Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Bách Viễn khẽ nguyền rủa một tiếng, nặng nề đánh về phía chiếc ghế.
"Yên Nam Nam này thật là nói được làm được."
"Không liên quan đến cô ta, cũng không liên quan tới bất cứ kẻ nào. Đây là chuyện của em và Tuyên Tiêu."
"Tiểu Ảnh..." Bách Viễn xoay người qua.
"Bây giờ trong lòng em có phải rất xem thường anh hay không, cho là bản thân anh cũng như vậy, không có tư cách gì để chỉ trích Yên Nam Nam?"
Trì Tiểu Ảnh lạnh nhạt đong đưa chân, không lên tiếng.
"Có rất nhiều chuyện, vì mặt mũi nên anh vẫn không nói rõ ra. Tiểu Ảnh, em có biết Yên Nam Nam làm sao làm đến chức quản lý của công ty xây dựng Thủy Kiến không? Ha ha, đó là cô ta lên giường cùng lão tổng giám đốc công ty Thủy Kiến đổi lấy."
Bách Viễn đau khổ nhắm nghiền hai mắt. "Anh biết cô ta có dã tâm, tham luyến quyền dục, không cam lòng đứng dưới người khác. Em không thể nghĩ đến cô ta có thể dùng phương thức như thế đi tranh đoạt. Cũng giống như tất cả những ông chồng có vợ ngoại tình, anh là người cuối cùng biết chuyện. Lúc trước, công ty Thủy Kiến gặp phải thăng trầm, anh đi công tác bên ngoài trở về. Về trước một ngày, mở cửa, bắt gặp bọn họ ở trên giường. Yên Nam Nam cùng lão tổng kia quỳ xuống van xin anh, Yên Nam Nam tìm cái chết, thề thốt với anh, nói đến thống khổ đau đớn, anh. . . . . . Nhớ tới chút tình cảm lúc trước, nghĩ cô ta chỉ là trẻ tuổi hồ đồ, liền bỏ qua cho bọn họ. Sau đó, Yên Nam Nam quả thật an phận thật lâu, lão tổng kia vừa lúc bị điều đi, anh cho là chuyện này có thể êm êm ả ả mà trôi qua như thế. Một năm trước, tình cảm của bọn anh trở nên lạnh lẽo lần nữa. Bên ngoài nhìn không có chút khác thường, thật ra thì bọn anh đã phân giường từ lâu rồi. Đúng lúc này, anh gặp được Tinh Tinh. Anh thừa nhận anh là người đàn ông bình thường, không kháng cự được sự hấp dẫn, bất kể là trong lòng hay nhu cầu sinh lý đều cần một chỗ để phát tiết. Yên Nam Nam đã biết, không ầm ĩ không náo loạn, nói vừa lúc cô ta cũng lên giường cùng Tuyên Tiêu. Vậy thì đường ai nấy đi tìm mùa xuân khác cho mình. Thiếu chút nữa anh đã bị dọa đến điên lên, chặt đứt quan hệ với Tinh Tinh. Ngôi nhà này của bọn anh coi như bị phá hủy, anh không thể để cho cô ta phá hỏng quan hệ của bọn em. Tiểu Ảnh, anh thật sự nỗ lực, nhưng. . . . . . Anh nhớ Tinh Tinh, cô ấy. . . . . . mang thai, người nhà của cô ấy cũng đã biết chuyện của bonja nh, anh. . . . . . không thể làm gì khác hơn là ly hôn với Yên Nam Nam, do đó cũng hại em thê thảm như vậy."
Bách Viễn nói xong lời cuối cùng, đáy mắt ửng lên một mảng ẩm ướt.
Trì Tiểu Ảnh vẫn nhìn phía trước, lẳng lặng nghe.
"Tiểu Ảnh, em nói một câu đi!" Bách Viễn đẩy Trì Tiểu Ảnh.
"Nói gì? Em không độ lượng như anh, có thể tha thứ người đã đi đường khác. Bất kể là tình cảm hay là thân thể, chỉ cần có một lần ở bên ngoài..., em cũng sẽ không tha thứ. Không có gì phải tiếc nuối, ngược lại là một loại giải thoát. Em cùng Tuyên Tiêu ly hôn, thật sự không có bất cứ liên quan nào đến hai người. Chắc đã có kết quả xét nghiệm, em trước đi xem một chút."
Cô chậm rãi đứng lên.
"Tiểu Ảnh, em. . . . . . hận anh sao?" Nơi cổ họng Bách Viễn chuyển động, khó khăn hỏi.
"Em không có lý do gì để hận anh, chúng ta còn có thể làm bạn." Trì Tiểu Ảnh đi về phía cửa thang máy.
"Tiểu Ảnh, hay là anh đi cùng em?"
"Anh mới vừa rồi như vậy đã làm người khác chú ý, hay là tha cho em đi!" Cô cười một tiếng, cửa thang máy khép lại, che khuất vẻ mặt tan nát cõi lòng của cô.
Bách Viễn kinh ngạc đứng yên thật lâu, không biết làm sao, cảm thấy Tiểu Ảnh cười đến thật thống khổ.
Bác sĩ cũng vừa khám xong cho những bệnh nhân đã đăng ký, phòng khám bệnh yên tĩnh hơn rất nhiều. Trì Tiểu Ảnh xoa ngón tay, ngồi xuống đối diện bà, thấy trên bàn đặt bệnh án của mình và kết quả xét nghiệm.
"Cô có người nhà nào khác ở thành phố Tân Giang không?" Bác sĩ nhẹ nhàng hỏi.
"Mẹ tôi ở cách nơi này không xa, bác sĩ, không biết tôi bị bệnh gì?" Trì Tiểu Ảnh tâm cũng thót lên tới cổ họng.
Bác sũ cười một tiếng: "Trong máu cô có nhiều bạch cầu hơn bình thường một chút, có phải lúc trước đã bị cảm?"
"Vâng, bị mắc mưa, có chút cảm mạo, sau khi uống thuốc xong đã tốt hơn nhiều."
"Thật ra thì cô cũng không phải là bị bệnh nặng gì, là cô mang thai. Nhưng không nên khổ sở, đứa bé này vẫn tốt, nhưng cô uống nhiều thuốc cảm nên đã không thể giữ được."
Mang thai?
Trì Tiểu Ảnh ngạc nhiên trừng mắt thật to.
"Chuyện này. . . . . . Làm sao có thể, tôi vừa mới có kinh nguyệt?"
Bác sĩ thu hồi nụ cười, rất nghiêm túc nhìn Trì Tiểu Ảnh.
"Đây không phải là kinh nguyệt, mà là trong cơ thể ra máu. Cô mang thai, nhưng là phôi thai không ở trong tử cung, mà là bên trong ống dẫn trứng, hiện tượng này được gọi là thai vị bất thường, hay còn gọi là thai ngoài tử cung."
"Yên Nam Nam này thật là nói được làm được."
"Không liên quan đến cô ta, cũng không liên quan tới bất cứ kẻ nào. Đây là chuyện của em và Tuyên Tiêu."
"Tiểu Ảnh..." Bách Viễn xoay người qua.
"Bây giờ trong lòng em có phải rất xem thường anh hay không, cho là bản thân anh cũng như vậy, không có tư cách gì để chỉ trích Yên Nam Nam?"
Trì Tiểu Ảnh lạnh nhạt đong đưa chân, không lên tiếng.
"Có rất nhiều chuyện, vì mặt mũi nên anh vẫn không nói rõ ra. Tiểu Ảnh, em có biết Yên Nam Nam làm sao làm đến chức quản lý của công ty xây dựng Thủy Kiến không? Ha ha, đó là cô ta lên giường cùng lão tổng giám đốc công ty Thủy Kiến đổi lấy."
Bách Viễn đau khổ nhắm nghiền hai mắt. "Anh biết cô ta có dã tâm, tham luyến quyền dục, không cam lòng đứng dưới người khác. Em không thể nghĩ đến cô ta có thể dùng phương thức như thế đi tranh đoạt. Cũng giống như tất cả những ông chồng có vợ ngoại tình, anh là người cuối cùng biết chuyện. Lúc trước, công ty Thủy Kiến gặp phải thăng trầm, anh đi công tác bên ngoài trở về. Về trước một ngày, mở cửa, bắt gặp bọn họ ở trên giường. Yên Nam Nam cùng lão tổng kia quỳ xuống van xin anh, Yên Nam Nam tìm cái chết, thề thốt với anh, nói đến thống khổ đau đớn, anh. . . . . . Nhớ tới chút tình cảm lúc trước, nghĩ cô ta chỉ là trẻ tuổi hồ đồ, liền bỏ qua cho bọn họ. Sau đó, Yên Nam Nam quả thật an phận thật lâu, lão tổng kia vừa lúc bị điều đi, anh cho là chuyện này có thể êm êm ả ả mà trôi qua như thế. Một năm trước, tình cảm của bọn anh trở nên lạnh lẽo lần nữa. Bên ngoài nhìn không có chút khác thường, thật ra thì bọn anh đã phân giường từ lâu rồi. Đúng lúc này, anh gặp được Tinh Tinh. Anh thừa nhận anh là người đàn ông bình thường, không kháng cự được sự hấp dẫn, bất kể là trong lòng hay nhu cầu sinh lý đều cần một chỗ để phát tiết. Yên Nam Nam đã biết, không ầm ĩ không náo loạn, nói vừa lúc cô ta cũng lên giường cùng Tuyên Tiêu. Vậy thì đường ai nấy đi tìm mùa xuân khác cho mình. Thiếu chút nữa anh đã bị dọa đến điên lên, chặt đứt quan hệ với Tinh Tinh. Ngôi nhà này của bọn anh coi như bị phá hủy, anh không thể để cho cô ta phá hỏng quan hệ của bọn em. Tiểu Ảnh, anh thật sự nỗ lực, nhưng. . . . . . Anh nhớ Tinh Tinh, cô ấy. . . . . . mang thai, người nhà của cô ấy cũng đã biết chuyện của bonja nh, anh. . . . . . không thể làm gì khác hơn là ly hôn với Yên Nam Nam, do đó cũng hại em thê thảm như vậy."
Bách Viễn nói xong lời cuối cùng, đáy mắt ửng lên một mảng ẩm ướt.
Trì Tiểu Ảnh vẫn nhìn phía trước, lẳng lặng nghe.
"Tiểu Ảnh, em nói một câu đi!" Bách Viễn đẩy Trì Tiểu Ảnh.
"Nói gì? Em không độ lượng như anh, có thể tha thứ người đã đi đường khác. Bất kể là tình cảm hay là thân thể, chỉ cần có một lần ở bên ngoài..., em cũng sẽ không tha thứ. Không có gì phải tiếc nuối, ngược lại là một loại giải thoát. Em cùng Tuyên Tiêu ly hôn, thật sự không có bất cứ liên quan nào đến hai người. Chắc đã có kết quả xét nghiệm, em trước đi xem một chút."
Cô chậm rãi đứng lên.
"Tiểu Ảnh, em. . . . . . hận anh sao?" Nơi cổ họng Bách Viễn chuyển động, khó khăn hỏi.
"Em không có lý do gì để hận anh, chúng ta còn có thể làm bạn." Trì Tiểu Ảnh đi về phía cửa thang máy.
"Tiểu Ảnh, hay là anh đi cùng em?"
"Anh mới vừa rồi như vậy đã làm người khác chú ý, hay là tha cho em đi!" Cô cười một tiếng, cửa thang máy khép lại, che khuất vẻ mặt tan nát cõi lòng của cô.
Bách Viễn kinh ngạc đứng yên thật lâu, không biết làm sao, cảm thấy Tiểu Ảnh cười đến thật thống khổ.
Bác sĩ cũng vừa khám xong cho những bệnh nhân đã đăng ký, phòng khám bệnh yên tĩnh hơn rất nhiều. Trì Tiểu Ảnh xoa ngón tay, ngồi xuống đối diện bà, thấy trên bàn đặt bệnh án của mình và kết quả xét nghiệm.
"Cô có người nhà nào khác ở thành phố Tân Giang không?" Bác sĩ nhẹ nhàng hỏi.
"Mẹ tôi ở cách nơi này không xa, bác sĩ, không biết tôi bị bệnh gì?" Trì Tiểu Ảnh tâm cũng thót lên tới cổ họng.
Bác sũ cười một tiếng: "Trong máu cô có nhiều bạch cầu hơn bình thường một chút, có phải lúc trước đã bị cảm?"
"Vâng, bị mắc mưa, có chút cảm mạo, sau khi uống thuốc xong đã tốt hơn nhiều."
"Thật ra thì cô cũng không phải là bị bệnh nặng gì, là cô mang thai. Nhưng không nên khổ sở, đứa bé này vẫn tốt, nhưng cô uống nhiều thuốc cảm nên đã không thể giữ được."
Mang thai?
Trì Tiểu Ảnh ngạc nhiên trừng mắt thật to.
"Chuyện này. . . . . . Làm sao có thể, tôi vừa mới có kinh nguyệt?"
Bác sĩ thu hồi nụ cười, rất nghiêm túc nhìn Trì Tiểu Ảnh.
"Đây không phải là kinh nguyệt, mà là trong cơ thể ra máu. Cô mang thai, nhưng là phôi thai không ở trong tử cung, mà là bên trong ống dẫn trứng, hiện tượng này được gọi là thai vị bất thường, hay còn gọi là thai ngoài tử cung."