Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116-120
Chương 116: Mắc bẫy'
Hắc Vũ trả lời rất thẳng.
Nhắc đến Chu Mỹ Liên, sắc mặt anh ta rất khó coi.
Anh ta không quên được Chu Mỹ Liên ngồi trong phòng khách như không có việc gì, không quên được Chu Mỹ Liên rót một cốc nước cho anh ta như bà chủ nhà.
Đó không chỉ là khiêu khích!
Mà là coi thường!
“Có giao đấu không?”
Từ sắc mặt trầm trọng của Hắc Vũ, Lục Khải có thể đoán được trước đó, chắc chắn Hắc Vũ đã chịu ấm ức.
Cho nên anh không hỏi kỹ.
“Đã giao đấu”.
Hắc Vũ gật đầu.
Lục Hải không vội hỏi, mà đợi Hắc Vũ chủ động nói ra.
“Tôi có thể cảm nhận được bà ta đang nhường tôi!”
Hắc Vũ nói sự thực.
“Ý của anh là thực lực của Chu Mỹ Liên hơn cả anh?”
Lục Khải nghiêm túc hỏi, trong giọng điệu ít nhiều cũng bất ngờ.
Anh biết rõ thực lực của Hắc Vũ.
Trên đời này không có nhiều người có thể nhường Hắc Vũ!
“Đúng thế, ít nhất tạm thời là vậy!”
Hắc Vũ rất không phục, nhưng không thể không chấp nhận sự thực: “Long hồn, sau này tôi sẽ cố gắng gấp bội!”
Nghe thấy lời của Hắc Vũ, bất luận là Trần Đỉnh Thiên hay Bành Cương đều rất kinh ngạc.
Hai người họ đều từng chứng kiến sự lợi hại của Hắc Vũ.
Nhưng có vẻ Chu Mỹ Liên thướt tha như nước lại mạnh hơn Hắc Vũ.
Nhất thời đúng là khó mà chấp nhận được.
“Kết quả thế nào?”, Lục Khải hỏi.
“Sau năm chiêu, bà ta chủ động dừng tay dẫn theo người phụ nữ đó bỏ đi”.
“Trước khi ra cửa, còn chủ động xin lỗi, nói bà ta chỉ đến gặp người bạn cũ là Bành Cương, nhưng em gái bà ta không tuân theo quy định, mới đi vào từ cửa sau, hy vọng chúng tôi có thể bỏ qua”.
Lục Khải không tức giận, nhẹ nhàng gật đầu: “Chuyện này, anh thấy thế nào?”
“Tôi, bại trận hoàn toàn!”
Hắc Vũ rất tự trách trả lời.
Lục Khải lắc đầu: “Chuyện này không đơn giản như vậy!”
“Chu Mỹ Liên sẽ không vô duyên vô cớ thăm dò”.
Lời vừa được nói ra, Hắc Vũ không nhịn được mở to đôi mắt.
“Xin lỗi Long hồn, tôi để bị lộ rồi”.
“Bà ta không thăm dò anh!”
Lục Khải khẳng định nói: “Ngay từ ban đầu, bà ta đã biết chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ Bành Cương”.
“Còn lần này bà ta lại khác thường, không giết người diệt khẩu, chỉ có một khả năng”.
“Giữ lại anh ta, còn có chỗ dùng!”
Nói xong, Lục Khải dồn ánh mắt sang Bành Cương.
“Anh còn chuyện gì giấu chúng tôi không?”
Một câu hỏi đơn giản, Bành Cương sợ đến mau chóng đứng lên, lắc đầu liên tục: “Thật… thực sự không có, tôi đã nói hết rồi”.
“Nói hết thông tin của tất cả đoàn lính đánh thuê trước đây của anh cho Hắc Vũ”.
Lục Khải nghiêng người nhìn sang Hắc Vũ: “Điều tra thật kỹ, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào”.
“Rõ!”
“Chuyện của Chu Mỹ Liên, không ai được nhúng tay, để đích thân tôi xử lý!”
Nói xong, Lục Khải và Trần Đỉnh Thiên quay người đi ra bên ngoài.
Sắc mặt Lục Khải không tốt lắm.
Sự việc trước đó, tuy không ai bị thương, cũng không gây hậu quả gì.
Nhưng đối với Lục Khải, đây là một trận thua tuyệt đối!
Anh chưa từng bại trận!
Báo thù, buộc phải làm mạnh mẽ hơn.
Khi Lục Khải trầm mặc không nói đi đến cổng lớn sân biệt thự, vừa hay gặp bảy người đi vào trong.
Người đi phía trước nhất, tuổi tác xấp xỉ với Lục Khải, mặc đồ Trung Sơn màu đen, cho dù đeo kính cũng không che được vẻ kiêu ngạo.
Lục Khải đi ra, bọn họ đi vào.
Vừa hay gặp nhau ở cổng.
Dừng bước chân!
Khó xử, không ai nhường ai.
Mấy giây sau, sáu vệ sĩ phía sau người thanh niên mặc đồ Trung Sơn hùng hổ dọa người lên trước.
“Mù rồi hả? Mau tránh đường đi!”
“Cút sang một bên!”
Nghe thấy bọn họ hống hách giục đuổi, Lục Khải ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thẳng.
“Nhường đường, tôi đi ra ngoài!”
Giọng của Lục Khải không lớn, vô cùng khí thế.
Kể cả sáu vệ sĩ cũng phải ngẩn người mấy giây.
“Bảo tao nhường đường cho mày? Mẹ kiếp, mày là ai?”
Người thanh niên mặc đồ Trung Sơn khí thế hừng hực chất vấn.
“Lục Khải của nhà họ Lục ở Lâm Thành!”
“Lục Khải?”
Nghe thấy Lục Khải tự giới thiệu, thanh niên mặc đồ Trung Sơn rất bất ngờ hô một tiếng.
Anh ta tháo kính râm: “Con trai của Lục Sơn Hà phải không?”
Lời vừa được nói ra, Lục Khải cau mày, nhìn kỹ thanh niên này.
“Anh là Lục Lượng?”
“Mẹ kiếp, đừng có không biết trên dưới, tao là anh của mày!”
Lục Lượng ngẩng đầu, khí thế ép người nhìn Lục Khải.
Anh ta đúng là anh của Lục Khải, Lục Sơn Hải, bố của anh ta là anh ruột của Lục Sơn Hà, bố của của Lục Khải.
Lục Lượng lắc đầu ưỡn ngực, đi đi lại lại trước mặt Lục Khải như cao nhân, nhìn thẳng Lục Khải với ánh mắt khinh thường.
“Tìm anh Cương hả? Muốn đi theo anh Cương hả?
Lục Lượng nhún vai: “Trước đây nghe nói mày sống ở Lâm Thành, tao còn không tin lắm, dù sao từ nhỏ mày đã chẳng có tài cán gì, rời xa bố của mày, mày chẳng là gì hết!”
“Bây giờ xem ra muốn lăn lộn giang hồ báo thù cho Lục Sơn Hà hả?”
Chương 117: Quen biết
Lục Khải rất bất mãn với việc Lục Lượng gọi thẳng họ tên bố mình ra: “Tài sản trước đây của nhà họ Lục đâu?”
“Bị bố tao đào sạch rồi!”
Trong mắt Lục Lượng, Lục Khải chẳng là gì hết, cho nên anh ta không hề che giấu, thậm chí còn đầy vẻ khoe khoang và đắc ý.
“Lục Sơn Hà thật là ngốc, bố của tao đã dịch chuyển toàn bộ tài sản rồi, ông ta còn không biết!”
“Với cái đầu heo như vậy, còn chơi cái khỉ gì chứ!”
Mày kiếm của Lục Khải dựng lên, sát khí bừng bừng.
Quả nhiên cái chết của bố có liên quan đến bọn họ.
Anh biết rất rõ, bố không ngốc, mà tin tưởng người thân vô điều kiện.
“Bây giờ công ty của bố tao ở tỉnh thành làm ăn rất được, tao cũng là tâm phúc bên cạnh anh Cương, hay là mày đi theo tao đi”.
Lục Lượng vừa nói, vừa nghênh ngang cơ thể.
“Di rời tài sản của bố tôi, món nợ này cũng nên tính rồi!”
Đôi mắt thâm sâu của Lục Khải tức giận nhìn Lục Lượng.
Tính sổ?
Với anh ta, lời nói rất nghiêm túc của Lục Khải lại nực cười hết sức.
Không chỉ Lục Lượng phá lên cười, ngay cả sáu vệ sĩ phía sau anh ta cũng bật cười lớn.
Lục Lượng nghiêng đầu, cười khinh miệt: “Mẹ kiếp, mày chẳng có gì, có tư cách gì mà tính sổ với tao?”
“Còn nữa, anh Cương là đại ca của tao, trên địa bàn của đại ca tao, mày lại gây chuyện với tao? Mày không coi anh Cương ra gì phải không?”
“Đúng thế, thì sao?”
Lục Khải lạnh giọng hỏi ngược lại.
Giọng trầm thấp và áp chế.
Coi thường tất cả, ngoài tao ra thì còn có ai!
Sinh ra từ một gốc, sao khác nhau quá đỗi?
Nhưng Lục Lượng không chỉ bất kính với bố của anh, mà cả nhà bọn họ còn mượn danh nghĩa tình thân để bòn rút sạch sẽ tài sản của Lục Sơn Hà, bố của Lục Khải.
Có thù thì phải báo!
Nhưng lời của Lục Khải lại không khiến Lục Lượng sợ.
Lục Lượng ngược lại còn cười trên nỗi khổ người khác!
“Thằng nhà quê, mày biết ở tỉnh thành, anh Cương có thân phận gì, địa vị gì không?”
“Không biết!”
Lục Khải không thèm quan tâm trả lời.
Lục Lượng gật đầu mạnh, vẻ mặt đầy tức giận.
Thực ra trong lòng anh ta lại vô cùng vui mừng.
Lục Khải chủ động dẫn xác đến để cho mình thể hiện trước mặt Bành Cương!
Chuyện tốt như vậy, làm sao anh ta có thể bỏ qua?
“Lục Khải, tuy chúng ta có quan hệ đặc biệt, nhưng mày sỉ nhục anh Cương, chuyện này, chúng ta chưa xong đâu”.
Lục Lượng giả bộ dáng vẻ rất khó xử.
“Mày ngoan ngoãn phối hợp, tao cho người dạy bảo mày một trận, chỉ tượng trưng thôi, sau đó đi tạ lỗi với anh Cương, chuyện này sẽ kết thúc!”
Lục Lượng nói xong lời này, quay người ra hiệu cho vệ sĩ, lấy con dao găm ra: “Này, đều là người trong giang hồ, thì làm theo quy tắc, một người một đao, đã rất chiếu cố mày rồi đấy!”
Nghe thấy giọng sung sướng trên nỗi khổ người khác của Lục Lượng, đồng tử Lục Khải co lại, đôi mắt nheo thành hai đường thẳng.
Một người một đao, thế mà là dạy bảo tượng trưng!
Muốn lấy mạng thì đúng hơn!
“Lại đây, thử xem!”
Sắc mặt Lục Khải tái xanh, lạnh giọng đáp lại.
“Các anh em, bắt lấy cậu ta! Chăm sóc cẩn thận cho tôi!”
Lục Lượng nhe nanh há miệng hét lớn.
Sáu vệ sĩ, mỗi người cầm một con dao găm, không hề kiêng sợ đi về phía Lục Khải.
Trong mắt bọn họ, Lục Khải yếu như con dê non!
Có thể tùy ý ức hiếp.
Lục Khải chắp hai tay sau lưng, như không có chuyện gì, sải bước lớn tiến lên.
Đối diện với vệ sĩ cầm dao găm, Lục Khải chỉ dùng sáu cú đá thì đã đạp bọn họ ngã xuống đất, kêu la liên hồi, không đứng lên nổi.
“Mày… mày dám động vào người của anh Cương trên địa bàn của anh Cương?”
Lục Lượng không ngờ Lục Khải ác như vậy.
Anh ta vừa cất lời uy hiếp, Lục Khải giơ chân dẫm lên lồng ngực của một người trong đó.
Người này phun ra máu tươi, chết không nhúc nhích.
“Không phải động vào, mà là giết!”
Vừa dứt lời, Lục Khải bước qua người của vệ sĩ chết thảm đó, tiếp tục đi đến chỗ năm người còn lại.
Năm người đó, trên mặt không còn chút cảm giác tự hào nào, càng đừng nói có chút hống hách.
Bây giờ, bọn họ đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng cầu xin, Lục Khải đã lấy mạng của bọn họ.
Chưa đến một phút, toàn bộ sáu vệ sĩ đã chết trong tay Lục Khải.
Lục Lượng sợ rồi!
Anh ta hoảng sợ hét lớn nói: “Anh Cương, cứu mạng, giết người rồi! Có tên khốn giết anh em của anh trên địa bàn của anh này!”
Anh ta hô rất lớn, chỉ mấy giây, Bành Cương và Hắc Vũ chạy ra.
Nhìn thấy cảnh tượng ở sân viện, Bành Cương cau mày.
“Anh Cương, mau nhìn xem, tên nhãi này đến hoành hành ở chỗ anh đây!”
Lục Lượng nhìn thấy Bành Cương, lập tức có tự tin.
Anh ta và Bành Cương, tuy không phải có quan hệ quá thân thiết, nhưng cứ cách ba đến năm hôm, anh ta đều chủ động tặng tiền.
Dùng tiền để lấy mối quan hệ!
Huống hồ, chuyện này xảy ra trong nhà Bành Cương, hắn không thể nào không quản.
Bành Cương là người thông minh, vừa nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện trước mặt Lục Khải.
“Mày quen biết anh ta à?”
Chương 118: Thuốc hiếm
Bành Cương đi về phía Lục Lượng.
“Anh Cương, anh đùa gì vậy? Anh nhìn tên khốn đó, tên nhà quê chính hiệu, làm sao tôi có thể quen biết với loại người này chứ?”
Hai ba lời của Lục Lượng gột sạch quan hệ với Lục Khải.
Không hề nhắc đến một chữ đến tình thân giữa hai bọn họ.
Bành Cương nghe xong, gật đầu liên tục: “Không quen biết, vậy thì tốt!”
Vừa dứt lời, Bành Cương tóm bộ tóc tinh tế của Lục Lượng dí mạnh xuống.
Lục Lượng không kịp đề phòng, chúi về phía trước, lảo đảo mấy bước chân.
Bành Cương giơ chân, lên gối thật mạnh vào khuôn mặt Lục Lượng.
Rất đơn giản, Lục Lượng bị gãy xương mũi, máu tươi văng ra.
Đối với cảnh bất ngờ đột ngột này, đầu óc Lục Lượng vô cùng trống rỗng.
Anh ta rất muốn hỏi, nhưng không có cơ hội lên tiếng, đầu gối của Bành Cương lại đập lên mặt anh ta thêm mấy cái liền.
Trực tiếp đập gãy răng cửa của Lục Lượng.
Anh ta mặt be bét máu, thê thảm nhếch nhác nhìn Bành Cương.
“Anh Cương, anh làm cái gì vậy?”
“Mày chọc vào đại ca của tao, mày nói tao làm gì hả?”
Bành Cương cúi người nhặt con dao găm dưới đất, bước lớn về phía Lục Lượng.
Đại ca?
Lục Khải là đại ca của Bành Cương!
Được biết thông tin này, Lục Lượng hoàn toàn trố mắt.
Lục Khải trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào?
Lục Lượng chấn hãi, nhìn thấy Bành Cương cầm con dao găm càng lúc càng đến gần anh ta.
Anh ta, hoảng sợ!
“Anh Cương, đừng, tuyệt đối đừng ra tay, tôi là anh trai của Lục Khải, tôi và Lục Khải là anh em!”
“Trước đó mày không nói như vậy!”
Bành Cương nói xong, trực tiếp đâm con dao găm lên lồng ngực Lục Lượng.
Rút dao găm ra, máu tươi chảy xuống.
Lục Lượng đưa tay ôm vết thương, cơ thể không ngừng co giật, trong ánh mắt nhìn Lục Khải không còn cao ngạo, mà chỉ có cầu xin.
“Anh Cương, Lục Khải là… em trai khiến tôi tự hào nhất, một giọt máu đào hơn ao nước lã, nếu anh giết tôi, cậu ta nhất định sẽ…”
“Trọng thưởng Bành Cương!”
Không đợi Lục Lượng nói xong, giọng Lục Khải vang lên.
Lời vừa được nói ra, Bành Cương cũng không còn nương tay nể tình.
Đâm liên tiếp vào Lục Lượng, đến khi Lục Lượng không còn giãy dụa và kêu la thì mới dừng tay.
Trong ánh mắt Lục Khải nhìn Lục Lượng không hề có thương xót.
Tình thân, đúng là phải trân trọng.
Nhưng tình thân đã biến chất, thì không cần tiếc.
Cái chết của Lục Lượng chỉ là bắt đầu.
Tiếp theo, sẽ đến lượt Lục Sơn Hải.
Tất cả những ai có liên quan đến cái chết của bố ba năm trước, sẽ không một ai chạy thoát.
Lục Khải lướt nhìn Bành Cương dính đầy máu tươi một cái, gật đầu với hắn xong, liền đi thẳng ra khỏi biệt thự.
Cho dù chỉ là một cái gật đầu đơn giản, Bành Cương vẫn cảm thấy vô cùng vinh dự.
Trong lòng vô cùng kích động.
Lục Khải vừa lên xe, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
Nhìn hiển thị tên người gọi đến, Lục Khải liền cau mày.
“Có chuyện gì?”
Nhận điện, Lục Khải cảnh giác lên tiếng.
“Nghe giọng điệu của cậu kìa, có thù với mẹ hả?”
Trong điện thoại, vang lên giọng cố giả bộ nhiệt tình của Chu Mỹ Liên.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là quan tâm cháu gái đáng yêu của tôi thôi, con bé bị bệnh, làm tôi đau lòng quá”.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đơn thuốc của bác sĩ Khâu kê còn thiếu một vị thuốc, ngưu hoàng thiên nhiên trăm năm!”
“Nếu không có vị thuốc này, cháu gái tôi sẽ không thể tỉnh lại”.
“Không cần cảm ơn tôi, đây là việc người làm bà nội như tôi nên làm”.
Chu Mỹ Liên không cho Lục Khải cơ hội lên tiếng, nói xong liền tắt máy.
Còn thiếu một vị thuốc? Ngưu hoàng thiên nhiên trăm năm?
Đúng lúc Lục Khải cau mày, điện thoại lại đổ chuông.
Lần này là Khâu Đức Trí gọi tới.
Nhìn hiển thị trên điện thoại, Lục Khải nhướn mày.
“Có chuyện gì thế?”
“Long hồn, xin lỗi, để mầm bệnh trong người thiên kim phát bệnh, cần gấp một loại thuốc mới có thể khống chế”.
“Ngưu hoàng thiên nhiên trăm năm?”
Lục Khải nói ra.
“Chính là vị thuốc này”.
“Đưa điện thoại cho Lôi Hạo Thiên”.
Lục Khải nói bằng giọng ra lệnh.
Rất nhanh, trong điện thoại vang lên giọng của Lôi Hạo Thiên: “Long hồn, xin ra lệnh!”
“Ngưu hoàng thiên nhiên trăm năm, chúng ta có bao nhiêu?”
“Thưa Long hồn, chúng ta không có! Loại thuốc này rất quý hiếm trên thế giới, muốn mua cũng không có hàng”.
“Điều tra! Tôi chỉ nghe kết quả, không nghe khó khăn!”
Lục Khải ra lệnh.
“Long hồn, trước đây tôi cho Long Môn điều tra rồi, có một nơi có vị thuốc này, nhưng…”
“Cứ nói thẳng đi, ở nơi nào?”
“Hổ Huyệt, nhà kho cá nhân của Đầu Hổ!”
Lôi Hạo Thiên nói thật.
Nhưng giọng trầm thấp, đầy vẻ bất lực.
“Long hồn, anh yên tâm, tôi đã điều động tất cả nhóm tình báo, tìm kiếm trong phạm vi toàn cầu, nhất định có thể tìm được ở nơi khác”.
Trong lòng Lôi Hạo Thiên biết rất rõ, Long môn, Hổ huyệt là hai kẻ địch không đội trời chung!
Chương 119: Tìm Đầu Hổ
Một chính, một tà!
Như nước với lửa!
Cho dù là Long hồn cũng rất khó lấy được đồ từ trong tay Hổ Huyệt!
Huống hồ ngưu hoàng thiên nhiên trăm năm vô cùng quý giá.
“Truyền lệnh của tôi, cho nhóm tình báo dừng tìm kiếm”.
Lục Khải thản nhiên lên tiếng.
Ừm?
Nghe thấy mệnh lệnh, Lôi Hạo Thiên trong điện thoại rõ ràng đang ngẩn người.
“Long hồn, anh…”
Đi theo Lục Khải nhiều năm, anh ta biết rõ Lục khải muốn làm gì.
“Đã điều tra được rồi, tại sao còn điều tra tiếp?”
“Hổ huyệt có thì đích thân tôi đi lấy!”
Lục Khải thản nhiên nhẹ nhàng nói xong lời này, liên chuyển chủ đề: “Chuyện này đừng nói cho vợ tôi biết!”
Nói xong, Lục Khải liền tắt máy.
Mở cửa, xuống xe.
“Lục Khải, có chuyện gì? Không về ư?”
Trần Đỉnh Thiên ngồi trên xe lên tiếng hỏi.
“Anh Thiên, tôi có chút chuyện phải đi mấy ngày, anh đừng về nhà, ở tạm chỗ Bành Cương mấy ngày đi!”
Sau khi giải thích đơn giản, Lục KHải quay người đi vào biệt thự của Bành Cương.
Chưa đi được mấy bước, điện thoại lại đổ chuông.
Vẫn là Chu Mỹ Liên!
“Lục Khải, trước đó tôi quên nói với cậu, ngưu hoàng thiên nhiên trăm năm, tuy hiếm có, nhưng tôi giúp cậu nghe ngóng rồi, trong nhà kho cá nhân của Đầu Hổ Hổ Huyệt có đấy”.
“Nhưng bây giờ tôi rất lo lắng, tôi nghe nói quan hệ giữa cậu và Đầu Hổ không tốt lắm, liệu ông ta có đưa cậu ngưu hoàng không? Hay là cậu có dám đi không?”
Giọng điệu của Chu Mỹ Liên rõ ràng là châm biếm, sung sướng trên nỗi khổ người khác.
Lục Khải không vội lên tiếng.
Im lặng là lời đáp tốt nhất.
“Cháu gái tôi thật đáng thương, bệnh của nó có thể chữa được, nhưng bố của nó lại nhát như thỏ đế.
Nếu Hàn Ngọc biết thì sẽ nghĩ thế nào đây?”
“Hay là để tôi hỏi?”
Nghe thấy lời này, Lục Khải dừng bước chân, đôi mắt lóe lên ánh sắc lạnh.
“Chuyện nhà của tôi, từ lúc nào đến lượt người ngoài như bà nhúng tay vào?”
“Bà nên nghĩ xem mình còn có thể sống được mấy ngày đi!”
Lạnh lùng nói xong, Lục Khải tắt máy.
Lúc này Bành Cương và Hắc Vũ bước lớn đi đến.
“Chuẩn bị xe!”
Lục Khải nhìn thẳng Hắc Vũ ra lệnh.
“Tuân lệnh!”
Hắc Vũ không hỏi nhiều, chạy đi lấy xe.
Lục Khải chuyển ánh mắt nhìn sang Bành Cương.
Bành Cương cúi thấp đầu, hơi khom lưng, đợi Lục Khải ra lệnh.
“Tôi phải đi mấy ngày, thời gian này tôi giao anh Thiên cho anh”.
“Nếu anh Thiên có chút bất trắc gì, thì tôi giết cả tộc nhà anh!”
Chất giọng vang mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén như dao.
Dưới áp lực và khí thế cường mạnh, Bành Cương cam tâm tình nguyện quỳ bái thần phục, hai tay ôm quyền: “Anh yên tâm, nếu anh Thiên thiếu một cọng lông thì Bành Cương tôi tự sát tạ tội!”
Khi Bành Cương thể diện sự quyết tâm, Hắc Vũ chậm rãi lái xe đến.
Lục Khải không đáp lại anh ta, lên thẳng xe và đóng cửa.
“Xuất phát!”
“Rõ!”
Chiếc xe được lái ra khỏi biệt thự, sớm đã không hình không bóng.
Nhưng Bành Cương vẫn quỳ một chân dưới đất, toàn thân vẫn run lên không kiểm soát được.
Tuy Lục Khải ra lệnh rất đơn giản, nhưng khí thế cực kỳ mạnh.
Cho dù là Bành Cương cũng cam tâm tình nguyện thần phục quỳ lạy.
“Long hồn, chúng ta đi đâu?”
Hắc Vũ hỏi.
“Đại bản doanh của Hổ Huyệt!”
Lục Khải dựa vào lưng ghế, trả lời rất thản nhiên.
“A?”
Vẻ mặt Hắc Vũ hơi ngạc nhiên, rõ ràng lái chậm lại.
“Nghe không hiểu hả?”
Lục Khải hỏi ngược lại.
“Long hồn, chỉ hai chúng ta đến đại bản doanh của Hổ Huyệt thôi ư?”
“Đúng thế!”
Lục Khải trả lời ngắn gọn và súc tích, khiến Hắc Vũ mấy giây không tiếp được lời.
“Long hồn, đến đó làm gì?”
Đây là lần đầu tiên Hắc Vũ cố chấp hỏi kỹ mệnh lệnh của Lục Khải.
Trước đây, anh ta chỉ chấp hành là được.
Nhưng lần này thì khác, đại bản doanh Hổ Huyệt quá nguy hiểm.
Tất cả đều phải coi trọng sự an toàn.
“Vì con gái tôi, xin một loại thuốc cứu người!”
Lục Khải cũng trả lời rất chi tiết câu hỏi của Hắc Vũ.
Vừa nói vừa nhìn thẳng Hắc Vũ.
“Đã rõ! Bây giờ xuất phát ngay!”
Hắc Vũ biết Lục Viên Hàn rất quan trọng với Lục Khải, anh ta càng biết rõ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Lục Khải cũng sẽ không một mình xông vào đại bản doanh Hổ Huyệt.
“Long hồn yên tâm, cho dù tôi bỏ cái mạng này cũng sẽ bảo vệ anh chu toàn”.
Hắc Vũ lập bảo đảm quân lệnh!
“Lần này, anh chỉ lái xe, những việc khác đích thân tôi làm”.
Lục Khải tự tin trả lời.
Một xe hai ngươi đi thẳng đến đại bản doanh Hổ Huyệt.
Lúc này, ở trong biệt thự của Đầu Hổ, đại bản doanh Hổ Huyệt.
Một người đàn ông trung niên mặc vest, đeo kính gọng vàng, nho nhã đang ngồi đọc sách cổ.
Ông ta chính là thủ lĩnh của Hổ Huyệt, Đầu hổ Thẩm Vạn Sơn!
Trông ông ta rất nho nhã lịch sự, tao nhã ôn tồn khác hẳn với tên gọi Đầu hổ của ông ta.
Ông ta vừa thưởng trà vừa đọc sách.
Chỉ lúc sau, một vệ sĩ vạm vỡ, mặt mày hung dữ đi đến, cung kính đưa điện thoại qua bằng hai tay.
“Đầu Hổ, có người tìm ông”.
“Ai?”
“Chu Mỹ Liên, tự xưng là người Lang Yên!”
Nhắc đến Lang Yên, trong ánh mắt vệ sĩ khó che đậy sát khí.
Lang Yên và Long Môn là đồng minh!
Đều là kẻ địch của Hổ Huyệt!
“Ồ?”
Thẩm Vạn Sơn đặt nhẹ cuốn sách xuống, giơ tay đẩy kính gọng vàng, lộ ra nụ cười thú vị.
“Đầu Hổ, tôi tắt máy ngay…”
“Khoan đã!”
Thẩm Vạn Sơn vừa nói vừa chỉ tay vào điện thoại, rồi vẫy tay.
Chương 120: Đến Hổ Huyệt
Vệ sĩ không dám chậm trễ, giơ lên bằng hai tay.
“Xin chào, tôi là Thẩm Vạn Sơn!”
Thẩm Vạn Sơn nói chuyện rất chậm, giọng nhẹ nhàng, như thư sinh, lại như quý ông.
Bất luận là lời nói hay cử chỉ, đều không hề có chút hơi thở nặng nề thô kệch của lính đánh thuê.
“Đầu Hổ, ông làm gì Long hồn rồi?”
Ở phía đối diện, Chu Mỹ Liên vô cùng phẫn nộ, nổi giận.
“Sao lại nói vậy? Cậu ta và tôi tuy như nước với lửa, nhưng chưa gặp nhau bao giờ, tôi làm gì cậu ta? Tại sao lại nói vậy?”
Thẩm Vạn Sơn bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi lại.
“Không thể nào! Long hồn đã đích thân đến Hổ Huyệt, tôi thay mặt cho Lang Yên cảnh cáo ông, nếu Long Hồn có bất trắc gì, toàn quân Lang Yên sẽ xuất kích!”
Chu Mỹ Liên vẫn thét từ trong khé họng, như đàn bà đanh đá.
“Long hồn, muốn đích thân đến chỗ tôi ư?”
Thẩm Vạn Sơn được biết tin này, trên khuôn mặt tĩnh lặng như nước cũng thêm mấy phần gợn sóng lăn tăn.
“Thẩm Vạn Sơn, đừng dùng diễn xuất vụng về của ông để làm tôi ghê tởm!”
“Long hồn nếu có mệnh hệ gì, Lang Yên san bằng Hổ Huyệt!”
Nói xong, Chu Mỹ Liên tắt máy.
Thẩm Vạn Sơn nhướn này, chìm vào trầm tư.
“Đầu Hổ, Long Hồn sắp đến ư?”
Vệ sĩ khó mà tin được hỏi.
“Tai nghe không bằng mắt thấy”.
Thẩm Vạn Sơn nhấp ngụm trà, ngón tay gõ lên bàn trà.
Đúng lúc này, một bóng hình xinh đẹp đi đến.
Mái tóc dài thướt tha, đôi mắt đen sáng đẹp.
Sống mũi cao dọc dừa, đôi môi đỏ tươi.
Làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế.
Giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh, nghiêng nước nghiêng thành!
Cô ta là Thẩm Mộng Đình, con gái độc nhất của Thẩm Vạn Sơn.
“Bố ơi, con nghe nói Long hồn của Long Môn đến thăm phải không?”
Thẩm Mộng Đình đi đến trước người Thẩm Vạn Sơn, rất hiểu chuyện rót đầy trà vào trong chén trà đất sét.
“Thông tin vẫn chưa chắc chắn!”
“Long hồn đích thân đến, Hổ Huyệt chúng ta sao có thể thất lễ được?”
“Bố, chuyện tiếp đón cứ giao cho con, bảo đảm khiến bố hài lòng!”
Nói xong, còn không đợi Thẩm Vạn Sơn lên tiếng, cô ta liền uống cạn nước trà đã rót đầy, rồi bỏ đi.
Nhìn thấy dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của Thẩm Mộng Đình, Thẩm Vạn Sơn cười nhạt lắc đầu.
“Con bé này, có lớn mà không có khôn!”
Thẩm Vạn Sơn đun ấm, làm nóng chén, đổ lá trà, ngâm nước nóng, gạt bọt, và rót ra.
Mỗi một bước pha trà, thành thạo và nho nhã.
Ông ra rất hưởng thụ quá trình pha trà.
“Tất cả mọi người, đừng làm Hổ Huyệt mất mặt, xuất phát!”
Bên ngoài cửa sổ, vang lên giọng ra lệnh của Thẩm Mộng Đình.
Sau đó, tiếng bước chân đều răm rắp kinh thiên động địa.
Thẩm Vạn Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, cười thản nhiên.
Vệ sĩ nhìn sang Thẩm Vạn Sơn: “Đầu Hổ, làm vậy liệu có ổn không?”
“Có gì không ổn?”
“Bây giờ còn không biết Long hồn đến có mục đích gì, chẳng may…”
“Việc gì phải so tính thiệt hơn? Nếu ngay cả cửa ải con gái của tôi mà cậu ta không qua được, thì Long Hồn có tư cách gì ngồi ngang hàng với tôi?”
Thẩm Vạn Sơn vẫn nhẹ giọng nói như thư sinh.
Nhưng từng lời từng chữ tràn đầy vẻ bá đạo hung hăng.
Mạnh mẽ vừa đủ.
Vệ sĩ nghe vậy, vội cúi đầu khom lưng: “Xin lỗi Đầu Hổ, là tôi nghĩ nhiều rồi”.
“Không cần xin lỗi! Con người khác nhau, đương nhiên góc độ suy nghĩ vấn đề cũng khác nhau”.
“Hổ Huyệt chúng ta, bao la vạn tượng, cùng tìm cái chung, gác lại bất đồng!”
Khi Thẩm Vạn Sơn cười nói, chủ động rót một chén trà cho vệ sĩ.
“Cùng tôi thưởng trà đi!”
Thẩm Vạn Sơn nói xong, cười nhạt, nâng chén.
Vệ sĩ vừa mừng vừa lo, bưng trà bằng hai tay, vô cùng cung kính.
Ba tiếng sau, sắc trời tối dần.
Trên con đường rộng lớn, chỉ có một chiếc xe đang phi chạy.
Hai bên đường hoang vu không bóng người, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim bay qua ríu rít.
Lục Khải ngắm nhìn phong cảnh đơn điệu lướt qua thông qua cửa kính.
“Còn bao xa nữa?”
Lục Khải tiện miệng hỏi.
“Mười kilomet nữa, sắp đến rồi”.
Hắc Vũ nhìn chỉ đường, lên tiếng trả lời.
“Dừng xe!”
Lục Khải đột nhiên ra lệnh!
Hắc Vũ đạp phanh, dừng ngay giữa đường.
“Long hồn, sao thế?”
Hắc Vũ cảnh giác nhìn xung quanh.
“Chúng ta vào vòng bao vây rồi”.
Ừm?
Nghe thấy lời này, Hắc Vũ tiếp tục quan sát xung quanh.
Nhìn thấy xung quanh không có gì bất thường, Hắc Vũ rất không hiểu.
“Long hồn, có chỗ nào không ổn sao?”
“Thực lực của Hổ Huyệt thế nào?”
Lục Khải hỏi thẳng.
“Không phân cao thấp với Long Môn”.
Lục Khải hài lòng gật đầu với câu trả lời thành thật này.
“Phạm vi phòng ngự căn cứ của Long Môn rộng bao nhiêu?”
Nghe thấy Lục Khải hỏi câu này, Hắc Vũ hiểu ra, anh ta không nhịn được giơ tay vỗ trán.
“Phạm vi phòng ngự căn cứ Long Môn là hai mươi kilomet!”
“Hổ Huyệt và Long Môn lực lượng ngang nhau, cấp phòng ngự chắc chắn sẽ không kém hơn Long Môn!”
Nói xong, Hắc Vũ định mở cửa xe.
“Anh cứ ngồi đấy”.
Lục Khải nói xong, đã mở cửa xe.
“Tôi đã nói nhiệm vụ lần này của anh chỉ là lái xe!”
“Long hồn, nhưng…”
“Chấp hành mệnh lệnh!”
Lục Khải nói xong, đóng cửa xe thật mạnh.
Hắc Vũ trả lời rất thẳng.
Nhắc đến Chu Mỹ Liên, sắc mặt anh ta rất khó coi.
Anh ta không quên được Chu Mỹ Liên ngồi trong phòng khách như không có việc gì, không quên được Chu Mỹ Liên rót một cốc nước cho anh ta như bà chủ nhà.
Đó không chỉ là khiêu khích!
Mà là coi thường!
“Có giao đấu không?”
Từ sắc mặt trầm trọng của Hắc Vũ, Lục Khải có thể đoán được trước đó, chắc chắn Hắc Vũ đã chịu ấm ức.
Cho nên anh không hỏi kỹ.
“Đã giao đấu”.
Hắc Vũ gật đầu.
Lục Hải không vội hỏi, mà đợi Hắc Vũ chủ động nói ra.
“Tôi có thể cảm nhận được bà ta đang nhường tôi!”
Hắc Vũ nói sự thực.
“Ý của anh là thực lực của Chu Mỹ Liên hơn cả anh?”
Lục Khải nghiêm túc hỏi, trong giọng điệu ít nhiều cũng bất ngờ.
Anh biết rõ thực lực của Hắc Vũ.
Trên đời này không có nhiều người có thể nhường Hắc Vũ!
“Đúng thế, ít nhất tạm thời là vậy!”
Hắc Vũ rất không phục, nhưng không thể không chấp nhận sự thực: “Long hồn, sau này tôi sẽ cố gắng gấp bội!”
Nghe thấy lời của Hắc Vũ, bất luận là Trần Đỉnh Thiên hay Bành Cương đều rất kinh ngạc.
Hai người họ đều từng chứng kiến sự lợi hại của Hắc Vũ.
Nhưng có vẻ Chu Mỹ Liên thướt tha như nước lại mạnh hơn Hắc Vũ.
Nhất thời đúng là khó mà chấp nhận được.
“Kết quả thế nào?”, Lục Khải hỏi.
“Sau năm chiêu, bà ta chủ động dừng tay dẫn theo người phụ nữ đó bỏ đi”.
“Trước khi ra cửa, còn chủ động xin lỗi, nói bà ta chỉ đến gặp người bạn cũ là Bành Cương, nhưng em gái bà ta không tuân theo quy định, mới đi vào từ cửa sau, hy vọng chúng tôi có thể bỏ qua”.
Lục Khải không tức giận, nhẹ nhàng gật đầu: “Chuyện này, anh thấy thế nào?”
“Tôi, bại trận hoàn toàn!”
Hắc Vũ rất tự trách trả lời.
Lục Khải lắc đầu: “Chuyện này không đơn giản như vậy!”
“Chu Mỹ Liên sẽ không vô duyên vô cớ thăm dò”.
Lời vừa được nói ra, Hắc Vũ không nhịn được mở to đôi mắt.
“Xin lỗi Long hồn, tôi để bị lộ rồi”.
“Bà ta không thăm dò anh!”
Lục Khải khẳng định nói: “Ngay từ ban đầu, bà ta đã biết chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ Bành Cương”.
“Còn lần này bà ta lại khác thường, không giết người diệt khẩu, chỉ có một khả năng”.
“Giữ lại anh ta, còn có chỗ dùng!”
Nói xong, Lục Khải dồn ánh mắt sang Bành Cương.
“Anh còn chuyện gì giấu chúng tôi không?”
Một câu hỏi đơn giản, Bành Cương sợ đến mau chóng đứng lên, lắc đầu liên tục: “Thật… thực sự không có, tôi đã nói hết rồi”.
“Nói hết thông tin của tất cả đoàn lính đánh thuê trước đây của anh cho Hắc Vũ”.
Lục Khải nghiêng người nhìn sang Hắc Vũ: “Điều tra thật kỹ, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào”.
“Rõ!”
“Chuyện của Chu Mỹ Liên, không ai được nhúng tay, để đích thân tôi xử lý!”
Nói xong, Lục Khải và Trần Đỉnh Thiên quay người đi ra bên ngoài.
Sắc mặt Lục Khải không tốt lắm.
Sự việc trước đó, tuy không ai bị thương, cũng không gây hậu quả gì.
Nhưng đối với Lục Khải, đây là một trận thua tuyệt đối!
Anh chưa từng bại trận!
Báo thù, buộc phải làm mạnh mẽ hơn.
Khi Lục Khải trầm mặc không nói đi đến cổng lớn sân biệt thự, vừa hay gặp bảy người đi vào trong.
Người đi phía trước nhất, tuổi tác xấp xỉ với Lục Khải, mặc đồ Trung Sơn màu đen, cho dù đeo kính cũng không che được vẻ kiêu ngạo.
Lục Khải đi ra, bọn họ đi vào.
Vừa hay gặp nhau ở cổng.
Dừng bước chân!
Khó xử, không ai nhường ai.
Mấy giây sau, sáu vệ sĩ phía sau người thanh niên mặc đồ Trung Sơn hùng hổ dọa người lên trước.
“Mù rồi hả? Mau tránh đường đi!”
“Cút sang một bên!”
Nghe thấy bọn họ hống hách giục đuổi, Lục Khải ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thẳng.
“Nhường đường, tôi đi ra ngoài!”
Giọng của Lục Khải không lớn, vô cùng khí thế.
Kể cả sáu vệ sĩ cũng phải ngẩn người mấy giây.
“Bảo tao nhường đường cho mày? Mẹ kiếp, mày là ai?”
Người thanh niên mặc đồ Trung Sơn khí thế hừng hực chất vấn.
“Lục Khải của nhà họ Lục ở Lâm Thành!”
“Lục Khải?”
Nghe thấy Lục Khải tự giới thiệu, thanh niên mặc đồ Trung Sơn rất bất ngờ hô một tiếng.
Anh ta tháo kính râm: “Con trai của Lục Sơn Hà phải không?”
Lời vừa được nói ra, Lục Khải cau mày, nhìn kỹ thanh niên này.
“Anh là Lục Lượng?”
“Mẹ kiếp, đừng có không biết trên dưới, tao là anh của mày!”
Lục Lượng ngẩng đầu, khí thế ép người nhìn Lục Khải.
Anh ta đúng là anh của Lục Khải, Lục Sơn Hải, bố của anh ta là anh ruột của Lục Sơn Hà, bố của của Lục Khải.
Lục Lượng lắc đầu ưỡn ngực, đi đi lại lại trước mặt Lục Khải như cao nhân, nhìn thẳng Lục Khải với ánh mắt khinh thường.
“Tìm anh Cương hả? Muốn đi theo anh Cương hả?
Lục Lượng nhún vai: “Trước đây nghe nói mày sống ở Lâm Thành, tao còn không tin lắm, dù sao từ nhỏ mày đã chẳng có tài cán gì, rời xa bố của mày, mày chẳng là gì hết!”
“Bây giờ xem ra muốn lăn lộn giang hồ báo thù cho Lục Sơn Hà hả?”
Chương 117: Quen biết
Lục Khải rất bất mãn với việc Lục Lượng gọi thẳng họ tên bố mình ra: “Tài sản trước đây của nhà họ Lục đâu?”
“Bị bố tao đào sạch rồi!”
Trong mắt Lục Lượng, Lục Khải chẳng là gì hết, cho nên anh ta không hề che giấu, thậm chí còn đầy vẻ khoe khoang và đắc ý.
“Lục Sơn Hà thật là ngốc, bố của tao đã dịch chuyển toàn bộ tài sản rồi, ông ta còn không biết!”
“Với cái đầu heo như vậy, còn chơi cái khỉ gì chứ!”
Mày kiếm của Lục Khải dựng lên, sát khí bừng bừng.
Quả nhiên cái chết của bố có liên quan đến bọn họ.
Anh biết rất rõ, bố không ngốc, mà tin tưởng người thân vô điều kiện.
“Bây giờ công ty của bố tao ở tỉnh thành làm ăn rất được, tao cũng là tâm phúc bên cạnh anh Cương, hay là mày đi theo tao đi”.
Lục Lượng vừa nói, vừa nghênh ngang cơ thể.
“Di rời tài sản của bố tôi, món nợ này cũng nên tính rồi!”
Đôi mắt thâm sâu của Lục Khải tức giận nhìn Lục Lượng.
Tính sổ?
Với anh ta, lời nói rất nghiêm túc của Lục Khải lại nực cười hết sức.
Không chỉ Lục Lượng phá lên cười, ngay cả sáu vệ sĩ phía sau anh ta cũng bật cười lớn.
Lục Lượng nghiêng đầu, cười khinh miệt: “Mẹ kiếp, mày chẳng có gì, có tư cách gì mà tính sổ với tao?”
“Còn nữa, anh Cương là đại ca của tao, trên địa bàn của đại ca tao, mày lại gây chuyện với tao? Mày không coi anh Cương ra gì phải không?”
“Đúng thế, thì sao?”
Lục Khải lạnh giọng hỏi ngược lại.
Giọng trầm thấp và áp chế.
Coi thường tất cả, ngoài tao ra thì còn có ai!
Sinh ra từ một gốc, sao khác nhau quá đỗi?
Nhưng Lục Lượng không chỉ bất kính với bố của anh, mà cả nhà bọn họ còn mượn danh nghĩa tình thân để bòn rút sạch sẽ tài sản của Lục Sơn Hà, bố của Lục Khải.
Có thù thì phải báo!
Nhưng lời của Lục Khải lại không khiến Lục Lượng sợ.
Lục Lượng ngược lại còn cười trên nỗi khổ người khác!
“Thằng nhà quê, mày biết ở tỉnh thành, anh Cương có thân phận gì, địa vị gì không?”
“Không biết!”
Lục Khải không thèm quan tâm trả lời.
Lục Lượng gật đầu mạnh, vẻ mặt đầy tức giận.
Thực ra trong lòng anh ta lại vô cùng vui mừng.
Lục Khải chủ động dẫn xác đến để cho mình thể hiện trước mặt Bành Cương!
Chuyện tốt như vậy, làm sao anh ta có thể bỏ qua?
“Lục Khải, tuy chúng ta có quan hệ đặc biệt, nhưng mày sỉ nhục anh Cương, chuyện này, chúng ta chưa xong đâu”.
Lục Lượng giả bộ dáng vẻ rất khó xử.
“Mày ngoan ngoãn phối hợp, tao cho người dạy bảo mày một trận, chỉ tượng trưng thôi, sau đó đi tạ lỗi với anh Cương, chuyện này sẽ kết thúc!”
Lục Lượng nói xong lời này, quay người ra hiệu cho vệ sĩ, lấy con dao găm ra: “Này, đều là người trong giang hồ, thì làm theo quy tắc, một người một đao, đã rất chiếu cố mày rồi đấy!”
Nghe thấy giọng sung sướng trên nỗi khổ người khác của Lục Lượng, đồng tử Lục Khải co lại, đôi mắt nheo thành hai đường thẳng.
Một người một đao, thế mà là dạy bảo tượng trưng!
Muốn lấy mạng thì đúng hơn!
“Lại đây, thử xem!”
Sắc mặt Lục Khải tái xanh, lạnh giọng đáp lại.
“Các anh em, bắt lấy cậu ta! Chăm sóc cẩn thận cho tôi!”
Lục Lượng nhe nanh há miệng hét lớn.
Sáu vệ sĩ, mỗi người cầm một con dao găm, không hề kiêng sợ đi về phía Lục Khải.
Trong mắt bọn họ, Lục Khải yếu như con dê non!
Có thể tùy ý ức hiếp.
Lục Khải chắp hai tay sau lưng, như không có chuyện gì, sải bước lớn tiến lên.
Đối diện với vệ sĩ cầm dao găm, Lục Khải chỉ dùng sáu cú đá thì đã đạp bọn họ ngã xuống đất, kêu la liên hồi, không đứng lên nổi.
“Mày… mày dám động vào người của anh Cương trên địa bàn của anh Cương?”
Lục Lượng không ngờ Lục Khải ác như vậy.
Anh ta vừa cất lời uy hiếp, Lục Khải giơ chân dẫm lên lồng ngực của một người trong đó.
Người này phun ra máu tươi, chết không nhúc nhích.
“Không phải động vào, mà là giết!”
Vừa dứt lời, Lục Khải bước qua người của vệ sĩ chết thảm đó, tiếp tục đi đến chỗ năm người còn lại.
Năm người đó, trên mặt không còn chút cảm giác tự hào nào, càng đừng nói có chút hống hách.
Bây giờ, bọn họ đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng cầu xin, Lục Khải đã lấy mạng của bọn họ.
Chưa đến một phút, toàn bộ sáu vệ sĩ đã chết trong tay Lục Khải.
Lục Lượng sợ rồi!
Anh ta hoảng sợ hét lớn nói: “Anh Cương, cứu mạng, giết người rồi! Có tên khốn giết anh em của anh trên địa bàn của anh này!”
Anh ta hô rất lớn, chỉ mấy giây, Bành Cương và Hắc Vũ chạy ra.
Nhìn thấy cảnh tượng ở sân viện, Bành Cương cau mày.
“Anh Cương, mau nhìn xem, tên nhãi này đến hoành hành ở chỗ anh đây!”
Lục Lượng nhìn thấy Bành Cương, lập tức có tự tin.
Anh ta và Bành Cương, tuy không phải có quan hệ quá thân thiết, nhưng cứ cách ba đến năm hôm, anh ta đều chủ động tặng tiền.
Dùng tiền để lấy mối quan hệ!
Huống hồ, chuyện này xảy ra trong nhà Bành Cương, hắn không thể nào không quản.
Bành Cương là người thông minh, vừa nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện trước mặt Lục Khải.
“Mày quen biết anh ta à?”
Chương 118: Thuốc hiếm
Bành Cương đi về phía Lục Lượng.
“Anh Cương, anh đùa gì vậy? Anh nhìn tên khốn đó, tên nhà quê chính hiệu, làm sao tôi có thể quen biết với loại người này chứ?”
Hai ba lời của Lục Lượng gột sạch quan hệ với Lục Khải.
Không hề nhắc đến một chữ đến tình thân giữa hai bọn họ.
Bành Cương nghe xong, gật đầu liên tục: “Không quen biết, vậy thì tốt!”
Vừa dứt lời, Bành Cương tóm bộ tóc tinh tế của Lục Lượng dí mạnh xuống.
Lục Lượng không kịp đề phòng, chúi về phía trước, lảo đảo mấy bước chân.
Bành Cương giơ chân, lên gối thật mạnh vào khuôn mặt Lục Lượng.
Rất đơn giản, Lục Lượng bị gãy xương mũi, máu tươi văng ra.
Đối với cảnh bất ngờ đột ngột này, đầu óc Lục Lượng vô cùng trống rỗng.
Anh ta rất muốn hỏi, nhưng không có cơ hội lên tiếng, đầu gối của Bành Cương lại đập lên mặt anh ta thêm mấy cái liền.
Trực tiếp đập gãy răng cửa của Lục Lượng.
Anh ta mặt be bét máu, thê thảm nhếch nhác nhìn Bành Cương.
“Anh Cương, anh làm cái gì vậy?”
“Mày chọc vào đại ca của tao, mày nói tao làm gì hả?”
Bành Cương cúi người nhặt con dao găm dưới đất, bước lớn về phía Lục Lượng.
Đại ca?
Lục Khải là đại ca của Bành Cương!
Được biết thông tin này, Lục Lượng hoàn toàn trố mắt.
Lục Khải trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào?
Lục Lượng chấn hãi, nhìn thấy Bành Cương cầm con dao găm càng lúc càng đến gần anh ta.
Anh ta, hoảng sợ!
“Anh Cương, đừng, tuyệt đối đừng ra tay, tôi là anh trai của Lục Khải, tôi và Lục Khải là anh em!”
“Trước đó mày không nói như vậy!”
Bành Cương nói xong, trực tiếp đâm con dao găm lên lồng ngực Lục Lượng.
Rút dao găm ra, máu tươi chảy xuống.
Lục Lượng đưa tay ôm vết thương, cơ thể không ngừng co giật, trong ánh mắt nhìn Lục Khải không còn cao ngạo, mà chỉ có cầu xin.
“Anh Cương, Lục Khải là… em trai khiến tôi tự hào nhất, một giọt máu đào hơn ao nước lã, nếu anh giết tôi, cậu ta nhất định sẽ…”
“Trọng thưởng Bành Cương!”
Không đợi Lục Lượng nói xong, giọng Lục Khải vang lên.
Lời vừa được nói ra, Bành Cương cũng không còn nương tay nể tình.
Đâm liên tiếp vào Lục Lượng, đến khi Lục Lượng không còn giãy dụa và kêu la thì mới dừng tay.
Trong ánh mắt Lục Khải nhìn Lục Lượng không hề có thương xót.
Tình thân, đúng là phải trân trọng.
Nhưng tình thân đã biến chất, thì không cần tiếc.
Cái chết của Lục Lượng chỉ là bắt đầu.
Tiếp theo, sẽ đến lượt Lục Sơn Hải.
Tất cả những ai có liên quan đến cái chết của bố ba năm trước, sẽ không một ai chạy thoát.
Lục Khải lướt nhìn Bành Cương dính đầy máu tươi một cái, gật đầu với hắn xong, liền đi thẳng ra khỏi biệt thự.
Cho dù chỉ là một cái gật đầu đơn giản, Bành Cương vẫn cảm thấy vô cùng vinh dự.
Trong lòng vô cùng kích động.
Lục Khải vừa lên xe, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
Nhìn hiển thị tên người gọi đến, Lục Khải liền cau mày.
“Có chuyện gì?”
Nhận điện, Lục Khải cảnh giác lên tiếng.
“Nghe giọng điệu của cậu kìa, có thù với mẹ hả?”
Trong điện thoại, vang lên giọng cố giả bộ nhiệt tình của Chu Mỹ Liên.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là quan tâm cháu gái đáng yêu của tôi thôi, con bé bị bệnh, làm tôi đau lòng quá”.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đơn thuốc của bác sĩ Khâu kê còn thiếu một vị thuốc, ngưu hoàng thiên nhiên trăm năm!”
“Nếu không có vị thuốc này, cháu gái tôi sẽ không thể tỉnh lại”.
“Không cần cảm ơn tôi, đây là việc người làm bà nội như tôi nên làm”.
Chu Mỹ Liên không cho Lục Khải cơ hội lên tiếng, nói xong liền tắt máy.
Còn thiếu một vị thuốc? Ngưu hoàng thiên nhiên trăm năm?
Đúng lúc Lục Khải cau mày, điện thoại lại đổ chuông.
Lần này là Khâu Đức Trí gọi tới.
Nhìn hiển thị trên điện thoại, Lục Khải nhướn mày.
“Có chuyện gì thế?”
“Long hồn, xin lỗi, để mầm bệnh trong người thiên kim phát bệnh, cần gấp một loại thuốc mới có thể khống chế”.
“Ngưu hoàng thiên nhiên trăm năm?”
Lục Khải nói ra.
“Chính là vị thuốc này”.
“Đưa điện thoại cho Lôi Hạo Thiên”.
Lục Khải nói bằng giọng ra lệnh.
Rất nhanh, trong điện thoại vang lên giọng của Lôi Hạo Thiên: “Long hồn, xin ra lệnh!”
“Ngưu hoàng thiên nhiên trăm năm, chúng ta có bao nhiêu?”
“Thưa Long hồn, chúng ta không có! Loại thuốc này rất quý hiếm trên thế giới, muốn mua cũng không có hàng”.
“Điều tra! Tôi chỉ nghe kết quả, không nghe khó khăn!”
Lục Khải ra lệnh.
“Long hồn, trước đây tôi cho Long Môn điều tra rồi, có một nơi có vị thuốc này, nhưng…”
“Cứ nói thẳng đi, ở nơi nào?”
“Hổ Huyệt, nhà kho cá nhân của Đầu Hổ!”
Lôi Hạo Thiên nói thật.
Nhưng giọng trầm thấp, đầy vẻ bất lực.
“Long hồn, anh yên tâm, tôi đã điều động tất cả nhóm tình báo, tìm kiếm trong phạm vi toàn cầu, nhất định có thể tìm được ở nơi khác”.
Trong lòng Lôi Hạo Thiên biết rất rõ, Long môn, Hổ huyệt là hai kẻ địch không đội trời chung!
Chương 119: Tìm Đầu Hổ
Một chính, một tà!
Như nước với lửa!
Cho dù là Long hồn cũng rất khó lấy được đồ từ trong tay Hổ Huyệt!
Huống hồ ngưu hoàng thiên nhiên trăm năm vô cùng quý giá.
“Truyền lệnh của tôi, cho nhóm tình báo dừng tìm kiếm”.
Lục Khải thản nhiên lên tiếng.
Ừm?
Nghe thấy mệnh lệnh, Lôi Hạo Thiên trong điện thoại rõ ràng đang ngẩn người.
“Long hồn, anh…”
Đi theo Lục Khải nhiều năm, anh ta biết rõ Lục khải muốn làm gì.
“Đã điều tra được rồi, tại sao còn điều tra tiếp?”
“Hổ huyệt có thì đích thân tôi đi lấy!”
Lục Khải thản nhiên nhẹ nhàng nói xong lời này, liên chuyển chủ đề: “Chuyện này đừng nói cho vợ tôi biết!”
Nói xong, Lục Khải liền tắt máy.
Mở cửa, xuống xe.
“Lục Khải, có chuyện gì? Không về ư?”
Trần Đỉnh Thiên ngồi trên xe lên tiếng hỏi.
“Anh Thiên, tôi có chút chuyện phải đi mấy ngày, anh đừng về nhà, ở tạm chỗ Bành Cương mấy ngày đi!”
Sau khi giải thích đơn giản, Lục KHải quay người đi vào biệt thự của Bành Cương.
Chưa đi được mấy bước, điện thoại lại đổ chuông.
Vẫn là Chu Mỹ Liên!
“Lục Khải, trước đó tôi quên nói với cậu, ngưu hoàng thiên nhiên trăm năm, tuy hiếm có, nhưng tôi giúp cậu nghe ngóng rồi, trong nhà kho cá nhân của Đầu Hổ Hổ Huyệt có đấy”.
“Nhưng bây giờ tôi rất lo lắng, tôi nghe nói quan hệ giữa cậu và Đầu Hổ không tốt lắm, liệu ông ta có đưa cậu ngưu hoàng không? Hay là cậu có dám đi không?”
Giọng điệu của Chu Mỹ Liên rõ ràng là châm biếm, sung sướng trên nỗi khổ người khác.
Lục Khải không vội lên tiếng.
Im lặng là lời đáp tốt nhất.
“Cháu gái tôi thật đáng thương, bệnh của nó có thể chữa được, nhưng bố của nó lại nhát như thỏ đế.
Nếu Hàn Ngọc biết thì sẽ nghĩ thế nào đây?”
“Hay là để tôi hỏi?”
Nghe thấy lời này, Lục Khải dừng bước chân, đôi mắt lóe lên ánh sắc lạnh.
“Chuyện nhà của tôi, từ lúc nào đến lượt người ngoài như bà nhúng tay vào?”
“Bà nên nghĩ xem mình còn có thể sống được mấy ngày đi!”
Lạnh lùng nói xong, Lục Khải tắt máy.
Lúc này Bành Cương và Hắc Vũ bước lớn đi đến.
“Chuẩn bị xe!”
Lục Khải nhìn thẳng Hắc Vũ ra lệnh.
“Tuân lệnh!”
Hắc Vũ không hỏi nhiều, chạy đi lấy xe.
Lục Khải chuyển ánh mắt nhìn sang Bành Cương.
Bành Cương cúi thấp đầu, hơi khom lưng, đợi Lục Khải ra lệnh.
“Tôi phải đi mấy ngày, thời gian này tôi giao anh Thiên cho anh”.
“Nếu anh Thiên có chút bất trắc gì, thì tôi giết cả tộc nhà anh!”
Chất giọng vang mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén như dao.
Dưới áp lực và khí thế cường mạnh, Bành Cương cam tâm tình nguyện quỳ bái thần phục, hai tay ôm quyền: “Anh yên tâm, nếu anh Thiên thiếu một cọng lông thì Bành Cương tôi tự sát tạ tội!”
Khi Bành Cương thể diện sự quyết tâm, Hắc Vũ chậm rãi lái xe đến.
Lục Khải không đáp lại anh ta, lên thẳng xe và đóng cửa.
“Xuất phát!”
“Rõ!”
Chiếc xe được lái ra khỏi biệt thự, sớm đã không hình không bóng.
Nhưng Bành Cương vẫn quỳ một chân dưới đất, toàn thân vẫn run lên không kiểm soát được.
Tuy Lục Khải ra lệnh rất đơn giản, nhưng khí thế cực kỳ mạnh.
Cho dù là Bành Cương cũng cam tâm tình nguyện thần phục quỳ lạy.
“Long hồn, chúng ta đi đâu?”
Hắc Vũ hỏi.
“Đại bản doanh của Hổ Huyệt!”
Lục Khải dựa vào lưng ghế, trả lời rất thản nhiên.
“A?”
Vẻ mặt Hắc Vũ hơi ngạc nhiên, rõ ràng lái chậm lại.
“Nghe không hiểu hả?”
Lục Khải hỏi ngược lại.
“Long hồn, chỉ hai chúng ta đến đại bản doanh của Hổ Huyệt thôi ư?”
“Đúng thế!”
Lục Khải trả lời ngắn gọn và súc tích, khiến Hắc Vũ mấy giây không tiếp được lời.
“Long hồn, đến đó làm gì?”
Đây là lần đầu tiên Hắc Vũ cố chấp hỏi kỹ mệnh lệnh của Lục Khải.
Trước đây, anh ta chỉ chấp hành là được.
Nhưng lần này thì khác, đại bản doanh Hổ Huyệt quá nguy hiểm.
Tất cả đều phải coi trọng sự an toàn.
“Vì con gái tôi, xin một loại thuốc cứu người!”
Lục Khải cũng trả lời rất chi tiết câu hỏi của Hắc Vũ.
Vừa nói vừa nhìn thẳng Hắc Vũ.
“Đã rõ! Bây giờ xuất phát ngay!”
Hắc Vũ biết Lục Viên Hàn rất quan trọng với Lục Khải, anh ta càng biết rõ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Lục Khải cũng sẽ không một mình xông vào đại bản doanh Hổ Huyệt.
“Long hồn yên tâm, cho dù tôi bỏ cái mạng này cũng sẽ bảo vệ anh chu toàn”.
Hắc Vũ lập bảo đảm quân lệnh!
“Lần này, anh chỉ lái xe, những việc khác đích thân tôi làm”.
Lục Khải tự tin trả lời.
Một xe hai ngươi đi thẳng đến đại bản doanh Hổ Huyệt.
Lúc này, ở trong biệt thự của Đầu Hổ, đại bản doanh Hổ Huyệt.
Một người đàn ông trung niên mặc vest, đeo kính gọng vàng, nho nhã đang ngồi đọc sách cổ.
Ông ta chính là thủ lĩnh của Hổ Huyệt, Đầu hổ Thẩm Vạn Sơn!
Trông ông ta rất nho nhã lịch sự, tao nhã ôn tồn khác hẳn với tên gọi Đầu hổ của ông ta.
Ông ta vừa thưởng trà vừa đọc sách.
Chỉ lúc sau, một vệ sĩ vạm vỡ, mặt mày hung dữ đi đến, cung kính đưa điện thoại qua bằng hai tay.
“Đầu Hổ, có người tìm ông”.
“Ai?”
“Chu Mỹ Liên, tự xưng là người Lang Yên!”
Nhắc đến Lang Yên, trong ánh mắt vệ sĩ khó che đậy sát khí.
Lang Yên và Long Môn là đồng minh!
Đều là kẻ địch của Hổ Huyệt!
“Ồ?”
Thẩm Vạn Sơn đặt nhẹ cuốn sách xuống, giơ tay đẩy kính gọng vàng, lộ ra nụ cười thú vị.
“Đầu Hổ, tôi tắt máy ngay…”
“Khoan đã!”
Thẩm Vạn Sơn vừa nói vừa chỉ tay vào điện thoại, rồi vẫy tay.
Chương 120: Đến Hổ Huyệt
Vệ sĩ không dám chậm trễ, giơ lên bằng hai tay.
“Xin chào, tôi là Thẩm Vạn Sơn!”
Thẩm Vạn Sơn nói chuyện rất chậm, giọng nhẹ nhàng, như thư sinh, lại như quý ông.
Bất luận là lời nói hay cử chỉ, đều không hề có chút hơi thở nặng nề thô kệch của lính đánh thuê.
“Đầu Hổ, ông làm gì Long hồn rồi?”
Ở phía đối diện, Chu Mỹ Liên vô cùng phẫn nộ, nổi giận.
“Sao lại nói vậy? Cậu ta và tôi tuy như nước với lửa, nhưng chưa gặp nhau bao giờ, tôi làm gì cậu ta? Tại sao lại nói vậy?”
Thẩm Vạn Sơn bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi lại.
“Không thể nào! Long hồn đã đích thân đến Hổ Huyệt, tôi thay mặt cho Lang Yên cảnh cáo ông, nếu Long Hồn có bất trắc gì, toàn quân Lang Yên sẽ xuất kích!”
Chu Mỹ Liên vẫn thét từ trong khé họng, như đàn bà đanh đá.
“Long hồn, muốn đích thân đến chỗ tôi ư?”
Thẩm Vạn Sơn được biết tin này, trên khuôn mặt tĩnh lặng như nước cũng thêm mấy phần gợn sóng lăn tăn.
“Thẩm Vạn Sơn, đừng dùng diễn xuất vụng về của ông để làm tôi ghê tởm!”
“Long hồn nếu có mệnh hệ gì, Lang Yên san bằng Hổ Huyệt!”
Nói xong, Chu Mỹ Liên tắt máy.
Thẩm Vạn Sơn nhướn này, chìm vào trầm tư.
“Đầu Hổ, Long Hồn sắp đến ư?”
Vệ sĩ khó mà tin được hỏi.
“Tai nghe không bằng mắt thấy”.
Thẩm Vạn Sơn nhấp ngụm trà, ngón tay gõ lên bàn trà.
Đúng lúc này, một bóng hình xinh đẹp đi đến.
Mái tóc dài thướt tha, đôi mắt đen sáng đẹp.
Sống mũi cao dọc dừa, đôi môi đỏ tươi.
Làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế.
Giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh, nghiêng nước nghiêng thành!
Cô ta là Thẩm Mộng Đình, con gái độc nhất của Thẩm Vạn Sơn.
“Bố ơi, con nghe nói Long hồn của Long Môn đến thăm phải không?”
Thẩm Mộng Đình đi đến trước người Thẩm Vạn Sơn, rất hiểu chuyện rót đầy trà vào trong chén trà đất sét.
“Thông tin vẫn chưa chắc chắn!”
“Long hồn đích thân đến, Hổ Huyệt chúng ta sao có thể thất lễ được?”
“Bố, chuyện tiếp đón cứ giao cho con, bảo đảm khiến bố hài lòng!”
Nói xong, còn không đợi Thẩm Vạn Sơn lên tiếng, cô ta liền uống cạn nước trà đã rót đầy, rồi bỏ đi.
Nhìn thấy dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của Thẩm Mộng Đình, Thẩm Vạn Sơn cười nhạt lắc đầu.
“Con bé này, có lớn mà không có khôn!”
Thẩm Vạn Sơn đun ấm, làm nóng chén, đổ lá trà, ngâm nước nóng, gạt bọt, và rót ra.
Mỗi một bước pha trà, thành thạo và nho nhã.
Ông ra rất hưởng thụ quá trình pha trà.
“Tất cả mọi người, đừng làm Hổ Huyệt mất mặt, xuất phát!”
Bên ngoài cửa sổ, vang lên giọng ra lệnh của Thẩm Mộng Đình.
Sau đó, tiếng bước chân đều răm rắp kinh thiên động địa.
Thẩm Vạn Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, cười thản nhiên.
Vệ sĩ nhìn sang Thẩm Vạn Sơn: “Đầu Hổ, làm vậy liệu có ổn không?”
“Có gì không ổn?”
“Bây giờ còn không biết Long hồn đến có mục đích gì, chẳng may…”
“Việc gì phải so tính thiệt hơn? Nếu ngay cả cửa ải con gái của tôi mà cậu ta không qua được, thì Long Hồn có tư cách gì ngồi ngang hàng với tôi?”
Thẩm Vạn Sơn vẫn nhẹ giọng nói như thư sinh.
Nhưng từng lời từng chữ tràn đầy vẻ bá đạo hung hăng.
Mạnh mẽ vừa đủ.
Vệ sĩ nghe vậy, vội cúi đầu khom lưng: “Xin lỗi Đầu Hổ, là tôi nghĩ nhiều rồi”.
“Không cần xin lỗi! Con người khác nhau, đương nhiên góc độ suy nghĩ vấn đề cũng khác nhau”.
“Hổ Huyệt chúng ta, bao la vạn tượng, cùng tìm cái chung, gác lại bất đồng!”
Khi Thẩm Vạn Sơn cười nói, chủ động rót một chén trà cho vệ sĩ.
“Cùng tôi thưởng trà đi!”
Thẩm Vạn Sơn nói xong, cười nhạt, nâng chén.
Vệ sĩ vừa mừng vừa lo, bưng trà bằng hai tay, vô cùng cung kính.
Ba tiếng sau, sắc trời tối dần.
Trên con đường rộng lớn, chỉ có một chiếc xe đang phi chạy.
Hai bên đường hoang vu không bóng người, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim bay qua ríu rít.
Lục Khải ngắm nhìn phong cảnh đơn điệu lướt qua thông qua cửa kính.
“Còn bao xa nữa?”
Lục Khải tiện miệng hỏi.
“Mười kilomet nữa, sắp đến rồi”.
Hắc Vũ nhìn chỉ đường, lên tiếng trả lời.
“Dừng xe!”
Lục Khải đột nhiên ra lệnh!
Hắc Vũ đạp phanh, dừng ngay giữa đường.
“Long hồn, sao thế?”
Hắc Vũ cảnh giác nhìn xung quanh.
“Chúng ta vào vòng bao vây rồi”.
Ừm?
Nghe thấy lời này, Hắc Vũ tiếp tục quan sát xung quanh.
Nhìn thấy xung quanh không có gì bất thường, Hắc Vũ rất không hiểu.
“Long hồn, có chỗ nào không ổn sao?”
“Thực lực của Hổ Huyệt thế nào?”
Lục Khải hỏi thẳng.
“Không phân cao thấp với Long Môn”.
Lục Khải hài lòng gật đầu với câu trả lời thành thật này.
“Phạm vi phòng ngự căn cứ của Long Môn rộng bao nhiêu?”
Nghe thấy Lục Khải hỏi câu này, Hắc Vũ hiểu ra, anh ta không nhịn được giơ tay vỗ trán.
“Phạm vi phòng ngự căn cứ Long Môn là hai mươi kilomet!”
“Hổ Huyệt và Long Môn lực lượng ngang nhau, cấp phòng ngự chắc chắn sẽ không kém hơn Long Môn!”
Nói xong, Hắc Vũ định mở cửa xe.
“Anh cứ ngồi đấy”.
Lục Khải nói xong, đã mở cửa xe.
“Tôi đã nói nhiệm vụ lần này của anh chỉ là lái xe!”
“Long hồn, nhưng…”
“Chấp hành mệnh lệnh!”
Lục Khải nói xong, đóng cửa xe thật mạnh.