Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-85
Chương 81: Bị bắt
Anh ta không dám nhìn thẳng Lục Khải, mà chỉ nhìn mấy người mà trước đó còn xưng anh em với anh ta ở xung quanh với ánh mắt cầu cứu.
Nhưng những người này lại coi như không nhìn thấy, thờ ơ lảnh tránh.
Liền sau đó, Lục Khải giơ tay lên.
Dưới ánh mắt dõi theo một cách khó hiểu của mọi người, Hắc Vu đưa lên con dao găm bằng hai tay.
Lục Khải nhận lấy dao găm, vẻ mặt vô tình, không cảm xúc vung lên không trung.
Tai phải của Triệu Đức Trí rơi xuống đất!
Máu chảy như suối!
Trong tích tắc, nhuốm đỏ nửa bên người Triệu Đức Trí.
“Tai dùng để nghe lời”.
“Nghe không hiểu thì giữ lại làm gì?”
A… a…
Tiếng kêu thảm thiết của Triệu Đức Trí vang vọng khắp cả hội trường.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhức mũi.
Bầu không khí nặng nề như cái chết.
Tuy Triệu Đức Trí kêu lên đau đớn, nhưng anh ta vẫn ngồi đó.
Lục Khải nhướn mày, cầm một chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh lên hai chân của Triệu Đức Trí.
Bành…
Một tiếng bức bối!
Chiếc ghế tinh xảo và chắc chắn trực tiếp bị vỡ tan.
Hai chân của Triệu Đức Trí biến dạng méo mó nghiêm trọng.
Anh ta đau đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run lên.
Bây giờ anh ta còn chẳng có sức để kêu lên.
Anh ta ngẩng đầu một cách vất vả, không cam tâm nhìn về phía người của bốn gia tộc bên cạnh.
Người của bốn gia tộc đều cúi đầu thật thấp, không dám ngẩng đầu.
“Hắc Vũ, đưa hắn ta đi!”
Lục Khải đưa tay chỉ vào Triệu Đức Trí.
“Rõ!”
Hắc Vũ bước lớn xông đến, tóm áo của Triệu Đức Trí, lôi anh ta dưới đất đi ra ngoài.
Những chỗ Triệu Đức Trí bị lôi qua để lại một vệt máu thật dài.
Chưa đi được mấy bước, Lục Khải dừng lại, quay người lướt nhìn Hàn Kiêu và người của bốn gia tộc một cái.
“Các người cũng không được đi đâu hết, ở đây đợi tôi!”
“Món nợ của chúng ta, chốc nữa sẽ tính tiếp!”
Nói xong, Lục Khải đi ra khỏi hội trường yến tiệc.
Trần Đỉnh Thiên đi cùng Lục Khải, trong lòng vô cùng cảm khái.
Cho dù đã rời khỏi hội trường, nhưng trong lòng anh ta vẫn không thể bình tĩnh được.
Anh ta biết rõ, vừa nãy Lục Khải phải đối diện với người của bốn gia tộc tỉnh thành.
Những người này, đã lúc nào phải chịu thiệt, phải chịu ấm ức chứ?
Càng đừng nói thê thảm giống như hôm nay!
Cuối cùng anh ta cũng cảm nhận được, khí thế của một mình Lục Khải giống như thiên binh vạn mã.
Có anh ở đây, tất cả mọi chuyện đều trở nên đơn giản.
Cho đến lúc Lục Khải rời khỏi mấy phút mà vẫn chưa quay lại, đám người trong hội trường mới có cảm giác như trút được gánh nặng.
Hàn Kiêu với khuôn mặt đầy dầu mỡ tức đến toàn thân run lên.
Hắn đã dẫn tám trăm người đến!
Nhưng bị Lục Khải đơn thương độc mã dọa thành thế này!
Thật mất mặt!
“Mẹ kiếp lại để tên khốn đó chạy rồi, lần nào cũng không bắt được hắn!”
Để cứu vãn thể diện, Hàn Kiêu lừa mình dối người hét về phía chỗ Lục Khải rời đi.
Nhưng anh ta hét lại rất yếu ớt.
Thậm chí giống như làm trò hề!
“Đi thôi, về tỉnh thành!”
Hàn Kiêu vung tay, ra lệnh chỉ huy.
“Hội trưởng, đi luôn bây giờ ư? Vừa nãy Lục Khải đã nói, bảo chúng ta ở lại đây, không được đi đâu hết!”
Một người trong đó nhỏ tiếng nhắc nhở.
“Hắn nói gì thì phải làm thế hả? Tại sao tôi phải nghe lời của hắn?”
Hàn Kiêu nổi giận: “Hắn cuồng ngạo như vậy, chẳng phải là ỷ vào Lâm Thành là hang ổ của hắn sao? Có giỏi thì hắn đến tỉnh thành, đến địa bàn của chúng ta, xem hắn còn dám gây loạn không?”
“Xuất phát!”
Hàn Kiêu nói xong, gần như gào thét gầm lên.
Đúng lúc này, Miêu Phương đi giày cao gót chạy đến bên cạnh Hàn Kiêu.
“Hội trưởng Hàn, anh đưa tôi đi cùng nhé, trên đường về, tôi giúp anh giải tỏa!”
Miêu Phương cố ý giả bộ xấu hổ, hơi cúi đầu, ngượng ngùng nhìn Hàn Kiêu.
Nhưng cơ thể cô ta lại cố ý làm như vô tình sát gần Hàn Kiêu.
Với cô ta, đây là cơ hội tốt.
Hiện giờ, Hàn Kiêu cần nhất là có người ở bên an ủi.
Chỉ cần cô ta nắm chắc tốt, sau này sẽ thành bà Hàn!
“Chồng của cô bị Lục Khải bắt đi rồi, cô ta không tìm anh ta à?”
Hàn Kiêu nhìn sang Miêu Phương trong chiếc váy ngắn liền thân cổ chữ V.
“Hội trưởng Hàn, chồng tôi đâu thể sánh được với anh chứ? Thực ra tôi vẫn luôn vô cùng sùng bái anh, anh chính là thần tượng của tôi”.
“Anh dẫn tôi đi đi, tôi sẽ rất nghe lời!”
Miêu Phương nũng nịu lắc cái tay của Hàn Kiêu, vốn không để ý ánh mắt bất thường của người khác.
“Đi thôi!”
Đồ chơi chủ động dẫn xác tới, làm sao Hàn Kiêu có thể từ chối?
“Miêu Phương, con làm gì thế hả? Đức Trí bị bắt đi rồi đấy!”, Triệu Thự Quang tức giận hét lên.
“Lão già, tên của tôi là để cho ông gọi hả? Triệu Đức Trí bị bắt đi, liên quan gì đến tôi?”
Chương 82: Đào hố tự chôn mình
“Chẳng lẽ bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn ở cùng hội trường Hàn sao? Ý ông là hội trưởng Hàn kém hơn Triệu Đức Trí?”
Miêu Phương kéo tay Hàn Kiêu, giọng nói lạnh như băng.
Ngay lúc Triệu Thự Quang muốn nói chuyện, Hàn Kiêu quay đầu nhìn ông ta, dọa ông ta đến mức ngậm miệng.
Lúc này Hàn Kiêu mới ôm Miêu Phương, nghênh ngang đi mất.
Bấy giờ, đám người Lục Khải quay về trước mộ của Lục Sơn Hà.
Hắc Vũ kéo Triệu Đức Trí ở cốp sau ra, ném xuống đất.
Triệu Đức Trí bây giờ người đầy máu, toàn thân run rẩy.
“Lục Khải, anh… anh muốn làm gì? Tôi biết lỗi rồi, tôi cũng đã trả giá, tha cho tôi được không?”
“Tôi chính là anh của vợ anh, Ngọc là em gái tôi! Các người muốn ra tay với người thân của mình sao?”
Người thân?
Từ này quá xa lạ đối với Lục Khải và Hàn Ngọc.
“Tôi sẽ không ra tay với anh”.
Nghe thấy Lục Khải, Triệu Đức Trí thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói cảm ơn, giọng Lục Khải lại vang lên lần nữa: “Đào hố tự chôn mình”.
Tay Lục Khải chỉ vào bên cạnh đất trống.
Triệu Đức Trí nói như vậy giống như sấm sét giữa trời quang.
“Em rể, đừng như vậy, nhìn vào thân thích giữa chúng ta, tha cho tôi lần này đi! Tôi cũng không dám nữa!”
Triệu Đức Trí mặt đầy tuyệt vọng, vừa cầu khẩn vừa bò qua chỗ Hàn Ngọc.
Anh ta bây giờ bất chấp đau đớn, bò đến trước mặt Hàn Ngọc,
“Em gái, em gái ngoan của anh, thay anh nói mấy lời hay đi, anh thật sự biết lỗi rồi, bỏ qua cho anh!”
Triệu Đức Trí khóc rống lên, khóc rất thương tâm.
Hàn Ngọc làm như không thấy Triệu Đức Trí, mà dời ánh mắt đến phần mộ của Lục Sơn Hà.
Đào mộ, trộm hài cốt!
Loại chuyện này không phải khóc lóc là có thể tha thứ được.
Hơn nữa, lời xin lỗi của anh ta so với lỗi lầm anh ta phạm phải lại nhỏ nhặt không đáng kể.
Nếu như làm bất kỳ chuyện gì nói xin lỗi là có thể tha thứ, vậy thế giới sẽ loạn.
Hàn Ngọc không nói gì, mà lùi lại phía sau lưng Lục Khải: “Quyết định của chồng tôi chính là quyết định của tôi”.
Câu trả lời đơn giản đã nói rõ lập trường của cô, càng chứng tỏ địa vị Lục Khải trong lòng cô.
Nghe thấy như vậy, Triệu Đức Trí hoàn toàn mất khống chế.
Anh ta mặt đầy máu tươi, dữ tợn nhìn Hàn Ngọc: “Hàn Ngọc, mày là con khốn kiếp, mày quá nhẫn tâm! Tao là anh mày đấy!”
“Ngay cả mạng của tao mày cũng cần? Còn có chuyện xấu xa gì mày không làm?”
“Tao nói cho mày biết, mày sắp bị trời phạt, mày thật sự cho rằng ỷ vào Lục Khải thì có thể muốn làm gì thì làm?”
“Mày không biết hắn đã đắc tội với bốn gia tộc lớn sao? Chúng mày sắp xong đời rồi!”
Dáng vẻ kia của Triệu Đức Trí có phần điên rồ, lúc nói chuyện liền cười lớn không chút kiêng kỵ: “Mày thật sự cho rằng Lục Khải yêu mày? Không phải người ta chỉ nhìn vào sự xinh đẹp của mày sao!”
“Chờ mày già rồi, không còn xinh đẹp nữa, cơn ác mộng của mày chính thức bắt đầu!”
“Con mẹ mày!”
Hắc Vũ nghe không lọt, mắng lớn một tiếng, cầm một hòn đá lên, dùng sức đập vào đầu Triệu Đức Trí.
Đầu anh ta trực tiếp bị đập bể, máu tươi tung tóe, không giãy giụa được gì, đứt hơi, bỏ mạng!
“Đào hố, chôn hắn”.
Lục Khải nói xong liền dẫn Hàn Ngọc và Trần Đỉnh Thiên quay về.
Dù sao họ cũng là người bình thường, trước kia không tiếp xúc qua những chuyện này.
Lục Khải lo lắng trong lòng họ để lại ám ảnh, muốn giảng giải cho họ.
Nhưng Hàn Ngọc kiên cường hơn so với trong tưởng tượng của anh.
Cô lắc đầu với Lục Khải: “Không có gì phải sợ, ác giả ác báo, đúng người đúng tội”.
Nghe thấy lời của Hàn Ngọc, Lục Khải liền vui vẻ yên tâm: “Em không thấy anh rất bạo lực sao?”
“Sao có thể chứ? Người anh giết là kẻ xấu, anh đang trừ hại cho dân, biểu dương chính nghĩa”.
“Có người chồng như vậy, em cảm thấy rất tự hào!”
Hàn Ngọc rất tự hào nói.
“Có người anh em như cậu, tôi cũng cảm thấy tự hào”.
Trần Đỉnh Thiên ngồi bên ghế lái phụ, nhìn thằng vào Lục Khải.
“Đại ca, chúng ta lập tức quay về khách sạn, trả thù cho chú Trần!”
Đúng lúc này, sau khi Hắc Vũ chôn xong, quay lại xe.
“Đi, quay về tiệc ở khách sạn”.
Hắc Vũ gật đầu, lái xe chạy về phía khách sạn Thế Kỷ.
“Lục Khải, hay là chúng ta đừng đi, chắc bọn họ đã rời khỏi đó rồi”.
Trần Đỉnh Thiên thấp giọng nói.
“Dám đi? Vậy chúng ta đi tỉnh lỵ, diệt cả nhà, tàn sát cả nhà!”
Lời như vậy, nếu là lúc trước, Trần Đỉnh Thiên dù thế nào cũng không tin.
Nhưng lần này, anh ta lại tin tưởng không chút nghi ngờ.
Lục Khải bây giờ có lẽ thật sự có khả năng này!
Lúc này đoàn xe của bốn gia tộc lớn lũ lượt quay về tỉnh lỵ, xe của Hàn Kiêu đi đầu tiên.
Ở trong xe, ngoại trừ tài xế ra thì còn Hàn Kiêu và Miêu Phương.
Miêu Phương chưa từng ngồi trên chiếc xe sang nào như chiếc Bentley Mulsanne này.
Cô ta ngồi trên xe, mặt khó nén nổi kiêu ngạo và đắc ý, có một loại cảm giác đi lên đỉnh cao cuộc đời.
Trong lòng cô ta vui vẻ khi đã đưa ra lựa chọn như vậy.
Hơn nữa còn âm thầm thề trong lòng, nhất định phải ôm chặt bắp đùi Hàn Kiêu!
Nghĩ đến những thứ này, cô ta mặt đầy tươi cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Hàn Kiêu ngồi bên cạnh.
Chương 83: Đóng cửa cho tao!
Hàn Kiêu lúc này nghĩ đến chuyện lúc trước liền tức giận, anh ta nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ.
Miêu Phương vội vàng chớp mắt đẹp, bây giờ điều cô ta cần làm chính là khiến Hàn Kiêu vui vẻ.
Cách phụ nữ khiến đàn ông vui vẻ có rất nhiều.
Mà Miêu Phương tự nhận thứ sở trường nhất của cô ta chính là lấy lòng đàn ông.
Cô ta nhìn thấy rất rõ trên mặt Hàn Kiêu có dấu tay.
Đây là dấu vết Lục Khải trước đó đã ra tay để lại.
Nhìn gương mặt có hơi sưng đỏ, Miêu Phương đau lòng: “Hội trưởng Hàn, có phải mặt anh đang rất đau hay không?”
“Vẫn ổn!”
Hàn Kiêu thờ ơ đáp lại một câu.
“Em có một loại mát xa đặc biệt, rất có hiệu quả tiêu sưng, hay là để em thử một chút!”
Miêu Phương xung phong nhận việc.
Hàn Kiêu vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ rằng trên xe sẽ không có chuyện gì khác, xem như giết thời gian.
Anh ta nhìn dáng vẻ Miêu Phương muốn thử, khẽ gật đầu.
Nhận được đồng ý của Hàn Kiêu, Miêu Phương không có bất kỳ do dự, kề sát mặt Hàn Kiêu.
Đối mặt với hành động này, Hàn Kiêu ít nhiều có chút bất ngờ.
Cái này so với anh ta nghĩ không hề giống nhau.
Mặt Miêu Phương gần trong gang tấc, cười nhìn Hàn Kiêu.
“Mát xa đặc biệt, hội trưởng Hàn, anh nhất định sẽ thích”.
Nói xong, Miêu Phương thè lưỡi, dùng đầu lưỡi liếm khuôn mặt sưng phồng của Hàn Kiêu.
Hàn Kiêu thật sự không ngờ, mát xa mà Miêu Phương nói là như vậy.
Ngửi mùi nước hoa trên người Miêu Phương, trải nghiệm mát xa khác biệt.
Hô hấp Hàn Kiêu ngày càng dồn dập, ném tất cả khó chịu ra đằng sau gáy.
Hai tay anh ta không bị khống chế, ôm Miêu Phương vào ngực.
Miêu Phương làm vẻ xấu hổ từ chối, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Cô ta thấy mình đã thành công rồi!
Lúc này, bốn người Lục Khải quay về khách sạn Thế Kỷ.
Cửa phòng yến tiệc đóng kín.
Hắc Vũ đi đầu tiên không có bất kỳ do dự, dùng sức đẩy cửa.
Trong phòng yến tiệc không còn chỗ trống, chỉ có điều những người này cũng không phải người của bốn gia tộc lớn.
Đúng như suy đoán của Trần Đỉnh Thiên, người của bốn gia tộc lớn đã đi rồi!
Bây giờ người ở trong phòng yến tiệc tóc đủ kiểu đủ loại, trên người cũng đầy hình xăm, nhìn qua không giống người tốt.
“Hắc Vũ, xin lỗi bọn họ rồi chúng ta đi!”
Lục Khải nhẹ giọng nói.
Dù sao cũng xông vào nhầm, quả thật là không đúng.
“Các vị à, ngại quá, đi nhầm chỗ, xin lỗi đã quấy rầy, mọi người cứ tiếp tục!”
Lúc Hắc Vũ nói xin lỗi, anh ta chắp tay chữ thập, phất tay về phía bọn họ.
Nói xin lỗi xong, Lục Khải liền xoay người đi ra ngoài.
“Từ từ, tao cho chúng mày đi à?”
“Mẹ kiếp, muốn vào thì vào, muốn đi thì đi? Đi dạo chợ à?”
Đúng lúc này, một giọng nói ngạo mạn vang lên từ phía sau.
“Đóng cửa cho tao!”, người này hạ lệnh, tên đầu trọc ngồi cạnh cửa lập tức đóng cửa lại.
Lục Khải nhíu mày, anh xoay người, nhìn thấy một thanh niên đầu tóc bóng mượt, trong tay kẹp điếu xì gà, lắc đầu đi tới.
Người này không thèm nhìn Lục Khải, mà đi trước mặt Trần Đỉnh Thiên: “Yo, đây không phải anh Thiên sao? Ông đây tìm anh mấy năm nay, anh chết ở đâu vậy?”
Nghe thấy người này gọi tên mình, Trần Đỉnh Thiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mấy lần, quả thật không ấn tượng.
“Sao hả? Không nhận ra? Ông đây tên là Phương Ba, nhớ ra chưa? Hồi đi học, không phải anh rất ngông cuồng sao? Ông đây cướp mấy đồng tiền của thằng em ngu đần nhà anh, anh liền gọi mấy chục người đánh ông đây thừa sống thiếu chết!”
“Quên? Ông đây không quên đâu! Từ đó về sau, tôi đã thề phải lăn lộn ở trong đất Lâm Thành này, sau đó chém chết anh và em trai anh”.
“Thật ra thì tôi vẫn phải cảm ơn anh! Nếu không bị anh làm nhục, hôm nay tôi không thể trở thành lão đại của Lâm Thành được!”
Phương Ba lắc lư người nói: “Thằng em hung thần của anh đâu? Gọi hắn tới, hôm nay chúng ta cùng nhau tính sổ!”
“Mày mù à? Tao chính là em trai của anh Thiên đây!”
Lục Khải thản nhiên mở miệng.
Giây tiếp theo, trong phòng yến tiệc xôn xao.
Kèm theo tiếng vỗ bàn, tiếng ghế đổ xuống đất.
Hơn một trăm tên lưu manh vốn đang ngồi lập tức hung hăng đứng lên.
Trong ánh mắt tất cả mọi người tràn đầy tức giận cùng uy hiếp.
Thấy phản ứng của thuộc hạ, mặt Phương Ba đầy đắc ý.
Gã nghiêng đầu, rung chân, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt nhìn Lục Khải.
“Hóa ra thằng nhãi ranh đã lớn bằng này rồi!”
Nói đến đây, Phương Ba vỗ trán, dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra: “Tao nhớ rồi, trước kia mày là cậu ấm cơ mà, hình như mấy năm trước bố mày chết rồi đúng chứ?”
Chương 84: Vợ tao mày có thể nhìn sao?
“Tao đã đoán ra từ lâu rồi, có thằng nhãi như mày, gia tộc có thể hưng thịnh sao?”
Phương Ba trước mắt vốn không coi Lục Khải và Trần Đỉnh Thiên ra gì, khiêu khích không chút kiêng kỵ.
Ánh mắt gã dừng lại trên người Hàn Ngọc.
“Yo, thằng nhóc này còn có cô vợ xinh đẹp như vậy? Tao mượn đùa chút!”
Sau khi Hàn Ngọc cảm nhận được ánh mắt của Phương Ba, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước.
Cô nhẹ nhàng kéo vạt áo Lục Khải.
“Người này em đã từng nghe nói qua!”
Lục Khải chuẩn bị ra tay nghe thấy lời này liền tò mò quay đầu.
“Bạn tốt của em là Nghê Dung Dung, hai năm trước bị hắn cưỡng bức phát sinh quan hệ”.
“Cô ấy bây giờ đang ở bệnh viện tâm thần…”
Trong giọng nói của Hàn Ngọc tràn đầy tức giận.
“Ê ê ê, coi cô nói kìa, cái gì gọi là cưỡng bức, tôi nhìn trúng cô ta, đó là vinh hạnh của cô ta mới đúng? Tôi mang đến vui vẻ và thỏa mãn cho cô ta, tôi không thu phí đã là tốt lắm rồi!”
“Hơn nữa, cô không biết tình huống thật sự là gì, đừng có nói bậy bạ, OK? Cô biết tôi chăm sóc cô ta nhiều thế nào không?”
“Tôi sợ một mình tôi không thỏa mãn được cô ta, vậy nên đã đặc biệt gọi mấy anh em đến, ở bên cạnh cô ta hơn một tuần lễ!”
“Cô thử nghĩ xem, trên thế giới này có mấy người phụ nữ được hưởng thụ loại đãi ngộ này?”
Phương Ba nói giống như chuyện đương nhiên, không một chút liêm sỉ.
Sau khi gã nói xong, hút một hơi xì gà một cách rất hưởng thụ, ánh mắt thô bỉ không ngừng thưởng thức vẻ đẹp của Hàn Ngọc.
“Nể cô là bạn tốt của Nghê Dung Dung, đãi ngộ cô ta hưởng thụ, tôi cũng có thể cho cô hưởng thụ!”
“Đến đi, tôi lập tức cưng chiều cô thành Nữ Vương!”
Nói đến đây, Phương Ba cười đểu, giang cánh tay làm ra tư thế ôm.
Đôi mắt gã nhìn về phía Lục Khải đầy khiêu khích: “Thằng nhãi, dâng vợ mày qua đây, sau đó mày có thể cút đi!”
“Mày vừa được lợi còn khôn ngoan, tao không truy cứu chuyện lúc trước, còn giúp mày hầu hạ vợ, mày có lý do gì mà không đồng ý?”
Lời Phương Ba vừa dứt, Lục Khải xanh mặt, sải bước đi về phía anh.
“Thằng nhãi, mày muốn làm gì?”
Lời gã vừa dứt, Lục Khải đoạt lấy điếu xì gà đang cháy trong tay gã.
Không hề dừng lại chút nào, ấn xì gà đang cháy vào mắt trái Phương Ba.
Bỏng ở nhiệt độ cao khiến Phương Ba đau đớn nhắm mắt lại.
Khi gã mở mắt ra, mắt trái đã không nhìn thấy gì.
“Vợ tao mày có thể nhìn sao?”
Lục Khải ném xì gà xuống đất, thuận tay cầm một chiếc đũa lên.
Anh giơ tay túm tóc Phương Ba, cắm đũa vào mắt phải vẫn còn đang nhìn được của gã.
Một giây tiếp theo, máu tươi tràn ra từ trong mắt.
Phương Ba đau đớn ngã xuống đất, hắn lăn lộn, kêu thảm thiết, không nhìn thấy gì, nhưng không dám rút đũa ra.
Đối với Lục Khải, thế này vẫn chưa kết thúc!
Anh nhấc chân, hung bạo đá trúng phía dưới của Phương Ba.
Một cước này không chỉ đá hỏng phía dưới của Phương Ba, hơn nữa vì lực quá lớn, thậm chí phần xương của gã cũng nứt ở bên ngoài.
A... A...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai không dứt.
Phương Ba bị đá đến mức không giữ được dương vật, gã đau đớn, không thể nào nhúc nhích.
“Khốn kiếp, tao chửi cả tổ tông nhà mày!”
“Giết hắn cho ông!”
Toàn thân Phương Ba nổi gân xanh, điên cuồng rống lên.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, mẫy tên lưu manh kia mới hoàn hồn.
Giây tiếp theo, trong phòng yến hội xôn xao.
Hất bàn đá ghế.
Hơn một trăm người chen chúc tới.
Hắc Vũ chuẩn bị nghênh chiến, nhưng lần này lại bị Lục Khải ngăn lại.
“Để đích thân tôi!”
Dứt lời, Lục Khải đơn phương độc mã đi về phía trước.
Bóng dáng anh ở trước mặt hơn một trăm người rõ ràng rất mỏng manh, không chịu nổi một kích.
Nhưng đối diện với chênh lệch như vậy, Hàn Ngọc và Trần Đỉnh Thiên lòng như nước, không có bất kỳ lo lắng.
Bởi vì bọn họ biết người đàn ông trước mắt này bây giờ không phải Lục Khải, mà là Long Hồn!
Long Hồn là chiến thần!
Thần sẽ sợ những người này sao?
Đối mặt với đám người, Lục Khải đi lững thững, hai tay chắp sau lưng.
Đối phó bọn họ, anh không định dùng tay!
Hơn một trăm người trong nháy mắt vây quanh Lục Khải, bao trùm anh trong biển người.
Nhưng lúc này Lục Khải giống như ung dung bơi giữa chỗ đông người, giơ chân lên đá mạnh vào phía dưới của bọn họ.
Chưa đến ba mươi giây, hơn một trăm tên lưu manh khí thế hung hăng đều ngã xuống đất không dậy nổi.
Dù vậy, Lục Khải vẫn không có từ bỏ ý đồ.
Anh dời mắt đến chỗ Hắc Vũ: “Đi ra ngoài cầm thêm nhiều đũa vào đây”.
“Dạ!”
Chương 85: Dùng đũa làm ba nén nhang
Hắc Vũ không biết Lục Khải cần đũa làm gì.
Anh ta không nói gì, chỉ chấp hành.
Rất nhanh, Hắc Vũ cầm từ bên ngoài vào rất nhiều đũa.
Lục Khải nhìn về phía Hàn Ngọc và Trần Đỉnh Thiên: “Hay là hai người ra ngoài trước, tôi sợ hai người sẽ cảm thấy quá tàn nhẫn”.
Hàn Ngọc không chút suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu: “Có anh ở đây, em không sợ gì cả!”
Trần Đỉnh Thiên cũng cố ý không đi.
Lục Khải cũng không nói gì, anh nhìn Hắc Vũ: “Đưa tôi ba chiếc đũa”.
Hắc Vũ dùng hai tay đưa đũa cho Lục Khải.
Anh nhận lấy đũa, chậm rãi đi đến một tên lưu manh, dùng sức cắm ba chiếc đũa vào mi tâm.
Người này không có bất kỳ sức phản kháng nào, hai mắt tròn xoe, đứt hơi tử vong.
Mãi đến lúc này, tất cả mọi người mới biết Lục Khải cần đũa làm gì.
Đây là dùng đũa làm ba nén nhang!
Mấy tên lưu manh vốn đã đau đớn ngã xuống đất, theo bản năng liền bò về phía trước, cố gắng giữ khoảng cách với Lục Khải.
Bọn họ không dám nhìn thẳng Lục Khải, không dám than phiền, chỉ không ngừng cầu xin.
Lục Khải vốn dĩ không nhìn bọn họ, mà xoay người nhìn về phía Hắc Vũ: “Phần còn lại giao cho anh, không cần tôi dạy chứ?”
“Không cần, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ”.
Hắc Vũ nói xong, không nhịn được nhìn vào tên lưu manh bị cắm thủng ba nén nhang vào mi tâm.
Mặc dù tàn nhẫn, nhưng hả hê lòng người.
Những người này đều đúng người đúng tội!
Lục Khải dặn dò xong chuyện, vừa đến bên cạnh Hàn Ngọc, chuông điện thoại di động liền vang lên.
Trên điện thoại hiện một dãy số xa lạ.
“Ai?”
“Tôi!”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ lạnh băng.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, mày kiếm của Lục Khải dựng đứng, toàn thân trên dưới tỏa ra một trận sát khí.
“Có chuyện gì?”
“Đừng tức giận, tôi là mẹ cậu đấy, thật ra cũng không có chuyện gì khác, hôm nay là ngày giỗ của bố cậu, tôi rất vui, vì vậy tôi thành khẩn mời cậu đến tỉnh lỵ chơi, hai mẹ con chúng ta ôn lại chuyện cũ!”
“Nói chuyện cũ thì miễn đi, tôi chỉ muốn biết tại sao bà phải làm như vậy?”
“Muốn biết câu trả lời thì đến tỉnh lỵ tìm tôi đi! Tôi chờ cậu!”
Lục Khải không nói thêm nữa, cúp điện thoại.
Anh đứng tại chỗ, mặt không cảm xúc, rơi vào trầm tư.
Từ biểu cảm của Lục Khải, Hàn Ngọc có thể cảm nhận được chuyện mang tính nghiêm trọng.
Cô không hỏi gì cả, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh Lục Khải.
Phòng yến tiệc lớn như vậy, ngoài tiếng cầu khẩn như quỷ khóc sói hú ra thì không còn âm thanh nào khác.
“Hắc Vũ!”
Sau mười mấy giây, Lục Khải mở miệng hét lên.
“Có mặt!”
Sau khi cắm ba chiếc đũa cuối cùng vào mi tâm tên côn đồ, Hắc Vũ cung kính đáp lại, không có bất kỳ sơ suất đi đến trước mặt Lục Khải.
“Có thuộc hạ, xin chỉ thị!”
Hắc Vũ người bắn đầy máu tươi, chờ Lục Khải đưa ra hiệu lệnh.
“Phong tỏa số này”.
Lục Khải cầm điện thoại di động lắc lư trước mặt Hắc Vũ.
“Dạ!”
Dù chỉ liếc mắt nhìn, Hắc Vũ đã nhớ kỹ trong lòng dãy số này.
Chưa đến một phút, Hắc Vũ đã quay lại trước mặt Lục Khải.
“Báo cáo Long Hồn, số đã phong tỏa, chủ số là Chu Mỹ Liên, vị trí ở số 22 đại lộ Hỏa Cự tỉnh lỵ!”
Nghe nói như vậy, sắc mặt Trần Đỉnh Thiên biến đổi.
“Đó là nhà tôi!”
“Bà ta đến nhà tôi làm gì?”
“Đương nhiên là đang đợi chúng ta”.
Lục Khải hời hợt nói.
“Long Hồn, tôi cảm thấy chuyện này có hơi kỳ lạ!”
Hắc Vũ do dự, vẫn nói ra băn khoăn trong lòng.
“Nói ra suy nghĩ của anh đi”.
Lục Khải chuyển ánh mắt lên người Hắc Vũ.
“Từ mọi chuyện trước đó, Chu Mỹ Liên là người rất cẩn thận, giỏi về ngụy trang”.
“Nhưng lúc này bà ta cố ý bại lộ thân phận, tôi lo lắng đây là cạm bẫy, có lẽ bà ta vốn không ở đó”.
Hắc Vũ rất nghiêm túc phân tích.
Nghe xong lời Hắc Vũ nói, Lục Khải khẽ gật đầu.
“Biết suy tính là chuyện tốt, nhưng có lúc phải nhìn thấu một chút mới được!”
Ánh mắt Lục Khải nhìn thẳng vào Hắc Vũ: “Chu Mỹ Liên chắc chắn ở chỗ này!”
Nghe thấy câu trả lời kiên định và đầy tự tin của Lục Khải, dù là Hàn Ngọc hay Hắc Vũ cũng có chút bất ngờ.
“Đây gọi là dẫn rắn ra khỏi hang!”
“Mục đích không phải dẫn chúng ta đến tỉnh lỵ, mà muốn ra tay trên đường!”
Trên đường?!
Hắc Vũ lúc này như được khơi thông trí óc, tràn đầy bội phục nhìn Lục Khải.
“Long Hồn, tôi hiểu rồi! Bà ta muốn ra tay với chúng ta giữa đường!”
“Kế hoạch này của bà ta nhìn thì rất hoàn mỹ, nhưng bỏ qua một điểm quan trọng nhất, chính là để lộ mình!”
“Hoàn toàn khác với phong cách trước đó của bà ta!”
“Không sai!”
Anh ta không dám nhìn thẳng Lục Khải, mà chỉ nhìn mấy người mà trước đó còn xưng anh em với anh ta ở xung quanh với ánh mắt cầu cứu.
Nhưng những người này lại coi như không nhìn thấy, thờ ơ lảnh tránh.
Liền sau đó, Lục Khải giơ tay lên.
Dưới ánh mắt dõi theo một cách khó hiểu của mọi người, Hắc Vu đưa lên con dao găm bằng hai tay.
Lục Khải nhận lấy dao găm, vẻ mặt vô tình, không cảm xúc vung lên không trung.
Tai phải của Triệu Đức Trí rơi xuống đất!
Máu chảy như suối!
Trong tích tắc, nhuốm đỏ nửa bên người Triệu Đức Trí.
“Tai dùng để nghe lời”.
“Nghe không hiểu thì giữ lại làm gì?”
A… a…
Tiếng kêu thảm thiết của Triệu Đức Trí vang vọng khắp cả hội trường.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhức mũi.
Bầu không khí nặng nề như cái chết.
Tuy Triệu Đức Trí kêu lên đau đớn, nhưng anh ta vẫn ngồi đó.
Lục Khải nhướn mày, cầm một chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh lên hai chân của Triệu Đức Trí.
Bành…
Một tiếng bức bối!
Chiếc ghế tinh xảo và chắc chắn trực tiếp bị vỡ tan.
Hai chân của Triệu Đức Trí biến dạng méo mó nghiêm trọng.
Anh ta đau đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run lên.
Bây giờ anh ta còn chẳng có sức để kêu lên.
Anh ta ngẩng đầu một cách vất vả, không cam tâm nhìn về phía người của bốn gia tộc bên cạnh.
Người của bốn gia tộc đều cúi đầu thật thấp, không dám ngẩng đầu.
“Hắc Vũ, đưa hắn ta đi!”
Lục Khải đưa tay chỉ vào Triệu Đức Trí.
“Rõ!”
Hắc Vũ bước lớn xông đến, tóm áo của Triệu Đức Trí, lôi anh ta dưới đất đi ra ngoài.
Những chỗ Triệu Đức Trí bị lôi qua để lại một vệt máu thật dài.
Chưa đi được mấy bước, Lục Khải dừng lại, quay người lướt nhìn Hàn Kiêu và người của bốn gia tộc một cái.
“Các người cũng không được đi đâu hết, ở đây đợi tôi!”
“Món nợ của chúng ta, chốc nữa sẽ tính tiếp!”
Nói xong, Lục Khải đi ra khỏi hội trường yến tiệc.
Trần Đỉnh Thiên đi cùng Lục Khải, trong lòng vô cùng cảm khái.
Cho dù đã rời khỏi hội trường, nhưng trong lòng anh ta vẫn không thể bình tĩnh được.
Anh ta biết rõ, vừa nãy Lục Khải phải đối diện với người của bốn gia tộc tỉnh thành.
Những người này, đã lúc nào phải chịu thiệt, phải chịu ấm ức chứ?
Càng đừng nói thê thảm giống như hôm nay!
Cuối cùng anh ta cũng cảm nhận được, khí thế của một mình Lục Khải giống như thiên binh vạn mã.
Có anh ở đây, tất cả mọi chuyện đều trở nên đơn giản.
Cho đến lúc Lục Khải rời khỏi mấy phút mà vẫn chưa quay lại, đám người trong hội trường mới có cảm giác như trút được gánh nặng.
Hàn Kiêu với khuôn mặt đầy dầu mỡ tức đến toàn thân run lên.
Hắn đã dẫn tám trăm người đến!
Nhưng bị Lục Khải đơn thương độc mã dọa thành thế này!
Thật mất mặt!
“Mẹ kiếp lại để tên khốn đó chạy rồi, lần nào cũng không bắt được hắn!”
Để cứu vãn thể diện, Hàn Kiêu lừa mình dối người hét về phía chỗ Lục Khải rời đi.
Nhưng anh ta hét lại rất yếu ớt.
Thậm chí giống như làm trò hề!
“Đi thôi, về tỉnh thành!”
Hàn Kiêu vung tay, ra lệnh chỉ huy.
“Hội trưởng, đi luôn bây giờ ư? Vừa nãy Lục Khải đã nói, bảo chúng ta ở lại đây, không được đi đâu hết!”
Một người trong đó nhỏ tiếng nhắc nhở.
“Hắn nói gì thì phải làm thế hả? Tại sao tôi phải nghe lời của hắn?”
Hàn Kiêu nổi giận: “Hắn cuồng ngạo như vậy, chẳng phải là ỷ vào Lâm Thành là hang ổ của hắn sao? Có giỏi thì hắn đến tỉnh thành, đến địa bàn của chúng ta, xem hắn còn dám gây loạn không?”
“Xuất phát!”
Hàn Kiêu nói xong, gần như gào thét gầm lên.
Đúng lúc này, Miêu Phương đi giày cao gót chạy đến bên cạnh Hàn Kiêu.
“Hội trưởng Hàn, anh đưa tôi đi cùng nhé, trên đường về, tôi giúp anh giải tỏa!”
Miêu Phương cố ý giả bộ xấu hổ, hơi cúi đầu, ngượng ngùng nhìn Hàn Kiêu.
Nhưng cơ thể cô ta lại cố ý làm như vô tình sát gần Hàn Kiêu.
Với cô ta, đây là cơ hội tốt.
Hiện giờ, Hàn Kiêu cần nhất là có người ở bên an ủi.
Chỉ cần cô ta nắm chắc tốt, sau này sẽ thành bà Hàn!
“Chồng của cô bị Lục Khải bắt đi rồi, cô ta không tìm anh ta à?”
Hàn Kiêu nhìn sang Miêu Phương trong chiếc váy ngắn liền thân cổ chữ V.
“Hội trưởng Hàn, chồng tôi đâu thể sánh được với anh chứ? Thực ra tôi vẫn luôn vô cùng sùng bái anh, anh chính là thần tượng của tôi”.
“Anh dẫn tôi đi đi, tôi sẽ rất nghe lời!”
Miêu Phương nũng nịu lắc cái tay của Hàn Kiêu, vốn không để ý ánh mắt bất thường của người khác.
“Đi thôi!”
Đồ chơi chủ động dẫn xác tới, làm sao Hàn Kiêu có thể từ chối?
“Miêu Phương, con làm gì thế hả? Đức Trí bị bắt đi rồi đấy!”, Triệu Thự Quang tức giận hét lên.
“Lão già, tên của tôi là để cho ông gọi hả? Triệu Đức Trí bị bắt đi, liên quan gì đến tôi?”
Chương 82: Đào hố tự chôn mình
“Chẳng lẽ bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn ở cùng hội trường Hàn sao? Ý ông là hội trưởng Hàn kém hơn Triệu Đức Trí?”
Miêu Phương kéo tay Hàn Kiêu, giọng nói lạnh như băng.
Ngay lúc Triệu Thự Quang muốn nói chuyện, Hàn Kiêu quay đầu nhìn ông ta, dọa ông ta đến mức ngậm miệng.
Lúc này Hàn Kiêu mới ôm Miêu Phương, nghênh ngang đi mất.
Bấy giờ, đám người Lục Khải quay về trước mộ của Lục Sơn Hà.
Hắc Vũ kéo Triệu Đức Trí ở cốp sau ra, ném xuống đất.
Triệu Đức Trí bây giờ người đầy máu, toàn thân run rẩy.
“Lục Khải, anh… anh muốn làm gì? Tôi biết lỗi rồi, tôi cũng đã trả giá, tha cho tôi được không?”
“Tôi chính là anh của vợ anh, Ngọc là em gái tôi! Các người muốn ra tay với người thân của mình sao?”
Người thân?
Từ này quá xa lạ đối với Lục Khải và Hàn Ngọc.
“Tôi sẽ không ra tay với anh”.
Nghe thấy Lục Khải, Triệu Đức Trí thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói cảm ơn, giọng Lục Khải lại vang lên lần nữa: “Đào hố tự chôn mình”.
Tay Lục Khải chỉ vào bên cạnh đất trống.
Triệu Đức Trí nói như vậy giống như sấm sét giữa trời quang.
“Em rể, đừng như vậy, nhìn vào thân thích giữa chúng ta, tha cho tôi lần này đi! Tôi cũng không dám nữa!”
Triệu Đức Trí mặt đầy tuyệt vọng, vừa cầu khẩn vừa bò qua chỗ Hàn Ngọc.
Anh ta bây giờ bất chấp đau đớn, bò đến trước mặt Hàn Ngọc,
“Em gái, em gái ngoan của anh, thay anh nói mấy lời hay đi, anh thật sự biết lỗi rồi, bỏ qua cho anh!”
Triệu Đức Trí khóc rống lên, khóc rất thương tâm.
Hàn Ngọc làm như không thấy Triệu Đức Trí, mà dời ánh mắt đến phần mộ của Lục Sơn Hà.
Đào mộ, trộm hài cốt!
Loại chuyện này không phải khóc lóc là có thể tha thứ được.
Hơn nữa, lời xin lỗi của anh ta so với lỗi lầm anh ta phạm phải lại nhỏ nhặt không đáng kể.
Nếu như làm bất kỳ chuyện gì nói xin lỗi là có thể tha thứ, vậy thế giới sẽ loạn.
Hàn Ngọc không nói gì, mà lùi lại phía sau lưng Lục Khải: “Quyết định của chồng tôi chính là quyết định của tôi”.
Câu trả lời đơn giản đã nói rõ lập trường của cô, càng chứng tỏ địa vị Lục Khải trong lòng cô.
Nghe thấy như vậy, Triệu Đức Trí hoàn toàn mất khống chế.
Anh ta mặt đầy máu tươi, dữ tợn nhìn Hàn Ngọc: “Hàn Ngọc, mày là con khốn kiếp, mày quá nhẫn tâm! Tao là anh mày đấy!”
“Ngay cả mạng của tao mày cũng cần? Còn có chuyện xấu xa gì mày không làm?”
“Tao nói cho mày biết, mày sắp bị trời phạt, mày thật sự cho rằng ỷ vào Lục Khải thì có thể muốn làm gì thì làm?”
“Mày không biết hắn đã đắc tội với bốn gia tộc lớn sao? Chúng mày sắp xong đời rồi!”
Dáng vẻ kia của Triệu Đức Trí có phần điên rồ, lúc nói chuyện liền cười lớn không chút kiêng kỵ: “Mày thật sự cho rằng Lục Khải yêu mày? Không phải người ta chỉ nhìn vào sự xinh đẹp của mày sao!”
“Chờ mày già rồi, không còn xinh đẹp nữa, cơn ác mộng của mày chính thức bắt đầu!”
“Con mẹ mày!”
Hắc Vũ nghe không lọt, mắng lớn một tiếng, cầm một hòn đá lên, dùng sức đập vào đầu Triệu Đức Trí.
Đầu anh ta trực tiếp bị đập bể, máu tươi tung tóe, không giãy giụa được gì, đứt hơi, bỏ mạng!
“Đào hố, chôn hắn”.
Lục Khải nói xong liền dẫn Hàn Ngọc và Trần Đỉnh Thiên quay về.
Dù sao họ cũng là người bình thường, trước kia không tiếp xúc qua những chuyện này.
Lục Khải lo lắng trong lòng họ để lại ám ảnh, muốn giảng giải cho họ.
Nhưng Hàn Ngọc kiên cường hơn so với trong tưởng tượng của anh.
Cô lắc đầu với Lục Khải: “Không có gì phải sợ, ác giả ác báo, đúng người đúng tội”.
Nghe thấy lời của Hàn Ngọc, Lục Khải liền vui vẻ yên tâm: “Em không thấy anh rất bạo lực sao?”
“Sao có thể chứ? Người anh giết là kẻ xấu, anh đang trừ hại cho dân, biểu dương chính nghĩa”.
“Có người chồng như vậy, em cảm thấy rất tự hào!”
Hàn Ngọc rất tự hào nói.
“Có người anh em như cậu, tôi cũng cảm thấy tự hào”.
Trần Đỉnh Thiên ngồi bên ghế lái phụ, nhìn thằng vào Lục Khải.
“Đại ca, chúng ta lập tức quay về khách sạn, trả thù cho chú Trần!”
Đúng lúc này, sau khi Hắc Vũ chôn xong, quay lại xe.
“Đi, quay về tiệc ở khách sạn”.
Hắc Vũ gật đầu, lái xe chạy về phía khách sạn Thế Kỷ.
“Lục Khải, hay là chúng ta đừng đi, chắc bọn họ đã rời khỏi đó rồi”.
Trần Đỉnh Thiên thấp giọng nói.
“Dám đi? Vậy chúng ta đi tỉnh lỵ, diệt cả nhà, tàn sát cả nhà!”
Lời như vậy, nếu là lúc trước, Trần Đỉnh Thiên dù thế nào cũng không tin.
Nhưng lần này, anh ta lại tin tưởng không chút nghi ngờ.
Lục Khải bây giờ có lẽ thật sự có khả năng này!
Lúc này đoàn xe của bốn gia tộc lớn lũ lượt quay về tỉnh lỵ, xe của Hàn Kiêu đi đầu tiên.
Ở trong xe, ngoại trừ tài xế ra thì còn Hàn Kiêu và Miêu Phương.
Miêu Phương chưa từng ngồi trên chiếc xe sang nào như chiếc Bentley Mulsanne này.
Cô ta ngồi trên xe, mặt khó nén nổi kiêu ngạo và đắc ý, có một loại cảm giác đi lên đỉnh cao cuộc đời.
Trong lòng cô ta vui vẻ khi đã đưa ra lựa chọn như vậy.
Hơn nữa còn âm thầm thề trong lòng, nhất định phải ôm chặt bắp đùi Hàn Kiêu!
Nghĩ đến những thứ này, cô ta mặt đầy tươi cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Hàn Kiêu ngồi bên cạnh.
Chương 83: Đóng cửa cho tao!
Hàn Kiêu lúc này nghĩ đến chuyện lúc trước liền tức giận, anh ta nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ.
Miêu Phương vội vàng chớp mắt đẹp, bây giờ điều cô ta cần làm chính là khiến Hàn Kiêu vui vẻ.
Cách phụ nữ khiến đàn ông vui vẻ có rất nhiều.
Mà Miêu Phương tự nhận thứ sở trường nhất của cô ta chính là lấy lòng đàn ông.
Cô ta nhìn thấy rất rõ trên mặt Hàn Kiêu có dấu tay.
Đây là dấu vết Lục Khải trước đó đã ra tay để lại.
Nhìn gương mặt có hơi sưng đỏ, Miêu Phương đau lòng: “Hội trưởng Hàn, có phải mặt anh đang rất đau hay không?”
“Vẫn ổn!”
Hàn Kiêu thờ ơ đáp lại một câu.
“Em có một loại mát xa đặc biệt, rất có hiệu quả tiêu sưng, hay là để em thử một chút!”
Miêu Phương xung phong nhận việc.
Hàn Kiêu vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ rằng trên xe sẽ không có chuyện gì khác, xem như giết thời gian.
Anh ta nhìn dáng vẻ Miêu Phương muốn thử, khẽ gật đầu.
Nhận được đồng ý của Hàn Kiêu, Miêu Phương không có bất kỳ do dự, kề sát mặt Hàn Kiêu.
Đối mặt với hành động này, Hàn Kiêu ít nhiều có chút bất ngờ.
Cái này so với anh ta nghĩ không hề giống nhau.
Mặt Miêu Phương gần trong gang tấc, cười nhìn Hàn Kiêu.
“Mát xa đặc biệt, hội trưởng Hàn, anh nhất định sẽ thích”.
Nói xong, Miêu Phương thè lưỡi, dùng đầu lưỡi liếm khuôn mặt sưng phồng của Hàn Kiêu.
Hàn Kiêu thật sự không ngờ, mát xa mà Miêu Phương nói là như vậy.
Ngửi mùi nước hoa trên người Miêu Phương, trải nghiệm mát xa khác biệt.
Hô hấp Hàn Kiêu ngày càng dồn dập, ném tất cả khó chịu ra đằng sau gáy.
Hai tay anh ta không bị khống chế, ôm Miêu Phương vào ngực.
Miêu Phương làm vẻ xấu hổ từ chối, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Cô ta thấy mình đã thành công rồi!
Lúc này, bốn người Lục Khải quay về khách sạn Thế Kỷ.
Cửa phòng yến tiệc đóng kín.
Hắc Vũ đi đầu tiên không có bất kỳ do dự, dùng sức đẩy cửa.
Trong phòng yến tiệc không còn chỗ trống, chỉ có điều những người này cũng không phải người của bốn gia tộc lớn.
Đúng như suy đoán của Trần Đỉnh Thiên, người của bốn gia tộc lớn đã đi rồi!
Bây giờ người ở trong phòng yến tiệc tóc đủ kiểu đủ loại, trên người cũng đầy hình xăm, nhìn qua không giống người tốt.
“Hắc Vũ, xin lỗi bọn họ rồi chúng ta đi!”
Lục Khải nhẹ giọng nói.
Dù sao cũng xông vào nhầm, quả thật là không đúng.
“Các vị à, ngại quá, đi nhầm chỗ, xin lỗi đã quấy rầy, mọi người cứ tiếp tục!”
Lúc Hắc Vũ nói xin lỗi, anh ta chắp tay chữ thập, phất tay về phía bọn họ.
Nói xin lỗi xong, Lục Khải liền xoay người đi ra ngoài.
“Từ từ, tao cho chúng mày đi à?”
“Mẹ kiếp, muốn vào thì vào, muốn đi thì đi? Đi dạo chợ à?”
Đúng lúc này, một giọng nói ngạo mạn vang lên từ phía sau.
“Đóng cửa cho tao!”, người này hạ lệnh, tên đầu trọc ngồi cạnh cửa lập tức đóng cửa lại.
Lục Khải nhíu mày, anh xoay người, nhìn thấy một thanh niên đầu tóc bóng mượt, trong tay kẹp điếu xì gà, lắc đầu đi tới.
Người này không thèm nhìn Lục Khải, mà đi trước mặt Trần Đỉnh Thiên: “Yo, đây không phải anh Thiên sao? Ông đây tìm anh mấy năm nay, anh chết ở đâu vậy?”
Nghe thấy người này gọi tên mình, Trần Đỉnh Thiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mấy lần, quả thật không ấn tượng.
“Sao hả? Không nhận ra? Ông đây tên là Phương Ba, nhớ ra chưa? Hồi đi học, không phải anh rất ngông cuồng sao? Ông đây cướp mấy đồng tiền của thằng em ngu đần nhà anh, anh liền gọi mấy chục người đánh ông đây thừa sống thiếu chết!”
“Quên? Ông đây không quên đâu! Từ đó về sau, tôi đã thề phải lăn lộn ở trong đất Lâm Thành này, sau đó chém chết anh và em trai anh”.
“Thật ra thì tôi vẫn phải cảm ơn anh! Nếu không bị anh làm nhục, hôm nay tôi không thể trở thành lão đại của Lâm Thành được!”
Phương Ba lắc lư người nói: “Thằng em hung thần của anh đâu? Gọi hắn tới, hôm nay chúng ta cùng nhau tính sổ!”
“Mày mù à? Tao chính là em trai của anh Thiên đây!”
Lục Khải thản nhiên mở miệng.
Giây tiếp theo, trong phòng yến tiệc xôn xao.
Kèm theo tiếng vỗ bàn, tiếng ghế đổ xuống đất.
Hơn một trăm tên lưu manh vốn đang ngồi lập tức hung hăng đứng lên.
Trong ánh mắt tất cả mọi người tràn đầy tức giận cùng uy hiếp.
Thấy phản ứng của thuộc hạ, mặt Phương Ba đầy đắc ý.
Gã nghiêng đầu, rung chân, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt nhìn Lục Khải.
“Hóa ra thằng nhãi ranh đã lớn bằng này rồi!”
Nói đến đây, Phương Ba vỗ trán, dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra: “Tao nhớ rồi, trước kia mày là cậu ấm cơ mà, hình như mấy năm trước bố mày chết rồi đúng chứ?”
Chương 84: Vợ tao mày có thể nhìn sao?
“Tao đã đoán ra từ lâu rồi, có thằng nhãi như mày, gia tộc có thể hưng thịnh sao?”
Phương Ba trước mắt vốn không coi Lục Khải và Trần Đỉnh Thiên ra gì, khiêu khích không chút kiêng kỵ.
Ánh mắt gã dừng lại trên người Hàn Ngọc.
“Yo, thằng nhóc này còn có cô vợ xinh đẹp như vậy? Tao mượn đùa chút!”
Sau khi Hàn Ngọc cảm nhận được ánh mắt của Phương Ba, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước.
Cô nhẹ nhàng kéo vạt áo Lục Khải.
“Người này em đã từng nghe nói qua!”
Lục Khải chuẩn bị ra tay nghe thấy lời này liền tò mò quay đầu.
“Bạn tốt của em là Nghê Dung Dung, hai năm trước bị hắn cưỡng bức phát sinh quan hệ”.
“Cô ấy bây giờ đang ở bệnh viện tâm thần…”
Trong giọng nói của Hàn Ngọc tràn đầy tức giận.
“Ê ê ê, coi cô nói kìa, cái gì gọi là cưỡng bức, tôi nhìn trúng cô ta, đó là vinh hạnh của cô ta mới đúng? Tôi mang đến vui vẻ và thỏa mãn cho cô ta, tôi không thu phí đã là tốt lắm rồi!”
“Hơn nữa, cô không biết tình huống thật sự là gì, đừng có nói bậy bạ, OK? Cô biết tôi chăm sóc cô ta nhiều thế nào không?”
“Tôi sợ một mình tôi không thỏa mãn được cô ta, vậy nên đã đặc biệt gọi mấy anh em đến, ở bên cạnh cô ta hơn một tuần lễ!”
“Cô thử nghĩ xem, trên thế giới này có mấy người phụ nữ được hưởng thụ loại đãi ngộ này?”
Phương Ba nói giống như chuyện đương nhiên, không một chút liêm sỉ.
Sau khi gã nói xong, hút một hơi xì gà một cách rất hưởng thụ, ánh mắt thô bỉ không ngừng thưởng thức vẻ đẹp của Hàn Ngọc.
“Nể cô là bạn tốt của Nghê Dung Dung, đãi ngộ cô ta hưởng thụ, tôi cũng có thể cho cô hưởng thụ!”
“Đến đi, tôi lập tức cưng chiều cô thành Nữ Vương!”
Nói đến đây, Phương Ba cười đểu, giang cánh tay làm ra tư thế ôm.
Đôi mắt gã nhìn về phía Lục Khải đầy khiêu khích: “Thằng nhãi, dâng vợ mày qua đây, sau đó mày có thể cút đi!”
“Mày vừa được lợi còn khôn ngoan, tao không truy cứu chuyện lúc trước, còn giúp mày hầu hạ vợ, mày có lý do gì mà không đồng ý?”
Lời Phương Ba vừa dứt, Lục Khải xanh mặt, sải bước đi về phía anh.
“Thằng nhãi, mày muốn làm gì?”
Lời gã vừa dứt, Lục Khải đoạt lấy điếu xì gà đang cháy trong tay gã.
Không hề dừng lại chút nào, ấn xì gà đang cháy vào mắt trái Phương Ba.
Bỏng ở nhiệt độ cao khiến Phương Ba đau đớn nhắm mắt lại.
Khi gã mở mắt ra, mắt trái đã không nhìn thấy gì.
“Vợ tao mày có thể nhìn sao?”
Lục Khải ném xì gà xuống đất, thuận tay cầm một chiếc đũa lên.
Anh giơ tay túm tóc Phương Ba, cắm đũa vào mắt phải vẫn còn đang nhìn được của gã.
Một giây tiếp theo, máu tươi tràn ra từ trong mắt.
Phương Ba đau đớn ngã xuống đất, hắn lăn lộn, kêu thảm thiết, không nhìn thấy gì, nhưng không dám rút đũa ra.
Đối với Lục Khải, thế này vẫn chưa kết thúc!
Anh nhấc chân, hung bạo đá trúng phía dưới của Phương Ba.
Một cước này không chỉ đá hỏng phía dưới của Phương Ba, hơn nữa vì lực quá lớn, thậm chí phần xương của gã cũng nứt ở bên ngoài.
A... A...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai không dứt.
Phương Ba bị đá đến mức không giữ được dương vật, gã đau đớn, không thể nào nhúc nhích.
“Khốn kiếp, tao chửi cả tổ tông nhà mày!”
“Giết hắn cho ông!”
Toàn thân Phương Ba nổi gân xanh, điên cuồng rống lên.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, mẫy tên lưu manh kia mới hoàn hồn.
Giây tiếp theo, trong phòng yến hội xôn xao.
Hất bàn đá ghế.
Hơn một trăm người chen chúc tới.
Hắc Vũ chuẩn bị nghênh chiến, nhưng lần này lại bị Lục Khải ngăn lại.
“Để đích thân tôi!”
Dứt lời, Lục Khải đơn phương độc mã đi về phía trước.
Bóng dáng anh ở trước mặt hơn một trăm người rõ ràng rất mỏng manh, không chịu nổi một kích.
Nhưng đối diện với chênh lệch như vậy, Hàn Ngọc và Trần Đỉnh Thiên lòng như nước, không có bất kỳ lo lắng.
Bởi vì bọn họ biết người đàn ông trước mắt này bây giờ không phải Lục Khải, mà là Long Hồn!
Long Hồn là chiến thần!
Thần sẽ sợ những người này sao?
Đối mặt với đám người, Lục Khải đi lững thững, hai tay chắp sau lưng.
Đối phó bọn họ, anh không định dùng tay!
Hơn một trăm người trong nháy mắt vây quanh Lục Khải, bao trùm anh trong biển người.
Nhưng lúc này Lục Khải giống như ung dung bơi giữa chỗ đông người, giơ chân lên đá mạnh vào phía dưới của bọn họ.
Chưa đến ba mươi giây, hơn một trăm tên lưu manh khí thế hung hăng đều ngã xuống đất không dậy nổi.
Dù vậy, Lục Khải vẫn không có từ bỏ ý đồ.
Anh dời mắt đến chỗ Hắc Vũ: “Đi ra ngoài cầm thêm nhiều đũa vào đây”.
“Dạ!”
Chương 85: Dùng đũa làm ba nén nhang
Hắc Vũ không biết Lục Khải cần đũa làm gì.
Anh ta không nói gì, chỉ chấp hành.
Rất nhanh, Hắc Vũ cầm từ bên ngoài vào rất nhiều đũa.
Lục Khải nhìn về phía Hàn Ngọc và Trần Đỉnh Thiên: “Hay là hai người ra ngoài trước, tôi sợ hai người sẽ cảm thấy quá tàn nhẫn”.
Hàn Ngọc không chút suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu: “Có anh ở đây, em không sợ gì cả!”
Trần Đỉnh Thiên cũng cố ý không đi.
Lục Khải cũng không nói gì, anh nhìn Hắc Vũ: “Đưa tôi ba chiếc đũa”.
Hắc Vũ dùng hai tay đưa đũa cho Lục Khải.
Anh nhận lấy đũa, chậm rãi đi đến một tên lưu manh, dùng sức cắm ba chiếc đũa vào mi tâm.
Người này không có bất kỳ sức phản kháng nào, hai mắt tròn xoe, đứt hơi tử vong.
Mãi đến lúc này, tất cả mọi người mới biết Lục Khải cần đũa làm gì.
Đây là dùng đũa làm ba nén nhang!
Mấy tên lưu manh vốn đã đau đớn ngã xuống đất, theo bản năng liền bò về phía trước, cố gắng giữ khoảng cách với Lục Khải.
Bọn họ không dám nhìn thẳng Lục Khải, không dám than phiền, chỉ không ngừng cầu xin.
Lục Khải vốn dĩ không nhìn bọn họ, mà xoay người nhìn về phía Hắc Vũ: “Phần còn lại giao cho anh, không cần tôi dạy chứ?”
“Không cần, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ”.
Hắc Vũ nói xong, không nhịn được nhìn vào tên lưu manh bị cắm thủng ba nén nhang vào mi tâm.
Mặc dù tàn nhẫn, nhưng hả hê lòng người.
Những người này đều đúng người đúng tội!
Lục Khải dặn dò xong chuyện, vừa đến bên cạnh Hàn Ngọc, chuông điện thoại di động liền vang lên.
Trên điện thoại hiện một dãy số xa lạ.
“Ai?”
“Tôi!”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ lạnh băng.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, mày kiếm của Lục Khải dựng đứng, toàn thân trên dưới tỏa ra một trận sát khí.
“Có chuyện gì?”
“Đừng tức giận, tôi là mẹ cậu đấy, thật ra cũng không có chuyện gì khác, hôm nay là ngày giỗ của bố cậu, tôi rất vui, vì vậy tôi thành khẩn mời cậu đến tỉnh lỵ chơi, hai mẹ con chúng ta ôn lại chuyện cũ!”
“Nói chuyện cũ thì miễn đi, tôi chỉ muốn biết tại sao bà phải làm như vậy?”
“Muốn biết câu trả lời thì đến tỉnh lỵ tìm tôi đi! Tôi chờ cậu!”
Lục Khải không nói thêm nữa, cúp điện thoại.
Anh đứng tại chỗ, mặt không cảm xúc, rơi vào trầm tư.
Từ biểu cảm của Lục Khải, Hàn Ngọc có thể cảm nhận được chuyện mang tính nghiêm trọng.
Cô không hỏi gì cả, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh Lục Khải.
Phòng yến tiệc lớn như vậy, ngoài tiếng cầu khẩn như quỷ khóc sói hú ra thì không còn âm thanh nào khác.
“Hắc Vũ!”
Sau mười mấy giây, Lục Khải mở miệng hét lên.
“Có mặt!”
Sau khi cắm ba chiếc đũa cuối cùng vào mi tâm tên côn đồ, Hắc Vũ cung kính đáp lại, không có bất kỳ sơ suất đi đến trước mặt Lục Khải.
“Có thuộc hạ, xin chỉ thị!”
Hắc Vũ người bắn đầy máu tươi, chờ Lục Khải đưa ra hiệu lệnh.
“Phong tỏa số này”.
Lục Khải cầm điện thoại di động lắc lư trước mặt Hắc Vũ.
“Dạ!”
Dù chỉ liếc mắt nhìn, Hắc Vũ đã nhớ kỹ trong lòng dãy số này.
Chưa đến một phút, Hắc Vũ đã quay lại trước mặt Lục Khải.
“Báo cáo Long Hồn, số đã phong tỏa, chủ số là Chu Mỹ Liên, vị trí ở số 22 đại lộ Hỏa Cự tỉnh lỵ!”
Nghe nói như vậy, sắc mặt Trần Đỉnh Thiên biến đổi.
“Đó là nhà tôi!”
“Bà ta đến nhà tôi làm gì?”
“Đương nhiên là đang đợi chúng ta”.
Lục Khải hời hợt nói.
“Long Hồn, tôi cảm thấy chuyện này có hơi kỳ lạ!”
Hắc Vũ do dự, vẫn nói ra băn khoăn trong lòng.
“Nói ra suy nghĩ của anh đi”.
Lục Khải chuyển ánh mắt lên người Hắc Vũ.
“Từ mọi chuyện trước đó, Chu Mỹ Liên là người rất cẩn thận, giỏi về ngụy trang”.
“Nhưng lúc này bà ta cố ý bại lộ thân phận, tôi lo lắng đây là cạm bẫy, có lẽ bà ta vốn không ở đó”.
Hắc Vũ rất nghiêm túc phân tích.
Nghe xong lời Hắc Vũ nói, Lục Khải khẽ gật đầu.
“Biết suy tính là chuyện tốt, nhưng có lúc phải nhìn thấu một chút mới được!”
Ánh mắt Lục Khải nhìn thẳng vào Hắc Vũ: “Chu Mỹ Liên chắc chắn ở chỗ này!”
Nghe thấy câu trả lời kiên định và đầy tự tin của Lục Khải, dù là Hàn Ngọc hay Hắc Vũ cũng có chút bất ngờ.
“Đây gọi là dẫn rắn ra khỏi hang!”
“Mục đích không phải dẫn chúng ta đến tỉnh lỵ, mà muốn ra tay trên đường!”
Trên đường?!
Hắc Vũ lúc này như được khơi thông trí óc, tràn đầy bội phục nhìn Lục Khải.
“Long Hồn, tôi hiểu rồi! Bà ta muốn ra tay với chúng ta giữa đường!”
“Kế hoạch này của bà ta nhìn thì rất hoàn mỹ, nhưng bỏ qua một điểm quan trọng nhất, chính là để lộ mình!”
“Hoàn toàn khác với phong cách trước đó của bà ta!”
“Không sai!”