Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76-80
Chương 76: Sẵn sàng
Có một người áo đen nhân lúc trời tối, mượn ánh trăng lặng lẽ đi đến.
Anh ta ở lại bận làm gì đó trước phần mộ hơn một tiếng mới rời đi.
Ban đêm, rất nhiều người ở Kim Hi Phủ đã ngủ say, còn ở nhà Triệu Thự Quang đèn điện vẫn sáng trưng.
Triệu Thự Quang đi đi lại lại trong phòng khách, cứ cách mấy phút lại nhìn đồng hồ.
Miêu Phương với cả bộ răng giả cũng về đến nhà.
Cô ta ngồi trên sofa, vẻ mặt cũng đầy lo lắng.
Cạch cạch…
Cánh cửa đóng chặt được mở ra, Triệu Đức Trí mặc áo đen đi vào.
Sau khi nhìn thấy Triệu Đức Trí quay về, tất cả mọi người đều vây đến.
“Thế nào rồi?”
Triệu Thự Quang vội vàng hỏi.
Triệu Đức Trí gật đầu: “Tất cả đều thuận lợi!”
Anh ta vừa nói, khuôn mặt cũng vừa hiện lên nụ cười xấu xa vui vẻ trên nỗi khổ của người khác: “Cứ ngồi đợi xem kịch hay ngày mai đi”.
Triệu Thự Quang rất mừng nhìn Triệu Đức Trí: “Làm tốt lắm, con là đại công thần của nhà họ Triệu chúng ta đấy!”
Nói đến đây, ông ta thở một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt lướt nhìn mỗi một người: “Không còn sớm nữa, mọi người đi ngủ đi! Nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai xem kịch hay!”
Triệu Thự Quang nói xong, liền quay về phòng trước tiên.
Còn Miêu Phương lại ôm chặt Triệu Trí Đức: “Chồng của em là giỏi nhất, anh yêu, ngày mai nhất định phải báo thù cho em đấy!”
“Em yên tâm đi, ngày mai không chỉ báo thù cho em, mà còn là ngày bắt đầu bay cao bay xa của nhà họ Triệu chúng ta!”
Triệu Đức Trí cất giọng rất dịu dàng, nhưng lại rất kiên định.
Ngày hôm sau, Lục Khải vẫn dậy sớm như thường lệ, đặc biệt mặc chiếc áo Trung Sơn màu đen.
Khi anh đi ra khỏi phòng, Hàn Ngọc mặc một chiếc váy dài màu đen đã đứng ở ngoài cửa.
Hắc Vũ ở bên ngoài cổng biệt thự cũng đã sẵn sàng xuất phát.
Hàn Ngọc đi đến trước mặt Lục Khải, nở nụ cười dịu dàng, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Lục Khải.
“Đại ca còn ở trong phòng à?”
Lục Khải chuyển ánh mắt sang căn phòng đóng chặt cửa bên phải.
Hàn Ngọc vừa gật đầu đáp lại, thì cửa phòng được mở ra.
Trần Đỉnh Thiên cầm điện thoại, chạy về phía Lục Khải với vẻ mặt đầy hoang mang.
“Chào đại ca!”
“Lục Khải, nghe tôi đi, hôm nay cậu ở nhà, đừng đi đâu hết!”
Trần Đỉnh Thiên tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi vừa nhận được tin, người của bốn gia tộc lớn đã từ tỉnh thành xuất phát, đang trên đường đến Lâm Thành”.
“Thì hoan nghênh thôi!”
Lục Khải ung dung lên tiếng: “Bọn họ đã có lòng, từ nơi xa xôi đến tham dự lễ viếng của bố tôi, đương nhiên tôi phải tiếp đãi bọn họ chu đáo”.
“Cậu điên rồi hả?”
Lục Khải càng bình tĩnh, Trần Đỉnh Thiên càng lo lắng.
“Cậu có biết bọn họ có bao nhiêu người đến không?”
“Mỗi một ra tộc có hai trăm người, năm mươi chiếc xe, tổng cộng tám trăm người, hai trăm chiếc xe!”
“Lục Khải, tôi biết cậu muốn báo thù cho người nhà tôi, nhưng bây giờ thực sự không thể làm việc theo cảm tính, chúng ta phải chấp nhận sự thực, trứng không thể nào chọi với đá đâu!”
“Đại ca, anh nói đúng, trứng mãi mãi không thể chọi với đá, chúng ta, chính là hòn đá đó!”
“Trứng có nhiều đi nữa thì đã làm sao?”
“Huống hồ, bọn họ đã có chuẩn bị trước, thì tôi cũng vậy!”
Lục Khải vỗ vai Trần Đỉnh Thiên: “Đại ca, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!”
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Lục Khải, nghe thấy anh nói chắc như đinh đóng cột như vậy, Trần Đỉnh Thiên cũng thở nhẹ nhõm.
“Thì ra cậu đã có chuẩn bị trước, sao cậu không nói sớm chứ! Hại tôi cứ lo lắng mãi!”
Theo Trần Đỉnh Thiên thấy, Lục Khải không sợ bốn gia tộc lớn ở tỉnh thành, thì ít nhất số người mà anh cũng chuẩn bị cũng không ít hơn đối phương!”
“Mau nói cho tôi biết, chúng ta có bao nhiêu người!”
“Bốn người chúng ta!”
“Một chiếc xe, vừa đủ!”
Lục Khải rất thản nhiên lên tiếng.
Cái gì?
Nghe thấy câu trả lời, Trần Đỉnh Thiên ngẩn người tại chỗ, ánh mắt nhìn Lục Khải vô cùng phức tạp.
“Lục Khải, thực sự chỉ có bốn người chúng ta hả?”
“Thật!”
Toàn thân Trần Đỉnh Thiên bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Tuy anh ta rất muốn báo thù, nhưng lý trí còn sót lại nói với anh ta.
Lục Khải đang làm bừa!
Bốn gia tộc lớn ở tỉnh thành có hai trăm chiếc xe, tám trăm người!
Nhưng bọn họ thì sao?
Một chiếc xe, bốn người?
Thế khác nào đi nộp mạng?
“Đại ca, có tôi ở đây, không sao đâu!”
“Xuất phát!”
Lục Khải nói xong, lên xe đầu tiên.
Theo sau anh là Hàn Ngọc và Hắc Vũ.
Thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên mình, Trần Đỉnh Thiên cũng đành đi ra.
Lục Khải là anh em của anh ta, anh em làm sao có thể hại mình chứ?
“Đi thôi!”
Đợi sau khi Trần Đỉnh Thiên lên xe, Lục Khải nhẹ giọng nói.
Hắc Vũ nhận lênh, lái xe đến phần mộ của Lục Sơn Hà.
Lúc này trên mảnh đất hoang trước phần mộ đã chật kín xe và người.
Chương 77: Khiêu khích
Hàn Kiêu đích thân dẫn tám trăm người của bốn gia tộc lớn ở tỉnh thành đi đến với khí thế bừng bừng.
Lúc này, xung quanh phần mộ, đã có phóng viên của các đài truyền hình, bày sẵn các loại thiết bị, có người phát trực tiếp, có người đang không ngừng chụp ảnh.
Đối với bọn họ, sự kiện này là tin tức lớn nhất!
Những người xung quanh không ngừng thì thầm bàn tán, thỉnh thoảng còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cả nhà Triệu Thự Quang vốn đứng phía trước nhất, nhìn thấy Hàn Kiêu dẫn mấy trăm người hùng hùng hổ hổ đi đến, cũng hơi ngạc nhiên.
“Bố, người của tỉnh thành cũng khí thế quá rồi đấy!”
Triệu Đức Trí chưa từng nhìn thấy thế trận lớn đến vậy, trố mắt há hốc miệng lên tiếng.
Triệu Thự Quang ngập ngừng mấy giây, định thần lại từ trong chấn hãi: “Hội trưởng hiệp hội doanh nhân rất có thể diện! Con trai, cơ hội của chúng ta đến rồi!”
Triệu Thự Quang đưa cả nhà lên trước nghênh đón với nụ cười lấy lòng nịnh bợ.
“Hội trưởng Hàn, đi đường vất vả rồi!”
“Chú Triệu, tình hình bên này thế nào rồi?”
Hàn Kiêu hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tất cả thuận lợi, các phóng viên đều bận chụp ảnh! Đợi Lục Khải dẫn xác tới”.
Hàn Kiêu nhìn ngôi mộ mấy cái, khẽ gật đầu: “Các ông vất vả rồi, chốc nữa cùng uống thêm mấy ly trên tiệc mừng công nhé!”
Ầm…
Liền sau đó, tiếng động cơ ô tô ầm ầm vang lên, Hắc Vũ dừng xe trước mặt bọn họ.
Lục Khải xuống xe, rất thờ ơ lướt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng tập trung ánh mắt lên Hàn Kiêu.
“Cảm ơn mọi người, bận trăm công nghìn việc vẫn rút bớt thời gian đến tham dự lễ viếng của bố tôi”.
Vừa dứt lời, toàn hiện trường xôn xao, tất cả mọi người đều liên tục lắc đầu chỉ trỏ Lục Khải.
“Lục Khải, việc gì mày phải vậy? Cứ muốn làm đứa con hiếu thuận, không mệt hả?”
Hàn Kiêu quái dị lên tiếng: “Còn cố ý gọi mọi người đến tham dự lễ viếng? Mộ của bố mày bị đào lên rồi, chuyện lớn như vậy, mà mày cũng không biết hả?”
“Mày bảo mọi người đến xem trò cười hả?”
Đào mộ?
Lời vừa được nói ra, đồng tử của Lục Khải bỗng co lại, ánh mắt bắn tia sắc lạnh.
Sải bước lớn xông đến phần mộ bị các phòng viên vây quanh.
Đến trước mộ, Lục Khải nhìn rất rõ ràng, mộ đã bị đào lên, quan tài cũng bị người ta cạy nắp.
Mấy chiếc xương rơi ra ngoài.
Những phóng viên đó cũng mặc kệ Lục Khải, vẫn chụp ảnh liên tục.
“Cút!”
Một chữ được thốt ra khỏi miệng.
Tuy đơn giản nhưng mạnh mẽ.
Những phóng viên đó bất giác run lên, tất cả đều lùi lại phía sau.
Thịch!
Lục Khải quỳ trước mộ, tự trách dập đầu.
Năm đó, bố đi đến bước đường cùng, chết thảm.
Hôm nay, bố nhập thổ cũng không được yên.
Là con trai, đúng là bất hiếu!
Tiếng dập đầu vang lên liên tiếp!
Anh dùng cách này để thể hiện sự áy náy và tự trách trong lòng mình.
“Này này này, mày nổi nóng gì với phóng viên hả?”
Hàn Kiêu lên trước, đòi công bằng cho phóng viên.
“Mấy phóng viên này đều là do tao mời đến với giá cao đấy, tao cũng vì muốn tốt cho mày mà”.
“Được biết mày tổ tức lễ viếng, tao muốn mời các bạn phóng viên đến tuyên truyền đưa tin, để tất cả mọi người đều biết mày là thằng con hiếu thảo”.
“Ai ngờ lại xảy ra chuyện như này! Tao nói này, sao mày lại sơ suất như vậy? Bố của mày không ở đây nữa, mày dẫn chúng ta đến làm gì?”
Lời của Hàn Kiêu khiến tất cả mọi người ồ cười lớn.
Trong tiếng cười đầy sự chế giễu.
Mọi người đều đang xem trò cười của Lục Khải.
Lục Khải đứng lên, ánh mắt sắc lạnh, bước từng bước đến Hàn Kiêu.
Hàn Kiêu ỷ thế đông người, không hề sợ hãi, ngược lại còn nói tiếp không ngừng nghỉ: “Lục Khải, tao cũng xấu hổ thay mày!”
“Trước đây bố của mày là người giàu có nhất Lâm Thành, sau khi ông ta chết, mày lại để ông ta ở dưới đống đá bừa bãi này hả?”
“Trên đời có thằng con trai nào như mày không? Lại còn không biết xấu hổ để mọi người đến!”
“Nếu tao là bố mày, thì tao bị mày chọc tức đến sống lại rồi!”
Ha ha ha…
Tiếng cười không hề kiêng sợ vang lên dồn dập.
“Làm sao? Tao nói sai hả? Xem mày kìa, không phục hả? Mày muốn ra tay đánh người hả?”
Hàn Kiêu không ngừng khiêu khích.
Lúc này hắn vô cùng sung sướng, vô cùng sảng khoái.
Hắn có cảm giác dẫm Lục Khải dưới chân.
“Là ai làm?”
Lục Khải lên tiếng hỏi với giọng trầm thấp.
Bây giờ tình hình này, ai cũng nhìn ra, chuyện này có liên quan đến Hàn Kiêu.
Lần này Hàn Kiêu muốn cho Lục Khải mất hết mặt mũi!
“Mày hỏi tao? Tao hỏi ai đây?”
Chương 78: Tư cách
Hàn Kiêu vươn cổ thật dài, dùng ngón tay chỉ vào mũi mình.
“Tao xin mày đấy, tao chỉ đến dự lễ viếng thôi, mày còn không biết thì sao tao biết được?”
“Tao có ý kiến, mày có thể hỏi bố mày, chắc chắn ông ta biết là ai làm!”
Hàn Kiêu nói xong, khóe miệng cong lên, cười xấu xa.
Hai tay Lục Khải nắm chặt nắm đấm, lửa giận bốc lên.
Anh nhấc chân đi về phía Hàn Kiêu.
Liền sau đó, Trần Đỉnh Thiên xông lên trước, kéo Lục Khải lại.
“Bình tĩnh, đừng kích động, các nhà báo phóng viên đều đang đợi cậu ra tay đấy!”
Trần Đỉnh Thiên nén thấp giọng nhắc nhở nói: “Cậu không nhìn ra à? Hàn Kiêu cố ý kích động cậu, tuyệt đối đừng mắc bẫy!”
“Nếu cậu ra tay thì sẽ gặp rắc rối thật đấy!”
Mặc dù Lục Khải rất tức giận, nhưng trong lòng cũng biết rõ, sức mạnh của dư luận lớn thế nào!
Trên mặt Hàn Kiêu vẫn nở nụ cười muốn ăn đòn: “Chẳng phải mày rất giỏi võ à? Nào, ra tay đi!”
Cộp, cộp, cộp…
Đúng lúc Hàn Kiêu đang kêu gào, tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất vang lên rất có nhịp điệu.
Mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo khoác đen, đeo kính râm màu đen chậm rãi đi đến.
Sau khi nhìn rõ người này, Hàn Kiêu vốn rất hống hách, lại tỏ ra rất không tự nhiên, trong ánh mắt là sự sợ hãi từ tận trong lòng.
Bà ta nho nhã tôn quý, mỗi một cử động đều thể hiện thân phận quý phu nhân của bà ta với mọi người.
Dưới sự dõi theo của tất cả, bà ta đi thẳng đến trước mặt Lục Khải.
Hàn Ngọc vốn đứng sau Lục Khải, đôi mắt đẹp không tự chủ mở to tròn, tay phải chỉ vào người này: “Bà… bà là…”
“Hàn Ngọc, rất vui được gặp lại cô”.
Khi người phụ nữ nói, đôi môi đỏ rực khẽ cong lên, khuôn mặt nở nụ cười nhạt nho nhã.
Nhưng nói xong lời này, nụ cười liền biến mất, khuôn mặt lại lạnh lùng và cao ngạo như băng như tuyết, đứng đối diện với Lục Khải.
“Không nhận ra tôi hả?”
Người phụ nữ thấy Lục Khải chần chừ không lên tiếng, bà ta tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt băng thanh như ngọc.
“Chu Mỹ Liên!”
Lục Khải tái xanh mặt, nói từng chữ từng câu.
“Nhiều năm trôi qua như vậy, bà vẫn không có quy tắc như vậy sao?”
“Tôi là mẹ của cậu!”
“Bà đến đây làm gì?”
Lục Khải hỏi.
“Hôm nay là ngày giỗ của bố cậu, đương nhiên tôi đến viếng ông ấy”.
“Ông ấy là người chồng đã khuất của tôi!”
Ánh mắt của Chu Mỹ Liên di chuyển từ Lục Khải sang trước mộ của Lục Sơn Hà.
Nhưng bà ta liên tục lắc đầu: “Cậu an táng bố của cậu ở đây ư?”
“Liệu ông ấy có thể an nghỉ không?”
“Lục Khải, cậu làm tôi thất vọng quá! Cậu không xứng làm con trai!”
Từng lời từng chữ của Chu Mỹ Liên như đâm vào tim.
Tuy trông bề ngoài bà ta có vẻ tức giận, nhưng Lục Khải có thể cảm nhận được niềm vui trên nỗi khổ người khác trong lòng bà ta.
“Bà có tư cách gì mà dạy bảo Lục Khải?”
Trần Đỉnh Thiên nổi giận quát nói: “Chẳng lẽ bà có tư cách làm vợ? Chẳng phải bà đã hại chết chú Lục sao?”
“Bà còn có mặt mũi đến gặp chú Lục hả?”
Nghe thấy lời của Trần Đỉnh Thiên, Chu Mỹ Liên vẫn thản nhiên, lạnh lùng lướt nhìn anh ta một cái.
“Cậu thanh niên, nói thì phải chịu trách nhiệm, cậu nói tôi hại chết chồng tôi, có bằng chứng không?”
Một câu nói của Chu Mỹ Liên khiến Trần Đỉnh Thiên á khẩu không nói được gì.
“Hôm nay bà đến để khoe khoang hả?”
Lục Khải biết, bây giờ nói gì cũng vô ích.
Chu Mỹ Liên rất xảo quyệt, bà ta biết Lục Khải không thể ra tay trước mặt các phóng viên nhà báo.
“Tôi nói rồi, tôi đến viếng chồng tôi”.
“Được, nhìn cũng nhìn rồi, bà cút đi được rồi đấy!”
Lục Khải và bà ta, bốn mắt nhìn chằm chằm nhau, không ai chịu nhường ai.
“Nghe tôi khuyên một câu, sau hôm nay, thì trốn cho kỹ, đừng để tôi bắt được”.
“Thế thì cậu phải cố lên, nhóc con, đừng để tôi thất vọng!”
Chu Mỹ Liên đáp trả gay gắt, kiêu ngạo quay người bỏ đi dưới sự dõi theo của Lục Khải.
Đợi Chu Mỹ Liên rời đi, Hàn Kiêu mới thở nhẹ nhõm.
“Lục Khải, lễ viếng này, hủy bỏ phải không?”
“Vậy tôi mời mọi người đến khách sạn Thế Kỷ, liên hoan chúc mừng kỷ niệm bốn năm ngày Lục Sơn Hà, người giàu nhất Lâm Thành nhảy lầu!”
“Nếu mày không có việc gì, thì nhớ đến đấy, yên tâm, bao ăn bao uống, tao thanh toán!”
Hàn Kiêu thấy Lục Khải không phản ứng gì, hắn cười càng đắc ý.
“Các vị, khách sạn Thế Kỷ, thẳng tiến!”
Hàn Kiêu vung tay, đắc ý rời khỏi nơi này cùng đám người chen chúc.
Nơi này vốn rất nháo nhiệt liền trở nên vô cùng thanh lạnh.
Lục Khải trầm mặc mấy giây, nhìn thẳng Hắc Vũ: “Điều tra! Điều động tất cả nguồn lực, điều tra rõ là ai làm, trong vòng nửa tiếng, tôi muốn kết quả!”
“Rõ! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Hắc Vũ hô to nhận lệnh.
Còn Lục Khải đi đến trước mộ, không nói một lời, cứ lặng lẽ nhìn như vậy.
“Lão đại, điều tra ra rồi!”
Chưa đến mười phút, Hắc Vũ đến phía sau Lục Khải.
Chương 79: Tiệc mừng
“Nói tên đi!”
Lục Khải không quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm mộ của bố mình.
“Triệu Đức Trí!”
Hắc Vũ đầy tức giận nói ra cái tên.
“Xuất phát, đến khách sạn Thế Kỷ!”
Lục Khải quay người, đi về phía chiếc xe ở không xa.
Nhìn bóng dáng của Lục Khải, Trần Đỉnh Thiên vẫn rất lo lắng nói: “Lục Khải, tôi biết xảy ra việc như này, cậu rất tức giận, nhưng cậu thực sự không được kích động”.
“Trước đó cậu cũng thấy rồi, bọn họ rất đông người, bây giờ cậu qua đó sẽ rất nguy hiểm!”
“Đại ca, tôi qua đó, người gặp nguy hiểm không phải là tôi, mà là bọn họ!”
Lục Khải không tức giận với lời khuyên của Trần Đỉnh Thiên, vì anh biết Trần Đỉnh Thiên thật lòng lo lắng cho mình.
“Đại ca, tôi cảm thấy, tôi cần phải tự giới thiệu lại với anh”.
“Tôi là Long hồn của Long Môn!”
Nói xong mấy chữ này, Lục Khải đi thẳng lên xe.
Còn Trần Đỉnh Thiên, vốn đã nghĩ xong lời lẽ để khuyên anh.
Bất luận Lục Khải có thân phận gì, anh ta cũng phải ngăn cản.
Nhưng sau khi nghe xong lời giới thiệu đơn giản và thẳng thắn của Lục Khải, anh ta liền sửng sốt.
Cái tên Long Môn, người người đều biết!
Uy danh Long hồn, kinh thiên động địa!
Trong lòng tất cả mọi người, Long hồn chính là cái ô bảo vệ mọi người, giống như chiến thần.
Nhưng anh ta không ngờ, Lục Khải chính là Long hồn!
Bây giờ nghĩ lại, tám trăm người của bốn gia tộc tỉnh thành thì có là gì?
Trước mặt Lục Khải thì chẳng là gì hết!
Lúc này, ở khách sạn Thế Kỷ, trong hội trường yến tiệc, tiếng cười vui vẻ vô cùng náo nhiệt,
Cả nhà Triệu Thự Quang được Hàn Kiêu mời đến ngồi ở vị trí khách quan trọng.
Cùng ngồi một bàn với người của bốn gia tộc tỉnh thành, cả nhà Triệu Thự Quang rất tự hào.
Hàn Kiêu đang rất vui vẻ nói với người của bốn gia tộc: “Mọi người nhất định phải cảm ơn họ chu đáo đấy”.
“Nếu không có bọn họ, thì hôm nay chúng ta cũng không được xả giận như vậy!”
Được Hàn Kiêu khen ngợi, cả nhà Triệu Thự Quang được yêu quý mà vừa mừng vừa lo.
“Đặc biệt là anh, Triệu Đức Trí! Mọi người không biết phải không, chính anh ta, nửa đêm chạy đến đào mộ Lục Sơn Hà lên, mang xương cốt của Lục Sơn Hà đi!”
Nghe thấy lời của Hàn Kiêu, người của bốn gia tộc đều đứng lên, chủ động kính rượu Triệu Đức Trí.
Triệu Đức Trí vội đứng lên, cúi thật thấp người, hai tay bưng ly rượu, khom lưng chạm ly với từng người.
“Triệu lão đệ, có gan có mưu, khiến người ta khâm phục!”
“Triệu lão đệ, tôi rất hiếu kỳ, cậu vứt xương cốt của Lục Sơn Hà đi đâu rồi?”
Triệu Đức Trí uống cạn ly rượu, cười trả lời: “Ném xuống sông rồi, tôi vốn định cho chó hoang ăn, nhưng nghĩ xương của Lục Sơn Hà quá xấu, chó hoang cũng không thèm”.
Ha ha ha…
Mọi người lại cười lớn sảng khoái.
“Triệu lão đệ, tôi kết giao người anh em như cậu chắc rồi, sau này có chuyện gì thì cứ tìm tôi, cũng có không ít người nể mặt nhà họ Khổng chúng tôi đấy”.
“Triệu lão đệ, đừng nghe ông ta, cứ tìm nhà họ Tào chúng tôi là được!”
“…”
Miêu Phương ngồi bên cạnh Triệu Đức Trí như chìm trong mộng cảnh.
Trước đây cô ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, mình có thể ngồi ăn cơm cùng người của bốn gia tộc tỉnh thành!
Cô ta cũng không ngồi không, chủ động kính rượu những người này.
Khi cô ta kính rượu, cũng đến đến bên cạnh đối phương, hoặc là sát thật gần, hoặc là cố ý cúi người, ra vẻ vô tình để lộ cơ thể.
Cô ta tận dụng bản thân để tranh thủ cơ hội cho mình.
Phải biết rằng, những người này đều là người xuất sắc trong giới thượng lưu tỉnh thành.
Bất kỳ người nào cũng hơn Triệu Đức Trí.
Nếu cô ta có thể bám víu được người nào, thì cuộc sống của cô ta sẽ thay đổi trời long đất lở.
Sự tích của Triệu Đức Trí nhanh chóng truyền khắp trong hội trường.
Người của các bàn khác liên tiếp đến kính rượu Triệu Đức Trí.
Cả nhà Triệu Đức Trí nhanh chóng mơ màng, cái đầu phồng lên.
Nhưng bọn họ rất hưởng thụ cảm giác được vây quanh thế này.
Không hề từ chối người nào đến kính rượu!
Triệu Đức Cường, em trai của Triệu Đức Trí cũng đã uống không ít rượu, nhưng nhìn thấy càng lúc càng đông người đến kính rượu, trong lòng anh ta ít nhiều cũng hơi lo lắng.
“Anh hai, bây giờ càng lúc càng nhiều người biết chuyện này, nếu truyền đến tai Lục Khải thì phải làm thế nào?”
Triệu Đức Trí uống đỏ cả mặt vốn không để tâm chuyện này.
“Lục Khải? Biết thì biết thôi! Bây giờ anh là người của hội trưởng Hàn, bốn gia tộc tỉnh thành đều là chỗ dựa của anh, anh ta dám động vào anh chắc?”
“Động vào anh, thì là tự tìm cái chết! Hội trưởng Hàn lợi hại thế nào, em không biết hả?”
Triệu Đức Trí nói xong, cầm ly rượu lên, chạm ly với Triệu Đức Cường xong, rất sung sướng uống cạn.
Người của Hàn Kiêu và bốn gia tộc lớn đều không vội lên tiếng, mà dồn ánh mắt lên Miêu Phương.
Chương 80: Ngồi im
Đàn bà như vậy, chơi qua đường cũng khá được!
Hàn Kiêu vẫy tay với Miêu Phương: “Lại đây, uống với tôi mấy ly!”
Miêu Phương nghe vậy, cầm chung rượu và ly rượu, lắc hông đi về phía Hàn Kiêu.
“Ngồi xuống đây, uống thong thả!”, Hàn Kiêu đưa tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
Hàn Kiêu đã cố ý kéo chiếc ghế đó sát gần bên cạnh mình.
Miêu Phương lướt nhìn chiếc ghế một cái, cất giọng nũng nịu nói: “Hội trưởng Hàn, không được thích hợp lắm đâu!”
“Ôi, xấu hổ hả?”
Hàn Kiêu vừa dứt lời, Miêu Phương liền chủ động ngồi lên đùi hắn.
“Tôi ngồi thế này, hội trưởng Hàn không ý kiến chứ?”
Cô ta vừa nói, vừa vờn sợi tóc, cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực.
Hàn Kiêu cũng không ngờ, Miêu Phương lại chủ động như vậy.
Chủ yếu nhất là chồng của cô ta còn đang ngồi đối diện!
“Hội trưởng Hàn, tôi uống cùng anh nhé!”
Nói xong, cô ta còn không quên nhìn qua Triệu Đức Trí, nháy mắt, ra vẻ em chỉ muốn tốt cho anh.
Chuyện như này, trước đây cũng thường xuyên xảy ra, cho nên Triệu Đức Trí cũng không thấy lạ.
Theo như Miêu Phương giải thích, cô ta làm vậy là để tăng thêm quan hệ, tiến đến tình hữu nghị.
Đúng lúc này, cánh cửa hội trường yến tiệc đang đóng chặt bị người ta đẩy mạnh mở ra từ bên ngoài.
Thịch!
Cánh cửa dày nặng đập mạnh vào tường.
Lục Khải đi đến phía trước nhất, như đi vào nơi không người, sải bước tiến lên.
“Triệu Đức Trí, đứng lên, những người khác, ngoan ngoãn ngồi đó!”
Lục Khải vừa đi lên trước vừa hét lớn.
Hội trường yến tiếc vốn đang tràn ngập tiếng cười nói bỗng im phăng phắc.
Mấy giây sau, mấy người bên cạnh Lục Khải định thần lại, bỗng nổi giận, đập bàn, trực tiếp đứng lên.
Thịch, thịch…
Cùng với mấy tiếng bức bối nặng nề, mấy tên lực lưỡng đó còn chưa lên tiếng, thì đã bị Hắc Vũ đánh cho ngã nhào xuống đất, bất tỉnh.
Hắc Vũ nhìn đám lực lưỡng đang đứng lên còn lại: “Lão đại của tôi bảo các người ngồi, thì các người ngồi yên đi!”
“Đừng có rảnh rỗi tự tìm rắc rối! Tôi không muốn đánh phế vật!”
Lục Khải vốn không nhìn mấy người này một cái, đi thẳng đến bàn khách quan trọng.
Hàn Kiêu không ngờ Lục Khải dám đến thật!
Hắn đẩy Miêu Phương ra, ngạo mạn đứng lên, đi về phía Lục Khải.
“Ôi, chẳng phải thằng con hiếu thảo đây sao? Sao thế, đến ăn chực hả!”
“Mày cũng chẳng nói sớm, đã hết chỗ rồi, tao không giữ chỗ cho mày, hay là mày quỳ xuống cầu xin tao…”
Bốp!
Lục Khải tát một phát lên mặt Hàn Kiêu.
Vì lực quá mạnh, Hàn Kiêu bị tát đến lảo đảo đụng vào bàn ăn bên cạnh, khuôn mặt vừa hay đập vào một đĩa rau.
“Tao không tìm mày!”
Lục Khải cũng không nhìn đến Hàn Kiêu, ánh mắt khóa chặt Triệu Đức Trí.
“Hơi quá đáng rồi đấy!”, Khổng Huy của nhà họ Khổng đứng lên, lạnh như băng nhìn chằm chằm Lục Khải.
“Tao cho mày nói chưa?”
Trong lúc Lục Khải nói, Hắc Vũ phía sau đã ra tay, đến trước mặt Khổng Huy, tóm tóc của hắn ta, ấn đầu của hắn ta vào trong nồi lẩu nóng hôi hổi.
Mặt của Khổng Huy cứ thế ngâm trong dầu mỡ sôi sùng sục.
Hắn ta điên cuồng giãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay Hắc Vũ.
Nhưng hắn ta càng giãy dụa, Hắc Vũ càng ấn mạnh xuống.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ở hội trường lập tức ngoan ngoãn.
Bọn họ có ai mà không biết đại danh lừng lẫy của Khổng Huy?
Ở tỉnh thành, hắn ta là người nói một là một, nói hai là hai!
Nhưng bây giờ lại biến thành như vậy!
“Tạm để hắn sống, bây giờ chưa đến lượt hắn chết!”
Nghe thấy mệnh lệnh của Lục Khải, Hắc Vũ nhấc mạnh đầu của Khổng Huy từ trong nồi lẩu lên.
Khuôn mặt của Khổng huy bị bỏng dầu mỡ đến đỏ rực, mọc lên mấy bọc nước.
Trên tóc còn có rau cải trắng và mấy miếng thịt mỡ đã chín.
Bộ dạng vừa hài hước vừa thê thảm.
Trong hội trường rộng lớn, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn thê thảm của hắn ta.
“Câm miệng!”
Lục Khải lên tiếng.
Nếu là trước đây, Khổng Huy vốn không thèm để ý Lục Khải.
Nhưng bây giờ, kể cả Lục Khải cất giọng thản nhiên, hắn ta cũng không dám không nghe!
Chỉ thấy hắn ta cố nhịn đau, câm miệng, thỉnh thoảng rên hừ hừ mấy tiếng.
Mặc dù tiếng rên hừ hừ rất nhỏ, hắn ta cũng nhìn sang Lục Khải với ánh mắt vô cùng hoang mang và bất an.
Lục Khải vốn không để ý Khổng Huy, đi thẳng đến trước mặt Triệu Đức Trí.
“Mày… mày muốn làm gì?”
Triệu Đức Trí vẫn ngồi trên ghế, nhìn thẳng Lục Khải với vẻ mặt cảnh giác.
“Lời tao vừa nói, mày không nghe thấy hay là không hiểu?”
Lục Khải hỏi.
Bây giờ, Triệu Đức Trí cũng không còn oai phong như trước đó, anh ta chỉ cảm thấy lồng ngực dường như bị tảng đá lớn hàng vạn cân đè nặng, cả người sắp không thở nổi.
Có một người áo đen nhân lúc trời tối, mượn ánh trăng lặng lẽ đi đến.
Anh ta ở lại bận làm gì đó trước phần mộ hơn một tiếng mới rời đi.
Ban đêm, rất nhiều người ở Kim Hi Phủ đã ngủ say, còn ở nhà Triệu Thự Quang đèn điện vẫn sáng trưng.
Triệu Thự Quang đi đi lại lại trong phòng khách, cứ cách mấy phút lại nhìn đồng hồ.
Miêu Phương với cả bộ răng giả cũng về đến nhà.
Cô ta ngồi trên sofa, vẻ mặt cũng đầy lo lắng.
Cạch cạch…
Cánh cửa đóng chặt được mở ra, Triệu Đức Trí mặc áo đen đi vào.
Sau khi nhìn thấy Triệu Đức Trí quay về, tất cả mọi người đều vây đến.
“Thế nào rồi?”
Triệu Thự Quang vội vàng hỏi.
Triệu Đức Trí gật đầu: “Tất cả đều thuận lợi!”
Anh ta vừa nói, khuôn mặt cũng vừa hiện lên nụ cười xấu xa vui vẻ trên nỗi khổ của người khác: “Cứ ngồi đợi xem kịch hay ngày mai đi”.
Triệu Thự Quang rất mừng nhìn Triệu Đức Trí: “Làm tốt lắm, con là đại công thần của nhà họ Triệu chúng ta đấy!”
Nói đến đây, ông ta thở một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt lướt nhìn mỗi một người: “Không còn sớm nữa, mọi người đi ngủ đi! Nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai xem kịch hay!”
Triệu Thự Quang nói xong, liền quay về phòng trước tiên.
Còn Miêu Phương lại ôm chặt Triệu Trí Đức: “Chồng của em là giỏi nhất, anh yêu, ngày mai nhất định phải báo thù cho em đấy!”
“Em yên tâm đi, ngày mai không chỉ báo thù cho em, mà còn là ngày bắt đầu bay cao bay xa của nhà họ Triệu chúng ta!”
Triệu Đức Trí cất giọng rất dịu dàng, nhưng lại rất kiên định.
Ngày hôm sau, Lục Khải vẫn dậy sớm như thường lệ, đặc biệt mặc chiếc áo Trung Sơn màu đen.
Khi anh đi ra khỏi phòng, Hàn Ngọc mặc một chiếc váy dài màu đen đã đứng ở ngoài cửa.
Hắc Vũ ở bên ngoài cổng biệt thự cũng đã sẵn sàng xuất phát.
Hàn Ngọc đi đến trước mặt Lục Khải, nở nụ cười dịu dàng, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Lục Khải.
“Đại ca còn ở trong phòng à?”
Lục Khải chuyển ánh mắt sang căn phòng đóng chặt cửa bên phải.
Hàn Ngọc vừa gật đầu đáp lại, thì cửa phòng được mở ra.
Trần Đỉnh Thiên cầm điện thoại, chạy về phía Lục Khải với vẻ mặt đầy hoang mang.
“Chào đại ca!”
“Lục Khải, nghe tôi đi, hôm nay cậu ở nhà, đừng đi đâu hết!”
Trần Đỉnh Thiên tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi vừa nhận được tin, người của bốn gia tộc lớn đã từ tỉnh thành xuất phát, đang trên đường đến Lâm Thành”.
“Thì hoan nghênh thôi!”
Lục Khải ung dung lên tiếng: “Bọn họ đã có lòng, từ nơi xa xôi đến tham dự lễ viếng của bố tôi, đương nhiên tôi phải tiếp đãi bọn họ chu đáo”.
“Cậu điên rồi hả?”
Lục Khải càng bình tĩnh, Trần Đỉnh Thiên càng lo lắng.
“Cậu có biết bọn họ có bao nhiêu người đến không?”
“Mỗi một ra tộc có hai trăm người, năm mươi chiếc xe, tổng cộng tám trăm người, hai trăm chiếc xe!”
“Lục Khải, tôi biết cậu muốn báo thù cho người nhà tôi, nhưng bây giờ thực sự không thể làm việc theo cảm tính, chúng ta phải chấp nhận sự thực, trứng không thể nào chọi với đá đâu!”
“Đại ca, anh nói đúng, trứng mãi mãi không thể chọi với đá, chúng ta, chính là hòn đá đó!”
“Trứng có nhiều đi nữa thì đã làm sao?”
“Huống hồ, bọn họ đã có chuẩn bị trước, thì tôi cũng vậy!”
Lục Khải vỗ vai Trần Đỉnh Thiên: “Đại ca, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!”
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Lục Khải, nghe thấy anh nói chắc như đinh đóng cột như vậy, Trần Đỉnh Thiên cũng thở nhẹ nhõm.
“Thì ra cậu đã có chuẩn bị trước, sao cậu không nói sớm chứ! Hại tôi cứ lo lắng mãi!”
Theo Trần Đỉnh Thiên thấy, Lục Khải không sợ bốn gia tộc lớn ở tỉnh thành, thì ít nhất số người mà anh cũng chuẩn bị cũng không ít hơn đối phương!”
“Mau nói cho tôi biết, chúng ta có bao nhiêu người!”
“Bốn người chúng ta!”
“Một chiếc xe, vừa đủ!”
Lục Khải rất thản nhiên lên tiếng.
Cái gì?
Nghe thấy câu trả lời, Trần Đỉnh Thiên ngẩn người tại chỗ, ánh mắt nhìn Lục Khải vô cùng phức tạp.
“Lục Khải, thực sự chỉ có bốn người chúng ta hả?”
“Thật!”
Toàn thân Trần Đỉnh Thiên bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Tuy anh ta rất muốn báo thù, nhưng lý trí còn sót lại nói với anh ta.
Lục Khải đang làm bừa!
Bốn gia tộc lớn ở tỉnh thành có hai trăm chiếc xe, tám trăm người!
Nhưng bọn họ thì sao?
Một chiếc xe, bốn người?
Thế khác nào đi nộp mạng?
“Đại ca, có tôi ở đây, không sao đâu!”
“Xuất phát!”
Lục Khải nói xong, lên xe đầu tiên.
Theo sau anh là Hàn Ngọc và Hắc Vũ.
Thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên mình, Trần Đỉnh Thiên cũng đành đi ra.
Lục Khải là anh em của anh ta, anh em làm sao có thể hại mình chứ?
“Đi thôi!”
Đợi sau khi Trần Đỉnh Thiên lên xe, Lục Khải nhẹ giọng nói.
Hắc Vũ nhận lênh, lái xe đến phần mộ của Lục Sơn Hà.
Lúc này trên mảnh đất hoang trước phần mộ đã chật kín xe và người.
Chương 77: Khiêu khích
Hàn Kiêu đích thân dẫn tám trăm người của bốn gia tộc lớn ở tỉnh thành đi đến với khí thế bừng bừng.
Lúc này, xung quanh phần mộ, đã có phóng viên của các đài truyền hình, bày sẵn các loại thiết bị, có người phát trực tiếp, có người đang không ngừng chụp ảnh.
Đối với bọn họ, sự kiện này là tin tức lớn nhất!
Những người xung quanh không ngừng thì thầm bàn tán, thỉnh thoảng còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cả nhà Triệu Thự Quang vốn đứng phía trước nhất, nhìn thấy Hàn Kiêu dẫn mấy trăm người hùng hùng hổ hổ đi đến, cũng hơi ngạc nhiên.
“Bố, người của tỉnh thành cũng khí thế quá rồi đấy!”
Triệu Đức Trí chưa từng nhìn thấy thế trận lớn đến vậy, trố mắt há hốc miệng lên tiếng.
Triệu Thự Quang ngập ngừng mấy giây, định thần lại từ trong chấn hãi: “Hội trưởng hiệp hội doanh nhân rất có thể diện! Con trai, cơ hội của chúng ta đến rồi!”
Triệu Thự Quang đưa cả nhà lên trước nghênh đón với nụ cười lấy lòng nịnh bợ.
“Hội trưởng Hàn, đi đường vất vả rồi!”
“Chú Triệu, tình hình bên này thế nào rồi?”
Hàn Kiêu hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tất cả thuận lợi, các phóng viên đều bận chụp ảnh! Đợi Lục Khải dẫn xác tới”.
Hàn Kiêu nhìn ngôi mộ mấy cái, khẽ gật đầu: “Các ông vất vả rồi, chốc nữa cùng uống thêm mấy ly trên tiệc mừng công nhé!”
Ầm…
Liền sau đó, tiếng động cơ ô tô ầm ầm vang lên, Hắc Vũ dừng xe trước mặt bọn họ.
Lục Khải xuống xe, rất thờ ơ lướt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng tập trung ánh mắt lên Hàn Kiêu.
“Cảm ơn mọi người, bận trăm công nghìn việc vẫn rút bớt thời gian đến tham dự lễ viếng của bố tôi”.
Vừa dứt lời, toàn hiện trường xôn xao, tất cả mọi người đều liên tục lắc đầu chỉ trỏ Lục Khải.
“Lục Khải, việc gì mày phải vậy? Cứ muốn làm đứa con hiếu thuận, không mệt hả?”
Hàn Kiêu quái dị lên tiếng: “Còn cố ý gọi mọi người đến tham dự lễ viếng? Mộ của bố mày bị đào lên rồi, chuyện lớn như vậy, mà mày cũng không biết hả?”
“Mày bảo mọi người đến xem trò cười hả?”
Đào mộ?
Lời vừa được nói ra, đồng tử của Lục Khải bỗng co lại, ánh mắt bắn tia sắc lạnh.
Sải bước lớn xông đến phần mộ bị các phòng viên vây quanh.
Đến trước mộ, Lục Khải nhìn rất rõ ràng, mộ đã bị đào lên, quan tài cũng bị người ta cạy nắp.
Mấy chiếc xương rơi ra ngoài.
Những phóng viên đó cũng mặc kệ Lục Khải, vẫn chụp ảnh liên tục.
“Cút!”
Một chữ được thốt ra khỏi miệng.
Tuy đơn giản nhưng mạnh mẽ.
Những phóng viên đó bất giác run lên, tất cả đều lùi lại phía sau.
Thịch!
Lục Khải quỳ trước mộ, tự trách dập đầu.
Năm đó, bố đi đến bước đường cùng, chết thảm.
Hôm nay, bố nhập thổ cũng không được yên.
Là con trai, đúng là bất hiếu!
Tiếng dập đầu vang lên liên tiếp!
Anh dùng cách này để thể hiện sự áy náy và tự trách trong lòng mình.
“Này này này, mày nổi nóng gì với phóng viên hả?”
Hàn Kiêu lên trước, đòi công bằng cho phóng viên.
“Mấy phóng viên này đều là do tao mời đến với giá cao đấy, tao cũng vì muốn tốt cho mày mà”.
“Được biết mày tổ tức lễ viếng, tao muốn mời các bạn phóng viên đến tuyên truyền đưa tin, để tất cả mọi người đều biết mày là thằng con hiếu thảo”.
“Ai ngờ lại xảy ra chuyện như này! Tao nói này, sao mày lại sơ suất như vậy? Bố của mày không ở đây nữa, mày dẫn chúng ta đến làm gì?”
Lời của Hàn Kiêu khiến tất cả mọi người ồ cười lớn.
Trong tiếng cười đầy sự chế giễu.
Mọi người đều đang xem trò cười của Lục Khải.
Lục Khải đứng lên, ánh mắt sắc lạnh, bước từng bước đến Hàn Kiêu.
Hàn Kiêu ỷ thế đông người, không hề sợ hãi, ngược lại còn nói tiếp không ngừng nghỉ: “Lục Khải, tao cũng xấu hổ thay mày!”
“Trước đây bố của mày là người giàu có nhất Lâm Thành, sau khi ông ta chết, mày lại để ông ta ở dưới đống đá bừa bãi này hả?”
“Trên đời có thằng con trai nào như mày không? Lại còn không biết xấu hổ để mọi người đến!”
“Nếu tao là bố mày, thì tao bị mày chọc tức đến sống lại rồi!”
Ha ha ha…
Tiếng cười không hề kiêng sợ vang lên dồn dập.
“Làm sao? Tao nói sai hả? Xem mày kìa, không phục hả? Mày muốn ra tay đánh người hả?”
Hàn Kiêu không ngừng khiêu khích.
Lúc này hắn vô cùng sung sướng, vô cùng sảng khoái.
Hắn có cảm giác dẫm Lục Khải dưới chân.
“Là ai làm?”
Lục Khải lên tiếng hỏi với giọng trầm thấp.
Bây giờ tình hình này, ai cũng nhìn ra, chuyện này có liên quan đến Hàn Kiêu.
Lần này Hàn Kiêu muốn cho Lục Khải mất hết mặt mũi!
“Mày hỏi tao? Tao hỏi ai đây?”
Chương 78: Tư cách
Hàn Kiêu vươn cổ thật dài, dùng ngón tay chỉ vào mũi mình.
“Tao xin mày đấy, tao chỉ đến dự lễ viếng thôi, mày còn không biết thì sao tao biết được?”
“Tao có ý kiến, mày có thể hỏi bố mày, chắc chắn ông ta biết là ai làm!”
Hàn Kiêu nói xong, khóe miệng cong lên, cười xấu xa.
Hai tay Lục Khải nắm chặt nắm đấm, lửa giận bốc lên.
Anh nhấc chân đi về phía Hàn Kiêu.
Liền sau đó, Trần Đỉnh Thiên xông lên trước, kéo Lục Khải lại.
“Bình tĩnh, đừng kích động, các nhà báo phóng viên đều đang đợi cậu ra tay đấy!”
Trần Đỉnh Thiên nén thấp giọng nhắc nhở nói: “Cậu không nhìn ra à? Hàn Kiêu cố ý kích động cậu, tuyệt đối đừng mắc bẫy!”
“Nếu cậu ra tay thì sẽ gặp rắc rối thật đấy!”
Mặc dù Lục Khải rất tức giận, nhưng trong lòng cũng biết rõ, sức mạnh của dư luận lớn thế nào!
Trên mặt Hàn Kiêu vẫn nở nụ cười muốn ăn đòn: “Chẳng phải mày rất giỏi võ à? Nào, ra tay đi!”
Cộp, cộp, cộp…
Đúng lúc Hàn Kiêu đang kêu gào, tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất vang lên rất có nhịp điệu.
Mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo khoác đen, đeo kính râm màu đen chậm rãi đi đến.
Sau khi nhìn rõ người này, Hàn Kiêu vốn rất hống hách, lại tỏ ra rất không tự nhiên, trong ánh mắt là sự sợ hãi từ tận trong lòng.
Bà ta nho nhã tôn quý, mỗi một cử động đều thể hiện thân phận quý phu nhân của bà ta với mọi người.
Dưới sự dõi theo của tất cả, bà ta đi thẳng đến trước mặt Lục Khải.
Hàn Ngọc vốn đứng sau Lục Khải, đôi mắt đẹp không tự chủ mở to tròn, tay phải chỉ vào người này: “Bà… bà là…”
“Hàn Ngọc, rất vui được gặp lại cô”.
Khi người phụ nữ nói, đôi môi đỏ rực khẽ cong lên, khuôn mặt nở nụ cười nhạt nho nhã.
Nhưng nói xong lời này, nụ cười liền biến mất, khuôn mặt lại lạnh lùng và cao ngạo như băng như tuyết, đứng đối diện với Lục Khải.
“Không nhận ra tôi hả?”
Người phụ nữ thấy Lục Khải chần chừ không lên tiếng, bà ta tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt băng thanh như ngọc.
“Chu Mỹ Liên!”
Lục Khải tái xanh mặt, nói từng chữ từng câu.
“Nhiều năm trôi qua như vậy, bà vẫn không có quy tắc như vậy sao?”
“Tôi là mẹ của cậu!”
“Bà đến đây làm gì?”
Lục Khải hỏi.
“Hôm nay là ngày giỗ của bố cậu, đương nhiên tôi đến viếng ông ấy”.
“Ông ấy là người chồng đã khuất của tôi!”
Ánh mắt của Chu Mỹ Liên di chuyển từ Lục Khải sang trước mộ của Lục Sơn Hà.
Nhưng bà ta liên tục lắc đầu: “Cậu an táng bố của cậu ở đây ư?”
“Liệu ông ấy có thể an nghỉ không?”
“Lục Khải, cậu làm tôi thất vọng quá! Cậu không xứng làm con trai!”
Từng lời từng chữ của Chu Mỹ Liên như đâm vào tim.
Tuy trông bề ngoài bà ta có vẻ tức giận, nhưng Lục Khải có thể cảm nhận được niềm vui trên nỗi khổ người khác trong lòng bà ta.
“Bà có tư cách gì mà dạy bảo Lục Khải?”
Trần Đỉnh Thiên nổi giận quát nói: “Chẳng lẽ bà có tư cách làm vợ? Chẳng phải bà đã hại chết chú Lục sao?”
“Bà còn có mặt mũi đến gặp chú Lục hả?”
Nghe thấy lời của Trần Đỉnh Thiên, Chu Mỹ Liên vẫn thản nhiên, lạnh lùng lướt nhìn anh ta một cái.
“Cậu thanh niên, nói thì phải chịu trách nhiệm, cậu nói tôi hại chết chồng tôi, có bằng chứng không?”
Một câu nói của Chu Mỹ Liên khiến Trần Đỉnh Thiên á khẩu không nói được gì.
“Hôm nay bà đến để khoe khoang hả?”
Lục Khải biết, bây giờ nói gì cũng vô ích.
Chu Mỹ Liên rất xảo quyệt, bà ta biết Lục Khải không thể ra tay trước mặt các phóng viên nhà báo.
“Tôi nói rồi, tôi đến viếng chồng tôi”.
“Được, nhìn cũng nhìn rồi, bà cút đi được rồi đấy!”
Lục Khải và bà ta, bốn mắt nhìn chằm chằm nhau, không ai chịu nhường ai.
“Nghe tôi khuyên một câu, sau hôm nay, thì trốn cho kỹ, đừng để tôi bắt được”.
“Thế thì cậu phải cố lên, nhóc con, đừng để tôi thất vọng!”
Chu Mỹ Liên đáp trả gay gắt, kiêu ngạo quay người bỏ đi dưới sự dõi theo của Lục Khải.
Đợi Chu Mỹ Liên rời đi, Hàn Kiêu mới thở nhẹ nhõm.
“Lục Khải, lễ viếng này, hủy bỏ phải không?”
“Vậy tôi mời mọi người đến khách sạn Thế Kỷ, liên hoan chúc mừng kỷ niệm bốn năm ngày Lục Sơn Hà, người giàu nhất Lâm Thành nhảy lầu!”
“Nếu mày không có việc gì, thì nhớ đến đấy, yên tâm, bao ăn bao uống, tao thanh toán!”
Hàn Kiêu thấy Lục Khải không phản ứng gì, hắn cười càng đắc ý.
“Các vị, khách sạn Thế Kỷ, thẳng tiến!”
Hàn Kiêu vung tay, đắc ý rời khỏi nơi này cùng đám người chen chúc.
Nơi này vốn rất nháo nhiệt liền trở nên vô cùng thanh lạnh.
Lục Khải trầm mặc mấy giây, nhìn thẳng Hắc Vũ: “Điều tra! Điều động tất cả nguồn lực, điều tra rõ là ai làm, trong vòng nửa tiếng, tôi muốn kết quả!”
“Rõ! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Hắc Vũ hô to nhận lệnh.
Còn Lục Khải đi đến trước mộ, không nói một lời, cứ lặng lẽ nhìn như vậy.
“Lão đại, điều tra ra rồi!”
Chưa đến mười phút, Hắc Vũ đến phía sau Lục Khải.
Chương 79: Tiệc mừng
“Nói tên đi!”
Lục Khải không quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm mộ của bố mình.
“Triệu Đức Trí!”
Hắc Vũ đầy tức giận nói ra cái tên.
“Xuất phát, đến khách sạn Thế Kỷ!”
Lục Khải quay người, đi về phía chiếc xe ở không xa.
Nhìn bóng dáng của Lục Khải, Trần Đỉnh Thiên vẫn rất lo lắng nói: “Lục Khải, tôi biết xảy ra việc như này, cậu rất tức giận, nhưng cậu thực sự không được kích động”.
“Trước đó cậu cũng thấy rồi, bọn họ rất đông người, bây giờ cậu qua đó sẽ rất nguy hiểm!”
“Đại ca, tôi qua đó, người gặp nguy hiểm không phải là tôi, mà là bọn họ!”
Lục Khải không tức giận với lời khuyên của Trần Đỉnh Thiên, vì anh biết Trần Đỉnh Thiên thật lòng lo lắng cho mình.
“Đại ca, tôi cảm thấy, tôi cần phải tự giới thiệu lại với anh”.
“Tôi là Long hồn của Long Môn!”
Nói xong mấy chữ này, Lục Khải đi thẳng lên xe.
Còn Trần Đỉnh Thiên, vốn đã nghĩ xong lời lẽ để khuyên anh.
Bất luận Lục Khải có thân phận gì, anh ta cũng phải ngăn cản.
Nhưng sau khi nghe xong lời giới thiệu đơn giản và thẳng thắn của Lục Khải, anh ta liền sửng sốt.
Cái tên Long Môn, người người đều biết!
Uy danh Long hồn, kinh thiên động địa!
Trong lòng tất cả mọi người, Long hồn chính là cái ô bảo vệ mọi người, giống như chiến thần.
Nhưng anh ta không ngờ, Lục Khải chính là Long hồn!
Bây giờ nghĩ lại, tám trăm người của bốn gia tộc tỉnh thành thì có là gì?
Trước mặt Lục Khải thì chẳng là gì hết!
Lúc này, ở khách sạn Thế Kỷ, trong hội trường yến tiệc, tiếng cười vui vẻ vô cùng náo nhiệt,
Cả nhà Triệu Thự Quang được Hàn Kiêu mời đến ngồi ở vị trí khách quan trọng.
Cùng ngồi một bàn với người của bốn gia tộc tỉnh thành, cả nhà Triệu Thự Quang rất tự hào.
Hàn Kiêu đang rất vui vẻ nói với người của bốn gia tộc: “Mọi người nhất định phải cảm ơn họ chu đáo đấy”.
“Nếu không có bọn họ, thì hôm nay chúng ta cũng không được xả giận như vậy!”
Được Hàn Kiêu khen ngợi, cả nhà Triệu Thự Quang được yêu quý mà vừa mừng vừa lo.
“Đặc biệt là anh, Triệu Đức Trí! Mọi người không biết phải không, chính anh ta, nửa đêm chạy đến đào mộ Lục Sơn Hà lên, mang xương cốt của Lục Sơn Hà đi!”
Nghe thấy lời của Hàn Kiêu, người của bốn gia tộc đều đứng lên, chủ động kính rượu Triệu Đức Trí.
Triệu Đức Trí vội đứng lên, cúi thật thấp người, hai tay bưng ly rượu, khom lưng chạm ly với từng người.
“Triệu lão đệ, có gan có mưu, khiến người ta khâm phục!”
“Triệu lão đệ, tôi rất hiếu kỳ, cậu vứt xương cốt của Lục Sơn Hà đi đâu rồi?”
Triệu Đức Trí uống cạn ly rượu, cười trả lời: “Ném xuống sông rồi, tôi vốn định cho chó hoang ăn, nhưng nghĩ xương của Lục Sơn Hà quá xấu, chó hoang cũng không thèm”.
Ha ha ha…
Mọi người lại cười lớn sảng khoái.
“Triệu lão đệ, tôi kết giao người anh em như cậu chắc rồi, sau này có chuyện gì thì cứ tìm tôi, cũng có không ít người nể mặt nhà họ Khổng chúng tôi đấy”.
“Triệu lão đệ, đừng nghe ông ta, cứ tìm nhà họ Tào chúng tôi là được!”
“…”
Miêu Phương ngồi bên cạnh Triệu Đức Trí như chìm trong mộng cảnh.
Trước đây cô ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, mình có thể ngồi ăn cơm cùng người của bốn gia tộc tỉnh thành!
Cô ta cũng không ngồi không, chủ động kính rượu những người này.
Khi cô ta kính rượu, cũng đến đến bên cạnh đối phương, hoặc là sát thật gần, hoặc là cố ý cúi người, ra vẻ vô tình để lộ cơ thể.
Cô ta tận dụng bản thân để tranh thủ cơ hội cho mình.
Phải biết rằng, những người này đều là người xuất sắc trong giới thượng lưu tỉnh thành.
Bất kỳ người nào cũng hơn Triệu Đức Trí.
Nếu cô ta có thể bám víu được người nào, thì cuộc sống của cô ta sẽ thay đổi trời long đất lở.
Sự tích của Triệu Đức Trí nhanh chóng truyền khắp trong hội trường.
Người của các bàn khác liên tiếp đến kính rượu Triệu Đức Trí.
Cả nhà Triệu Đức Trí nhanh chóng mơ màng, cái đầu phồng lên.
Nhưng bọn họ rất hưởng thụ cảm giác được vây quanh thế này.
Không hề từ chối người nào đến kính rượu!
Triệu Đức Cường, em trai của Triệu Đức Trí cũng đã uống không ít rượu, nhưng nhìn thấy càng lúc càng đông người đến kính rượu, trong lòng anh ta ít nhiều cũng hơi lo lắng.
“Anh hai, bây giờ càng lúc càng nhiều người biết chuyện này, nếu truyền đến tai Lục Khải thì phải làm thế nào?”
Triệu Đức Trí uống đỏ cả mặt vốn không để tâm chuyện này.
“Lục Khải? Biết thì biết thôi! Bây giờ anh là người của hội trưởng Hàn, bốn gia tộc tỉnh thành đều là chỗ dựa của anh, anh ta dám động vào anh chắc?”
“Động vào anh, thì là tự tìm cái chết! Hội trưởng Hàn lợi hại thế nào, em không biết hả?”
Triệu Đức Trí nói xong, cầm ly rượu lên, chạm ly với Triệu Đức Cường xong, rất sung sướng uống cạn.
Người của Hàn Kiêu và bốn gia tộc lớn đều không vội lên tiếng, mà dồn ánh mắt lên Miêu Phương.
Chương 80: Ngồi im
Đàn bà như vậy, chơi qua đường cũng khá được!
Hàn Kiêu vẫy tay với Miêu Phương: “Lại đây, uống với tôi mấy ly!”
Miêu Phương nghe vậy, cầm chung rượu và ly rượu, lắc hông đi về phía Hàn Kiêu.
“Ngồi xuống đây, uống thong thả!”, Hàn Kiêu đưa tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
Hàn Kiêu đã cố ý kéo chiếc ghế đó sát gần bên cạnh mình.
Miêu Phương lướt nhìn chiếc ghế một cái, cất giọng nũng nịu nói: “Hội trưởng Hàn, không được thích hợp lắm đâu!”
“Ôi, xấu hổ hả?”
Hàn Kiêu vừa dứt lời, Miêu Phương liền chủ động ngồi lên đùi hắn.
“Tôi ngồi thế này, hội trưởng Hàn không ý kiến chứ?”
Cô ta vừa nói, vừa vờn sợi tóc, cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực.
Hàn Kiêu cũng không ngờ, Miêu Phương lại chủ động như vậy.
Chủ yếu nhất là chồng của cô ta còn đang ngồi đối diện!
“Hội trưởng Hàn, tôi uống cùng anh nhé!”
Nói xong, cô ta còn không quên nhìn qua Triệu Đức Trí, nháy mắt, ra vẻ em chỉ muốn tốt cho anh.
Chuyện như này, trước đây cũng thường xuyên xảy ra, cho nên Triệu Đức Trí cũng không thấy lạ.
Theo như Miêu Phương giải thích, cô ta làm vậy là để tăng thêm quan hệ, tiến đến tình hữu nghị.
Đúng lúc này, cánh cửa hội trường yến tiệc đang đóng chặt bị người ta đẩy mạnh mở ra từ bên ngoài.
Thịch!
Cánh cửa dày nặng đập mạnh vào tường.
Lục Khải đi đến phía trước nhất, như đi vào nơi không người, sải bước tiến lên.
“Triệu Đức Trí, đứng lên, những người khác, ngoan ngoãn ngồi đó!”
Lục Khải vừa đi lên trước vừa hét lớn.
Hội trường yến tiếc vốn đang tràn ngập tiếng cười nói bỗng im phăng phắc.
Mấy giây sau, mấy người bên cạnh Lục Khải định thần lại, bỗng nổi giận, đập bàn, trực tiếp đứng lên.
Thịch, thịch…
Cùng với mấy tiếng bức bối nặng nề, mấy tên lực lưỡng đó còn chưa lên tiếng, thì đã bị Hắc Vũ đánh cho ngã nhào xuống đất, bất tỉnh.
Hắc Vũ nhìn đám lực lưỡng đang đứng lên còn lại: “Lão đại của tôi bảo các người ngồi, thì các người ngồi yên đi!”
“Đừng có rảnh rỗi tự tìm rắc rối! Tôi không muốn đánh phế vật!”
Lục Khải vốn không nhìn mấy người này một cái, đi thẳng đến bàn khách quan trọng.
Hàn Kiêu không ngờ Lục Khải dám đến thật!
Hắn đẩy Miêu Phương ra, ngạo mạn đứng lên, đi về phía Lục Khải.
“Ôi, chẳng phải thằng con hiếu thảo đây sao? Sao thế, đến ăn chực hả!”
“Mày cũng chẳng nói sớm, đã hết chỗ rồi, tao không giữ chỗ cho mày, hay là mày quỳ xuống cầu xin tao…”
Bốp!
Lục Khải tát một phát lên mặt Hàn Kiêu.
Vì lực quá mạnh, Hàn Kiêu bị tát đến lảo đảo đụng vào bàn ăn bên cạnh, khuôn mặt vừa hay đập vào một đĩa rau.
“Tao không tìm mày!”
Lục Khải cũng không nhìn đến Hàn Kiêu, ánh mắt khóa chặt Triệu Đức Trí.
“Hơi quá đáng rồi đấy!”, Khổng Huy của nhà họ Khổng đứng lên, lạnh như băng nhìn chằm chằm Lục Khải.
“Tao cho mày nói chưa?”
Trong lúc Lục Khải nói, Hắc Vũ phía sau đã ra tay, đến trước mặt Khổng Huy, tóm tóc của hắn ta, ấn đầu của hắn ta vào trong nồi lẩu nóng hôi hổi.
Mặt của Khổng Huy cứ thế ngâm trong dầu mỡ sôi sùng sục.
Hắn ta điên cuồng giãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay Hắc Vũ.
Nhưng hắn ta càng giãy dụa, Hắc Vũ càng ấn mạnh xuống.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ở hội trường lập tức ngoan ngoãn.
Bọn họ có ai mà không biết đại danh lừng lẫy của Khổng Huy?
Ở tỉnh thành, hắn ta là người nói một là một, nói hai là hai!
Nhưng bây giờ lại biến thành như vậy!
“Tạm để hắn sống, bây giờ chưa đến lượt hắn chết!”
Nghe thấy mệnh lệnh của Lục Khải, Hắc Vũ nhấc mạnh đầu của Khổng Huy từ trong nồi lẩu lên.
Khuôn mặt của Khổng huy bị bỏng dầu mỡ đến đỏ rực, mọc lên mấy bọc nước.
Trên tóc còn có rau cải trắng và mấy miếng thịt mỡ đã chín.
Bộ dạng vừa hài hước vừa thê thảm.
Trong hội trường rộng lớn, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn thê thảm của hắn ta.
“Câm miệng!”
Lục Khải lên tiếng.
Nếu là trước đây, Khổng Huy vốn không thèm để ý Lục Khải.
Nhưng bây giờ, kể cả Lục Khải cất giọng thản nhiên, hắn ta cũng không dám không nghe!
Chỉ thấy hắn ta cố nhịn đau, câm miệng, thỉnh thoảng rên hừ hừ mấy tiếng.
Mặc dù tiếng rên hừ hừ rất nhỏ, hắn ta cũng nhìn sang Lục Khải với ánh mắt vô cùng hoang mang và bất an.
Lục Khải vốn không để ý Khổng Huy, đi thẳng đến trước mặt Triệu Đức Trí.
“Mày… mày muốn làm gì?”
Triệu Đức Trí vẫn ngồi trên ghế, nhìn thẳng Lục Khải với vẻ mặt cảnh giác.
“Lời tao vừa nói, mày không nghe thấy hay là không hiểu?”
Lục Khải hỏi.
Bây giờ, Triệu Đức Trí cũng không còn oai phong như trước đó, anh ta chỉ cảm thấy lồng ngực dường như bị tảng đá lớn hàng vạn cân đè nặng, cả người sắp không thở nổi.