô bé lọ lem hai mươi bảy tuổi, hoàng tử bốn mươi hai tuổi chưa?"
Kỳ lạ thay, chớp mắt mây mù trong lòng Ninh Bối Bối tan sạch, cô lại khôi phục làm người phụ nữ đức hạnh kia, nói tới nói lui, lời không sợ người người không nghỉ, mãi cho đến khi Hạ Tú Phân ngáp ngắn ngáp dài mới về nhà. Cách một lớp cửa, vẫn nghe được âm thanh của cô bạn vọng lại trên cầu thang. Trì Tiểu Ảnh hé môi cười, không cần hỏi, mẫu hình đàn ông mà Ninh Bối Bối thích, cô đã biết là ai rồi.
Chỉ có một phòng, kê một cái giường, hai mẹ con đành phải chia ra ngủ. Hạ Tú Phân bận bịu cả ngày, rất nhanh đã cất tiếng ngáy. Nhưng Trì Tiểu Ảnh thì lại tỉnh, rất lâu cũng không ngủ được.
Trước mặt mẹ, cô vờ như vui vẻ. Không phải cô có thói quen hưởng thụ, cũng không phải cô ngại nhà quá nhỏ, dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể biến nơi này thành nhà. Trong căn nhà này chỉ có một mình cô.
Từ hôm nay trở đi, cô và Tuyên Tiêu chính thức ở riêng, tiếp theo sẽ là ly hôn. Sau đó, là một thân một mình. Một lần nữa làm người đơn thân, tựa như chén canh đêm hôm trước, đem hâm lại, mùi vị thật ra cũng không khác biệt là mấy, nhưng nếm kỹ lại, vẫn thiếu đi chút gì đó, không giống với trước khi kết hôn.
Hóa ra mãi mãi ở một mình, sẽ không cảm thấy gì cả. Đột nhiên từ hai người biến thành một, sự cô đơn không chút tiếng động cứ lũ lượt kéo về, nháy mắt bao trùm lấy toàn thân. Cô cho rằng cô đã chuẩn bị chấp nhận hết thảy, nhưng khi thật sự thực hiện, còn cần có một quá trình thích hợp. Nhưng, cô chưa từng có suy nghĩ sẽ chùn bước, chỉ là có chút thổn thức mà thôi.
Di động đặt cạnh gối, đèn màn hình chợt lóe lên. Tần Lãng gửi đến một tin, nói cho cô biết rằng bữa cơm rất ngon, anh đã về đến nhà, xem sách một chút rồi sẽ nghỉ. Cô mỉm cười, không nhắn lại, để Tần Lãng tưởng rằng cô đã ngủ rồi. Lát sau cô lại nhìn điện thoại một chút, im ắng, không cuộc gọi, cũng không tin nhắn. Nhìn đồng hồ, mười hai giờ, cô thở dài, tay nắm chặt di động, ra lệnh cho bản thân nhắm mắt lại. Trên đời này, có những người bạn vĩnh viễn không cần phải đợi.
Trên trời, trăng non treo trên ngọn cây, dáng vẻ thẹn thùng. Ánh sáng dìu dịu tỏa ra vung vẩy soi đến một chiếc xe phủ đầy sương đêm đậu trước chợ, hai đèn bật sáng, trong xe, Tuyên Tiêu nằm trên ghế, châm một điếu thuốc, giống như thắp một nén hương, cháy cho đến khi chỉ còn một lại một đoạn nhỏ, mới rít lấy một hơi.
Tần Lãng ngẩng đầu lên: "Dì Hạ, con lại tưởng thật đấy ạ."
Ninh Bối Bối nghe những lời này, trong lòng buồn bực, viện cớ đi lấy muôi múc canh, vào nhà bếp hít sâu từng hơi.
Cả khách lẫn chủ đều vui vẻ ăn cơm tối. Sau khi ăn xong, Hạ Tú Phân vào nhà bếp thu dọn, Tần Lãng xung phong đi gọt táo, từng sợi vỏ mỏng manh liền lạc rơi vào trong mâm, cuộn thành từng vòng lớn dần lên. Anh dùng nĩa xiên một miếng đưa cho Trì Tiểu Ảnh trước, sau đó là Ninh Bối Bối. Quay đầu lại, kể cho Trì Tiểu Ảnh nghe những chuyện thú vị trong bệnh viện, Ninh Bối Bối lặng lẽ ăn, miếng táo lạnh buốt chạy dọc theo thực quản, từng chút một lạnh đến đáy lòng.
Tần Lãng cũng không ở lại quá lâu, liền sớm tạm biệt. Tiểu Ảnh nhờ anh đưa Ninh Bối Bối xuống lầu, Ninh Bối Bối nói muốn ở lại chơi thêm chút nữa.
Sau khi Tần Lãng đi rồi, Ninh Bối Bối uống trà, giả vờ hỏi này hỏi nọ, cuối cùng, cô thực sự không kiên nhẫn được nữa, ngón tay gõ nhẹ lên thành ly, nhìn Trì Tiểu Ảnh một chút.
"Tiểu Ảnh, em có cảm thấy dường như Tần Lãng đối với em đặc biệt tốt không?"
Trì Tiểu Ảnh không hề hoảng sợ, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Bối Bối, chị định ở đây viết kịch bản sao? Em là nhân vật nào? Cô bé lọ lem hay là công chúa lưu lạc trong nhân gian?"
Ninh Bối Bối cười châm chọc rướn khóe miệng lên: "Hỏi chút thôi mà! Lẽ nào em không có suy nghĩ gì về người đàn ông nhã nhặn như Tần Lãng?"
"Bối Bối, nói lung tung gì đó, bây giờ em vẫn là phụ nữ đã có chồng. Hơn nữa, chị đã bao giờ nhìn thấy cô bé lọ lem hai mươi bảy tuổi, hoàng tử bốn mươi hai tuổi chưa?"
Kỳ lạ thay, chớp mắt mây mù trong lòng Ninh Bối Bối tan sạch, cô lại khôi phục làm người phụ nữ đức hạnh kia, nói tới nói lui, lời không sợ người người không nghỉ, mãi cho đến khi Hạ Tú Phân ngáp ngắn ngáp dài mới về nhà. Cách một lớp cửa, vẫn nghe được âm thanh của cô bạn vọng lại trên cầu thang. Trì Tiểu Ảnh hé môi cười, không cần hỏi, mẫu hình đàn ông mà Ninh Bối Bối thích, cô đã biết là ai rồi.
Chỉ có một phòng, kê một cái giường, hai mẹ con đành phải chia ra ngủ. Hạ Tú Phân bận bịu cả ngày, rất nhanh đã cất tiếng ngáy. Nhưng Trì Tiểu Ảnh thì lại tỉnh, rất lâu cũng không ngủ được.
Trước mặt mẹ, cô vờ như vui vẻ. Không phải cô có thói quen hưởng thụ, cũng không phải cô ngại nhà quá nhỏ, dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể biến nơi này thành nhà. Trong căn nhà này chỉ có một mình cô.
Từ hôm nay trở đi, cô và Tuyên Tiêu chính thức ở riêng, tiếp theo sẽ là ly hôn. Sau đó, là một thân một mình. Một lần nữa làm người đơn thân, tựa như chén canh đêm hôm trước, đem hâm lại, mùi vị thật ra cũng không khác biệt là mấy, nhưng nếm kỹ lại, vẫn thiếu đi chút gì đó, không giống với trước khi kết hôn.
Hóa ra mãi mãi ở một mình, sẽ không cảm thấy gì cả. Đột nhiên từ hai người biến thành một, sự cô đơn không chút tiếng động cứ lũ lượt kéo về, nháy mắt bao trùm lấy toàn thân. Cô cho rằng cô đã chuẩn bị chấp nhận hết thảy, nhưng khi thật sự thực hiện, còn cần có một quá trình thích hợp. Nhưng, cô chưa từng có suy nghĩ sẽ chùn bước, chỉ là có chút thổn thức mà thôi.
Di động đặt cạnh gối, đèn màn hình chợt lóe lên. Tần Lãng gửi đến một tin, nói cho cô biết rằng bữa cơm rất ngon, anh đã về đến nhà, xem sách một chút rồi sẽ nghỉ. Cô mỉm cười, không nhắn lại, để Tần Lãng tưởng rằng cô đã ngủ rồi. Lát sau cô lại nhìn điện thoại một chút, im ắng, không cuộc gọi, cũng không tin nhắn. Nhìn đồng hồ, mười hai giờ, cô thở dài, tay nắm chặt di động, ra lệnh cho bản thân nhắm mắt lại. Trên đời này, có những người bạn vĩnh viễn không cần phải đợi.
Trên trời, trăng non treo trên ngọn cây, dáng vẻ thẹn thùng. Ánh sáng dìu dịu tỏa ra vung vẩy soi đến một chiếc xe phủ đầy sương đêm đậu trước chợ, hai đèn bật sáng, trong xe, Tuyên Tiêu nằm trên ghế, châm một điếu thuốc, giống như thắp một nén hương, cháy cho đến khi chỉ còn một lại một đoạn nhỏ, mới rít lấy một hơi.