Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111-115
Chương 111: Bành Cương là cái thá gì?
Nói xong, sắc mặt Bành Cương đông cứng lại, lạnh lùng nhìn về phía Bạch Khai Minh.
“Chờ tôi diệt trừ Lục Khải rồi, tôi đích thân đến cửa nhà họ Bạch, đòi giải thích cho người anh em Thanh Long!”
“Gia chủ Bạch, hẹn gặp lại!”
Dứt lời, Bành Cương dời mắt, vung tay lên, vô cùng có khí phách.
“Các anh em, lên đường!”
Bành Cương dẫn theo tam đại hộ pháp không chút do dự đi về phía trước.
Mấy trăm anh em theo sát phía sau, hùng hổ đi về phía biệt thự Lục Khải đang ở.
Trên đường, dù là người đi đường hay xe cộ cũng đều rối rít né tránh.
Khí thế bừng bừng!
Tại biệt thự của Trần Đỉnh Thiên, Hắc Vũ đứng ở cửa từ sớm, cung kính chờ đợi đã lâu.
Lục Khải có lệnh, Hắc Vũ canh giữ biệt thự, không ai có thể vào!
Rất nhanh, Bành Cương dẫn theo mấy trăm anh em cuồn cuộn xông đến, đối lập với một mình Hắc Vũ!
Mặc dù đang ở thế bất lợi tuyệt đối về số lượng, nhưng Hắc Vũ không hề sợ hãi.
“Tránh ra!”
Bành Cương nhướng mày, khó chịu ra lệnh.
“Đại ca có lệnh, không thể vào!”
Hắc Vũ nói xong, tay nâng lên, nhìn giống như tùy ý nắm lại, lúc mở ra, một con ruồi chết trong lòng bàn tay.
“Đây chính là kết quả nếu xông vào!”
Hắc Vũ chìa tay, chỉ vào con ruồi trong lòng bàn tay mình.
“Thanh Long là mày giết?”
Bành Cương xanh mặt chất vấn.
“Tao chỉ giết một tên rác rưởi, còn tên là gì thì không biết!”
Lời vừa dứt, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí cực kỳ kìm nén.
Lại có người dám phách lối trước mặt Bành Cương!
Lại có người dám mắng Thanh Long là rác rưởi!
Kiến thức rộng quá!
“Tao là Bành Cương, bảo Lục Khải ra gặp tao!”
Bành Cương mặt đầy u ám, đè nén lửa giận trong lòng.
“Bành Cương là cái thá gì? Cũng xứng gặp được đại ca của tôi?”
“Cút, nếu không sẽ chết!”
Hắc Vũ mặt không chút lưu tình, thẳng thừng nói.
Bành Cương tức giận gật đầu: “Mày tìm cái chết rồi!”
Nói xong, hắn ngoắc tay với đám anh em sau lưng: “Chém chết hắn, băm thành thịt nát!”
Thuộc hạ xoa xoa tay, tay cầm đao dài, không chút kiêng kỵ xông về phía Hắc Vũ.
Đối mặt với những kẻ không nghe khuyên bảo, Hắc Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, lạnh lùng tiến lên nghênh đón.
Mười hai người, mười hai quyền, mười hai lỗ máu nhìn thấy rõ từ trước ra sau.
Kết thúc!
Hắc Vũ tay dính đầy máu tươi, lùi về phía cửa lớn, nhìn thẳng vào Bành Cương: “Một lần nhắc nhở thân tình cuối cùng, cút!”
Bành Cương tận mắt nhìn thấy tất cả, mặt đầy nhăn nhó.
Giết người ngay trước mặt hắn!
Khác nào khiêu khích!
Chuyện này đã không còn là báo thù đơn giản, giờ đã liên quan đến danh tiếng và tôn nghiêm!
Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước ở sau lưng Bành Cương mặt đầy sát khí, hùng hổ đi về phía Hắc Vũ, mấy trăm anh em sau lưng cũng sải bước tiến đến.
Nhưng bọn họ vừa đi được mấy bước liền bị Bành Cương giơ tay ngăn cản.
“Để tôi đích thân đến!”
Bành Cương nói xong, cởi áo, ném mạnh xuống đất.
Nhìn thấy Bành Cương đi về phía Hắc Vũ, dù là tam đại hộ pháp hay những thuộc hạ khác cũng đều cảm thấy bất ngờ.
Bọn họ có thể cảm nhận được sự tức giận của Bành Cương.
Những người này đều nhìn Hắc Vũ với vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác.
Theo bọn họ thấy, Hắc Vũ nhất định thua rồi!
Sở dĩ Bành Cương có thể trở thành chiến thần tỉnh lỵ, cũng bởi vì thực lực siêu cường của hắn.
Bành Cương là lính đánh thuê giải ngũ của tập đoàn lính đánh thuê bên ngoài biên giới, đã từng trải qua cả trăm trận đánh!
Dưới ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, Bành Cương đi đến trước mặt Hắc Vũ.
“Đây là mày tự chuốc lấy”.
Bành Cương nói xong, hắn xoa tay, hoạt động gân cốt: “Nói, muốn chết như thế nào, tao tác thành cho mày!”
“Đại ca từng nói, không có việc gì thì đừng đi gây sự, tao không đánh phế vật!”
Rít…
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.
Hắc Vũ lại còn nói Bành Cương là phế vật?
Bành Cương mặt mày dữ tợn, gầm thét: “Chết!”
Cùng với tiếng gầm lớn, hắn giơ quyền đập về phía Hắc Vũ.
Hắc Vũ tiến về phía trước, người cong lại tránh quả đấm, hai tay ôm hông Bành Cương.
Anh ta đứng thẳng người, vác Bành Cương lên vai.
Không chút do dự, Hắc Vũ thuận thế ngửa mặt về sau, đầu Bành Cương chạm đất, ngã xuống.
Động tác liền mạch.
Bành Cương không còn sức đánh trả.
Hắn trước đó không phải chiến thần, thậm chí ngay cả người cũng không phải, chỉ là dụng cụ biểu diễn cho Hắc Vũ luyện tay mà thôi.
Chỉ một hiệp, Bành Cương bể đầu chảy máu.
Hiện trường yên tĩnh không tiếng động!
Không ai dám tin vào mắt của mình.
Chiến thần trong lòng bọn họ lại không chịu nổi một kích.
Bành Cương ngồi tê liệt trên mặt đất, giãy giụa muốn đứng lên.
Khi hắn lảo đảo sắp đứng lên được rồi, Hắc Vũ nhấc chân, lại một lần nữa đạp hắn ngã xuống đất.
Bành Cương chật vật, hắn bó tay rồi!
Mặc dù hắn rất tức giận, rất mất mặt, nhưng hắn biết rõ, mình không phải đối thủ của Hắc Vũ.
Hắn muốn nhận thua trước, giữ lại tính mạng.
Tiếp theo, thay đổi sách lược, không cứng rắn được!
Hắn giơ tay xoa xoa máu trên mặt: “Người anh em, xem như mày ác, hôm nay ông đây nhận thua!”
“Các anh em, chúng ta rút lui!”
“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”
Chương 112: Người quen cũ
Đúng lúc Bành Cương và thuộc hạ chuẩn bị rút, thì trong phòng vang lên một giọng nói băng lạnh.
Lục Khải chậm rãi bước đến.
Anh chắp hai tay sau lưng, cũng chỉ có một mình, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.
Lục Khải không nổi giận mà đã rất có uy tiến lên một bước, tất cả mọi người đều lùi lại một bước theo bản năng, ngay cả Bành Cương dưới đất cũng bò lùi lại một bước.
Lục Khải tiến lên mười bước, mọi người lùi lại mười bước.
Hắc Vũ cung kính nhìn thẳng Lục Khải, đợi anh ra lệnh.
“Người của Bành Cương ư?”
Lục Khải hỏi.
“Đúng thế!”
“Ai là Bành Cương?”
Hắc Vũ chỉ vào hắn đầu đầy máu tươi.
“Đã không nghe lời khuyên, có bao nhiêu người đến thì giết bấy nhiêu!”
“Rõ!”
Hắc Vũ nhận lệnh bằng chất giọng vang sáng.
Một câu nói thản nhiên của Lục Khải hủy diệt hết sạch phòng tuyến tâm lý của mấy trăm người, khiến bọn họ hoàn toàn suy sụp.
Hiện trường hỗn loạn!
Tất cả mọi người chạy loạn khắp xung quanh.
Cũng không ai màng đến Bành Cương, giờ đây họ chỉ muốn sống!
Đối diện với cảnh tượng hỗn loạn, Hắc Vũ vẫn rất bình tĩnh: “Tất cả đừng phí công phí sức nữa, ngoan ngoãn đứng ở đó, không ai chạy thoát nổi đâu!”
Lời của anh ta, không có ai tin, càng không có ai nghe.
Mấy trăm người chia ra bỏ chạy, Hắc Vũ có thể bắt được mấy người chứ?
Nhưng chưa đến một phút, Bành Cương trước đó còn ôm hy vọng, giờ còn không bò về phía trước.
Ngẩng đầu, nhìn Lục Khải đứng trước mặt hắn.
Hắn cảm thấy xung quanh tĩnh lặng như cái chết.
Quay đầu nhìn quanh!
Ánh mắt từ kinh ngạc biến thành sợ hãi và tuyệt vọng.
Các anh em của hắn bị Hắc Vũ giết sạch, không một ai sống sót.
Cho đến lúc này hắn đã hối hận.
Sớm biết Lục Khải khủng bố như vậy, thì hắn không nên đến…
Nhưng hối hận quá muộn, không có tác dụng gì!
“Người… người anh em, đừng giết tôi, tha cho tôi được không? Ở tỉnh thành tôi có uy vọng, sau này tôi làm đàn em, làm việc cho anh!”
“Làm đàn em của tao? Mày, xứng hả?”
Lục Khải từ cao nhìn xuống hắn một cái, quay người, vào phòng.
Con người, quan trọng nhất là phải biết mình biết ta.
Không hiểu rõ bản thân, sống có ích gì?
Lúc này, Hắc Vũ với đôi tay dính máu tươi cất bước kiên định đi về phía Bành Cương.
“Mày yên tâm, lão đại của tao sẽ không giết mày đâu”.
Lời vừa được nói ra, Bành Cương vui mừng khôn xiết.
Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, Hắc Vũ lại cất giọng thản nhiên lên tiếng: “Người muốn giết mày là tao!”
Lời của Hắc Vũ khiến Bành Cương cảm thấy tuyệt vọng.
Hắn bất lực mềm nhũn dưới đất, chờ đợi cái chết!
Hắc Vũ ra tay, đánh một quyền lên mặt Bành Cương.
“Khoan đã!”
Giọng của Lục Khải vang lên.
Hắc Vũ lập tức dừng tay, nắm đấm dừng trong không trung cách mặt của Bành Cương chưa đến một centimet!
Nắm đấm dừng lại, nhưng quyền phong sắc lạnh lại không thu lại được.
Quyền phong đập lên mặt Bành Cương, đau đớn như dao cắt.
Trên mặt hắn còn xuất hiện vết xước nhỏ như khe nứt chằng chịt, nhưng không chảy máu.
Bành Cương trừng mở mắt, nhìn thấy nắm đấm gần ngay trong gang tấc trước mắt, sợ đến nuốt nước miếng.
Hắn biết rõ, nếu cú đấm này đánh lên mặt mình, không phải hủy dung, mà là chết.
Đôi mắt Lục Khải nhìn thẳng ra ngoài cửa, mày kiếm dựng lên.
“Mày quen biết Chu Mỹ Liên phải không?”
Lục Khải hỏi thẳng vào vấn đề.
Trước đó, Lục Khải đã phát hiện bóng dáng của Chu Mỹ Liên.
Bà ta đến xem kịch!
Bành Cương nghe thấy tên của Chu Mỹ Liên, khó che đậy vẻ kinh ngạc.
Hắn không ngờ, Lục Khải cũng biết Chu Mỹ Liên!
Trong lòng hắn có rất nhiều thắc mắc, nhưng hắn lại biết rõ, hắn chỉ có tư cách trả lời, không có quyền hỏi.
“Quen, tôi và cô ta cũng coi như người quen cũ”.
Bành Cương gật đầu lên tiếng.
Lục Khải nhìn Hắc Vũ một cái, Hắc Vũ thu lại quyền, lùi đến phía sau Lục Khải.
“Nói tiếp đi!”
Bành Cương không dám chậm trễ: “Tôi và Chu Mỹ Liên rất có duyên, chín năm trước, khi tôi còn là lính đánh thuê, từng tham gia hội nghị, Chu Mỹ Liên vừa hay là nhân viên lễ tân”.
“Cuộc sống lính đánh thuê chúng tôi rất khô khan, mấy tháng liền rất ít được gặp phụ nữ, càng đừng nói đại mỹ nữ giống như cô ta”.
“Sau khi hội nghị kết thúc, rất nhiều người, bao gồm cả tôi cũng xin số điện thoại của Chu Mỹ Liên, từ đó về sau thì bắt đầu liên lạc không thường xuyên lắm”.
Nghe đến đây, Lục Khải nhướn mày.
Chu Mỹ Liên, nhân viên lễ tân?
Lục Khải không tin!
Theo Lục Khải thấy, chẳng qua chỉ là một nước cờ của Chu Mỹ Liên thôi.
Tất cả mọi người đều là quân cờ của bà ta.
Chu Mỹ Liên đối phó nhà họ Lục, rốt cuộc là vì sao?
Chương 113: Đưa đi
Lục Khải còn có rất nhiều vấn đề cần tìm hiểu!
“Trước khi đến đây, mày đã gặp Chu Mỹ Liên phải không?”
“Đúng thế! Cô ta nói chỉ cần tôi giết được anh, thì cô ta sẽ ở cùng tôi một đêm”.
Khi Bành Cương nói ra lời này, trong lòng sợ sệt, ánh mắt né tránh, không dám nhìn Lục Khải.
“Mày muốn báo thù tiếp, hay là theo tao?”
Lục Khải hỏi rất thẳng.
Lời vừa được nói ra, Bành Cương khó mà tin được.
Hắn vốn là người sắp chết, lại còn có cơ hội đi theo Lục Khải?
“Tôi theo anh! Đương nhiên là theo anh!”
“Chỉ cần được theo anh, bảo tôi làm gì cũng được”.
“Đứng lên, quay về vẫn làm mọi việc như cũ”.
“Có chuyện gì thì liên lạc với tao!”
Nói xong, Lục Khải đưa danh thiếp của mình cho Bành Cương, quay người đi vào nhà.
Bành Cương nhận lấy danh thiếp bằng hai tay, như có được bảo vật, cảm ơn liên tục.
Hắc Vũ vừa dọn dẹp bên ngoài xong, Lục Khải liền gọi anh ta vào phòng.
“Bắt đầu từ bây giờ, âm thầm bảo vệ Bành Cương”.
Ừm?
Nghe thấy mệnh lệnh này, Hắc Vũ liền ngẩn người.
Mấy giây sau mới định thần lại.
“Long hồn, anh đang thả dây dài câu cá lớn ư?”
“Là dụ rắn ra khỏi hang!”
Lục Khải sửa lại.
Hắc Vũ gật đầu liên tiếp, vui mừng: “Long Hồn, chiêu này, thật tuyệt!”
“Theo phong cách làm việc của Chu Mỹ Liên, Bành Cương ắt sẽ chết, tôi âm thầm bảo vệ Bành Cương, chắc chắn có cơ hội bắt được Chu Mỹ Liên!”
Lục Khải nheo mắt gật đầu, yên lặng nghe Hắc Vũ phân tích.
“Nếu Chu Mỹ Liên không có cơ hội ra tay, thì Bành Cương có thể làm việc cho anh”.
“Một mũi tên trúng hai đích!”
Hắc Vũ nói giọng kích động, trong ánh mắt đầy vẻ sùng bái.
Mỗi một quyết định nhỏ của Lục Khải có vẻ như ngẫu hứng, nếu suy nghĩ kỹ càng, thì sẽ phát hiện trí tuệ lớn ẩn giấu trong đó.
“Đi đi, nhớ phải ẩn mình thật kỹ, Chu Mỹ Liên rất xảo quyệt”.
“Long hồn yêu tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ”.
Hắc Vũ nhận lệnh, mau chóng rời đi.
Lúc này ở biệt thự nhà họ Bạch, Bạch Khai Minh tức giận bừng bừng quay về, gọi Bạch Mỹ Ngọc ra,
Bạch Mỹ Ngọc bị Bạch Khai Minh tát một cái, vẻ mặt đầy ấm ức.
“Dẫn bác đi gặp Thái Thắng Giang!”
Bạch Khai Minh dứt khoát.
Bạch Mỹ Ngọc nghe thấy lời này, vẻ mặt thêm vài phần vui mừng: “Bác cả, bác nghĩ thông suốt rồi ư? Biết Thắng Giang làm vậy đều là vì nhà họ Bạch chúng ta!”
“Dẫn đường!”
Bạch Khai Minh thúc giục.
Bạch Mỹ Ngọc cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng lên xe.
Trên đường, Bạch Mỹ Ngọc không ngừng nói tốt cho Thái Thắng Giang.
Còn Bạch Khai Minh không nói một lời, nhắm mắt dưỡng thần.
Phía sau xe bọn họ còn có mấy chiếc xe công vụ đi theo.
Bạch Mỹ Ngọc cũng không cảnh giác, với cô ta, càng nhiều người đi gặp Thái Thắng Giang, thì cho thấy hắn ta càng được công nhận.
Chưa đến nửa tiếng, bọn họ đã đến bệnh viện thành phố.
Bạch Khai Minh trực tiếp bảo thuộc hạ đi làm thủ tục xuất viện cho Thái Thắng Giang.
Sau khi nghe thấy, Bạch Mỹ Ngọc tỏ vẻ mặt nghi hoặc.
“Bác cả, Thắng Giang bị thương rất nặng, bây giờ không thể xuất viện!”
“Bác tự biết sắp xếp, dẫn đường đi!”
Lệnh của Bạch Khai Minh, Bạch Mỹ Ngọc không dám không nghe.
Chẳng mấy chốc bọn họ vào thang máy đến phòng bệnh riêng.
Thái Thắng Giang đã được chữa trị, hai chân băng bó, trạng thái tinh thần không tốt lắm.
“Thắng Giang, bác cả đến thăm anh này”.
Nghe thấy lời của Bạch Mỹ Ngọc, Thái Thắng Giang vừa mừng vừa lo ngồi dậy.
Đúng thế, đúng là Bạch Khai Minh đến!
Không chỉ có Bạch Khai Minh, mà không ít người cấp cao của nhà họ Bạch đều đến.
Bề ngoài Thái Thắng Giang cố ý ra vẻ bất ngờ, nhưng trong lòng lại vui như hoa nở!
Theo anh ta thấy, gia chủ và người cấp cao nhà họ Bạch đến thăm mình, đủ để cho thấy sự công nhận và khẳng định của họ với mình.
Xem ra mình bỏ tiền mời Bành Cương làm việc là đúng!
Bạch Khai Minh nhìn hai chân của Thái Thắng Giang, khẽ gật đầu: “Tiểu Thái, cậu vất vả rồi”.
“Chú Bạch, đừng khách sáo, là con rể nhà họ Bạch, đây đều là việc cháu nên làm”.
“Thủ tục xuất viện sắp làm xong rồi, thu dọn đi, tôi đưa cậu đi!”
Xuất viện?
Thái Thắng Giang chỉ vào chân bị thương: “Chú Bạch, cháu bị thương…”
“Thắng Giang, nghe bác cả đi, nhà họ Bạch em có bệnh viện tư nhân, chắc chắn là bác cả đón anh đến đó chữa trị và dưỡng thương!”
Bạch Mỹ Ngọc cười nhắc nhở nói.
Đến bệnh viện tư nhân nhà họ Bạch? Hơn nữa còn là gia chủ đích thân đến đón,
“Chú Bạch, cảm ơn chú đã công nhận và quan tâm cháu”.
Trong lúc Thái Thắng Giang nói cảm ơn, thuộc hạ của Bạch Khai Minh đã làm xong thủ tục xuất viện.
“Đưa đi!”
Bạch Khai Minh nói xong, quay người đi ra ngoài.
Không đợi Thái Thắng Giang chuẩn bị sẵn sàng, hai thuộc hạ một trái một phải vác hắn ta lên, đi theo bước chân Bạch Khai Minh.
“Cẩn thận, Thắng Giang là công thần của nhà họ Bạch chúng ta đấy!”
Chương 114: Quỳ xuống cầu xin
Bạch Mỹ Ngọc chạy theo phía sau, lớn tiếng nhắc nhở.
Đến bãi đỗ xe, hai thuộc hạ ném Thái Thắng Giang vào trong xe công vụ thứ hai.
“Bác cả, bác xem, sao bọn họ có thể đối xử với Thắng Giang như vậy chứ? Thắng Giang vì nhà họ Bạch chúng ta nên mới bị thương, bọn họ…”
“Câm miệng!”
Bạch Khai Minh lạnh lùng nói xong, trực tiếp lên xe.
“Chú Bạch, chú làm gì thế?”
Thái Thắng Giang cũng ý thực được không ổn, cảnh giác hỏi.
Ọe…
Liền sau đó, Thái Thắng Giang kêu thảm một tiếng.
Không biết từ lúc nào, Bạch Khai Minh lấy ra một con dao găm đâm thẳng vào lồng ngực Thái Thắng Giang.
“Chọc vào Lục Khải, cậu phải chết!”
“Tôi muốn dùng đầu của cậu để tạ tội với Lục Khải!”
Khi Bạch Khai Minh nói, ánh mắt hung dữ, sắc mặt dữ tợn.
Cho đến bây giờ, Thái Thắng Giang và Bạch Mỹ Ngọc mới hiểu ra.
Bạch Khai Minh đến không phải để cảm ơn biểu dương Thái Thắng Giang.
Mà là hỏi tội!
Ông ta rất không hài lòng với cách làm của Thái Thắng Giang.
Cơ thể Thái Thắng Giang co giật, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Hắn ta với sắc mặt tái nhợt nhìn sang Bạch Khai Minh bằng ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Hắn ta tự cho thông minh bỏ tiền lấy lòng Bạch Khai Minh.
Không ngờ, vẽ rắn thêm chân, làm việc sai ý!
“Chú Bạch, Lục… rốt cuộc Lục Khải là nhân vật thế nào?”
Thái Thắng Giang cất giọng yếu ớt hỏi.
Hắn ta rất hiếu kỳ, cũng rất không hiểu.
Lục Khải, chẳng phải chỉ là một con chó mất nhà bỏ trốn ba năm ư?
Tại sao anh dám giết Thanh Long? Tại sao có thể khiến Bạch Khai Minh làm vậy?
Hắn ta muốn hỏi rõ, chết cũng phải chết rõ ràng.
“Một người giống như vị thần!”
Thực ra, Bạch Khai Minh cũng không điều tra ra rốt cuộc Lục Khải có thân phận gì.
Chỉ biết rằng, ông ta không thể đắc tội với anh.
Nói xong, giơ dao.
Bạch Khai Minh không hề nương tay, đâm liên tiếp Thái Thắng Giang.
Lồng ngực của hắn ta trực tiếp bị đâm thành cái sàng.
Không kêu gào, không giãy dụa, không hít thở.
Thái Thắng Giang cứ vậy rời khỏi thế giới này.
Hắn ta vốn có một tương lai tốt đẹp, nhưng tất cả thay đổi chỉ vì chọc vào Lục Khải!
Bạch Mỹ Ngọc tận mắt chứng kiến tất cả, hoàn toàn sợ đến ngây ngốc.
Cô ta nhìn Bạch Khai Minh với vẻ mặt đầy hoảng sợ: “Bác cả, bác… bác đã giết Thái Thắng Giang, bác…”
Cô ta còn chưa nói hết, một vệ sĩ đứng phía sau cũng không kiêng dè thân phận của cô ta, giơ chân đạp cô ta vào trong xe.
“Bác làm việc không đến lượt cháu chỉ tay năm ngón!”
Bạch Khai Minh nói xong, tàn ác đâm con dao găm dính đầy máu lên khuôn mặt núng nính thịt của Bạch Mỹ Ngọc.
Liền sau đó, tiếng kêu thảm cuồng loạn vang lên.
“Đây là kết cục của việc tự đưa ra chủ ý đắc tội với Lục Khải!”
Bạch Khai Minh không hề nương tay, không ngừng đâm dao găm lên mặt Bạch Mỹ Ngọc.
Rất nhanh khuôn mặt Bạch Mỹ Ngọc máu thịt lẫn lộn, chết không thể chết thêm.
Bạch Khai Minh xuống xe, nhìn em trai Bạch Khai Huy toàn thân run rẩy.
Ông ta là bố của Bạch Mỹ Ngọc!
“Có ý kiến không?”
Bạch Khai Minh lạnh giọng hỏi.
“Không có… vi phạm gia quy, đúng người đúng tội”.
Bạch Khai Huy thấp giọng trả lời.
“Chú có thể nghĩ như vậy, tôi rất vui”.
Nói xong, Bạch Khai Minh đưa con dao găm trong tay cho Bạch Khai Huy: “Lấy đầu của bọn chúng xuống, đóng hộp, chúng ta mang đến tạ tội với Lục Khải”.
Giết người diệt tâm, chẳng qua cũng chỉ vậy thôi!
Bạch Khai Huy run run nhận lấy con dao găm dính đầy máu, đôi mắt thâm sâu, u tối không ánh sáng, tuyệt vọng bất lực.
Bạch Khai Minh và Bạch Khai Huy tuy là anh em ruột, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ hai người họ âm thầm đấu đá lẫn nhau.
Mấy năm nay, Bạch Khai Huy đã lập công lao hiển hách vì sự phát triển nhà họ Bạch, hiện giờ uy tín sắp vượt qua cả Bạch Khai Minh.
Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này!
Bạch Khai Minh đứng trên độ cao của gia tộc, đương nhiên sẽ không cam tâm.
Trong đấu tranh gia tộc, Bạch Khai Huy đã thua, thua đến mình đầy thương tích!
Tuy yêu cầu của Bạch Khai Minh quá đáng, nhưng ông ta lại không thể từ chối.
Bạch Khai Huy cầm con dao găm chậm rãi lên xe.
Ông ta phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn này tiễn đưa con gái.
Một tiếng sau, đội xe nhà họ Bạch hào hùng đến bên ngoài biệt thự của Trần Đỉnh Thiên.
Tất cả mọi người đều xuống xe.
Bọn họ không vào nhà, mà dưới sự dẫn dắt của Bạch Khai Minh, quỳ trước biệt thự.
Vì để nhà họ Bạch được sống, Bạch Khai Minh đã từ bỏ tất cả tôn nghiêm.
“Khẩn cầu Lục Khải quý nhân giơ cao tay ngọc, nhà họ Bạch nguyện quỳ xuống cầu xin!”
Bạch Khai Minh dẫn đầu hô lớn.
Sau đó, toàn bộ thuộc hạ phía sau đều lên tiếng lặp lại.
Chương 115: Đang đợi tôi
Lục Khải và Trần Đỉnh Thiên nghe vậy bèn đi ra.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Trần Đỉnh Thiên khó mà tin được.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, tuy anh ta đã tận mắt chứng kiến Lục Khải đã làm rất nhiều chuyện điên cuồng.
Nhưng việc trước mặt vẫn khiến anh ta cảm thấy rất chấn hãi.
Nhà họ Bạch, một trong bốn gia tộc tỉnh thành, hôm nay gia chủ dẫn theo các lãnh đạo cấp cao cùng quỳ trước mặt Lục Khải, xin lỗi cầu xin!
Chuyện này, ai từng nghĩ đến?
Ở tình thành, nhà họ Bạch có thể một tay che bầu trời!
Nếu không phải vào đường cùng, thì đâu thể không màng thể diện?
Khác với sự ngạc nhiên của Trần Đỉnh Thiên, Lục Khải chắp hai tay phía sau, ung dung thản nhiên bước lên phía trước.
Với anh, việc này là lẽ đương nhiên.
Thậm chí trên khuôn mặt cương nghị của anh còn có chút không vui.
Anh không vui, vì cảm thấy nhà họ Bạch không có tư cách quỳ trước mặt anh!
Nhìn thấy Lục Khải, Bạch Khai Minh lấy ra hai chiếc hộp, dâng lên cho Lục Khải bằng hai tay.
“Quý nhân, chuyện trước đây là hiểu nhầm, không liên quan đến nhà họ Bạch!”
“Vì Thái Thắng Giang và Bạch Mỹ Ngọc chọc giận quý nhân, nên tôi đặc biệt mang tặng lễ vật, xin quý nhân tha thứ! Cầu xin quý nhân cho nhà họ Bạch một con đường sống!”
“Thứ gì?”
Lục Khải đưa tay chỉ vào hộp.
Bạch Khai Minh không hề chậm trễ, mở chiếc hộp.
Sau khi nhìn thấy đầu người trong hộp, Trần Đỉnh Thiên lùi lại hai bước theo bản năng, còn Lục Khải lại vẫn thản nhiên, cau chặt mày.
“Bạch Mỹ Ngọc chết rồi?”
Lục Khải khóa chặt Bạch Khai Minh bằng ánh mắt băng lạnh.
Bạch Khai Minh sợ đến khó thở, đỏ bừng mặt, hoảng loạn bất an giải thích: “Đúng thế, Bạch Mỹ Ngọc chọc vào cậu, chết không hết tội”.
“Tôi có bảo ông giết cô ta không?”
Lục Khải nâng cao tông giọng rõ ràng.
Bầu không khí bỗng giảm mạnh đến băng lạnh.
Như rơi xuống hầm băng,
“Tôi đã nói, ba trăm linh một người nhà họ Bạch, tôi đích thân lấy mạng!”
Bạch Khai Minh cúi thấp đầu, mồ hôi trơn xuống theo hai bên gò má.
Ông ta muốn dùng cách này để lấy lòng Lục Khải.
Nhưng không ngờ, lợn lành chữa thành lợn què!
Ông ta hoảng sợ, ánh mắt đờ đẫn, không nhìn thấy hy vọng.
“Xin lỗi, xin cậu tha thứ”.
“Ba trăm người còn lại nhà họ Bạch, tất cả sống cho tốt, đợi quan tài về hàng, tôi đích thân đến nhà!”
“Tôi nhắc nhở lần cuối, tự giải quyết đi!”
“Cút!”
Lục Khải không thể nào tha thứ cho nhà họ Bạch!
Người nhà của Trần Đỉnh Thiên đã bị bốn gia tộc giết sạch.
Con người phạm sai lầm, buộc phải trả giá.
Lục Khải không phải kẻ tàn nhẫn máu lạnh, tất cả những việc anh làm chỉ là ăn miếng trả miếng.
Nghe lời của Lục Khải, Bạch Khai Minh còn muốn lên tiếng, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Lục Khải liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
Chậm rãi đứng lên, mang theo hai đầu người lên xe ra về.
Ông ta biết, gạt bỏ tôn nghiêm cầu xin cũng vô ích, bây giờ nhà họ Bạch muốn sống sót, việc duy nhất có thể làm là được ăn cả ngã về không, quyết một trận huyết chiến!
Ngoài trời này còn có bầu trời khác, người giỏi còn có người giỏi hơn, chắc chắn có người lợi hại hơn Lục Khải!
Nhà họ Bạch phải phản kháng chống cự lần cuối cùng!
Những đến đây, Bạch Khai Minh sầm mặt, bắt đầu tính toán trong lòng.
Trần Đỉnh Thiên ở trong sân biệt thự nhìn thấy Bạch Khai Minh mất hết thể diện ra về, trong lòng khó che đậy sự lo lắng.
“Lục Khải, cứ thả bọn họ đi như vậy à?”
“Bạch Khai Minh là một kẻ độc ác, tôi lo sợ ông ta sẽ tìm người khác đến giúp đỡ…”
“Chỉ cần ông ta dám, tìm ai cũng được!”
Lục Khải thản nhiên trả lời: “Bất kỳ ai, trước mặt tôi cũng không là gì hết!”
Nói đến đây, Lục Khải vỗ vai Trần Đỉnh Thiên, để anh ta yên tâm.
Lục Khải còn chưa kịp vào nhà, thì chuông điện thoại vang lên.
Là Hắc Vũ gọi đến.
“Nói đi!”
“Long hồn, Chu Mỹ Liên xuất hiện rồi!”
“Gửi địa chỉ qua đây!”
Lục Khải nói xong, sau đó nhắc nhở nói: “Anh nhớ cẩn thận hơn chút”.
“Long hồn yên tâm, bảo đảm bắt sống Chu Mỹ Liên!”
Tắt máy, Hắc Vũ gửi địa chỉ cụ thể qua.
Vì muốn bảo vệ Trần Đỉnh Thiên, Lục Khải cũng dẫn anh ta theo bên cạnh.
Địa chỉ mà Hắc Vũ gửi đến là nhà của Bành Cương.
Một khu biệt thự cao cấp của tỉnh thành.
Lục Khải chạy xe đến nơi này chỉ mất hai mươi phút.
Vừa xuống xe, Lục Khải đã nhìn thấy Hắc Vũ sầm mặt đi đi lại lại ở cửa.
Nhìn thấy Lục Khải, Hắc Vũ không hề chậm trễ, bước lớn nghênh đón.
“Bà ta đâu?”
Lục Khải hỏi luôn.
Hắc Vũ cúi đầu, áy náy lên tiếng: “Xin lỗi Long hồn, tôi bị mắc bẫy”.
Lục Khải nhìn anh ta một cái: “Nói tiếp đi”.
“Mười ba giờ ba mươi sáu phút năm mươi tám giây, có một người phụ nữ đi xung quanh biệt thự, cử chỉ hành động đáng nghi”.
“Người phụ nữ đó trang điểm đậm, để tóc cực kỳ giống với Chu Mỹ Liên, nhìn nghiêng thì cao một mét sáu mươi năm, nặng khoảng bốn mươi chín cân!”
“Mười ba giờ bốn mươi phút, người phụ nữ đó đi vào biệt thự từ cửa sau, tôi bắt được cô ta, nhưng cô ta không phải Chu Mỹ Liên”.
“Chạy vào nhà, gặp được Chu Mỹ Liên thực sự”.
Lục Khải cau mày: “Bà ta đang ra tay với Bành Cương ư?”
“Không, bà ta đang đợi tôi!”
Nói xong, sắc mặt Bành Cương đông cứng lại, lạnh lùng nhìn về phía Bạch Khai Minh.
“Chờ tôi diệt trừ Lục Khải rồi, tôi đích thân đến cửa nhà họ Bạch, đòi giải thích cho người anh em Thanh Long!”
“Gia chủ Bạch, hẹn gặp lại!”
Dứt lời, Bành Cương dời mắt, vung tay lên, vô cùng có khí phách.
“Các anh em, lên đường!”
Bành Cương dẫn theo tam đại hộ pháp không chút do dự đi về phía trước.
Mấy trăm anh em theo sát phía sau, hùng hổ đi về phía biệt thự Lục Khải đang ở.
Trên đường, dù là người đi đường hay xe cộ cũng đều rối rít né tránh.
Khí thế bừng bừng!
Tại biệt thự của Trần Đỉnh Thiên, Hắc Vũ đứng ở cửa từ sớm, cung kính chờ đợi đã lâu.
Lục Khải có lệnh, Hắc Vũ canh giữ biệt thự, không ai có thể vào!
Rất nhanh, Bành Cương dẫn theo mấy trăm anh em cuồn cuộn xông đến, đối lập với một mình Hắc Vũ!
Mặc dù đang ở thế bất lợi tuyệt đối về số lượng, nhưng Hắc Vũ không hề sợ hãi.
“Tránh ra!”
Bành Cương nhướng mày, khó chịu ra lệnh.
“Đại ca có lệnh, không thể vào!”
Hắc Vũ nói xong, tay nâng lên, nhìn giống như tùy ý nắm lại, lúc mở ra, một con ruồi chết trong lòng bàn tay.
“Đây chính là kết quả nếu xông vào!”
Hắc Vũ chìa tay, chỉ vào con ruồi trong lòng bàn tay mình.
“Thanh Long là mày giết?”
Bành Cương xanh mặt chất vấn.
“Tao chỉ giết một tên rác rưởi, còn tên là gì thì không biết!”
Lời vừa dứt, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí cực kỳ kìm nén.
Lại có người dám phách lối trước mặt Bành Cương!
Lại có người dám mắng Thanh Long là rác rưởi!
Kiến thức rộng quá!
“Tao là Bành Cương, bảo Lục Khải ra gặp tao!”
Bành Cương mặt đầy u ám, đè nén lửa giận trong lòng.
“Bành Cương là cái thá gì? Cũng xứng gặp được đại ca của tôi?”
“Cút, nếu không sẽ chết!”
Hắc Vũ mặt không chút lưu tình, thẳng thừng nói.
Bành Cương tức giận gật đầu: “Mày tìm cái chết rồi!”
Nói xong, hắn ngoắc tay với đám anh em sau lưng: “Chém chết hắn, băm thành thịt nát!”
Thuộc hạ xoa xoa tay, tay cầm đao dài, không chút kiêng kỵ xông về phía Hắc Vũ.
Đối mặt với những kẻ không nghe khuyên bảo, Hắc Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, lạnh lùng tiến lên nghênh đón.
Mười hai người, mười hai quyền, mười hai lỗ máu nhìn thấy rõ từ trước ra sau.
Kết thúc!
Hắc Vũ tay dính đầy máu tươi, lùi về phía cửa lớn, nhìn thẳng vào Bành Cương: “Một lần nhắc nhở thân tình cuối cùng, cút!”
Bành Cương tận mắt nhìn thấy tất cả, mặt đầy nhăn nhó.
Giết người ngay trước mặt hắn!
Khác nào khiêu khích!
Chuyện này đã không còn là báo thù đơn giản, giờ đã liên quan đến danh tiếng và tôn nghiêm!
Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước ở sau lưng Bành Cương mặt đầy sát khí, hùng hổ đi về phía Hắc Vũ, mấy trăm anh em sau lưng cũng sải bước tiến đến.
Nhưng bọn họ vừa đi được mấy bước liền bị Bành Cương giơ tay ngăn cản.
“Để tôi đích thân đến!”
Bành Cương nói xong, cởi áo, ném mạnh xuống đất.
Nhìn thấy Bành Cương đi về phía Hắc Vũ, dù là tam đại hộ pháp hay những thuộc hạ khác cũng đều cảm thấy bất ngờ.
Bọn họ có thể cảm nhận được sự tức giận của Bành Cương.
Những người này đều nhìn Hắc Vũ với vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác.
Theo bọn họ thấy, Hắc Vũ nhất định thua rồi!
Sở dĩ Bành Cương có thể trở thành chiến thần tỉnh lỵ, cũng bởi vì thực lực siêu cường của hắn.
Bành Cương là lính đánh thuê giải ngũ của tập đoàn lính đánh thuê bên ngoài biên giới, đã từng trải qua cả trăm trận đánh!
Dưới ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, Bành Cương đi đến trước mặt Hắc Vũ.
“Đây là mày tự chuốc lấy”.
Bành Cương nói xong, hắn xoa tay, hoạt động gân cốt: “Nói, muốn chết như thế nào, tao tác thành cho mày!”
“Đại ca từng nói, không có việc gì thì đừng đi gây sự, tao không đánh phế vật!”
Rít…
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.
Hắc Vũ lại còn nói Bành Cương là phế vật?
Bành Cương mặt mày dữ tợn, gầm thét: “Chết!”
Cùng với tiếng gầm lớn, hắn giơ quyền đập về phía Hắc Vũ.
Hắc Vũ tiến về phía trước, người cong lại tránh quả đấm, hai tay ôm hông Bành Cương.
Anh ta đứng thẳng người, vác Bành Cương lên vai.
Không chút do dự, Hắc Vũ thuận thế ngửa mặt về sau, đầu Bành Cương chạm đất, ngã xuống.
Động tác liền mạch.
Bành Cương không còn sức đánh trả.
Hắn trước đó không phải chiến thần, thậm chí ngay cả người cũng không phải, chỉ là dụng cụ biểu diễn cho Hắc Vũ luyện tay mà thôi.
Chỉ một hiệp, Bành Cương bể đầu chảy máu.
Hiện trường yên tĩnh không tiếng động!
Không ai dám tin vào mắt của mình.
Chiến thần trong lòng bọn họ lại không chịu nổi một kích.
Bành Cương ngồi tê liệt trên mặt đất, giãy giụa muốn đứng lên.
Khi hắn lảo đảo sắp đứng lên được rồi, Hắc Vũ nhấc chân, lại một lần nữa đạp hắn ngã xuống đất.
Bành Cương chật vật, hắn bó tay rồi!
Mặc dù hắn rất tức giận, rất mất mặt, nhưng hắn biết rõ, mình không phải đối thủ của Hắc Vũ.
Hắn muốn nhận thua trước, giữ lại tính mạng.
Tiếp theo, thay đổi sách lược, không cứng rắn được!
Hắn giơ tay xoa xoa máu trên mặt: “Người anh em, xem như mày ác, hôm nay ông đây nhận thua!”
“Các anh em, chúng ta rút lui!”
“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”
Chương 112: Người quen cũ
Đúng lúc Bành Cương và thuộc hạ chuẩn bị rút, thì trong phòng vang lên một giọng nói băng lạnh.
Lục Khải chậm rãi bước đến.
Anh chắp hai tay sau lưng, cũng chỉ có một mình, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.
Lục Khải không nổi giận mà đã rất có uy tiến lên một bước, tất cả mọi người đều lùi lại một bước theo bản năng, ngay cả Bành Cương dưới đất cũng bò lùi lại một bước.
Lục Khải tiến lên mười bước, mọi người lùi lại mười bước.
Hắc Vũ cung kính nhìn thẳng Lục Khải, đợi anh ra lệnh.
“Người của Bành Cương ư?”
Lục Khải hỏi.
“Đúng thế!”
“Ai là Bành Cương?”
Hắc Vũ chỉ vào hắn đầu đầy máu tươi.
“Đã không nghe lời khuyên, có bao nhiêu người đến thì giết bấy nhiêu!”
“Rõ!”
Hắc Vũ nhận lệnh bằng chất giọng vang sáng.
Một câu nói thản nhiên của Lục Khải hủy diệt hết sạch phòng tuyến tâm lý của mấy trăm người, khiến bọn họ hoàn toàn suy sụp.
Hiện trường hỗn loạn!
Tất cả mọi người chạy loạn khắp xung quanh.
Cũng không ai màng đến Bành Cương, giờ đây họ chỉ muốn sống!
Đối diện với cảnh tượng hỗn loạn, Hắc Vũ vẫn rất bình tĩnh: “Tất cả đừng phí công phí sức nữa, ngoan ngoãn đứng ở đó, không ai chạy thoát nổi đâu!”
Lời của anh ta, không có ai tin, càng không có ai nghe.
Mấy trăm người chia ra bỏ chạy, Hắc Vũ có thể bắt được mấy người chứ?
Nhưng chưa đến một phút, Bành Cương trước đó còn ôm hy vọng, giờ còn không bò về phía trước.
Ngẩng đầu, nhìn Lục Khải đứng trước mặt hắn.
Hắn cảm thấy xung quanh tĩnh lặng như cái chết.
Quay đầu nhìn quanh!
Ánh mắt từ kinh ngạc biến thành sợ hãi và tuyệt vọng.
Các anh em của hắn bị Hắc Vũ giết sạch, không một ai sống sót.
Cho đến lúc này hắn đã hối hận.
Sớm biết Lục Khải khủng bố như vậy, thì hắn không nên đến…
Nhưng hối hận quá muộn, không có tác dụng gì!
“Người… người anh em, đừng giết tôi, tha cho tôi được không? Ở tỉnh thành tôi có uy vọng, sau này tôi làm đàn em, làm việc cho anh!”
“Làm đàn em của tao? Mày, xứng hả?”
Lục Khải từ cao nhìn xuống hắn một cái, quay người, vào phòng.
Con người, quan trọng nhất là phải biết mình biết ta.
Không hiểu rõ bản thân, sống có ích gì?
Lúc này, Hắc Vũ với đôi tay dính máu tươi cất bước kiên định đi về phía Bành Cương.
“Mày yên tâm, lão đại của tao sẽ không giết mày đâu”.
Lời vừa được nói ra, Bành Cương vui mừng khôn xiết.
Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, Hắc Vũ lại cất giọng thản nhiên lên tiếng: “Người muốn giết mày là tao!”
Lời của Hắc Vũ khiến Bành Cương cảm thấy tuyệt vọng.
Hắn bất lực mềm nhũn dưới đất, chờ đợi cái chết!
Hắc Vũ ra tay, đánh một quyền lên mặt Bành Cương.
“Khoan đã!”
Giọng của Lục Khải vang lên.
Hắc Vũ lập tức dừng tay, nắm đấm dừng trong không trung cách mặt của Bành Cương chưa đến một centimet!
Nắm đấm dừng lại, nhưng quyền phong sắc lạnh lại không thu lại được.
Quyền phong đập lên mặt Bành Cương, đau đớn như dao cắt.
Trên mặt hắn còn xuất hiện vết xước nhỏ như khe nứt chằng chịt, nhưng không chảy máu.
Bành Cương trừng mở mắt, nhìn thấy nắm đấm gần ngay trong gang tấc trước mắt, sợ đến nuốt nước miếng.
Hắn biết rõ, nếu cú đấm này đánh lên mặt mình, không phải hủy dung, mà là chết.
Đôi mắt Lục Khải nhìn thẳng ra ngoài cửa, mày kiếm dựng lên.
“Mày quen biết Chu Mỹ Liên phải không?”
Lục Khải hỏi thẳng vào vấn đề.
Trước đó, Lục Khải đã phát hiện bóng dáng của Chu Mỹ Liên.
Bà ta đến xem kịch!
Bành Cương nghe thấy tên của Chu Mỹ Liên, khó che đậy vẻ kinh ngạc.
Hắn không ngờ, Lục Khải cũng biết Chu Mỹ Liên!
Trong lòng hắn có rất nhiều thắc mắc, nhưng hắn lại biết rõ, hắn chỉ có tư cách trả lời, không có quyền hỏi.
“Quen, tôi và cô ta cũng coi như người quen cũ”.
Bành Cương gật đầu lên tiếng.
Lục Khải nhìn Hắc Vũ một cái, Hắc Vũ thu lại quyền, lùi đến phía sau Lục Khải.
“Nói tiếp đi!”
Bành Cương không dám chậm trễ: “Tôi và Chu Mỹ Liên rất có duyên, chín năm trước, khi tôi còn là lính đánh thuê, từng tham gia hội nghị, Chu Mỹ Liên vừa hay là nhân viên lễ tân”.
“Cuộc sống lính đánh thuê chúng tôi rất khô khan, mấy tháng liền rất ít được gặp phụ nữ, càng đừng nói đại mỹ nữ giống như cô ta”.
“Sau khi hội nghị kết thúc, rất nhiều người, bao gồm cả tôi cũng xin số điện thoại của Chu Mỹ Liên, từ đó về sau thì bắt đầu liên lạc không thường xuyên lắm”.
Nghe đến đây, Lục Khải nhướn mày.
Chu Mỹ Liên, nhân viên lễ tân?
Lục Khải không tin!
Theo Lục Khải thấy, chẳng qua chỉ là một nước cờ của Chu Mỹ Liên thôi.
Tất cả mọi người đều là quân cờ của bà ta.
Chu Mỹ Liên đối phó nhà họ Lục, rốt cuộc là vì sao?
Chương 113: Đưa đi
Lục Khải còn có rất nhiều vấn đề cần tìm hiểu!
“Trước khi đến đây, mày đã gặp Chu Mỹ Liên phải không?”
“Đúng thế! Cô ta nói chỉ cần tôi giết được anh, thì cô ta sẽ ở cùng tôi một đêm”.
Khi Bành Cương nói ra lời này, trong lòng sợ sệt, ánh mắt né tránh, không dám nhìn Lục Khải.
“Mày muốn báo thù tiếp, hay là theo tao?”
Lục Khải hỏi rất thẳng.
Lời vừa được nói ra, Bành Cương khó mà tin được.
Hắn vốn là người sắp chết, lại còn có cơ hội đi theo Lục Khải?
“Tôi theo anh! Đương nhiên là theo anh!”
“Chỉ cần được theo anh, bảo tôi làm gì cũng được”.
“Đứng lên, quay về vẫn làm mọi việc như cũ”.
“Có chuyện gì thì liên lạc với tao!”
Nói xong, Lục Khải đưa danh thiếp của mình cho Bành Cương, quay người đi vào nhà.
Bành Cương nhận lấy danh thiếp bằng hai tay, như có được bảo vật, cảm ơn liên tục.
Hắc Vũ vừa dọn dẹp bên ngoài xong, Lục Khải liền gọi anh ta vào phòng.
“Bắt đầu từ bây giờ, âm thầm bảo vệ Bành Cương”.
Ừm?
Nghe thấy mệnh lệnh này, Hắc Vũ liền ngẩn người.
Mấy giây sau mới định thần lại.
“Long hồn, anh đang thả dây dài câu cá lớn ư?”
“Là dụ rắn ra khỏi hang!”
Lục Khải sửa lại.
Hắc Vũ gật đầu liên tiếp, vui mừng: “Long Hồn, chiêu này, thật tuyệt!”
“Theo phong cách làm việc của Chu Mỹ Liên, Bành Cương ắt sẽ chết, tôi âm thầm bảo vệ Bành Cương, chắc chắn có cơ hội bắt được Chu Mỹ Liên!”
Lục Khải nheo mắt gật đầu, yên lặng nghe Hắc Vũ phân tích.
“Nếu Chu Mỹ Liên không có cơ hội ra tay, thì Bành Cương có thể làm việc cho anh”.
“Một mũi tên trúng hai đích!”
Hắc Vũ nói giọng kích động, trong ánh mắt đầy vẻ sùng bái.
Mỗi một quyết định nhỏ của Lục Khải có vẻ như ngẫu hứng, nếu suy nghĩ kỹ càng, thì sẽ phát hiện trí tuệ lớn ẩn giấu trong đó.
“Đi đi, nhớ phải ẩn mình thật kỹ, Chu Mỹ Liên rất xảo quyệt”.
“Long hồn yêu tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ”.
Hắc Vũ nhận lệnh, mau chóng rời đi.
Lúc này ở biệt thự nhà họ Bạch, Bạch Khai Minh tức giận bừng bừng quay về, gọi Bạch Mỹ Ngọc ra,
Bạch Mỹ Ngọc bị Bạch Khai Minh tát một cái, vẻ mặt đầy ấm ức.
“Dẫn bác đi gặp Thái Thắng Giang!”
Bạch Khai Minh dứt khoát.
Bạch Mỹ Ngọc nghe thấy lời này, vẻ mặt thêm vài phần vui mừng: “Bác cả, bác nghĩ thông suốt rồi ư? Biết Thắng Giang làm vậy đều là vì nhà họ Bạch chúng ta!”
“Dẫn đường!”
Bạch Khai Minh thúc giục.
Bạch Mỹ Ngọc cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng lên xe.
Trên đường, Bạch Mỹ Ngọc không ngừng nói tốt cho Thái Thắng Giang.
Còn Bạch Khai Minh không nói một lời, nhắm mắt dưỡng thần.
Phía sau xe bọn họ còn có mấy chiếc xe công vụ đi theo.
Bạch Mỹ Ngọc cũng không cảnh giác, với cô ta, càng nhiều người đi gặp Thái Thắng Giang, thì cho thấy hắn ta càng được công nhận.
Chưa đến nửa tiếng, bọn họ đã đến bệnh viện thành phố.
Bạch Khai Minh trực tiếp bảo thuộc hạ đi làm thủ tục xuất viện cho Thái Thắng Giang.
Sau khi nghe thấy, Bạch Mỹ Ngọc tỏ vẻ mặt nghi hoặc.
“Bác cả, Thắng Giang bị thương rất nặng, bây giờ không thể xuất viện!”
“Bác tự biết sắp xếp, dẫn đường đi!”
Lệnh của Bạch Khai Minh, Bạch Mỹ Ngọc không dám không nghe.
Chẳng mấy chốc bọn họ vào thang máy đến phòng bệnh riêng.
Thái Thắng Giang đã được chữa trị, hai chân băng bó, trạng thái tinh thần không tốt lắm.
“Thắng Giang, bác cả đến thăm anh này”.
Nghe thấy lời của Bạch Mỹ Ngọc, Thái Thắng Giang vừa mừng vừa lo ngồi dậy.
Đúng thế, đúng là Bạch Khai Minh đến!
Không chỉ có Bạch Khai Minh, mà không ít người cấp cao của nhà họ Bạch đều đến.
Bề ngoài Thái Thắng Giang cố ý ra vẻ bất ngờ, nhưng trong lòng lại vui như hoa nở!
Theo anh ta thấy, gia chủ và người cấp cao nhà họ Bạch đến thăm mình, đủ để cho thấy sự công nhận và khẳng định của họ với mình.
Xem ra mình bỏ tiền mời Bành Cương làm việc là đúng!
Bạch Khai Minh nhìn hai chân của Thái Thắng Giang, khẽ gật đầu: “Tiểu Thái, cậu vất vả rồi”.
“Chú Bạch, đừng khách sáo, là con rể nhà họ Bạch, đây đều là việc cháu nên làm”.
“Thủ tục xuất viện sắp làm xong rồi, thu dọn đi, tôi đưa cậu đi!”
Xuất viện?
Thái Thắng Giang chỉ vào chân bị thương: “Chú Bạch, cháu bị thương…”
“Thắng Giang, nghe bác cả đi, nhà họ Bạch em có bệnh viện tư nhân, chắc chắn là bác cả đón anh đến đó chữa trị và dưỡng thương!”
Bạch Mỹ Ngọc cười nhắc nhở nói.
Đến bệnh viện tư nhân nhà họ Bạch? Hơn nữa còn là gia chủ đích thân đến đón,
“Chú Bạch, cảm ơn chú đã công nhận và quan tâm cháu”.
Trong lúc Thái Thắng Giang nói cảm ơn, thuộc hạ của Bạch Khai Minh đã làm xong thủ tục xuất viện.
“Đưa đi!”
Bạch Khai Minh nói xong, quay người đi ra ngoài.
Không đợi Thái Thắng Giang chuẩn bị sẵn sàng, hai thuộc hạ một trái một phải vác hắn ta lên, đi theo bước chân Bạch Khai Minh.
“Cẩn thận, Thắng Giang là công thần của nhà họ Bạch chúng ta đấy!”
Chương 114: Quỳ xuống cầu xin
Bạch Mỹ Ngọc chạy theo phía sau, lớn tiếng nhắc nhở.
Đến bãi đỗ xe, hai thuộc hạ ném Thái Thắng Giang vào trong xe công vụ thứ hai.
“Bác cả, bác xem, sao bọn họ có thể đối xử với Thắng Giang như vậy chứ? Thắng Giang vì nhà họ Bạch chúng ta nên mới bị thương, bọn họ…”
“Câm miệng!”
Bạch Khai Minh lạnh lùng nói xong, trực tiếp lên xe.
“Chú Bạch, chú làm gì thế?”
Thái Thắng Giang cũng ý thực được không ổn, cảnh giác hỏi.
Ọe…
Liền sau đó, Thái Thắng Giang kêu thảm một tiếng.
Không biết từ lúc nào, Bạch Khai Minh lấy ra một con dao găm đâm thẳng vào lồng ngực Thái Thắng Giang.
“Chọc vào Lục Khải, cậu phải chết!”
“Tôi muốn dùng đầu của cậu để tạ tội với Lục Khải!”
Khi Bạch Khai Minh nói, ánh mắt hung dữ, sắc mặt dữ tợn.
Cho đến bây giờ, Thái Thắng Giang và Bạch Mỹ Ngọc mới hiểu ra.
Bạch Khai Minh đến không phải để cảm ơn biểu dương Thái Thắng Giang.
Mà là hỏi tội!
Ông ta rất không hài lòng với cách làm của Thái Thắng Giang.
Cơ thể Thái Thắng Giang co giật, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Hắn ta với sắc mặt tái nhợt nhìn sang Bạch Khai Minh bằng ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Hắn ta tự cho thông minh bỏ tiền lấy lòng Bạch Khai Minh.
Không ngờ, vẽ rắn thêm chân, làm việc sai ý!
“Chú Bạch, Lục… rốt cuộc Lục Khải là nhân vật thế nào?”
Thái Thắng Giang cất giọng yếu ớt hỏi.
Hắn ta rất hiếu kỳ, cũng rất không hiểu.
Lục Khải, chẳng phải chỉ là một con chó mất nhà bỏ trốn ba năm ư?
Tại sao anh dám giết Thanh Long? Tại sao có thể khiến Bạch Khai Minh làm vậy?
Hắn ta muốn hỏi rõ, chết cũng phải chết rõ ràng.
“Một người giống như vị thần!”
Thực ra, Bạch Khai Minh cũng không điều tra ra rốt cuộc Lục Khải có thân phận gì.
Chỉ biết rằng, ông ta không thể đắc tội với anh.
Nói xong, giơ dao.
Bạch Khai Minh không hề nương tay, đâm liên tiếp Thái Thắng Giang.
Lồng ngực của hắn ta trực tiếp bị đâm thành cái sàng.
Không kêu gào, không giãy dụa, không hít thở.
Thái Thắng Giang cứ vậy rời khỏi thế giới này.
Hắn ta vốn có một tương lai tốt đẹp, nhưng tất cả thay đổi chỉ vì chọc vào Lục Khải!
Bạch Mỹ Ngọc tận mắt chứng kiến tất cả, hoàn toàn sợ đến ngây ngốc.
Cô ta nhìn Bạch Khai Minh với vẻ mặt đầy hoảng sợ: “Bác cả, bác… bác đã giết Thái Thắng Giang, bác…”
Cô ta còn chưa nói hết, một vệ sĩ đứng phía sau cũng không kiêng dè thân phận của cô ta, giơ chân đạp cô ta vào trong xe.
“Bác làm việc không đến lượt cháu chỉ tay năm ngón!”
Bạch Khai Minh nói xong, tàn ác đâm con dao găm dính đầy máu lên khuôn mặt núng nính thịt của Bạch Mỹ Ngọc.
Liền sau đó, tiếng kêu thảm cuồng loạn vang lên.
“Đây là kết cục của việc tự đưa ra chủ ý đắc tội với Lục Khải!”
Bạch Khai Minh không hề nương tay, không ngừng đâm dao găm lên mặt Bạch Mỹ Ngọc.
Rất nhanh khuôn mặt Bạch Mỹ Ngọc máu thịt lẫn lộn, chết không thể chết thêm.
Bạch Khai Minh xuống xe, nhìn em trai Bạch Khai Huy toàn thân run rẩy.
Ông ta là bố của Bạch Mỹ Ngọc!
“Có ý kiến không?”
Bạch Khai Minh lạnh giọng hỏi.
“Không có… vi phạm gia quy, đúng người đúng tội”.
Bạch Khai Huy thấp giọng trả lời.
“Chú có thể nghĩ như vậy, tôi rất vui”.
Nói xong, Bạch Khai Minh đưa con dao găm trong tay cho Bạch Khai Huy: “Lấy đầu của bọn chúng xuống, đóng hộp, chúng ta mang đến tạ tội với Lục Khải”.
Giết người diệt tâm, chẳng qua cũng chỉ vậy thôi!
Bạch Khai Huy run run nhận lấy con dao găm dính đầy máu, đôi mắt thâm sâu, u tối không ánh sáng, tuyệt vọng bất lực.
Bạch Khai Minh và Bạch Khai Huy tuy là anh em ruột, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ hai người họ âm thầm đấu đá lẫn nhau.
Mấy năm nay, Bạch Khai Huy đã lập công lao hiển hách vì sự phát triển nhà họ Bạch, hiện giờ uy tín sắp vượt qua cả Bạch Khai Minh.
Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này!
Bạch Khai Minh đứng trên độ cao của gia tộc, đương nhiên sẽ không cam tâm.
Trong đấu tranh gia tộc, Bạch Khai Huy đã thua, thua đến mình đầy thương tích!
Tuy yêu cầu của Bạch Khai Minh quá đáng, nhưng ông ta lại không thể từ chối.
Bạch Khai Huy cầm con dao găm chậm rãi lên xe.
Ông ta phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn này tiễn đưa con gái.
Một tiếng sau, đội xe nhà họ Bạch hào hùng đến bên ngoài biệt thự của Trần Đỉnh Thiên.
Tất cả mọi người đều xuống xe.
Bọn họ không vào nhà, mà dưới sự dẫn dắt của Bạch Khai Minh, quỳ trước biệt thự.
Vì để nhà họ Bạch được sống, Bạch Khai Minh đã từ bỏ tất cả tôn nghiêm.
“Khẩn cầu Lục Khải quý nhân giơ cao tay ngọc, nhà họ Bạch nguyện quỳ xuống cầu xin!”
Bạch Khai Minh dẫn đầu hô lớn.
Sau đó, toàn bộ thuộc hạ phía sau đều lên tiếng lặp lại.
Chương 115: Đang đợi tôi
Lục Khải và Trần Đỉnh Thiên nghe vậy bèn đi ra.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Trần Đỉnh Thiên khó mà tin được.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, tuy anh ta đã tận mắt chứng kiến Lục Khải đã làm rất nhiều chuyện điên cuồng.
Nhưng việc trước mặt vẫn khiến anh ta cảm thấy rất chấn hãi.
Nhà họ Bạch, một trong bốn gia tộc tỉnh thành, hôm nay gia chủ dẫn theo các lãnh đạo cấp cao cùng quỳ trước mặt Lục Khải, xin lỗi cầu xin!
Chuyện này, ai từng nghĩ đến?
Ở tình thành, nhà họ Bạch có thể một tay che bầu trời!
Nếu không phải vào đường cùng, thì đâu thể không màng thể diện?
Khác với sự ngạc nhiên của Trần Đỉnh Thiên, Lục Khải chắp hai tay phía sau, ung dung thản nhiên bước lên phía trước.
Với anh, việc này là lẽ đương nhiên.
Thậm chí trên khuôn mặt cương nghị của anh còn có chút không vui.
Anh không vui, vì cảm thấy nhà họ Bạch không có tư cách quỳ trước mặt anh!
Nhìn thấy Lục Khải, Bạch Khai Minh lấy ra hai chiếc hộp, dâng lên cho Lục Khải bằng hai tay.
“Quý nhân, chuyện trước đây là hiểu nhầm, không liên quan đến nhà họ Bạch!”
“Vì Thái Thắng Giang và Bạch Mỹ Ngọc chọc giận quý nhân, nên tôi đặc biệt mang tặng lễ vật, xin quý nhân tha thứ! Cầu xin quý nhân cho nhà họ Bạch một con đường sống!”
“Thứ gì?”
Lục Khải đưa tay chỉ vào hộp.
Bạch Khai Minh không hề chậm trễ, mở chiếc hộp.
Sau khi nhìn thấy đầu người trong hộp, Trần Đỉnh Thiên lùi lại hai bước theo bản năng, còn Lục Khải lại vẫn thản nhiên, cau chặt mày.
“Bạch Mỹ Ngọc chết rồi?”
Lục Khải khóa chặt Bạch Khai Minh bằng ánh mắt băng lạnh.
Bạch Khai Minh sợ đến khó thở, đỏ bừng mặt, hoảng loạn bất an giải thích: “Đúng thế, Bạch Mỹ Ngọc chọc vào cậu, chết không hết tội”.
“Tôi có bảo ông giết cô ta không?”
Lục Khải nâng cao tông giọng rõ ràng.
Bầu không khí bỗng giảm mạnh đến băng lạnh.
Như rơi xuống hầm băng,
“Tôi đã nói, ba trăm linh một người nhà họ Bạch, tôi đích thân lấy mạng!”
Bạch Khai Minh cúi thấp đầu, mồ hôi trơn xuống theo hai bên gò má.
Ông ta muốn dùng cách này để lấy lòng Lục Khải.
Nhưng không ngờ, lợn lành chữa thành lợn què!
Ông ta hoảng sợ, ánh mắt đờ đẫn, không nhìn thấy hy vọng.
“Xin lỗi, xin cậu tha thứ”.
“Ba trăm người còn lại nhà họ Bạch, tất cả sống cho tốt, đợi quan tài về hàng, tôi đích thân đến nhà!”
“Tôi nhắc nhở lần cuối, tự giải quyết đi!”
“Cút!”
Lục Khải không thể nào tha thứ cho nhà họ Bạch!
Người nhà của Trần Đỉnh Thiên đã bị bốn gia tộc giết sạch.
Con người phạm sai lầm, buộc phải trả giá.
Lục Khải không phải kẻ tàn nhẫn máu lạnh, tất cả những việc anh làm chỉ là ăn miếng trả miếng.
Nghe lời của Lục Khải, Bạch Khai Minh còn muốn lên tiếng, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Lục Khải liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
Chậm rãi đứng lên, mang theo hai đầu người lên xe ra về.
Ông ta biết, gạt bỏ tôn nghiêm cầu xin cũng vô ích, bây giờ nhà họ Bạch muốn sống sót, việc duy nhất có thể làm là được ăn cả ngã về không, quyết một trận huyết chiến!
Ngoài trời này còn có bầu trời khác, người giỏi còn có người giỏi hơn, chắc chắn có người lợi hại hơn Lục Khải!
Nhà họ Bạch phải phản kháng chống cự lần cuối cùng!
Những đến đây, Bạch Khai Minh sầm mặt, bắt đầu tính toán trong lòng.
Trần Đỉnh Thiên ở trong sân biệt thự nhìn thấy Bạch Khai Minh mất hết thể diện ra về, trong lòng khó che đậy sự lo lắng.
“Lục Khải, cứ thả bọn họ đi như vậy à?”
“Bạch Khai Minh là một kẻ độc ác, tôi lo sợ ông ta sẽ tìm người khác đến giúp đỡ…”
“Chỉ cần ông ta dám, tìm ai cũng được!”
Lục Khải thản nhiên trả lời: “Bất kỳ ai, trước mặt tôi cũng không là gì hết!”
Nói đến đây, Lục Khải vỗ vai Trần Đỉnh Thiên, để anh ta yên tâm.
Lục Khải còn chưa kịp vào nhà, thì chuông điện thoại vang lên.
Là Hắc Vũ gọi đến.
“Nói đi!”
“Long hồn, Chu Mỹ Liên xuất hiện rồi!”
“Gửi địa chỉ qua đây!”
Lục Khải nói xong, sau đó nhắc nhở nói: “Anh nhớ cẩn thận hơn chút”.
“Long hồn yên tâm, bảo đảm bắt sống Chu Mỹ Liên!”
Tắt máy, Hắc Vũ gửi địa chỉ cụ thể qua.
Vì muốn bảo vệ Trần Đỉnh Thiên, Lục Khải cũng dẫn anh ta theo bên cạnh.
Địa chỉ mà Hắc Vũ gửi đến là nhà của Bành Cương.
Một khu biệt thự cao cấp của tỉnh thành.
Lục Khải chạy xe đến nơi này chỉ mất hai mươi phút.
Vừa xuống xe, Lục Khải đã nhìn thấy Hắc Vũ sầm mặt đi đi lại lại ở cửa.
Nhìn thấy Lục Khải, Hắc Vũ không hề chậm trễ, bước lớn nghênh đón.
“Bà ta đâu?”
Lục Khải hỏi luôn.
Hắc Vũ cúi đầu, áy náy lên tiếng: “Xin lỗi Long hồn, tôi bị mắc bẫy”.
Lục Khải nhìn anh ta một cái: “Nói tiếp đi”.
“Mười ba giờ ba mươi sáu phút năm mươi tám giây, có một người phụ nữ đi xung quanh biệt thự, cử chỉ hành động đáng nghi”.
“Người phụ nữ đó trang điểm đậm, để tóc cực kỳ giống với Chu Mỹ Liên, nhìn nghiêng thì cao một mét sáu mươi năm, nặng khoảng bốn mươi chín cân!”
“Mười ba giờ bốn mươi phút, người phụ nữ đó đi vào biệt thự từ cửa sau, tôi bắt được cô ta, nhưng cô ta không phải Chu Mỹ Liên”.
“Chạy vào nhà, gặp được Chu Mỹ Liên thực sự”.
Lục Khải cau mày: “Bà ta đang ra tay với Bành Cương ư?”
“Không, bà ta đang đợi tôi!”