• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chiến Thần Vô Song (2 Viewers)

  • Chương 51-55

Chương 51: Các người có tư cách gì cầu xin tôi?

Đánh liên tiếp ba quyền, Hồng Cương miệng đầy máu, cả người như bùn nát, nằm tê liệt ngã xuống đất.

Lục Khải nhấc chân, giẫm trên đầu ông ta, khiến ông ta không thể nào nhúc nhích.

Toàn bộ quá trình chưa đủ mười giây.

Những thứ này dễ như trở bàn tay, giống như sinh viên dạy dỗ bạn nhỏ ở nhà trẻ.

Tất cả đàn em đều sững sờ.

Ai ngờ vị thần bất khả chiến bại ở trong lòng họ ở trước mặt Lục Khải lại nhỏ yếu như vậy.

“Còn ngớ ra đó làm gì? Ra tay, giết chết thằng khốn này cho tao!”

Hồng Cương bị giẫm dưới chân, tức giận đập xuống mặt đất: “Mười triệu! Ai giết chết ông ta, thưởng mười triệu!”

Sức mạnh của tiền là vô hạn.

Nó có thể khiến người ta chiến thắng nỗi sợ hãi, cũng có thể khiến người ta mất trí!

Những thuộc hạ này không những có bất kỳ sợ hãi gì, tất cả đều lao về phía chiếc bàn vuông trước mặt.

Bọn họ muốn đi lấy súng.

Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ, vốn dĩ gần trong gang tấc, nhưng đã thành rãnh trời, vĩnh viễn không thể nào đến được.

Lục Khải như tia chớp đi vòng qua trước mặt bọn họ, không phí quá nhiều sức, toàn bộ bị đánh ngã xuống đất.

Trong phút chốc, bên trong phòng truyền đến tiếng kêu rên thảm thiết.

Lục Khải đi tới trước bàn, nhìn một bàn đầy súng ống, khinh thường lắc đầu.

Trong mắt anh, nhưng thứ này chính là một đống sắt vụn không hề có chút giá trị nào.

Nhưng loại trừ rác rưởi, dùng những thứ sắt vụn này cũng thật thích hợp.

Lục Khải cầm một khẩu súng lục, lắp đạn, lên nòng.

Pằng, pằng, pằng…

Bắn xong một băng đạn.

Mười hai người mi tâm trúng đạn, tử vong.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh gay mũi.

Không khí trong phòng ngột ngạt, bao phủ một luồng khí tức tử vong.

Những tên côn đồ tự cho rằng đã từng nhìn qua cảnh tượng khủng khiếp lúc này đều bị dọa sợ vỡ mật.

Bọn họ nào có thấy loại người ra tay tàn bạo, quả quyết sát phạt như Lục Khải?

Không, không phải là người, mà là Diêm Vương!

Sợ hãi ngập tràn toàn thân.

Tên côn đồ bây giờ cũng không phách lối và không có chút kiêng kỵ như lúc trước.

Mặt đầy kinh hoàng như chó bò bên ngoài.

Vừa bò vừa cầu xin tha mạng: “Đại ca, xin anh tha cho chúng tôi một con đường sống…”

Lục Khải lắp đạn xong, lại một lần nữa lên nòng, ánh mắt lạnh như băng, liếc nhìn bọn họ không chút cảm xúc.

“Các người có tư cách gì cầu xin tôi?”

Trong giọng nói của Lục Khải tràn đầy chán ghét, đối với anh mà nói chính là một sự sỉ nhục.

“Trước đó tôi đã cho các người cơ hội rồi, nhưng các người không cút, bây giờ muốn đi? Không có cửa đâu!”

Pằng, pằng, pằng…

Lời vừa dứt, tiếng súng vang lên.

Mười hai tiếng súng, mười hai mạng người.

Trong thời gian ngắn ngủi, tận mắt thấy hai mươi tư người bị giết.

Những tên côn đồ còn lại kia hoàn toàn sụp đổ, tuyệt vọng kêu gào.

Chết cũng không đáng sợ, thứ đáng sợ chính là chờ chết!

Âm thanh quỷ khóc sói hú ngày càng ít, ngày càng nhỏ, cho đến khi người cuối cùng chết!

Phòng khách lớn như vậy không còn một chút âm thanh, yên tĩnh khiến người ta sợ hãi.

Hồng Cương để trần cánh tay, che ngực nhìn thấy các anh em chết thảm, máu tươi đầy đất.

Ông ta sợ rồi, nỗi sợ phát ra từ nội tâm!

Mãi đến lúc này, ông ta mới ý thức được mình đã chọc phải người không thể chọc.

Lục Khải cầm súng ngắn, đi về phía Hồng Cương.

Mỗi bước đi về phía trước của Lục Khải, Hồng Cương liền cảm thấy áp lực vô hình nhiều hơn một chút.

Khi Lục Khải đến trước mặt, ông ta không tự chủ được quỳ lạy dưới đất.

Vùi đầu rất sâu, không dám nhìn thẳng.

“Đại ca hạ thủ lưu tình, tôi nghe nói cậu muốn mười triệu tiền bồi thường đúng không? Tôi… tôi đã chuẩn bị xong rồi, cái này cho cậu…”

“Ông cảm thấy tôi là người thiếu mười triệu sao?”

Lục Khải hướng họng súng ngắn, nhắm ngay trán Hồng Cương.

“Xin… xin lỗi…”

“Tôi đã nói rồi, ông làm hỏng chuyện lớn của tôi, tôi đến lấy tính mạng của ông, ông có ý kiến gì không?”

Hồng Cương bị dọa cho toát mồ hôi lạnh.

Tình hình bây giờ ông ta sợ đến mức ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi, nào còn có ý kiến gì?

Dám có ý kiến?

Nói xem, người chết trong tay các người có bao nhiêu?”

“Mười… mười mấy hai mươi người!”

“Các người đúng là chết chưa đền hết tội!”

Nói xong, Lục Khải lên nòng.

“Đại ca, có thể cho tôi chết rõ ràng được không? Chí ít hãy nói cho tôi biết, cậu là ai? Lục Khải nhà họ Lục, tôi thật sự không biết loại người ác ôn này!”

“Vậy, Long Hồn Long Môn đã nghe qua chưa?”

Ầm!

Toàn thân Hồng Cương mềm nhũn, đầu đập liên tục xuống đất.

Lão đại Long Môn, hiệu Chiến Thần!

Không ai không biết, không ai không hiểu!

Hồng Cương lúc này cảm thấy mình rất dốt nát, trong lòng hối hận.

Nhưng hối hận đã muộn rồi!

Pằng!

Cùng với một tiếng súng vang lên, trước mắt Hồng Cương tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

Lục Khải tiện tay ném cây súng, xoay người rời đi.

Chiếc xe anh lái trước đó bị đâm rất nghiêm trọng, đã không thể lái được nữa.
Chương 52: Mẹ thiếu tiền người khác sao?

Anh nhìn chiếc Bentley Mulsanne trong sân của Hồng Cương, không cần suy nghĩ nhiều lái chiếc xe này về nhà!

Lục Khải về nhà đã là bảy giờ tối.

Triệu Nhược Hà đeo tạp dề, vội vàng chào đón: “Lục Khải về rồi, mau rửa tay, mọi người đều đang chờ con về ăn cơm đó!”

Triệu Nhược Hà giơ tay chỉ vào một bàn thức ăn phong phú: “Mẹ nấu món con thích, con thử xem có hợp khẩu vị hay không, nếu không thích thì để mẹ làm lại!”

Lục Khải thật sự có chút không quen với sự nhiệt tình này của Triệu Nhược Hà.

Không nhịn được nhìn bà ta vài lần.

Cảm nhận được ánh mắt của Lục Khải, Triệu Nhược Hà ngây ra, có chút bất an nhìn Hàn Bằng Phi, sau đó lo lắng hỏi Lục Khải: “Mẹ… nói sai sao?”

“Không sai, con gọi Ngọc ra ăn cơm!”

Lục Khải nhàn nhạt cười một tiếng, quay về phòng.

Hàn Ngọc vẫn canh bên cạnh Lục Viên Hàn.

Lục Viên Hàn rất ổn định, các chỉ số đều đang chuyển biến tốt.

“Anh về rồi à!”, Hàn Ngọc hai mắt đỏ hoe nói.

Lục Khải biết trước đó Hàn Ngọc vừa khóc xong, anh vỗ nhẹ vai cô: “Đi, ăn cơm thôi!”

Hàn Ngọc liếc nhìn Lục Viên Hàn mấy lần, cô khẽ gật đầu, cùng Lục Khải ra khỏi phòng.

Họ vừa ra khỏi phòng liền nghe thấy Triệu Nhược Hà nói chuyện điện thoại: “Được được được, tôi biết, cầu xin mấy người gia hạn cho tôi thêm mấy hôm, cảm ơn!”

Nhìn thấy Triệu Nhược Hà mặt đầy khổ sở cúp máy, Hàn Ngọc không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không… không sao!”

Triệu Nhược Hà không nhịn được liếc mắt nhìn Lục Khải mấy lần, sải bước đi về phía Hàn Ngọc đang xới cơm: “Con mau ngồi đi, chuyện này để mẹ!”

Nói xong, bà ta nhẹ nhàng đẩy Hàn Ngọc ngồi xuống.

Cho dù là Hàn Ngọc cũng đã quen với Triệu Nhược Hà chanh chua cay nghiệt, cô thật sự không quen với sự thay đổi của bà ta.

“Mẹ thiếu tiền người khác sao?”

Hàn Ngọc ngậm đũa, tò mò hỏi.

“Không có mà!”

Sau khi Triệu Nhược Hà xới cơm xong đưa cho Hàn Ngọc, thở dài một hơi: “Chủ nhà giục chúng ta dọn nhà”.

Chủ nhà? Dọn nhà?

Nghe thấy vậy, dù là Lục Khải hay Hàn Ngọc cũng rất bất ngờ.

“Mẹ nói là căn nhà ở Kim Hi Phủ?”

“Không sai!”

Sau khi xới cơm xong, Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi đứng trước bàn ăn, không dám ngồi xuống.

Bà ta bất đắc dĩ lắc đầu: “Mẹ và bố con trước đó bị Hà Siêu Quần lừa, căn nhà kia vốn không phải cậu ta mua, mà là thuê!”

“Bây giờ đã đến thời hạn thuê, chủ nhà không muốn cho chúng ta thuê nữa, giục chúng ta mau dọn nhà”.

Hàn Ngọc không nhịn được liếc mắt nhìn Lục Khải.

Trước kia quan hệ giữa cô và Triệu Nhược Hà không hề tốt, nhưng dù thế nào Triệu Nhược Hà vẫn là mẹ cô.

Một giọt máu đào hơn ao nước lã, vĩnh viễn sẽ không đứt đoạn.

“Bố mẹ, đừng đứng thế, ngồi xuống ăn chung đi”.

Lục Khải cười nhạt, mở miệng nói.

Mặc dù anh không hài lòng với hành động ngày trước của Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi, nhưng chỉ cần Hàn Ngọc hy vọng thì anh sẽ đồng ý.

Nghe thấy Lục Khải gọi bọn họ là bố mẹ, Triệu Nhược Hà không cầm được nước mắt.

Ngay cả Hàn Bằng Phi, hốc mắt cũng hơi đỏ.

Lục Khải càng khoan dung độ lượng, trong lòng bọn họ càng tự trách.

Triệu Nhược Hà tâm tình kích động, một tiếng phốc vang lên, bà ta quỳ xuống trước mặt Lục Khải.

“Lục Khải, cảm ơn con vẫn nhận người mẹ này!”

“Trước kia đều là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi các con, xin lỗi Viên Hàn…”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Khải đứng dậy, đỡ bà ta: “Mẹ, đừng như vậy, đều là người một nhà”.

Triệu Nhược Hà lau lau nước mắt, cố gắng nói một tiếng cảm ơn.

Lục Khải đỡ bà ta vào chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ổn định tinh thần, Triệu Nhược Hà không ngừng gắp thức ăn cho Hàn Ngọc.

Bữa cơm này, Hàn Ngọc mặc dù ăn rất no, nhưng lại không được tự nhiên.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Triệu Nhược Hà chủ động dọn bàn, rửa bát lau nhà.

Lục Khải thì trở về phòng, chăm sóc Lục Viên Hàn.

Không bao lâu, Hàn Ngọc cũng đi vào.

“Lục Khải, cảm ơn anh đã tha thứ cho bố mẹ em”.

Hàn Ngọc hai tay khoác lên vai Lục Khải, cảm kích nói.

“Em nên cảm ơn chính bản thân mình, em không tha thứ cho bọn họ, anh cũng sẽ không tha thứ”.

“Anh chỉ nghe em”.

Lục Khải nắm mu bàn tay Hàn Ngọc, nhẹ nhàng vỗ một cái.

“Anh nói xem tiếp theo nên làm gì đây?”

“Làm gì?”

Lục Khải nghiêng người nhìn Hàn Ngọc mặt đầy lo lắng, ân cần hỏi.
Chương 53: Có anh… thật tốt!

“Bố mẹ không thể cứ ở đây mãi được, đặc biệt là sau khi Viên Hàn tỉnh lại, con bé không thích bố mẹ em, để con bé chấp nhận họ trong chốc lát, chắc chắn không thể”.

“Em lo lắng Viên Hàn sẽ không vui”.

Lục Khải gật đầu tán đồng: “Em cảm thấy nên giải quyết như thế nào?”

“Em muốn mua cho họ một căn nhà, nhưng lại lo lắng cho sự an toàn của họ…”

“Yên tâm, để anh giải quyết”.

Lục Khải vui vẻ đồng ý, anh đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài.

“Lục Khải!”

Nghe thấy giọng của Hàn Ngọc, Lục Khải dừng bước, quay đầu nhìn.

“Có anh… thật tốt!”

“Có em mới tốt nhất!”

Lục Khải hạnh phúc cười đáp lại Hàn Ngọc, anh lắc lắc điện thoại, chỉ ra ngoài cửa.

Sau khi thấy Hàn Ngọc gật đầu, anh liền ra khỏi phòng.

Đến trước đài phun nước của trang viên, Lục Khải gọi điện thoại cho Hắc Vũ.

“Long Hồn, xin chỉ thị!”

“Mua một căn nhà ở Lâm Thành”.

“Rõ!”

“Cứ tùy tiện mua một căn!”

“Dạ hiểu!”

Sau khi dặn dò xong, Lục Khải liền cúp máy.

Anh nhìn thấy Triệu Nhược Hà đang rửa bát, Hàn Bằng Phi thì lau nhà.

Anh cũng không nói gì, quay về phòng, tiếp tục chăm sóc Lục Viên Hàn.

Mãi đến mười giờ tối, Hắc Vũ mới chạy qua.

Để không ảnh hưởng con gái nghỉ ngơi, Lục Khải ra khỏi phòng.

“Long Hồn, đã giải quyết xong”.

Hắc Vũ nói xong, hai tay đưa chìa khóa nhà cho Lục Khải.

“Tiểu khu nào?”

“Biệt thự đệ nhất của Kim Hi Phủ!”

Nghe vậy, Lục Khải khẽ cau mày: “Chính là căn nhà đắt nhất Lâm Thành đã từng báo cáo trước đó?”

“Long Hồn, không đắt, cũng chỉ một trăm triệu”.

“Không phải tôi bảo anh tùy tiện mua sao?”

Lục Khải có chút bất đắc dĩ nhìn Hắc Vũ.

“Long Hồn, cái này đã rất tùy tiện rồi, tôi còn lo lắng anh xem thường căn nhà này!”

“Căn nhà này mặc dù có bể bơi bốn mùa, mười mấy căn phòng, nhưng trang trí không đủ sang trọng, rất nhiều chỗ thiết kế không hợp lý, nếu anh không hài lòng, tôi bảo người ta xây lại nhà cho anh!”

“Hài lòng hài lòng, vất vả cho anh rồi!”

Lục Khải xua tay, anh rất rõ, nếu như mình không bày tỏ thái độ, Hắc Vũ thật thà sẽ làm chuyện này.

Sau khi Hắc Vũ rời đi, Lục Khải cầm chìa khóa, nhìn Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi vẫn đang bận bịu.

Theo như anh thấy, để bọn họ ở biệt thự đệ nhất cũng không vấn đề gì.

Trước đó mặc dù bọn họ có sai lầm, nhưng quá khứ thì nên để nó qua đi.

Không cần phải cố chấp, chỉ cần sau này không phạm sai lầm là được!

Suy cho cùng bọn họ vẫn là bố mẹ của Hàn Ngọc.

Nghĩ đến những thứ này, Lục Khải liền quay về phòng, chăm sóc Lục Viên Hàn.

Sáng ngày hôm sau, khi Lục Khải và Hàn Ngọc ra khỏi phòng, Triệu Nhược Hà đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Khâu Đức Hải cũng chạy tới, trông chừng bên cạnh Lục Viên Hàn.

Có Khâu Đức Hải ở bên cạnh, Lục Khải cũng yên tâm, lúc ăn sáng, anh tùy ý nói: “Bố mẹ, ăn sáng xong, con và Ngọc dẫn hai người đến một nơi”.

“Được! Bảo bố mẹ đi đâu cũng đều được hết!”

Triệu Nhược Hà cũng không hỏi nhiều, rất vui vẻ đồng ý.

Hàn Ngọc bất ngờ nhìn Lục Khải, thì thầm hỏi: “Đi xem nhà sao?”

Lục Khải cười gật đầu.

Hàn Ngọc nhìn vào mắt Lục Khải, tràn đầy tình cảm dịu dàng, cô rất hạnh phúc.

Lục Khải có thể cảm nhận được, Hàn Ngọc vẫn rất quan tâm bố mẹ của mình.

Ăn sáng xong, sau khi dặn dò vài câu với Khâu Đức Hải, Lục Khải lái chiếc Bentley Mulsanne lấy từ nhà Hồng Cương chạy thẳng đến Kim Hi Phủ.

Trên đường, Triệu Nhược Hà nhận được điện thoại của anh hai Triệu Nhược Hà.

“Anh hai, có chuyện gì?”

“Em tư, con trai anh mua nhà ở Lâm Thành, em muốn đến tham quan không?”

Đầu dây điện thoại truyền đến giọng nói khoe khoang của Triệu Thự Quang.

“Chúc mừng anh hai, hôm nay em có chút việc, hay là để hôm khác đi!”

“Sau này hẵng nói, nhà con trai anh mua chính là ở Kim Hi Phủ sang trọng nhất Lâm Thành, tiểu khu này rất nghiêm khắc, người ngoài như em không vào được đâu, vốn nhớ ra em cũng ở Lâm Thành, nhân cơ hội này để em mở mang tầm mắt, nếu em không có thời gian, vậy thôi!”

Triệu Thự Quang nói xong, không chút lưu tình liền cúp máy.

Trong lòng Triệu Nhược Hà cảm thấy rất khó chịu, bà ta ngồi trên xe, không nói một lời.

“Ai gọi?”, Hàn Bằng Phi nhìn thấy Triệu Nhược Hà im lặng không nói, ông ta hỏi.

“Anh hai!”

“Anh ta?”, giọng Hàn Bằng Phi cũng không tốt: “Có chuyện gì à?”

“Con trai anh ta mua nhà ở Lâm Thành, chắc là sắp kết hôn, nói là muốn bảo tôi đi thăm một chút”.

“Vậy đi thôi! Vừa hay lâu rồi con cũng chưa gặp cậu hai”.
Chương 54: Không biết ai mua biệt thự đệ nhất

Hàn Ngọc tâm tình không tệ, rất sảng khoái nói.

Cô cũng không biết ba năm qua cậu hai và Triệu Nhược Hà đã xảy ra chuyện gì.

Trí nhớ của cô về cậu hai vẫn dừng lại ở ba năm trước, lúc mình còn là phu nhân nhà họ Lục.

Trong ấn tượng của cô, cậu hai đối xử với cô rất tốt.

“Nhưng… mẹ từ chối rồi”.

Triệu Nhược Hà không biết nên giải thích như thế nào với Hàn Ngọc.

“Không sao, chúng ta trực tiếp qua đó, cho họ niềm vui bất ngờ!”

“Nhà bọn họ mua là ở Kim Hi Phủ, bây giờ chúng ta không ở trong đó, e là không vào được!”

Lục Khải thông qua kính nhìn thấy vẻ mặt đầy khổ sở của Triệu Nhược Hà, anh bình thản nói: “Nếu Ngọc đã nói vậy thì chúng ta đi thôi”.

“Chúng ta vào, ai dám cản?”

Nghe thấy câu trả lời ngang ngược của Lục Khải, Triệu Nhược Hà không nhịn được liếc nhìn Hàn Bằng Phi mấy lần.

Hàn Bằng Phi xua tay: “Nghe Lục Khải đi, gọi điện cho anh hai bà, hỏi xem bọn họ mua nhà ở chỗ nào”.

Triệu Nhược Hà nghe lời, gọi điện cho Triệu Thử Quang.

Nhưng không ai nghe!

Bà ta gọi lại một lần nữa, vẫn không ai nghe!

“Được rồi, chúng ta vào trước rồi nói”.

Lục Khải nói xong, lại tiếp tục lái xe.

Lúc này trong một căn nhà cao tầng rộng 110 mét vuông ở Kim Hi Phủ, Triệu Đức Trí mặc Âu phục giày da giống như một người thành đạt, anh ta có chút tò mò nhìn Triệu Thự Quang.

“Bố, ai gọi cho bố vậy, sao không nghe?”

“Còn có thể là ai nữa? Cô tư của con đấy!”

Triệu Thự Quang chán ghét lắc đầu: “Trước đó bố có ý tốt mời cô ta đến thăm nhà mới của con, để cô ta mở mang tầm mắt, cô ta còn ra oai với bố!”

“Sau khi nghe nói là mua ở Kim Hi Phủ, chắc lại muốn qua, ha ha… không rảnh quan tâm đến cô ta”.

“Anh hai, trước kia hình như em có nghe nói, em tư cũng ở Kim Hi Phủ thì phải?”

Em ba của Triệu Thự Quang - Triệu Chí Cương nói.

“Chú ba, chú vẫn chưa biết à? Nhà ở Kim Hi Phủ của cô tư là thuê thôi, hình như bị chủ nhà đuổi đi rồi”.

Triệu Thự Quang phản bác, tiếp tục nói: “Chú nói xem em tư có đạo đức giả không? Không có tiền còn giả bộ làm người giàu có, đây chẳng phải cho chúng ta nhìn mà chê cười sao?”

“Bố, con nghe Đức Trí nói, nhà cô tư trước kia cũng khá lợi hại mà!”

Miêu Phương - hôn thê của Triệu Đức Trí lên tiếng.

“Lợi hại? Có gì mà lợi hại? Không phải do Hàn Ngọc gả cho một cậu cả nào đó sao?”

“Bây giờ nhà họ Lục không còn rồi, ai còn quan tâm bọn họ nữa?”

“Tiểu Miêu, bây giờ con và Đức Trí mới là niềm kiêu ngạo của nhà họ Triệu chúng ta! Sau này nhà họ Triệu phải dựa vào các con!”

Triệu Thự Quang cười ha hả nói: “Thành tựu mấy năm nay con và Đức Trí có được, chúng ta đều nhìn thấy”.

“Trong mấy năm ngắn ngủi, các con cũng đã mua được nhà ở tiểu khu hạng sang nhất ở Lâm Thành, hơn nữa nhà còn đẹp như vậy, bố cảm thấy tự hào về các con!”

Nghe thấy lời khen ngợi của Triệu Thự Quang, Miêu Phương xua tay lia lịa, cố ra vẻ khiêm tốn: “Bố, con và Đức Trí mới vừa bắt đầu, căn nhà này cũng chỉ hơn hai triệu, khá thích hợp để ở”.

“Đúng rồi, còn một tin tốt quên mất chưa nói cho mọi người biết, ngày mai công ty của con và Đức Trí sẽ ký thỏa thuận hợp tác với công ty lớn nhất ở Lâm Thành”.

“Nếu mọi thứ thuận lợi, mục tiêu sang năm của con và Đức Trí chính là mua căn biệt thự kia”.

Miêu Phương nói xong, đưa tay chỉ về phía căn biệt thự như tòa lâu đài ở chính giữa tiểu khu.

Con trai của Triệu Chí Cương, Triệu Đức Cường sải bước đi về phía sân thượng, tò mò nhìn: “Chị dâu, đó là căn biệt thự đệ nhất đúng chứ?”

“Đúng vậy, là căn biệt thự đắt nhất Lâm Thành”.

“Đến lúc đó, con lại mời tất cả mọi người cùng đến chơi”.

Triệu Thự Quang nghe thấy vậy, khỏi phải nói sung sướng đến nhường nào: “Tiểu Miêu, tất cả mọi người thì miễn đi, nhà cô tư con thì không cần thiết phải mời”.

“Bọn họ có tư cách gì đến tham quan căn nhà sang trọng như vậy?”

“Cho dù bọn họ thật sự đến, con cũng không cho bọn họ vào đâu, xui xẻo!”

Triệu Đức Trí không nhịn được bật cười, đưa tay ôm eo thon của Miêu Phương: “Cục cưng, chúng ta đừng nghĩ đến biệt thự đệ nhất nữa, anh nghe nói hôm qua căn biệt thự này bị người ta mua rồi, vừa hét giá đã là một trăm triệu!”

Nghe thấy giá này, đám người Triệu Thự Quang đều trợn tròn mắt.

Bọn họ đều là người dân bình thường, một trăm triệu chính là giá trên trời.

Cho dù là Miêu Phương cũng không tự chủ được nuốt nước miếng.

Công ty của cô ta và Triệu Đức Trí mặc dù có chút khởi sắc, nhưng một trăm triệu, cô ta vẫn không dám tưởng tượng.

“Tò mò quá, không biết ai mua biệt thự đệ nhất nhỉ!”

Trong mắt Miêu Phương tràn đầy ngưỡng mộ nhìn về phía biệt thự đệ nhất cách đó không xa.

“Mặc kệ là ai, chỉ cần không phải của đám người cô tư con là bố vui rồi!”

Triệu Thự Quang ngồi ở trên ghế sofa, hài lòng thưởng thức căn nhà này: “Hàn Ngọc trước kia là phu nhân nhà họ Lục thì sao? Bây giờ cũng đâu có nhà để ở? Có thể mua được căn nhà như của các con không?”
Chương 55: Ai là cậu hai mày?

“Nghĩ đến con nhãi đó trước kia còn giả vờ quan tâm chúng ta, không phải là khoe khoang đắc ý sao? Bị như bây giờ đúng là đáng đời!”

Ngay lúc Triệu Thự Quang đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, Triệu Đức Cường tóc nhuộm vàng nhìn thấy chiếc Bentley màu đen dừng trước biệt thự đệ nhất: “Ồ, chủ nhân biệt thự đệ nhất đã đến rồi?”

Miêu Phương và Triệu Đức Trí trợn tròn hai mắt, rất muốn nhìn tận mắt dáng vẻ của nhân vật lớn này.

Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy người từ trên xe bước xuống, biểu cảm rất không tự nhiên.

“Anh, sao em cảm thấy đó chính là cô tư và chú tư vậy chứ?”

Triệu Đức Cường vội vàng chớp mắt, khiếp sợ mở miệng.

Miêu Phương chưa từng gặp nhà Triệu Nhược Hà, cô ta theo bản năng nhìn về phía Triệu Đức Trí, chờ anh ta xác nhận.

“Đúng là bọn họ!”

Triệu Đức Trí gật đầu khẳng định.

Triệu Thự Quang vốn dĩ đang cực kỳ hài lòng, nghe thấy vậy liền nhảy ra khỏi sofa, xông đến sân thượng, trợn mắt nhìn.

“Bọn họ đến đó làm gì?”, Triệu Thự Quang nhíu mày, sắc mặt mất tự nhiên.

“Biệt thự đệ nhất này chắc không phải bọn họ mua đấy chứ!”

“Sao có thể chứ?”

Triệu Thự Quang không chút suy nghĩ, trực tiếp phủ nhận.

“Hai ngày trước Triệu Nhược Hà còn gọi điện tìm anh mượn tiền thuê nhà mà! Ngay cả tiền thuê nhà cô ta còn không trả nổi, lấy đâu ra tiền mà mua biệt thự? Đức Trí không phải đã nói rồi sao? Căn này phải một trăm triệu!”

“Dù có bán Hàn Ngọc đi cũng không đáng giá này!”

Trong lòng Triệu Thự Quang không phục lắm: “Đi, chúng ta qua đó xem, hỏi cho rõ!”

Nói xong, Triệu Thự Quang liền kéo mọi người xông ra ngoài.

Hôm nay ông ta mời mọi người qua là để khoe khoang.

Ông ta không thể vì Triệu Nhược Hà mà hỏng chuyện!

Triệu Nhược Hà mua biệt thự đệ nhất? Buồn cười!

Lần này, ông ta nhất định phải giẫm Triệu Nhược Hà dưới chân.

Lúc này ở trước biệt thự đệ nhất, Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi mặt đầy khó hiểu nhìn Lục Khải.

Ngay cả Hàn Ngọc cũng đầy kinh ngạc.

“Bố mẹ, Ngọc nghĩ đến bố mẹ không có chỗ ở, nên bảo con mua căn nhà này tặng cho hai người”.

Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi sợ hết hồn.

Đương nhiên bọn họ biết giá của biệt thự đệ nhất này, vậy nên liên tục xua tay.

“Lục Khải, không được, cái này không thể được! Căn nhà này quá đắt, mẹ và bố đã thương lượng xong, mấy ngày tới cứ tùy tiện thuê một căn nhà là được”.

“Đúng vậy Lục Khải, biệt thự này bố mẹ thật sự không thể ở”.

Hàn Ngọc nghe thấy bố mẹ từ chối, cô kéo Lục Khải sang một bên: “Trước đó không phải đã nói tùy tiện mua một căn ư? Tại sao…”

“Căn này đã rất tùy tiện!”

Lục Khải vừa dứt lời, chỉ thấy một đám người xông đến.

Triệu Thự Quang dẫn đầu chỉ về phía Triệu Nhược Hà: “Biệt thự này là em mua à?”

“Không phải, sao vậy anh hai?”

Triệu Nhược Hà bị câu hỏi đột ngột kia làm cho bối rối.

“Em chạy đến đây để làm người ta chán ghét à?”

“Cậu hai, cậu nói gì vậy?”

Hàn Ngọc cau mày nhìn Triệu Thự Quang.

Triệu Thự Quang trước mắt hoàn toàn khác so với trong trí nhớ của cô.

“Ai là cậu hai mày? Tao nói cho mày biết, bớt nhận thân thích đi! Sao hả, miệng ngọt như vậy là nghe nói công ty của anh hai và chị dâu hai mày ngày càng đi lên, nên muốn đến xin việc?”

“Bố, công ty của con và Đức Trí không nuôi người nhàn rỗi, nếu cô ta đến, có thể làm hậu cần, vừa hay đang thiếu lao công phụ trách lau dọn nhà vệ sinh”.

Miêu Phương mặt đầy ngạo nghễ ngẩng đầu, híp mắt nhìn Hàn Ngọc, trong ánh mắt khó giấu vẻ ghen tỵ.

Bởi vì dù là nhan sắc khí chất hay vóc dáng, cô ta đều không thể so sánh với Hàn Ngọc.

Nhưng đẹp thì sao? Không lấy được chồng tốt chỉ có thể nuốt giận mà thôi!

“Nể mặt cô là người thân, tôi thuê cô hai ngàn rưỡi một tháng, sao hả? Thế là rất quan tâm đến cô rồi đó!”

Nhìn thấy dáng vẻ Miêu Phương tự cho mình hơn hẳn người khác, nghe thấy giọng điệu ra vẻ bố thí của cô, Hàn Ngọc mặt đang tươi cười liền đứng nguyên tại chỗ.

Cô ta không ngờ cảnh tượng đoàn tụ gia đình mà mình đã nhiều lần tưởng tượng lại trở nên vô tình như vậy.

“Tiểu Miêu, cái này là con không đúng rồi, dù là thân thích cũng không thể đối xử khác biệt như vậy, phải đối xử bình đẳng như đồng nghiệp mới đúng”.

Triệu Thự Quang và Miêu Phương một xướng một họa, vòng vo chế giễu Hàn Ngọc.

“Bố nhắc vậy là đúng, do con suy nghĩ không chu toàn!”

Miêu Phương quét mắt nhìn Hàn Ngọc: “Em gái, mỗi tháng tiền lương bớt hai trăm, chấp nhận đi!”

“Nếu thật sự khó khăn, tôi tìm cho cô thêm việc làm thêm…”

Bốp!

Miêu Phương còn chưa nói xong, tiếng bạt tai giòn giã vang lên.

Ngay trước mặt mọi người, Lục Khải giáng một cái bạt tai vào mặt Miêu Phương.

Cái tát này đánh cho Miêu Phương lảo đảo mấy bước, chật vật té ngã trên đất.

Cô ta không ngờ Lục Khải dám ra tay đánh mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vô Địch Chiến Thần - Lâm Triệt
ReadMe
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Chiến thần điện hạ
Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 16-20
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 196-200

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom