Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Rời khỏi không bao lâu, âm thanh báo có tin nhắn trong điện thoại để bên gối Trì Tiểu Ảnh vang lên, là Tần Lãng.
Trong tin nhắn anh nói trên đường đến bệnh viện xảy ra một chuyện thú vị, nói đơn giản vài câu, đã khiến Trì Tiểu Ảnh vừa cười vừa thở phì phò.
Nếu anh sốt ruột biểu lộ sự quan tâm thái quá, tự nhiên Trì Tiểu Ảnh sẽ bài xích, đề phòng anh, nhưng bây giờ, cô cảm thấy Tần Lãng là một người bạn thật sự, như ba lại giống như anh trưởng, chính là thứ cô không có trong sinh mệnh.
May mắn dường nào, cô quen biết được anh.
Sau khi kiểm tra, truyền dịch rồi lại truyền dịch, không ngừng không nghỉ, trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Hạ Tú Phân vẫn chưa quay về, Trì Tiểu Ảnh lo lắng không biết mẹ có lạc đường hay không, có thể do thuốc an thần, chỉ trong chốc lát, cô ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, cầm điện thoại xem thời gian, cũng sắp mười hai giờ, lại có vài tin nhắn của Tần Lãng, không liên quan đến bệnh tình, đều viết theo suy nghĩ của anh.
Trên tủ cạnh giường bệnh có thêm một bó hoa và một giỏ trái cây, là đồng nghiệp trong viện thiết kế mang tới.
Ách, trước giường còn có một cậu trai trẻ, đang dùng ánh mắt chất vấn nhìn cô chằm chằm.
"Cô là Trì Tiểu Ảnh? Vợ của Tuyên Tiêu?" Chàng trai nhúc nhích cái miệng, có chút khó tin.
"Cậu có chuyện gì à?" Vừa tỉnh lại, giọng của cô vẫn rất khàn, còn chưa rửa mặt, không súc miệng, tóc rối tung, bộ dạng rất lôi thôi.
Chàng trai tê liệt ngồi xuống cạnh giường, vẻ mặt "Thì ra là vậy".
"Tôi tên Dương Quang, là bạn trai cũ của Ninh Y, có một đồng nghiệp sinh con, tôi đến tặng hoa, ở phòng y tá nghe được họ nhắc đến Trì Tiểu Ảnh, tên nghe rất quen, lại nhớ đến trước đây Ninh Y vẫn luôn miệng nhắc đến, thấy tò mò, liền đến nhìn một chút. Mà thôi, sau khi gặp, tôi đối với cô không ôm hy vọng, nhìn cô không giống người hung dữ, không giúp được tôi. Mặt mũi lại bình thường, dáng người thì phổ biến, làm sao quản được người đàn ông như Tuyên Tiêu?"
Trì Tiểu Ảnh đáng thương suy nghĩ mãi, mới hiểu được lời nói của Dương Quang, phút chốc dở khóc dở cười.
"Hóa ra định tìm tôi giúp đỡ?"
"Ờ, tôi muốn cô quản Tuyên Tiêu cho tốt, để anh ta đừng có bậy bạ với Ninh Y. Hiện giờ, tôi chỉ có thể đồng cảm với cô thôi, thân cô còn khó giữ, nói gì đến người khác."
Lời này cũng đúng, Trì Tiểu Ảnh cam chịu: "Cậu rất yêu Ninh Y?"
"Không hẳn, chỉ là nuốt không trôi chuyện này."
"Vậy vì sao cậu không quản cô ta cho tốt đi?"
"Cô ấy là người lớn, quản làm sao được?" Dương Quang nhướn mày, nghiến răng kèn kẹt.
"Cũng phải, một người lớn, trưởng thành rồi, làm sao mà quản? Chính là trói hai chân cô ta lại, che mắt cô ta đi, chặn miệng cô ta, để cô ta không nhìn không nghe không đi được, chỉ là không trói được tim cô ta. Tim không cô ta không đặt trên người cậu, làm gì cũng vô ích, không bẳng buông tay đi. Buông tha cô ta, cũng là buông tha cho chính mình. Cậu hẳn là nên cảm thấy may mắn vì cậu và Ninh Y còn chưa kết hôn, bây giờ chia tay chỉ đau một lúc, nếu đã là gia đình, có con, lại mỗi người một ngả, không phải còn thảm hơn sao? Rất lâu sau này, khi nghĩ lại, cũng chỉ là ước muốn mà thôi."
Dương Quang kinh ngạc: "Ồ, nghe cô nói câu này, thật là như được nghe giảng đạo lý, đúng rồi, tôi giữ lại chuyện này làm gì chứ? Phụ nữ tốt rất nhiều, tôi không thể chết treo trên một thân cây được. Tôi mất đi một thân cây, lại xuất hiện cả cánh rừng, khà khà, hẳn là nên ăn mừng đấy!" Cậu ta đột nhiên dừng lại, bàn tay xoa xoa: "Vậy còn cô thì sao?"
Trì Tiểu Ảnh ngước mặt nhìn bình dịch truyền: "Tôi đợi xuất viện."
Dương Quang rời đi.
Trước khi đi, cậu ta hàm ý bỏ lại một câu: "Tuyên Tiêu là một kẻ mù."
Lại chọc cho Trì Tiểu Ảnh nhức đầu một lúc, xoay qua xoay lại, trông thấy Hạ Tú Phân hai mắt sưng phù kéo lê chân bước vào.
"Mẹ?"
Hạ Tú Phân ngẩn ngơ nhìn Trì Tiểu Ảnh một chút, trước tiên giúp cô rửa mặt, lau tay, thay bịch nước tiểu, rồi mới ngồi xuống.
"Mẹ ăn xong điểm tâm định đi chợ mua một con cá, y tá nói đắng sau bệnh viện có người giúp bệnh nhân nấu ăn, con mất nhiều máu như vậy, nhìn lướt qua giống như đứa nghiện vậy, nhất định phải bồi bổ thật tốt." Hạ Tú Phân vừa nói vừa khóc.
"Sau đó người bán cá không chịu bán cho mẹ à?" Trì Tiểu Ảnh hỏi.
Hạ Tú Phân lắc đầu: "Không phải, mẹ gặp mẹ chồng con."
Trong tin nhắn anh nói trên đường đến bệnh viện xảy ra một chuyện thú vị, nói đơn giản vài câu, đã khiến Trì Tiểu Ảnh vừa cười vừa thở phì phò.
Nếu anh sốt ruột biểu lộ sự quan tâm thái quá, tự nhiên Trì Tiểu Ảnh sẽ bài xích, đề phòng anh, nhưng bây giờ, cô cảm thấy Tần Lãng là một người bạn thật sự, như ba lại giống như anh trưởng, chính là thứ cô không có trong sinh mệnh.
May mắn dường nào, cô quen biết được anh.
Sau khi kiểm tra, truyền dịch rồi lại truyền dịch, không ngừng không nghỉ, trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Hạ Tú Phân vẫn chưa quay về, Trì Tiểu Ảnh lo lắng không biết mẹ có lạc đường hay không, có thể do thuốc an thần, chỉ trong chốc lát, cô ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, cầm điện thoại xem thời gian, cũng sắp mười hai giờ, lại có vài tin nhắn của Tần Lãng, không liên quan đến bệnh tình, đều viết theo suy nghĩ của anh.
Trên tủ cạnh giường bệnh có thêm một bó hoa và một giỏ trái cây, là đồng nghiệp trong viện thiết kế mang tới.
Ách, trước giường còn có một cậu trai trẻ, đang dùng ánh mắt chất vấn nhìn cô chằm chằm.
"Cô là Trì Tiểu Ảnh? Vợ của Tuyên Tiêu?" Chàng trai nhúc nhích cái miệng, có chút khó tin.
"Cậu có chuyện gì à?" Vừa tỉnh lại, giọng của cô vẫn rất khàn, còn chưa rửa mặt, không súc miệng, tóc rối tung, bộ dạng rất lôi thôi.
Chàng trai tê liệt ngồi xuống cạnh giường, vẻ mặt "Thì ra là vậy".
"Tôi tên Dương Quang, là bạn trai cũ của Ninh Y, có một đồng nghiệp sinh con, tôi đến tặng hoa, ở phòng y tá nghe được họ nhắc đến Trì Tiểu Ảnh, tên nghe rất quen, lại nhớ đến trước đây Ninh Y vẫn luôn miệng nhắc đến, thấy tò mò, liền đến nhìn một chút. Mà thôi, sau khi gặp, tôi đối với cô không ôm hy vọng, nhìn cô không giống người hung dữ, không giúp được tôi. Mặt mũi lại bình thường, dáng người thì phổ biến, làm sao quản được người đàn ông như Tuyên Tiêu?"
Trì Tiểu Ảnh đáng thương suy nghĩ mãi, mới hiểu được lời nói của Dương Quang, phút chốc dở khóc dở cười.
"Hóa ra định tìm tôi giúp đỡ?"
"Ờ, tôi muốn cô quản Tuyên Tiêu cho tốt, để anh ta đừng có bậy bạ với Ninh Y. Hiện giờ, tôi chỉ có thể đồng cảm với cô thôi, thân cô còn khó giữ, nói gì đến người khác."
Lời này cũng đúng, Trì Tiểu Ảnh cam chịu: "Cậu rất yêu Ninh Y?"
"Không hẳn, chỉ là nuốt không trôi chuyện này."
"Vậy vì sao cậu không quản cô ta cho tốt đi?"
"Cô ấy là người lớn, quản làm sao được?" Dương Quang nhướn mày, nghiến răng kèn kẹt.
"Cũng phải, một người lớn, trưởng thành rồi, làm sao mà quản? Chính là trói hai chân cô ta lại, che mắt cô ta đi, chặn miệng cô ta, để cô ta không nhìn không nghe không đi được, chỉ là không trói được tim cô ta. Tim không cô ta không đặt trên người cậu, làm gì cũng vô ích, không bẳng buông tay đi. Buông tha cô ta, cũng là buông tha cho chính mình. Cậu hẳn là nên cảm thấy may mắn vì cậu và Ninh Y còn chưa kết hôn, bây giờ chia tay chỉ đau một lúc, nếu đã là gia đình, có con, lại mỗi người một ngả, không phải còn thảm hơn sao? Rất lâu sau này, khi nghĩ lại, cũng chỉ là ước muốn mà thôi."
Dương Quang kinh ngạc: "Ồ, nghe cô nói câu này, thật là như được nghe giảng đạo lý, đúng rồi, tôi giữ lại chuyện này làm gì chứ? Phụ nữ tốt rất nhiều, tôi không thể chết treo trên một thân cây được. Tôi mất đi một thân cây, lại xuất hiện cả cánh rừng, khà khà, hẳn là nên ăn mừng đấy!" Cậu ta đột nhiên dừng lại, bàn tay xoa xoa: "Vậy còn cô thì sao?"
Trì Tiểu Ảnh ngước mặt nhìn bình dịch truyền: "Tôi đợi xuất viện."
Dương Quang rời đi.
Trước khi đi, cậu ta hàm ý bỏ lại một câu: "Tuyên Tiêu là một kẻ mù."
Lại chọc cho Trì Tiểu Ảnh nhức đầu một lúc, xoay qua xoay lại, trông thấy Hạ Tú Phân hai mắt sưng phù kéo lê chân bước vào.
"Mẹ?"
Hạ Tú Phân ngẩn ngơ nhìn Trì Tiểu Ảnh một chút, trước tiên giúp cô rửa mặt, lau tay, thay bịch nước tiểu, rồi mới ngồi xuống.
"Mẹ ăn xong điểm tâm định đi chợ mua một con cá, y tá nói đắng sau bệnh viện có người giúp bệnh nhân nấu ăn, con mất nhiều máu như vậy, nhìn lướt qua giống như đứa nghiện vậy, nhất định phải bồi bổ thật tốt." Hạ Tú Phân vừa nói vừa khóc.
"Sau đó người bán cá không chịu bán cho mẹ à?" Trì Tiểu Ảnh hỏi.
Hạ Tú Phân lắc đầu: "Không phải, mẹ gặp mẹ chồng con."