• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chiến Thần Vô Song (2 Viewers)

  • Chương 41-45

Chương 41: Bị Lục Khải bức tử!

Đây không phải là giết người diệt khẩu!

Mà là lời khiêu chiến được gửi đến cho Lục Khải!

“Đi, đến nhà họ Tôn!"

Lục Khải đầy bình tĩnh nói, ra khỏi nhà họ Lý đã máu chảy sông.

Nửa tiếng sau, bọn họ đến nhà họ Tôn.

Đúng với những gì Lục Khải đoán, nhà họ Tôn cũng đã bị diệt khẩu.

Từ ông lão tám, chín chục tuổi cho đến đứa nhỏ còn trong tã lót đều không hề may mắn thoát khỏi.

Trên cửa cũng là một hàng chữ: “Thanh niên, đến quá trễ rồi!”

“Đến nhà họ Lưu!”

“Rõ!”

Lục Khải dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn dòng chữ đó, rồi bước ra ngoài.

Khi bọn họ chạy tới biệt thự nhà họ Lưu thì khá là bất ngờ vì bên trong không có một bóng người!

Tất cả đều đã biến mất, chẳng biết đi đâu.

“Hạo Thiên, cậu thấy thế nào?”

Lục Khải xoay người, vừa đi ra ngoài vừa thuận miệng hỏi.

“Thủ đoạn thành thạo, một đòn trí mạng, không phải là người thường”.

Vẻ mặt Lôi Hạo Thiên đầy nặng nề trả lời.

“Báo cho tiểu đội một nhanh chóng đến Lâm Thành bảo vệ cho vợ con tôi, nếu có chút sai lầm nào thì mang đầu về đây gặp tôi!”

“Rõ, Long Hồn!”

Sau khi Lục Khải ra lệnh thì ngồi lên xe chuẩn bị về nhà.

Gặp phải nhiều chuyện như vậy, anh vẫn rất bình tĩnh.

Anh muốn chống mắt lên nhìn xem Chu Mỹ Liên bản lãnh đến mức nào!

Ngàn vạn quân địch bao vây, ta vẫn đứng sừng sững không ngã!

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Bình tĩnh, tạo nên sự oai phong của một chiến thần.

Khi Lục Khải về nhà khi ở bệnh viện, Hàn Kiêu đã nhận được sự chăm sóc y tế. Vết thương bên miệng đã được bôi thuốc, còn được dán băng gạc để đề phòng nhiễm trùng.

Môi hắn bị sưng nên không thể nói chuyện, đi cùng với Hàn Bằng Trình xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất, chuẩn bị lái xe về nhà.

Nhưng bọn họ vừa mới đi tới đầu xe thì đã trông thấy một người phụ nữ mặc váy đen mặc ren cùng với đôi giày bít đen nghiêng người tựa vào xe.

Người đó đó đeo khẩu trang đen, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.

Dù không thể nhìn rõ mặt mũi người này, nhưng cũng có thể cảm nhận được sức quyến rũ rất lớn từ ánh mắt kia.

“Cô là ai? Có chuyện gì hả?"

Trải qua những chuyện trước đó, tâm trạng của Hàn Bằng Trình không hề tốt một chút nào, mặt bình tĩnh nhưng lời nói đầy mất kiên nhẫn hỏi.

Cô gái đó không trả lời câu hỏi của Hàn Bằng Trình, cũng không thèm liếc mắt nhìn ông ta lấy một lần.

Chỉ nhìn thấy bà ta khẽ vuốt mái tóc đen xinh đẹp, mắt vẫn nhìn chằm chằm Hàn Kiêu, dùng giọng nói khá êm tai nói: “Có muốn báo thù không? Có muốn khiến tất cả mọi người phải quỳ dưới chân mình không?”

Nghe thấy câu hỏi khá quen tai, Hàn Kiêu lại chợt nhớ đến Bạch Uyển Đình.

Hắn biến thành thế này đều do Bạch Uyển Đình làm hại!

Bây giờ hắn không thể nói chuyện, nhưng Hàn Bằng Trình thì có.

Hàn Bằng Trình vô cùng xúc động hét lên: “Tôi không cần biết cô là ai, nhưng mà đừng có hỏi những câu nhàm chán đó nữa, con tôi sẽ không bị lừa…” lần nữa.

Mạch đập của người đàn ông kia chợt khựng lại, một con dao găm sắc bén đã lao vụt qua không trung cắm thẳng vào giữa trán Hàn Bằng Trình.

Hàn Bằng Trình còn chưa nói dứt lời thì cả người đã ngửa ra sau, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Dòng máu nóng bắn lên mặt Hàn Kiêu.

Cả người Hàn Kiêu chợt run lên, nhìn máu tươi không ngừng tuôn trào ra từ trán bố mình, đầu óc trống rỗng.

Người phụ nữ đó đã giết chết bố hắn!

Hắn không nói nên lời, chỉ có thể ưm ưm a a.

Trong âm thanh đó đầy tức giận và cũng có cả sợ hãi.

Hắn ngồi chồm hổm dưới đất, dùng sức lay cơ thể Hàn Bằng Trình.

Đúng lúc này, người phụ nữ kia đã đi đến trước mặt Hàn Kiêu, cặp đùi xinh đẹp được bao trùm trong lớp vải ren kia như dán vào mặt Hàn Kiêu.

Đôi chân đó vô cùng hấp dẫn, nhưng Hàn Kiêu lại không dám nhìn.

“Tôi cho cậu hai sự lựa chọn, thứ nhất là theo tôi đi, tôi sẽ giúp cậu báo thù, giúp cậu trở thành một nhân vật lớn được người người ủng hộ, thứ hai là giống với ông bố kia của cậu, biến thành một cái xác”.

Người phụ nữ kia như một nữ hoàng từ trên cao nhìn xuống, nhìn thẳng vào mặt Hàn Kiêu: “Chọn một hay hai, giơ tay lên nói cho tôi biết là được!”

Hàn Kiêu có thể cảm nhận được người phụ nữ đó có khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Hắn rất sợ hãi nhưng mà hắn cũng không muốn chết.

Hắn vô cùng bối rối, do dự giơ tay lên thành số “một”!

“Chúc mừng cậu đã đưa ra sự lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời của mình”.

“Nhớ kỹ, bố cậu không phải do tôi giết, mà là bị Lục Khải bức tử!”

“Không bao lâu nữa cậu sẽ biết lựa chọn của cậu ngày hôm nay là chính xác đến mức nào”.

Bà ta nói xong thì chủ động vươn tay.

Nhìn thấy bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn trước mặt, Hàn Kiêu do dự vài giây rồi run rẩy giơ tay bắt lấy.

Bà ta kéo hắn dậy: "Trước khi rời đi thì tôi có một số bài kiểm tra dành cho cậu, mong là cậu có thể vượt qua được”.
Chương 42: Điệu hổ ly sơn

Bà ta nói xong thì chỉ vào chiếc xe trước mặt: “Lên xe, tôi lái!”

Hàn Kiêu cứ thế lên xe cùng người phụ nữ đó, sau khi khởi động thì chiếc xe trực tiếp cán qua người Hàn Bằng Trình, nghênh ngang rời đi.

Pha cán người đó khiến cả người Hàn Kiêu co rụt lại, mồ hôi lạnh ứa ra.

“Người làm chuyện lớn thì đừng câu nệ tiểu tiết! Sau này quen dần là được!"

Người phụ nữ kia an ủi một câu rồi tiếp tục lái xe.

Nửa tiếng sau, Hàn Kiêu trở lại biệt thự nhà họ Hàn.

Hàn Quang Thái đang ngồi trên ghế bành xem báo thấy Hàn Kiêu trở về thì chậm rãi đứng dậy: “Kiêu hả, mau tới đây để ông nội xem nào, không có vấn đề gì chứ!”

Hàn Quang Thái chống gậy, run rẩy đi tới trước mặt Hàn Kiêu: “Lục Khải này càng ngày càng quá đáng, ông nhất định phải đi tìm nó…”

Ưm!

Hàn Quang Thái còn chưa nói xong thì đã đứng đó phát ra một tiếng kêu rên.

Ông ta không thể tin nổi nhìn Hàn Kiêu: “Hàn Kiêu, cháu…”

Hàn Kiêu trước mặt cầm con dao găm trong tay, trực tiếp đâm thẳng vào tim Hàn Quang Thái.

Bởi vì không thể mở miệng nói chuyện nên Hàn Kiêu thầm nghĩ trong lòng.

“Ông nội, thật lòng xin lỗi, cháu không muốn chết! Nhà họ Hàn chúng ta thành ra như vậy là do bị Lục Khải ép!”

“Cháu sẽ báo thù, ông hãy ngủ yên đi!”

Hàn Kiêu nghĩ xong bèn bất chấp rút con dao ra.

Máu tươi bắn ra nhuộm đỏ cả quần áo Hàn Quang Thái.

Ông ta muốn nói điều gì đó, nhưng không thể phát ra một âm thanh nào, cả người run rẩy hộc một ngụm máu to.

Chẳng bao lâu sau, Hàn Quang Thái ngã xuống đất không còn nhúc nhích.

Cả người Hàn Kiêu run rẩy, thở hổn hển từng ngụm.

“Tốt lắm, tôi đã không nhìn lầm cậu, chúc mừng cậu đã thành công vượt qua bài kiểm tra, chúng ta đi thôi!”

Người phụ nữ đó nói xong thì không dừng lại thêm một phút giây nào, kéo Hàn Kiêu rời đi.

Lúc này, Lục Khải trở lại trang viên nhà họ Lục.

Vừa mới xuống xe thì Hắc Vũ đã ra nói.

“Long Hồn, có chuyện rồi!”

“Nói!”

“Hàn Bằng Trình bị dao găm đâm vào mi tâm dưới bãi đỗ xe bệnh viện, chết ngay tại chỗ”.

Hử?

Biết được tin này, Lục Khải thấy khá bất ngờ.

“Mới lúc nãy thôi Hàn Quang Thái cũng đã bị dao đâm bỏ mạng ngay trong nhà, trên dao găm có vân tay của Hàn Kiêu”.

“Hàn Kiêu, mất tích!”

“Báo cáo hết!”

Lục Khải nhíu mày, khẽ gật đầu.

Hằn Bằng Trình và Hàn Quang Thái đều chết? Chẳng lẽ…. Bọn họ cũng biết điều gì đó ư?

Nhưng mà gây ra động tĩnh lớn như vậy là để làm gì?

Nếu thật sự muốn cắt đứt mọi thông tin thì cũng không cần phải gióng trống khua chiêng đến mức này mà!

Khi Lục Khải đang suy nghĩ thì Hắc Vũ đã nhận được một tin nhắn.

Xem hết tin nhắn, anh ta có chút kích động nói: “Long Hồn, vừa mới nhận được tin tức mới nhất, trong chuyến bay cất cánh vào giữa trưa mười hai giờ có tên Hàn Kiêu!”

“Hơn nữa bên cạnh hắn còn có một người nữa đi cùng!”

“Ai?”

“Chu Mỹ Liên!”

Nghe thấy cái tên đó, đồng tử Lục Khải bỗng chốc co rụt lại, ánh mắt lập tức lóe lên vẻ sắc lạnh.

“Long Hồn, tôi lập tức sắp xếp người trong chuyến bay đó, nhất định phải tóm được bọn họ!”

Hắc Vũ nói xong lập tức lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị sắp xếp.

“Không cần!”

Lục Khải lên tiếng bác bỏ.

“Tăng thêm người ở Lâm Thành, đẩy mạnh việc điều tra lên!”

Mệnh lệnh của Lục Khải khiến Lôi Hạo Thiên và Hắc Vũ đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Long Hồn, thế…”

Hắc Vũ vẫn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã bị Lục Khải xua tay ngắt lời: “Tai nghe chưa chắc đã là thật, mắt thấy cũng thế”.

“Nếu như hai người bị cái kế điệu hổ ly sơn cấp thấp này lừa thì đúng là uổng phí mấy năm đi theo tôi rồi đấy”.

Điệu hổ ly sơn?

Hắc Vũ và Lôi Hạo Thiên có cảm giác như bị nước lạnh xối xuống đầu.

Hắc Vũ vỗ trán: “Đúng vậy, mấy năm nay chẳng có chút tin tức nào của Chu Mỹ Liên, chứng tỏ bà ta ẩn nấp vô cùng tốt”.

“Với khả năng của bà ta thì rất dễ để rời khỏi nơi này một cách lặng lẽ, nhưng bà ta lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy, còn cố tình để lại manh mối”.

“Thế thì xem ra chỉ có một khả năng…”

“Lâm Thành sắp có biến động lớn!”

Hắc Vũ và Lôi Hạo Thiên trăm miệng một lời nói.

Nghe xong kết quả họ phân tích, Lục Khải gật đầu: “Chúng ta tương kế tựu kế, tạo nên biểu hiện như chúng ta đã mắc mưu”.

“Cho người của chúng ta đến điểm mục tiêu trước, sau đó lại bí mật sang Lâm Thành”.

“Rõ, Long Hồn!”

Ánh mắt Hắc Vũ nhìn Lục Khải đầy sùng bái.

Trong mắt của anh ta thì Lục Khải chính là thần!

Dù là tình huống phức tạp đến mức nào thì Lục Khải vẫn có thể dễ dàng nhắm thẳng vào điểm quan trọng nhất.

Độ cao của anh là thứ không ai có thể sánh bằng, chỉ có thể ngước lên hâm mộ.

“Đúng rồi, lập tức điều tra tung tích người nhà họ Lưu cho tôi”.

“Rõ!”

Hắc Vũ nhận lệnh rời đi.

Lục Khải đang định vào nhà thì Hàn Ngọc đã ôm Lục Viên Hàn chạy tới với vẻ mặt xúc động.
Chương 43: Lục Viên Hàn sốt cao

“Lục Khải, anh mau xem con gái này!”

Giọng Hàn Ngọc có chút run rẩy: “Trước đó vẫn còn bình thường nhưng sau đó lại bị sốt rất cao”.

Sau khi nghe thế, Lục Khải đi tới vài bước, cẩn thận ôm lấy Lục Viên Hàn.

Con gái trong lòng anh trán nóng hầm hập, đầu óc không còn tỉnh táo, miệng cứ chảy nước miếng mãi không ngừng.

“Lên xe, đến bệnh viện!”

Lôi Hạo Thiên lái xe đi thẳng về phía bệnh viện.

Trên Đường đi, Lục Khải đích thân gọi điện thoại cho Khâu Đức Hải, bảo ông ta xuất hiện trong bệnh viện trong vòng nửa tiếng!”

“Viên Hàn, con đừng ngủ, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay thôi”, anh vòng tay.

Lòng Lục Khải như lửa đốt, nhẹ nhàng gọi tên Lục Viện Hàn.

“Sao còn chưa tới nữa? Mau lên!”

Lục Khải lo lắng rống lên.

“Trước mặt có một chiếc xe thể thao cố tình chặn đường chúng ta, không thể vượt qua được”.

Lôi Hạo Thiên cũng đang rất vội, không ngừng ấn còi.

Nhưng chiếc Lamborghini trước mặt như không hề nghe thấy.

Lôi Hạo Thiên đi bên trái, chiếc Lamborghini cũng lách sang bên trái, Lôi Hạo Thiên đi bên phải thì chiếc xe kia cũng thế.

“Đâm! Trực tiếp đâm xe luôn cho tôi!”

“Rõ!”

Loảng xoảng!

Lôi Hạo Thiên lái chiếc Rolls-Royce Phantom, trực tiếp từ phía sau đâm thẳng vào con Lamborghini.

Lamborghini trực tiếp bị đâm cho xoay một vòng tròn.

Mà Lôi Hạo Thiên thì nhấn mạnh chân ga, nhanh chóng lao về phía bệnh viện.

Khi nhóm Lục Khải chạy tới bệnh viện thì Khâu Đức Hải đã chờ ở cửa.

Khâu Đức Hải không biết đã xảy ra chuyện gì nên không dám chậm trễ.

Lúc này, Lục Viên Hàn đã chìm vào hôn mê.

“Khâu Đức Hải, tôi không cần biết ông dùng cách gì, nhất định phải cứu con gái tôi!”

“Nếu con bé xảy ra chuyện gì, tôi muốn ông phải đền mạng!”

Khâu Đức Hải là bác sĩ nổi tiếng trên thế giới, dù là ai gặp ông ta cũng phải khách sáo đôi phần.

Đừng nói là đe dọa, dù là những lời hơi nặng chút thôi cũng không dám nói.

Thế nhưng Lục Khải thì khác, không ai có thể so với vợ và con anh!

Lúc này Khâu Đức Hải mới chú ý tới, Lục Viên Hàn trong lòng Lục Khải mặt mũi tái nhợt, mất đi ý thức.

Chẳng lẽ sau ca mổ do ông ta cầm dao đã xuất hiện những biến chứng khác?

Điều đó là hoàn toàn không thể!

Ông ta vô cùng kiên quyết phủ nhận, bởi vì ông ta biết rất rõ cuộc phẫu thuật vô cùng thành công.

Bây giờ xuất hiện tình huống này, ông ta không thể hỏi quá nhiều, nhanh chóng đưa Lục Viên Hàn vào phòng cấp cứu.

Đứng bên ngoài phòng cấp cứu, Hàn Ngọc chắp tay thành hình chữ thập, lo lắng đi qua đi lại.

“Lục Khải, anh nói xem con bé Viên Hàn bị làm sao vậy? Trước đó vẫn còn bình thường lắm mà!”

Lục Khải khẽ vỗ vai Hàn Ngọc: “Đừng lo lắng quá, không sao đâu mà”.

“Nếu Viên Hàn xảy ra chuyện gì không may thì em biết phải sống làm sao đây!”

“Đừng suy nghĩ tinh linh thế, chắc chắn là không có việc gì đâu mà”.

Khi Lục Khải đang an ủi Hàn Ngọc thì cửa phòng cấp cứu được mở ra từ bên trong.

Vài bác sĩ nhanh chóng đẩy giường bệnh của Lục Viên Hàn ra ngoài, đi về phía thang máy.

Hàn Ngọc vội vàng chạy tới, nhìn Lục Viên Hàn sắc mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh thì khóc không thành tiếng.

Lục Khải đỡ lấy Hàn Ngọc, vẻ mặt nặng nề nhìn Khâu Đức Hải đang chạy tới chỗ mình.

“Tình trạng của con gái tôi thế nào rồi? Bây giờ phải làm gì?”

“Bệnh nhân sốt cao không hạ, nhiệt độ cao nhất đã lên tới bốn mươi độ, hơn nữa nhịp tim cũng tăng nhanh, mạch đập yếu dần, hơi thở dồn dập và vô cùng khó khăn, dưới da đã xuất hiện những nốt ban máu!”

Khâu Đức Hải không dám giấu diếm nửa điều: “Theo tôi chẩn đoán thì con gái anh bị nhiễm khuẩn huyết! Phải lập tức vào phòng cấp cứu!”

“Tình huống của con gái anh đang rất nguy hiểm, thời gian phát bệnh cũng khá nhanh, nếu không kiểm soát kịp thời thì rất có thể sẽ dẫn đến nhiễm khuẩn thêm nhiều cơ quan khác, ảnh hưởng đến rất nhiều hệ thống như hô hấp, tuần hoàn, thần kinh… Nếu các cơ quan trở nên suy yếu thì rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”

“Nhưng mà anh yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức!”

“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau đi đi!”, Lôi Hạo Thiên lớn tiếng hối thúc.

Khâu Đức Hải liên tục gật đầu, trước mặt Long Môn, ông ta không dám chậm trễ dù chỉ là một giây.

“Cần gì thì ông cứ lên tiếng bất kỳ lúc nào”.

Lục Khải nhìn Khâu Đức Hải: “Nhớ kỹ, không tiếc bất kỳ giá nào, bảo vệ con gái tôi an toàn khỏe mạnh!”

“Long Hồn yên tâm!”

Khâu Đức Hải nhận lệnh đi trước, bước vào phòng phẫu thuật.

Lòng Lục Khải nặng trịch, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lòng mình thấp thỏm không yên như thế.

Chẳng có con người nào là hoàn hảo cả, một khi lòng có vướng vận thì sẽ có khuyết điểm.

Thật ra anh cũng lo lắng như Hàn Ngọc vậy, nhưng lúc này đây anh nhất định phải kiên cường.

Anh phải làm chỗ dựa cho Hàn Ngọc.

“Yên tâm, có Khâu Đức Hải ở đây thì con gái chúng ta chắc chắn sẽ không sao”.
Chương 44: Xuống xe ăn đòn

Lục Khải vừa nói vừa nhẹ nhàng sờ đầu Hàn Ngọc.

Cảm xúc đã ổn định hơn được một chút, Hàn Ngọc lại giương mắt nhìn Lục Khải vài lần, dang tay ra ôm chặt lấy anh.

Hàn Ngọc vùi đầu trong lòng Lục Khải, chỉ có như thế cô mới cảm thấy lòng mình vững vàng hơn.

Một tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Khâu Đức Hải tháo khẩu trang xuống, thở phào một hơi.

“Thế nào?”, Lục Khải lo lắng hỏi.

“Không thành vấn đề, kiểm soát được rồi”.

Khâu Đức Hải lau mồ hôi trên trán: “Tôi đã quyết định sử dụng kháng sinh, cũng may vi khuẩn trong máu phát triển không quá nhanh, chỉ sinh sôi số lượng lớn trong hệ thống tĩnh mạch”.

“Tôi đã nhanh chóng loại bỏ vi khuẩn trong tĩnh mạch và gắn thêm máy thở, tất cả đều bình thường”.

“Cảm ơn ông, tôi nợ ông một ân tình!”

Nghe anh nói thế, Khâu Đức Hải được quan tâm sinh ra lo sợ.

Ông ta biết rõ ân tình có ý nghĩa như thế nào với Lục Khải!

“Bác sĩ Khâu, tại sao con gái tôi lại bị nhiễm khuẩn máu? Con bé còn phải ở trong bệnh viện bao lâu nữa?”

Hàn Ngọc đầy lo lắng hỏi.

Nghe câu hỏi của Hàn Ngọc, Khâu Đức Hải cảnh giác nhìn quanh bốn phái rồi gọi Hàn Ngọc và Lục Khải vào một góc không có máy theo dõi.

“Nếu hai người tin tưởng lời tôi thì lập tức làm thủ tục xuất viện ngay, đừng ở lại đây thêm một giây phút nào, việc chăm sóc sức khỏe cho cô bé sau đó thì để tôi nghĩ cách”.

Hả?

Nghe nói thế, Lục Khải cau mày, mắt nhìn thẳng Khâu Đức Hải.

Tuy Khâu Đức Khải không nói rõ nhưng Lục Khải vẫn biết lời ông ta nói có ý gì.

Lục Khải quay sang nhìn Hàn Ngọc: “Ngọc à, em đi làm thủ tục xuất viện trước đi, để anh nói chuyện với bác sĩ Khâu một lát”.

“Được, để em đi!”

Hàn Ngọc cũng không hỏi gì nhiều, xoay người rời đi.

Chờ cô đi xa, Lục Khải mới nhìn quanh bốn phía: “Bác sĩ Khâu, nói thẳng đi!”

“Trước đó tôi vẫn lo lắng con gái anh mắc phải nhiễm khuẩn huyết là vì cuộc phẫu thuật lần trước”.

“Nhưng sau đó lúc chữa trị tôi đã loại bỏ suy đoán trước đó”.

“Vi khuẩn trong máu con gái anh được tiêm vào qua đường tĩnh mạch”.

Sắc mặt Khẩu Đức Hải vô cùng nặng nề, chuyện này đã vượt qua khả năng của một bác sĩ.

Đây không phải là bệnh nữa, mà là âm mưu giết người!

“Nói cách khác, có người muốn hại con gái tôi!”

Khi Lục Khải nói ra những lời đó thì ánh mắt anh lạnh như băng, sát khí ngập trời.

“Có thể nói là như vậy, dù sao nhiễm khuẩn huyết cũng là một tình trạng cấp, bệnh nặng, biến chứng rất nhiều, với một đứa trẻ mà nói thì khả năng tử vong rất cao”.

Khâu Đức Hải không hề có gì giấu diếm: “Bệnh viện này có vấn đề!”

“Trước đó thực hiện phẫu thuật xong, con gái anh đã được đẩy thẳng vào phòng ICU, phòng bệnh đó người ngoài không thể vào được”.

“Tôi hiểu rồi!”

Lục Khải im lặng vài giây, dùng giọng trầm thấp nói: “Tạm thời hãy đưa con gái tôi về nhà đã, chuyện khác thì để tôi giải quyết!”

“Trong khoảng thời gian qua đã vất vả cho ông rồi!”

“Không vất vả! Có thể phục vụ cho Long Hồn là vinh hạnh của tôi".

Lục Khải khẽ gật đầu: “Ông cân nhắc xem mình cần những thiết bị và dụng cụ y tế nào, cái gì có thể sử dụng được thì cứ lấy, bệnh viện mà ý kiến thì cứ bảo với họ là Long Môn trưng dụng!”

“Được!”

Lần đầu tiên Khâu Đức Hải cảm nhận được, đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì chuyện gì cũng trở nên đơn giản.

Hai mươi phút sau, Lục Khải ôm Lục Viên Hàn đang chìm trong trạng thái hôn mê ra khỏi bệnh viện.

Đến trước xe thì sắc mặt anh chợt đổi.

Xe của anh bị người đập.

Nước sơn xe đã trầy xước rất nhiều, thân xa cũng móp méo, chẳng còn nơi nào lành lặn.

Lôi Hại Thiên nhanh chóng siết chặt nắm đấm, nhìn quanh.

Xe của Long Hồn mà cũng dám đập, chán sống mà!

Thế nhưng trong bãi đỗ xe này ngoài bọn họ ra thì hoàn toàn không còn người nào khác.

Sắc mặt Lục Khải xanh mét, khóe miệng run run vài cái rồi dùng giọng nói trầm đến mức con người ta cảm thấy vô cùng áp lực nói: “Đưa con gái tôi về nhà trước đã!”

“Rõ!”

Lôi Hạo Thiên cắn chặt răng, thốt ra một chữ từ trong kẽ răng rồi mở cửa xe.

Sau khi nhóm Lục Khải lên xe thì anh ta kiềm nén lửa giận, lái chiếc xe ra khỏi bệnh viện.

Món nợ này, anh ta khắc ghi trong lòng.

Từ trước đến nay Long Hồn có bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế?

Ầm!

Khi xe của bọn họ vừa mới lái ra khỏi bãi đỗ thì một chiếc xe thương vụ bên ngoài đã lao thẳng vào xe bọn họ.

Va chạm dữ dội khiến chiếc xe đột ngột lắc mạnh.

Đối với tình huống bất ngờ này, Hàn Ngọc không hề chuẩn bị tâm lý sợ tới mức hét ầm lên.

Mà Lục Khải thì cúi người theo bản năng, bảo vệ Lục Viên Hàn trong lòng.

Một giây sau đó, trên chiếc xe thương vụ kia có mười mấy tên côn đồ tay cầm gậy bóng chày, hình xăm đầy người nhảy xuống.

Đi đầu là một thanh niên thắt tóc, ăn mặc phong cách hip hop dùng gậy bóng chày khiêu khích gõ vào cửa kính thủy tinh.

“Xuống xe! Ăn đòn!”

“Nhanh cái tay cái chân lên!”

Tên đó vừa dứt lời thì đàn em phía sau đã hùng hổ xông lên, một chân đá vào xe, sau đó cầm gậy đập thẳng vào nắp động cơ, chỉ vào trong xe rống lên: “Con mẹ mày, lái Roll-Royce thì ngon lắm hả?”

“Má nó cái bọn này!”

Lôi Hạo Thiên tức giận mắng một tiếng, cởi bỏ dây an toàn chuẩn bị xuống xe.

“Ngồi yên đó đừng nhúc nhích, để tôi!”

Giọng Lục Khải vô cùng bình tĩnh, chẳng thể nghe ra chút gợn sóng nào.
Chương 45: Tất cả đều chết

Nhưng Lôi Hạo Thiên lại biết rõ, Long Hồn đã nổi giận!

Đêm trước ngày cơn bão ập đến luôn bình yên lắm.

Mà chờ đợi đám người bên ngoài kia không phải là phong ba bão táp, mà là gió tanh mưa máu!

Lục Khải thân thiết nhìn Hàn Ngọc bên cạnh: “Em không sao chứ?”

Mái tóc Hàn Ngọc đầy hỗn loạn, dùng sức lắc đầu: “Không… Không sao!”

“Nào, em ôm con một lát để anh đi rồi quay lại ngay!”

Lục Khải giao Lục Viên Hàn cho Hàn Ngọc rồi mở cửa xuống xe.

Anh vừa mới xuống xe thì hơn mười tên côn đồ kia lập tức bao vây anh.

Ánh mắt của anh lướt qua từng người một.

“Xe tôi là do các người đập hả?”

“Má mày, bố mày đập đó rồi mày thích thái độ gì?”

Một thanh niên côn đồ ngạo mạn trả lời, trong lúc nói chuyện còn kiêu ngạo lắc lắc người.

“Mày ngông cuồng quá nhỉ? Lamborghini của bố mày mà mày cũng dám đâm? Biết bố mày là ai không?”

“Tôi không có hứng thú với loại rác rưởi”.

Ánh mắt Lục Khải lạnh như băng như sương: “Đập xe tôi là chuyện nhỏ, nhưng lúc nãy các người đã làm vợ con tôi sợ rồi!”

“Thế hả? Thế thì mày kêu vợ con mày ra đây để anh em tao an ủi dùm cho!"

Thanh niên rướn cổ lên, không kiêng dè gì cười lớn.

Nghe nói thế, Lục Khải kéo lấy thanh niên kia rồi đập mặt của anh ta xuống đất như dằn bóng rổ.

Rầm…

Mặt của thanh niên đó đã nện mạnh xuống đất.

Trong phút chốc, máu mũi đã nhuộm đỏ hai bên mặt.

“Con mẹ nhà mày, bố mày là con trai Hồng Cương, mày dám…”

Lục Khải chẳng cần biết đối phương là ai.

Anh siết chặt nắm đấm, hết cú này đến cú khác rơi vào mặt thanh niên kia.

Vung lên mấy đấm, mặt thanh niên kia trực tiếp biến thành đống máu thịt mơ hồ, lõm xuống.

Lúc này, thanh niên kia đã ngã xuống đất, không rõ sống chết.

Lục Khải lướt qua người đó, đi tới trước mặt tên côn đồ vừa mới đá xe anh lúc nãy.

Nhấc chân đá vào đùi phải tên côn đồ, chân người đó lập tức biến dạng.

Mấy tên côn đồ ngã xuống đất kêu la thảm thiết, Lục Khải vẫn chưa dừng lại, anh cầm gậy bóng chày đánh mạnh vào tay người đó không chớp mắt.

Tay anh lập tức nở hoa, máu tươi văng khắp nơi…

Mấy tên côn đồ thấy cảnh đó thì lập tức sợ tới mức nhũn cả toàn thân, gậy bóng chày trong tay cũng rơi xuống đất.

“Các người không đủ tư cách chết trong tay tôi, đưa tên này về, nói cho người nhà anh ta biết kẻ giết anh ta chính là Lục Khải của nhà họ Lục”.

“Bảo người nhà của tên đó đưa một triệu tiền bồi thường tổn thương tinh thần tới cho vợ con tôi trong vòng một ngày”.

Lục Khải nói xong bèn chuyển tầm mắt sang mấy người họ.

“Nghe rõ chưa?”, giọng anh trở nên to hơn.

Hơn mười tên lưu manh trước đó hung hãn không ai bì nổi đã sợ tới mức quỳ rạp xuống trước mặt Lục Khải.

“Nghe… Nghe rõ rồi!”

Lục Khải chuyển tầm mắt, xoay người lên xe!

“Lái xe, về nhà!”

“Rõ!”

Lôi Hạo Thiên cài chặt đai an toàn, tiếp tục lái xe.

Sau khi lau hết máu dính trên tay, Lục Khải chuẩn bị ôm Lục Viên Hàn.

Thì đúng lúc này, chuông điện thoại của anh lại vang lên.

Xem màn hình hiển thị thì là Hắc Vũ gọi tới.

“Nói!”

“Long Hồn, đã điều tra được tung tích người nhà họ Lưu!”

“Sống hay chết?”

“Toàn bộ đều chết hết!”

“Phát hiện ở nơi nào?”

“Bọn họ bị phân tán ở mấy chục nơi trong Lâm Thành”.

“Chờ tôi về rồi hẵng nói, nhớ chuẩn bị bản đồ Lâm Thành”.

Bản đồ?

Hắc Vũ cúp điện thoại xong thì không hiểu lắm, không biết mình phải chuẩn bị thứ đó để làm gì.

Khi nhóm Lục Khải về trang viên nhà họ Lục thì Lục Viên Hàn vẫn hôn mê, nhưng kiểm tra các thông số khác thì đều ổn.

Có Khâu Đức Hải chỉ đạo, giường bệnh của Lục Viên Hàn nhanh chóng được sắp xếp xong.

Hàn Ngọc vẫn ngồi bên cạnh Lục Viên Hàn không rời một tấc.

Cô cầm tay Lục Viên Hàn, nhìn Lục Khải cũng ngồi bên cạnh: “Em biết anh còn nhiều chuyện cần giải quyết, anh đi làm việc trước đi, Viên Hàn có em rồi”.

“Được, anh bận việc xong sẽ về, có bất kỳ chuyện gì phải nhớ nói với anh!”

Hàn Ngọc gật đầu, vẫy tay ý bảo Lục Khải cứ đi giải quyết công việc.

Lục Khải ra khỏi phòng, nhìn thấy Hắc Vũ đứng thẳng tắp trong phòng khách.

“Nói đi, tìm thấy người nhà họ Lưu ở nơi nào".

Lục Khải ngồi trên sô pha, rót chén trà cho Hắc Vũ.

Hai tay Hắc Vũ nhận lấy chén trà, không dám chậm trễ mở miệng: “Người nhà họ Lưu đều chết rất thảm, xác của họ xuất hiện cả bốn hướng đông nam tây bắc của Lâm Thành”.

“Địa điểm nằm rải rác, việc điều tra khặp phải khó khăn rất lớn”.

“Có phát hiện được điều gì mới không?”

Lục Khải đi thẳng vào vấn đề, hỏi.

“Không… Không có!”

“Bản đồ đâu?”

Hắc Vũ vội vàng lấy bản đồ ra bày lên bàn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vô Địch Chiến Thần - Lâm Triệt
ReadMe
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Chiến thần điện hạ
Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 16-20
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 196-200

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom